Triệu Viễn Chu, động tâm từ khi nào...
Ly Luân nói sự thật về lệnh bài bạch trạch đã bị thần nữ phong ấn một nửa trên người Văn Tiêu. Còn Triệu Viễn Chu chính là một cố nhân của thần nữ, vì che giấu thân phận của mình, mỗi lần Triệu Viễn Chu đến thăm thần nữ đều sẽ đeo một chiếc mặt nạ.
Văn Tiêu cuối cùng cũng nhận ra, Triệu Viễn Chu không xa lạ, chính là người quen của nàng.
Trác Dực Thần nhìn hai người họ liếc mắt đưa tình, trong lòng dâng lên cổ chua xót, cuối cùng cũng hiểu vì lí do gì ngay từ đầu Triệu Viễn Chu tìm đến Tập Yêu Ti, hợp tác là giả, đại yêu hắn muốn gặp Văn Tiêu, muốn bảo vệ nàng mới là sự thật.
Trác Dực Thần muốn bảo vệ tiểu cô, nhưng hiện tại, có lẽ Chu Yếm mới đủ khả năng ấy. Trác Dực Thần tự nhận không bằng.
Đó....
Chỉ là góc nhìn của Trác Dực Thần.
Chứ sự thật — Văn Tiêu nhìn Triệu Viễn Chu, đâu phải nhu tình mật ý gì, mà là ánh nhìn sắc như dao, muốn bóc trần bộ mặt giả dối của hắn.
Còn Triệu Viễn Chu nhìn lại nàng, thì đầy cảnh giác — rõ ràng là đang sợ nàng đem hết quá khứ hắn che giấu ra mà "bóc phốt" trước mặt mọi người.
Mà Ly Luân, từ đầu đến giờ, ánh mắt chưa từng rời khỏi Trác Dực Thần.
Nếu Triệu Viễn Chu nhìn y bằng vạn phần ôn nhu, thì ánh nhìn của Ly Luân lại như dòng suối ngầm — cuồn cuộn hiếu kỳ, hứng thú và ám muội quấn lấy nhau, không cách nào dứt.
Có lẽ Trác Dực Thần không biết — y không chỉ danh vang nhân giới, mà cả yêu giới cũng sớm truyền tai nhau về y. Nam nhân, nữ tử không ít kẻ vì thanh danh y mà kính ngưỡng, vì cốt cách y mà si mê, vì tài trí y mà chấp mê bất ngộ.
Thậm chí — vì sắc y mà điên đảo, chết cũng cam tâm tình nguyện.
Có một lần, Triệu Viễn Chu từng bĩu môi chế giễu:
"Một đám kẻ ngu, chẳng qua là mê cái dáng vẻ như hồ ly ngàn năm của Trác Dực Thần mà thôi. Loại hồ yêu mê hoặc lòng người ấy, ta đây nhất định không thể bị dụ dỗ."
Ly Luân khi ấy chỉ cười. Hiện tại nhìn lại, chẳng phải chính Triệu Viễn Chu đã tự mình vấp ngã, rơi vào tay hồ ly kia rồi sao?
Ngươi nói không mê, thế cái ánh mắt kia là thứ gì?
Ly Luân cúi đầu khẽ cười, cười đến lạnh sống lưng. Hắn thực sự tò mò — Trác Dực Thần ngoài gương mặt ra, còn có thứ gì đặc biệt đến thế?
Hắn muốn làm kẻ ác. Muốn chia rẽ mối quan hệ vừa nhen nhóm giữa hai người kia, muốn cướp lấy mọi ánh nhìn của Trác Dực Thần.
Chỉ cần dùng đúng cách.
Ly Luân nhẹ nhàng tiến lên, từng lời từng chữ như từng giọt độc nhỏ xuống:
"Trác Dực Thần, ngươi đã quên rồi sao? Phụ thân và ca ca ngươi... là do chính tay Triệu Viễn Chu giết. Nếu họ biết ngươi hôm nay cùng hung thủ kề vai chiến đấu, họ liệu có thể yên nghỉ dưới suối vàng chăng?"
Lời vừa dứt, khung cảnh thoáng chốc lặng như tờ.
Triệu Viễn Chu không đáp một lời.
Trác Dực Thần siết chặt lòng bàn tay, móng tay bấm sâu vào da thịt. Nỗi thù nhà như ngọn lửa âm ỉ, chưa từng nguôi.
Chỉ là hiện tại — y sức cùng lực tận.
"Ta... giết không nổi hắn."
Ly Luân cười nhẹ, từng bước tiến sát, ánh mắt lấp lánh yêu mị như có thể nhìn thấu tâm can kẻ đối diện:
"Ngươi có thể."
"Chỉ cần... có ta giúp đỡ, ngươi nhất định có thể làm được."
Trác Dực Thần nhìn sâu vào mắt hắn, nơi đó không có chính tà rõ ràng, chỉ có một bóng dáng phản chiếu của y — như bị kéo vào một mê cung.
Một hồi sau, y khẽ gật đầu:
"Được."
Ly Luân giơ tay ra, nụ cười như hoa nở giữa đầm máu, mê người mà nguy hiểm:
"Vậy... ngươi, hãy đến đây với ta."
Trác Dực Thần không nói không rằng, một bước tiến lên giữa ánh mắt kinh ngạc đan xen hụt hẫng của Triệu Viễn Chu.
Tưởng như mọi chuyện đã ngã ngũ, nhưng Trác Dực Thần chưa từng là kẻ lợi dụng kẻ khác để đạt mục đích. Lời thề giết chết đại yêu Chu Yếm, y nhất định sẽ tự tay thực hiện. Nhưng không phải là bây giờ.
Đúng lúc ấy, ánh mắt Ly Luân lạnh băng, một chiêu khống mộng vừa động, Nhiễm Di lập tức ứng lệnh, ngăn lại thế tấn công bất ngờ của Trác Dực Thần.
Ly Luân cười nhạt, giọng nói như băng tuyết giữa đêm đông:
"Nhân loại, rốt cuộc cũng chẳng khác nhau là mấy. Đều chỉ giỏi dối lừa thiên hạ."
Trác Dực Thần thân pháp ổn định, lưng thẳng tắp, không chút do dự hướng mũi kiếm về phía Ly Luân, ánh mắt sắc như đao, cất giọng dõng dạc:
"Chu Yếm, sớm muộn gì ta cũng giết. Nhưng trước đó, phải dọn sạch thứ tà ác như ngươi trước đã."
Ly Luân nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch thành một nét giễu cợt:
"Ngươi đến cả hắn còn không giết nổi, lại dám nói sẽ giết được ta sao?"
Ngay lúc ấy, Nhiễm Di dưới lệnh Ly Luân ra tay, khống mộng thi triển, cả không gian thoáng chốc tối sầm. Từng mảnh mưa mộng hóa thành vảy cá sắc bén, tấp xuống như mưa tên độc.
Triệu Viễn Chu phản ứng đầu tiên, bung chiếc dù hắc ngọc trong tay, chắn trước ba người. Một lớp khí lãng trào dâng, phá vỡ thế công hiểm độc ấy trong gang tấc.
Sau khi đòn tấn công vừa dứt, Trác Dực Thần không để lỡ thời cơ, thân hình như tia chớp lao vụt lên, kiếm Vân Quang phát sáng, thân pháp như phi yến bay thẳng về phía Ly Luân.
Ly Luân vẫn ung dung, trong mắt không có lấy một tia dao động. Hắn không tránh, thậm chí còn nở nụ cười quỷ mị như đang chào đón.
Trên mái thuyền lênh đênh giữa nước, hai bóng người quấn lấy nhau như giao long, chiêu chiêu sắc bén, kiếm Vân Quang tìm đến từng yếu huyệt của Ly Luân mà hạ thủ.
Nhưng Ly Luân thân pháp mượt mà, tránh né linh hoạt, giống hệt như ngày đầu Trác Dực Thần từng đối chiến với Triệu Viễn Chu — không đánh trả, chỉ nhẹ nhàng tránh né. Như thể... không coi y ra gì.
Cảm giác ấy khiến Trác Dực Thần trong lòng nổi lửa, tốc độ xuất chiêu cũng nhanh hơn mấy phần.
Kiếm vung, ánh bạc lấp loáng, Trác Dực Thần sượt qua vai Ly Luân, gương mặt băng lãnh phút chốc hiện rõ ngay trước mắt đối phương.
Dung nhan ấy vốn đã mê hoặc lòng người, giờ trong lúc chiến đấu lại càng rực rỡ kỳ dị. Mày kiếm mắt phượng, thần thái sắc lạnh mà kiêu ngạo, vóc người như tuyết liễu phiêu linh, động tác thoắt ẩn thoắt hiện tựa múa giữa không trung.
Đánh nhau, mà như đang vẽ một vũ khúc chết chóc.
Khoảnh khắc ấy, Ly Luân cuối cùng đã hiểu — Triệu Viễn Chu, động tâm là từ khi nào.
Hắn liếc sang Triệu Viễn Chu ở phía xa. Người kia tuy không ra tay, nhưng từng hơi thở đều bị kéo căng, ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động của Trác Dực Thần, hệt như lo sợ một sai lệch nhỏ sẽ dẫn đến kết cục không thể vãn hồi.
Ly Luân khẽ bật cười, nụ cười nửa miệng lạnh lẽo như sương đêm. Hắn xoay người, chỉ một chiêu đã bắt được hai tay Trác Dực Thần, thân thể tiến sát, luồng yêu lực mơ hồ khóa chặt y.
"Bắt được rồi," Ly Luân thì thầm, hơi thở phả vào bên tai y như gió độc.
Triệu Viễn Chu sắc mặt đại biến. Không cần nghĩ ngợi, hắn lập tức xuất thủ.
Ly Luân lần nữa khống chế Nhiễm Di, khiến hắn lao lên cản đường, ngăn chặn bước tiến cuồng nộ của Triệu Viễn Chu.
So với đại yêu ngàn năm như Chu Yếm, Nhiễm Di dĩ nhiên không thể sánh kịp, nhưng chỉ cần như vậy là đã đủ. Đủ để Ly Luân làm nên việc lớn.
Trác Dực Thần bị hắn chế trụ, hai tay bị khóa chặt, muốn thu chiêu cũng chẳng còn đường lui. Chu Yếm rồi đến Ly Luân, từng kẻ một đều khiến người ta phải tự hỏi — yêu thú rốt cuộc có thể mạnh đến mức nào?
Lần trước, khi Triệu Viễn Chu nắm tay y chữa thương, Trác Dực Thần còn khẽ cau mày, vẻ mặt rõ ràng là ghét bỏ. Nhưng lần này, chỉ một cái nắm tay nhẹ tựa không của Ly Luân, lại khiến ánh mắt Trác Dực Thần bỗng nhuốm lạnh, sâu như băng tuyết phủ đầu đông.
Ly Luân dõi mắt nhìn y, ánh nhìn không phải của kẻ đang giao đấu, mà là soi thấu từng tầng lớp ký ức. Đôi mắt phượng ấy... nhìn thì lạnh, nhưng ẩn dưới đáy là cả bể u sầu, chỉ là bị chủ nhân nó chôn thật sâu, không để ai thấy.
Giọng nói Ly Luân vang lên, trầm thấp và ẩn ý:
"Ngươi đã trốn chạy quá lâu rồi, hôm nay, để ta giúp ngươi nhớ lại tất cả."
Trác Dực Thần nghiến răng, gằn giọng:
"Ngươi muốn làm gì?"
Đôi mắt Ly Luân sáng lên, như loài dã thú đang rình mồi trong bóng tối. Trác Dực Thần khẽ rùng mình, chỉ thấy thân thể đột nhiên mất đi khống chế, yêu thuật lặng lẽ len vào khí đạo, ép linh lực trong cơ thể y trào ra ngoài, vây quanh bởi một làn sương mờ ảo.
Không... đó không phải là sương.
Là bột từ vảy cá — chính là vảy cá của Nhiễm Di bị nghiền nát.
Ly Luân... hắn muốn xóa đi yêu pháp của Nhiễm Di còn lưu lại trong cơ thể Trác Dực Thần.
Vảy cá ấy...
Nhờ nó, bao năm qua y mới không còn thấy ác mộng, cũng nhờ nó mà có thể tạm quên đi đoạn quá khứ tang thương phủ màu máu. Chính nhờ nó, mỗi đêm Trác Dực Thần mới có thể không nhớ đến đôi mắt dịu dàng của ca ca mình. Nếu lúc này nó bị tước đi, liệu y có phải... sẽ trở về những đêm dài đầy mộng dữ, bị ký ức xé nát từng giấc ngủ?
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Không phải vì y sợ hãi ác mộng.
Mà là bởi vảy cá ấy — là vật duy nhất còn sót lại mà Trác Dực Hiên để lại cho y. Nếu mất đi rồi, ai sẽ thay ca ca ru y ngủ? Ai sẽ nhè nhẹ dặn y câu "ngủ ngon"? Mất nó rồi... chẳng khác nào lại mất đi ca ca thêm một lần nữa.
"Ca... ca..."
Trác Dực Thần môi mấp máy, đầu óc mơ hồ. Một tiếng "ca ca" nghẹn ngào bật ra từ cổ họng, cùng lúc ấy nước mắt cũng từng giọt, từng giọt rơi như mưa phùn tháng ba.
Ly Luân nhìn cảnh đó, khóe môi cong lên, nửa cười nửa lạnh. Hắn thả tay, để mặc Trác Dực Thần như một chiếc lá lìa cành, chậm rãi rơi khỏi thuyền.
Hắn không giống Triệu Viễn Chu, sẽ không vì nước mắt một mỹ nhân mà đau lòng.
"Tiểu Trác!!!"
Một tiếng gầm đầy phẫn nộ vang lên, yêu lực trong thân thể Triệu Viễn Chu bùng nổ, tựa lôi đình giáng xuống, khiến Nhiễm Di bị đẩy văng xa tám thước. Hắn lao vút giữa không trung, thân ảnh nhanh như quỷ ảnh, ôm lấy người kia trở về bờ.
"Tiểu Trác!!!" — Văn Tiêu cũng vội vã chạy tới.
"Tiểu Trác!!! Trác Dực Thần!!! Ngươi mau tỉnh lại!!!"
Triệu Viễn Chu đặt y tựa vào người mình, hai tay siết chặt vai y, không ngừng lay gọi.
Giọng hắn run rẩy, dường như chẳng thể tin được người trước mặt thật sự không hề đáp lại. Mà rõ ràng, Trác Dực Thần... dường như đã không muốn tỉnh lại nữa rồi.
Triệu Viễn Chu cắn chặt răng, chợt nhớ tới lời y từng nói:
"Vân Quang kiếm trừ yêu diệt ma, không bao giờ vấy nhiễm tà khí, có thể phá vỡ mọi mộng ảo."
Hắn cúi đầu, nhìn thanh kiếm trong tay Trác Dực Thần vẫn nắm chặt, lập tức truyền yêu khí vào đó, như muốn đánh thức ánh sáng chính khí trong Vân Quang kiếm, mong rằng thứ ánh sáng ấy có thể xuyên thủng màn mê ảnh.
Quả nhiên...
Mi mắt khẽ run, Trác Dực Thần chậm rãi mở mắt, ánh nhìn chạm đến khuôn mặt đầy lo lắng của Triệu Viễn Chu.
Nhưng niềm vui còn chưa kịp nảy nở, y đã vung tay, đoạt lại kiếm, rồi bất ngờ lao tới, một chiêu đâm thẳng về phía hắn.
Ánh mắt Trác Dực Thần trống rỗng, vô hồn như người mộng du, đồng tử lóe lên thứ ánh sáng quỷ dị màu lam tím. Y là tỉnh — nhưng lại chẳng phải thực tỉnh.
"Trác Dực Thần, ngươi tỉnh táo lại!!!" — Triệu Viễn Chu gầm lên, nhưng vẫn không ra tay hoàn kích. Hắn chỉ liên tục tránh né, không để lưỡi kiếm chạm vào người y, dù chỉ một vết.
Hắn không dám. Hắn sợ... chỉ một cái lỡ tay, sẽ khiến y thật sự vĩnh viễn không thể trở về nữa.
Ly Luân từ xa nhìn hai người đối đầu, ánh mắt như có như không, khẽ buông một câu đầy hờ hững:
"Ngươi không đánh thức được hắn đâu. Bởi vì bao nhiêu năm nay, hắn chưa từng dám nhìn thẳng vào ác mộng của chính mình. Hắn cũng chưa từng mơ thấy... cho nên hắn căn bản không phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng."
Một nụ cười u ám cong nơi khoé miệng Ly Luân, từng chữ rót ra như lưỡi dao bén:
"Ngươi biết vì sao không?
Vì ác mộng của hắn, chính là ngươi đó, Triệu Viễn Chu."
Nghe đến đó, Triệu Viễn Chu bỗng bật cười khẽ.
Là cười, mà tựa như lệ.
Trong nháy mắt, hắn vung tay kéo thanh Vân Quang kiếm, đâm thẳng vào ngực mình.
"Phập!"
Máu bắn ra, vết thương do Vân Quang kiếm gây nên không đơn thuần là đau đớn thể xác, mà còn mang theo lực lượng chính khí bài xích yêu lực, khiến vết thương lập tức lan rộng, huyết sắc nhuộm đỏ cả y bào.
Cổ họng hắn trào lên vị tanh mặn, một ngụm máu phun ra, nhuốm đầy tay áo Trác Dực Thần.
Nhưng hắn vẫn không buông kiếm. Ngược lại, lại siết chặt hơn, trong khi môi khẽ nhếch, cười dịu dàng với người đang vô hồn trước mặt:
"Nếu ta là ác mộng của hắn...Vậy thì—chỉ cần ta chết đi...Hắn... có thể tỉnh lại rồi."
Câu nói ấy, dịu dàng đến quặn lòng.
Và rồi... Trác Dực Thần bỗng khựng lại.
Kiếm trong tay y dừng giữa không trung, ánh mắt đờ đẫn đột nhiên lay động. Một tia chấn động thoáng qua, như vừa có thứ gì đó bị đánh thức trong sâu thẳm.
Y nhìn Triệu Viễn Chu máu me đầy người, ánh sáng nơi đồng tử dường như run rẩy, rồi dần hiện lên tia bất an. Tay khẽ run.
Dù vẫn trong mộng, dù lý trí bị bóp nghẹt, nhưng... trái tim thì vẫn còn đó.
Trác Dực Thần dường như vẫn... biết đau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top