Thừa Hoàng, ngươi lừa ta...
Chap siêu siêu dài
Cần khăn giấy cho những con tim yếu mềm
-------------
Trác Dực Thần giận dữ đưa tay lên, cố gắng gỡ bàn tay Triệu Viễn Chu đang giữ chặt lấy khuôn mặt mình. Miệng y không ngừng mắng nhiếc: "Ngươi bị bệnh à! Khỉ già hỗn xược, mau buông ta ra!" Nhưng Triệu Viễn Chu chẳng những không buông, ngược lại, bàn tay hắn còn siết chặt hơn, bóp má Trác Dực Thần đến mức méo mó.
Sự điềm tĩnh kỳ dị trong mắt Triệu Viễn Chu khiến Trác Dực Thần phát cáu hơn nữa. Hắn chẳng để tâm đến những lời mắng chửi, chỉ chăm chú trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trác Dực Thần nghiến răng, đôi mày nhíu chặt, cố sức đẩy mạnh Triệu Viễn Chu ra khỏi thân mình. Nhưng ngay khi cánh tay y vừa chạm tới hắn, một cảm giác lạ lùng tràn qua toàn thân. Đôi mắt đỏ của Triệu Viễn Chu bỗng lóe sáng, ánh sáng như ngọn lửa ma quái chiếu thẳng vào y, kéo y vào một ảo mộng kỳ lạ.
Trong ảo cảnh, dòng sông trong vắt phản chiếu ánh trăng bạc, giữa mặt nước là một bóng người đeo mặt nạ, tà áo phiêu dật, tay cầm Vân Quang Kiếm. Thanh kiếm lấp lánh ánh bạc, từng chiêu thức vung lên sắc bén mà không kém phần uyển chuyển, chém xuống mặt nước tạo thành những làn sóng ngọc bắn lên trời. Người ấy hòa mình vào nước, ánh trăng và không gian, kiếm pháp mạnh mẽ mà như điệu múa từ thần linh.
Thời khắc lưỡi kiếm cuối cùng chém xuống, mặt nạ trên khuôn mặt người ấy vỡ vụn thành từng mảnh, để lộ dung nhan chân thực.
Đó là một dung nhan đẹp tựa thần.
Đôi mày kiếm sắc bén, kéo dài thanh thoát như nét bút họa; đôi mắt xanh sâu thẳm, hàng mi dài cong vút tựa cánh quạt che lấy ánh nhìn mê hoặc. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi lạnh lùng như băng tuyết. Từng đường nét trên gương mặt như được chạm khắc, hoàn mỹ đến mức không tì vết. Một vẻ đẹp không thuộc về nhân gian, vừa khiến người ta mê đắm, vừa khiến lòng sinh ra sự kính sợ.
Trác Dực Thần lặng đi, tim y tựa như bị bóp nghẹt bởi cảnh tượng trước mắt. Vẻ đẹp ấy quá mức phi thường, khiến y không thể rời mắt. Y khẽ thốt lên, giọng nói như vọng lại từ sâu thẳm:"Hắn là ai?"
Triệu Viễn Chu nhếch môi cười, ánh mắt đầy ẩn ý: "Ngươi không thấy quen sao?"
Trác Dực Thần lắc đầu, rồi lại chần chừ gật nhẹ: "Chẳng lẽ... là tổ tông của ta?"
Triệu Viễn Chu khẽ gật đầu: "Đúng vậy, chính là lão tổ tông Băng Di của ngươi. Ngươi đã xem kỹ rồi chứ?"
Trác Dực Thần cụp mi mắt, giọng nói mang chút trầm ngâm: "Rồi."
Triệu Viễn Chu hỏi tiếp, giọng điệu như muốn thử y: "Thấy thế nào?"
Trác Dực Thần chậm rãi thốt ra, ánh mắt thoáng chút mê hoặc "Đẹp. Y quả thực rất đẹp. Thảo nào Thừa Hoàng lại chấp mê đến thế. Ta đã nghe Thanh Canh nhắc đến, nhưng không thể tưởng tượng nổi tổ tông của ta lại mang vẻ đẹp yêu nghiệt đến vậy."
Triệu Viễn Chu sững lại, không nhịn được bật cười lớn, trong tiếng cười mang theo chút chế giễu: "Ngươi không hay soi gương đúng không?"
Trác Dực Thần khó hiểu, cau mày đáp: "Ta là nam nhân, soi gương làm gì?"
Triệu Viễn Chu thở dài, nhìn Trác Dực Thần như thể y chẳng hề biết chính khuôn mặt mình giống Băng Di đến nhường nào. Y nói tổ tông yêu nghiệt, chẳng khác nào tự thừa nhận bản thân cũng là một yêu nghiệt sống động.
Triệu Viễn Chu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc sảo nhưng chứa chút giễu cợt: "Ý ta là, ngươi xem kỹ chiêu kiếm đó rồi chứ?"
Trác Dực Thần ngớ người một lát, rồi hỏi: "Đó là chiêu gì vậy?"
Triệu Viễn Chu trầm giọng, ánh mắt thoáng chút nghiêm nghị: "Đó chính là chiêu kiếm mà Băng Di đã dùng để giết Ứng Long năm xưa."
Trác Dực Thần nghe vậy, ánh mắt lạnh dần, chậm rãi hỏi: "Vậy, chiêu kiếm ấy... có giết được ngươi không?"
Triệu Viễn Chu cười nhạt, như thể câu hỏi chẳng làm hắn bận tâm: "Ứng Long lợi hại hơn ta nhiều, là đại yêu thượng cổ. Nếu giết được Ứng Long, thì tất nhiên cũng có thể giết được ta."
Trác Dực Thần cau mày, giọng nói thấp nhưng đầy hoài nghi: "Vậy tại sao ngươi lại dạy ta?"
Triệu Viễn Chu nhún vai, giọng bình thản như đang nói về một chuyện hiển nhiên: "Ta đã nói rồi, ta muốn ngươi giết ta."
Trác Dực Thần nhíu chặt mày, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi nói dối."
Triệu Viễn Chu hơi khựng lại, nhưng không đáp. Trác Dực Thần tiếp lời, giọng nói như mũi kiếm xuyên qua lòng người: "Lúc ở địa lao, khi ngươi ký kết lời thề với ta, đúng là ngươi không nói dối. Khi đó, ánh mắt ngươi không có chút ánh sáng, một lòng chỉ muốn chết. Nhưng bây giờ..."
Y ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Triệu Viễn Chu: "Bây giờ, ta nhìn ra được ngươi không còn muốn chết nữa."
Triệu Viễn Chu khẽ cười, ánh mắt né tránh, không đáp.
Trác Dực Thần không bỏ qua, giọng nói trầm lặng nhưng từng chữ đều nặng như đá: "Có phải... vì Văn Tiêu không?"
Triệu Viễn Chu nghe lời ấy, không khỏi sững sờ, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc: "Ngươi nghĩ ta với cô ấy..."
Trác Dực Thần cắt lời, giọng nói trầm ổn nhưng từng chữ đều như chém xuống lòng người "Ta không nghĩ. Ta biết. Ngươi từng nói Đại Hoang lạnh lẽo tịch mịch, ngươi đã sống qua hàng nghìn năm cô độc. Nhưng khi đến nhân gian, thấy được pháo hoa bụi trần, ngươi đã gặp một người khiến ngươi muốn tiếp tục sống."
Triệu Viễn Chu không đáp, chỉ nhìn y chằm chằm, đôi mắt không giấu nổi sự rung động.
Trác Dực Thần cụp mi, giọng nói bình thản nhưng tựa như mang theo lời tiên tri: "Triệu Viễn Chu, ngươi tin ta đi. Càng về sau, ngươi sẽ càng không muốn chết."
Ngẩng lên, ánh mắt y sắc lạnh như băng tuyết, giọng nói vừa nhẹ nhàng nhưng cũng tựa lưỡi dao lạnh lẽo "Nhưng ngươi nên nhớ, dù ngươi đối với Văn Tiêu thế nào, ta đã thề độc. Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ giết ngươi."
Triệu Viễn Chu bật cười, nụ cười ôn nhu tựa ánh tuyết tan trong nắng sớm. Hắn nhìn Trác Dực Thần, trong mắt phảng phất chút bi ai, nhưng lại không có ý định giải thích: "Ngươi nghĩ sai rồi, Tiểu Trác đại nhân. Ta đúng là đã tìm được lý do để tiếp tục sống, nhưng không phải như ngươi nghĩ."
Hắn dừng lại, ánh mắt chạm khẽ vào bông tuyết rơi lững lờ, tựa như đang ngẫm nghĩ điều gì, rồi lại nhìn Trác Dực Thần. Giọng nói hắn trầm ổn, dịu dàng nhưng tựa có thứ gì đó đè nặng trong từng chữ: "Trác Dực Thần, ta dạy ngươi chiêu kiếm này, ta tuyệt không hối hận. Sau này, ngươi nhất định phải dùng nó để giết ta, không cần nương tay."
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào y, giọng nói khẽ khàng như gió đông thổi qua: "Nhưng... nếu ngày mai xảy ra bất cứ chuyện gì, ta chỉ muốn ngươi hứa với ta một điều."
Trác Dực Thần thoáng cau mày, nhưng câu nói của Triệu Viễn Chu như dao cứa vào lòng y: "Ngươi phải sống. Sống thật tốt."
Lời nói tưởng chừng đơn giản, nhưng lại nặng nề, lạnh lẽo như gió đông, khắc sâu vào tâm khảm.
Trác Dực Thần cảm nhận lồng ngực thắt chặt, một nỗi mất mát mơ hồ dâng lên. Lời nói ấy không oán hận, không cầu xin, nhưng dường như đã ấn định một điều gì đó mà y không muốn đối diện. Đôi mắt y khẽ trầm xuống, sóng lòng dậy lên một nỗi bức bối lẫn bất an, nhưng y vẫn lặng im, không đáp lại, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa cả hai như bị kéo dài thêm trong cái giá lạnh của tuyết đêm.
Triệu Viễn Chu mỉm cười, nhẹ nhàng leo xuống khỏi người Trác Dực Thần, rồi hắn cũng nằm ngửa ra nền tuyết lạnh giá. Cả hai chẳng ai nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm, nơi những bông tuyết trắng tinh khôi rơi xuống tựa cánh hoa.
Trác Dực Thần cũng không buồn đứng dậy, y chỉ để mặc bản thân nằm đó, hơi thở nhè nhẹ hòa cùng không khí giá rét. Sau một hồi luyện kiếm mệt nhoài, cộng với sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục, mí mắt y nặng trĩu, hơi ấm còn vương lại từ sự tiếp xúc vừa rồi khiến y bất giác cảm thấy dễ chịu.
Chẳng mấy chốc, Trác Dực Thần đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn phả ra làn sương mờ giữa trời đông, chẳng hay biết gì đến mọi thứ xung quanh. Triệu Viễn Chu nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt thoáng hiện nét dịu dàng hiếm thấy, rồi cũng chỉ lặng thinh nằm đó, để những bông tuyết tiếp tục phủ trắng cả không gian tĩnh mịch.
Triệu Viễn Chu khẽ ngồi dậy, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Trác Dực Thần đang say ngủ. Tuyết rơi dày, từng bông nhẹ nhàng đáp xuống gò má y. Hắn vươn tay áo, che đi những hạt tuyết đang phủ trên khuôn mặt ấy, động tác chậm rãi và đầy cẩn thận, tựa như sợ đánh thức người đang yên giấc.
Ánh mắt Triệu Viễn Chu trở nên sâu thẳm, hắn nhìn thật lâu, từng đường nét trên khuôn mặt ấy như được khắc họa bằng sự tinh tế của tạo hóa. Sống mũi cao thẳng, đôi mày thanh thoát, làn mi dài khẽ run rẩy theo nhịp thở đều. Giữa màn tuyết trắng, khuôn mặt ấy càng thêm phần thanh tú, đẹp tựa tranh vẽ, nhưng lại mang theo nét u buồn mà hắn không dám chạm vào.
Triệu Viễn Chu cúi người, đôi mắt chăm chú dõi theo gương mặt say ngủ của Trác Dực Thần. Trong ánh sáng lờ mờ của đêm tuyết, gò má y ửng đỏ vì lạnh, bờ môi khẽ mím lại, mỏng manh và tĩnh lặng như một giấc mơ.
Ánh mắt Triệu Viễn Chu trầm xuống, không nén nổi sự mềm mại dâng lên trong lòng. Hắn đưa tay nhẹ nhàng gạt một lọn tóc rối trên trán Trác Dực Thần, động tác chậm rãi như sợ phá vỡ giấc ngủ của y. Tim hắn khẽ run lên, hơi thở thoáng chững lại khi ánh mắt dừng ở đôi môi kia.
Một khắc im lặng trôi qua, tuyết vẫn rơi đều, che đi mọi thanh âm. Triệu Viễn Chu cúi xuống thấp hơn, gương mặt hắn áp sát đến mức có thể cảm nhận hơi thở của Trác Dực Thần phả lên da mình, ấm áp và dịu dàng. Hắn ngừng lại, ánh mắt phức tạp, tựa như giằng xé giữa ý niệm đúng sai. Nhưng rồi, một chút bất chấp lóe lên trong đáy mắt.
Triệu Viễn Chu khẽ nghiêng đầu, môi hắn chạm nhẹ vào môi y. Một cái chạm thoáng qua, nhẹ tựa như bông tuyết vừa rơi, chẳng hề quấy nhiễu người đang say ngủ. Cảm giác mềm mại từ bờ môi ấy khiến trái tim hắn thắt lại, tựa như niềm vui và đau khổ cùng hòa quyện.
Ngay sau đó, hắn lập tức lùi lại, ánh mắt thấp thoáng sự bối rối. Triệu Viễn Chu khẽ gạt đi bông tuyết rơi trên má Trác Dực Thần, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu. "Thật là...ngươi cứ như vậy làm sao ta có thể kiềm lòng."
Hắn ngồi thẳng dậy, kéo áo choàng chỉnh lại trên người Trác Dực Thần, ánh mắt chứa đựng một thứ cảm xúc không tên, sâu xa và khó tả. "Lý do ta muốn sống ở ngay đây rồi ngươi biết không?" hắn thì thầm, ánh mắt dịu dàng đến mức như thể sợ rằng ngay cả tuyết rơi cũng có thể làm người trước mắt mình tỉnh giấc.
____________
Giữa giờ ngọ hôm sau, không khí trong trận pháp căng thẳng đến mức khiến tuyết cũng như nặng hơn.
Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu ngồi đối diện nhau, cả hai nhắm mắt tập trung, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã hiện lên sự bất lực. Bên ngoài, Sơn thần Anh Chiêu và Sơn thần Chúc Âm hợp sức tạo ra một kết giới, bảo vệ họ khỏi mọi yếu tố ngoại cảnh. Nhiệm vụ trước mắt là hợp nhất hai nửa lệnh bài Bạch Trạch, nhưng để làm được điều đó, cần có sự hòa hợp hoàn hảo về tâm linh giữa hai người bên trong.
Tuy nhiên, tình hình không mấy khả quan. Thần thức từ lệnh bài chẳng có dấu hiệu nào xuất hiện, khiến cả nhóm bắt đầu cảm thấy bất an. Trác Dực Thần đứng bên ngoài quan sát, trong lòng sinh ra nhiều thắc mắc. Cuối cùng, y không nhịn được mà lên tiếng: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì sao lại không được?"
Anh Lỗi khoanh tay, ánh mắt thoáng qua một tia suy tư, rồi chậm rãi nói: "Điều kiện để lệnh bài xuất hiện là gì?"
Trác Dực Thần cúi mắt, giọng nói chậm rãi: "Hai người phát sinh tình cảm, thần giao cách cảm, tâm linh tương thông."
Anh Lỗi lập tức búng tay, vẻ mặt như vừa nghĩ ra điều gì: "Đúng! Chính đó là vấn đề."
Trác Dực Thần khó hiểu, hơi nhíu mày: "Vì sao? Chẳng phải họ đã sớm..."
Câu nói đột nhiên bị ngắt quãng. Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Trác Dực Thần, khiến ánh mắt y thoáng hiện lên vẻ bất an. "Ý ngươi nói Triệu Viễn Chu thay lòng đổi dạ?"
Anh Lỗi nghe vậy, bất lực tự vỗ trán một cái bốp, rồi thở dài nhìn Trác Dực Thần như đang trách móc sự ngây thơ của y. Hắn bước đến gần hơn, cố tỏ ra nghiêm túc nhưng vẫn không giấu được vẻ tinh quái: "Ta có cách."
Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn Anh Lỗi, giọng nói pha chút ngờ vực: "Cách gì?"
Lời vừa dứt, bỗng nhiên Anh Lỗi hét lớn, giọng vang vọng như muốn làm chấn động cả quả núi: "Trác đại nhân!!! Ta thực sự ái mộ ngươi!!!"
Câu nói bất thình lình khiến Trác Dực Thần đứng sững tại chỗ, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Anh Lỗi dang hai tay, lao tới với tốc độ bất ngờ. Một cái ôm chặt như gọng kìm khiến y loạng choạng, suýt vấp phải tuyết mà ngã.
"Anh Lỗi! Ngươi đang làm gì vậy? Mau buông ta ra!" Trác Dực Thần hoảng hốt, vừa nói vừa cố đẩy hắn ra. Khuôn mặt y đỏ bừng, không rõ vì xấu hổ hay giận dữ.
Thế nhưng, Anh Lỗi không chỉ không buông, mà còn làm tới. Hắn khẽ liếc mắt vào kết giới, nhận thấy hai ánh nhìn sắc lẹm như dao từ Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu đang chiếu thẳng ra. Dù rùng mình một chút, hắn vẫn tiếp tục màn diễn của mình.
Anh Lỗi dụi đầu vào cổ Trác Dực Thần như một con mèo khổng lồ, giọng nũng nịu:"Trác đại nhân, ta thích ngươi! Ta muốn hôn ngươi!"
Trác Dực Thần sững người, không thốt nên lời. Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến y hoàn toàn bất lực. Đã vậy, Anh Lỗi lại còn đổ người lên y, một tay đỡ lấy gáy, một tay vòng qua eo, tư thế như thể đang diễn một màn tình cảm lâm ly.
"Anh Lỗi! Ngươi điên rồi à? Mau dừng lại!" Trác Dực Thần hoảng loạn, vội tóm lấy áo hắn, nhưng càng đẩy thì Anh Lỗi lại càng ôm chặt hơn.
Đỉnh điểm là khi Anh Lỗi chu môi, giả bộ như muốn hôn. Trác Dực Thần hoảng hốt nghiêng người né tránh, đôi má đỏ rực tựa ngọn lửa bốc cháy, giọng nói lắp bắp không giấu nổi sự bối rối: "Ngươi... ngươi muốn làm gì vậy?!"
Màn kịch lố bịch ấy không chỉ làm Trác Dực Thần bối rối, mà còn khiến hai người trong kết giới bùng nổ cảm xúc. Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu, như bị kích thích mãnh liệt bởi cảnh tượng kia, bất ngờ đạt được sự đồng điệu hoàn hảo. Linh lực của cả hai đột ngột hòa quyện, tạo thành một luồng sáng mạnh mẽ.
Ngay khoảnh khắc ấy, lệnh bài Bạch Trạch cuối cùng cũng được triệu tập, tỏa ra ánh sáng rực rỡ giữa không gian.
Sự ăn ý thần kỳ này không phải ngẫu nhiên. Anh Lỗi đã sớm nhận ra, mối dây tâm linh giữa Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu chỉ thực sự hiển lộ khi cảm xúc của cả hai hướng về Trác Dực Thần. Trước kia, chính nỗi lo lắng cho an nguy của y sau khi bị Thừa Hoàng đả thương đã khiến hai người hợp lực triệu hồi lệnh bài. Lần này, màn diễn của Anh Lỗi, tuy có phần thái quá, lại là chìa khóa duy nhất mở ra sự liên kết kỳ diệu ấy thêm một lần nữa.
Anh Lỗi buông lỏng tay, nhón chân lui về phía sau, khóe môi cong lên nụ cười kín đáo. Trác Dực Thần vẫn đứng đó, mặt đỏ rực như lửa, đôi mắt mở to chưa kịp hiểu chuyện. Trong khi đó, Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu lại chìm trong cơn bàng hoàng vì khoảnh khắc giao hòa ngắn ngủi, nhưng dù sao cũng đã đạt được mong cầu.
Đang lúc chưa kịp vui mừng vì lệnh bài Bạch Trạch xuất hiện, một luồng kình phong mãnh liệt mang theo tà khí cuộn đến như muốn xé toạc không gian. Trác Dực Thần và Anh Lỗi phản ứng nhanh nhạy, tức khắc né tránh. Kẻ đến phá trận quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
Cánh cổng trận pháp đột ngột đóng sập, chia cách hai bên.
Từ bên ngoài, Trác Dực Thần thoáng nhìn vào trong và bắt gặp ánh mắt Triệu Viễn Chu. Chỉ trong khoảnh khắc, cả hai trao đổi qua ánh mắt, ăn ý như thể kế hoạch đã được sắp đặt từ trước.
Bên ngoài, đám sinh vật kỳ dị xuất hiện. Không ra người, cũng chẳng giống yêu, hành động man dại như những con thú chỉ chực lao vào xé xác. Chúng có vẻ bị điều khiển bởi tà thuật, và kẻ đứng sau không ai khác chính là tên đeo mặt nạ sắt từng xuất hiện ở Thủy Trấn.
Trác Dực Thần nắm chặt kiếm, ánh mắt lạnh lùng quan sát đám sinh vật vừa lao tới. Những tiếng hét chói tai của chúng khiến đất trời như rung chuyển. Kiếm khí vung lên, đánh bật nhiều kẻ, nhưng đám yêu quái này chẳng phải hạng tầm thường. Chúng không sợ đau, không sợ chết, thân thể lại rắn chắc đến mức kiếm thường không xuyên thủng được.
Anh Lỗi không may bị tiếng hét chứa tà âm đánh trúng, thân hình chao đảo, sắc mặt tái nhợt. Dường như từ đầu, mục tiêu của chúng đã là Anh Lỗi. Chúng phối hợp vây chặt lấy hắn, cố ý không để hắn có cơ hội quay trở lại bên trong trận pháp.
Trận chiến càng lúc càng ác liệt. Núi Côn Luân một góc đất đá vỡ vụn, không gian tràn ngập mùi máu tanh và tà khí nặng nề. Trác Dực Thần đứng thẳng, mũi kiếm Vân Quang hướng xuống đất, hơi thở đều đặn nhưng ánh mắt đầy sát ý. Y chắn trước Anh Lỗi, giọng trầm nhưng dứt khoát: "Anh Lỗi, quả như lời Triệu Viễn Chu nói. Ngươi vào trong hỗ trợ, bên ngoài để ta."
Anh Lỗi thoáng chần chừ, ánh mắt ngập ngừng: "Nhưng mà... Tiểu Trác đại nhân, còn ngươi thì sao?"
Trác Dực Thần không quay đầu lại, giọng nghiêm nghị nhưng đầy kiên định: "Đi mau. Ta sẽ sớm quay lại."
Anh Lỗi siết chặt nắm tay, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. Nhưng cuối cùng, hắn gật đầu, giọng khẽ nhưng đầy cảm xúc: "Vậy Tiểu Trác đại nhân, ngươi nhất định phải cẩn thận."
Dứt lời, Anh Lỗi nhanh chóng lách qua khe hở của trận chiến, chạy vào trong kết giới. Trác Dực Thần khẽ liếc nhìn bóng lưng hắn, rồi ngay lập tức siết chặt kiếm, ánh mắt tập trung vào đám yêu quái đang gào rú lao tới.
Bóng dáng mảnh khảnh của y đứng giữa trận chiến khốc liệt, thân ảnh tựa một ngọn núi vững chãi. Trong lòng y chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "Bằng bất cứ giá nào, phải bảo vệ bọn họ."
Trong lúc Trác Dực Thần và Anh Lỗi bị chia cắt ngoài trận pháp, bên trong đã xảy ra những biến cố không ngờ tới. Sơn thần Chúc Âm, đường đường là một sơn thần cao quý, lại lộ rõ bộ mặt phản bội. Hắn âm thầm cấu kết với Ly Luân, thu hồi Tinh Tú Trận, để lại Sơn thần Anh Chiêu đơn độc gánh chịu sức nặng ngàn cân.
Chúc Âm và Ly Luân, một thần một yêu, dù thuộc hai thế giới đối lập, lại chung một mục đích: phá hủy lệnh bài Bạch Trạch và xóa bỏ kết giới Đại Hoang. Nếu thành công, ranh giới giữa nhân gian và Đại Hoang sẽ bị xóa nhòa, yêu quái sẽ có thể tự do hoành hành trong nhân thế.
Giữa pháp trận, Triệu Viễn Chu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Ngồi khoanh chân giữa dòng linh lực hỗn loạn, hắn nhìn Ly Luân bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng nói vang lên trầm tĩnh mà sắc bén: "Ly Luân, ngươi từng nói rằng nhân gian ồn ào, thị phi hỗn tạp, ngươi thích Đại Hoang tĩnh lặng vĩnh hằng. Ngươi khinh thường loài người ngu ngốc. Vậy tại sao bây giờ lại muốn mở kết giới?"
Ly Luân đứng ngoài vòng pháp trận, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn phảng phất chút dao động. Giọng hắn vang lên, không chút che giấu sự châm biếm: "Chu Yếm, đừng quên chính ngươi là kẻ đã dẫn ta ra nhân gian. Cũng nhờ ngươi, ta mới biết được nhân gian náo nhiệt tốt đẹp ra sao. Ta chẳng màng đến luật lệ của trời đất hay sự phân chia yêu người. Điều duy nhất ta cần là tự do."
Triệu Viễn Chu nhìn sâu vào đôi mắt của Ly Luân, đôi mắt ấy dường như gợi lên những ký ức xa xôi. Đâu đó, hắn thấy sự giằng xé nội tâm của Ly Luân, và bản thân hắn cũng nhớ lại ngày họ rời Đại Hoang để bước vào nhân gian.
Ly Luân đã từng ghét bỏ nhân gian. Đêm hội hoa đăng ấy, hắn bước giữa dòng người tấp nập, vì trong một thoáng không để ý mà lạc mất Triệu Viễn Chu, hiện tại chỉ biết kéo chặt tà áo, tránh va chạm với loài người. Mùi hương từ cơ thể con người khiến hắn khó chịu, những tiếng nói cười náo loạn làm hắn bực bội.
Dưới ánh đèn lồng rực rỡ, dòng người chen chúc ngày một đông. Trong khoảnh khắc lạc lõng giữa chốn nhân gian xa lạ, Ly Luân đứng bất động giữa biển người, cảm giác cô độc như một cơn sóng lạnh lẽo tràn vào tim. Hắn nhìn quanh, ánh mắt lạnh như băng lướt qua những gương mặt xa lạ, nhưng chẳng tìm thấy ai quen thuộc.
Đám đông ồn ào như nuốt chửng lấy hắn. Đầu óc hắn trở nên mơ hồ, cảm giác choáng váng bao trùm. Không khí như bị hút cạn, khiến hắn khó thở đến mức chỉ muốn trốn chạy.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn từ đâu vươn tới, nắm lấy tay hắn. Sự ấm áp lan tỏa, kéo hắn ra khỏi nỗi hoảng loạn đang siết chặt. Ly Luân giật mình, ánh mắt dao động khi ngẩng lên nhìn. Người đó cười, một nụ cười tươi sáng, giọng nói trong trẻo vang lên giữa dòng người huyên náo: "Ngươi lạc đường sao? Ta sẽ giúp ngươi tìm lại bạn."
Ly Luân không nói nên lời, chỉ im lặng nhìn người đó. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, như thể sự ấm áp từ bàn tay kia cùng nụ cười chân thành đã phá tan bức tường băng giá hắn tự dựng lên bấy lâu.
Đó là lần đầu tiên Ly Luân nhận ra rằng nhân gian không chỉ có ồn ào và phiền toái. Ở nơi đó, giữa dòng người tấp nập, lại có một tia sáng dịu dàng vươn đến, để lại trong tim hắn một vết khắc chẳng thể nào xóa nhòa.
Thế nhưng, qua ngàn vạn cách, dù cố gắng đến đâu, Ly Luân cũng không thể nhớ lại gương mặt của người ấy. Chỉ còn lại cảm giác ấm áp lặng lẽ lưu lại, như một ký ức mơ hồ lẫn vào màn đêm của đèn hoa đăng hôm đó.
Ly Luân nhíu mày, ánh mắt sắc như dao nhìn Triệu Viễn Chu, giọng nói pha lẫn chế giễu và cay nghiệt:"Triệu Viễn Chu, ngươi sống ở nhân gian quá lâu rồi, quên mất bản thân mình là yêu, đúng không?"
Ánh mắt của hắn tưởng như chỉ nhắm vào Triệu Viễn Chu, nhưng lời nói tiếp theo lại lạnh lẽo nói với Chúc Âm: "Chúc Âm, còn chần chừ gì mà không ra tay?"
Chúc Âm không nói gì, chỉ âm thầm giơ tay, thi triển thuật pháp. Một luồng sức mạnh từ thiên địa hội tụ lại, khí thế của rừng núi ngàn năm như hóa thành trọng lực khổng lồ đổ thẳng xuống Tinh Tú trận. Sơn Thần Anh Chiêu lảo đảo, gương mặt tái nhợt, thân hình oằn xuống như ngọn cây trước bão lớn. Máu từ khóe miệng ông tràn ra, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự quật cường không khuất phục.
Anh Lỗi lao vào, lòng quặn thắt, hét lớn: "Gia gia!"
Không đợi thêm giây phút nào, hắn lao tới bên cạnh Anh Chiêu, truyền toàn bộ thần lực của mình vào kết giới. Ánh sáng từ hai Sơn Thần giao thoa, tạo thành một lớp bảo vệ sáng rực ngăn cản luồng pháp lực áp chế của Chúc Âm.
Sơn Thần Anh Chiêu liếc nhìn Chúc Âm, đôi mắt vừa uất hận vừa châm biếm. Giọng ông khàn khàn, nhưng mỗi chữ thốt ra đều như dao cứa vào lòng người nghe: "Chúc Âm, ngươi quên rằng, nơi đây còn có một Sơn Thần khác rồi sao?"
Kết giới sáng rực lên như một tầng bảo hộ vững chắc, quét tan bóng tối đang xâm lấn. Trong khoảnh khắc, Chúc Âm bị đánh bại, thân hình hắn chao đảo rồi ngã quỵ xuống đất. Một ngụm máu đỏ tươi từ miệng phun ra, vấy lên mặt đất lạnh lẽo và đầy tà khí.
Ly Luân đứng đó lại không hề bị dao động, ánh mắt hắn bình thản, thậm chí đôi môi còn khẽ nhếch lên, nụ cười đầy vẻ thâm hiểm, nụ cười ẩn chứa một kế hoạch được tính toán tỉ mỉ.
Chúc Âm đưa tay lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lạnh đầy nguy hiểm. Hắn ngước nhìn bầu trời, nơi sắc đêm đang dần bị thay thế bởi ánh sáng huyết sắc. Không gian xoay chuyển, ngày biến thành đêm chỉ trong một chớp mắt, và trên cao, một mặt trăng đỏ như máu hiện ra, phủ lên toàn bộ chiến trường thứ ánh sáng tà mị đến rợn người.
Sơn Thần Anh Chiêu thần sắc trầm trọng. Ông biết điều này không chỉ là sự khởi đầu của một tai kiếp, mà còn là mối nguy hiểm vượt ngoài tầm kiểm soát. Dù muốn ngăn cản, ông và Anh Lỗi vẫn đang dốc toàn bộ sức lực để dựng lại Tinh Tú Trận. Nếu dừng lại lúc này, mọi cố gắng trước đó sẽ hoàn toàn đổ sông đổ bể.
Ly Luân ánh mắt lạnh lùng quét qua Triệu Viễn Chu đang bị oán khí quấn chặt. Hắn cười khẩy, giọng nói đầy ngạo mạn: "Các ngươi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc? Không, đây mới chỉ là khởi đầu..."
Bên ngoài pháp trận, Trác Dực Thần dừng lại, thanh kiếm Vân Quang chợt khựng lại trong tay. Trước mắt y, những yêu quái vừa giao chiến dường như bị rút cạn hết oán khí, mà luồng khí đó lại bay vào trong pháp trận, như kéo theo một điều gì đó không thể kiểm soát.
Trác Dực Thần nhìn lên bầu trời, ánh mắt thoáng sững lại. Y siết chặt thanh kiếm Vân Quang, lòng bất an dấy lên một dự cảm chẳng lành, cảm nhận rõ sự thay đổi trong không gian, như một sức mạnh vô hình đang dần trỗi dậy.
Bên trong pháp trận, Triệu Viễn Chu đang run rẩy giơ hai tay lên trước mặt , thân thể hắn co lại dưới sức ép của oán khí. Không gian xung quanh hắn như bị tách biệt, chỉ còn lại là luồng lệ khí và màu đỏ rực như máu, hòa quyện với nỗi đau đớn tận sâu trong tâm trí. Mỗi nhịp thở của hắn đều như bị oán khí cắt xé, đè nặng lên trái tim. Bầu trời trăng máu kia không chỉ là dấu hiệu của sự xuất hiện của lệ khí, mà còn là dấu hiệu của một sự biến đổi khủng khiếp sẽ đến, khi đó đại yêu Chu Yếm sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Văn Tiêu, mệt mỏi vì tiêu hao linh lực, quỵ ngã xuống đất, ánh mắt đầy lo lắng, nàng gọi lên tên hắn: "Triệu Viễn Chu!"
Nhưng hắn chẳng thể nghe thấy nữa. Trước mắt hắn chỉ còn lại sắc đỏ của huyết nguyệt, một màu máu chói lòa và cơn cuồng nộ khủng khiếp dần áp đảo ý chí. Bóng tối trong sâu thẳm tâm trí trỗi dậy, như tiếng gọi thức tỉnh của một con quái vật cổ xưa.
"Triệu Viễn Chu! Dừng lại!" Văn Tiêu hét lớn, giọng nàng run rẩy nhưng tuyệt vọng, mong hắn nghe thấy. Tuy nhiên, sức mạnh cuồng loạn đã bùng nổ, vượt ngoài tầm kiểm soát.
Cơn cuồng phong từ Triệu Viễn Chu quét qua như hủy diệt tất cả. Sơn Thần Anh Chiêu và Anh Lỗi hợp sức chống đỡ, nhưng vẫn không thoát khỏi áp lực kinh hoàng. Cả hai bị đánh bay ra xa, thân thể va mạnh xuống đất, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Gắng gượng đứng dậy, nhưng đôi chân họ rã rời, lực đạo vừa rồi như nghiền nát ý chí lẫn thân thể họ.
Giữa trận cuồng nộ, Chúc Âm vẫn ung dung, đôi môi cong lên trong một nụ cười hiểm độc, tưởng rằng hắn đã nắm thế chủ động. Nhưng nụ cười ấy chưa kịp hoàn chỉnh, một bóng đen lao tới như tia chớp.
Triệu Viễn Chu, mắt đỏ rực, lệ khí bao quanh như ngọn lửa dữ dội, xuất hiện trước mặt Chúc Âm. Hắn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng "rắc" khô khốc vang lên. Cổ hắn bị vặn gãy chỉ trong tích tắc. Ánh mắt trợn lớn tràn đầy kinh hãi, thân hình đổ xuống đất, máu từ miệng tràn ra, chết mà không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khắp không gian, không khí đặc quánh mùi tanh của máu và tà khí, bóng dáng Triệu Viễn Chu đứng đó, như một ác thần vừa thức tỉnh, áp lực tỏa ra khiến mọi thứ chìm vào nỗi kinh hoàng.
Trác Dực Thần đứng ngoài pháp trận, ánh mắt dõi theo trận cuồng phong cuốn lấy Triệu Viễn Chu, lòng ngập tràn bất an. Nhưng trước cảnh tượng sức mạnh điên cuồng ấy, y chỉ khựng lại một thoáng, rồi lập tức lao vào với kiếm Vân Quang trong tay.
Không gian xung quanh nặng nề bởi áp lực kinh hoàng. Khi Trác Dực Thần vừa tiến đến gần, Triệu Viễn Chu bất ngờ xuất hiện trước mặt y, tốc độ nhanh như tia chớp. Không khí dường như đông đặc lại, từng luồng khí áp vô hình xoáy quanh hắn như hàng ngàn mũi dao sắc bén chĩa thẳng về phía y.
"Tiểu Trác!" Tiếng kêu của Văn Tiêu vang lên, mang theo lo lắng khôn nguôi. Nhưng Trác Dực Thần không hề lùi bước. Y nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Triệu Viễn Chu, cảm nhận sự điên loạn trong ánh mắt ấy, nhưng cũng nhận ra nỗi đau sâu thẳm ẩn giấu bên trong.
Vân Quang kiếm sáng rực như vầng sáng trong đêm tối, Trác Dực Thần ánh mắt băng lãnh, không chút dao động, vẫn vững vàng trước đại yêu mạnh nhất. Kiếm quang tỏa ra, tụ khí thành băng, lạnh lẽo như gió mùa đông, nhanh như chớp lao về phía Triệu Viễn Chu. Cả hai như những cơn kình phong, lao vào nhau với sức mạnh mãnh liệt, cuốn theo cơn bão táp, cuồn cuộn càn quét khắp Côn Luân.
Nhưng trước sức mạnh yêu thuật áp đảo, Trác Dực Thần nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Yêu khí từ Triệu Viễn Chu bùng phát, hóa thành những hình thù kỳ dị, vừa tà mị vừa đáng sợ, quét qua không khí như muốn xé rách mọi thứ trên đường đi.
Trác Dực Thần chỉ kịp cảm nhận một luồng áp lực vô hình, tựa như hàng ngàn lưỡi dao sắc nhọn đồng loạt xuyên qua từng thớ thịt, làm cơ thể y run rẩy. Mỗi đòn tấn công không chỉ đè nén lên thể xác mà còn chạm đến sâu thẳm tâm trí, để lại từng cơn đau âm ỉ, như mũi nhọn không ngừng xoáy vào.
Bất ngờ, một luồng yêu khí cuồng bạo từ Triệu Viễn Chu bắn thẳng tới, mang theo sức mạnh khủng khiếp. Trác Dực Thần chưa kịp né tránh, đã bị đánh bật ra xa, va mạnh vào vách đá lạnh lẽo. Cơn đau thấu tận xương tủy lan ra khắp thân thể, khiến y không khỏi khẽ nhíu mày. Máu từ miệng chảy ra từng dòng đỏ tươi, thấm đẫm mặt đất khô cằn.
Yêu khí tiếp tục tấn công không ngừng. Một tia sáng đỏ rực chém ngang bắp tay y, để lại vết bỏng sâu hoắm. Da thịt bị xé toạc, đau đớn như lửa đốt, nhưng y vẫn không hề rên rỉ, chỉ nghiến chặt răng, ánh mắt lóe lên tia kiên cường bất khuất.
Dẫu thân thể rã rời, Trác Dực Thần vẫn không buông Vân Quang kiếm. Ánh sáng từ thanh kiếm dù yếu ớt nhưng vẫn kiên định, tựa như ngọn lửa nhỏ cháy giữa cơn bão tố. Trong lòng y dấy lên một niềm tin mãnh liệt, rằng chỉ cần giữ vững bản thân, không lùi bước, y sẽ vượt qua sức mạnh hung bạo này. Vân Quang kiếm rung lên khe khẽ, tựa như cùng y hòa nhịp chiến đấu, dù khó khăn đến mấy cũng quyết không gục ngã.
Triệu Viễn Chu, đứng đối diện, vẫn giữ nụ cười mỉm đầy thoả mãn, ánh mắt như có sự khinh miệt lẫn thích thú.
Một tay hắn giơ lên không trung, nhẹ nhàng phẩy qua. Động tác đơn giản ấy như một câu tuyên án, đầy sức mạnh không thể phản kháng. Lệnh Bài Bạch Trạch, vật bảo vệ duy nhất cho Đại Hoang, ngay trước mắt Trác Dực Thần, bỗng dưng gãy đôi, vụn vỡ rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Trác Dực Thần nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, mắt mở to đầy kinh hoàng. Cảm giác bàng hoàng chiếm lấy tâm trí y, như thể đất dưới chân đang sụp đổ, tất cả hy sinh, mọi nỗ lực bỗng trở nên vô nghĩa. Y không thể tin vào những gì đang diễn ra, chỉ biết đứng chết lặng, bất động.
Văn Tiêu khuỵu xuống, đôi chân như không còn sức giữ nàng đứng vững. Lệnh bài gãy đồng nghĩa với việc kết giới bị phá hủy, cũng là lúc sự sống còn của toàn bộ Đại Hoang bị đe dọa. Cảm giác như thế giới sụp đổ dưới chân, tất cả sự hy sinh, mọi nỗ lực trước đó như trở thành trò cười. Nàng không thể tin vào những gì đang xảy ra, cảm giác bất lực ùa về.
Nước mắt nàng bắt đầu rơi xuống từng giọt nặng nề, như những viên đá rơi vào hồ nước, gợn lên những vòng sóng vô tận trong lòng nàng. Cảm giác mất mát như một dòng thác cuồn cuộn, đột ngột ập đến, khiến nàng như bị nhấn chìm trong bóng tối vô tận.
Bầu trời đỏ máu cao trên đầu, như một bức tranh u ám của chỉ có bóng tối và sự tàn nhẫn. Mọi thứ đều im lặng, không một tiếng động, như thể vạn vật đang chìm vào sự tuyệt vọng. Triệu Viễn Chu đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trác Dực Thần, như một kẻ chiến thắng không chút tiếc nuối hay ân hận.
Lệnh bài Bạch Trạch bị hủy hoại, kết ấn của Ly Luân đã bị phá. Hắn lấy lại tự do, sự áp chế của năm tháng không còn nữa. Dùng chính chân thân, đường hoàng và mạnh mẽ, hắn xuất hiện nơi này, như một thần ma khủng khiếp, gió cuốn mây bay.
Trác Dực Thần vẫn chưa thể tin vào những gì vừa xảy ra. Mắt y mờ dần, những tia sáng mơ hồ của ý thức gần như tan biến trong không khí. Y không hề nhận thấy Ly Luân đã sớm nhắm đến mình. Thân hình hắn lao đến như một tia chớp, nhanh đến mức không thể tránh khỏi.
Trác Dực Thần chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù trong không gian, như tiếng sấm vang vọng từ xa. Không kịp phản ứng, y vừa quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng Ly Luân lao tới, chỉ cách y một cái chụp. Cảm giác nguy hiểm như sấm sét ập đến, mọi thứ diễn ra quá nhanh, gần như không thể kịp trở tay. Nhưng ngay trước khi Ly Luân kịp ra tay, một lực mạnh mẽ bất ngờ ôm lấy cơ thể Trác Dực Thần, kéo y lùi lại.
Trác Dực Thần ngước lên, ánh mắt mở lớn đầy kinh ngạc, thốt lên: "Thừa Hoàng!"
Thừa Hoàng ôm lấy thân thể Trác Dực Thần, ánh mắt không giấu nổi sự đau lòng khi nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ trên người y. Dù vậy, hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khí tức lạnh lùng tỏa ra như một bức tường băng, không cho phép bất kỳ ai thấy được nỗi lo lắng trong lòng. Ly Luân đứng đối diện, ánh mắt đầy sự mỉa mai, cười lạnh: "Thừa Hoàng, cuối cùng ngươi cũng đã đến."
Thừa Hoàng cảm nhận rõ nguy hiểm từ ánh mắt của Ly Luân, như một con dao sắc bén, lạnh lùng và đầy sát khí. Hắn không một chút do dự, chặn trước mặt Trác Dực Thần, bảo vệ y một cách vô điều kiện.
Thừa Hoàng không đáp lại Ly Luân, sự im lặng của hắn càng làm tăng thêm sự căng thẳng trong không khí.
Trác Dực Thần nhìn lên bóng lưng vững vàng của Thừa Hoàng, một cảm giác hoang mang dâng lên trong lòng. Y nắm chặt chuôi kiếm, giọng đầy lo lắng: "Thừa Hoàng, sao ngươi lại ở đây?"
Thừa Hoàng vẫn im lặng, không nói gì. Cả không gian như lặng đi trong sự im lặng đáng sợ của hắn. Ly Luân cười khẩy, gương mặt đầy sự nhàn nhạt và tự mãn: "Trác Dực Thần, hắn đến để chứng kiến thành quả của mình."
Trác Dực Thần nghe vậy, ánh mắt không khỏi dao động. Y bám chặt tay áo của Thừa Hoàng, tay run rẩy như không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Giọng y đầy bối rối, đôi mắt tràn đầy nghi vấn: "Thừa Hoàng... hắn nói vậy là sao?"
Thừa Hoàng vẫn im lặng, sự lạnh lẽo tỏa ra từ hắn khiến không gian xung quanh càng thêm nặng nề, như có thứ gì đó nặng trĩu đang đè lên trái tim Trác Dực Thần. Y không kiềm chế nổi sự nóng ruột, giọng càng thêm khẩn cầu: "Ngươi nói gì đi chứ!!!"
Ly Luân nghe vậy, ánh mắt sáng lên một tia thích thú, hắn tiếp tục, giọng đầy mỉa mai: "Trác Dực Thần, hắn không dám nói, vậy để ta nói cho ngươi biết một bí mật... Trận pháp phá hủy Lệnh bài Bạch Trạch này, chính là hắn nói cho ta."
Trác Dực Thần như bị xét đánh, cả người đứng sững lại. Y quay sang nhìn Thừa Hoàng, như muốn tìm kiếm một câu trả lời, nhưng Thừa Hoàng vẫn giữ im lặng, vẻ mặt hắn không có chút dao động. Cả thế giới trong mắt Trác Dực Thần như vỡ vụn. Mỗi lời của Ly Luân như một nhát dao, cắt vào trái tim y, khiến y không thể thở nổi.
Ly Luân mỉm cười đầy thỏa mãn, ánh mắt chứa đựng sự chế nhạo không thể che giấu: "Ngươi vẫn chưa tin đúng chứ? Vậy còn chuyện độc Khâm Nguyên khắc chế máu Băng Di trong người ngươi? Ngươi có tin không? Đó cũng là hắn nói cho ta biết."
Từng lời của Ly Luân như dao cắt vào trái tim Trác Dực Thần, khiến y cảm thấy như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình. Lồng ngực y như thắt lại, đau đớn đến nghẹt thở. Y vô thức siết chặt thêm tay áo Thừa Hoàng, ánh mắt đầy tuyệt vọng, giọng nói nghẹn ngào đầy hoài nghi: "Thừa Hoàng... nói gì đi! Hắn đang nói dối, phải không?"
Thừa Hoàng vẫn giữ im lặng, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không một lần rời khỏi Ly Luân. Gương mặt hắn như một tấm mặt nạ vô cảm, không hề dao động trước sự hoảng loạn của Trác Dực Thần.
Cái im lặng của Thừa Hoàng, cái lạnh lẽo từ hắn, như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Trác Dực Thần. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm, khiến y không biết phải làm gì, chỉ còn lại một câu hỏi "Vì sao?" vang vọng trong tâm trí, nhưng không ai đáp lại y.
Ly Luân khẽ cười, từng lời hắn nói chậm dãi, như xát muối vào vết thương đang rỉ máu trong tâm trí Trác Dực Thần: "Hắn chưa bao giờ thật lòng đối tốt với ngươi. Hắn chỉ lợi dụng ngươi, thứ hắn cần là oán khí của Chu Yếm, để có đủ sức mạnh quay ngược thời gian, cứu lấy Hà Thần của hắn mà thôi. Trác Dực Thần, có trách, cũng chỉ trách ngươi quá ngây thơ."
Trác Dực Thần lùi lại một bước, đôi chân như mất hết sức lực, "Thừa Hoàng..." Giọng y run rẩy, như lạc vào cơn gió bão. Đôi môi mấp máy, muốn níu giữ một hy vọng mong manh, nhưng tất cả lời muốn nói đều bị nghẹn lại.
Đại yêu vạn năm, từng là thần thú nổi danh với lòng tốt, cũng từng là yêu quái tàn ác, giết hàng vạn sinh linh. Cũng chỉ vì hai chữ chấp niệm. Trác Dực Thần từng muốn giết Thừa Hoàng, nhưng sau khi gặp hắn lại không hiểu sao mọi oán niệm đều tiêu tán. Mỗi lời nói, cử chỉ, ánh mắt của Thừa Hoàng dành cho y, đều toát lên sự chân thành sâu sắc. Chính vì thế, Trác Dực Thần đã lựa chọn tin tưởng Thừa Hoàng vô điều kiện. Và cũng chính vì y đã đặt niềm tin lên hắn, nên hiện tại sự thật phũ phàng như những mũi dao sắc lạnh đâm ngược lại vào trái tim.
Cảm giác mất mát dâng trào, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi, lăn dài trên khuôn mặt mạnh mẽ giờ đây đã vỡ vụn. Những lời của Ly Luân không chỉ là sự phơi bày mà còn là sự kết án, đập tan mọi niềm tin mà y từng cố gắng níu giữ.
"Thừa Hoàng, ngươi lừa ta sao..." Giọng Trác Dực Thần khẽ run, như một tiếng nấc nghẹn ngào, không thể thốt ra lời. Trong ánh mắt ấy, sự tuyệt vọng hòa lẫn cùng cơn phẫn nộ đang dâng trào, khiến y không sao kiềm chế nổi.
Thừa Hoàng vẫn đứng yên, như một pho tượng băng lạnh lẽo, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Chính cái im lặng ấy, không một câu đáp lại, lại càng khiến mọi nghi vấn trong lòng Trác Dực Thần càng sâu sắc, như những vết dao cứa vào tâm can.
Thân thể Trác Dực Thần trọng thương nặng, lại chịu thêm đả kích quá lớn, khiến một cơn đau nhói thấu tận xương tủy. Y không thể nào giữ vững, cơ thể nghiêng đi, đầu gục xuống một cách vô thức. Một làn máu đỏ tươi từ miệng y nhổ ra, vương vãi trên mặt tuyết trắng, như những giọt nước mắt đẫm lệ của sự tuyệt vọng.
"Tiểu Thần!"
Thừa Hoàng hoảng hốt, vội vã đưa tay ra đỡ lấy Trác Dực Thần, nhưng vừa chạm vào, Trác Dực Thần đã mạnh mẽ hất tay hắn ra. Ánh mắt y như dao cắt, lạnh lẽo và sắc bén, một tia băng giá lạnh lẽo lướt qua đôi mắt y.
Trác Dực Thần nắm chặt thanh kiếm Vân Quang, đưa mũi kiếm chĩa thẳng vào ngực Thừa Hoàng. Ánh sáng từ kiếm lóe lên lạnh lùng, như ngọn lửa sáng tắt trong đêm tối, sắc bén và đầy đe dọa. Cảm giác tuyệt vọng và phẫn nộ trong y bùng lên như ngọn lửa vỡ vụn, khiến y không thể kiềm chế.
Giọng Trác Dực Thần nghẹn ngào, như một lời nguyền thốt ra từ đáy lòng: "Thừa Hoàng, ngươi đã nói muốn chết dưới kiếm Vân Quang đúng không? Vậy hôm nay, ta sẽ toại nguyện cho ngươi."
Thừa Hoàng đứng bất động, ánh mắt đau đớn nhìn vào đôi mắt tràn ngập hận thù của Trác Dực Thần. Mỗi lời nói như một nhát dao đâm vào tim hắn, từng tiếng gọi "Tiểu Thần" như rít lên trong tâm hồn. Hắn cảm nhận rõ sự tuyệt vọng trong ánh mắt Trác Dực Thần, sự hối hận nhưng không thể phủ nhận những gì đã xảy ra. Hắn không thể biện minh cho mình, không thể giải thích cho mọi thứ.
Ánh mắt của Trác Dực Thần chứa đầy sự giận dữ và đau đớn, Thừa Hoàng biết hắn đã không còn đường lùi nữa rồi.
Bỗng nhiên, Thừa Hoàng nắm chặt lưỡi kiếm Vân Quang, kéo mạnh một cách quyết liệt, đâm vào chính thân mình. Hắn không nói gì, chỉ im lặng chịu đựng cơn đau như một cách để trừng phạt chính mình.
Trác Dực Thần đứng sững lại, một cơn choáng váng ập đến. Y không thể tin vào những gì vừa chứng kiến. Lưỡi kiếm Vân Quang, từ tay Thừa Hoàng, đang cắm sâu vào cơ thể hắn, một dòng máu đỏ tươi từ miệng hắn rỉ ra, nhưng ánh nhìn hắn hướng về Trác Dực Thần lại đầy sự thê lương. Giọng hắn khàn đục: "Tiểu Thần, ta không biện minh được cho những gì mình đã làm, nhưng những gì ta đối với ngươi, đều là thật lòng không dối trá."
Lời Thừa Hoàng vừa cất như một mũi tên đâm vào lý trí còn sót lại, Trác Dực Thần một lần nữa như lạc vào cơn hỗn loạn không hồi kết. Là niềm tin, hay là gì đối với người trước mắt, y cũng không rõ nữa.
"Gia gia!!!"
Chợt nghe tiếng Anh Lỗi kinh hô vang lên, cả cơ thể Trác Dực Thần chấn động, ánh mắt tức thì chuyển sang phía đó. Trái tim như trấn động khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Sơn thần Anh Chiêu, một đại thần già cỗi mấy ngàn năm, giờ đây đã ngã khuỵu trên chính nền đất Côn Luân. Anh Lỗi tay hắn ôm lấy thân thể lạnh ngắt của gia gia mình, không thể kìm được tiếng nức nở, nước mắt rơi xuống từng giọt nặng nề.
Trác Dực Thần đứng đó, nhìn cảnh tượng bi thương trước mặtt: Văn Tiêu nằm dài trên nền tuyết giá lạnh, Sơn Thần Anh Chiêu hi sinh vì để ngăn chặn oán khí của Triệu Viễn Chu không thành, Anh Lỗi khóc gia gia thê lương, Triệu Viễn Chu mất khống chế, Lệnh Bài Bạch Trạch bị phá hủy. Tất cả, đều là hệ quả của việc y đã tin tưởng Thừa Hoàng.
Trác Dực Thần đứng sững, đôi mắt mờ đi trong nỗi thất thần khi đối diện với những tội lỗi mà mình gián tiếp gây ra. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt, mang theo sự đau đớn không thể nào thốt thành lời, như một sự thừa nhận đầy ám ảnh về những sai lầm mà y không thể quay lại sửa chữa.
Nhưng trong giây phút ấy, y hiểu rằng không thể để mọi thứ tiếp tục. Phải kết thúc cho tất cả, và y chính là người duy nhất có thể làm điều ấy.
Trác Dực Thần khẽ nhắm mắt, hít một hơi sâu, lấy lại ý chí. Tay siết chặt Vân Quang kiếm, từng ngón tay như muốn xuyên thấu cả thanh kiếm, ánh mắt băng lãnh, sắc bén như dao cắt, buốt giá nhìn thẳng vào Triệu Viễn Chu. Trong tâm trí y, giờ chỉ còn một điều duy nhất: Chiến đấu, hoặc là chết.
Trác Dực Thần chầm chậm đưa tay vuốt lên lưỡi kiếm, từng giọt máu tươi từ lòng bàn tay chảy xuống, hòa vào trong hàn khí của thanh kiếm. Máu đỏ thẫm thấm đẫm, tạo thành một vệt dài, như thể đã hòa quyện vào linh hồn của kiếm Vân Quang. Huyết tộc Băng Di một lần nữa cất lên tiếng gọi vô hình, khơi dậy sức mạnh ẩn chứa trong thanh kiếm.
Trác Dực Thần hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên thần sắc lạnh lẽo, sau đó hô lớn tên Anh Lỗi. Ngay lập tức, ánh sáng trong mắt Anh Lỗi vụt sáng, tinh thần hắn trở lại, nén lại nỗi đau, đứng lên vững vàng. Thời khắc thanh kiếm Vân Quang lướt qua, máu từ tay Anh Lỗi cũng nhuộm đỏ lưỡi kiếm, như một lời thề máu thắm đẫm vào trong chiến trường này.
Ngay khi không gian tĩnh lặng, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu lại lao vào nhau, không một chút do dự. Kiếm khí sắc bén, thân pháp di chuyển như ảo ảnh, mỗi chiêu thức đều mang theo sát khí mạnh mẽ. Nhưng cuộc chiến này ngay từ đầu đã là không cân sức.
Triệu Viễn Chu vung tay, vết thương trên người Trác Dực Thần bị xé mở lần nữa. Một luồng khí đen đánh thẳng vào bụng y, khiến Trác Dực Thần bật người ra sau, miệng phun một ngụm huyết đỏ tươi, văng ra theo từng cơn ho khổ sở. Máu tươi nhuộm đỏ cả bầu trời, hòa vào trong không khí lạnh lẽo của Côn Luân.
Trác Dực Thần loạng choạng, quỳ xuống, tay ôm lấy bụng, nhưng không thể kiềm chế được sự đau đớn. Máu từ miệng y rỉ ra từng giọt, loang lổ trên mặt đất, như lời tuyên cáo sự suy sụp của y trước sức mạnh của kẻ thù. Mắt y nhòe đi, hình ảnh xung quanh mờ dần, nhưng trong lòng vẫn cắn rứt với sự quyết tâm không chịu khuất phục.
Triệu Viễn Chu đứng đó, ánh mắt lộ rõ vẻ hả hê, nhìn Trác Dực Thần ngã khuỵ. Sự thắng lợi trong lòng hắn dâng lên như một dòng suối lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn chậm rãi tiến về phía người đang quỳ dưới đất. Đúng lúc đó, tiếng Văn Tiêu vội vã vang lên: "Triệu Viễn Chu, ngươi biết ngươi đang đánh với ai không? Là Tiểu Trác, là Tiểu Trác đó ngươi biết không?!"
Lời nói ấy như một tiếng chuông thức tỉnh trong tâm trí Triệu Viễn Chu. Cái tên ấy đột nhiên khiến sâu trong đáy mắt hắn có chút dao động
Ngay lúc này, nhận ra sơ hở trong phòng ngự của Triệu Viễn Chu, trong chớp mắt, Trác Dực Thần rút từ trong áo ra một thứ bột trắng, phóng nhanh vào mặt Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu không kịp đề phòng, bị thuốc mê khiến mắt tối sầm lại, cảm giác tê liệt ập đến, thân thể cứng đờ như gỗ đá.
Lúc này, Trác Dực Thần không bỏ lỡ cơ hội. Kiếm Vân Quang vung lên, một chiêu chém thẳng xuống, như một luồng ánh sáng lạnh lẽo muốn chẻ đôi trời đất.
Nhưng bất ngờ, giữa không trung, một bàn tay xuất hiện, chặn đứng đường kiếm. Sức mạnh dội lại khiến Trác Dực Thần phải dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người vừa ngăn cản. Ly Luân đứng chắn trước mặt Triệu Viễn Chu, ánh mắt không hề có chút dao động.
Ly Luân nở một nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén như đao. "Trác Dực Thần," hắn nói, giọng trầm thấp nhưng đầy vẻ chế giễu, "đừng tưởng rằng ta không nhận ra ý đồ của các ngươi. Máu của yêu quái, thần, cùng máu Băng Di kết hợp, sẽ phá được oán khí trong cơ thể Chu Yếm. Triệu Viễn Chu, trước khi mất đi khống chế, hẳn đã nói cho ngươi biết điều này." Hắn dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trác Dực Thần, rồi tiếp: "Nhưng hắn quên một điều, rằng còn có ta ở đây. Các ngươi đừng hòng đạt được mục đích."
Vừa dứt lời, Ly Luân không cho Trác Dực Thần bất kỳ cơ hội nào. Hắn vung tay, một chưởng đầy uy lực đập thẳng vào ngực Trác Dực Thần. Chưởng lực như một cơn sóng cuộn trào, mạnh mẽ và không thể tránh khỏi, khiến thân hình Trác Dực Thần bay ngược ra sau, tựa như chiếc lá khô trong cơn gió bão. Cả người y mất hết thăng bằng, thân thể không thể tự chủ, chỉ biết để mặc cho cơn đau đớn xé nát cơ thể, còn mắt thì mờ dần, trời đất như quay cuồng.
Đúng lúc ấy, Thừa Hoàng từ phía sau lao đến, nhanh như chớp. Hắn vội vã đỡ lấy Trác Dực Thần giữa không trung, rồi nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Dù được đỡ, nhưng Trác Dực Thần vẫn loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra, một dòng máu đỏ tươi không thể kiềm chế được trào ra từ miệng, văng ra như suối, nhuộm đỏ cả tay áo của Thừa Hoàng, thấm đẫm xuống nền tuyết trắng. Máu từ miệng y loang lổ, không chỉ trên thân mà còn trên đất, như dấu hiệu của sự suy kiệt.
Cả cơ thể Trác Dực Thần giờ đây không còn sức chống cự, thương tích từ những trận chiến trước cộng thêm chưởng lực vừa rồi khiến thể xác và tinh thần y kiệt quệ. Trời đất như đảo lộn, mắt y mờ dần, không còn đủ sức giữ mình, ngã vào lòng Thừa Hoàng, hoàn toàn vô lực.
Thừa Hoàng ôm lấy thân thể trọng thương của Trác Dực Thần, trái tim hắn như bị xé nát. Mỗi nhịp tim như thắt lại, bàn tay run rẩy khi hắn nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt trắng bệch của y, cảm giác đau đớn trong lòng dâng lên không ngừng. Yếu đuối, bất lực, Thừa Hoàng chỉ biết ôm chặt lấy Trác Dực Thần vào lòng, không thể thốt nên lời. Đôi mắt hắn ửng đỏ, những giọt lệ trong suốt lăn dài trên gò má, rơi xuống tuyết như những giọt mưa buồn. Hắn nghẹn ngào gọi: "Tiểu Thần... ta xin lỗi..." giọng nói lạc đi, như bị cái gì đó tước đoạt hết sức mạnh.
Lúc ấy, Triệu Viễn Chu đứng một bên, đôi mắt đẫm đầy oán hận nhìn Trác Dực Thần đang nằm trong vòng tay Thừa Hoàng. Sự thù hận trong ánh nhìn của hắn như những ngọn lửa bùng cháy, sẵn sàng thiêu rụi tất cả. Hắn giơ tay lên cao, và ngay lập tức, oán khí xung quanh bắt đầu cuộn lại như cơn lốc xoáy. Những làn khí đen xung quanh hắn vặn vẹo, tụ lại tạo thành một quả cầu đen sì, dần dần phình to lên, chiếm trọn không gian trước mặt, che lấp đi ánh sáng xung quanh. Quả cầu ấy như một biểu tượng của sự hủy diệt, chứa đựng toàn bộ sức mạnh và sự thù hận của hắn, được nén lại trong từng giây phút căng thẳng, như một cơn sóng cuồng nộ chuẩn bị dâng lên.
Thừa Hoàng nhìn lên, ánh mắt băng lãnh, lạnh như sương, tràn đầy sát khí. Hắn không do dự, nhẹ nhàng để Trác Dực Thần nằm xuống nền tuyết.
Thừa Hoàng đứng thẳng dậy, không một chút do dự, hắn tụ yêu khí trong tay, một quả cầu đỏ rực khổng lồ dần hình thành, như ngọn lửa trong đêm đen, lao thẳng vào quả cầu đen của Triệu Viễn Chu. Hai nguồn yêu khí cường đại va chạm, âm thanh như sấm sét vang lên, kình phong cuồn cuộn xé rách không khí, khiến cả Côn Luân rung chuyển, mặt đất như sắp nứt ra. Lực va chạm mạnh mẽ tạo ra một cơn sóng rung chuyển khắp mọi hướng, như muốn phá vỡ không gian, như báo hiệu cho một trận chiến sống còn không thể tránh khỏi.
Trác Dực Thần mơ màng tỉnh lại, đầu óc quay cuồng bởi những thanh âm chiến đấu xung quanh. Y cố gắng mở mắt, ngước lên nhìn, chỉ thấy hai bóng người đang đối đầu nhau trong trận chiến sinh tử. Thừa Hoàng và Triệu Viễn Chu, mỗi người đều bao bọc trong luồng yêu khí cực lớn, một màu đỏ rực, một màu đen u ám, như hai sức mạnh đối lập sẵn sàng nghiền nát mọi thứ. Trác Dực Thần, bất chấp thân thể yếu ớt, cố gắng lấy lại thanh tỉnh, muốn ngồi dậy để quan sát, nhưng cơ thể không chịu nghe lời. Y loạng choạng, hai chân như rời khỏi mặt đất, và chỉ kịp hét lên một tiếng yếu ớt: "Thừa Hoàng!!"
Bất chợt, một nguồn ánh sáng vàng nhạt phát ra từ trong người Thừa Hoàng, tựa như ngọn lửa ấm áp xuyên qua màn đêm lạnh lẽo. Đó chính là nội đan của Thừa Hoàng, một nguồn sinh mệnh tinh túy dâng lên từ sâu trong cơ thể hắn, dần dần tỏa ra, như đang đẩy lùi bóng tối. Trác Dực Thần nhìn thấy cảnh ấy, cả kinh, nhưng cơ thể lại không còn sức lực để hành động. Y chỉ kịp thốt lên một tiếng nữa, nhưng đôi chân đã khuỵu xuống, không thể đứng vững, chỉ còn sức tứ chi quỵ ngã xuống nền tuyết lạnh lẽo.
Chưa kịp hoàn hồn, một bóng đen lao đến với tốc độ không tưởng, là Ly Luân. Đôi tay khổng lồ của hắn như hai cái móng vuốt sắc bén túm lấy cổ Trác Dực Thần, siết chặt. Ánh mắt Ly Luân lạnh lẽo, không một chút tình cảm, chỉ còn lại sự khinh miệt rõ rệt. Hắn cười khẩy, âm thanh như những nhát dao sắc bén đâm sâu vào tâm trí Trác Dực Thần. Mỗi lời nói của hắn như một nhát dao, khiến Trác Dực Thần không thể thoát ra khỏi cơn đau đớn về thể xác lẫn tinh thần.
"Ngươi còn chưa nhận ra sao?" Ly Luân cười nham hiểm, từng lời đâm thẳng vào trái tim Trác Dực Thần. "Hắn đang cố gắng chuộc lại những tội lỗi mà hắn đã gây ra."
Trác Dực Thần nghẹn ngào, đôi môi không thể thốt lên thành lời, cơ thể như bị cơn đau cắt xé. Đến khi Ly Luân tiếp tục, giọng điệu càng thêm mỉa mai, nặng trĩu sự khinh bỉ: "Không, cũng không hẳn. Nói chính xác thì... hắn vì ngươi. Hắn nguyện dùng yêu lực vạn năm để phá hủy oán khí của Triệu Viễn Chu."
Những lời của Ly Luân như một cú đấm mạnh vào ngực Trác Dực Thần. Trong khoảnh khắc đó, một vực thẳm sâu thẳm mở ra trong tâm trí y, nơi nỗi đau lẫn lộn với sự bất lực dâng lên mạnh mẽ. Y không thể hiểu nổi, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Cảm giác lạnh lẽo dần dâng lên, chạy dọc sống lưng Trác Dực Thần. Y vùng vẫy trong tuyệt vọng, tay chân cố gắng giãy giụa, nhưng sự siết chặt của Ly Luân như vòng kim cô, không thể thoát ra được. Mỗi hơi thở trở nên khó khăn hơn, nỗi nghẹt thở bao trùm lấy y, khiến mọi ý thức chỉ còn lại cơn đau.
Ly Luân bật cười, đôi mắt hắn sáng lên sự hả hê. "Ngươi còn không nhận ra sao, Trác Dực Thần? Thừa Hoàng đối với ngươi, chưa bao giờ giống như với Băng Di. Ngươi nghĩ hắn xem ngươi là gì? Hãy nhớ lại đi."
Tiếng cười của Ly Luân như một hồi chuông lạnh lẽo, vang vọng trong tâm trí Trác Dực Thần. Y không thể nào thoát khỏi cơn ám ảnh ấy. Yêu khí từ Ly Luân tràn vào cơ thể Trác Dực Thần, chiếm lấy từng tấc da thịt, không cho y bất kỳ cơ hội nào để kháng cự.
Giữa không gian u ám, nơi mọi thứ đều đang đối chọi nhau, đột nhiên ánh sáng từ viên nội đan của Thừa Hoàng lóe lên. Ánh sáng vàng nhạt, rực rỡ trong bóng tối, như ngọn đuốc cuối cùng xé toạc màn đêm. Cả không gian như bị sức mạnh kỳ lạ từ viên nội đan này hút vào, tỏa ra một dòng năng lượng kỳ diệu. Trác Dực Thần cảm nhận một dòng chảy kỳ lạ trong cơ thể, như có một sức mạnh từ bên trong buộc y phải thức tỉnh.
Ngay lập tức, ký ức về quá khứ tràn về. Những hình ảnh sống động, ghê rợn, như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim. Những khoảnh khắc, những lời chưa nói, tất cả bỗng chốc bùng cháy trong lòng như ngọn lửa hủy diệt. Nỗi đau không chỉ đến từ sự hy sinh của Thừa Hoàng mà còn từ sự thật mà Trác Dực Thần chưa bao giờ nhận ra, tình cảm thật sự của đại yêu vạn năm ấy.
Những ký ức mơ hồ, đẫm nước mắt hiện lên trong tâm trí Trác Dực Thần, đau đớn và không thể trốn tránh. Những nỗi đau, những tổn thương mà Thừa Hoàng đã trải qua, tất cả bây giờ như muốn tràn ngập tâm trí y. Ký ức về Thừa Hoàng và cũng là ký ức của cả bản thân y.
"Dừng lại!!!" Trác Dực Thần hét lên, giọng nghẹn lại trong cổ họng. Y giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng ánh sáng từ viên nội đan của Thừa Hoàng càng lúc càng rực rỡ, làm cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, như thể thực tại đang dần tan biến.
"Thừa Hoàng!!!" Tiếng gào thét của Trác Dực Thần vang lên, như một tia chớp xé toạc không gian đầy chết chóc. Nỗi đau xâm chiếm y, bóp nghẹt từng nhịp thở, khiến trái tim y như vỡ vụn. Y không thể nào chấp nhận được sự thật này, sự thật rằng mình chưa bao giờ nhận ra những gì Thừa Hoàng đã giấu kín trong lòng, những tình cảm đau đớn mà hắn đã giữ lại vì y.
Phía trước, Thừa Hoàng vẫn đứng đó, không hề quay lại nhìn Trác Dực Thần, dáng người cao lớn của hắn như một cây tùng vững chãi, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa một nỗi đau sâu thẳm. Một nỗi đau mà hắn không thể bộc lộ, không thể thừa nhận, giống như chính hắn đã chôn vùi tất cả trong bóng tối.
"Cung Thượng Giác!"
Trác Dực Thần hét lên một cái tên xa lạ. Nhưng cái tên ấy lại như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim của Thừa Hoàng. Trong khoảnh khắc ấy, Thừa Hoàng như bị đâm trúng một vết thương sâu kín mà hắn cố gắng che giấu, cái tên ấy là sự kết thúc của mọi sự dối trá, sự kết thúc của mọi hi vọng mà hắn đã từng dành cho Trác Dực Thần.
Lần này, Thừa Hoàng không thể kiềm lòng. Hắn quay lại, ánh mắt đỏ hoe, và những giọt lệ nặng trĩu không thể ngừng rơi, lăn dài trên gương mặt vốn luôn lạnh lùng, vững vàng như một bức tường ấy. Những giọt nước mắt ấy lặng lẽ rơi xuống, như thể chúng mang theo hết tất cả sự chịu đựng, nỗi đau không thể tả được mà hắn đã gánh chịu suốt vạn năm qua.
Ánh mắt Thừa Hoàng nhìn Trác Dực Thần không còn là sự lạnh lùng, không còn là khoảng cách vô hình mà hắn từng tạo ra. Mắt hắn nhìn y, trong đó chất chứa tất cả những gì hắn chưa bao giờ có thể nói thành lời – tình cảm của một ca ca dành cho tiểu đệ đệ, một tình yêu sâu sắc đến mức không thể diễn tả, một nỗi đau không thể xóa nhòa, và một sự tuyệt vọng không thể cứu vãn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, giữa sự sống và cái chết, hai người đối diện nhau, ánh mắt họ giao nhau, không cần ngôn từ, không cần giải thích gì thêm. Mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa, vì nỗi đau của cả hai đã nói lên tất cả.
******
Thừa Hoàng, dù sở hữu pháp lực vô biên, vẫn không thể thoát khỏi sự hoang vắng trong tâm hồn. Sau cái chết của Băng Di, hắn trở thành một con thú hoang lạc lõng, bơ vơ giữa thế giới bao la, tâm trí chìm đắm trong cơn cuồng loạn vô tận. Cả vũ trụ rộng lớn, dù có bao la đến đâu, cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim hắn. Hắn đi qua từng ngóc ngách của nhân gian, vượt qua cả Đại Hoang, xuyên qua những thế giới song song mà hắn có thể mở ra, chỉ để tìm kiếm một sức mạnh có thể vãn hồi những gì đã mất. Nhưng cuối cùng, hắn nhận ra, mọi thứ đều vô nghĩa. Còn lại gì trong hắn ngoài một trái tim vỡ vụn và một khát vọng tuyệt vọng, như một con sóng cuộn trào trong lòng, không thể nguôi ngoai?
Năm ấy, giữa những kết giới mờ ảo, Thừa Hoàng đứng bất động, ánh mắt vô thần, không còn nhìn thấy gì ngoài nỗi đau vô hạn đã chiếm lấy linh hồn hắn. Một hình ảnh bất chợt hiện lên trước mắt hắn, một thiếu niên, gương mặt hắn giống Băng Di đến tám, chín phần. Nhưng người thiếu niên ấy không phải là Băng Di, thiếu niên ấy cả cơ thể lấm đầy máu, ánh mắt không còn chút hy vọng nào, chỉ còn lại tuyệt vọng. Cả thân thể trọng thương, nhưng thiếu niên ấy không ngừng gào thét tên một người, người mà y không thể bảo vệ.
Tiếng gọi ấy như dao cứa vào lòng, làm tan nát trái tim Thừa Hoàng, từng giọt nước mắt của thiếu niên vỡ vụn trong không khí, từng tiếng nấc nghẹn ngào như xé nát từng phần linh hồn của hắn, khiến hắn run rẩy, muốn lao vào cứu vớt, nhưng đôi chân lại như đã hóa đá, không thể nhúc nhích.
Cảnh tượng ấy không chỉ là nỗi đau của thiếu niên kia, mà chính là vết sẹo khủng khiếp trong linh hồn Thừa Hoàng. Trong mắt hắn, hình ảnh đó mãi mãi không thể phai mờ.
Cung Môn... Cuộc đại chiến năm ấy đã lấy đi tất cả, không chỉ Vô Phong, mà cả Cung Môn cũng vĩnh viễn nằm trong đống hoang tàn. Trong làn khói lửa ấy, Cung Thượng Giác chết đi, bỏ lại một thế giới vắng lặng chỉ còn mình Cung Viễn Chuỷ.
Cung Viễn Chuỷ, trong cơn tuyệt vọng, gào thét tên ca ca, nhưng âm thanh ấy chỉ nhận lại sự im lặng đáng sợ. Không ai có thể mang người đã mất trở lại. Cung Thượng Giác đi rồi, bỏ lại một đệ đệ cô độc giữa nhân gian, không còn ai chăm sóc. Ai sẽ là người đỡ đần, khi không còn ca ca? Ai sẽ là người khiến y cảm thấy an lòng giữa bao sóng gió cuộc đời? Ai sẽ là người tiếp tục sửa chữa những lỗi lầm, phá vỡ mọi giới hạn để y được sống tự do? Và hơn tất thảy, y chưa kịp nói một lời yêu thương với ca ca.
Bầu trời đột ngột đổ mưa, từng giọt nước lạnh lẽo hòa lẫn máu và nước mắt, như xé nát cả không gian, như một lời chứng minh cho sự vô tình, vô cảm của thế giới này. Thừa Hoàng đứng đó, giữa cơn mưa lạnh buốt, tim hắn như nghẹn lại. Hắn không thể nào quên được cảnh tượng ấy, không thể nào xóa nhòa được âm thanh cầu cứu của thiếu niên ấy. Bất chấp tất cả, những ký ức ấy vẫn mãi ám ảnh, dày vò hắn không ngừng, như những vết thương không bao giờ lành lại được.
Và trong khoảnh khắc ấy, một câu hỏi lạnh lẽo, nhưng tràn đầy sự khắc khoải, vang lên trong không gian tĩnh lặng: "Nếu có thể cứu hắn, ngươi có sẵn sàng đánh đổi mạng sống của chính mình không?"
Cung Viễn Chuỷ, ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt vô hồn, mơ hồ lẩm bẩm: "Nếu ca ca có thể sống lại, ta nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lại huynh ấy..."
Thừa Hoàng, cơn đau như xé nát cổ họng, giọng nói nghẹn lại: "Được, ta sẽ giúp ngươi."
Ban đầu, hắn chỉ định biến Cung Viễn Chuỷ thành con rối để thực hiện ước nguyện của mình. Nhưng lần này, có một thứ gì đó khác biệt, một sự giằng xé không thể hiểu nổi trong lòng hắn. Hắn lấy thân phận Cung Thượng Giác, cai quản Giác Cung một thời gian. Dù muốn điều khiển Cung Viễn Chuỷ như một con rối, hắn lại không thể. Thay vào đó, hắn cứ mải miết tìm kiếm một hình bóng của Băng Di trong cơ thể thiếu niên ấy. Nhưng...
Tất cả chỉ là những dự định...
Thừa Hoàng không nhận ra lý do hắn cứ lẩn quẩn bên Cung Viễn Chuỷ lâu đến vậy, là vì một thứ cảm xúc mơ hồ, một thứ yêu thương kỳ lạ nảy sinh trong lòng hắn. Không giống Băng Di, thiếu niên này mang trong mình sức sống mãnh liệt. Nụ cười của y tươi sáng, ánh mắt của y rạng ngời không hề giấu giếm cảm xúc. Tiếng chuông đinh đang đung đưa trên tóc y cứ vang vọng trong tâm trí hắn, một âm thanh mà hắn không thể xua tan được. Hắn không nhận ra từ khi nào mình đã biến thành Cung Thượng Giác, với một đệ đệ mà hắn muốn bao bọc, yêu thương và bảo vệ.
Nhưng đêm định mệnh ấy...
Trong thân xác Cung Thượng Giác, hắn không thể kiềm chế cảm xúc. Oán khí dâng lên như một cơn bão, hắn không kiểm soát được bản thân mình...
Và rồi, chính tay hắn giết chết Cung Viễn Chuỷ...
Khi tỉnh lại, tay hắn đầy máu, cả cung môn như nhuốm đỏ, xác người la liệt, máu chảy thành dòng. Cảnh tượng tang thương ấy như cái đêm đầu tiên hắn gặp thiếu niên ấy, như một vòng luẩn quẩn không thể thoát khỏi.
Thừa Hoàng, thất thần, tiến lại gần Cung Viễn Chuỷ. Bàn tay hắn run rẩy nâng người y lên, nước mắt hắn rơi lã chã, tuôn ra không ngừng.
"Viễn Chuỷ... ta thực xin lỗi... ta thực xin lỗi."
Cung Viễn Chuỷ, thân thể đầy máu, yếu ớt gượng cười: "Ca... đừng khóc..."
Thừa Hoàng cúi đầu, thừa nhận sự thật: "Ta không phải Cung Thượng Giác... Viễn Chuỷ... ta xin lỗi đệ..."
Cung Viễn Chuỷ mỉm cười, đôi mắt đã không còn nhìn rõ nữa, giọng yếu ớt: "Ta biết... ta biết từ lâu rồi... người không phải Cung Thượng Giác... nhưng đối với ta... ngươi cũng như ca ca... luôn đối tốt với ta... thậm chí còn tốt hơn huynh ấy nữa..."
Cung Viễn Chuỷ nói xong, máu lại trào ra từ miệng, không ngừng: "Ca ca vốn đã chết rồi... người đến đây là thực hiện nguyện vọng của ta, đúng không..."
Thừa Hoàng đau đớn gật đầu, lau đi máu trên miệng y, nhưng chỉ càng làm cho khuôn mặt Cung Viễn Chuỷ thêm đẫm máu.
Cung Viễn Chuỷ mỉm cười mãn nguyện: "Cảm ơn người... ca ca..."
Bàn tay Cung Viễn Chuỷ rơi xuống, giọt lệ trên mí mắt thiếu niên cung rơi lặng. Nước mắt Thừa Hoàng tuôn trào mãnh liệt. Những ngàn năm sống, cái chết của Băng Di đã cướp đi nửa linh hồn hắn, khiến hắn điên loạn, tạo ra những tội ác không tên.
Giờ đây, hắn tưởng có thể cứu vớt chút sinh khí từ Cung Viễn Chuỷ, nhưng hắn lại một lần nữa rơi xuống vực sâu, vĩnh viễn không thể thoát ra, mãi mãi không thấy được ánh sáng.
Khi Thừa Hoàng nhìn thấy Trác Dực Thần, ánh mắt hắn như một con thú bị thương, đầy cuồng loạn và rối bời. Dù hắn biết rõ người trước mặt không phải là ai trong hai người kia, nhưng sự tuyệt vọng trong hắn quá lớn, khiến hắn không thể chấp nhận được sự thật đó. Hắn muốn giam cầm Trác Dực Thần lại, muốn bảo vệ, muốn yêu thương, muốn giữ y bên mình mãi mãi, để không phải chịu thêm một lần chia ly nào nữa. Hắn sợ rằng, như những lần trước, sẽ không thể bảo vệ được người hắn yêu thương, giống như cách mà Băng Di và Cung Viễn Chuỷ đã rời bỏ hắn, để lại những vết thương không thể lành, những nỗi đau không thể quên.
Thừa Hoàng nén lại cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, một tay nắm chặt nội đan – nơi chứa đầy oán khí bủa vây của Triệu Viễn Chu. Đôi mắt hắn mờ đi, đau đớn khi nhớ lại những ký ức kinh hoàng. Triệu Viễn Chu dần dần hồi tỉnh, và khi nhìn thấy Thừa Hoàng, đôi mắt hắn loé lên tia kinh hoàng, như thể nhận ra một sự thật không thể tránh.
Thừa Hoàng siết chặt nội đan, không để cho mình lơi lỏng. Xung quanh, kình phong vẫn cuồn cuộn, vây quanh như một tấm lưới vô hình, nghẹt thở. Triệu Viễn Chu nhận ra điều gì đó, nhưng không thể hiểu hết, chỉ biết rằng mình lại một lần nữa mất kiểm soát, trong khi Thừa Hoàng, dường như đang giúp hắn.
"Thừa Hoàng! Ngươi tính làm gì?!" Triệu Viễn Chu hét lên, giọng nói mang theo sự bất an và sợ hãi.
Thừa Hoàng không đáp lại ngay lập tức, ánh mắt hắn đỏ hoe, môi mím chặt. Một lần cuối cùng, hắn liếc nhìn Trác Dực Thần, đôi mắt đó chứa đựng cả nỗi niềm không thể thổ lộ, như thể toàn bộ thế giới, toàn bộ yêu thương, cả tuyệt vọng đều dồn lại trong khoảnh khắc này.
"Triệu Viễn Chu, ta giao đệ ấy cho ngươi." Thừa Hoàng thì thầm, lời nói vừa thoát ra, một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, như một cơn mưa mùa thu lặng lẽ.
Ngay sau đó, Thừa Hoàng bóp nát nội đan trong tay, và một trận kình phong dữ dội bùng lên, cuốn phăng tất cả những gì quanh đó. Oán khí bùng nổ như cơn sóng cuồng loạn, cuốn đi tất cả mọi thứ trong tầm mắt, những tảng đá, bụi mù mịt, và nỗi đau không thể nào kiềm chế.
Trác Dực Thần nằm sõng soài dưới đất, ánh mắt mờ đi, chỉ còn nhìn thấy hình ảnh Thừa Hoàng đang nằm yếu ớt trên nền đất trắng xoá, thân ảnh từ từ tan biến, như một cơn ác mộng không thể thức tỉnh.
Trác Dực Thần, trong cơn tuyệt vọng, cuối cùng cũng hiểu được lý d o tại sao Thừa Hoàng lại đối xử tốt với y đến thế... Không phải vì Băng Di... mà là vì Cung Viễn Chuỷ... Trác Dực Thần có kí ức của thiếu niên ấy... những ký ức cùng Thừa Hoàng, vì vậy khi gặp Thừa Hoàng, y không cảm thấy xa lạ, chỉ là cảm giác thân quen không thể tả được.
Thừa Hoàng... Cung Thượng Giác...
Trác Dực Thần... Cung Viễn Chuỷ...
Trác Dực Thần nhớ lại mọi chuyện, không quan tâm đến thân thể đã kiệt sức, chật vật lê trên tuyết, tay lướt qua lấy bàn tay của Thừa Hoàng, mong muốn nắm lấy một chút ấm áp còn sót lại.
Lồng đèn cáo nhỏ treo cao trong gió, đung đưa lẻ loi như một sự ràng buộc duy nhất giữa hai người. Chiếc đèn ấy, Trác Dực Thần mang về cho Thừa Hoàng, giống như chiếc đèn Cung Viễn Chuỷ tự tay đan cho Cung Thượng Giác năm đó... Nó rơi xuống, cháy rực trong Cung Môn, nơi mà chẳng phải là Cáo Cung mà là Chuỷ Cung, nơi Thừa Hoàng lưu luyến xây dựng lên, nơi có thảo dược của một thiên tài độc dược, nơi những bức hoạ của Cung Viễn Chuỷ treo trên tường mà chẳng phải Băng Di.
Trác Dực Thần sao lại không nghĩ tới, Băng Di sẽ không bao giờ có thể hoạ, vì trong lòng Thừa Hoàng luôn khắc chọn đến từng chi tiết.
Trác Dực Thần khóc như một đứa trẻ, tiếng nghẹn ngào không thể thốt lên, giống như đêm hôm ấy, khi Cung Thượng Giác chết trước mặt Cung Viễn Chuỷ, chỉ còn lại sự lặng im tuyệt vọng.
Thừa Hoàng yếu ớt đáp lại cái nắm tay của Trác Dực Thần, tay hắn run rẩy nhưng vẫn giữ chặt, môi hắn nở một nụ cười nhạt, đầy sự từ biệt: "Lần này, ta đã bảo vệ được đệ rồi... Tiểu Thần..."
Là Tiểu Thần... không phải Cung Viễn Chuỷ, không phải Băng Di. Cái kết này, khiến trái tim người ta đau đớn hơn bao giờ hết. Thà rằng hắn cứ gọi nhầm tên, cứ để Trác Dực Thần mãi nghĩ rằng mình chỉ là hình ảnh thay thế, thì có lẽ sẽ ít đau đớn hơn.
Triệu Viễn Chu quỳ sụp xuống đất, nhìn vào chiến trường đổ nát, đôi mắt đầy áy náy và thống khổ. Lòng hắn như bị xé nát, không thể kiềm lại những giọt nước mắt. Hắn khóc ngẹn ngào, không còn chút sức lực nào để đứng dậy.
Trác Dực Thần nắm chặt bàn tay Thừa Hoàng, máu và nước mắt hòa quyện, rơi xuống như những giọt lệ không thể ngừng lại. Trong khoảnh khắc ấy, tim y như bị ai xé rách từng mảnh. Những lời trách móc thoát ra nghẹn ngào, dường như không thể kìm nén: "Thừa Hoàng, ngươi lừa ta... Ngươi đã hứa sẽ để ta giết ngươi rồi mà... sao ngươi lại không giữ lời hứa?"
Từng lời ấy của Trác Dực Thần như một vết thương rạch sâu trong lòng Thừa Hoàng. Hắn nhìn vào đôi mắt đau đớn của y, đôi tay run rẩy, không biết có thể làm gì để xoa dịu. Hắn nhẹ nhàng đặt tay còn lại lên mặt Trác Dực Thần, cảm giác đau đớn không thể diễn tả thành lời. Hắn nghẹn ngào: "Ta xin lỗi, có lẽ ta đã không đợi được đến ngày đó nữa..."
Những lời này của Thừa Hoàng như một lời tự thú cay đắng, như tội lỗi đã ăn sâu vào cốt tủy hắn. Ánh mắt của hắn không rời Trác Dực Thần, đau đớn như thể muốn nói với y hết thảy mọi nỗi lòng, nhưng lại không thể. Hắn tiếp tục, giọng khẽ, mang theo sự dằn vặt của một linh hồn đang sắp sửa ra đi: "Tất cả những chuyện này đều là lỗi của ta... Ta không thể biện hộ cho mình. Nhưng Tiểu Thần... Đó là khi ta chưa gặp được đệ, khi ta còn ngu muội nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi cái bóng của quá khứ. Ta đã cố gắng thay đổi nhưng không thể... Ta thực sự xin lỗi. Ta phải trả giá cho những gì mình đã gây ra...có lẽ điều đó là xứng đáng."
Trác Dực Thần lặng im, tim như vỡ nát trước những lời đau đớn ấy. Y muốn thét lên, muốn phản bác lại, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể thốt ra bất cứ lời nào. Nước mắt cứ thế lăn dài, hòa cùng máu thịt, như không thể dừng lại. Tiếng nấc nghẹn ngào bật ra: "Không!!!"
Thừa Hoàng nhìn y, ánh mắt như muốn nói hết tất cả những điều chưa kịp nói, nhưng lời thì lại nghẹn ứ nơi cổ họng. Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười ấy chứa đầy sự từ biệt không thể tránh khỏi, mang theo niềm đau không thể quên: "Tiểu Thần... đệ có thể gọi ta... một tiếng ca ca được không?"
Những lời ấy như một mũi dao cắm sâu vào lòng Trác Dực Thần. Y nắm chặt tay hắn, không muốn buông ra, nhưng lại cảm nhận được sự lạnh lẽo trong đó, sự vô vọng. Y thổn thức, nước mắt tuôn trào: "Ca... Ca ca! Huynh đừng bỏ đệ đi, có được không? Tiểu Thần xin huynh!"
Thừa Hoàng lặng lẽ nhìn y, đôi mắt đỏ hoe, như muốn chứa đựng cả nỗi đau vô tận. Hắn cúi đầu, mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không còn là nụ cười của ngày xưa, mà là một lời từ biệt nặng trĩu: "Xin lỗi đệ... ta không thể chăm sóc đệ được nữa rồi... Băng Di... đang đợi ta..."
Thừa Hoàng dứt lời, giọt lệ cuối cùng rơi xuống từ khóe mắt hắn, thấm đẫm nỗi thê lương của một tình yêu vượt qua mọi thời không đã đến lúc phải chia lìa.
"CA!!!!" Tiếng gọi cuối cùng của Trác Dực Thần như tiếng rống tuyệt vọng xé tan bầu trời, vang vọng đến tận cuối trời đất, kéo theo nỗi đau đến xương tủy. Hắn ôm lấy Thừa Hoàng, đôi tay run rẩy siết chặt nhưng không giữ được sự sống của người trước mắt.
Thừa Hoàng xuất hiện, như một định mệnh được lặp đi lặp lại trong dòng chảy thời gian. Mỗi lần hắn đến, như thể những ký ức cũ lại ùa về, như thể vết thương chưa từng lành lại một lần nữa mở ra. Cũng giống như năm đó, khi Cung Viễn Chu mất đi Cung Thượng Giác, chính Thừa Hoàng là người mang lại sinh mệnh mới cho thiếu niên ấy. Đến giờ, khi Trác Dực Thần mất đi Trác Dực Hiên, vẫn là Thừa Hoàng, người mang lại chút hơi ấm, len lỏi vào trái tim nguội lạnh của y.
Dù ngắn ngủi, những khoảnh khắc ấy không phải là ảo giác, không phải là những giấc mộng hão huyền, mà là thực tế. Hơi thở ấm áp của Thừa Hoàng như xua đi cái giá lạnh trong tâm hồn Trác Dực Thần, như một tia sáng rực rỡ trong bóng tối u ám, chạm vào những ký ức đã bị chôn vùi. Tất cả, dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi, nhưng lại khiến trái tim y cảm nhận được sự hiện hữu của một thứ tình cảm thiêng liêng, một sự cứu rỗi mà y không hề hay biết.
Nhưng như một quy luật không thể thay đổi, dù có xích lại gần nhau đến đâu, cuối cùng, kết cục vẫn là âm dương cách biệt. Dù có chạm vào tay nhau, dù có nói những lời chưa kịp thốt ra, cuối cùng vẫn phải buông tay. Yêu thương, hy sinh, tất cả đều tan biến theo dòng thời gian, chỉ còn lại những vết thương trong lòng không thể xóa nhòa. Thừa Hoàng đến, nhưng cũng như một cơn gió thoảng qua, chỉ để lại một cảm giác hụt hẫng, một lời chia tay không thể tránh khỏi.
Thần thức cuối cùng của Thừa Hoàng tan biến vào hư vô, như một cơn gió nhẹ lướt qua. Trác Dực Thần hét lên, dùng hết sức lực của mình mà rống lên, tiếng khóc của y như kéo cả thế giới vào trong nỗi thống khổ. Mọi thứ xung quanh như đảo lộn, tim như bị xuyên thủng, đau đớn đến tột cùng.
Trác Dực Thần... giống như một lần nữa mất đi ca ca của mình... Y khóc, từng tiếng nấc nghẹn ngào như muốn xé toạc lồng ngực, đôi mắt đỏ ngầu đầy thống khổ. Mọi thứ trước mắt y đảo lộn, một màn sương mù bao phủ tâm trí. Hơi thở nghẹn lại, tim như muốn vỡ tung, đau đớn đến không thể thở nổi. Rồi cuối cùng, một ngụm máu tươi vọt ra từ miệng y, rơi xuống nền tuyết trắng tinh, như những vết thương không bao giờ có thể lành. Máu đỏ thẫm chảy dài, hoà cùng tuyết lạnh, tựa như nỗi đau vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
"Tiểu Trác!!!" Triệu Viễn Chu như người mộng du lao đến, vẻ mặt lo lắng, khẩn trương. Nhưng chưa kịp chạm tới thân thể y, Văn Tiêu đã mạnh mẽ đẩy hắn ra, ánh mắt lộ rõ sự kiên quyết, như thể không muốn Triệu Viễn Chu lại tiếp tục làm Trác Dực Thần tổn thương thêm lần nữa. Nàng nhìn hắn, trong đôi mắt là một nỗi căm phẫn sâu sắc, song lại không buông lời trách cứ. Chỉ lặng lẽ ôm chặt Tiểu Trác vào lòng, mặc mái tóc đen của nàng cũng rối bời trên trán, nức nở mà khóc, từng giọt lệ rơi xuống như mưa giông bão tố.
Triệu Viễn Chu chết lặng, đôi chân như bị đóng chặt xuống đất, không thể cử động. Mắt hắn mở to, ánh nhìn trống rỗng, như thể mọi thứ xung quanh đều đã tan biến, chỉ còn lại nỗi ám ảnh không thể thoát ra. Hắn nhìn vào thân thể Trác Dực Thần, nơi những giọt máu đỏ thẫm hòa vào tuyết trắng, trái tim hắn như bị nghiền nát.
Hắn đã giết đi một phần linh hồn của người trong trái tim mình, giết đi một ca ca nữa của Trác Dực Thần thật rồi.
Hắn đứng im lặng, như một kẻ chết đứng, không còn sức để cử động. Mỗi giây trôi qua, hắn như cảm nhận được nỗi đau dâng lên trong lòng, đè nén lương tâm hắn dưới một tảng đá nặng nề, khiến hắn không thể thở được, không thể nhìn thẳng vào sự thật. Chỉ có thể đứng đó, bất động, để mặc cho những giọt nước mắt mặn đắng tựa dòng suối không ngừng lăn dài trên gương mặt hắn.
Nỗi đau ấy như một vết thương không thể lành, một sự ân hận không thể xoa dịu, và Triệu Viễn Chu chỉ có thể chìm đắm trong bóng tối của tội lỗi mà chính hắn đã tạo ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top