1
Một chiếc Bentley màu đen từ từ chạy vào bãi đỗ của nghĩa trang.
Xe vừa đậu xong thì cửa sau chợt mở, người bước ra là một thanh niên áng chừng 20 tuổi.
Cậu ta có gương mặt khá trẻ con, nhìn cũng đẹp trai và trông rất trắng. Thế nhưng lúc này khi nhìn vào gương mặt ấy, người ta chỉ thấy sự lạnh lùng, vẻ lạnh lùng làm cậu trở nên nghiêm túc hơn.
"Anh chờ tôi ở đây một chút." Thẩm Tại Luân ôm bó hoa cúc, nói với tài xế ngồi trong xe.
Nghe được lời đáp, cậu mới đi vào nghĩa trang phía trước.
Người nhà của cậu rất khỏe mạnh, ông bà nội ngoại đều còn cả, những người lớn hơn trong gia đình thì đều mất trước khi cậu ra đời, nên thường chỉ khi nào tiết Thanh Minh, Thẩm Tại Luân mới đi tảo mộ với ba mẹ.
Nhưng bây giờ, nghĩa trang lại là nơi Thẩm Tại Luân hay đến, vì ân nhân của cậu đang ở đây.
Nghĩa trang này rất lớn, bên trong ít có ngôi mộ nào được xây cất xa hoa.Thẩm Tại Luân đi thẳng vào trong, rồi nhanh chóng dừng lại ở mộ phần của một người.
Ngôi mộ này được cất bằng đá cẩm thạch, góc trên bên phải có khảm một tấm hình – một người đàn ông tầm 30 tuổi, với nụ cười ôn hòa, thật khoan thai và lịch sự.
Từ nhỏ cậu đã biết người này, tuy là sau này nhiều năm không gặp, anh ấy vẫn là người không màng hiểm nguy cứu cậu khỏi lưỡi hái của tử thần.
Tiếc là, người tốt thì không thọ... Cậu còn chưa kịp bình phục để nói tiếng cảm ơn, anh đã tái phát bệnh tim rồi qua đời.
Thẩm Tại Luân lặng lẽ đứng trước mộ phần một hồi, cuối cùng chỉ bỏ bó hoa xuống rồi rời đi.
Cậu vào lại trong xe, xoa xoa mi tâm, bảo tài xế đưa mình về nhà rồi nhắm mắt định chợp mắt một lúc.
Xe từ từ chuyển động, cậu trai phía sau cũng từ từ tiến vào giấc mộng đẹp.
***
Thành phố B, khách sạn An Hoa.
An Hoa là một trong những khách sạn nổi tiếng lâu đời của thành phố B, với gần 40 năm lịch sử, tọa lạc tại một khu đất lớn ngay trung tâm thành phố.
Khách sạn này từng xuống cấp trầm trọng, làm ăn thua lỗ đến mức suýt phá sản, việc này chỉ kết thúc khi được tập đoàn Minh Lợi mua lại vào 5 năm trước.
Minh Lợi ra tay sửa chữa nâng cấp toàn bộ khách sạn, lắp đặt trang thiết bị hiện đại, một tay kéo khách sạn lên từ chỗ chết, quay lại vị trí một trong những khách sạn tốt nhất thành phố B.
Ngày hôm nay, sảnh Mẫu Đơn – một trong những sảnh tiệc chính của An Hoa, đã được bao trọn bởi nhà họ Bành. Nơi đây đang diễn ra lễ đính hôn của đại thiếu gia Bành Tĩnh Hoằng và nữ minh tinh nổi danh Khương Tú.
Đính hôn chưa phải là kết hôn, theo lý thì lễ đính hôn chỉ nên mời bạn bè thân thiết trong gia đình, nhưng Bành gia thì không như vậy.
Hôn sự của Bành Tĩnh Hoằng vô cùng quan trọng với họ, nên dù chỉ là lễ đính hôn cũng phải tổ chức thật hoành tráng.
Nhưng có một nghịch lý là trong những bữa tiệc náo nhiệt thế này, thường có những người không ưa nhau...
Trên chiếc ghế dài trong đại sảnh, có một thanh niên trạc 20 tuổi đang ôm mặt ngồi một mình, khóc đến run cả người, hình như là rất đau lòng.
"Thẩm Tại Luân kia phải không?"
"Nó đấy..."
"Sao nó lại tới đây, anh Bành không sợ nó phá sao?"
"Nó mà phá gì chứ? Lúc nào cũng bám lấy anh Bành, dám phá à?"
"Mà thật, anh Bành quá tốt với nó rồi, chẳng qua chỉ là kẻ moi tiền..."
Vài thanh niên áo quần bảnh bao khinh khỉnh nhìn cậu trai đang ngồi trong góc, vừa uống rượu vừa bàn luận sao cho người kia nghe được những "lời thì thầm" về mình.
Thẩm Tại Luân bừng tỉnh khỏi ác mộng, câu đầu tiên cậu nghe được chính là "chẳng qua chỉ là kẻ moi tiền..."
Ngay lúc đó, cậu cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Những lời miệt thị như vậy cậu đã nghe rất nhiều lần, nhưng đó là chuyện của quá khứ, bây giờ còn có người dám nói như vậy trước mặt cậu à?
Thẩm Tại Luân chớp mắt, chợt phát hiện trong mắt mình có nước...
Cậu lẳng lặng lấy tay lau khóe mắt, rốt cuộc cũng nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.
Trước mặt là các chàng trai cô gái ăn diện lộng lẫy, trang điểm kĩ càng, tay cầm theo ly rượu nói cười với nhau. Cách đó không xa là những khuôn mặt không thể quen hơn đang nhìn cậu bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
Mấy người này bây giờ hình như đang rất khó khăn mà nhỉ? Sao lại ăn mặc gọn gàng bóng bẩy như vậy xuất hiện trước mặt cậu?
Thẩm Tại Luân nhíu mày, chợt nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Những người đang nói chuyện, đều là bạn của Bành Tĩnh Hoằng.
Mà Bành Tĩnh Hoằng, là bạn trai cũ của cậu. Năm đó 20 tuổi, cậu bỏ nhà đi thì gặp phải tên khốn này.
Cậu dây dưa với hắn 5 năm, hai năm trước quyết định chấm dứt hoàn toàn, đường ai người nấy đi, không liên quan tới nhau nữa.
Con đường mà Bành Tĩnh Hoằng chọn đi... là do ba mẹ hắn dọn cho, hắn chỉ có thể đi đúng con đường ấy cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì.
Về phần Thẩm Tại Luân, hai năm qua cậu trở về lo cho gia đình, dưới sự dẫn dắt của ba Thẩm mà bắt đầu tiếp nhận công ty. Thời gian này cậu bận tối tăm mặt mũi, ngủ có mơ cũng chưa bao giờ thấy Bành Tĩnh Hoằng, sao hôm nay lại mơ thấy?
Cậu nhớ rõ là mình vừa đi thăm ân nhân và đang trên đường về nhà, nếu vậy thì phải mơ thấy anh ấy chứ? Sao lại mơ thấy đám người này?
Thẩm Tại Luân mờ mịt nhìn bọn họ, ngẩng đầu cẩn thận quan sát xung quanh, rồi chợt nhận ra... khung cảnh này hơi quen thuộc.
Đây không phải là... lễ đính hôn của Bành Tĩnh Hoằng sao?
***
Lễ đính hôn này diễn ra khi cậu và hắn đã yêu nhau được hai năm.
Lúc đó, người nhà Bành Tĩnh Hoằng đã phát hiện ra cậu và hắn yêu nhau, mẹ hắn năm lần bảy lượt làm khó cậu đủ điều, thêm việc hắn còn có vài tin đồn bên ngoài nữa nên hai người đã cãi nhau một trận lôi đình.
Cãi xong thì Bành Tĩnh Hoằng sập cửa bỏ đi, cắt đứt cả liên lạc với Thẩm Tại Luân.
Hắn vừa đi thì cậu đã hối hận, dù sao lúc đó cậu cũng yêu Bành Tĩnh Hoằng đến tận xương tủy.
Cậu chạy khắp nơi hỏi thăm tin tức của hắn, nhưng chẳng nghe ngóng được gì, đến tận khi mẹ của Bành Tĩnh Hoằng hừng hực khí thế đưa cho cậu tấm thiệp mời dự lễ đính hôn của hắn và Khương Tú, cậu mới biết là Bành Tĩnh Hoằng sắp đính hôn.
Theo lý mà nói thì lúc đó cậu phải kiên quyết chia tay mới đúng, nhưng cậu đã lún sâu vào lưới tình với hắn không dứt ra được. Cậu còn nghĩ Bành Tĩnh Hoằng có nỗi khổ riêng nên vẫn cầm thiệp mời đến cái lễ đính hôn kia, hy vọng hắn sẽ cho cậu một lời giải thích.
Hôm đó cậu có uống chút rượu, không ngờ lại say, tàn tiệc liền chạy đi chất vấn Bành Tĩnh Hoằng.
Bành Tĩnh Hoằng đưa cậu ra khỏi khách sạn, dỗ dành cả một buổi tối, hắn nói kết hôn với Khương Tú chỉ là hôn nhân hợp đồng để ứng phó với ba mẹ hắn, thậm chí còn đưa cả bản hợp đồng ra cho cậu xem, bắt Khương Tú chính miệng nói với cậu
Thẩm Tại Luân tin, rồi lại hòa hợp với Bành Tĩnh Hoằng như lúc đầu.
Sau này Khương Tú vác cái bụng bầu làm lễ kết hôn với Bành Tĩnh Hoằng, cậu lại tin lời hắn một lần nữa, rằng đứa nhỏ kia do thụ tinh trong ống nghiệm mà có.
Đúng là một sai lầm...
Khi đó cậu vẫn nghĩ mình và Bành Tĩnh Hoằng thật lòng yêu nhau, nhưng sự thật thì... Bành Tĩnh Hoằng chỉ coi cậu như nhân tình bao nuôi bên ngoài.
Nhớ tới bộ dạng ngu ngốc của mình lúc đó,Thẩm Tại Luân đã định tát cho mình một bạt tai.
Cũng may là vẫn không cho một bạt tai thật mà chỉ nhéo mình một cái thật mạnh.
Cậu không muốn mơ tiếp giấc mộng này nữa, cậu muốn tỉnh lại thật nhanh.
Thế nhưng... tay phải nhéo tay trái, đau khủng khiếp như vậy mà vẫn không tỉnh lại, cậu vẫn đứng nguyên trong đại sảnh.
Tình huống này... rất thật, không giống như là mơ.
"Thẩm Tại Luân, mày điên rồi à?" Một trong những người lúc nãy đứng bàn luận về Thẩm Tại Luân thấy được hành động của cậu liền chế nhạo.
"Nó điên chứ còn gì! Anh Bành đéo cần nó nữa, không điên sao được?" Người khác hùa vào giễu cợt.
"Thẩm Tại Luân, anh Bành đá mày rồi, cần tao giới thiệu ai khác bao nuôi mày không?"
Thẩm Tại Luân ngẩng đầu nhìn bọn họ, đứng bật dậy.
Đám bạn chẳng ra gì này của Bành Tĩnh Hoằng không thích cậu, không có mặt Bành Tĩnh Hoằng là luôn buông lời gièm pha chế giễu, cậu đã nghe nhiều lần lắm rồi.
Những lời này làm quãng thời gian yêu đương của cậu với Bành Tĩnh Hoằng cứ như ác mộng vậy.
Chẳng lẽ... cậu đã sống lại?
Thẩm Tại Luân lạnh lùng nhìn những người trước mặt.
Vài người đang vây quanh cậu lúc này thấy vậy thì cứng đờ.
Bọn họ rất thân với Bành Tĩnh Hoằng nên đã gặp Thẩm Tại Luân khá nhiều lần.
Thái độ của Thẩm Tại Luân với họ luôn là kiểu chẳng thèm để mắt nên bọn họ không hề thích cậu, cộng với vài nguyên nhân khác mà đám người này làm khó cậu không phải lần một lần hai.
Nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ này của Thẩm Tại Luân, không biết tại sao lại thấy hơi chột dạ
Điều này càng làm họ tức giận thêm.
"Thẩm Tại Luân, anh Bành đính hôn rồi, mày đừng quấn lấy anh ấy nữa!
"Chẳng qua chỉ là tên biên kịch nghèo kiết xác, sao mà so được với Tú Tú?"
"Thẩm Tại Luân, để anh Bành chơi hai năm rồi, chắc anh ấy cũng chán..."
Vẻ mặt Thẩm Tại Luân lạnh tanh hất nguyên một ly rượu vào cái miệng dơ bẩn kia.
Cậu đã từng hơi kiêu ngạo nên chẳng thèm chấp nhất gì với những thanh niên tự coi mình là nhất này... Nên mỗi lần nhìn thấy bọn họ là cậu bỏ đi chỗ khác, lười so đo mấy chuyện này.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Tuy vẫn đang thấy mơ hồ rằng đây không phải mơ, Thẩm Tại Luân cũng không nhịn nữa.
Người kia bị Thẩm Tại Luân hất rượu vào mặt thì kêu một tiếng, vội lấy tay lau rồi nghiến răng nhìn cậu: "Thẩm Tại Luân, mày điên rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top