Vân Quang Kiếm Gãy


Ánh sáng nhợt nhạt xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên đống văn thư ngổn ngang trên bàn. Văn Tiêu gục xuống, gương mặt xanh xao vì thức trắng cả đêm nghiên cứu cách cứu chữa Lệnh Bài Bạch Trạch. Từ lúc nào nàng đã thiếp đi, giấc ngủ chập chờn chẳng hề mang lại sự nhẹ nhõm.

Tiếng nói bên ngoài vọng vào, phá tan cơn mơ. Văn Tiêu mở mắt, mơ màng nhận ra chiếc áo choàng quen thuộc của Trác Dực Thần khoác lên vai mình. Hơi ấm ấy khiến nàng thoáng giật mình, đôi mắt vội tìm kiếm, chỉ kịp thấy Trác Dực Thần đứng trước cửa. Phạm Anh đưa cho y một lệnh thư, giọng nói sắc lạnh vang lên: "Ngày hôm nay, phải xử tử Triệu Viễn Chu."

Lời nói như tiếng sét giữa trời đông, đánh thức mọi giác quan của Văn Tiêu. Tim nàng thắt lại, đôi tay vô thức siết chặt lấy chiếc áo choàng. Nàng đứng bật dậy, giọng đầy hoảng loạn: "Tiểu Trác!"

Trác Dực Thần không quay đầu, đôi mắt y lạnh lùng, nhận lấy án thư rồi lặng lẽ bước đi. Không một lời, không một ánh nhìn, tựa như mọi thứ đã được định đoạt từ trước.

Văn Tiêu chới với chạy theo, những bước chân gấp gáp mà lòng như rạn nứt từng khắc. Nỗi đau tràn ngập trong ánh mắt nàng, mỗi bước của Trác Dực Thần tựa lưỡi dao cắt sâu vào tâm khảm. Nàng hiểu rõ hơn ai hết, Triệu Viễn Chu đã trở thành một phần không thể tách rời trong lòng Tiểu Trác.

Giết Triệu Viễn Chu chẳng khác nào tự đâm vào chính trái tim mình.

Văn Tiêu gấp gáp bước đi, những bước chân vô định, đầy hoảng loạn, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng Trác Dực Thần phía trước. Nàng đi song song theo ngưỡng cửa, mỗi cánh cửa cao lớn đều như một bức tường ngăn cách, chắn giữa nàng và Tiểu Trác.

Mỗi khi bóng dáng ấy khuất sau cánh cửa, lòng nàng lại thắt lại, như sợ rằng chỉ cần chậm một chút, Tiểu Trác sẽ mãi biến mất khỏi tầm mắt. Đôi tay nàng run rẩy giữ chặt lấy chiếc áo choàng, từng bước chân dồn dập nhưng không thể vượt lên, chỉ dám theo sát phía sau, lo sợ phá vỡ khoảng cách mong manh này.

Ngọn gió từ ngoài thổi vào, làm tà áo của Trác Dực Thần khẽ tung bay, mỏng manh và lạnh lẽo. Văn Tiêu cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, nhưng nàng vẫn không ngừng dõi theo, cố tìm kiếm trong bóng lưng ấy một dấu hiệu, một chút ngập ngừng, hay chỉ cần một cái quay đầu. Nhưng không, y bước đi kiên định, không hề ngoảnh lại, giống như cả thế gian này chẳng còn gì đáng để lưu luyến.

Từng bước của Trác Dực Thần giống như tiếng trống thúc giục, đập vào trái tim nàng, nặng nề và đau đớn. Văn Tiêu cảm giác như đang chạy đua với một định mệnh tàn nhẫn, từng ngưỡng cửa y bước qua đều như khắc thêm một nhát dao vào lòng nàng. Dẫu vậy, nàng không dừng lại, không thể dừng lại.

"Tiểu Trác..."

Cuối cùng, khi bóng Trác Dực Thần biến mất hoàn toàn, đôi chân Văn Tiêu không còn giữ nổi. Nàng khuỵ xuống sàn gỗ lạnh lẽo, chiếc áo choàng rơi khỏi tay, lệ nóng lăn dài trên má. Sự bất lực, đau đớn, và tuyệt vọng hòa quyện, dìm nàng vào cơn bão lòng không hồi kết. Phía trước là cánh cửa đóng kín, còn phía sau, là nỗi đau không ai thấu được.

Tiểu Trác nhất định phải trở về...

—-------------

Trong sảnh lớn của Tập Yêu Ti, Trác Dực Thần đứng lặng lẽ, ánh mắt quét qua từng cột trụ, từng bức tường, như muốn khắc sâu vào tâm khảm từng đường nét nơi đây. Ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu lên gương mặt bình thản của y, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt là những gợn sóng trầm lặng, tựa như một lời từ biệt không nói thành lời.

Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của Anh Lỗi vọng lại từ phía sau: "Ta đến tiễn ngươi."

Trác Dực Thần quay đầu nhìn, thấy Anh Lỗi đang đứng nơi ngưỡng cửa, trên môi là một nụ cười hiền hòa, tay khẽ chỉ về phía chiếc bàn đã được chuẩn bị từ lúc nào. Trên bàn, một bình rượu và hai chiếc chén nhỏ đặt ngay ngắn, chờ đợi như đã sẵn sàng cho buổi chia ly này.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau. Trác Dực Thần nhấc chén rượu, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi, nhưng nụ cười ấy lại không mang chút niềm vui nào. Y nói, giọng điềm nhiên mà buồn bã: "Trước khi quân nhân ra trận chiến đấu, đều sẽ uống rượu. Một là để cổ vũ anh hùng, mong sớm ngày khải hoàn. Hai là nếu anh hùng một đi không trở lại, thì đây chính là ly rượu từ biệt cuối cùng."

Anh Lỗi nghe xong, hơi khựng lại, trong mắt hiện lên một chút bối rối. Trác Dực Thần ngước mắt nhìn hắn, cười nhạt: "Ngày giỗ ngày mai, có lẽ cũng chỉ cần một chén rượu làm kỷ niệm."

Câu nói vừa dứt, Anh Lỗi đã vội xua tay, gương mặt thoáng nét hốt hoảng: "Phỉ phui! Ngươi không được nói như vậy!"

Là thần, Anh Lỗi không hiểu hết những phong tục nhân gian, nhưng cũng đủ để cảm nhận được ý vị lạnh lẽo trong từng lời của Trác Dực Thần.

Y dường như đã xác định cho việc đi không trở lại.

Hắn nhanh chóng cầm lấy bình rượu, rót đầy hai chén, cố phá vỡ bầu không khí nặng nề: "Ta không ngờ lần đầu tiên chúng ta uống rượu cùng nhau, lại là trong khung cảnh như thế này."

Hai chén rượu chạm nhẹ vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy nhưng lại tựa như tiếng chuông từ biệt vang vọng trong sảnh lớn. Trác Dực Thần mỉm cười, ngửa đầu uống cạn, nét mặt vẫn bình thản, không chút do dự.

Anh Lỗi đặt chén rượu xuống, khẽ hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định nhìn người đối diện: "Thần tượng của ta, ngươi nhất định phải bình an trở lại."

Trác Dực Thần không đáp, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, đôi mắt lặng lẽ như một dòng sông không gợn sóng, nhưng sâu trong đáy mắt là ngàn cơn sóng ngầm cuộn trào.

—---------------

Căn nhà nhỏ của Triệu Viễn Chu nép mình nơi ngoại thành, tựa hồ như tan hòa vào thiên nhiên, mang vẻ an tĩnh tựa giấc mộng xưa cũ. Rừng trúc xung quanh lao xao trong gió, tiếng lá trúc khẽ đập vào nhau như bản nhạc cổ sơ, dịu dàng mà não nề. Ngôi nhà được bao bọc bởi một kết giới vô hình, tưởng chừng mong manh như hơi thở, nhưng lại vững chắc tựa núi cao, ngăn cách mọi sự xâm phạm từ bên ngoài. Đó là nơi Triệu Viễn Chu rút lui sau mỗi lần không thể kiềm chế oán khí cuộn trào trong mình.

Bức tường kết giới kia, dù dày đặc, lại không cản được bước chân Trác Dực Thần. Y là kẻ duy nhất được hắn cho phép tự do ra vào, vượt qua mọi cấm thuật của Nhất Tự Quyết.

Trác Dực Thần dừng chân giữa sân, nơi những tán hoa đào phủ kín bầu trời, chỉ để lộ vài tia nắng yếu ớt chiếu xuống mặt đất. Gió thổi qua, từng cánh hoa cuốn lên xoay vòng trong không trung, phảng phất như những kỷ niệm đang ùa về. Y nhớ tới lần đầu tiên Triệu Viễn Chu sử dụng yêu pháp, mở kết giới dẫn y tới đây, nơi mà hắn đã chọn để trốn chạy khỏi thực tại. Triệu Viễn Chu là một đại yêu, nhưng trong lòng Trác Dực Thần, hắn là yêu quái hiền lành nhất y từng biết.

Mang trong mình số mệnh chứa đựng oán khí đất trời, Triệu Viễn Chu lại chỉ mong muốn một cuộc đời bình dị, không tranh không đoạt. Hắn xây dựng nơi này như một chốn bình yên, để được sống trọn vẹn những giây phút an lành bên người hắn yêu. Nghĩ đến đây, lòng Trác Dực Thần như bị bóp nghẹt. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, lăn dài trên gò má.

Y hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Y đến đây không phải để hồi tưởng, mà vì một nhiệm vụ đã được giao phó – nhiệm vụ kết liễu kẻ mà y biết rõ hơn ai hết, không đáng phải chịu đựng số phận nghiệt ngã này.

Trác Dực Thần bước vào căn nhà gỗ mộc mạc, nơi ánh nắng len lỏi qua từng khe cửa, trải dài những vệt sáng vàng nhạt lên nền đất. Lẽ ra khung cảnh ấy nên ấm áp, thanh bình, nhưng với y, mỗi bước chân tiến vào như mang theo nỗi đau không cách nào xoa dịu. Kiếm Vân Quang trong tay y không ngừng phát sáng, phản ứng mãnh liệt với oán khí dày đặc trong không gian, nhưng Trác Dực Thần chẳng buồn để tâm, ánh mắt y chỉ hướng về người trước mặt.

Triệu Viễn Chu ngồi đó, bất động như một bức tượng. Hắn nhắm nghiền hai mắt, gương mặt điềm tĩnh nhưng phảng phất vẻ khổ sở, tựa như đang gồng mình kiềm chế oán khí cuồn cuộn quanh thân.

Trác Dực Thần đặt hai bình rượu lên bàn, rồi ngồi xuống đối diện hắn. Y không nhìn thẳng vào hắn, mà chỉ chăm chú vào bình rượu trước mặt, đôi môi khẽ nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại thoáng vẻ chua xót và đau thương.

"Ta mang rượu tới," y cất tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chất chứa bao nỗi niềm. "Nhưng xem ra... ngươi chẳng còn uống được nữa."

Triệu Viễn Chu vẫn im lặng, dường như không nghe thấy lời y nói, tựa hồ không muốn hay không thể đáp lại. Trác Dực Thần cúi đầu, giọng nói khẽ khàng nhưng chất chứa bao nỗi niềm: "Ta từng lập lời thề... rằng nhất định sẽ tự tay kết liễu ân oán giữa ta và ngươi."

Y dừng lại, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã bắt đầu trầm khàn: "Nhưng chặng đường vừa qua... đã xảy ra biết bao chuyện. Mọi thứ đều khiến ta nghĩ rằng... có lẽ lời thề ấy có thể phá vỡ..."

Khoé mắt y đã ươn ướt, từng giọt nước long lanh dần hình thành nhưng y vẫn cố gắng nói tiếp: "Ta đã nghĩ... có lẽ số trời có thể thay đổi."

Nhưng đến đây, nước mắt không thể ngăn lại nữa, lăn dài trên gò má y. Trác Dực Thần ngẩng lên, ánh mắt nhìn về phía Triệu Viễn Chu, trong đó đong đầy bi thương. Một nụ cười thê lương hiện trên môi: "Nhưng rốt cuộc, ngày này cũng đã tới... giống như một quyển sách đã viết sẵn kết cục, dù ta có lật xem bao nhiêu lần, cũng không thể thay đổi được điều gì."

Lời nói vừa dứt, cả không gian như nín thở, chỉ còn lại tiếng gió bên ngoài thổi qua những tán đào, mang theo vài cánh hoa rơi lặng lẽ, tựa như chứng nhân cho một mối duyên nghiệt ngã.

Đột nhiên, không gian như bị bóng tối vây kín, ánh sáng nhạt nhòa dường như tan biến, nhường chỗ cho màn đêm dày đặc nuốt chửng mọi thứ. Trác Dực Thần thoáng chấn động, cảm nhận rõ ràng một áp lực nặng nề đang dần xiết chặt lấy từng hơi thở của y. Bóng tối tựa lụa đen mịt mờ, nhưng không hề tĩnh lặng, mà cuồn cuộn như một dòng sông đầy oán hận, dâng trào sát khí.

Chung quanh, trong màn u ám ghê rợn, hiện lên vô số con mắt đỏ rực, như ánh lửa âm ti, âm thầm dõi theo từng động tác của y. Những ánh nhìn ấy, lạnh lẽo mà ngột ngạt, khiến sống lưng y lạnh toát. Trác Dực Thần bất giác siết chặt Vân Quang kiếm trong tay. Thanh kiếm phát ra ánh sáng bàng bạc, thứ ánh sáng mỏng manh nhưng cương quyết, như một lời tuyên bố đầy thách thức trước màn đêm vô tận.

Bỗng, Triệu Viễn Chu mở bừng đôi mắt. Hai đồng tử đỏ ngầu, sáng rực như máu, sâu thẳm mà sắc lạnh, tựa như xoáy thẳng vào tâm can người đối diện. Trên môi hắn thoáng hiện một nụ cười tà mị, nửa như chế nhạo, nửa như trêu ngươi.

Khoảnh khắc ấy, không cần lời nói, cả hai đều hiểu rằng trận chiến là không thể tránh khỏi. Chẳng hẹn mà gặp, hai người đồng thời xuất thủ, chưởng lực va chạm giữa không trung, tạo thành một tiếng nổ vang vọng như sấm động, xé tan u ám.

Luồng kình phong mạnh mẽ cuồn cuộn quét qua, gió rít lên từng hồi ghê rợn. Sức mạnh giao tranh khiến cả gian nhà nhỏ rung chuyển, cửa sổ bật tung, cánh hoa đào từ ngoài sân bị cuốn vào, bay lả tả như những vệt máu nhạt nhuốm lên không khí đầy căng thẳng.

—----------

Cả không gian như bị bao phủ bởi một làn oán khí đen đặc, lạnh lẽo và ngột ngạt. Triệu Viễn Chu đứng giữa tâm điểm, ánh mắt đỏ rực như ngọn lửa địa ngục. Cả người hắn tỏa ra một loại áp lực khiến người đối diện không khỏi kinh hãi, như một con thú dữ vừa thoát khỏi xiềng xích.

Trác Dực Thần trong tay nắm chặt kiếm Vân Quang. Lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh sáng đỏ thẫm từ máu y, từng giọt chảy xuống lưỡi kiếm tựa như những sợi tơ đỏ quấn lấy hồn phách. Y khẽ hít sâu, đôi mắt bình thản nhưng chứa đầy quyết tâm, rồi phất tay, tạo ra những kết băng máu lấp lánh trên không trung. Những mũi băng máu xoay tròn, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, từng luồng lao mạnh mẽ về phía Triệu Viễn Chu, nhưng lại không hề chạm đến điểm chí mạng.

Thế nhưng, Triệu Viễn Chu không tránh, cũng không phòng thủ. Hắn điên cuồng lao tới, để mặc những mũi băng máu sắc nhọn đâm vào cơ thể. Máu đỏ từ những vết thương loang ra, hòa quyện với oán khí, càng làm hắn trở nên đáng sợ. Ánh mắt đỏ rực của hắn khẽ lóe lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười kỳ dị, không phải đau đớn mà là hân hoan, như thể đang hưởng thụ nỗi đau thấu xương này.

"Triệu Viễn Chu!" Trác Dực Thần gọi lớn, giọng y mang theo sự căng thẳng và bất lực. Nhưng hắn không nghe, từng bước tiến gần hơn, như một cơn ác mộng không thể chặn đứng. Oán khí bủa vây khiến động tác của hắn càng trở nên dữ dội, áp lực như muốn nghiền nát tất cả.

Ngay khi Triệu Viễn Chu áp sát, Trác Dực Thần không còn lựa chọn nào khác. Y siết chặt kiếm Vân Quang, lấy toàn bộ sức lực và ý chí, đâm thẳng lưỡi kiếm sắc nhọn vào bụng hắn. Lưỡi kiếm xuyên qua, máu bắn ra đỏ thẫm, lan tràn như đóa hoa nở trong màn đêm.

Thế nhưng, Triệu Viễn Chu không hề tỏ ra đau đớn. Hắn cúi xuống, đôi mắt đỏ ngầu ngước lên nhìn y, ánh nhìn mang theo một sự hưởng thụ đầy điên loạn. Khóe môi hắn lại cong lên, nở một nụ cười càng quỷ dị hơn, như thể nỗi đau này chỉ làm hắn thêm hứng thú.

Trác Dực Thần cắn chặt môi, bàn tay y vẫn giữ chặt chuôi kiếm, run rẩy vì mâu thuẫn và xót xa. Mỗi giọt máu từ hắn rơi xuống, mỗi lần ánh mắt ấy nhìn lên, là mỗi lần y cảm thấy mình như đang tự tay cắt nát trái tim mình. Nhưng y không thể dừng lại. Oán khí xung quanh càng lúc càng dày đặc, mà người y đang đối mặt, không còn là Triệu Viễn Chu của trước kia nữa...

Trác Dực Thần chỉ kịp thở gấp một hơi, chưa kịp phản ứng thì bàn tay lạnh lẽo như thép nguội của Triệu Viễn Chu đã bóp chặt lấy cổ y. Sức mạnh kinh hoàng từ hắn ép xuống, như thể muốn nghiền nát toàn bộ sinh mệnh của y trong tích tắc. Trác Dực Thần bị nhấc bổng lên, rồi bất ngờ bị đẩy mạnh xuống nền đất lạnh lẽo. Một tiếng "ầm" vang lên, cơ thể y chấn động dữ dội, cơn đau từ lưng truyền đến, như thể từng khớp xương đều vỡ nát.

Oán khí từ Triệu Viễn Chu càng lúc càng nồng đậm, cuồn cuộn như cơn lũ bủa vây lấy cả không gian. Trác Dực Thần nằm đó, đôi mắt lấp lánh sự kinh hoàng, nhìn thân hình Triệu Viễn Chu đang phủ đầy oán khí đến mức đáng sợ. Những vết thương trước đó trên cơ thể hắn, từng chỗ bị băng đâm xuyên qua, giờ đây trong nháy mắt tự liền lại, như thể chúng chưa từng tồn tại.

Triệu Viễn Chu không dừng lại, bàn tay siết càng chặt hơn nơi cổ Trác Dực Thần, ép y không sao thở nổi. Trác Dực Thần vùng vẫy, nhưng cơ thể yếu ớt không thể chống cự lại sức mạnh của hắn. Máu từ khóe miệng y rỉ ra, nhuộm đỏ làn da tái nhợt. Đôi môi khẽ mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng tiếng nói nghẹn lại, chỉ có những âm thanh đứt quãng yếu ớt thoát ra.

Ánh mắt Triệu Viễn Chu đỏ rực như hai hố sâu không đáy, hắn nhìn xuống y, không còn chút nhân tính nào sót lại. Một nụ cười méo mó đầy quỷ dị nhếch trên môi hắn, như một con thú đang tận hưởng nỗi đau của con mồi. Nhưng tận sâu trong sự hỗn loạn ấy, một tia sáng nhỏ bé, mơ hồ, tựa như phần ý thức cuối cùng của hắn vẫn đang giãy giụa...

Trác Dực Thần đau đớn nhìn hắn, ánh mắt không chỉ mang nỗi kinh hoàng mà còn chứa đựng sự bất lực và bi ai. Y cố gắng đưa tay lên, yếu ớt chạm vào bàn tay đang siết cổ mình, như muốn gọi lại Triệu Viễn Chu mà y từng biết. Nhưng tất cả chỉ là hư không, bởi thứ trước mặt y bây giờ là một con quái vật bị oán khí điều khiển, không còn chút bóng dáng nào của người từng bảo vệ y bằng cả sinh mệnh.

Nước mắt Trác Dực Thần lặng lẽ lăn dài trên đôi gò má tái nhợt, từng giọt như ngọc vỡ, trong suốt mà thấm đẫm nỗi bi ai. Những giọt nước mắt ấy như một tiếng gọi từ sâu thẳm trong tâm hồn, xuyên qua lớp oán khí dày đặc, chạm đến phần ý thức còn sót lại trong Triệu Viễn Chu. Hắn khựng lại, đôi tay đang siết chặt cổ y bỗng chùng xuống, như thể bị một nỗi đau vô hình nào đó giam cầm.

Ánh mắt đỏ rực của hắn lay động, như tia sáng le lói nơi bầu trời đêm u ám. Bàn tay Triệu Viễn Chu dần buông lỏng, nỗi đau từ những giọt nước mắt ấy như lưỡi dao sắc lẹm cắt sâu vào trái tim hắn. Trong vô thức, hắn cúi người xuống, đôi môi áp gần nơi má ướt đẫm của Trác Dực Thần, nhẹ nhàng hôn lên dòng nước mắt mằn mặn.

Hơi thở nóng ẩm của hắn phả vào làn da lạnh lẽo của y, khoảng cách giữa hai người trở nên cực gần, tựa hồ không còn khoảng trống nào ngăn cách. Triệu Viễn Chu nghiêng đầu, ánh mắt ngập tràn hỗn loạn, bất giác nhìn xuống nơi vệt máu đỏ thẫm còn vương trên môi Trác Dực Thần.

Không kiềm chế được sự thôi thúc từ sâu trong nội tâm, hắn cúi xuống, đôi môi phủ lấy vệt máu nơi khóe miệng y. Nụ hôn ấy mang theo một sự khát khao mơ hồ xen lẫn tăm tối, như muốn nuốt trọn nỗi đau và bi ai của y vào lòng mình. Máu và nước mắt hòa quyện trong một nụ hôn vừa dịu dàng lại vừa cay nghiệt, tựa như ranh giới giữa yêu thương và hủy diệt chỉ là một lằn ranh mỏng manh không thể phân định.

Trác Dực Thần mặc cho Triệu Viễn Chu làm loạn, đôi mắt khép hờ, nước mắt vẫn lặng lẽ chảy dài trên gò má tái nhợt. Những giọt lệ ấy không thể ngăn được sự chiếm đoạt điên cuồng của kẻ trước mặt, nhưng lại tựa như từng nhát dao cứa sâu vào trái tim y, càng làm y mất đi lý trí. Triệu Viễn Chu siết chặt lấy thân thể y, nụ hôn của hắn càng lúc càng mãnh liệt, như một sự trừng phạt, như muốn nhấn chìm cả hai vào trong bể sâu của oán hận lẫn tình cảm đan xen.

Nhưng y không được phép tiếp tục lún sâu vào...

Trác Dực Thần bất chợt mở bừng mắt, đôi con ngươi lấp lóe tia sáng cương quyết. Trong một khoảnh khắc mà lòng quyết định, y giơ cao tay, nơi ngón tay y nắm chặt ngân châm sắc bén mà Bạch Cửu từng giao phó. Ánh bạc lạnh lẽo lóe lên, nhắm thẳng vào gáy của Triệu Viễn Chu.

Nhưng chưa kịp đâm, Triệu Viễn Chu bỗng phản ứng nhanh như cơn lốc, bàn tay hắn lập tức chộp lấy cổ tay y giữa không trung, lực đạo mạnh mẽ đến nỗi khiến Trác Dực Thần cảm giác cổ tay mình như muốn gãy lìa. Ngân châm rung lên, nhưng không thể tiến thêm dù chỉ nửa phân.

Triệu Viễn Chu siết chặt cổ tay Trác Dực Thần, khiến y không thể nhúc nhích. Bàn tay hắn như gọng kìm sắt, không chỉ giữ y lại mà còn truyền đến cảm giác đau đớn không cách nào vùng thoát. Ngân châm rơi xuống, ánh bạc lóe lên một lần cuối trước khi chạm đất, bị tiếng hơi thở gấp gáp của cả hai che lấp hoàn toàn.

Triệu Viễn Chu cúi xuống, ánh mắt đỏ rực như máu, sâu thẳm và điên cuồng. Hắn không cho Trác Dực Thần cơ hội phản kháng, cúi người ép sát, cơ thể hắn áp chặt lấy y như một bức tường không thể lay chuyển. Hơi thở nóng bỏng phả lên gương mặt y, bao trùm lấy từng góc nhỏ, từng tia khí lạnh sót lại cũng bị xua tan.

"Ngươi dám..."Giọng hắn trầm khàn, gần như gằn qua kẽ răng, mang theo cơn giận dữ cùng đau khổ mà không thể nói thành lời. Hắn không nói hết câu, như muốn dùng chính hành động để thay thế.

Đôi môi Triệu Viễn Chu đè xuống, điên cuồng chiếm lấy môi Trác Dực Thần, không chút dịu dàng, không chút ngập ngừng. Nụ hôn ấy như lửa bùng cháy, đầy thô bạo, tàn nhẫn mà mãnh liệt. Hắn cắn mạnh lên môi y, kéo lê một vệt máu đỏ tươi, đầu lưỡi hắn không chút do dự liếm lấy hương vị tanh ngọt, như dã thú nếm được mùi máu, càng thêm khao khát chiếm đoạt tất cả.

Bàn tay hắn từ cổ tay y trượt xuống, siết lấy bờ vai mảnh khảnh, lực đạo mạnh đến nỗi như muốn nghiền nát từng tấc da thịt. Hắn đẩy y sát xuống nền đất lạnh, một tay giữ chặt không để y nhúc nhích, tay còn lại nắm lấy vạt áo Trác Dực Thần, như muốn xé rách mọi phòng tuyến cuối cùng ngăn cách giữa hai người.

Trác Dực Thần bị áp chế hoàn toàn, nước mắt vẫn không ngừng lăn dài, hòa cùng vệt máu đỏ thẫm nơi khóe môi. Y giãy giụa, phản kháng, đôi mắt đong đầy tuyệt vọng lại khiến Triệu Viễn Chu càng thêm điên loạn. Hắn cúi sát xuống, cắn mạnh lên vành tai y, giọng nói như thì thầm nhưng lại vang lên tựa mệnh lệnh:

"Ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta."

Nụ hôn của hắn không dừng lại ở đôi môi, mà trượt xuống cổ Trác Dực Thần, từng dấu vết đỏ hằn lên trên làn da trắng mịn, như muốn tuyên bố quyền sở hữu tuyệt đối. Triệu Viễn Chu lúc này chẳng khác nào một con thú bị oán khí thao túng, vừa điên cuồng vừa mù quáng, không còn phân biệt được giữa đau đớn và khát vọng.

Trác Dực Thần giãy dụa mạnh mẽ, đôi tay cố đẩy hắn ra, nhưng sức lực của y lại nhỏ bé như cành liễu trong gió. Cổ tay y bị Triệu Viễn Chu siết chặt đến mức đỏ ửng, đau nhói. Hơi thở dồn dập của y càng khiến Triệu Viễn Chu thêm điên cuồng, như thể mỗi cử động của y chỉ làm bùng lên ngọn lửa khao khát chiếm đoạt trong hắn.

"Buông... ra!" Trác Dực Thần nghiến răng, giọng nói nghẹn lại vì tức giận và sợ hãi, nhưng đáp lại y chỉ là nụ cười nhếch môi lạnh lẽo của Triệu Viễn Chu, đầy giễu cợt và cố chấp.

Hắn cúi xuống, áp chặt cơ thể y xuống nền đất, bàn tay lần mò đến đai lưng của Trác Dực Thần. Đôi mắt đỏ rực của hắn hiện lên sự điên cuồng không gì cản nổi. Đai lưng vừa bị kéo ra, lớp vải khẽ lỏng lẻo, để lộ phần cổ áo trắng nhợt.

"Ngươi chống cự càng làm ta muốn ngươi hơn." – Giọng Triệu Viễn Chu khàn đặc, như dã thú bị bản năng thao túng, cắn mạnh lên xương quai xanh của Trác Dực Thần, để lại vết hằn đỏ thẫm trên làn da trắng mịn.

Trác Dực Thần không ngừng vùng vẫy, đôi mắt y ầng ậc nước, nhưng không phải vì yếu đuối, mà là nỗi tủi nhục xen lẫn phẫn nộ. Y nghiến chặt răng, đôi chân cố gắng đạp mạnh để thoát khỏi sức kiềm chế của hắn, nhưng càng giãy giụa, lực đạo của Triệu Viễn Chu càng mạnh hơn, bàn tay hắn trượt xuống ép chặt lấy eo y.

"Đừng hòng thoát." – Lời nói của hắn như đinh đóng cột, ánh mắt rực lửa khiến Trác Dực Thần càng thêm hoảng sợ.

Ngay khi Triệu Viễn Chu dứt lời, từ xa vang lên tiếng xé gió. Một bóng người lao tới nhanh như chớp, giáng một chưởng mạnh mẽ đẩy hắn ra khỏi cơ thể Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu bị bất ngờ nên chấn lùi vài bước, nhưng ánh mắt đỏ rực vẫn không hề giảm đi sự điên cuồng.

"Tiểu Trác!" – Giọng Văn Tiêu đầy hoảng loạn vang lên, pha lẫn sự giận dữ và đau lòng.

Nàng lập tức lao đến đỡ lấy Trác Dực Thần đang nằm dưới đất. Gương mặt nàng hiện rõ nỗi lo âu khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, nhợt nhạt của y. Nàng cởi chiếc áo choàng của mình, nhanh chóng phủ lên người Trác Dực Thần để che đi dáng vẻ nhếch nhác, rồi dịu dàng đỡ y đứng lên.

"Con sao rồi?" Văn Tiêu hỏi, giọng nàng run lên vì lo lắng. Nhưng Trác Dực Thần chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng dáng điên loạn của Triệu Viễn Chu, sự phức tạp hiện rõ trong đôi mắt y.

Văn Tiêu quay lại, đối diện với Triệu Viễn Chu, ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh như dao. "Triệu Viễn Chu, ngươi tỉnh lại cho ta!" Nàng quát lớn, giọng nói như muốn xuyên qua lớp oán khí dày đặc đang bao trùm lấy hắn.

Triệu Viễn Chu không đáp, chỉ đứng đó, liếm môi một cách kỳ quái, đôi mắt đỏ rực vẫn tràn đầy sự điên loạn. Hắn giống như một con dã thú bị kích thích, sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào.

Văn Tiêu khẽ cắn môi, rồi quay sang Trác Dực Thần, giọng nàng nghiêm nghị: "Tiểu Cửu bị Ly Luân khống chế, tình thế đang rất nguy cấp, con phải mau đến giúp. Đại yêu ở đây, giao cho ta."

Trác Dực Thần sửng sốt nhìn nàng, rồi lập tức lắc đầu, đôi mắt y ánh lên vẻ kiên định. "Không được! Hắn quá nguy hiểm! Ta không thể để người một mình đối mặt với hắn."

Văn Tiêu không nói gì, chỉ từ từ giơ ra lệnh bài Bạch Trạch, một ánh sáng yếu ớt nhưng kỳ diệu phát ra từ nó. Trác Dực Thần nhìn vật trong tay nàng, ánh mắt bỗng lóe lên sự kinh ngạc. Một thoáng im lặng trôi qua, rồi cả hai trao nhau ánh mắt đầy hiểu ý.

"Vậy người cẩn thận." – Trác Dực Thần nhẹ giọng, nhưng trong lời nói vẫn mang theo sự lo lắng không sao che giấu được.

"Con cũng vậy." – Văn Tiêu đáp lại, giọng nàng kiên định nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng của Triệu Viễn Chu, sự thận trọng hiện rõ trong từng cử động.

------------------------

Trác Dực Thần vừa tới nơi, khung cảnh trước mắt khiến y không khỏi kinh hoàng. Anh Lỗi nằm sõng soài trên mặt đất, toàn thân nhuốm máu, hơi thở đứt quãng, đôi mắt mờ đục như chỉ còn chút ánh sáng cuối cùng cố gắng cầm cự. Mỗi lần định gượng dậy, vết thương trên cơ thể lại rỉ máu, khiến hắn không thể đứng lên.

Bên cạnh đó, bóng dáng Bạch Cửu đứng sừng sững giữa đám tàn tro của một trận chiến vừa qua. Nhưng thứ làm Trác Dực Thần lạnh sống lưng không phải là hình dáng quen thuộc ấy, mà chính là ánh mắt đang nhìn y, ánh mắt trống rỗng, không còn chút hơi ấm của Bạch Cửu, mà thay vào đó là sự tăm tối và đáng sợ đến cực điểm.

"Tiểu Cửu..." Trác Dực Thần thốt lên, nhưng giọng y bỗng nghẹn lại. Không, đây không phải Bạch Cửu. Đây là Ly Luân.

Ánh mắt của kẻ đối diện khẽ nheo lại, một nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ nở trên gương mặt Bạch Cửu, nhưng giọng nói vang lên lại lạnh lùng đến rợn người, không phải giọng nói của tiểu đệ đệ

"Trác Dực Thần, cuối cùng ngươi cũng tới."

Không một giây do dự, Trác Dực Thần lập tức rút kiếm Vân Quang khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm phản chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của y. Bước chân y mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi đau không sao kể xiết. Y biết, để đối đầu với Ly Luân, y phải hạ thủ với chính cơ thể của Bạch Cửu, đệ đệ thương yêu nhất của mình.

"Ly Luân!" Trác Dực Thần quát lớn, thanh kiếm trong tay y lóe sáng, từng đợt khí lạnh băng giá tỏa ra, chuẩn bị lao vào trận chiến.

Ly Luân chỉ nhếch mép cười nhạt, đưa tay lên, chưởng lực mang theo oán khí cuồn cuộn giáng thẳng xuống mặt đất, tạo thành một luồng áp lực khổng lồ đè nặng lên Trác Dực Thần. Nhưng y không chùn bước, đôi mắt kiên định như ngọn lửa bùng cháy giữa băng giá.

Cả hai lao vào nhau như hai con mãnh thú giữa chiến trường. Trác Dực Thần tung từng đường kiếm sắc bén, nhưng vẫn tránh những chỗ hiểm, chỉ muốn kiềm chế Ly Luân mà không tổn hại Bạch Cửu. Tuy nhiên, Ly Luân lại không hề kiêng dè, đòn tấn công của hắn vừa hiểm độc vừa dứt khoát, rõ ràng muốn kết liễu Trác Dực Thần ngay tức khắc.

Anh Lỗi nằm dưới đất, mắt mờ dõi theo trận chiến, môi khẽ động nhưng không thể phát ra tiếng nào. Trong ánh mắt yếu ớt của y, còn chút hy vọng duy nhất đặt cả vào Trác Dực Thần.

Ly Luân sau bao chiêu thức cuối cùng cũng không nương tay, chỉ một bàn tay đưa lên trên không trung, hắn đã có thể tóm chặt được nhất cử nhất động của Trác Dực Thần.

Rầm!!!

Tiếng kình phong hoà cùng đất cát bụi mù, Trác Dực Thần nằm dưới sự áp chế tàn bạo của Ly Luân, cơ thể y run lên từng đợt nhưng ánh mắt không chút khuất phục. Dù bị đè chặt đến nghẹt thở, y vẫn dồn hết sức lực còn sót lại, hai tay nắm chặt lấy cổ tay hắn, dùng toàn bộ tinh thần lay gọi: "Tiểu Cửu! Tiểu Cửu!!! Mau tỉnh lại! Đệ không được để hắn khống chế!"

Nhưng đáp lại y chỉ là một nụ cười lạnh như băng. Ly Luân nghiêng đầu nhìn y, giọng nói trầm thấp pha chút giễu cợt:

"Ngươi đang gọi ai vậy? Nhìn rõ đi, kẻ trước mặt ngươi là ta, Ly Luân, chứ không phải Bạch Cửu!"

Ánh mắt hắn bất chợt sáng rực, một luồng yêu lực mạnh mẽ quét thẳng vào đồng tử của Trác Dực Thần. Y không kịp né tránh, chỉ cảm giác đầu óc choáng váng, ánh nhìn lập tức thay đổi, như bị cưỡng chế mà nhìn rõ khuôn mặt của kẻ trước mặt. Đó không còn là Bạch Cửu đáng yêu, mà là Ly Luân với gương mặt đầy nham hiểm, nụ cười điên cuồng lộ rõ sự tà ác.

Trác Dực Thần cắn chặt răng, dùng sức giãy giụa khỏi kìm kẹp của Ly Luân, nhưng tất cả đều vô ích. Sự bất lực của y chỉ khiến nụ cười trên môi hắn càng thêm độc ác. Hắn cúi đầu, ánh mắt bất chợt nhìn thấy vết đỏ nổi bật trên cổ y, vết tích còn chưa phai từ trận vật lộn với Triệu Viễn Chu. Ánh mắt hắn trầm xuống, lóe lên tia sát khí sắc lạnh.

"Triệu Viễn Chu..." Ly Luân nhếch mép cười như trêu chọc. "Thật không ngờ ngươi lại nhúng tay sâu đến vậy. Nhưng mà, không sao... Để ta giúp ngươi chăm sóc hắn thật tốt."

Lời nói của Ly Luân như một nhát dao đâm thẳng vào tâm khảm Trác Dực Thần. Y nghiến răng, ánh mắt đầy phẫn nộ, nhưng cơ thể kiệt sức không đủ sức chống trả. Ly Luân từ từ cúi xuống, hơi thở lạnh lẽo như lưỡi dao áp sát mặt y. Trác Dực Thần theo bản năng né tránh, nhưng hành động này càng chọc giận Ly Luân, khiến hắn càng điên cuồng.

"Muốn trốn? Để ta xem ngươi có thể trốn đến đâu!"

Ly Luân bóp mạnh lấy gương mặt Trác Dực Thần, ép y phải đối diện trực tiếp với hắn. Lực đạo tàn nhẫn khiến gương mặt y lằn lên những dấu tay đỏ rực. Dưới cơn đau đớn, Trác Dực Thần vẫn không ngừng vùng vẫy, móng tay y cào cấu mạnh vào cổ tay Ly Luân đến bật máu. Nhưng Ly Luân chẳng mảy may nao núng, ánh mắt hắn lóe lên tia điên dại, càng siết chặt tay hơn.

Trong khoảnh khắc không còn lựa chọn nào khác, Trác Dực Thần nghiến răng, cố gắng nâng người lên, há miệng cắn thật mạnh vào tay Ly Luân.

Ly Luân cau mày, vẻ khó chịu thoáng qua khi bị cắn bất ngờ. Hắn buông tay, để Trác Dực Thần có được một giây ngắn ngủi vùng thoát. Không bỏ lỡ cơ hội, Trác Dực Thần nắm chặt Vân Quang kiếm trong tay, dùng chút sức lực còn sót lại đâm thẳng vào ngực hắn.

Thế nhưng, một lần nữa, hi vọng của y bị nghiền nát. Ly Luân không chút dao động, bàn tay trắng xanh dễ dàng bắt lấy lưỡi kiếm ngay trước ngực, yêu lực mạnh mẽ chặn đứng mũi kiếm sắc bén. Hắn nhếch môi cười lạnh, ánh mắt như muốn nói: "Đây là tất cả những gì ngươi có sao?"

Bàn tay còn lại của hắn vung mạnh lên, một lực đạo vô hình phát ra. "Rắc!" Một âm thanh chói tai vang lên trong không trung. Vân Quang kiếm, từng là biểu tượng bất bại mà ca ca của y để lại, giờ đây gãy đôi trước mắt. Nửa lưỡi kiếm còn lại bị văng đi, găm thẳng vào thân cây trúc gần đó, vang lên tiếng "phập" lạnh lẽo như lời tuyên cáo tử vong.

Trác Dực Thần đứng bất động, đôi mắt mở to không thể tin vào những gì vừa xảy ra. "Không thể nào..." Y thì thào, giọng khàn đặc như nghẹn lại nơi cổ họng. Vân Quang kiếm, thanh kiếm uy vũ từng đồng hành với y qua biết bao trận chiến, chưa từng thất bại, vậy mà lúc này, nó đã bị hủy hoại một cách dễ dàng đến vậy.

Ánh mắt y dán chặt vào lưỡi kiếm gãy, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Một cơn đau xé rách tâm can trào dâng, khiến cả người y chấn động không ngừng. "Kiếm ca ca để lại... kiếm mà ca ca đã đặt tất cả niềm tin..." Những lời nói ấy chỉ vang lên trong đầu, nhưng như những nhát dao cứa vào lòng y.

Mọi thứ trước mắt Trác Dực Thần trở nên mơ hồ. Y thất thần, hoàn toàn không hay biết mình đang làm gì nữa. Đôi tay buông thõng vô lực, cả cơ thể như muốn đổ sụp xuống. Một giọt nước mắt nặng nề chảy dài trên gương mặt tái nhợt.

Chưa bao giờ y cảm thấy thất bại đến vậy. Vân Quang kiếm gãy, thần thức của đệ đệ không thể trở về, còn bản thân thì đầy thương tích, không có sức chống đỡ. Từng hơi thở như bị rút cạn, lồng ngực đau đớn đến mức y không thể hít vào.

Thời khắc ấy, trời đất như sụp đổ ngay trước mắt. Tất cả mọi thứ mà y từng cố gắng bảo vệ, từng tin tưởng, từng yêu thương, đều đang tan vỡ một cách tàn nhẫn. Y đứng đó, trơ trọi giữa những mảnh vỡ của hi vọng, giữa nỗi tuyệt vọng đè nặng không lối thoát.

Ly Luân như cơn bão dữ, lao thẳng tới Trác Dực Thần, bàn tay hắn vươn ra siết lấy cổ y. Một lực đạo mạnh mẽ, tàn nhẫn đẩy y va mạnh vào gốc cây lớn phía sau.

"Rầm!" Tiếng va chạm nặng nề vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Thân thể mảnh mai của Trác Dực Thần run rẩy, toàn thân như bị vỡ vụn khi đập mạnh vào thân cây lạnh lẽo. Máu từ khóe môi y khẽ trào ra, nhuộm đỏ cả vùng cổ áo. Dẫu vậy, đôi mắt y không chút chống cự, cũng chẳng nhìn Ly Luân, mà chỉ thất thần dừng lại nơi thanh Vân Quang kiếm gãy nát dưới đất.

Ánh mắt ấy mờ mịt như phủ sương, sâu thẳm mà trống rỗng, tựa hồ mất đi toàn bộ sức sống. Có lẽ nỗi đau nơi thân xác chẳng thể sánh được với nỗi thống khổ trong lòng y, khi thanh kiếm – thứ ca ca để lại, niềm hy vọng duy nhất – đã tan nát ngay trước mắt, không cách nào cứu vãn.

Ly Luân cúi xuống nhìn y, đôi môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt hắn ngập tràn ý trêu ngươi. Bàn tay siết chặt hơn, từng ngón tay như muốn khảm sâu vào cổ y, khiến Trác Dực Thần nghẹn thở, hơi thở trở nên đứt đoạn, yếu ớt.

Ở phía xa, Anh Lỗi, toàn thân nhuộm máu, gắng gượng bò dậy từ mặt đất. Đôi mắt hắn đỏ hoe, đầy tuyệt vọng khi nhìn thấy Trác Dực Thần bị áp chế. Cảnh tượng ấy tựa như một nhát dao lạnh lẽo cứa sâu vào lòng hắn.

"Tiểu Trác đại nhân!" Giọng Anh Lỗi khản đặc, từng tiếng kêu như xé tan không gian nặng nề.

Hắn cố dùng đôi tay run rẩy chống xuống nền đất, từng chút, từng chút một, nhưng đôi chân như hóa đá, không cách nào đứng lên. Dù vậy, ánh mắt hắn vẫn cố bám lấy bóng hình Trác Dực Thần, đau đớn khắc sâu, giằng xé.

Máu, tĩnh lặng và những âm thanh nghẹn ngào hòa vào nhau. Mọi thứ như ngưng đọng, chỉ còn lại bi thương bao trùm, tiếng gió khẽ rít qua những tán cây, thấm đượm mùi vị của bất lực và đau lòng.

Ly Luân nheo mắt nhìn Trác Dực Thần, ánh cười lạnh lùng hiện rõ trên gương mặt tà mị. Hắn siết chặt cổ y thêm một chút, cúi đầu kề sát tai y, giọng nói như lưỡi dao sắc lẻm, mang theo sự tàn nhẫn không chút che giấu:

"Ngươi cảm thấy thế nào? Đồ của ngươi không thể bị phá hủy, vậy đồ của ta thì có thể sao?"

Hắn bật cười, một âm thanh khàn đục, đầy chua xót nhưng cũng chất chứa sự điên loạn.

"Ngươi biết không, Trác Dực Thần, khi ngươi phá hủy chiếc trống của ta, cảm giác ấy... như trái tim ta bị xé nát. Ta đã giữ gìn nó qua biết bao năm tháng, để rồi ngươi ngang nhiên hủy diệt, như thể nó chẳng là gì."

Ly Luân bất chợt dừng lại, đôi mắt sáng rực tà khí chiếu thẳng vào Trác Dực Thần, bàn tay hắn bóp chặt gương mặt y, khiến y không thể nào rời đi ánh nhìn đó của hắn.

"Ta muốn ngươi cảm nhận nỗi đau ấy, nỗi đau khi chứng kiến những gì mình trân trọng bị nghiền nát ngay trước mắt. Ngươi thấy thế nào? Đau đớn, bất lực, không thể thở nổi? Chính là như vậy đấy!"

Ly Luân cúi đầu nhìn Trác Dực Thần, ánh mắt hắn thoáng vẻ chế giễu lẫn thỏa mãn. Bàn tay đầy yêu lực siết lấy vai y, hắn cất giọng, trầm thấp mà uy hiếp, "Ngươi được gọi là hy vọng cuối cùng của tộc Băng Di ư? Nhưng giờ nhìn xem, ngươi còn gì ngoài dáng vẻ tàn tạ này? Một con rối vô dụng, chẳng thể tự bảo vệ chính mình."

Hắn cười nhạt, như kẻ săn mồi thưởng thức con mồi yếu đuối nằm dưới móng vuốt. Rồi bất ngờ, bàn tay còn lại của hắn chầm chậm vươn xuống, nắm lấy vạt áo trước ngực Trác Dực Thần. Chỉ một động tác dứt khoát, âm thanh xé rách vang lên rõ ràng giữa không gian tĩnh lặng.

Từng sợi chỉ bung ra, lớp áo rách toạc, để lộ làn da tái nhợt như tuyết đầu đông. Trên cổ, trên vai, những dấu vết đỏ thẫm còn in hằn, nhức nhối và đầy nhục nhã. Ly Luân nhìn thấy cảnh ấy, nụ cười nơi khóe môi càng sâu thêm, như một mũi dao cắm thẳng vào lòng tự tôn của Trác Dực Thần.

"Những vết này..." hắn bật cười trầm thấp, giọng nói pha lẫn sự khinh bỉ cùng hả hê. "Triệu Viễn Chu để lại? Hắn hẳn là rất cưng chiều ngươi, nhưng đáng tiếc, những dấu vết yếu ớt thế này... thật khiến ta thất vọng. Một kẻ cường đại như hắn, mà chỉ làm được đến thế thôi sao?"

Lời nói của Ly Luân như lưỡi dao sắc bén xé toạc lớp phòng bị cuối cùng trong tâm Trác Dực Thần. Đôi mắt y thoáng ánh lên tia đau đớn không thể che giấu, hòa lẫn với sự tức giận bị dồn nén. Nhưng y không đáp, chỉ nghiến chặt hàm, đôi vai run rẩy vì phẫn nộ cùng bất lực.

Máu từ khóe môi y tiếp tục nhỏ xuống, từng giọt đỏ thẫm loang trên nền đất, hòa lẫn với mồ hôi lạnh chảy dài trên gò má. Dáng vẻ của y tựa như một đóa hoa bị giày xéo, nhưng trong đôi mắt ấy vẫn còn ánh lên tia quật cường yếu ớt, một tia sáng mờ nhạt không chịu tắt lịm.

Trác Dực Thần giãy giụa quyết liệt, nhưng sức lực yếu ớt của y chẳng khác nào con cá nhỏ mắc lưới, càng vùng vẫy lại càng khiến kẻ trên cao thêm thích thú. Ly Luân nhìn y, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa tham lam, mang theo ý muốn hoàn toàn vấy bẩn và hủy hoại.

"Đừng chống cự vô ích, càng phản kháng ta càng hứng thú hơn," hắn trầm giọng, âm thanh tràn ngập tà mị cùng sự đắc ý.

Bất ngờ, hắn cúi đầu xuống, cắn mạnh lên phần gáy lộ ra giữa mái tóc đen rối bời. Hành động này không chỉ đơn thuần là tàn nhẫn, mà còn mang theo yêu lực cuồn cuộn lan tỏa. Ly Luân truyền một phần lực lượng của mình qua vết cắn, xâm nhập vào thần thức Trác Dực Thần, từng luồng yêu khí xộc thẳng vào tâm trí y như muốn nghiền nát ý chí cuối cùng.

Cảm giác đau nhói từ gáy lan tỏa khắp cơ thể, nóng rát như ngọn lửa thiêu đốt. Cùng lúc, sự lạnh lẽo từ yêu lực xâm nhập khiến toàn thân Trác Dực Thần run rẩy, mồ hôi túa ra như mưa. Y cắn chặt môi, không để mình bật ra tiếng rên đau đớn, nhưng hơi thở đứt quãng và đôi mắt rực lên tia quật cường đã phản bội ý chí ấy.

Ly Luân nhếch môi cười đầy tà mị, ánh mắt sắc lạnh nhìn cơ thể yếu ớt của Trác Dực Thần, không chút do dự tăng cường yêu lực rót thẳng vào cơ thể y. Hành động ấy vốn dành cho yêu ma, nhưng với một con người như Trác Dực Thần, đó chẳng khác nào cơn tra tấn tàn bạo.

Trác Dực Thần toàn thân run rẩy, cơ thể vốn đã chịu nhiều thương tích giờ đây không cách nào gánh nổi dòng yêu lực cuồng bạo ấy. Từng tấc da thịt đau nhức, từng thớ cơ như bị xé rách từ bên trong, máu từ khóe môi trào ra thành dòng, hòa cùng những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt tái nhợt.

"Ngươi cảm nhận được chưa, Trác Dực Thần?" Ly Luân trầm giọng, ánh mắt tràn đầy khinh miệt xen lẫn thích thú. "Con người yếu đuối các ngươi, ngay cả việc chịu đựng yêu lực cũng không làm nổi, mà lại dám đối đầu với ta?"

Yêu lực của hắn không ngừng xâm nhập, như hàng ngàn mũi kim nhọn hoắt xuyên qua cơ thể Trác Dực Thần, khiến y không cách nào chống đỡ. Đau đớn đến cùng cực khiến y không thể cất lời, chỉ biết cắn chặt môi đến bật máu, nhưng không thể kìm nén được tiếng nức nở vang lên.

Ly Luân nhếch môi cười lạnh, cúi xuống sát gương mặt y. "Ta muốn xem, con người tự cao tự đại như ngươi sẽ chống đỡ được đến đâu."

Trác Dực Thần cố gắng mở mắt, ánh nhìn mờ mịt, đôi đồng tử đầy lệ không giấu được sự tủi nhục. Y cảm nhận từng cơn đau dày xéo cơ thể, sự bất lực khiến lòng y như bị đè nặng, nhưng vẫn không thể cúi đầu trước kẻ thù. Y nghiến răng, ánh mắt lóe lên chút tàn nhẫn pha lẫn tuyệt vọng, dù cả cơ thể đang chịu đựng đau đớn đến tột cùng.

"Ngươi sẽ không bao giờ thắng được," y thì thào, giọng khản đặc, tựa như tiếng vọng cuối cùng từ vực sâu thẳm. Nước mắt không ngừng lăn dài, hòa vào vệt máu trên gương mặt tái nhợt. Nhưng ánh mắt y vẫn kiên cường, như muốn gào thét chống lại tất cả.

Ly Luân khựng lại trong khoảnh khắc, nụ cười hắn càng thêm phần quỷ dị. "Thật ư? Vậy để ta xem, sức mạnh nhỏ nhoi của ngươi có thể giữ được gì."

Hắn cúi xuống, bàn tay lạnh lẽo thô bạo lau đi dòng nước mắt trên má y, động tác tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự khinh miệt và áp bức nặng nề.

"Khóc đi," giọng Ly Luân trầm thấp, mỗi chữ đều mang theo tà khí đáng sợ. "Nước mắt của ngươi càng rơi nhiều, ta càng thoả mãn. Hãy để ta nghiền nát từng phần một, từ ý chí đến những thứ ngươi muốn bảo vệ. Từng người từng người xung quanh ngươi sẽ chết dưới tay ta, để ngươi chứng kiến chính mình bất lực đến nhường nào."

Hắn nheo mắt, vẻ mặt tựa như đang thưởng thức trò chơi của mình. Ánh mắt của Trác Dực Thần, dù đã mờ đi vì đau đớn và mệt mỏi, vẫn không hề khuất phục. Nhưng chính điều đó lại càng khiến Ly Luân cảm thấy kích thích, một kẻ tàn bạo luôn tìm niềm vui trong sự phản kháng của con mồi.

"Ta sẽ bắt đầu từ ngươi," Ly Luân thì thầm, cúi sát xuống bên tai Trác Dực Thần. "Để ngươi cảm nhận sự bất lực tuyệt đối, để ngươi phải quỳ gối cầu xin ta."

Trác Dực Thần cắn chặt răng, ánh mắt đầy thách thức, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy, phản bội sự kiên cường của chính y. Những giọt nước mắt ấy, vừa là nỗi đau, vừa là sự nhục nhã khi bị dồn đến đường cùng mà không thể làm gì hơn.

Kiếm Vân Quang gãy vụn trên nền đất lạnh, ánh sáng tàn lụi phản chiếu vẻ thê lương của tình cảnh.

Đột nhiên, những mảnh kiếm vụn lóe sáng trong màn sương mờ. Ánh sáng kỳ dị tựa như hơi thở từ cõi hư vô, từng mảnh vỡ rung động, dần dần ghép lại trên không trung thành hình dáng mờ ảo của thanh kiếm. Dù không nguyên vẹn, Vân Quang kiếm vẫn toát ra uy lực đáng sợ, như linh hồn bất diệt chưa chịu khuất phục.

Kiếm quang lóe lên chói mắt, lao vút về phía Ly Luân như tia chớp xé toạc bầu không khí. Ly Luân thoáng chấn động, nghiêng người tránh né theo phản xạ. Hắn không thể tin được - thanh kiếm gãy rồi lại có thể tự mình phát động công kích. Từng đường kiếm sắc bén chém tới, tựa như ánh mắt phán xét, buộc Ly Luân phải trổ hết thân pháp, lẩn tránh một cách chật vật.

Mặt hắn dần trở nên căng thẳng, ánh nhìn vốn kiêu ngạo nay thoáng sắc lạnh xen lẫn bất an. Đến khi hắn dừng lại, vừa định thần, đôi mắt sắc bén của Ly Luân lập tức hiện lên vẻ kinh hoàng. Hắn lùi lại nửa bước, giọng nói trầm thấp, nhưng không giấu nổi sự kinh hãi từ thâm tâm:

"Trác Dực Hiên!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top