Chương 25: Oan gia
Cô đành đánh hướng chân mình sang phòng làm việc của bố. Trong cuộc đời Tiểu Đường có hai nơi mà Tiểu Đường chưa từng bước vào được đó là trái tim Thư Hân và thứ hai là căn phòng làm việc của bố cô. Cô lần đầu tiên bước vào căn phòng gần như chưa một ai dám bước vô, căn phòng bao phủ là sách và sách chỉ có một chiếc bàn đầy ấp tài liệu. Cô lặng lẽ đứng trước bàn làm việc của ông
- Nghỉ làm và về tiếp quản tập đoàn đi
Cô biết ngay là sẽ nói chuyện này, nhưng chắc chắn là cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu
- Không được! Tại sao lại bắt con bỏ nghề chứ chẳng phải lúc trước bố cũng đã rất ủng hộ con theo nghề bác sĩ sao?
- Ta ủng hộ con là để con cố gắng phấn đấu, nhưng chủ chốt vẫn là muốn con về tiếp quản công ty, nếu con không đồng ý ta buộc phải dùng biện pháp mạnh
- Bố!!!!!
- Không nhiều lời, ta cho con thời hạn 1 tuần nếu sau một tuần con không nghỉ việc, đừng trách ta tại sao không nương tay
Cổ họng cô nghẹn lại, không thể nào cãi lại được nữa đây là lần đầu tiên cô thấy ông tức giận đến vậy. Cô phải làm gì bây giờ, phải nghỉ việc thật sao? Bố cô nói là sẽ làm mà đã làm rồi thì chuyện gì cũng đâu vào đó. Đầu óc cô thật sự rối tung cả lên
- Con đi đâu thế Tiểu Đường? Tiểu Đường!!!!!!
Cô lập tức bước xuống lầu, vô cùng giận dữ lái chiếc xe chạy ra khỏi khuôn viên của căn biệt thự mặc cho mẹ của mình ngăn cản
- Cho nó đi đi
- Nhưng!!!
- Nó lớn rồi, nó sẽ biết chuyện nào nên nghe chuyện nào không? Tiểu Đường là có máu hiếu thắng trong người chẳng qua là nó chưa bị ai chọc ngoáy khiến thứ đó trổi dậy thôi
Chủ tịch Triệu nở một nụ cười đắc ý rồi bỏ vào phòng mặc kệ đám người hầu và vợ mình đang nhíu mày khó hiểu lời ông vừa nói nghĩa là gì
Cô còn đi đâu nữa ngoài trở về bệnh viện, nếu sau này có giải thưởng dành cho bác sĩ siêng tới bệnh viện nhất chắc có lẽ Tiểu Đường sẽ dành quán quân mất, bầu trời cũng đã tạnh mưa cô vẫn ngồi trên chiếc xe của mình rối tung với một đống suy nghĩ, tại sao ngay từ đầu lại rất ủng hộ cô bây giờ lại bắt ép cô bỏ nganh sương như vậy! Thật tức tối quá đi, cô đảo mắt qua bên đường thấy một cô gái đang đi trên vỉa hè giữa cái mùa đông buốt giá này, tiến lại thêm một chút hoá ra là nàng. Cô nên đi hay là dừng lại nói nàng hãy lên xe mình suy nghĩ một hồi cô quyết định dừng xe
- Chào phu nhân!
Cô dừng xe ngay trước mặt nàng, nàng bị chiếc xe làm cho giật bắn cả mình vì sợ lại gặp đám người biến thái nhưng bước xuống xe nàng thấy đó là cô bỗng giác trong lòng có một chút an tâm
- Cậu tới bệnh sao?
- Vâng, tôi tới bệnh viện phu nhân nhưng tài xế đâu sao không gọi họ tới đưa đi ai lại để phu nhân đi một mình thế này
- Tôi thích đi một mình
- Vậy nếu không chê xe của tôi, tôi có thể đưa phu nhân tiếp đoạn đường đến bệnh viện được không?
Vẫn Tiểu Đường đó, khuôn mặt cách đây 5 năm trước trở lại một cách nhanh chóng, nụ cười tinh nghịch đôi khi lại cười theo kiểu cách tra nam nhưng rất cuốn hút
- Tôi là Thư Hân, bỏ cái tên phu nhân đó đi
- "..."
- Nếu không tôi sẽ không lên xe của cậu!
Nàng lại tỏ vẻ nhõng nhẽo muốn người khác theo ý mình nữa rồi, cô cũng đành chịu thôi quay người vào lại trong xe, đạp ga bỏ chạy luôn để lại cái con người đứng ngớ ra kia, cô nhìn vào kính chiếu hậu cũng biết được Thư Hân hiện tại đang tức lắm
- Nói không đi là bỏ đi luôn vậy hả!!!!! Cái đồ...
Nàng còn nghĩ cô sẽ quay lại nhưng không suốt quảng đường tới bệnh viện, không một bóng dáng của chiếc ô tô nào của cô, cô thì đã trở về phòng làm việc đánh một giấc tới sáng rồi mặc kệ ai kia đang tức tối nguyện sẽ trả thù cô đến cùng
Tại sở cảnh sát, trên dãy hành lang vẫn thấp thoáng ánh đèn của phòng làm việc của Khả Ny, cô đang hóa thành chú ong chăm chỉ miệt mài xem những thông tin mà mình âm thầm điều tra suốt mấy năm qua, Khả Ny đã rất cố gắng thi vào cảnh sát chỉ để tìm chứng cứ về chuyện đã xảy ra 5 năm trước, mặc dù mọi thứ rất mơ hồ nhưng trong lòng cô vẫn có niềm tin rằng Dụ Ngôn vẫn còn sống. Cô tin là vậy chưa bao giờ ngừng hy vọng, cô tự hứa với mình đã đánh mất Dụ Ngôn một lần và lần thứ hai cũng đã xảy ra nhưng cô xin hứa phải tìm ra nàng bằng bất cứ giá nào
Tiểu Đường sáng nay phải đi khám cho các bệnh nhân của mình, lòng vòng sáng giờ cuối cùng chỉ còn một người, rơ tay theo hàng dọc của danh sách bệnh nhân đặt xuống cái tên cuối cùng
"Ngô Hỷ Khang''
Đành hít một hơi thật sâu, cô tiến vào bắt đầu việc của mình mặc kệ có người đang nhìn chằm chằm vào cô cũng mặc kệ luôn khuôn mặt khênh khểnh của cậu ta
- Tôi tưởng cậu sẽ giết tôi như 5 năm trước cậu đã làm nhưng không thành chứ, Tiểu Đường!
Từ nãy giờ cô chỉ chăm chú làm việc của mình lâu lâu lại xoay sang nói với nàng về tình trạng của bệnh nhân, cố làm cho nhanh để ra khỏi đây chứ cô không thể chịu nổ không gian khó thở này. Cô không trả lời vẫn tiếp tục khám rồi ghi gì đó vào hồ sơ bệnh án của Hỷ Khang, nàng nghe Hỷ Khang nhắc lại chuyện khiến cho mối quan hệ của nàng và cô rạn nứt rõ rệt lòng lại có chút căm phẫn.
- Cậu còn yêu vợ sắp cưới của tôi không?
Câu nói của Hỷ Khang khiến cho cô dừng viết lại, ánh mắt sụp xuống, bây giờ cô mới ngước lên nhìn cậu ta, cậu ta cười đắc ý vội kéo người nàng về sát bên giường bệnh ôm và hôn lên môi của nàng một cái, nàng không phản kháng cũng chẳng nói gì, chỉ lén nhìn khuôn mặt lạnh như đá của cô rồi lại gục xuống, còn cậu ta vẫn rất mong chờ phản ứng của cô nhưng có lẽ cô đã khiến Hỷ Khang khá thất vọng vì cô không tức giận mà còn cười nói đáp lại
- Tôi nghĩ chủ tịch nên nghỉ ngơi đi, phận thấp hèn như tôi làm sao có thể để ý tới phu nhân của ngài, tôi đã viết đơn thuốc cho ngày hôm nay rồi và sức khỏe của chủ tịch đang khá hơn nên có thể tuần sau chủ tịch có thể xuất viện!
Cô cúi chào họ rồi lập tức đi ra ngoài mang một tâm trạng cực kỳ khó chịu cho nên ngày hôm đó mọi người đều thấy gương mặt của cô không nở nổi một nụ cười
- Bác sĩ Triệu!
Hiện tại là giờ giải lao của cô, đang nhâm nhi tách cafe do chính mình pha thì có một cô gái đã nhào tới xổ sàng vào chiếc ghế đối diện cô, đặt ly cafe của mình xuống trên bàn cô thở dài nhìn cô gái trước mặt đang tỏ ra vẻ ngây thơ mắt còn chớp chớp nhìn cô
- Em tới đây làm gì? Chẳng phải là đang giờ học sao?
- Em nhớ bác sĩ của em thì em tới có gì là sai chứ! Vả lại em đâu thích thú gì chuyện học tập đâu!
Cô gái mà nãy giờ Tiểu Đường nói chuyện đó chính là Vương Thừa Tuyển, cô và cô bé ấy quen biết nhau là vì Thừa Tuyển đã từng là bệnh nhân của cô, trong thời gian cô điều trị cho Thừa Tuyển thì em đã đem lòng thích Tiểu Đường vào ngày cuối cùng ở bệnh viện em đã thề phải làm Tiểu Đường đổ mình. Về phần cô chỉ coi em là một cô em gái không gì hơn, hình ảnh em hằng ngày gọi điện nhắn tin hay tìm tới bệnh viện tìm mình đã quá quen rồi
- Đi!
Cô đứng dậy, hai tay bỏ vào túi quần Thừa Tuyển thấy thế cũng đứng dậy theo nhưng khuôn mặt vẫn không biết đi đâu
- Đi đâu cơ? Em vừa mới tới mà
- Thế có đi không?
- Đi!!!! Chỉ cần bên Đường Đường thôi là đi đâu cũng được
Em lao tới khoác tay mình vào tay của Tiểu Đường còn dụi vào lòng ngực của cô, cô cũng chẳng đẩy ra hay làm gì vì đã quá quen rồi, cứ để em mặc sức mà làm những hành động chẳng khác gì các cặp tình nhân thực sự. Hành động quá đỗi thân mật của hai người đã vô tình lọt trọn trong mắt của Thư Hân, nàng đang chuẩn bị ra ngoài nhưng bây giờ lại khựng lại trước hình ảnh của Tiểu Đường và cô gái lạ mặt kia, Tiểu Đường lại cười rất tươi đôi khi lại đứng xoa đầu người con gái đó, lòng nàng bây giờ có chút hụt hẫng
Cô chở em tới trường, mặc cho Thừa Tuyển đang khóc lóc năn nỉ không muốn đi học cô vẫn ra sức kéo em vào lớp học, thậm chí còn bế em lên trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu học sinh, họ biết Thừa Tuyển đang theo đuổi một vị bác sĩ vì em thường xuyên cập nhật những hình ảnh của Tiểu Đường lúc làm việc nhưng đều che mặt, chỉ thấy được dáng người nhưng hôm nay họ cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vị bác sĩ khiến Thừa Tuyển ngày đêm nhung nhớ
- Thư Hân này, cậu đừng có quá sức quá đấy! Đừng có đến lúc đám cưới rồi đổ bệnh!
- Cậu yên tâm đi! Nhưng Tuyết Nhi này tớ đã gặp Tiểu Đường rồi!
- "..."
- Cậu ấy rất khác xưa, thật sự khác hoàn toàn tớ hoàn toàn không thích cậu ấy của bây giờ xíu nào
- Cơ bản là cậu đã bao giờ đặt Tiểu Đường vào tầm mắt đâu
Tuyết Nhi cũng đoán được sẽ có chuyện này xảy ra sau khi nghe Hỷ Khang đang được điều trị ở bệnh viện mà Tiểu Đường làm, Tuyết Nhi và Giai Kỳ cũng chắc là những ngày sắp tới của Tiểu Đường sẽ vô cùng tồi tệ họ cũng có ngỏ lời rủ Tiểu Đường ra ngoài nhưng cô đều từ chối vì bận. Đang đứng ở phòng giáo viên Tuyết Nhi và Thư Hân nghe thấy tiếng học sinh đang ồn ào bên ngoài, Tuyết Nhi đẩy cửa ra xem có chuyện gì thì thấy được hình ảnh Tiểu Đường đang bế học sinh của mình tiến về phía này và dĩ nhiên Thư Hân cũng thấy rất rõ hình ảnh đó
- Khổng Tuyết Nhi! Trả học sinh cho cậu!
Cô đặt Thừa Tuyển xuống đất hai tay rẩy rẩy để giãn cơ ra vì lâu rồi cô mới bế người khác. Thừa Tuyển khuôn mặt sợ sệt nhìn vào giáo viên chủ nhiệm của mình thân người nép sau lưng Tiểu Đường. Cô nhìn người đứng bên cạnh Tuyết Nhi khá bất ngờ vì nàng lại ở trường vào giờ này thay vì bệnh viện, cô và nàng oan gia đến vậy sao?
- Ê cái tên côn đồ kia, cậu làm học sinh tớ mê mẩn khiến con bé trốn học tội này là do cậu gây ra
- Này này, cậu đừng có mà vô cớ vậy chứ! Là vì sinh ra tớ có vẻ đẹp gây chết người rồi
- Cậu và tên Giai Kỳ càng ngành trình tự luyến càng lên đấy! Còn Thừa Tuyển cô nói bao nhiêu lần em nên từ bỏ tên không có tiền đồ này đi, cậu ấy không tốt đẹp như em tưởng đâu
Tuyết Nhi ra sức chê bai Tiểu Đường, chuyện học trò mình thích Tiểu Đường, Tuyết Nhi biết hết nhưng lúc đầu chỉ nghĩ học trò mình còn nhỏ nên chỉ cảm nắng nhưng đâu ngờ con bé lại bám đuôi Tiểu Đường tới đây đã được nửa năm.
- Sao cô lại nói chồng tương lai của em như vậy chứ! Đối với em không một ai có thể thay thế được Tiểu Đường
Tuyết Nhi ngán ngẩm thật sự với cô học sinh cá biệt này, cũng đành thôi Tuyết Nhi thừa biết cô sẽ không để ai bước vào trái tim của mình ngoài con người đang đứng như trời trồng bên cạnh mình
- Về lớp đi! Chị mà biết em còn trốn học nữa, chị sẽ không liên lạc với em nữa
- Vâng
Thừa Tuyển bĩu môi nhìn dễ thương kinh khủng, em chỉ nghe mỗi Tiểu Đường lúc đi vào lớp học của mình còn lén đặt một nụ hôn lên má cô rồi bỏ chạy. Cô cũng chẳng kịp phản ứng gì chỉ biết lắc đầu. Cô cũng bây giờ mới nhìn vào nàng, nàng nãy giờ vẫn bấm điện thoại vờ như không nghe gì
- Tớ về đây Tuyết Nhi, có gì chúng ta hẹn nhau sau
Nàng cũng đứng dậy chào Tuyết Nhi rồi nhìn cô gật một cái thay vì lời chào rồi bỏ đi
- Rượt theo đi!
- Cậu nói gì vậy?
- Chạy theo tình yêu của cậu đi!
- Tớ hết tình cảm với Thư Hân rồi!
Cô biết mình đang nói dối nhưng cô không muốn ai biết tình cảm của cô dành cho nàng nữa, Tuyết Nhi tiến lại đặt ngón tay lên trán của Tiểu Đường
- Là chỗ này của cậu nghĩ hết tình cảm
Rôi Tuyết Nhi tiếp tục đưa bàn tay xuống tim của cô
- Nhưng chỗ này thì chưa, Thư Hân mặc dù đã đính hôn nhưng vẫn còn kịp mà, Tiểu Đường mà tớ biết rất hiếu thắng mà chả nhẽ có việc chiếm trái tim của người mình yêu cậu cũng không làm được sao?
Đến giờ lên lớp Tuyết Nhi cũng rời đi, Tiểu Đường ánh mắt nhìn xa xăm đã 5 năm rồi nhưng cô vẫn chẳng xoá nhoà được hình ảnh nàng trong tim mỗi lần đi đâu đó trên thành phố Bắc Kinh này cô đều nhớ tới kỷ niệm của cả hai, nắm chặt tay mình cô quay gót chân chạy về hướng khi nãy nàng vừa đi
- Thư Hân!!!
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top