Chương 1. Gặp nhau

Kị Thư Nguyệt khởi đầu một ngày bằng một nhiệm vụ hết sức lạ kì từ sư phụ: trông nom đại sư huynh hắn.

Hắn không phải lần đầu trông nom ai đó, trước kia không ít lần hắn chơi cùng đám trẻ trong trấn mỗi dịp trốn cốc đi chơi, nhưng Kị Thư Nguyệt cảm thấy chăm sóc sư huynh hắn thật có chút không đúng.

Lúc nhận nhiệm vụ từ sư phụ, Kị Thư Nguyệt cơ hồ sửng sốt đến quên hỏi cả lí do vì sao mình phải trông chừng một nam nhân võ công thậm chí bỏ xa hắn mười mấy con phố này. Đến lúc lớ ngớ nhớ ra thì chân đã tự giác đứng ngoài cửa phòng sư phụ. Thật là, các sư huynh sư đệ đều nói bất cứ ai được sư phụ gọi đến tư thất là một niềm tự hào có thể khoe liền ba bốn năm, Kị Thư Nguyệt hắn rất rộng lượng muốn đem tặng cái ba bốn năm ấy cho bất cứ đồng bang nào.

Đại sư huynh hắn tự Mạc Liễm, nhũ danh Mạc Quân, võ công cao cường nhưng tính khí lại không cao như thân thủ, hay nói tính khí Mạc sư huynh cực kì kém cũng không sai. Chiến tích đả thương đồng bang của vị sư huynh này phải nói còn nhiều hơn chỗ nước mắt mà sư phụ chảy ra mỗi lần rút hầu bao trả tiền sửa lại vài ba món đồ thường xuyên bị đại sư huynh đập nát tươm. Kị Thư Nguyệt ôm một bụng hoang mang đi hỏi từng vị sư huynh sư đệ từng tiếp xúc hay từng bị Mạc sư huynh đánh cho kêu cha gọi mẹ, hắn đều nhận được cái lắc đầu cảm thông hoặc cái sập cửa đầy tính tự vệ.

Sắc trời dần ngả về trưa, tức thời điểm đại gia hắn bắt đầu trông trẻ không công đã cận kề. Kị Thư Nguyệt hắn vừa đi vừa nặn óc suy nghĩ nên ở chung với đại sư huynh này như nào để không dăm ba hôm lại phải đi băng bó trị thương một lần. Mải suy nghĩ, hắn không nhận ra bản thân đang hướng võ đài đi lên, mãi đến khi nhận ra một trận kình phong đang ập đến mới vội vã nhảy sang bên né tránh.

Kị Thư Nguyệt vuốt ngực, thở mấy hơi rồi quay phắt lại, một bụng lửa giận chực trào lên nhưng lại nhanh chóng tắt ngóm khi trông thấy người ban nãy oai hùng bổ lén hắn một chưởng kia.

Nam nhân kia một thân lam y cao gầy,già nửa khuôn mặt bị tầng mặt nạ che khuất, chỉ lộ ra một bên mắt phượng sắc lẻm chưa tan sát ý. Kị Thư Nguyệt hít sâu một luồng khí lạnh, cảm thấy may mắn vì vừa rồi chưa lỡ miệng mắng chửi câu nào. Người kia là vị đại sư huynh Mạc Liễm đó, hắn không muốn chết sớm vậy đâu!

Tức thời, Kị Thư Nguyệt câu lên nụ cười giảng hòa, phủi mông đứng lên, khôn ngoan không nhích thêm tí nào mở miệng:

- Đại sư huynh, sư đệ Kị Thư Nguyệt nhận lệnh sư phụ đến chăm nom huynh.

- Tên dài. - thanh âm trầm trầm không tự nhiên truyền vào tai hắn gần như ngay sau khi hắn nói dứt câu.

Kị Thư Huyệt cười khẽ, đưa tay gãi gãi sống mũi, thầm nghĩ phong cách chào hỏi của vị sư huynh này thật lạ lùng. Nghĩ là vậy, bất mãn là thế, nhưng ai bảo đại sư huynh kia mạnh hơn hắn cơ chứ! Kị Thư Nguyệt rất biết cách làm cho cái xoa tay trở nên ít nịnh nọt hơn, khéo léo nhích từng bước về gần lối xuống võ đài, miệng vẫn nở nụ cười thật tươi hướng Mạc Quân nói:

- Là sư phụ dặn ta đến trông nom huynh, hai ta xem như đã làm quen nhau rồi. Ai da, ta bất cẩn thật, huynh là đang luyện công sao? Ta quấy rầy rồi, vậy ta đi trước nhé.

Kị Thư Nguyệt một hơi nói thật nhanh không chừa chút cơ hội cho vị sư huynh kia trả lời, mà hắn cũng không cần y trả lời đâu. Câu còn chưa xong, thân ảnh hắn đã bắt đầu lay động, phóng xuống từng bậc đá thật mau, chạy còn nhanh hơn trốn nợ. Đáng tiếc, ý định trốn nợ của Kị Thư Nguyệt nhanh chóng tan thành tro khi giọng nói mất tự nhiên đến gần như méo mó kia lần nữa cất lên, lạnh nhạt buông một câu:

- Quay lại.

Hai chữ, thành công biến Kị Thư Nguyệt từ một con cá trạch đang ra sức chạy khỏi y thành một bức tượng đá hình người. Tay chân hắn bất giác run rẩy một lượt, khớp cổ đột nhiên suy yếu làm cho động tác quay đầu của hắn có chút không thoải mái, trông như bị gãy cổ vậy. Kị Thư Nguyệt dở khóc dở cười làm theo lời y, trong lòng chia ra làm hai thái cực, một nửa cật lực lo lắng không biết đại sư huynh đột nhiên gọi hắn lại làm gì, trăm khấn ngàn lạy không phải luyện võ, xương cốt hắn thật sự hứng không nổi một kích của y đâu; phần còn lại thì điên cuồng phỉ nhổ nửa bên kia "Chẳng qua chỉ là một câu nói, ngươi cớ gì lại tim đập chân run thế này! Đại sư huynh cũng là người, ngươi sợ y hơn sợ quỷ làm gì?".

Không sợ cái đầu ngươi ấy nửa bên kia! Nhị sư huynh với tứ sư huynh liên thủ lại, thậm chí chơi xấu còn không bức đại sư huynh nhấc mũi giày lên nổi, hắn chỉ sợ không giúp đại sư huynh đã ngứa đâu!

Trong lúc nội tâm vẫn bận tranh cãi thì chân đã dừng lại cách Mạc sư huynh môt khoảng mà hắn cho là an toàn, ánh mắt liếc trái ngó phải, rất không thoải mái tìm nơi trú lại, cật lực né tránh con mắt đằng đằng sát khí kia. Mắt thì lia, chân tay bồn chồn chực muốn vung lên mà chạy, lí trí cố ép xúc cảm ấy xuống mà mở miệng:

- Đại sư huynh có gì phân phó?

Mạc Quân lia ánh mắt theo tầm mắt hắn, đỉnh mày hơi nhướn lên:

- Ta chưa giới thiệu, ngươi đi đâu?

- Hahaha, ra là chưa gi- Hả? Gì cơ?

Lời nói thành âm chưa được nửa câu liền trực tiếp bị răng hắn cắn gãy vì bất ngờ. Lo sợ nửa ngày, thì ra đại sư huynh gọi hắn lại vì hắn bỏ đi mà không đợi y giới thiệu tên họ sao? Đại sư huynh, huynh cho rằng tên huynh trong bang phái còn ai không biết đây? Hơn nữa, gọi người khác lại để nói tên không cần tỏa cái khí thế dọa người ấy đâu, ta còn tưởng huynh muốn đem ta đập nhuyễn thành món đậu hũ cho các huynh đệ khác ăn đấy!

Kị Thư Nguyệt âm thầm vuốt ngực, thở phào một hơi nhẹ nhõm, khóe miệng tự giác câu lên nụ cười đang tiêu hết của hắn tám thành công lực để duy trì và hai thành để làm nó trông thật tươi:

- Ai da, là sư đệ ta sơ ý. Vậy hai ta giới thiệu lại nhé - hắn hơi hắng giọng, bày ra bộ dáng như gặp lại bằng hữu mà tiếp lời - Sư đệ Kị Thư Nguyệt, theo lệnh sư phụ đến thay người chiếu cố đại sư huynh. Mời huynh.

Đại sư huynh hơi hạ đầu mày, nét mặt tuy đã không còn sát khí nhưng tuyệt nhiên vẫn không khiến người đối diện cảm thấy ấm áp hay muốn lại gần mà quàng vai bá cổ chút nào. Rất nhanh sau đó, bên tai hắn truyền đến thanh âm hờ hững, khiến hắn hoài nghi việc đại sư huynh hắn muốn giới thiệu bản thân là do hắn nghe lầm:

- Ta tên Mạc Liễm, gọi ta Mạc Quân. Tên ngươi dài, ta lười gọi.

- .... Ngươi có thể gọi ta là Kị Từ.

Đại sư huynh gật đầu, nhàn nhạt bỏ lại một câu:

- Tên ngắn, dễ gọi. Giờ đi ra chỗ khác để ta luyện công, hay muốn luyện cùng ta?

- ...

Kị Thư Nguyệt thật sự không tìm ra phương thức đối đáp phù hợp đành lập tức lăn đi thật nhanh. Lần này hắn thành công trốn nợ.

Vừa chạy, hắn vừa nhớ lại cuộc đối thoại ngắn đến không thể ngắn hơn giữa hai huynh đệ ban nãy. Đại sư huynh hắn nha....ban đầu dùng khuôn mặt như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp để gọi hắn lại, mục đích chỉ để giới thiệu cho xong cái tên mà đến cả người ngoài bang phái cũng khắc sâu vào não, chốc sau lại thỏa mãn đuổi người sau màn giới thiệu và rút ngắn tên còn hai từ ngắn củn, còn rất biết cách khiến người khác không dám trễ nải một giây mà lập tức khom lưng lấy đà chạy trối chết.

Kị Thư Nguyệt thầm than thật lớn trong lòng: "Sư phụ à, con không muốn tiếp tục làm nhiệm vụ này nữa!!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top