Ta Thề Sẽ Khiến Ngươi Đau Khổ Đến Chết
Trác Dực Thần đứng bất động, thân thể y như bị chôn chặt giữa dòng thời gian ngưng đọng. Hơi thở của Triệu Viễn Chu vẫn còn lưu lại trên đôi môi y, như một ngọn lửa âm ỉ, thiêu đốt mọi ý niệm còn sót lại trong tâm trí. Đôi mắt đen láy của y mở lớn, trong ánh nhìn lộ rõ sự hoang mang và chấn động. Cả thế gian như chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại dư âm của nụ hôn kia vẫn đang vang vọng không dứt.
"Chuyện gì vừa xảy ra?" Ý nghĩ đó lướt qua đầu y, nhưng như một làn khói mơ hồ không thể nắm bắt. Lồng ngực y thắt lại, nhịp tim loạn lạc, từng hồi đau nhói. Đôi môi y khẽ run rẩy, như muốn thốt lên điều gì, nhưng chẳng thể tìm ra lời lẽ nào phù hợp.
Trác Dực Thần không thể dời ánh mắt khỏi Triệu Viễn Chu, người vừa phá tan sự điên cuồng trong y bằng hành động không ai ngờ tới. Y tìm kiếm trong ánh mắt hắn một lời giải đáp, một lý do cho sự rung chuyển bất ngờ này. Nhưng đáp lại y chỉ là ánh mắt dịu dàng, sâu thẳm như đại dương và nụ cười ôn nhu đầy yêu thương của Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu nhấc tay, nhẹ nhàng đặt lên vai y như để kéo y ra khỏi cơn hoang mang. Hắn cúi đầu, trán chạm vào trán Trác Dực Thần. Cử chỉ ấy nhẹ tựa cơn gió thoảng qua, nhưng mang theo sự vững vàng, như muốn xóa tan mọi bất an trong lòng y. Khoảng cách gần gũi ấy khiến y không thể trốn tránh, không thể thoát khỏi thực tại mà chính hắn vừa tạo nên.
"Tiểu Trác," giọng Triệu Viễn Chu trầm thấp, vang lên trong không gian như một điệu ru dịu dàng nhưng cũng mang theo sức nặng không thể phủ nhận. "Vừa rồi... là diễn, nhưng cũng chính là thật."
Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhưng kiên định, tựa ánh trăng tĩnh lặng chiếu rọi giữa đêm đen. "Ta đã nói, ta yêu ngươi."
Lời ấy vang lên, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, tựa hồ cơn sóng cuốn trôi mọi phòng bị mà Trác Dực Thần đã gắng gượng dựng nên. Y đứng lặng như hóa đá, đôi vai khẽ run, tựa cánh chim nhỏ giữa cơn gió lớn, chẳng rõ là vì đau đớn hay vì một thứ cảm xúc lạ lùng đang dần lan tỏa trong lòng. Trái tim y, vốn đã từng chai sạn, nay lại đập mạnh mẽ đến rối loạn, tựa như hồi chuông cổ xưa bị gióng lên trong tịch mịch.
Triệu Viễn Chu lặng lẽ quan sát y, ánh mắt mang theo vẻ nhu hòa nhưng ẩn chứa sự nhẫn nại không thể lay chuyển. Hắn cất giọng, từng chữ rõ ràng, như dòng suối mát lành tưới vào nơi cằn cỗi:
"Chiếc dù của ta, không phải do Ly Luân tặng. Đó là của ngươi, chính tay ngươi năm ấy đã trao cho ta. Ngươi... có còn nhớ không?"
Lời nói ấy như một mũi kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào lòng Trác Dực Thần. Y thoáng giật mình, đôi mắt đen láy tràn ngập hoang mang, tựa hồ tất cả lớp ký ức bị phong ấn bỗng chốc trỗi dậy. Tám năm... Ký ức tưởng đã lụi tàn trong dòng chảy thời gian, nay như những ngọn đèn lồng đột ngột bừng sáng, soi tỏ cõi lòng đã phủ đầy bụi mờ.
Triệu Viễn Chu không buông bỏ, từng lời từng chữ của hắn như được khắc sâu vào hư không, nặng nề mà trầm ổn:
"Đã tám năm... hoa đăng, cơn mưa, lữ khách áo trắng cho mượn dù."
Những lời Triệu Viễn Chu cất lên tựa tiếng chuông ngân giữa đêm trường tĩnh lặng, từng hồi âm vang dội, khơi dậy trong Trác Dực Thần hồi ức tưởng chừng đã chìm sâu vào quên lãng.
Đêm hoa đăng năm ấy, Trác Dực Thần chỉ là một thiếu niên vô tư vô lự, bước chân lãng du giữa dòng người tấp nập. Ánh đèn lồng rực rỡ tựa tinh tú dệt trên bầu trời, tiếng đàn ca xen lẫn tiếng cười nói như sóng tràn bốn phía. Nhưng rồi, một cơn mưa bất chợt đổ xuống, hắt lên đất trời cái lạnh se sắt, cuốn trôi đi bao náo nhiệt. Người người hối hả tìm nơi ẩn náu, riêng y chỉ dừng lại dưới mái hiên một quán nhỏ, đôi mắt trầm tư dõi theo màn mưa, lòng thoáng chút tiếc nuối.
Lễ hội đang vui vẻ là thế, lại vì cơn mưa này mà chợt lặng. Trác Dực Thần khi ấy chẳng hay biết, cách y không xa, một lữ khách y phục trắng tinh khôi đang âm thầm dõi theo.
Triệu Viễn Chu, đôi mắt thâm trầm mà ôn hòa, không khỏi ngây ngẩn trước vẻ đẹp thuần khiết toát ra từ bóng dáng thiếu niên ấy. Mái tóc đen dài tựa mây trôi, làn da trắng mịn như tuyết ngàn năm. Đôi mắt trong veo mà sâu lắng, chứa đựng nét tinh nghịch pha lẫn ưu tư, tựa như một cơn gió thoảng qua vùng trời tĩnh lặng.
Hắn đến nhân gian, vốn chỉ để tìm chút thi vị giữa dòng đời, ngắm nhìn muôn sắc thái cuộc sống. Nhưng hắn không ngờ, chỉ một ánh nhìn thoáng qua giữa đêm mưa lạnh lẽo ấy, lại khiến lòng hắn rung động chẳng thể yên. Vẻ đẹp của y tựa sương mai, thuần khiết mà thoát tục, lại như lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm can kẻ đối diện.
Khi tiếng gọi "Tiểu Thần" từ xa vọng đến, y bèn quay người, vội vã chạy về phía người đang đợi y, để lại Triệu Viễn Chu đứng yên bất động, ánh mắt hắn dõi theo bóng dáng mảnh mai ấy khuất dần trong màn mưa. Nhưng ngay khi sắp rời khỏi tầm nhìn, thiếu niên ấy bất ngờ dừng lại, đôi vai khẽ động.
Trác Dực Thần quay đầu, trên tay là một chiếc ô, nét mặt ôn hòa mà thanh tao, nụ cười khẽ thoáng qua như gió mơn man cành liễu: "Cái này, cho ngươi."
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng mang theo ý vị sâu xa.
Chưa để Triệu Viễn Chu kịp đáp lời, y đã xoay người bước đi, để lại hắn đứng trong màn mưa, lòng ngổn ngang bao xúc cảm chẳng thể gọi tên. Chiếc ô mỏng manh trong tay tựa minh chứng cho khoảnh khắc thoáng qua, nhưng in dấu mãi vào tâm khảm hắn, tựa hạt giống nhỏ bé gieo xuống mảnh đất tâm hồn, từ đó nảy mầm, lớn lên, chẳng thể nào phai nhạt.
Triệu Viễn Chu nâng chiếc ô lên, ánh mắt khẽ động, tựa như nhìn bảo vật quý giá nhất đời mình. Từng ngón tay hắn lướt qua bề mặt chiếc ô, động tác nhẹ nhàng mà cẩn trọng, như sợ làm tổn hại đến một phần ký ức thiêng liêng ẩn giấu trong đó. Hắn hiểu rõ, suốt bao năm qua, dù cho ký ức về thiếu niên năm ấy bị ấn ký của Bạch Trạch che lấp, nhưng cảm giác lưu luyến lạ kỳ ấy chưa bao giờ phai nhạt trong lòng hắn.
Thời gian trôi qua, từng tầng sương mù trong tâm trí dần được xóa bỏ. Cho đến khi hắn gặp lại Trác Dực Thần, mọi thứ bỗng nhiên sáng tỏ như ánh mặt trời rọi qua màn mây dày. Không cần quá nhiều lời, không cần những dấu hiệu rõ ràng, chỉ một ánh nhìn cũng đủ để khẳng định: thiếu niên năm ấy, người đã trao cho hắn chiếc ô này, chính là Trác Dực Thần.
Triệu Viễn Chu chăm chú nhìn Trác Dực Thần, ánh mắt tràn ngập nhu tình, sâu thẳm mà kiên định, tựa hồ muốn truyền đạt tất cả nỗi lòng hắn đã cất giấu bao năm. Lời nói của hắn vang lên, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sức nặng tựa nghìn cân, như tiếng thì thầm từ sâu trong tâm khảm:
"Tiểu Trác, từ khoảnh khắc ấy, ta đã đem lòng yêu ngươi rồi."
Những lời này tựa như một mũi tên xuyên thấu vào trái tim Trác Dực Thần, khiến y bất giác run rẩy. Y không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Triệu Viễn Chu, bởi ánh nhìn ấy quá đỗi sâu sắc, quá đỗi chân thành, khiến y như bị hút vào, không cách nào thoát ra. Không gian lúc này yên tĩnh đến lạ thường, như chỉ còn lại tiếng tim đập rộn ràng của cả hai, vang vọng trong lồng ngực, dồn dập và nghẹn ngào.
Trác Dực Thần cúi đầu, đôi môi khẽ động, nhưng mọi lời lẽ dường như mắc kẹt nơi cổ họng. Cảm xúc trong lòng y hỗn loạn đến mức không sao lý giải nổi: vừa ngọt ngào, vừa đau đớn, vừa lo sợ. Lòng ngực như bị bóp nghẹt, hơi thở trở nên gấp gáp mà không sao điều hòa được.
"Ta... ta..."
Y ấp úng, nhưng chẳng thể nói thêm lời nào. Giọng nói y run rẩy, không rõ là vì sợ hãi hay vì xúc động. Mọi cảm giác trong y lúc này như muốn vỡ òa, nhưng y lại chẳng thể nào đối diện trực tiếp với tình cảm chân thành mà Triệu Viễn Chu vừa bộc bạch. Y chỉ biết đứng đó, bất động, như một kẻ lạc lối giữa dòng chảy cảm xúc mãnh liệt mà y không ngờ tới.
Triệu Viễn Chu khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng lại pha lẫn một nỗi buồn sâu thẳm. Trong ánh mắt hắn, sự chân thành hòa cùng niềm đau xót, như thể mỗi lời sắp nói ra đều chất chứa một phần linh hồn.
"Ta biết," hắn cất giọng trầm thấp, từng chữ một như rơi vào tim Trác Dực Thần, "Ta đã gây ra biết bao tội lỗi, đã làm tổn thương ngươi nhiều đến vậy. Những thứ ấy, cả đời này ta có hối cũng chẳng bù đắp được. Ta thật không xứng để nói những lời này, nhưng cuối cùng... cuối cùng, ta cũng đã thổ lộ với ngươi rồi."
Triệu Viễn Chu nhìn y, đôi mắt đong đầy ôn nhu như dòng nước sâu thẳm. Trong ánh nhìn ấy, mọi thứ đều lặng lẽ, chỉ còn lại hình bóng của Trác Dực Thần, như cả thế gian này chẳng có gì đáng kể ngoài y.
"Ngươi đã từng nói rằng ta đã không còn muốn chết nữa," hắn khẽ nhắm mắt, dường như đang cố kìm nén những cảm xúc dâng trào, rồi mở ra nhìn y đầy kiên định. "Đúng vậy, vì ta đã tìm được lý do để sống. Lý do ấy chính là... ở bên cạnh ngươi, người ta yêu thương nhất."
Trác Dực Thần nghe những lời ấy, lòng dạ như bị một luồng điện mạnh mẽ chạy qua. Ngực y thắt lại, hơi thở chợt trở nên khó khăn. Từng lời nói của Triệu Viễn Chu như mũi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào lòng y, khiến mọi cảm xúc vốn đang bị kìm nén bỗng dưng bộc phát. Y không biết phải làm sao, cũng không biết phải nói gì. Tất cả như cuốn y vào một cơn sóng cảm xúc không lối thoát.
Triệu Viễn Chu dường như đã quyết định không che giấu thêm bất kỳ điều gì. Hắn nhẹ nhàng đưa tay, vòng qua eo y, kéo sát lại gần. Động tác ấy mềm mại nhưng đầy chủ ý, tựa như muốn khẳng định sự hiện diện của hắn trong đời y là vững vàng không đổi.
Trác Dực Thần khẽ run, cả người cứng đờ. Dòng điện vô hình từ vòng tay hắn truyền đến làm y bất giác muốn né tránh. Y khẽ nghiêng người, cố thoát khỏi vòng tay kia, nhưng sự dịu dàng lẫn kiên định của Triệu Viễn Chu lại khiến mọi kháng cự của y dần tan biến.
Gương mặt y ửng đỏ, ánh mắt vội vàng lảng tránh, như không thể chịu nổi ánh nhìn sâu thẳm kia. Y mấp máy môi, cuối cùng lại nói ra một câu chẳng rõ vì bối rối hay để chuyển hướng câu chuyện:
"Còn Văn Tiêu thì sao?"
Triệu Viễn Chu nghe vậy, trái tim hắn thoáng đau nhói. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Trác Dực Thần cố tình hoặc vô ý hiểu lầm. Nhưng lần này, hắn không để điều đó kéo dài thêm nữa.
Hắn siết nhẹ vòng tay, gương mặt tiến gần hơn, giọng nói trầm thấp nhưng cứng rắn như khắc sâu từng lời vào tâm trí y: "Ta đã nói rồi, ta và cô ấy hoàn toàn không như ngươi nghĩ. Chỉ có ngươi... từ đầu đến cuối, chỉ có ngươi."
Không khí giữa hai người dần trở nên ám muội, một màn sương mờ bao phủ khắp không gian, làm cho thời gian như ngừng trôi. Triệu Viễn Chu dường như bị mê hoặc bởi chính sự hiện diện của Trác Dực Thần, ánh mắt hắn đầy cường điệu nhưng cũng lấp lánh sự kiên định. Hắn khẽ cúi xuống, hơi thở nóng bỏng của hắn phà lên làn da mịn màng của y, mỗi làn gió ấm áp như thấm vào từng tế bào, khiến Trác Dực Thần cảm thấy như mình đang chìm dần vào một thứ cảm xúc lạ lẫm nhưng cũng vô cùng cuốn hút.
Đầu óc Trác Dực Thần mụ mị, những suy nghĩ rối bời không thể nào kiềm chế nổi. Y không né tránh, không kháng cự, như thể một lực vô hình đã kéo y về phía hắn, thít chặt lấy trái tim và lý trí. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại mỗi sự hiện diện của Triệu Viễn Chu và những cảm giác không thể tả nổi đang dâng lên trong ngực. Y không còn cảm nhận được gì rõ ràng nữa, để mặc cho bản thân bị cuốn vào cái mê hoặc này.
Môi Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng áp sát vào Trác Dực Thần, ban đầu chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng lại như một ngọn lửa bùng lên trong lòng y. Môi hắn mang theo hơi ấm, sự dịu dàng nhưng cũng đầy khát khao. Lời nói đã thốt ra, còn hành động này chính là lời khẳng định cuối cùng cho tất cả những gì chưa nói thành lời giữa hai người.
Đột nhiên, từ vách đá vang lên một tiếng nứt vỡ khô khốc, như thể một sức mạnh vô hình đang đâm thủng bức tường đá. Trác Dực Thần giật mình, đôi mắt bừng mở, tay vô thức đẩy Triệu Viễn Chu ra khỏi mình. Lập tức, từ vách đá sau lưng y, những sợi dây Hoè Tinh như những con rắn khổng lồ vươn ra, cuốn lấy cơ thể y, xiết chặt đến mức làm đau đớn. Những sợi dây đó lạnh lẽo và cứng rắn như thép, khiến y không thể cử động, bị dán chặt vào bức tường đá lạnh lẽo, không một chút khả năng kháng cự.
Triệu Viễn Chu kinh hoàng, nhìn chằm chằm vào những sợi Hoè Tinh đang cuốn chặt Trác Dực Thần. Hắn lập tức nhận ra sự xuất hiện của kẻ mà hắn không muốn nghĩ tới:"Ly Luân!!!"
Một bóng dáng bước ra từ bóng tối dày đặc, đôi mắt Ly Luân sáng như lửa, ánh lên sự thỏa mãn. Nụ cười nhếch mép của hắn mang đầy sự khinh bỉ, như thể đang thưởng thức cảnh tượng đau khổ trước mắt. Hắn liếc nhìn hai người, giọng mỉa mai đầy ác ý: "Thật không ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà hai ngươi đã tiến triển đến mức này rồi."
Ly Luân liếc mắt về phía Trác Dực Thần, nụ cười khẩy trên môi hắn, đầy vẻ mỉa mai. Hắn nhếch môi, giọng nói chậm rãi, mang theo sự đắc ý: "Trác Dực Thần, ngươi đừng quên, chính hắn là kẻ đã giết chết cha huynh ngươi."
Những lời của Ly Luân như một cú tát mạnh vào mặt Trác Dực Thần, khiến mọi cảm xúc ấm áp, dịu dàng vừa rồi bỗng nhiên tan biến trong tích tắc. Mỗi từ hắn nói như xé toạc vết thương lòng của y, nhắc lại nỗi đau thâm thù mà Trác Dực Thần đã phải chịu đựng suốt bao năm qua. Hắn không chỉ đang ám chỉ về cái chết của cha y, mà còn vạch trần sự thật cay đắng rằng chính Triệu Viễn Chu đã gây nên vết sẹo khổng lồ trong cuộc đời y.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, có một sự thay đổi kỳ lạ trong lòng Trác Dực Thần. Y nhận ra, dù lời nói của Ly Luân là đúng, nhưng trong trái tim mình, một cảm giác không thể phủ nhận lại dâng lên. Y không còn mong muốn cái chết của Triệu Viễn Chu nữa. Cảm giác này, tuy mơ hồ và phức tạp, nhưng thật sự tồn tại. Đó là điều mà Trác Dực Thần không thể lý giải, nhưng cũng không thể chối bỏ.
Y cúi đầu, đôi tay bị siết chặt trong những sợi dây Hoè Tinh. Trái tim đập mạnh mẽ, những nhịp đập vang lên như những tiếng trống trong lồng ngực, khiến y cảm thấy như bị áp bức, nghẹt thở. Lòng ngực như bị một sức nặng không thể tháo gỡ đè lên. Thời gian như ngừng trôi, và trong một giây phút dài dằng dặc ấy, Trác Dực Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Ly Luân. Không còn sự giận dữ hay thù hận trong đôi mắt y, chỉ còn lại một sự lạnh lùng, đầy chế giễu.
Nụ cười của Trác Dực Thần càng thêm lạnh lùng, đôi môi nhếch lên, giọng nói vang lên như một nhát dao sắc bén, chém thẳng vào Ly Luân: "Hắn giết cha huynh ta là vì oán khí khống chế, không phải bản chất của hắn. Còn ngươi, một cây Hoè thối nát, chỉ biết giết người vì bản tính độc ác, chẳng có gì hơn thế. Ngươi có tư cách gì để nhắc nhở ta?"
Giọng nói ấy không chỉ là lời đáp trả lạnh lùng, mà còn như một đòn giáng mạnh mẽ, khiến Ly Luân không thể phản bác. Những lời của Trác Dực Thần như một mũi tên nhắm thẳng vào trái tim hắn, đâm vào những vết thương mà hắn đã tự gây ra. Hắn đứng im, bị lời nói của Trác Dực Thần chặn đứng, không thể tìm ra lời nào để chống lại.
Ánh mắt Trác Dực Thần lúc này không chỉ là sự khinh miệt dành cho Ly Luân mà còn là sự thức tỉnh của chính bản thân y. Y không còn là người của quá khứ, không còn bị vây quanh bởi thù hận và cảm xúc tăm tối. Trái tim y, mặc dù vẫn còn đau đớn vì quá khứ, nhưng giờ đây đã mở ra một cánh cửa mới, một khả năng tha thứ và hy vọng mà trước kia y không dám tin vào.
Ly Luân bị những lời của Trác Dực Thần làm cho tức giận, trong ánh mắt chứa đầy sự thù hận và sát khí. Lập tức những sợi dây Hoè Tinh đang siết quanh Trác Dực Thần lập tức xiết chặt hơn. Mỗi sợi dây như gai nhọn, đâm xuyên qua cơ thể y, khiến những cơn đau tột cùng xâm chiếm. Trác Dực Thần rên rỉ, đầu óc mơ hồ, nhưng y không thể làm gì được.
Triệu Viễn Chu đứng gần đó, thấy máu từ khoé miệng Trác Dực Thần bắt đầu gỉ ra, lòng đầy lo lắng và sợ hãi. Hắn không thể chịu đựng được cảnh tượng này thêm nữa, liền hét lên với giọng gần như mất kiểm soát: "Ly Luân!!! Rốt cuộc ngươi muốn gì?!"
Ly Luân cười nhếch mép, tiếng cười lạnh lẽo như một lời đe dọa. "Đưa Giao Thuỷ cho ta," hắn đáp, từng chữ phát ra như một lời tuyên chiến, đầy kiên quyết và không cho phép từ chối.
Triệu Viễn Chu cầm chặt Giao Thuỷ trong tay, lòng như lửa đốt. Hắn cảm thấy một sự mâu thuẫn sâu sắc trong tâm trí. Giao Thuỷ chính là hy vọng duy nhất để cứu lấy lệnh bài Bạch Trạch, và hắn hiểu rõ rằng nếu giao nó cho Ly Luân, hắn sẽ mất đi cơ hội cứu chữa. Nhưng nếu không làm theo yêu cầu của Ly Luân, Trác Dực Thần sẽ không thể sống sót.
Ly Luân thấy Triệu Viễn Chu đang do dự, và hắn không ngần ngại gia tăng sức ép. Những sợi Hoè Tinh bây giờ như chiếc xiềng xích sắt siết chặt, khiến Trác Dực Thần đau đớn đến mức không thể thở nổi. Máu từ miệng y trào ra ngày càng nhiều, vết thương trên cơ thể nở ra như những đóa hoa đỏ rực. Cơn đau khiến Trác Dực Thần gần như mất hết sức lực, nhưng vẫn cố gắng không thể để Triệu Viễn Chu rơi vào cơn do dự, Trác Dực Thần quát lớn, giọng đầy sự tuyệt vọng và khẩn thiết: "Triệu Viễn Chu, không thể giao cho hắn! Đó là thứ để cứu chữa lệnh bài Bạch Trạch, ngươi không thể để hắn đe dọa!!" Giọng y tràn ngập sự đau đớn và lo lắng, vừa nói xong, cơ thể lại đau đớn quằn quại thêm, như muốn vỡ ra.
Ly Luân nhìn cảnh tượng trước mắt, không chút động lòng mà chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ đắc ý. Hắn nhìn Triệu Viễn Chu, giọng nói chứa đầy ẩn ý: "Lệnh Bài Bạch Trạch vốn là của thần nữ, sao không để chính cô ta quyết định đi?"
Vừa dứt lời, những sợi Hoè Tinh từ trong bóng tối siết chặt lấy thân thể Văn Tiêu đưa ra chỗ này, dây Hoè siết chặt, khiến tay nàng bị trói đến chảy máu, đôi mắt ngập tràn sự đau đớn nhưng ánh mắt lại không hề tỏ ra sợ hãi. Chỉ khi đến lúc nàng nhìn thấy Trác Dực Thần cũng đang bị Hoè tinh hành hạ, ánh mắt mới hiện lên sự lo lắng tột cùng: "Tiểu Trác!!!"
Văn Tiêu không chút do dự lao tới, nhưng những sợi Hoè Tinh siết chặt lấy cổ nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích.
"Văn Tiêu!!!" Trác Dực Thần nhìn thấy cảnh này, trái tim như bị bóp nghẹt, vội vã giãy giụa, kết quả vẫn là không thể thoát khỏi kìm kẹp của Ly Luân.
Ly Luân không hề cảm thấy chút hối tiếc, trái lại, nụ cười trên môi càng thêm nham hiểm. Hắn quay lại nhìn Triệu Viễn Chu, thản nhiên nói: "Vậy sao? Giao Thuỷ đổi lấy hai mạng người, ngươi thấy thế nào? Đủ lãi chưa?"
Những lời của Ly Luân như một đòn giáng mạnh mẽ, cắt đứt mọi suy nghĩ của Triệu Viễn Chu, khiến hắn bất lực chỉ có thể đứng nhìn hai người đang chịu đựng nỗi đau khủng khiếp. Lúc này, một ý nghĩ sắc bén xuyên qua tâm trí hắn, và hắn hiểu ra rằng mọi sự hy sinh đều có cái giá của nó, và Giao Thuỷ chính là chiếc chìa khóa quyết định số phận sinh tử của họ.
"Không thể giao cho hắn!!!" Cả Văn Tiêu và Trác Dực Thần đồng thanh thét lên, ánh mắt tràn đầy quyết tâm và lo âu.
Ly Luân không còn kiên nhẫn nữa, ánh mắt hắn sáng rực, đầy vẻ độc ác. Những sợi Hoè Tinh siết chặt thêm, khiến cơ thể Văn Tiêu và Trác Dực Thần đau đớn đến tột cùng, mỗi nhịp thở đều như một ngọn lửa thiêu đốt vào tâm can họ. Hắn không dừng lại, mà còn nhấc cây trống nhỏ trong tay, những vòng oán khí xoáy quanh trống như một lời cảnh báo, nhắc nhở Triệu Viễn Chu rằng chỉ cần hắn lắc nhẹ cây trống, cả hai sẽ chết ngay lập tức.
Ly Luân gằng giọng, từng từ như một nhát dao sắc bén đâm vào lòng Triệu Viễn Chu: "Triệu Viễn Chu!!! Ngươi muốn nhìn cảnh người ngươi yêu chết ngay trước mặt mình sao?"
Triệu Viễn Chu siết chặt Giao Thuỷ trong tay, đôi mắt hắn dần đỏ ngầu, như thể máu trong cơ thể đang dâng lên từng đợt, làm đầu óc hắn quay cuồng, mờ mịt. Trong khoảnh khắc ấy, mọi suy nghĩ của hắn đều tan biến, không còn gì ngoài sự tê liệt đau đớn, một nỗi bất lực vô cùng.
Trác Dực Thần, mặc dù cơ thể đau đớn đến tận xương tủy, vẫn không hề lùi bước, giọng nói kiên quyết như thép: "Không được đưa cho hắn!!! Ngươi làm vậy, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!!"
Ngay khi những lời ấy cất lên, những sợi Hoè Tinh lại vươn ra, sắc bén như lưỡi dao, xuyên thủng bả vai Trác Dực Thần. Máu từ vết thương chảy ra không ngừng, đỏ thẫm như dòng suối nhỏ, loang ra trên nền đất. Trác Dực Thần cắn chặt môi, nhưng không thể ngăn cơn đau đớn đang hành hạ hắn. Triệu Viễn Chu nhìn thấy cảnh này, trái tim như bị bóp nghẹt. Hắn không thể chịu đựng thêm, hét lên trong tuyệt vọng: "Tiểu Trác!!!"
Nhưng Ly Luân, nhân lúc Triệu Viễn Chu bị phân tâm, nhanh chóng ra tay. Những sợi dây Hoè Tinh vươn tới với tốc độ như tia chớp, nhanh và chuẩn xác. Chúng cuốn lấy Giao Thuỷ trong tay Triệu Viễn Chu, đoạt đi thứ mà hắn đang nắm giữ, khiến hắn chỉ biết đứng sững lại, đôi mắt trống rỗng, như mất đi tất cả. Giao Thuỷ giờ đây đã nằm gọn trong tay Ly Luân, như một bản án kết cho tất cả.
Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân, trong giọng nói lộ ra sự kiên quyết, ánh mắt rực lên: "Ly Luân, ngươi đừng sai rồi lại tiếp tục sai nữa, quay đầu là bờ."
Ly Luân nghe vậy, nở một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh tanh nhìn Triệu Viễn Chu, đôi tay của hắn nhẹ nhàng chạm lên bả vai, nơi vết thương mà ngàn vạn năm cũng không thể lành. Giọng hắn trầm xuống, mang theo nỗi đau đớn không thể nào quên: "Quay đầu?"
Ly Luân cười khẩy, đôi mắt hắn ánh lên sự oán hận sâu sắc. Hắn cúi đầu, bàn tay chạm vào vết sẹo mà thời gian không thể xóa nhòa, nói tiếp: "Triệu Viễn Chu, ngươi nghĩ ta còn đường lui sao? Năm đó, ngươi vì một loại người mà đánh ta một chưởng, khiến thần nữ phong ấn ta trong cô tịch, hại ta mãi mãi không thể lấy lại được sức mạnh vốn có."
Khi nói đến đây, đôi mắt của Ly Luân bắt đầu đỏ ngầu, ánh mắt trở nên cuồng loạn như vết thương trong tâm hồn hắn. Hắn cúi thấp đầu, đôi tay siết chặt cây trống trong tay, dường như cảm nhận được từng nhịp oán khí lan tỏa quanh đó. Giọng hắn trở nên nghẹn ngào, mang theo sự tức giận khôn nguôi: "Hại ta không thể thấy được quang của ta..."
Một nỗi đau tột cùng, không phải chỉ từ thể xác, mà từ linh hồn, khiến lời hắn thốt ra mang theo sự tàn khốc, như một lời nguyền không thể gỡ bỏ.
Không gian bỗng lắng đọng, mọi thứ như ngừng lại dưới sự tác động mạnh mẽ của Ly Luân. Hắn siết chặt cây trống, bàn tay cứng ngắc đến nỗi những khớp xương như muốn vỡ ra. Ánh mắt hắn, lúc này, chứa đựng một nỗi đau khôn xiết, nhưng cũng đầy tàn nhẫn. Cả thân thể hắn tỏa ra một sự u ám kỳ lạ, giống như một con quái thú đang gặm nhấm nỗi hận thù trong lòng.
Hắn từ từ đưa cây trống lên trước mặt, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên bề mặt trống, làm cho không khí xung quanh như càng thêm lạnh lẽo. Đột nhiên, những vòng oán khí đen đặc bủa vây quanh trống, như một làn sóng u ám và tăm tối, cuộn lên từ sâu trong lòng đất. Chúng xoáy quanh cây trống, tạo thành những luồng khí lạnh buốt, làm không gian như bị bóp nghẹt.
Toàn bộ thạch động như rung lên dữ dội, những vách đá xung quanh bắt đầu nứt ra, từng mảnh vụn rơi xuống với tiếng vang chát chúa. Dưới sức mạnh của oán khí quanh trống, không gian bỗng như chao đảo, mọi thứ bị khuấy động như đang ở giữa một cơn cuồng phong. Những vết nứt lan ra khắp nơi, đất đá vỡ vụn rơi xuống như mưa, làm nền động như muốn sụp đổ ngay lập tức.
Cảm giác như cả thiên địa đều bị xiết chặt trong một cái chảo oán hận, và mỗi nhịp đập của cây trống đều là một tiếng gầm thét của nỗi đau khổ, của sự phản bội không thể xóa nhòa. Những luồng oán khí vây kín lấy Ly Luân, như một cơn sóng đen ập đến, khiến toàn bộ thạch động trở nên bức bối, ngột ngạt và đầy chết chóc.
Giữa khoảnh khắc cận kề giữa sự sống và cái chết, một làn gió lạnh đột ngột vụt qua, và cây trống trong tay Ly Luân bỗng dưng biến mất như bị hút đi. Hắn đứng sững lại, ánh mắt đầy kinh hãi khi nhìn theo bóng hình vừa lướt qua. Trác Dực Thần, không biết từ khi nào, đã thoát khỏi sự kìm kẹp của đám Hoè Tinh, cướp đi bảo vật của hắn một cách không thể tin nổi.
Triệu Viễn Chu không giấu nổi cảm xúc hỗn loạn trong lòng, vừa vui mừng lại vừa lo sợ, thốt lên: "Tiểu Trác!" Câu nói ấy chứa đựng niềm hy vọng mong manh, như một tia sáng trong bóng tối. Nhưng trong mắt Ly Luân, lại chỉ có sự căm phẫn và quyết tâm không thể lay chuyển.
Hắn nhìn xuống mặt đất, nơi những dây Hoè Tinh của mình đang nằm rải rác, tự hiểu rằng mọi sự đã ngoài tầm kiểm soát. Cắn răng, Ly Luân nghiến chặt hàm, mắt hắn sáng lên đầy hận ý: "Trác Dực Thần, ngươi hết lần này đến lần khác dùng sức mạnh của máu Băng Di, rồi sẽ có ngày ngươi phải chịu hậu quả!"
Trác Dực Thần, thân thể mệt mỏi, khuỵu xuống đất, mượn sức của Vân Quang kiếm để vững vàng giữ thăng bằng. Y nghiêng đầu, phun ra một ngụm máu tươi, tay vẫn nắm chặt kiếm. Sau đó, y ngẩng lên, đôi mắt kiên quyết nhìn thẳng vào Ly Luân, rồi nở một nụ cười khinh miệt: "Trước khi phải chịu hậu quả, thì ta muốn ngươi phải trả giá!"
Với một động tác dứt khoát và tàn nhẫn, Trác Dực Thần không chút do dự, vung Vân Quang kiếm đâm xuyên qua chiếc trống bảo vật của Ly Luân. Lưỡi kiếm bén ngót xé nát mặt trống, khiến Ly Luân hoảng hốt, không thể phản ứng kịp. Hắn nhìn chăm chú vào chiếc trống đang bị phá hủy, ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng và tuyệt vọng.
"Đừng!!!" Ly Luân gào lên, đôi mắt đỏ ngầu trong cơn giận dữ, cơ thể lao về phía Trác Dực Thần như một cơn lốc. Tay hắn vung ra, kình phong sắc bén cuồn cuộn, muốn giáng một đòn chí mạng vào Trác Dực Thần. Nhưng ngay lúc đó, Triệu Viễn Chu không để lỡ cơ hội. Hắn nhanh như chớp, vươn tay tung ra một chưởng mạnh mẽ vào ngực Ly Luân, khiến hắn ngã lùi về sau.
Trong lúc Ly Luân loạng choạng, tay vô thức buông lỏng Giao Thuỷ, khiến nó bay lên không trung, thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Không một chút do dự, Triệu Viễn Chu vươn tay ra, đôi mắt căng thẳng nhưng quyết đoán. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn bắt được Giao Thuỷ giữa không trung, bàn tay siết chặt lại, thay đổi hoàn toàn cục diện.
Ly Luân, lúc này, đã không còn quan tâm đến Giao Thuỷ nữa. Mắt hắn chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc trống bảo vật của mình, thứ mà giờ đây đã bị nghiền nát dưới lưỡi kiếm của Trác Dực Thần. Cảm giác đau đớn từ việc mất đi bảo vật quý giá khiến trái tim hắn như bị xé nát. Chiếc trống ấy không chỉ là một món vật vô giá, mà là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của hắn, là sinh mạng của hắn. Không có nó, hắn cảm thấy như lạc lõng, không còn tìm thấy lối ra.
Ly Luân ôm lấy lồng ngực, không phải vì chưởng lực của Triệu Viễn Chu mà vì nỗi đau vô hình đang đè nặng lên trái tim hắn. Những giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt hắn, từng giọt nặng nề, như thể khóc cho chính sự sụp đổ của bản thân. Căm phẫn và tuyệt vọng, hắn nhìn Trác Dực Thần, nghiến răng gằn giọng: "Trác Dực Thần... ta thề sẽ khiến ngươi phải chịu đau đớn đến chết!"
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ xa, đầy khẩn thiết: "Tiểu Trác ca!" Là tiếng gọi của Bạch Cửu, sự lo lắng lộ rõ trong từng lời nói. Ly Luân không bỏ lỡ cơ hội, ánh mắt lóe lên như tia chớp, lao về phía Bạch Cửu với tốc độ như vũ bão.
Bạch Cửu chưa kịp phản ứng, đã bị Ly Luân dọa cho ngất xỉu tại chỗ, cơ thể cậu mềm oặt không còn sức lực. Bùi Tư Tịnh vội vàng chạy đến, đỡ lấy Bạch Cửu trong lòng, nhưng ánh mắt của nàng không rời khỏi tình hình trước mắt, lòng đầy lo lắng và bất an.
Trác Dực Thần nhổ ra một ngụm máu, cả người lảo đảo, không thể đứng vững, đổ sập vào lòng Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu vội vàng ôm lấy y, đau lòng đến mức không thể thốt ra lời, nhẹ nhàng nâng tà áo lên, thấm đi vết máu quanh miệng y. "Tiểu Trác..." hắn gọi khẽ, tiếng nói nhuốm đầy lo lắng.
Trác Dực Thần mơ màng, cơ thể lún sâu vào vòng tay của Triệu Viễn Chu, đôi mắt mờ đi nhìn về phía chiếc trống của Ly Luân, lúc này đã tan biến trong không khí như thể thần thức của chính hắn. Một nụ cười chua xót nhếch lên khóe môi y, âm thanh nhẹ bẫng: "Triệu Viễn Chu, bảo vật đó của hắn, có phải ngươi tặng hắn không? Xin lỗi, ta đã nhỡ tay phá huỷ nó mất rồi."
Triệu Viễn Chu ôm chặt bả vai Trác Dực Thần, giọng hắn run rẩy nhưng kiên quyết: "Ta không tặng hắn, hắn cũng được một người tặng, ta không biết người đó là ai."
Trác Dực Thần hơi ngừng lại, đôi mắt mờ mịt, như đang chìm trong suy tư, rồi lại lên tiếng, giọng nói thảng thốt: "Con người sao? Nhưng hắn ghét loại người như vậy mà sao có thể... Thật nực cười..." Câu nói của y nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy sự phẫn uất và hoài nghi, như thể đang chất vấn cả chính bản thân mình.
"Vậy thì ta hiểu rồi." Ngẫm nghĩ điều gì đó, Trác Dực Thần lên tiếng như đã hiểu ra điều gì đó sâu xa.
Triệu Viễn Chu khẽ hỏi: "Hiểu chuyện gì?"
Trác Dực Thần mỉm cười, mặc cơ thể dựa cả vào lòng Triệu Viễn Chu, giọng nói yếu ớt nhưng mang theo ý vị: "Hắn đặt đồ của hai ngươi trước Tập Yêu Ti, vừa muốn nhắc nhở ngươi cũng là vừa là muốn nhắc nhở ta, tại sao hai người cùng là yêu, vậy mà lại bị đối xử khác biệt đến thế."
Triệu Viễn Chu im lặng, không nói lời nào, chỉ siết chặt Trác Dực Thần hơn, như muốn truyền sức mạnh của mình vào cơ thể y. Lòng hắn nặng trĩu, nhưng hắn cố gắng không để Trác Dực Thần cảm nhận được sự lo lắng trong mình. Bởi vì, dù sao đi nữa, hắn và Ly Luân cũng từng là bạn, hắn hiểu Ly Luân hơn bất kỳ ai. Lời nói của Ly Luân trước khi rời đi, lời thề đầy căm hận và nguy hiểm, như một lời nguyền ám ảnh hắn.
Triệu Viễn Chu sợ hãi, nhưng không dám để nỗi sợ ấy lộ rõ. Sợ Ly Luân sẽ tìm ra cách để trả thù, sợ rằng chính sự tồn tại của Trác Dực Thần sẽ trở thành mục tiêu cho cơn thịnh nộ của hắn. Mỗi giây phút, Triệu Viễn Chu đều lo sợ rằng điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra, hắn không thể bảo vệ Trác Dực Thần khỏi những nguy hiểm mà Ly Luân sẽ mang đến.
Nỗi lo âu không dám thốt thành lời, nhưng lại dâng trào trong lòng, nặng trĩu và không thể trốn tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top