Chap 100: Tình một đêm

Một đêm họ ở bên cạnh nhau không biết đã làm loại chuyện gì, chỉ tội cho Tiểu Vi vừa bị mất nụ hôn đầu tiên lại còn bị người ta lôi ra nhắc liên tục, rốt cuộc cũng bị hắc xì đến không thể nào ngủ được nữa

YWY sáng nay có một cuộc họp khá quan trọng, nhưng Tổng giám đốc của bọn họ bây giờ vẫn còn không xuống nổi giường. Nghe nói thư ký của nàng đã gọi đến cháy máy, nhưng dĩ nhiên là không có ai nghe cho đến cuối cùng phải xin lỗi các cổ đông dời lại. Tội nghiệp thư ký của nàng, cả buổi sáng hôm đó đều bị người này nhằn đến bị người khác mắng, trong lòng khóc thành ba dòng sông cầu khẩn ai bắt cóc Tổng giám đốc thì hãy thả chị ấy dùm

Lúc Thư Hân tỉnh lại chính là chiều hôm đó, hình như vào khoảng 2h thì phải, lúc nắng đã chiếu ngang tầm mắt khó lòng ngủ nổi. Trong mơ nàng cứ liên tục có cảm giác bị núi đè, cho đến khi mở mắt ra nhìn thấy một màn không thể tin nào tin nữa. Nàng cùng với cái dạng nàng ghét nhất đang lõa thể giao triền, chính là đại háo sắc lúc này vẫn còn đang ngậm lấy đầu ti của nàng trong mơ mà nút nút

Lúc Thư Hân dự định đưa chân đá tên này ra khỏi người mình, hạ thân đau nhức đến khiến nàng khóc không ra nước mắt. Tiếng hét đó làm Tiểu Đường đang ở trong xuân mộng cũng phải tỉnh dậy

-" Bảo Bối, chị sao vậy? "

-" Lấy cái tay khốn kiếp của em ra "

Tối qua lúc Tiểu Đường làm đến hiệp n thì Thư Hân đã ngủ mất, cô bởi vì cơn cảm mạo chưa hết lại phi tốn nhiều sức lực nên cũng ngất đi luôn. Mật dịch cả một đêm khô lại, ngón tay đang ở trong người của Thư Hân có khác gì bị đổ xi măng đâu. Tức là không lấy ra được...

-"Đồ chết tiệt này, em lấy thứ quỷ đó ra cho tôi"

-"Chết rồi không lấy ra được, phải đi đến bệnh viện rồi"

Tiểu Đường nhìn thấy nét mặt đỏ ửng của Thư Hân liền thích thú, lại cả gan đem nàng chọc ghẹo

-" Tôi chết cho em vừa lòng, tôi không đến đó "

-" Hoy hoy không khóc, lấy ra được mà, thương"

Sao dạo này Tổng giám đốc kêu ngạo của cô lại thích khóc thế nhỉ, Tiểu Đường bế nàng đi vào trong phòng tắm dùng nước rửa sạch. Nhưng trong lòng cứ suy nghĩ, không biết chị ấy có nhớ tối hôm qua vì sao phát sinh không nhỉ?
Lúc cô đem Thư Hân ra lại bên ngoài mặc đồ vào cho nàng cùng mình, cả hai ngồi trên giường không ai nói tới ai lời nào. Rốt cuộc cô chịu không nổi phải là người lên tiếng trước, mặc kệ chị ấy hôm qua rõ ràng cũng có câu dẫn cô mà

-" Em, chị...tức là chị có nhớ hôm qua chúng ta vì sao mới như vậy không?"

-" Không cần nói nhiều, tôi sẽ xem như đây là tình một đêm. Em không cần quan trọng nó"

-" ??? "

Thì ra Bảo Bối là nhớ tất cả, nhưng lại ở nơi cô nhận bọn họ giống như qua đường với nhau. Đúng là thật biết cách chọc cô tức chết

-" Em đối với chị không phải chỉ muốn một đêm, Bảo Bối "

Đây chính là lời tỏ tình hay xin lỗi vậy? Đúng là chưa từng thấy ai nham nhở như bạn nhỏ của nàng. Mặc dù bây giờ nhìn thấy cô cũng không quá ghét như trước, giờ phút này đột nhiên nhớ đến câu nói trước đây của Tiểu Đường. Cô khi đó nói rằng ông bà có câu : Vợ chồng đầu giường cãi lộn cuối giường hòa, nên cứ mỗi lần Thư Hân nàng giận, là y như rằng tên đó đem nàng lăn lộn từ đầu giường cho đến cuối giường liền hết giận, nghĩ ra cũng có phần công hiệu. Nhưng quả thật nàng muốn dạy cho tên bạn nhỏ một bài học, chính là muốn sau này tên này bớt làm khổ nàng một chút

-"Tiểu Đường, em không phải không biết tôi là người tùy tiện lắm. Năm đó còn bị báo chí đưa tin cùng với anh trai của tôi ở trong khách sạn, em hiểu rõ hơn ai hết mà"

-"Bảo Bối, là em có lỗi với chị. Chị đừng nói vậy, chị không phải người tùy tiện"

Nàng không biết nét mặt bây giờ của cô thảm hại ra sao? Chỉ biết năm đó cô thật sự ghim một nhát vào tim của nàng, thật khó để lành lại trong một khoảng thời gian như vậy

-"Tôi nói rồi em tin hay không cũng được, tôi đối với em phát sinh chuyện này không có nghĩa tôi còn yêu em, em đừng quan trọng đêm hôm qua của tôi và em nữa"

Thư Hân thời khắc này rất muốn bỏ đi để triệt để dạy cho cô bài học, nhưng cơ thể của nàng không được vì thế chỉ có ngồi yên ở đó. Những tưởng bạn nhỏ của nàng nghe xong sẽ nổi trận lôi đình, nhưng cô lại chỉ bỏ ra bên ngoài rất nhanh. Lúc trở về đưa vào tay nàng một tuýp thuốc sau đó bỏ đi, đến chiều tối ngày hôm đó cũng không thấy cô quay trở lại. Thư Hân mang theo một bụng ủy khuất tự mình về, tên này vì sao không năn nỉ nàng lâu hơn một chút

Đừng có nói cô không biết giận, cô hiện tại đối với nàng giận ghê lắm. Cô không phải đối với ai cũng phát sinh chuyện đó, cô đối với chuyện tối qua xem trọng đến như vậy. Nhưng nàng lại nói với cô bọn họ chẳng khác gì tình một đêm, rốt cuộc Thư Hân xem cô là gì chứ?

---------------

Một tuần sau đó cô cũng không có gặp lại nàng, nhưng lần này lại không phải là Thư Hân tránh cô. Tiểu Đường quả thật giận thật rồi, suốt một tuần cô ở phòng tạp vụ không nói với ai tiếng nào cả. Cho đến khi phòng Tổng giám đốc gọi cô lên, cô cũng còn tránh né như trước mà đích thân mình lên sửa chữa. Có điều có gặp Thư Hân cũng chỉ gật đầu một cái, lại giống như đối với người khác, một câu cũng không nói

Sau khi sửa xong thiết bị máy tính trong phòng của nàng liền gật đầu thêm một cái đi ra, hoàn toàn xem Thư Hân đang ngồi ở sofa là không hề tồn tại

-"Em không biết nói chuyện sao?" - nàng khẳng định nàng không có tiền đồ, nàng rất dễ mềm lòng khi người này đối với nàng như vậy

-"Tổng giám đốc, máy cũng đã hoạt động được rồi. Tôi xin phép..."

-" Là đang lẫy tôi? "

Nàng thật sự không có ý định chọc cô đến khó chịu như vậy, nhưng dù gì đó cũng chỉ là một câu nói, cô tại sao lại bị một câu như vậy khiến tâm tình không vui chứ

-" Tổng giám đốc, ở trong công ty thì đừng nói chuyện ngoài lề. Em còn nhớ trước đây là chị đã dạy em như vậy, xin phép "

Nàng nhìn ra được cô không phải đang diễn kịch, mà thật sự đối với nàng bây giờ vô cùng giận. Bất giác khi người đó bỏ đi, nàng cảm thấy thứ cảm giác cô đơn lại quây quanh mình không sao chịu nổi

Chiến tranh lạnh diễn ra suốt một tháng, Thư Hân thật sự là mất ăn mất ngủ với chuyện này. Nàng chính thức suy nghĩ lại lời nói của mình, dự định muốn xuống nước một chút xin lỗi cô về chuyện đó. Nhưng buổi chiều lại nhận được cuộc gọi, Từ Khôn nói hôm nay sẽ về nước thăm nàng. Vì thế lời xin lỗi rốt cuộc phải dời lại sau

-" Anh về đây chỉ để thăm em sao? " - Thư Hân cùng với Từ Khôn ra ngoài dùng cơm, nhìn thấy một sấp giấy trên bàn liền mỉm cười hỏi rõ

-"Anh còn muốn hợp tác một công trình với em, sao hả bà xã?"

-"Đợi em xem qua đi rồi tính, nhưng mà anh cẩn thận cái miệng của anh đấy"

Dạo gần đây nàng đã bị người ta khởi nghĩa chiến tranh lạnh rồi, bây giờ tránh được thì nên tránh mấy lời này. Mắc công lại bị hiểu lầm, rồi lại giải thích thì phiền phức chết được

-"Em sợ bồ nhí của em nghe thấy sao?"

-" Bồ nhí cái đầu của anh "

Chuyện của Thư Hân thì Từ Khôn biết cũng không có ít, chính là nàng xem anh ấy như tri kỷ nên thường hay tâm sự với anh ấy. Từ Khôn biết người Thư Hân yêu không chỉ là con gái, còn là dạng nhỏ tuổi hơn nàng. Vì thế thường hay chọc Tiểu Đường là bồ nhí của Thư Hân, chính là biểu thị cho câu người yêu nhỏ tuổi chứ không phải theo nghĩa người ta hay dùng

-" Sao vậy? Lại cãi nhau với người ta? "

-" Có cãi nhau thì tốt rồi, chính là em ấy bây giờ xem em như không khí vậy "

Nàng đem lại sự việc mấy tháng nay kể lại cho Từ Khôn, nhưng dĩ nhiên là một câu cũng không nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm đó, bộ muốn Từ Khôn cười chết nàng hay sao?

-" Anh thật sự không có bênh được em, bây giờ em đã biết tại sao năm xưa em ấy đối với em như vậy. Tại sao em còn phải cố chấp chứ? "

-" Em biết thì sao đây? Anh không biết những ngày tháng đó đối với em hình thành tâm ma, cứ mỗi lần em có ý muốn quay lại với em ấy. Nó đều hiện lên ngay lập tức, nhắc nhở em nếu tha thứ cho em ấy, cũng rất có thể lại một ngày lặp lại hình ảnh này "

Từ Khôn thật sự không hiểu Thư Hân vào năm đó thê thảm ra sao, anh ấy chỉ biết nàng tự vẫn, nhưng không biết trước đó mới thật sự là đau thấu tâm can đến mức nào

-"Anh chỉ muốn nói với em đời người ngắn ngủi, hôm nay còn nhìn thấy nhau chưa chắc ngày mai gặp lại. Em cứ đem thanh xuân của mình ra phí phạm, sau này có muốn hối hận cũng không kịp"

-"Miệng quạ nhà anh, nói lại đi "

Bọn họ ở bên cạnh nhau ăn xong bữa cơm cũng nói xong không biết bao nhiêu chuyện, Từ Khôn vẫn khách sáo như trước đưa Thư Hân về. Còn định vào gặp ông nội nói về chuyện hủy hôn lần trước, nhưng Thư Hân nói lại ông giận nàng đi du lịch biệt tăm biệt tích rồi. Điều đó khiến Từ Khôn thật sự cười một trận sảng khoái, cảm thấy mối quan hệ của anh ấy và nàng bây giờ thật tốt đẹp

Từ chuyện nàng cùng Từ Khôn đi ăn hay cùng nhau về nhà cô đều biết, nhưng lý do vì sao cô biết thì có trời mới biết. Mặc dù biết rằng hai người này đã hủy hôn, nhưng nếu như mối quan hệ của cô và nàng cứ căng thẳng như vậy. Khó trách có một ngày Từ Khôn lại rước mất Bảo Bối của cô

-" Thôi đi, hay là xuống nước trước vậy... "

Nhưng mà không được, là chị ấy xúc phạm cô không khác gì gái bao a. Ở đó mà tình một đêm với nhiều đêm, thật sự là không thể dễ dàng tha thứ

Về phần của Thư Hân thì cả một đêm hôm đó cũng khó lòng ngủ được, lời của Từ Khôn cứ như vậy ám ảnh nàng. Cái gì được gọi là hôm nay còn có thể gặp, nhưng ngày mai có khi lại không còn thấy nhau nữa chứ? Có khi tốt không linh xấu lại linh, thật sự là biết cách gieo mầm sợ hãi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top