Hồi thứ bảy: Phong thủy sư

Ngày ấy, giặc giã giã nổi lên khắp nơi, trộm cướp xảy ra thường xuyên. Chúa Trịnh Sâm phải cho tu bổ thành Đông Kinh, củng cố binh lực trong thành. Quân túc vệ điều từ ba phủ Hà Trung, Thiệu Hóa và Tĩnh Gia là đội quân cực kỳ trung thành với chúa Trịnh.

Những phường buôn bán vừa được sông ngòi che chở, lại có quan binh triều đình với tường cao hào sâu hậu thuẫn, nhờ thế tránh bớt được sự cướp bóc. Cũng nhờ thế mà dân buôn tụ lại một vùng, kinh thành trở nên sầm uất tấp nập hơn.

Tuy vậy, ở những vùng cách Đông Kinh không xa, dân cư lại rất thưa thớt, rừng rậm um tùm, đến nỗi còn có cọp đen, voi trắng xuất hiện gần kinh thành. Nơi Tiến ngụ nằm ở ngoại thành Thăng Long, đây là việc rất lạ lùng vì theo lệ, tay chân của quan chánh đường đều được cấp dinh thự riêng ngay trong thành.

Tiến ở trong một dinh thự được xây dựng to lớn, bề thế và tách biệt. Ngoài kiến trúc "hấp tà thụ yêu" điển hình cho nhà ở của các phù thủy, dinh thự của Tiến còn được xây dựng như một quân doanh. Nơi đây dựa vào thế thành lũy, có thể lấy một địch mười, khi nguy biến còn có thể ẩn quân trong rừng rậm.

Đương nhiên, Quyết là một đứa trẻ quê mùa, không hiểu được những điều này. Hắn chỉ biết rằng ở một nơi hoang vu tĩnh mịch như thế rất là buồn chán. Chẳng những thế, ngoài số quân đóng ở vòng ngoài, dinh thự của Tiến hình như không có mấy người hầu hạ. Quyết chỉ thấy một bà già thường hay quét dọn nấu nướng trong bếp. Bà cụ này chính là người Quyết tưởng là ma hôm trước. Bà cụ vốn ít nói chuyện, cả ngày chỉ chuyên tâm làm công việc của mình.

Ngôi nhà lớn mà Tiến dặn Quyết không được vào ở chính giữa dinh thự, bao giờ cũng đóng im ỉm. Ngôi nhà này cao có đến năm trượng, rộng mấy chục trượng vuông, được xây dựng rất kỳ công tỉ mỉ, rường cột, vì kèo đều làm từ loại gỗ tốt.

Thói đời cái gì càng cấm thì người ta càng thích phạm vào. Quyết đoán chắc là Tiến cất giấu của cải quý báu gì trong đó, có điều hắn lại không có tính táy máy, cho nên cũng chẳng hỏi thêm, càng không bao giờ đả động đến chuyện vào bên trong.

Có một đêm, Quyết đang ngủ thì chợt một tiểu tỉnh giấc. Không gian bấy giờ tối đen như mực, hắn bèn trở dậy thắp một ngọn nến. Bỗng Quyết nghe thấy có tiếng động, chừng như từ phía vọng lại. Hắn mở cửa ra nhà tiêu đi tiểu. Căn nhà lớn vẫn đóng im ỉm, bên trong tối om. Sau khi về giường, Quyết định bụng ngủ tiếp thì lại nghe thấy âm thanh ban nãy. Lần này tiếng to và rõ ràng hơn. Tiếng ấy phát ra từ phía ngôi nhà lớn.

Đó là một tiếng khóc.

Tiếng khóc này dường như là của một người đàn bà. Quyết cố nghe thật kỹ, hình như bà ta cứ nói đi nói lại một từ:

- Không!

Quyết lạnh cả sống lưng. Hắn đang sống trong nhà của một tay phù thủy, lại nghe tiếng khóc thế kia, khác nào giữa đêm bị nhát ma?

Bỗng tiếng động ngưng hẳn. Chỉ còn lại bóng đêm yên tĩnh. Không gian tự nhiên im ắng thế này, thực là có điều gì đó không ổn. Nơi này xung quanh là rừng, ít nhất phải có tiếng động của những loài động vật ăn đêm, hoặc tiếng gió thổi, vậy mà bây giờ lại tuyệt nhiên không có một tiếng động nào cả. Nhưng Quyết buồn ngủ quá, cũng không để tâm đến âm thanh kia nữa, dần dần thiếp đi.

Qua đêm hôm sau, chừng nửa đêm, Quyết lại tỉnh dậy. Mọi thứ vẫn im lặng như thế, im lặng đến mức hắn tưởng như tại mình bị ù. Mặc dù Quyết không phải kẻ sợ ma nhát quỷ, nhưng ở giữa không gian tĩnh mịch này, cũng phải kéo tấm chăn đắp lên người, nằm lùi về phía góc tường. Được một lúc sau, thấy mệt quá, Quyết lại thiếp đi.

Không biết bao lâu sau, hắn bỗng giật mình tỉnh giấc vì nghe tiếng khóc. Lại là tiếng khóc hôm qua. Tiếng khóc thỉnh thoảng lại chuyển thành tiếng ậm ừ. Cái ậm ừ của người bị vật gì chẹn trong họng khiến cho á khẩu, không cất được thành tiếng. Rồi mọi tiếng động lại tắt lịm.

Qua đêm thứ ba, mọi việc lại diễn biến y như những đêm trước. Chỉ có điều lúc này tiếng khóc không còn rõ ràng nữa, mà nghe giống tiếng gầm gừ nhiều hơn. Rồi mọi chuyện lại trở lại bình thường.

Quyết biết có gì đó không ổn, trong lòng hắn lúc này có rất nhiều nghi vấn, không hiểu tại sao lại có những âm thanh lạ lùng như thế. Rồi hắn tự nhủ:

- Thôi cứ mặc kệ, gã phù thủy này cũng chưa hại gì đến ta. Đoạn hắn đắp chăn đi ngủ tiếp.

Qua ngày thứ tư, Quyết đã định trong lòng, cũng không quan tâm chờ đón tiếng động kia nữa, yên tâm nhắm mắt toan ngủ một mạch tới sáng.

Đột nhiên, có một tiếng động lớn vang động cả núi rừng. Tiếng động vừa dứt, chim muông trong rừng xao xác cả lên như chạy trốn. Đấy là tiếng gầm của dã thú.

- Mãnh thú ư? - Quyết nghĩ thầm - Chẳng lẽ nơi này có ác thú? Quyết lại dỏng tai nghe ngóng. Nhưng lạ thay, chỉ có một tiếng gầm duy nhất rồi im bặt.

Chợt một luồng gió mạnh thổi tung cửa sổ phòng Quyết. Ánh trăng soi tỏ căn phòng. Hắn thấy rất rõ, trên mặt đất, một bóng hình quái gở lay động. Quyết giật bắn mình, bật người về phía sau. Hắn thấy như có ai nện mạnh vào lưng một cú trời giáng. Quyết hoa cả mắt mũi, đóm đóm nẩy tứ tung. Trong phút chốc mắt hắn tối sầm. Theo phản xạ, hắn cuống quýt giơ tay lần mò trong bóng tối.

Phải một lúc sau Quyết mới nhìn lại được. Hắn thấy rõ, cái bóng quái gở trên mặt đất vẫn lắc lư không ngừng trên nền đất sáng ánh trăng.

Đó chỉ là một tán cây.

Quyết thở phào. Thì ra khi nãy hắn hoảng hốt quá nên vọt về phía sau, lại đụng trúng bức tường, thành ra mới tưởng có ai vừa đánh mình. Cuối cùng thì vẫn chỉ có một mình hắn trong căn phòng, chẳng có điều gì bất thường cả. Hắn thở phào tự mắng mình nhát gan.

Sau khi định thần lại, Quyết đứng dậy, thắp đèn lần nữa rồi đi ra đóng cửa sổ. Trước khi cánh cửa kịp khép kín, đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một bộ mặt đầy máu, tóc tai rũ rượi chờm cả lên mắt. Nó nhìn Quyết hồi lâu. Quyết cũng sững cả lại, không kịp có phản ứng.

Qua một lúc, Quyết thấy mắt mình hoa lên. Từ ánh nhìn lạnh lẽo kia, có một luồng hàn khí làm hắn lạnh toát cả người, tựa như đang lõa thể giữa trời đông. Bụng hắn nhộn nhạo muốn nôn, nhưng cả cơ thể cứng đơ như khúc gỗ, không thể cử động được.

Bỗng Quyết thấy trong ruột nóng ran. Từ đan điền, một luồng khí nóng bốc lên cuồn cuộn làm hắn thấy dễ chịu hơn. Dường như luồng khí nóng này xung đột với luồng khí lạnh. Quyết thấy cơ thể mình lúc nóng lúc lạnh, khi thì như ngây ngấy sốt, khi thì run lên cầm cập, cảm giác thật khó chịu, khổ sở vô cùng.

Phải đến một tuần hương, Quyết cứ đứng chăm chăm nhìn vào bộ mặt kia như thế. Thình lình ánh mắt kia biến mất. Khi nó vừa rời khỏi mắt Quyết, hắn lập tức bủn rủn tay chân, ngã vật ra sàn. Nhưng hắn vẫn nhận ra ánh mắt kia.

Ánh mắt sau cửa sổ là của Cao Tiến.

Sáng hôm sau, Quyết tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên mặt đất. Lúc này nghĩ lại, hắn vẫn sợ hãi vì chuyện tối qua, nhưng cũng chưa biết nên làm thế nào.

Quyết bước ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Tiến đang ở ngoài sân tập hít thở. Tiến nhìn thấy hắn, thoáng cười. Dường như Cao Tiến định giả bộ không có chuyện gì. Quyết thấy thế, cũng gượng cười lại. Rồi hắn đi ăn sáng. Hôm nay bà cụ làm món bún riêu cua mà Quyết rất thích, hắn toan quay sang cảm ơn bà thì thấy tay bà cụ băng bó rất kỹ, hỏi ra mới biết bà bị thương khi thái hành.

Chẳng ngờ Tiến đùng đùng nổi giận, mắng bà cụ làm không cẩn thận. Rồi gã nói:

- Bà nhanh làm cho xong cơm trưa rồi vào phòng. Cấm bà ra khỏi phòng hôm nay.

Bà già vội vã vâng lệnh đi làm ngay. Quyết cũng hơi áy này cho bà cụ, lại tức tên Cao Tiến gian ác đối xử không có tình người.

Ngày hôm đó, Tiến lại vắng nhà, Quyết cũng trốn ra bến sông ngồi. Ngoài bến sông tấp nập những tàu buôn từ phố Hiến đổ về. Các tàu thuyền này đa số là của người Đại Việt, ít khi thấy thuyền của người Tàu, những thuyền bè của người phương Tây càng khó gặp hơn. Nguyên là chúa Trịnh khi đó cấm không cho người nước ngoài buôn bán ở kinh thành, thế nên hàng hóa phải tập trung ở phố Hiến rồi mới chở bằng các thuyền nhỏ về kinh. Tuy nhiên, vì nhu cầu giao dịch của kinh thành cực lớn nên bến thuyền này vẫn rất tấp nập. Quyết ngồi trên để hồi lâu, suy nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua.

Hắn không hiểu tại sao Tiến lại nhìn mình bằng ánh mắt như thế, sao trên mặt gã lại có nhiều máu, rồi cả chuyện tiếng khóc trong đêm khuya nữa. Tất cả mọi chi tiết đều khiến hắn vừa tò mò vừa sợ hãi, muốn lý giải được tường tận mà không thể.

Quyết đang suy nghĩ miên man thì bỗng có tiếng gọi. Hắn quay lại thì thấy ông già cầm chiếc áo liệm hôm nọ đi cùng là một ông cụ râu đen.

Cụ Trác đến gần Quyết nói:

- Cậu bé ơi, ta đi tìm cậu mấy hôm nay mới gặp. Quyết hỏi lại:

- Ông tìm cháu có việc gì thế? Ông đừng dùng tấm áo kia để liệm nhé!

Cụ Huyền đi bên cạnh thấy thằng bé không hề để bụng chuyện hôm nọ mà vẫn lo lắng cho người ta, thì rất là quý mến. Cụ Trác cũng cảm kích nói:

- Ta muốn tìm để cảm ơn cậu bé thôi.

Quyết thưa:

- Dạ không có gì đâu cụ ạ. Cháu biết thì cháu nói cho cụ thôi.

Hai người gặp được Quyết thì mừng lắm. Nguyên là sáng sớm hôm đó cụ Huyền đã đến tìm cụ Trác, nói là biết chỗ Quyết đang ở, lại giục cụ Trác đi gấp. Hai người đi đến giờ thìn thì gặp được Quyết đang ngồi thơ thẩn trên bến sông này.

Ba người vào một quán nước nhỏ mà trò chuyện. Cụ Trác lấy cho Quyết mấy cái kẹo lạc. Quyết ăn một cái, còn mấy cái cất vào túi để dành. Cụ Trác hỏi han một hồi về cha mẹ Quyết. Quyết lần lượt đem chuyện gia đình mình kể lại. Nghe xong cụ Huyền nói:

- Tôi từ lâu đã biết nhà họ Phạm có tiếng trong nghề hiếu. Thực đúng là con nhà tông, đáng khen ngợi, đáng khen ngợi.

Đoạn cụ cười một tràng dài sảng khoái rồi lại nói tiếp:

- Có điều bây giờ cậu bé bơ vơ chẳng có ai nương tựa, không biết rồi sau này sẽ ra sao?

Cụ Trác cũng chưa biết phải trả lời thế nào. Qua một lúc, cụ mới nói:

- Cậu cho ta xem mạch một chút.

Quyết cũng chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn đưa tay ra. Cụ Trác xem mạch hồi lâu rồi lại đưa tay Quyết cho cụ Huyền xem. Cụ Huyền cẩn thận xem xét rồi nói:

- Quả tôi cũng thấy như cụ.

Trong lúc Quyết còn đang ngơ ngác thì hai cụ già đưa mắt nhìn nhau hồi lâu. Trong lòng hai người đều thấy khó hiểu. Qua một lúc, cụ Huyền hỏi:

- Cậu bé, không hiểu cậu vì sao mà từ trấn Sơn Tây lưu lạc đến đây?

Quyết từ khi cha mất đến giờ, chẳng còn người nào thân thích, cũng chẳng có ai để nói chuyện cùng. Khi đi cùng Cao Tiến, hắn lại càng lặng lẽ. Hôm nay gặp được hai ông già này, đều là những người ăn nói nhã nhặn, tỏ rõ lòng quan tâm tới mình, Quyết cảm thấy thật gần gũi và tin tưởng. Hắn bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện từ khi có nạn đói.

Khi đến đoạn hắn muốn ăn thịt người chết để cầm hơi, Quyết sợ hai ông cụ trước mắt coi mình là giống man di mọi rợ mà khinh rẻ, nên giọng hắn hơi trầm, lại ngập ngừng đôi chút. Cụ Trác nghe thế thì hiểu ngay tâm sự của Quyết bèn nói xen vào:

- Cháu đã làm đúng, không thể để mình chết đói được. Cháu không phải người xấu.

Quyết nghe thế cảm động lắm. Trong thâm tâm hắn luôn day dứt vì chuyện này. Mặc dù điều đó chưa xảy ra, nhưng hắn vẫn nhiều lần tự thấy ghê tởm bản thân. Bây giờ hắn được trút bầu tâm sự, lại được người khác động viên cho nên tinh thần rất phấn chấn, bèn đem mọi chuyện kể hết một lượt. Ngay cả việc tối qua nghe tiếng gầm thế nào, thấy đôi mắt bên cửa ra sao. Riêng cuộc nói chuyện của Vũ và Tiến, vì Quyết ở xa mà hai người lại nói nhỏ, thêm nữa hắn cũng không chú tâm lắng nghe nên không rõ câu chuyện. Chỉ có ba từ "vương tử Cán" là hắn nghe rất rành rọt, cũng đem kể lại.

Đến khi xế trưa, câu chuyện mới vấn. Lúc này, Quyết thấy hai ông cụ vẫn lắng nghe rất chăm chú. Chợt cụ Huyền lên tiếng:

- Thì ra là thế, giờ ta mới hiểu vì sao trong người cháu có đến hai loại mạch.

Cả Quyết và cụ Trác đều rất tò mò, nhất thời cùng thốt lên:

- Mong cụ nói rõ cho.

Cụ Huyền chậm rãi giải thích:

- Cũng không có gì là khó hiểu cả, viên tễ cháu nuốt phải là một loại pháp vật có tên là "Cộng Sinh Dược". Loại pháp vật này có chỗ rất độc đáo, khi nuốt vào, nó sẽ mọc rễ trong ruột, không tài nào tiêu hóa được. Soái vong bị cháu nuốt cũng theo đó mà bị giam trong người cháu. Nó vốn là một vật mang vong trong người của các phù thủy. Nếu cháu biết chú niệm của nó thì hoàn toàn có thể sai khiến được vong đó. Nếu không, nó cũng giống như một vật hộ thân cho cháu. Mỗi khi có tà thuật hãm hại cháu thì vong trong người cháu sẽ tự động cảm ứng mà chống lại.

Quyết và cụ Trác đều kinh ngạc, không ngờ hắn đã nuốt cả một hồn ma vào trong bụng. Cụ Trác nói:

- Nếu như vậy, thì chuyện hôm qua cậu bé thấy bụng nóng ran có phải là do viên tễ đó không?

Cụ Huyền đáp:

- Chính phải, ta đoán có lẽ cháu bị tên Cao Tiến dùng nhiếp tâm thuật để thôi miên, nhưng soái vong trong người cháu phản ứng lại, thành ra cháu vẫn tỉnh táo đến khi Tiến bỏ đi.

Quyết lại hỏi:

- Nhưng hắn thôi miên cháu làm gì? Cháu ở cùng chỗ với hắn, ngày ngày nhìn thấy nhau, sao hắn không tìm lúc khác mà lại phải chờ đến đêm mới làm trò nhát ma dọa quỷ cháu như thế?

Cụ Huyền lại nói:

- Điều này ta cũng chưa rõ. Có thể cháu đã nghe thấy thứ không nên nghe.

Cụ Trác nói:

- Nếu cháu muốn trục viên tễ ra khỏi cơ thể, ta có một bài thuốc có thể giúp làm điều đó.

Cụ Huyền ngăn:

- Ấy, ấy, tạm thời không nên làm thế. Bây giờ viên thuốc đó khác gì bùa hộ thân cho cậu bé. Nếu trục ra khỏi cơ thể, không những cậu bé gặp nguy hiểm với Cao Tiến mà vong hồn kia sẽ thất hồn lạc phách do phải theo đường xú uế thoát ra, còn gì cơ hội đầu thai nữa.

Cụ Trác lại đề nghị:

- Nếu vậy cháu về sống với ta, ta sẽ nuôi cháu, cháu không sợ bị đói đâu.

Cụ Huyền từ tốn nói:

- Thưa cụ, tôi thấy tên Cao Tiến này phép thuật cao thâm, lại độc ác như thế, còn ủ sẵn âm mưu, e rằng sẽ làm ra chuyện không hay, hại đến vương tử Cán. Tình hình bây giờ rất rối ren, một khi thế tử có chuyện, tất sẽ sinh biến lớn. Nếu không nhờ cậu bé quay lại nơi đó để tìm hiểu xem thế nào, thì khó mà tránh được hậu họa.

Rồi cụ quay sang hỏi Quyết:

- Cậu bé, cậu có sợ không? Bây giờ ta muốn cậu quay lại theo dõi Cao Tiến để cứu người. Không những cứu được một người mà không chừng cậu còn có thể cứu Đông Kinh tránh được một cuộc binh đao lớn đó.

Quyết đáp:

- Cháu cũng hơi sợ, nhưng cháu vẫn sẽ về nhà hắn.

Lúc này bụng cụ Trác không muốn để Quyết quay về nhà Tiến vì e ở lâu sinh biến cố không hay cho Quyết. Nhưng cụ là nhà nho, lấy trung quân làm đầu, cũng biết chuyện của thế tử là hệ trọng, không thể xem nhẹ được. Thêm nữa, cụ được tiếp xúc ít lâu với Trịnh Cán, dù không gặp mặt nhiều nhưng cũng nảy sinh cảm tình.

Cụ Huyền biết tâm ý cụ Trác bèn nói:

- Cậu bé có biết vì sao cậu nhìn thấy vong nhưng không bị vong vật hay không?

Cả hai người, Quyết và cụ Trác, đều rất bất ngờ khi cụ Huyền hỏi thế. Quyết trước đó đã biết rằng nhìn thấy âm binh thì sẽ bị âm binh diệt khẩu, nhưng đúng là từ khi đó đến nay, hắn không hề hấn gì cả. Bây giờ cụ Huyền hỏi thế, hắn cũng rất thắc mắc, liền đáp:

- Cháu cũng không biết nữa. Cụ Huyền quả quyết:

- Vì bản thân cậu cũng có căn phù thủy!

Nghe cụ Huyền nói, cả Quyết và cụ Trác đều kinh hãi. Nguyên là người có căn phù thủy rất hiếm. Đa số những phường đồng cốt bói toán hay yểm bùa trưng ra cho thiên hạ biết đều là lừa bịp. Chúng thường chỉ có mục đích gạt tiền thiên hạ.

Cụ Huyền lại nói tiếp:

- Trên thế gian này, có người không nhìn thấy được ma quỷ, nhưng một số khác lại có thể. Người nhìn thấy được ma quỷ lại phân làm hai hạng. Hạng thứ nhất là những người nhẹ vía, dễ bị vong hồn ám ảnh, trấn áp, nhập vào. Những người như thế ngửi mùi hương đã thấy mắt hoa đầu váng. Những người nhẹ vía là những người rất dễ lên đồng. Họ giống như một cơ thể trống rỗng sẵn sàng mời gọi ma quỷ nhập vào mình. Hạng thứ hai là hạng tâm thần linh mẫn, tinh minh tráng kiện. Những người này chẳng những không sợ hãi mà còn có khả năng trấn áp, dọa nạt vong hồn nơi cõi âm. Nếu họ chịu tu tập thì sẽ có được quyền năng của các phù thủy. Lại bàn về những người có căn cốt phù thủy, họ cũng được phân thành nhiều hạng. Theo như tôi thấy, cậu bé này có thể tự nhiên nhìn thấy vong hồn, chí ít cũng thuộc hàng ngũ phẩm.

Dường như thấy hai người bán tín bán nghi, cụ Huyền nói tiếp:

- Thưa cụ, xin cụ thứ lỗi vì đã không nói sớm cho cụ biết, nhưng vì thân tôi đang phải lo một việc lớn, nếu để nhiều người biết thì việc khó thành. Thực ra tôi hành nghề địa lý, mọi người thường gọi tôi là Tả Ao. Cho nên những chuyện huyền thuật, bùa phép, tôi cũng có đôi chút kiến thức.

Hai người nghe xong câu này, còn kinh ngạc hơn nữa. Thời bấy giờ, trong dân gian khắp cả Đàng Trong lẫn Đàng Ngoài đều bàn tán về một nhà địa lý phong thủy tên là Tả Ao. Người này có biệt tài xem thế đất mà táng huyệt mộ. Ai cũng tin rằng, chỉ cần được cụ Tả Ao an táng cho thì con cháu tha hồ hưởng phúc. Không những thế, cụ Tả Ao còn có thể đoán đúng ngày tháng phát vượng của cả nhà.

Cụ Trác hồ hởi:

- Gặp được người đồng hương ở đây thật là hạnh ngộ, hạnh ngộ!

Cụ Trác nói vậy bởi vì tuy cụ sinh ra ở tỉnh Hải Dương nhưng phần lớn cuộc đời sống ở quê mẹ thôn Bầu Thượng, xã Tĩnh Diệm, huyện Hương Sơn, phủ Đức Quang, trấn Nghệ An. Cụ Huyền quê ở làng Tả Ao và cùng phủ Đức Quang với cụ Trác. Tên húy của cụ là Vũ Đức Huyền, Tả Ao là tên hiệu.

Người ta đồn rằng thuở nhỏ, cụ Huyền mồ côi cha, nhà nghèo, mắt mẹ cụ lại bị lòa. Cụ theo một khách buôn ở phố Phù Thạch về Tàu để lấy thuốc chữa bệnh cho thân mẫu. Sau cụ học thuốc với người ấy. Một lần cụ chữa khỏi mắt cho một thầy địa lý, ông thầy thấy Tả Ao có tư chất nên muốn truyền nghề địa lý cho. Tả Ao cũng có ý muốn học.

Cụ Tả Ao vốn thông minh, hơn một năm đã giỏi nghề ấy. Khi khảo thí học trò, ông thầy địa lý đem đổ cát thành hình núi sông và vùi một trăm đồng tiền ở các huyệt đạo rồi bảo cụ Tả Ao tìm thấy huyệt thì xuyên kim xuống. Cụ Tả Ao đã cắm được chín mươi chín kim đúng lỗ đồng tiền, chỉ sai có một. Về sau cụ Tả Ao trở về nước Nam chữa khỏi bệnh cho thân mẫu rồi hành nghề địa lý.

Trong cuộc đời cụ Tả Ao ít nhất có hai lần bái người ta làm thầy, một là thầy dạy thuốc, hai là thầy dạy phong thủy, hai thầy đều là người Tàu. Nhưng cả hai lần cụ đều bái nhầm thầy. Người thầy thứ nhất thì giấu nghề, chỉ dạy nửa chừng, khiến cụ chỉ có thể làm thuyên giảm bệnh, chứ ít khi trị dứt được bệnh. Cụ Tả Ao rất mực đam mê nghề y nhưng cũng không dám hành nghề thuốc lâu dài, sợ ảnh hưởng đến sinh mạng người khác. Người thứ hai thì dạy cụ nghề phong thủy địa lý. Người này cũng giống người thầy trước, truyền nghề nhưng vẫn có ý giữ riêng tuyệt nghệ cho bản thân. Nào ngờ cụ học một mà biết mười, dù chỉ được bày vẽ sơ sài cũng đã tinh thông nguyên lý trời đất. Đến khi người thầy kia hội thì đã muộn, đành phải thốt lên: "Nghề của ta đã truyền hết sang nước Nam mất rồi."

Có điều, nhiều người không biết rằng cụ Tả Ao còn có người thầy

thứ ba, một người Đại Việt cực kỳ am hiểu về Hà đồ, Lạc thư, Kinh Dịch, Táng thư, những thánh kinh trong nghề phong thủy. Trò đã giỏi lại gặp được thầy hay, chẳng thế mà cụ Tả Ao có được bản lĩnh cái thế, nổi danh khắp trong ngoài nước. Nhưng người thầy này lại có ý muốn mai danh ẩn tích nên suốt đời cụ Tả Ao chưa bao giờ nhắc đến với ai.

Khi ấy cụ Tả Ao nói:

- Vì tôi quen với việc hiếu, nên ngay khi cậu bé nói về chiếc áo liệm thì tôi biết ngay. Còn những chuyện về bùa ngải, điều khiển âm binh, tôi cũng chỉ có chút kiến thức thô lậu. Nghe cậu bé kể chuyện tối hôm qua, tôi chợt nhớ đến một điển tích thời Lý. Bây giờ chưa sáng tỏ mọi nhẽ, cũng không dám nói bừa. Nhưng nếu quả đúng như dự đoán thì việc này thực là nghiêm trọng khó lường, cần phải xem xét cẩn thận.

Cụ Trác nói với Quyết:

- Nếu cụ Tả Ao đã nói như vậy, thì lại phải vất vả cho cháu một phen rồi.

Ba người ngồi bàn bạc với nhau một lúc, trời đã đến trưa. Cụ Huyền giảng giải cho Quyết nghe những điều cơ bản về huyền thuật để hắn có thêm hiểu biết khi ở trong nhà của Tiến.

Phải biết rằng huyền thuật lúc bấy giờ là một nghề bí truyền, hiếm

người có hiểu biết cặn kẽ. Mặc dù cụ Tả Ao là thầy địa lý những kiến thức huyền thuật của cụ lại rất uyên thâm. Nên nhớ, người trong giới huyền thuật rất hiếm khi tiết lộ cho người ngoài, lại càng khó có chuyện nhận người khác làm học trò. Nếu không phải Quyết có cơ duyên được gặp cụ Tả Ao thì chắc cả đời hắn cũng không bao giờ biết được những phép tắc huyền thuật cơ bản ngoài việc nhận biết mấy loại trầm hương hay mấy lá bùa yểm áo liệm. Hôm nay một là mặc dù Quyết đã có soái vong hộ thân nhung tình thế vẫn rất nguy hiểm, hai là cụ Huyền cũng rất quý mến cậu chàng nhà quê thật thà dũng cảm này, nên mới phá lệ mà truyền lại những hiểu biết của cụ.

Tất nhiên, bể học vô biên, không thể một sớm một chiều mà nói hết được.

Thấm thoắt đã quá trưa, cụ Trác mời hai người về nhà mình ăn cơm, nhưng Quyết từ chối, sợ Cao Tiến hôm nay về sớm. Hai ông cụ nghĩ cũng phải, đành để hắn về, trước khi về còn hết sức dặn dò hắn phải cẩn thận. Hắn chào hai cụ rồi thẳng hướng bắc Nhị Hà ra về.

Quyết ra bến sông chờ đò để quá giang nhưng hôm nay phiên chợ, thuyền buôn tấp nập, không có đủ chỗ cho hắn ngồi, hắn phải chờ rất lâu mới có thuyền cho đi nhờ. Thế nên đến khi mặt trời chếch bóng Quyết mới về đến nhà. Hắn hơi lo lắng sợ Cao Tiến đã về. Nhưng khi bước vào nhà ăn, hắn chỉ thấy cơm canh đã dọn sẵn, không thấy bà cụ cũng như Cao Tiến đâu. Cả căn nhà lớn dường như chỉ còn mình hắn.

Quyết ăn cơm ngon lành. Từ khi hắn về với Cao Tiến đến nay đã gần một tháng, bữa nào cũng cơm canh đầy đủ, thịt cá ê hề. Cơ thể còm cõi ngày nào của hắn giờ đã dần có da có thịt, mặc dù vẻ hốc hác vẫn chưa hết hẳn. Vì vừa qua con chết đói, nên Quyết quý trọng mọi bữa cơm, bữa nào hắn cũng đánh chén no nê đến không ăn nổi nữa mới thôi. Cũng may, Cao Tiến không hẹp hòi những chuyện đó.

Quyết tự xới tự ăn, chợt nghe thấy tiếng khóc phát ra từ căn nhà lớn. Kỳ lạ, đang giữa trưa mà vẫn có tiếng khóc ấy. Thường thì tiếng khóc chỉ xuất hiện vào buổi đêm.

Quyết nghĩ thầm:

- Nếu không nhân lúc này nhòm xem có gì kỳ lạ trong đó thì còn chờ khi nào nữa?

Nghĩ sao làm vậy, hắn bỏ đũa đi thẳng tới ngôi nhà lớn. Nó vốn được xây bằng gỗ tốt, cửa dày bọc đồng, khóa kín chắc chắn. Quyết không sao mở được cửa. Hắn đi quanh một vòng để xem xét. Tìm kiếm kỹ càng hồi lâu, hắn thấy một khe cửa sổ nhỏ, từ đó có thể nhòm được vào bên trong.

Bên trong tối đen như mực, dường như chẳng có một tia sáng nào có thể lọt vào. Hắn bèn hỏi khẽ:

- Có ai trong đó không?

Không có tiếng trả lời. Quyết gọi luôn mấy lần như thế nhưng không dám gọi to vì sợ bà lão đang ngủ trưa thức dậy. Qua một hồi lâu không thấy ai đáp lại, Quyết bèn nghĩ ra một cách. Hắn tìm một cành cây, gõ vào cột nhà. Cách này vừa không tạo tiếng động lớn mà người trong nhà lại có thể nghe rất rõ.

Nhưng tuyệt nhiên không có tiếng đáp. Quyết lại rướn người, ngó nghiêng nhìn. Hắn chỉ thấy đối diện phía bên kia có một cửa sổ được ánh nắng chiếu vào. Nhờ thế, hắn có thể nhìn thấy rõ cửa sổ được chọn ngang bởi một thanh gỗ. Thanh gỗ này được đặt trên hai cái móc gắn chặt với cửa, mỗi cái móc gắn ở một cánh.

Quyết nghĩ bụng:

- Có lẽ tất cả các cửa sổ đều được khóa bên trong như thế. Kiểu cửa chốt ngang bằng thanh gỗ như vậy rất dễ mở, vì chỉ cần lấy một vật mỏng, luồn vào khe, hất ngược từ dưới lên thì thanh gỗ kia cũng bị hất lên theo. Quyết bèn chạy xuống bếp, tìm một con dao nhỏ rồi đến bên cửa sổ. Đoạn hắn luồn dao vào phía trong rồi thận trọng đẩy lưỡi dao lên.

Quả đúng như Quyết dự đoán, thanh gỗ chèn ngang của dễ dàng bị con dao hất ra khỏi cái móc, rơi xuống đất. Cửa đã mở nhưng Quyết vẫn còn hơi do dự. Cuối cùng hắn cũng nhảy vào. Vừa vào trong, Quyết đã giật mình. Trong căn phòng có một bàn thờ rất lớn, trên đặt một bộ xương trắng toát. Bức tường sau lưng lại dán rất nhiều bùa chú chằng chịt những hình thù quái gở mà hắn không hiểu rõ công dụng. Quyết đoán đây chính là bàn thờ âm binh của Tiến. Người luyện âm binh thường phải thờ một vị tướng dũng mãnh lúc sinh thời hoặc các vị thiên tướng trên trời để trợ thêm oai lực cho mình. Không rõ bộ xương trắng kia tượng trưng cho ai.

Lại có một tiếng động vang lên. Quyết lấy làm lạ vì rõ ràng căn phòng trống không, không hề có người. Hắn tiến về phía bàn thờ, thấy trên đó có rất nhiều nến. Trong người Quyết lại sẵn bùi nhùi giữ lửa, hắn bèn thắp lên một cây, đi xung quanh phòng xem xét một lượt.

Quyết tuyệt nhiên chẳng thấy gì khác lạ. Trong căn phòng chỉ có bàn thờ và một cái bàn nhỏ bên cạnh để đặt các thứ đồ lễ cúng linh tinh.

Khi hắn đang tiến đến góc phía đông của căn phòng, ngọn nến bỗng bị tắt. Quyết lại phải loay hoay tìm cách thắp lại. Ánh lửa vừa thắp lên, Quyết ngẩng đầu thì chợt thấy trước mặt một thân hình cao lớn đang đứng sừng sững nhìn chằm chằm vào hắn. Trong lúc hoảng hốt, hắn giơ chân đạp mạnh vào người đó theo phản xạ.

Có điều Quyết thấy chân đau nhói, buốt đến thấu xương. Hắn than thầm, trong lúc đau đớn, hắn lại làm rơi mất nến, ngọn lửa tắt ngấm, mọi vật lại chìm trong bóng tối.

Thật kỳ lạ, người trước mặt hắn chịu một cú đá vẫn đứng trơ trơ như không có chuyện gì. Gã đứng trước mặt Quyết, nhìn hắn chằm chằm nhưng hoàn toàn bất động. Quyết vừa ôm chân vừa nhìn lại, trong bóng tối, hai người cứ trân trân ngó nhau.

Qua một lúc, Quyết bàn bạo gan đánh lửa châm nến một lần nữa. Người trước mặt hắn vẫn chỉ đứng im. Hắn gần như phá lên cười. Đó là vì trước mặt hắn chỉ có một bức tượng màu đen, được đúc đúng bằng hình dạng người bình thường.

Bức tượng này đường nét tinh xảo, song khuôn mặt rất hung dữ. Nó có cái mũi khoằm, mắt dài, mày mỏng, gò má cao. Miệng bức tượng nhe ra dữ tợn, hai răng nanh dài đến nửa ngón tay lộ rõ. Không biết có phải là tạc người không nữa.

Quyết nghĩ thầm:

- Mặc kệ ngươi được tạo hình gì, miễn là không động đậy được thì tốt rồi.

Lúc này hắn thấy chân đã đỡ đau nhiều. Có lẽ công phu quyền cước của tiểu tử chết đói chưa đủ sức làm hắn tự gây thương tích cho mình. Đang lúc ấy, hắn lại nghe thấy tiếng động, rõ ràng là tiếng người.

Chẳng những thế, tiếng động này, phát ra từ ngay dưới chân hắn. Quyết soi đèn nhìn xuống chân mình. Chưa kịp nhìn kỹ thì hắn lại nghe thấy tiếng động phát ra từ đó. Quyết cúi xuống để nhìn cho rõ. Hắn thấy trên sàn có một vệt đen bốn cạnh vuông vức, tạo thành hình vuông. Phía bên trong hình vuông còn gắn một cái vòng bằng đồng, vừa vặn đặt một bàn tay vào. Bức tượng đen đặt đè lên trên hình vuông đó. Quyết lấy chân giậm giậm, qua âm thanh, hắn biết là phía dưới rỗng.

Hắn đang đứng trên một địa đạo?


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top