Phiên Ngoại Đặc Biệt (H+)

Đây không phải chính chuyện! Đây không liên quan đến cốt chuyện! Cốt chuyện chính đi hết rồi!!!

Điều quan trọng nhắc 3 lần :))))

Tôi chỉ viết ngược được đến thế thôi, giờ chỉ có đường với xôi thịt thôi nên ai không thích bỏ đi.

-------------------------------------------------

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, trên lâu cao vươn ra tầm mắt, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu ngồi bên nhau, đôi mắt hướng ra mặt hồ rộng lớn. Gió mùa đông thổi qua, mang theo hơi lạnh cắt da, làm mặt hồ như tấm gương vỡ, lăn tăn những gợn sóng nhỏ. Pháo hoa năm mới bừng sáng trên không trung, từng đợt ánh sáng rực rỡ nở bung, loang lổ như những vì sao vỡ ra, nhưng rồi lại nhanh chóng tan biến vào không gian đen thẳm. Âm thanh ầm ầm của pháo hoa vang vọng, hòa cùng tiếng gió lùa qua từng ngọn cây, tạo nên một không gian vừa huyền bí vừa mênh mang.

Trác Dực Thần nâng chén rượu lên, nhưng tửu lượng của y vốn chẳng tốt, mới cao hứng uống một bình đã cảm thấy đầu óc lâng lâng, thân thể bắt đầu nghiêng ngả. Cơn say nhanh chóng ập đến, khiến y gục đầu vào vai Triệu Viễn Chu, mặt đỏ ửng vì hơi men. Triệu Viễn Chu khẽ mỉm cười, nhìn hắn như thể nhìn một đứa trẻ say khướt, ngắm nhìn những ngũ quan xinh đẹp của Trác Dực Thần, từ đôi mắt khép hờ đầy mê hoặc đến đôi môi hờ hững, mềm mại.

Gió lạnh vẫn vờn quanh lâu cao, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Triệu Viễn Chu chỉ cảm thấy như mọi thứ đều dừng lại. Trác Dực Thần, trong cơn say, tựa đầu vào vai hắn, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên làn da lạnh giá của y. Đôi mắt y, tuy mờ nhạt vì hơi men, nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp mê hoặc, khiến Triệu Viễn Chu không sao rời mắt. Những đường nét trên khuôn mặt y, mềm mại nhưng kiên định, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng, giờ đây chỉ cách hắn một tấc.

Triệu Viễn Chu hít một hơi thật sâu, tự nhắc mình phải kiềm chế. Hắn không thể, không thể làm điều này, nhưng ánh mắt say mê của Trác Dực Thần như thôi thúc hắn. Đôi mắt mơ màng của đối phương dường như đang khép lại, những ngón tay của Triệu Viễn Chu run rẩy nhẹ, khi hắn vuốt ve những sợi tóc đen nhánh, cảm giác mềm mại như tơ. Cơn gió lạnh ùa vào, nhưng trong lòng hắn lại nóng ran, như có lửa âm ỉ cháy, thiêu đốt hết mọi lý trí còn sót lại.

Từng nhịp tim của hắn vang lên dồn dập, mạnh mẽ như tiếng trống giữa đêm khuya tĩnh mịch. Hắn biết rõ, nếu còn tiếp tục để yên, hắn sẽ mất hết sức mạnh kiềm chế. Nhưng cơ thể hắn phản bội lại lý trí, tự động cúi xuống, đôi môi của hắn nhẹ nhàng chạm vào môi Trác Dực Thần, như một làn sóng êm ả vỗ về bờ cát. Nụ hôn bắt đầu chậm rãi, dịu dàng, nhưng ngay khi tiếp xúc, mọi sự kiềm chế trong hắn bỗng vụt tắt.

Hắn không thể dừng lại. Cảm giác ngọt ngào của đôi môi mềm mại ấy, cái hơi thở say mê phả ra từ Trác Dực Thần, khiến hắn như lạc vào một mê cung không lối thoát. Triệu Viễn Chu kéo Trác Dực Thần vào gần hơn, nụ hôn càng thêm sâu đậm, như muốn nuốt trọn cả cái thế giới nhỏ bé ấy. Những ngón tay hắn khẽ vân vê bờ vai y, cảm nhận sự run rẩy, sự mềm mại của cơ thể dưới tay mình.

Trác Dực Thần không hề kháng cự, chỉ là một phản ứng mơ màng trong cơn say, những ngón tay vô thức nhẹ nhàng bám vào áo Triệu Viễn Chu. Y không nhận thức được rõ ràng, nhưng lại có cảm giác một sự an yên đến lạ. Một khoảnh khắc vĩnh cửu, y và hắn, như thế, chìm trong nụ hôn ấy.

Nhưng khi Triệu Viễn Chu buông ra, hơi thở dồn dập, y cảm nhận rõ sự mất mát lạ lùng.

Ánh mắt của Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần như hai ngọn lửa đang đối diện, rực cháy trong sự im lặng, bùng lên một thứ cảm giác mãnh liệt mà cả hai không thể dập tắt. Cả hai đều nhận thấy trong đôi mắt đối phương một cơn bão tình dục khó cưỡng. Triệu Viễn Chu, dù biết rõ mình đang lún sâu vào cám dỗ, nhưng không thể cưỡng lại. Hắn buông lỏng mọi sự kiềm chế, cơ thể tựa như bị một sức mạnh vô hình kéo đến gần hơn, đè Trác Dực Thần xuống, hôn lên đôi môi mềm mại ấy như cơn sóng vỗ về, cuốn trôi mọi lý trí còn sót lại.

Nụ hôn của hắn nồng nàn và chiếm đoạt, không cho phép bất cứ sự phản kháng nào. Hắn cảm nhận được sự run rẩy của Trác Dực Thần, những ngón tay hắn khẽ vân vê cơ thể y, như muốn khám phá từng tấc da thịt dưới tay mình. Trác Dực Thần chỉ còn biết để mặc cho cơ thể mình bị cuốn đi, trong cơn say, y không còn đủ sức để phản kháng hay thức tỉnh.

Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng rời môi Trác Dực Thần, hơi thở dồn dập, nhưng đôi mắt hắn vẫn như kìm hãm một cơn sóng dữ, đầy sự giằng xé và cơn thèm khát không thể dập tắt. Hắn nhìn vào đôi mắt mơ màng của Trác Dực Thần, những ánh mắt mê ly ấy như những cơn sóng vỗ về, dâng trào cảm xúc trong lòng hắn. Giọng hắn khàn đặc, trầm thấp, đầy dục vọng, vang lên như một lời thách thức khiến không khí xung quanh căng thẳng đến mức gần như nổ tung:

"Tiểu Trác, là ngươi câu dẫn ta!"

Trác Dực Thần trong cơn say chỉ mơ hồ nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh mê hoặc, như thể không nhận thức được mình đang ở đâu. Cảm giác bị cuốn vào cơn lốc của sự mê đắm đó khiến Triệu Viễn Chu không còn khả năng kiềm chế, chỉ một giây sau, hắn lại lao vào, đôi môi lại tìm thấy đôi môi của Trác Dực Thần.

Nụ hôn này không còn là sự nhẹ nhàng, dịu dàng như trước. Nó như một cơn sóng dữ dội, cuốn trôi mọi thứ, mang theo sự chiếm đoạt và dục vọng khát khao cháy bỏng. Triệu Viễn Chu hôn Trác Dực Thần không chút kiềm chế, như thể muốn nuốt trọn linh hồn y, từng đợt sóng hôn mạnh mẽ và không ngừng nghỉ, làm cho Trác Dực Thần nghẹn thở, không thể phản kháng. Môi hắn áp chặt vào môi y, mạnh mẽ, đầy mãnh liệt, như muốn ép hết những hơi thở cuối cùng của Trác Dực Thần ra ngoài.

Triệu Viễn Chu gần như quên mất tất cả, chỉ còn lại cảm giác của đôi môi mềm mại ấy, của thân thể yếu ớt trong lòng hắn. Cảm giác nôn nao trào lên như một cơn sóng vỗ về, làm cho đầu óc hắn quay cuồng, nhưng lại không thể dừng lại. Những ngón tay hắn siết chặt lấy cơ thể Trác Dực Thần, cảm nhận sự run rẩy dưới làn da y, như muốn kéo y về phía mình, không để y thoát ra.

Mỗi giây phút ấy, hắn càng bị lôi kéo vào sâu trong cơn say mê, không còn biết đâu là sự thật, đâu là cơn ảo giác. Trác Dực Thần, trong cơn say, chỉ còn biết im lặng thở dốc, để mặc cho sự chiếm đoạt này cuốn đi mọi ý thức, như một con thuyền lạc giữa biển cả mênh mông.

Triệu Viễn Chu trong một thoáng đã không thể kiềm chế cơn sóng ngầm cuồn cuộn trong lòng mình. Hắn dứt khoát phủi sạch mọi vật trên bàn đá, rồi nhanh như chớp nhấc bổng Trác Dực Thần, đè y lên mặt bàn lạnh lẽo. Cả hai quấn lấy nhau, môi lưỡi triền miên trong những tiếng động nhớp nháp vang vọng không hồi kết.

Triệu Viễn Chu hôn như muốn đoạt hết dưỡng khí của người bên dưới. Chỉ khi cảm nhận được Trác Dực Thần bắt đầu khó thở, hắn mới miễn cưỡng buông ra, ánh mắt luyến tiếc không rời khỏi đôi môi sưng đỏ kia. Người bên dưới thở dồn dập, ánh mắt như sương, long lanh ướt át, vẻ mặt ngây ngô xen lẫn mê hoặc tựa như đang câu dẫn kẻ khác sa vào vực sâu.

Như bị chính ánh mắt ấy làm cho phát điên, Triệu Viễn Chu không kiềm được cúi xuống cắn nhẹ lên môi y. Làn da mềm mại dưới răng khẽ rách, một giọt máu đỏ sẫm chảy ra, khiến hắn không nén nổi xúc cảm mà càng thêm điên loạn.

Trác Dực Thần khẽ kêu lên một tiếng, đôi mắt mơ màng, hơi thở dồn dập. Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng vén đi sợi tóc rối che nửa khuôn mặt y, ánh mắt đầy si mê lẫn dịu dàng:

"Ngươi nói tổ tông ngươi yêu nghiệt, vậy ngươi có biết bây giờ chính bản thân ngươi yêu nghiệt đến mức nào không?"

Trác Dực Thần không đáp, ánh mắt vẫn còn ngây dại trong cơn chếnh choáng. Gương mặt y ửng đỏ, hơi thở khẽ bật qua đôi môi sưng tấy, tất cả chỉ khiến Triệu Viễn Chu càng thêm điên cuồng.

"Tiểu Trác..." Hắn cúi thấp xuống, giọng nói như lạc đi giữa hơi thở nặng nề. "Ngươi có biết ta là ai không?"

Trác Dực Thần khẽ mấp máy môi, giọng nói ngắt quãng nhưng xe rõ ràng: "Đại...yêu..."

Triệu Viễn Chu cười nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ bất cần: "Hôm nay chính ngươi câu dẫn ta, nếu mai ngươi tỉnh rượu, có muốn đánh chết ta, ta cũng cam lòng."

Hắn cúi xuống, hôn y thêm một lần, sâu đến mức như muốn khảm hình bóng người này vào tận đáy tâm can.

Trác Dực Thần hôm nay khoác lên bộ y phục màu vàng rực rỡ, như gà con mềm mại, dày dặn và ấm áp. Vẻ ngoài này trái ngược hoàn toàn với bộ đồ tối giản thường ngày của y, khiến y càng thêm phần yêu nghiệt, cuốn hút lòng người như một tiểu hồ ly tinh nghịch. Triệu Viễn Chu ánh mắt chăm chú rơi vào thắt lưng của Trác Dực Thần, cảm giác kiềm chế như bị đẩy đến tận cùng. Hắn không thể nhẫn nại thêm nữa, dứt khoát kéo bỏ. Nhưng bộ đồ này tuy đẹp nhưng hiện tại Triệu Viễn Chu lại cảm giác ghét bỏ, nó dày dặn, mỗi lớp áo lại che giấu một lớp áo khác, khiến mọi nỗ lực đều trở lên khó khăn.

Không thể chịu đựng được nữa, Triệu Viễn Chu liền vận dụng yêu thuật, một luồng lực vô hình ập tới, khiến từng lớp vải dày rách nát. Những lớp vải bị xé tung, để lộ ra làn da trắng mịn màng như tuyết bên dưới, mềm mại và sáng ngời, như một viên ngọc quý vừa được khai quật. Sự mê hoặc từ cơ thể ấy khiến tim hắn đập mạnh, như bị hút vào một vòng xoáy không thể thoát ra.

Triệu Viễn Chu nhìn người dưới thân, từ chân thân một con vượn trắng, tự bao giờ ánh mắt trở thành như mội con sói đói khát, muốn cắn nát con mồi dưới móng vuốt hoang dại. Bàn tay hư hỏng bắt đầu chạm tới khuôn ngực Trác Dực Thần, mân mê hai đầu nhũ hoa hồng hào trên nền da trắng tựa tuyết của y. 

Trác Dực Thần cảm nhận cơ thể không còn y phục khẽ co người, lại bị bàn tay giá băng chạm lên, không kiềm được tiếng rên rỉ nhỏ. Càng Khiến Triệu Viễn Chu điên cuồng hơn trong đáy mắt, hắn cúi xuống một lần nữa chiếm đoạt cánh môi y, tay vẫn không quên làm loạn.

Triệu Viễn Chu giờ này như một con thú hoang dại khám phá mảnh đất mới, hắn vòng tay vào lớp áo dày dặn còn xót dưới lưng Trác Dực Thần, bàn tay ôm loạn nơi xương hồ điệp, như thể muốn cảm nhận chọn vẹn cả cơ thể trước sau của người trên lòng.

Trác Dực Thần trong cơn say dường như đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo. Đôi mắt khép hờ, hơi thở phập phồng, làn da ửng hồng lộ ra vẻ yếu ớt khó cưỡng lại. Nhưng chính sự yếu mềm ấy lại càng khơi gợi bản năng chiếm hữu trong Triệu Viễn Chu.

Hắn cúi xuống, răng khẽ cắn lên phần da nhạy cảm nơi vai, rồi lướt xuống vùng ngực trắng mịn. Mỗi lần hắn cắn, vết đỏ rực hiện lên trên làn da như cánh hoa vừa nở, từng dấu vết như đang khẳng định y thuộc về hắn. Trác Dực Thần vì cơn đau thoáng qua mà cơ thể khẽ cong lên theo phản xạ, nhưng không cách nào thoát khỏi vòng tay Triệu Viễn Chu.

Tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra từ đôi môi đỏ mọng, như một âm thanh mê hoặc, chạm vào tận sâu trái tim kẻ đang điên cuồng chiếm hữu. Tiếng rên ấy không thể kiềm nén, vừa ngượng ngùng vừa khiêu gợi, khiến Triệu Viễn Chu như bị kích thích mạnh mẽ hơn.

Mỗi lần hắn nghiêng đầu, cắn mạnh xuống một vùng da mới, cơ thể Trác Dực Thần lại run lên từng hồi. Ánh pháo hoa hắt lên khung cảnh đầy mê hoặc ấy. Dục vọng tràn ngập trong đôi mắt Triệu Viễn Chu, hắn không còn lý trí, cũng chẳng còn nhẹ nhàng. Hắn cứ thế tàn nhẫn chiếm lấy từng phần cơ thể trước mặt, để lại vô số dấu vết, như muốn đánh dấu rằng y, từ trong ra ngoài, không thể thoát khỏi hắn.

Cảm giác đau xen lẫn khoái cảm nhấn chìm Trác Dực Thần. Trong cơn say, y chẳng thể phản kháng, chỉ biết phát ra những âm thanh nức nở yếu ớt, cơ thể mềm nhũn mặc kệ mọi hành động của hắn. Dục vọng và đau đớn hòa quyện, khiến y lạc vào một trạng thái mơ màng không cách nào thoát ra.

Triệu Viễn Chu ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh ngắm nhìn người dưới thân. Dấu vết hắn để lại đã khắc ghi rõ ràng, từng hơi thở của Trác Dực Thần, từng tiếng rên yếu ớt vang lên đều khiến hắn đắm chìm trong cơn cuồng si không hồi kết.

Lưỡi của Triệu Viễn Chu chạm vào, nhẹ nhàng lướt qua, rồi nhanh chóng trở nên táo bạo, ngấu nghiến lấy hai đầu nhũ hoa trước mặt như muốn chiếm trọn cảm giác của Trác Dực Thần. Những đường nét cơ thể mềm mại của y run rẩy dưới sự hành hạ đầy mê hoặc, làn da dần ửng đỏ theo từng cú mút mạnh mẽ của hắn.

Trong lúc tận hưởng, ánh mắt sắc lạnh của Triệu Viễn Chu trộm liếc lên, bắt gặp biểu cảm của Trác Dực Thần. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi khẽ rung động, gương mặt đỏ ửng đầy nét ngượng ngùng, nhưng không thể che giấu chút khoái cảm lướt qua. Khoé môi Triệu Viễn Chu cong lên, một nụ cười giễu cợt nở rộ như đoán trước tất cả.

Hắn rời khỏi bầu ngực, đầu lưỡi để lại một vệt ướt dài, trước khi khẽ mút lấy lần cuối, để lại dấu vết rực đỏ như khẳng định chủ quyền. Tay hắn trượt xuống dọc theo đường cong mềm mại, tới phía sau lưng y, rồi bất ngờ rút lại, chuyển hướng về phía trước.

"Bàn tay to lớn của hắn nắm lấy Tiểu Thần nhỏ đang cương cứng, đầu ngón tay khẽ vuốt ve phần đỉnh nhạy cảm, khiến cơ thể Trác Dực Thần run lên bần bật. Mỗi động tác của hắn đều như đang cố ý trêu chọc, không nhanh, không mạnh, nhưng đủ để khiến người dưới thân thở dốc từng hồi.

Cơ thể Trác Dực Thần như không còn thuộc về mình, bị nhấn chìm trong sự đùa nghịch của Triệu Viễn Chu. Từng chút, từng chút một, hắn khiến y không thể che giấu tiếng rên yếu ớt bật ra từ đôi môi run rẩy. Trái tim đập loạn nhịp, cảm giác như vừa muốn kháng cự, vừa không thể rời khỏi sự khiêu khích đầy ma mị này.

Triệu Viễn Chu cúi người, ghé sát bên tai Trác Dực Thần, hơi thở nóng rực phả xuống khiến y càng thêm bối rối. Trên lâu ngập tràn hơi thở ám muội, chỉ còn lại âm thanh của sự chiếm hữu và những tiếng thở gấp gáp đầy mê hoặc.

Trác Dực Thần lần đầu tiên bị người khác động chạm vào nơi nhạy cảm nhất, cả cơ thể y như giật nảy lên theo từng động tác của Triệu Viễn Chu. Cảm giác lạ lẫm ấy chạy dọc qua từng dây thần kinh, khiến y không cách nào kiểm soát được chính mình.

Khi bàn tay Triệu Viễn Chu nắm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve, y lập tức cảm nhận được một dòng điện chạy khắp cơ thể, từ đỉnh đầu đến ngón chân. Gương mặt y đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn, đôi mắt ươn ướt như sắp trào lệ. Sự xấu hổ xâm chiếm nhưng lại không đủ sức áp chế cơn khoái cảm bất ngờ ập tới.

Chỉ trong vài động tác, cơ thể Trác Dực Thần không thể chịu đựng thêm. Y ngửa đầu, miệng khẽ mở, một tiếng rên khẽ thoát ra. Cảm giác đê mê lẫn sự nhục nhã quét qua, khiến y chỉ muốn trốn tránh, nhưng lại không thể dứt ra khỏi sự dẫn dắt của Triệu Viễn Chu.

"Ư...!" Cả người y run lên dữ dội, khoảnh khắc ấy cơ thể tựa hồ căng cứng rồi nhanh chóng tan chảy. Y phóng thích ngay trước mắt Triệu Viễn Chu, dòng dịch nóng hổi chảy ra, để lại một dấu ấn không thể xoá mờ trong lòng cả hai.

Triệu Viễn Chu nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Trác Dực Thần, khoé môi nhếch lên đầy thích thú. "Tiểu Trác, ngươi thật sự nhạy cảm như vậy sao?" Hắn cúi đầu, thì thầm bên tai y, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc.

Trác Dực Thần nằm thẫn thờ, cơ thể vừa trải qua cảm giác mãnh liệt, đôi mắt vẫn đọng lại những tia mơ màng. Y không dám đối diện với ánh mắt của Triệu Viễn Chu, chỉ biết quay đi, hơi thở dồn dập không thể kìm lại.

Triệu Viễn Chu nhìn gương mặt đỏ bừng, đôi mắt mơ màng của Trác Dực Thần, ánh mắt tinh quái lóe lên chút thích thú. Hắn cúi xuống, ngón tay khẽ nâng cằm y lên, khiến ánh mắt hai người chạm nhau.

"Tiểu Trác đại nhân," giọng hắn kéo dài, trầm thấp nhưng pha chút trêu chọc, "đã bao nhiêu tuổi rồi mà thật sự chưa từng làm chuyện này sao?"

Trác Dực Thần ngây ngốc, đôi mắt phủ một tầng sương mờ, đầu óc choáng váng, như bị rượu và dục vọng đánh gục hoàn toàn. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, y bất giác lẩm bẩm, giọng nói mềm yếu đến mức Triệu Viễn Chu phải ghé sát tai mới nghe rõ: "Hai tư... tuổi mụ..."

Triệu Viễn Chu bật cười, tiếng cười của hắn trầm thấp, lan tỏa trong không gian như gợn sóng. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán y, đôi môi mềm mại chạm vào làn da nóng rực, mang theo sự dịu dàng hiếm có.

"Tiểu Trác, ngươi thật đáng yêu." Hắn khẽ thì thầm, giọng nói đầy yêu thương nhưng không thiếu phần trêu ghẹo.

Chuyện chưa kết thúc, Triệu Viễn Chu lần này mang hai chân Trác Dực Thần tách ra, để lộ nơi hậu huyệt hồng hào đã sớm tiết dâm dịch nhày nhụa, mấp máy như mời gọi. Lúc này Triệu Viễn Chu mới cảm thấy, là yêu thực tốt. Nếu cơ thể Trác Dực Thần là người như trước, có lẽ sẽ sợ làm đau y, nhưng hiện tại với cơ thể yêu, y có thể dung hoà hoàn toàn với hoàn cảnh hiện tại.

Triệu Viễn Chu khẽ nhếch khoé môi, một ngón tay hư hỏng bắt đầu xâm nhập vào nơi hậu huyệt.

"A..." Trác Dực Thần vì bị bất ngờ lạ lẫm mà  phản ứng mãnh liệt, cong người khẽ rên rỉ. Triệu Viễn Chu lần lượt đưa thêm một ngón tay, rồi đến ngón thứ hai xâm nhập. Vẫn còn rất chật, Triệu Viễn Chu liên tục khuấy động, lần theo thành vách chật hẹp, tìm đến nơi nhạy cảm nhất, để hậu huyệt quen dần với sự xuất hiện của hắn.

"Ư!!"

Tiếng kêu khe khẽ vang lên, như một lời thì thầm của nỗi khát khao. Trác Dực Thần không thể kìm chế được, thân hình khẽ cong lại, cơ thể run rẩy vì những xúc cảm mãnh liệt dâng trào. Tay y vội vã nắm chặt lớp áo trên đầu, như để giữ lấy sự tỉnh táo.

Triệu Viễn Chu liền nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa đựng cả vầng trăng mê hoặc. Thanh âm của hắn trầm thấp, đầy sự quyến rũ, như thể mỗi từ lời phát ra đều mang theo một sức hút khó cưỡng: "Tiểu Trác, là chỗ này sao?"

Hắn vừa nói xong, hai ngón tay hư hỏng khuấy động, tìm đến chạm vào nơi nhạy cảm, như thể muốn thử thách giới hạn của cảm giác, khiến Trác Dực Thần không thể kiềm chế sự rùng mình từ trong sâu thẳm, phóng thích ra một lần nữa. Lần này mãnh liệt cuồng đại hơn, Triệu Viễn Chu thoáng ngây dại khi bị thứ đó của y nhầy nhụa bắn lên tận khuôn mặt hắn.

Trác Dực Thần giữa trời đông giá lạnh, toàn thân đỏ ửng, từng hơi thở gấp gáp phả ra làn khói trắng mờ mịt trong không khí. Đôi mắt hồ ly, vốn đã câu dẫn, nay lại nhiễm một màn sương mờ ướt át, tựa như giăng lưới mời gọi, khiến người ta không khỏi động lòng tà niệm. Cả dáng vẻ ấy như lời thách thức lặng câm, thúc giục kẻ khác đến làm vấy bẩn sự thanh thuần mong manh.

Triệu Viễn Chu lúc ấy, như bị một luồng ma khí cuốn lấy, triệt để mất đi lý trí. Đôi con ngươi đỏ rực như ánh trăng máu giữa đêm thâu, tỏa ra sát khí nặng nề. Hắn chậm rãi lè lưỡi liếm nhẹ đôi môi hắn, ánh mắt trừng trừng như con dã thú đang chuẩn bị vồ lấy con mồi. Trước mặt hắn, Trác Dực Thần chẳng khác gì một bữa tiệc mỹ vị, chỉ chờ hắn cắn lấy mà nuốt trọn.

Hai ngón tay hắn còn trong hậu huyệt lập tức thu lại, mặc kệ đã đủ nới lỏng hay chưa, hắn nhẫn lại đều đã không thể, trực tiếp để côn thịt đã cứng nhắc muốn nổ tung của hắn sát lại.

Trác Dực Thần cảm thấy phía dưới bỗng chốc trống rỗng, một cảm giác lạ lẫm nhưng khó chịu tựa ngứa ngáy lan tràn khắp thân thể. Y chưa kịp thích ứng thì đột nhiên, một thứ khổng lồ nóng rực bất ngờ lấp đầy, không hề báo trước, khiến y giật mình đến trợn trừng mắt, một tiếng kêu đau đớn bật ra khỏi đôi môi.

"A!...Đau!!!! Đau quá!!!!!!!"

Giọng nói của y run rẩy, pha lẫn kinh hoàng cùng uất nghẹn, toàn thân theo phản xạ cong lại, tựa muốn thoát khỏi cảm giác đau đớn tột cùng ấy. Trên gương mặt thanh tú hiện rõ từng đường nét co quắp, đôi mắt ướt nhòe như muốn rơi lệ, khiến người nhìn không khỏi thấy chấn động.

Triệu Viễn Chu bỏ ngoài tai lời kêu ấy, tiếp tục tiến vào. Dù đã nới lỏng đôi chút, nhưng hắn không thể ngờ còn chưa vào được một nửa, thành huyệt của y co thắt mãnh liệt, giống như muốn mang của hắn đứt lìa. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, Triệu Viễn Chu nén xuống, tiếp tục tiến vào. Mặc cho Trác Dực Thần nghiến răng gồng mình kêu khóc, hắn hiện tại đã bị dục vọng nhấn chìm, theo dòng dịch thuỷ nhầy nhụa cố chấp mà xâm nhập đến cuối cùng.

Trác Dực Thần lần đầu tiên nên chưa bao giờ có thể ngờ tới lại đau đến như vậy. Thường ngày bị thương do đao kiếm, cũng không thể sánh bằng cơn đau hiện tại. Phía dưới bị đau như muốn mang thân thể xé rách, đến máu cũng theo dịch nhầy mà chảy ra ngoài. Đau, thực sự đau như thể muốn chết đi sống lại mà người trên lại không hề thương tiếc. Y chỉ còn có thể cắn môi đến bật máu, nước mắt cũng ào ạt chảy ra ngoài.

Đến khi toàn bộ côn thịt của hắn đã hoàn toàn lấp đầy trong y, lúc ấy Triệu Viễn Chu như bừng tỉnh khỏi cơn cuồng si dục vọng. Đôi con ngươi đỏ rực giờ đây lóe lên một tia dao động, nhìn gương mặt tái nhợt và thân thể run rẩy của Trác Dực Thần, lòng hắn không khỏi dấy lên một cảm giác đau đớn âm ỉ.

Ánh mắt hắn dừng lại ở đôi môi mím chặt, nơi một tiếng thổn thức vừa thoáng qua, rồi chuyển xuống thân hình gầy gò đang căng cứng vì đau đớn. Trái tim hắn, vốn đã chai sạn trong ma đạo, bỗng chốc rung lên một nhịp bất thường. Một cảm giác hối hận mơ hồ len lỏi trong tâm trí, nhưng đã quá muộn để có thể dừng lại.

Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng cúi xuống, bàn tay ấm áp nâng lấy gương mặt tái nhợt của Trác Dực Thần, đầu ngón tay khẽ lướt qua, gạt đi hai hàng lệ lấp lánh đang lăn dài trên má. Giọng nói của hắn trầm ấm, mang theo nỗi đau lòng cùng chút an ủi dịu dàng:

"Tiểu Trác... đừng khóc."

Nhưng Trác Dực Thần vẫn không ngừng nức nở, tiếng thổn thức xen lẫn những âm thanh yếu ớt đầy khổ sở. Nhìn thấy y tự cắn chặt môi đến mức rỉ máu, Triệu Viễn Chu không đành lòng. Hắn cúi người xuống, dùng sức cạy mở đôi môi cứng đờ ấy, rồi phủ lên một nụ hôn đầy âu yếm. Hắn biết, chỉ có cách này mới có thể ngăn y tự hành hạ chính mình, cũng là để truyền cho y chút hơi ấm, xoa dịu nỗi đau trong giây phút này.

Nụ hôn triền miên như ngọn lửa len lỏi, cuốn hai người vào vòng xoáy không lối thoát. Môi lưỡi quấn quýt, cảm giác mềm mại nơi đầu lưỡi mang theo chút vị mặn của nước mắt, hòa quyện trong từng hơi thở gấp gáp. Bên trên không dứt, bên dưới càng như có mối liên kết không thể tách rời.

Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần dần buông lỏng cơ thể đang căng cứng vì sợ hãi, cảm giác hoảng loạn cũng từ từ tan biến. Chính khoảnh khắc y thả lỏng, lại càng khiến Triệu Viễn Chu dễ dàng tiến sâu hơn. Côn Thịt khổng lồ bên dưới nhức nhối, không ngừng ra vào trong nhịp điệu từ chậm rãi đến mãnh liệt, như cơn cuồng phong càn quét, cuốn cả hai cùng chìm đắm trong dục vọng hoang dại.

Không gian chỉ còn lại tiếng thở dốc đan xen, từng đợt cảm giác hân hoan cùng cực dâng trào, như sóng triều cuốn lấy, nhấn chìm cả hai vào biển hoan ái bất tận.

Giữa màn đêm u tĩnh, từng chùm pháo sáng rực rỡ vẽ lên bầu trời những ánh lửa lung linh, ánh sáng đó in bóng lên tòa lâu đài hoang vắng, nơi hai bóng hình giao thoa chẳng chút phân ly. Không, phải nói đúng hơn, đó là hai đại yêu mang hình dáng con người. Một kẻ là đại yêu mạnh mẽ nhất chốn hoang dã, một kẻ là đại yêu mới nổi, vẫn còn non nớt nhưng tràn đầy sức sống.

Cả hai cuốn lấy nhau trong một điệu vũ hỗn loạn của đam mê và dục vọng, từng tiếng môi lưỡi quấn quýt vang lên giữa sự tĩnh lặng của trời đêm, hòa quyện cùng âm thanh của pháo nổ vọng xa. Tiếng thở gấp gáp, tiếng thì thầm đầy cảm xúc, và cả những tiếng thổn thức bật lên trong từng đợt chuyển động mãnh liệt.

"A! Sâu... sâu quá! Chậm một chút! Hức..."

Trác Dực Thần bật tiếng kêu đầy thổn thức, gương mặt đỏ ửng không biết là do đau đớn hay cảm giác khác đang dâng trào. Cơ thể y run lên, từng lời cầu khẩn mang theo cả sự bất lực.

"Không thể..."

Triệu Viễn Chu đáp lại trong tiếng thở nặng nề, giọng nói khàn đục, đầy vẻ kiềm nén nhưng cũng chứa đựng sự quyết tuyệt. Hắn như một con mãnh thú bị cơn khát chế ngự, không thể dừng lại, cũng không muốn dừng lại. Pháo hoa tiếp tục bừng sáng, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt đỏ rực của hắn, càng làm nổi bật bản năng dã thú mạnh mẽ không thể nào bị khuất phục.

Bóng hai người đan xen, một màn kết hợp giữa hoang dại và yếu mềm, giữa uy lực của một kẻ thống trị và sự quyến rũ của kẻ mới chớm khai mở bản năng. Mọi âm thanh tựa như hòa cùng nhịp điệu của đất trời, biến đêm tối thành một bản hòa ca không thể quên.

Trác Dực Thần thần trí mơ hồ, chẳng còn biết rõ đây là lần thứ bao nhiêu Triệu Viễn Chu ép y phải phóng thích, chỉ cảm nhận được toàn thân như tan rã, vô lực nằm úp trên nền sàn lạnh lẽo của tòa lâu cao. Phải, từ bàn đá lạnh băng, tới ghế tựa chạm trổ hoa văn, rồi cả sàn gỗ cũ kỹ này, đâu đâu cũng in dấu những lần hoan ái mãnh liệt của hai người. Cũng chẳng biết đã qua bao nhiêu tư thế mà Triệu Viễn Chu có thể nghĩ ra.

Là một đại yêu ngàn năm, sinh lực của hắn dồi dào đến mức dị thường, tựa như sóng cuồng không ngừng nghỉ. Nếu không phải Trác Dực Thần cũng là yêu, có lẽ y đã không thể chịu nổi cơn cuồng loạn này mà tan biến từ lâu.

Nhưng may mắn, giữa cơn cuồng dã, Triệu Viễn Chu vẫn còn giữ lại chút tình người. Mỗi khi dịch chuyển y từ nơi này sang nơi khác, hắn luôn cẩn thận dùng áo choàng lông dày của cả hai lót phía dưới, không để làn da mỏng manh của Trác Dực Thần tiếp xúc trực tiếp với cái lạnh băng giá của vật thể bên dưới.

Trác Dực Thần mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, trong đầu chỉ mong được một giấc ngủ yên bình. Thế nhưng, cảm giác chướng chướng khó chịu phía dưới khiến y không thể hoàn toàn yên tĩnh. Côn thịt của Triệu Viễn Chu vẫn lì lợm chiếm lấy bên trong, nóng rực và cố chấp, không chịu buông tha. Y khẽ cựa người, định rời đi, nhưng lại bị bàn tay to lớn của hắn đè chặt xuống.

Chưa kịp phản ứng, thân thể mệt mỏi của y bị lật ngửa lại. Đôi môi vừa hé ra định lên tiếng đã ngay lập tức bị lấp kín bởi một nụ hôn điên cuồng. Triệu Viễn Chu như dã thú, nụ hôn của hắn không chỉ là chiếm đoạt mà còn cuốn theo cả ngọn lửa nóng cháy, nhấn chìm y trong cơn bão cảm xúc. Hơi thở mạnh mẽ của hắn bao trùm, không để lại bất kỳ khoảng trống nào cho y trốn thoát.

Lúc này, Trác Dực Thần không còn sức để kháng cự, chỉ có thể để mặc bản thân bị cuốn theo cơn hoan ái bất tận của đại yêu trước mặt.

Mỗi lần Triệu Viễn Chu hôn xuống là một lần cơn say đắm càng thêm sâu, càng thêm mãnh liệt chứ không hề có dấu hiệu hạ nhiệt, giống như lửa thiêu đốt, lan tỏa khắp cơ thể hắn. Hơi thở gấp gáp của Trác Dực Thần như một làn gió nóng bỏng, quấn chặt lấy hắn, khiến hắn cảm thấy như bị mất kiểm soát lần nữa. Mùi rượu vẫn còn chút hơi tỏa ra từ hơi thở của y, trộn lẫn với cái cảm giác say mê trong lòng hắn. Không gian như ngừng lại, chỉ còn lại âm thanh của những nụ hôn cuồng nhiệt, không khí dày đặc cảm xúc, như một trận bão không thể dừng.

Triệu Viễn Chu rời khỏi đôi môi Trác Dực Thần, ánh mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt đỏ bừng của người trước mặt. Hơi thở hai người đan xen, phả ra làn sương mỏng giữa trời giá rét. Ngoài kia, pháo hoa đã lụi tàn, tuyết bắt đầu rơi trắng xóa, phủ lên vạn vật vẻ lạnh lùng, nhưng trong căn lâu cao này, ngọn lửa dục vọng vẫn cuồng loạn cháy không ngừng.

Triệu Viễn Chu áp trán mình lên trán Trác Dực Thần, hơi thở khàn khàn nhưng dịu dàng vang lên: "Tiểu Trác, ta yêu ngươi...vậy ngươi cũng yêu ta chứ?"

Giọng nói hắn trầm thấp, chứa đựng sự khát khao khó diễn đạt, nhưng cũng mang theo chút bất an, như thể đang tìm kiếm một lời đáp, một sự khẳng định trong mối quan hệ này.

Trác Dực Thần, trong men say ngập tràn, cả rượu lẫn tình, thần trí đã bị cuốn theo vòng xoáy đê mê. Ánh mắt mờ mịt, đôi môi hé mở, bất giác thốt lên điều giấu kín trong lòng: "Ta... yêu..."

Một chữ "yêu" tựa hồ đốt cháy cả không gian, khiến Triệu Viễn Chu sững lại. Đôi mắt hắn mở to, ngỡ ngàng, như không dám tin vào điều vừa nghe thấy. Sợ rằng mình bị ảo giác đánh lừa, hắn cúi xuống nhìn Trác Dực Thần, khẽ cất giọng: "Ngươi... nói lại được không?"

Trác Dực Thần mê man, không nhận ra sự căng thẳng ẩn trong lời Triệu Viễn Chu. Đôi môi run rẩy lần nữa thốt ra lời tận đáy lòng: "Yêu... ta yêu ng..."

Lời chưa kịp trọn, Triệu Viễn Chu đã cúi xuống ôm chặt lấy y, như muốn khảm sâu khoảnh khắc này vào lòng, bất chấp tất cả. Trong sự mơ hồ, Trác Dực Thần không hay biết rằng, từng chữ mình nói ra đã là một khởi đầu không thể quay lại, cũng là điểm khởi nguồn cho những sóng gió chưa kịp thành hình.

Triệu Viễn Chu khẽ nhếch môi cười, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự phức tạp, như vui mừng, như đau lòng, như vừa được thỏa mãn lại vừa day dứt. Hắn cúi xuống, dịu dàng hôn lên trán Trác Dực Thần, để môi mình lưu lại một chút hơi ấm nơi làn da lạnh giá của người dưới thân.

Ngoài kia, tuyết rơi dày hơn, trắng xóa cả bầu trời, phủ lên thành lâu một vẻ tĩnh mịch lạnh lùng. Nhưng trên tầng cao này, nơi lửa tình đang bùng cháy, tất thảy đều như bị ngọn lửa ấy thiêu đốt, ngay cả giá rét cũng trở nên hư vô.

Triệu Viễn Chu vuốt ve mái tóc Trác Dực Thần, giọng nói trầm ấm nhưng có chút run rẩy: "Ngươi có biết lời ngươi vừa nói có ý nghĩa gì không, Tiểu Trác?"

Trác Dực Thần, đôi mắt mờ sương vì men rượu, vì tình, chỉ lơ đễnh gật đầu. Y không biết, hoặc có lẽ không muốn biết, lời ấy đã khắc một dấu sâu vào lòng người kia, như dao sắc cắt qua, vừa ngọt ngào vừa đau đớn.

Triệu Viễn Chu ngừng lại một chút, ánh mắt chăm chú dừng trên gương mặt y, như muốn khắc ghi từng đường nét vào tim. Hắn khẽ thở dài, như muốn đè nén một điều gì đó trong lòng, rồi ôm Trác Dực Thần thật chặt, thì thầm bên tai: "Nếu ngươi đã yêu ta, thì đừng hối hận."

Lời nói nhẹ tựa gió thoảng, nhưng lại mang theo sự kiên quyết không cách nào đổi thay, như một lời thề, cũng như một cảnh báo. Triệu Viễn Chu một lần nữa dường như bùng nổ yêu lực, toàn bộ tinh lực như một lần nữa trỗi dậy, phía dưới vừa mới phóng thích bên trong Trác Dực Thần còn chưa ra lại lớn hơn một vòng. Trác Dực Thần cảm nhận được sự thay đổi đó, khẽ nhăn nhó, muốn đẩy người ra ngoài: "A! Sao của ngươi lại...to hơn...hức.."

Triệu Viễn Chu như con thiêu thân lao vào ngọn lửa tình, liên tục ra vào nơi hậu huyệt vốn đã bị làm cho không có một thời khắc nào được nghỉ ngơi. Hắn liên tục tìm đến điệm nhạy cảm nhất, đưa côn thịt liên thục đâm ra thọc vào nơi sâu nhất bên trong, khiến bụng của y liên tục vì tiếp nhận thứ to lớn ấy mà gồ lên.

"A...hức...."

Triệu Viễn Chu kéo Trác Dực Thần quỳ lên, để hai tay y vòng qua cổ hắn, phía dưới vẫn lấp đầy thúc sâu mãnh liệt theo nhịp, nhưng đột nhiên hắn ngừng lại một chút không động, khiến cho Trác Dực Thần cảm thấy ngứa ngáy mà chủ động vặn eo cầu xin hắn: "Hức...động...sao ngươi dừng lại."

Triệu Viễn Chu nắm lấy bàn tay mềm mại của Trác Dực Thần, chậm rãi dẫn dắt, áp lên vùng bụng phập phồng hơi thở của y. Động tác đầy chiếm hữu nhưng lại mang theo sự dịu dàng khó diễn tả. Hắn khẽ cười, giọng nói trầm thấp vang lên, tựa như thì thầm bên tai y:

"Tiểu Trác, ngươi cảm nhận được không? Nơi này của ngươi... thứ đó của ta... Nếu chúng ta cùng có hài tử, ngươi nghĩ nó sẽ thế nào?"

Trác Dực Thần trong men say, ánh mắt mờ sương nhìn hắn, đầu óc ngây ngô như bị cuốn vào lời nói của đối phương. Y thì thầm, tựa như đang mộng: "Hài... tử. Chúng ta sẽ sinh... hài tử..."

Triệu Viễn Chu khẽ nhướn mày, nét mặt như hài lòng với câu trả lời ấy. Hắn cúi xuống, môi mình lần nữa chiếm lấy môi Trác Dực Thần, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, như khắc sâu thêm dấu ấn của mình. Khi tách ra, ánh mắt Triệu Viễn Chu sáng lên một tia kiêu ngạo, giọng nói của hắn tràn ngập ý cười: "Đúng vậy, hài tử của chúng ta. Ngươi sẽ là người sinh ra nó, phải không, Tiểu Trác?"

Bàn tay hắn vẫn đặt trên bụng Trác Dực Thần, như thể nơi đó đã mang trong mình một sinh mệnh chưa thành hình. Trong không gian tràn ngập hơi thở nóng bỏng ấy, từng lời nói của hắn rót vào tai y, như gieo một giấc mộng không thể tỉnh.

Trác Dực Thần ngẩn ngơ nhìn Triệu Viễn Chu, ánh mắt mơ màng, như không hiểu hết ý nghĩa trong lời hắn nói, nhưng men say và sự dịu dàng trong giọng điệu của Triệu Viễn Chu khiến y không cách nào phản kháng. Hơi ấm từ bàn tay áp trên bụng lan tỏa, làm y cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, vừa xa lạ vừa thân quen, như một hứa hẹn nào đó không thể nắm bắt.

Triệu Viễn Chu nhìn sâu vào mắt Trác Dực Thần, như muốn giam cầm y trong ánh nhìn ấy mãi mãi. Hắn nhếch môi cười, nét mặt mang chút gì đó nửa chân thành, nửa đầy toan tính: "Tiểu Trác, ngươi có biết không? Nếu thật sự có hài tử của chúng ta, nó sẽ là minh chứng cho việc ngươi thuộc về ta. Chỉ mình ta."

Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn dài lên trán Trác Dực Thần, như thể muốn y mãi mãi không thể rời khỏi vòng tay mình.

Trác Dực Thần bị hơi thở ấm áp ấy làm cho đầu óc mụ mị, khẽ gật đầu, giọng nói như lạc vào một giấc mộng xa xăm: "Thuộc về ngươi... Hài tử... của chúng ta..."

Triệu Viễn Chu nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt kia lại lóe lên tia nhìn phức tạp. Hắn ôm lấy Trác Dực Thần, siết chặt đến mức như muốn hòa y vào chính cơ thể mình. Ngoài kia, tuyết vẫn rơi, trắng xóa cả bầu trời đêm. Nhưng trong không gian này, ngọn lửa của dục vọng và sự chiếm hữu đã hoàn toàn thiêu đốt mọi thứ.

Trong lòng hắn, ý nghĩ điên cuồng dần định hình. Nếu có thể trói buộc người này mãi mãi, cho dù bằng cách nào, hắn cũng không ngại bất chấp tất cả. "Trác Dực Thần, ngươi đời này đừng mong thoát khỏi ta..."

Lời vừa dứt, Triệu Viễn Chu bắt đầu động mạnh, nhịp độ, tốc độ mãnh liệt khiến Trác Dực Thần hoảng hốt ôm chặt lấy cổ hắn, miệng không ngừng kêu rên.

"Hức...ư...a...a..."

Và cứ thế, trên lâu cao, Triệu Viễn Chu không ngại hao tổn yêu lực, giăng ra một tầng kết giới, khóa chặt không gian, chỉ dành riêng cho hai người. Mọi thứ bên ngoài đều bị ngăn cách, bất kể ai cũng không thể xâm nhập hay quấy nhiễu.

Sáng hôm sau, Trác Dực Thần mở mắt đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc. Y chậm rãi ngồi dậy, khẽ day nhẹ mi tâm, đầu óc còn mơ hồ. Bỗng nhiên, ký ức đêm qua ùa về, chập chờn nhưng rõ ràng đến đáng sợ. Hình ảnh hoan ái cùng Triệu Viễn Chu hiện lên trong tâm trí, khiến y trợn trừng, cả người như hóa đá, không nói nên lời.

Y sờ tay lên môi, máu đông đã đóng vảy, càng là minh chứng cho sự việc không thể là mơ kia.

Bỗng...

Cửa phòng khẽ kêu một tiếng, Triệu Viễn Chu bước vào, dáng vẻ thong dong mà nụ cười vẫn lưu một nét tinh quái. Trác Dực Thần lập tức bật dậy, ánh mắt phừng phừng lửa giận. Nhưng chưa kịp làm gì, cơn đau dữ dội từ phía sau đã ập tới, khiến y khuỵu chân, mất thăng bằng mà ngã thẳng xuống giường.

Triệu Viễn Chu nhanh tay đỡ lấy, giọng lo lắng nhưng pha chút dịu dàng: "Tiểu Trác, không sao chứ?"

Trác Dực Thần cố gượng đứng, nhưng đôi chân lại run rẩy không chịu nghe lời. Y trừng mắt nhìn Triệu Viễn Chu, đôi mắt đỏ hoe, chan chứa uất ức, vừa muốn trách vừa muốn đánh. Thế nhưng cả người mềm nhũn, chẳng thể làm được gì, cuối cùng chỉ biết cắn môi, nghẹn ngào đến mức nước mắt tuôn trào, tiếng khóc vừa uất hận vừa tủi thân khiến lòng người không khỏi rung động.

Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần nước mắt lưng tròng, đôi mắt đỏ hoe tràn ngập tủi hờn mà không khỏi mềm lòng. Lần đầu tiên, vẻ mặt luôn tự tin của hắn thoáng lộ vẻ bối rối. Hắn nhẹ nhàng siết chặt vòng tay, khẽ cúi đầu, giọng nói trở nên mềm mại hiếm thấy:

"Tiểu Trác, ta biết... ta sai rồi. Nhưng hôm qua, tất cả đều là thật lòng. Ngươi... có trách, cũng cứ trách ta đi."

Hắn đưa tay muốn lau nước mắt trên gò má Trác Dực Thần, nhưng bàn tay vừa vươn ra liền bị y hất phăng, khiến không khí xung quanh tức khắc lạnh đi vài phần.

"Đừng chạm vào ta!" Trác Dực Thần nghẹn ngào gằn giọng, ánh mắt như muốn thiêu cháy người đối diện.

Triệu Viễn Chu khựng lại, không tiếp tục ép buộc. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lộ chút đau lòng nhưng vẫn giữ nét kiên nhẫn dịu dàng:

"Ta không định biện minh, cũng không trông mong ngươi tha thứ ngay. Nhưng hãy để ta chăm sóc ngươi, ít nhất... lúc này."

Lời nói của hắn dịu dàng như đang dỗ dành một con thú nhỏ bị tổn thương, nhưng đồng thời lại cất giấu một tia cố chấp kiên định, không cho phép Trác Dực Thần né tránh hoàn toàn.

Dù vậy, Trác Dực Thần không đáp, chỉ siết chặt tay, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay như muốn trút hết nỗi uất ức. Những giọt nước mắt vẫn rơi không ngừng, nhưng y không thốt thêm lời nào, chỉ lặng im trong lòng Triệu Viễn Chu, không còn sức giãy dụa.

Triệu Viễn Chu thầm thở dài, trong ánh mắt hiện lên sự bất lực xen lẫn một nét dịu dàng khó hiểu. Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế, bế bổng Trác Dực Thần lên, giọng nói vừa cứng rắn vừa trấn an: "Được rồi, cứ nghỉ ngơi trước đã. Mọi chuyện, chúng ta từ từ nói sau."

--------------

Hai tháng trôi qua, trong khách phòng, Bạch Cửu cẩn thận bắt mạch cho Trác Dực Thần. Đôi mày non trẻ của cậu nhíu chặt, lặp đi lặp lại động tác đến mức lòng bàn tay cũng hơi rịn mồ hôi. Cậu nhìn Trác Dực Thần, lại nhìn Triệu Viễn Chu, nét mặt nửa tin nửa ngờ, như thể chính bản thân cũng không dám chắc điều mình cảm nhận được.

Triệu Viễn Chu đứng bên không giấu nổi vẻ sốt ruột, đôi tay xiết chặt sau lưng, giọng nói mang theo sự lo lắng rõ rệt: "Tiểu Cửu, rốt cuộc y bị làm sao? Ngươi mau nói thẳng ra đi!"

Dạo gần đây, Trác Dực Thần thân thể suy nhược, thường chóng mặt buồn nôn, ăn gì nôn nấy, gầy đi trông thấy, ngay cả thanh kiếm luôn bên mình cũng chẳng giữ nổi. Chứng trạng kỳ lạ khiến Triệu Viễn Chu cả đêm trằn trọc, lo sợ y trúng độc hay nhiễm phải quái bệnh khó chữa.

Trác Dực Thần cũng không khỏi bối rối, giọng nói tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt thấp thoáng chút căng thẳng: "Tiểu Cửu, đệ cứ nói rõ, ta chịu được."

Bạch Cửu nghiêm mặt, giọng điệu trở nên cẩn trọng khác thường: "Tiểu Trác ca, hình như... hình như huynh có thai rồi."

Lời vừa thốt ra, gian phòng nhỏ như lặng đi một khắc, trước khi tiếng động lộn xộn nổi lên.

Bên ngoài, Bùi Tư Tịnh đang thảnh thơi đàm đạo cùng Bùi Tư Hằng về thuật bắn cung. Vừa cầm chén trà lên, nghe thấy câu nói của Bạch Cửu, nàng sặc đến mức phun hết trà ra ngoài. Bùi Tư Hằng đang giương cung, nghe vậy tay run bắn, mũi tên bay chệch khỏi hồng tâm, ghim thẳng vào thân cây bên cạnh.

"Nam nhân... cũng có thể mang thai sao?" Bùi Tư Hằng lẩm bẩm, đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc.

Bên trong, Trác Dực Thần ngẩn người, khóe miệng khẽ giật, ánh mắt như không thể tin nổi. Y hít sâu, cố giữ giọng bình tĩnh: "Tiểu Cửu, đệ... đệ đang đùa ta sao?"

Bạch Cửu giơ tay lên thề, vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Ta không dám đùa huynh! Nhưng chính ta cũng không tin nổi điều này..."

Triệu Viễn Chu vừa nghe, vừa nhìn Trác Dực Thần, biểu cảm như lẫn lộn giữa kinh ngạc, vui mừng và chút bất an. Hắn vội hỏi lại: "Tiểu Cửu, ngươi chắc chắn chứ?"

Bạch Cửu đưa tay chỉ thẳng vào Triệu Viễn Chu, giọng điệu như hờn dỗi: "Ngươi không tin thì tự bắt mạch đi! Đại yêu như ngươi, chẳng lẽ còn cần ta xác nhận nữa sao?"

Triệu Viễn Chu không nói thêm lời nào, lập tức giằng lấy tay Trác Dực Thần. Đầu ngón tay hắn đặt lên mạch tượng, tim bỗng chốc đập thình thịch. Chỉ qua vài nhịp, mạch tượng đặc biệt ấy đã xác nhận tất cả.

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực nhưng giọng nói lại run nhẹ: "Đúng thật... Tiểu Trác, ngươi mang thai rồi..."

Trác Dực Thần ngẩn người, đầu óc bỗng chốc đùng đoàng như pháo hoa nổ, mọi cảnh tượng đêm xuân tiêu kia lại ùa về như một cơn ác mộng không dứt. Lửa giận bùng lên trong đáy mắt, y uất ức lườm Triệu Viễn Chu, ánh nhìn như muốn đâm thủng người đối diện. Không kiềm được cơn giận, y rút kiếm, bất ngờ bổ thẳng về phía Triệu Viễn Chu.

Cảnh tượng trong gian phòng lập tức trở nên hỗn loạn. Triệu Viễn Chu né tránh, thân pháp uyển chuyển mà không hề đánh trả, trong giọng nói của hắn thoáng chút gấp gáp: "Tiểu Trác, bình tĩnh lại! Có gì chúng ta từ từ nói."

Nhưng lời khuyên nhủ của hắn chẳng lọt nổi tai Trác Dực Thần. Ánh mắt của y ngập tràn oán hận, từng chiêu kiếm như muốn xé toang không gian. Đứng bên cạnh, Bạch Cửu vội hét lên: "Tiểu Trác ca! Huynh đang mang thai, tránh động thai khí!"

Nhưng lời cảnh báo ấy cũng không ngăn được cơn giận dữ đang cuồn cuộn như sóng dữ trong lòng Trác Dực Thần. Y vẫn lao tới, lửa hận như muốn nuốt trọn Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu vừa né tránh vừa thấp thoáng sự do dự trong ánh mắt. Nhưng rất nhanh, nghe lời Bạch Cửu, hắn quyết định không kéo dài thêm nữa. Chờ đúng một khoảnh khắc sơ hở, hắn nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Trác Dực Thần, lực tay mạnh mẽ nhưng không gây đau, khóa chặt thanh kiếm trong tay y. Hắn trầm giọng, đầy kiên nhẫn: "Tiểu Trác, bình tĩnh nghe ta nói."

Nhưng Trác Dực Thần giãy giụa, giọng nói lạc đi vì phẫn uất: "Ngươi bảo ta nghe cái gì? Nghe ngươi nguỵ biện để làm gì? Nghe xong thì mọi chuyện sẽ thay đổi sao? Triệu Viễn Chu, ta sẽ giết ngươi, hôm nay không xong với ngươi thì ta không làm người!"

Tiểu Cửu một bên lẩm bẩm: "Tiểu Trác Ca, huynh vốn đâu còn là người."

Giọng nói tràn đầy phẫn nộ của Trác Dực Thần như từng lưỡi dao nhọn hoắt, không ngừng đâm sâu vào tim Triệu Viễn Chu. Nhưng hắn không hề buông tay, trái lại, lực giữ càng siết chặt, ánh mắt cương nghị như lưỡi thép đã rèn qua nghìn trận gió sương.

"Ngươi muốn hận, ta để ngươi hận. Nhưng ta không cho phép ngươi tự tổn thương chính mình!" Giọng hắn trầm, vang lên như tiếng chuông trấn áp cuồng phong. "Tiểu Trác, đứa bé trong bụng ngươi... cũng là cốt nhục của ngươi, của chúng ta! Ngươi muốn làm gì, hãy chờ đến khi sinh con xong rồi quyết định. Lúc ấy, ta để ngươi tùy ý xử lý!"

Những lời của Triệu Viễn Chu như nhát búa đập vào nội tâm Trác Dực Thần. Thanh kiếm trong tay y khựng lại giữa không trung, cơn giận dữ bừng bừng trong ánh mắt phút chốc thoáng qua một tia dao động. Nét mặt y bỗng chốc trở nên phức tạp, tựa như đang tranh đấu với chính mình. Nhưng ngay lập tức, y quay mặt đi, hàm răng nghiến chặt đến mức run lên, đôi mắt đỏ hoe như chứa đầy nước mắt sắp trào ra.

"Ngươi... đừng nói thêm gì nữa!" Y bật ra từng chữ, giọng khàn khàn, nghẹn ngào tựa như đang cố chấp phủ nhận điều gì. "Ta không muốn nghe!"

Triệu Viễn Chu nhìn y, ánh mắt sâu thẳm mà chứa chan nỗi đau. Hắn biết, mỗi lời của hắn lúc này đều như dầu đổ vào lửa, nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu không kiên trì, cơn giận dữ của Trác Dực Thần sẽ nuốt chửng y.

Bàn tay hắn vẫn giữ lấy cổ tay Trác Dực Thần, không hề buông lơi. Trái tim hắn nhói lên từng hồi, nhưng hắn biết mình phải nhẫn nại, phải đợi, cho đến khi cơn cuồng phong trong lòng người trước mặt tan biến.

"Tiểu Trác."

Tiếng Văn Tiêu bất thình lình vang lên, nhẹ nhàng nhưng lại đủ để khiến không gian vốn đã căng thẳng như dây đàn bỗng im phăng phắc.

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía nàng. Một thân áo bào trắng như tuyết, khí chất cao nhã nhưng không kém phần uy nghiêm của nàng khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.

Bùi Tư Hằng đứng một góc thì thào với Bùi Tư Tịnh, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Thôi xong rồi, Thần nữ về. Lần này đại yêu chết chắc."

Văn Tiêu vừa bước vào cửa, ánh mắt khẽ đảo qua căn phòng, cảm nhận bầu không khí căng thẳng không bình thường. Chân mày nàng khẽ nhíu lại, giọng nói trong trẻo cất lên đầy nghi hoặc: "Mọi người... đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Trác Dực Thần hất tay Triệu Viễn Chu ra, không nói lời nào, chỉ chậm rãi bước tới trước mặt Văn Tiêu. Ánh mắt y đỏ hoe, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nhìn nàng đầy uất ức.

Văn Tiêu trong lòng thoáng chấn động, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Đôi mắt sáng của nàng thoáng ánh lên lo lắng, giọng nói hơi gấp gáp: "Tiểu Trác, con sao vậy? Có chuyện gì?"

Không đợi Văn Tiêu nói thêm, Trác Dực Thần đã nhào tới ôm lấy nàng. Y úp mặt vào vai nàng, toàn thân run rẩy như đứa trẻ tìm được chốn an ủi sau cơn giông bão.

"Tiểu cô..." Giọng y nghẹn ngào, đầy tủi thân.

Triệu Viễn Chu đứng cách đó không xa, trán thoáng giật giật. Hắn không khỏi lùi một bước, ánh mắt lướt qua Bạch Cửu. Bạch Cửu vội quay mặt đi, không dám lên tiếng, chỉ còn biết lặng lẽ cầu nguyện cho hắn.

Văn Tiêu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Trác Dực Thần, ánh mắt nàng dần trầm xuống, mang theo sự sắc lạnh. Giọng nói dịu dàng của nàng khẽ vang lên, nhưng ẩn giấu sau đó là sự nghiêm nghị không thể kháng cự: "Tiểu Trác, con cứ khóc đi, khóc xong rồi, nói rõ với ta. Là ai đã khiến con ra nông nỗi này?"

Triệu Viễn Chu thoáng giật mình, trong lòng tự nhủ: Thôi chết, lần này thật sự là không đường thoát rồi.

Trác Dực Thần nghe lời Văn Tiêu, không kiềm được mà khóc nấc lên từng tiếng, tựa như bao uất ức dồn nén bấy lâu nay được dịp bùng phát. Y siết chặt tay áo của nàng, giọng nói đứt quãng nhưng rõ ràng: "Tiểu cô... Người phải đòi lại công bằng cho ta... Hắn... hắn bắt nạt ta... còn khiến ta..."

Lời nói nghẹn lại, y chỉ biết nghẹn ngào. Văn Tiêu nghe đến đây, ánh mắt lập tức sắc bén như dao, một luồng sát khí lạnh lẽo vô tình lan tỏa khắp gian phòng.

Triệu Viễn Chu đứng bên cạnh không khỏi rùng mình, lùi thêm nửa bước. Hắn đưa tay xoa trán, cười khổ: "Tiểu Trác, ngươi... cũng đâu cần nói mơ hồ như vậy, dễ làm hiểu lầm lớn lắm!"

Bùi Tư Hằng đứng bên thầm than: "Hiểu lầm gì nữa mà hiểu lầm, ra kết quả rồi còn hiểu lầm ư?"

Văn Tiêu không buồn để ý đến lời Triệu Viễn Chu, một tay vẫn dịu dàng xoa lưng an ủi Trác Dực Thần, giọng nói trầm ổn nhưng đầy uy nghiêm: "Tiểu Trác, nói rõ cho ta. Hắn đã làm gì con?"

Triệu Viễn Chu vội giơ tay lên, nhanh chóng cất giọng: "Thần nữ, chuyện này... thật ra chỉ là hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm thôi!"

Văn Tiêu nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng lia về phía hắn. Một câu đơn giản vang lên nhưng mang sức nặng tựa nghìn cân: "Hiểu lầm? Ngươi nghĩ ta tin sao?"

Triệu Viễn Chu gượng cười, ánh mắt liếc sang Trác Dực Thần, hy vọng y sẽ lên tiếng đỡ lời. Nhưng Trác Dực Thần đang trong cơn uất ức, chỉ thút thít càng mạnh, làm gì có tâm trí giúp hắn.

Lúc này, Bạch Cửu không nhịn nổi nữa, đành rón rén tiến lên, giọng điệu yếu ớt: "Văn Tiêu tỷ tỷ chuyện này... là như vậy..."

Cậu kể lại toàn bộ từ đầu đến cuối, vừa kể vừa nhìn sắc mặt của Văn Tiêu. Đến khi nói đến chuyện Trác Dực Thần hoài thai, cậu lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm.

Văn Tiêu nghe xong, toàn thân thoáng sững lại. Ánh mắt nàng quét qua Trác Dực Thần, lại nhìn sang Triệu Viễn Chu. Một tay nàng đặt lên vai Trác Dực Thần, giọng nói trở nên trầm hơn: "Tiểu Trác, con đang mang thai sao?"

Trác Dực Thần im lặng, chỉ khẽ gật đầu, hai hàng nước mắt lại trào xuống.

Văn Tiêu nhắm mắt, như đang cố đè nén cảm xúc. Khi mở mắt ra, ánh nhìn của nàng như một thanh kiếm sắc bén chỉ thẳng vào Triệu Viễn Chu: "Ngươi có gì để nói?"

Triệu Viễn Chu nuốt nước bọt, nụ cười gượng gạo treo trên mặt: "Thần nữ, chuyện này... thật sự là ngoài ý muốn! Nhưng ta sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không để Tiểu Trác chịu thiệt thòi."

Văn Tiêu lạnh lùng bật cười, nụ cười của nàng tựa như lưỡi dao sắc lẹm: "Trách nhiệm? Ngươi tưởng chỉ một câu nói là có thể chối bỏ mọi tội nghiệt? Triệu Viễn Chu, nay ta phải lấy mạng ngươi để trả giá!"

Ánh mắt nàng lóe lên sát khí, nhưng Triệu Viễn Chu, với gương mặt dày đã thành quen, giơ tay tỏ ý đầu hàng, vẻ mặt đầy vẻ ăn năn, giọng nói lại hết sức trấn an: "Thần nữ, ta biết ta sai. Nhưng chuyện đã xảy ra, dù có nói thế nào cũng không thể vãn hồi. Ta thật lòng muốn bù đắp! Xin Thần nữ hãy bớt giận, giữ gìn sức khỏe... vì Tiểu Trác nữa. Hắn hiện đã hoài thai, hài tử của chúng ta không thể thiếu cha."

Câu nói vừa dứt, bầu không khí căng thẳng bỗng nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng cười khẽ từ phía sau. Bùi Tư Hằng khoanh tay, dựa hờ vào cây cột, khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm. Hắn ghé sát Bùi Tư Tịnh, thấp giọng nói: "Đại yêu này đúng là biết miệng lưỡi ghê gớm, xem lần này có giữ được mạng không."

Lời vừa dứt, một tiếng "lộp bộp" vang lên từ ngoài cửa. Tất cả quay lại nhìn, chỉ thấy Anh Lỗi – vị sơn thần nổi danh trung thành và ngưỡng mộ Trác Dực Thần – đang đứng đó với vẻ mặt thất thần. Toàn bộ đồ lễ hắn cất công mang từ Côn Luân tới đã rơi hết xuống đất, không sót thứ gì.

Anh Lỗi run rẩy, ánh mắt như bị đóng băng, nghe rõ từng chữ về việc Trác Dực Thần hoài thai, tinh thần hắn như sụp đổ. Rồi chẳng biết từ đâu, nước mắt bỗng lăn dài trên má, hắn quỳ sụp xuống đất, khóc nấc từng tiếng đầy thê thảm: "Thần tượng của ta... sao lại để đại yêu ức hiếp đến mức này... hu hu... Tiểu Trác đại nhân, ngươi thật đáng thương... hu hu!"

Tiếng khóc của hắn vang vọng, vừa bi thương vừa buồn cười, khiến Bùi Tư Hằng và Bùi Tư Tịnh bên cạnh phải quay mặt đi để cố nén cười, nhưng vai cả hai vẫn khẽ run lên.

Nhưng Anh Lỗi thì không hề buồn cười. Nỗi thất vọng và tức giận trong lòng hắn trào dâng, từ khóc lóc chuyển thành phẫn nộ. Hắn đứng bật dậy, gương mặt đẫm nước mắt, hét lớn: "Đại yêu, hôm nay ta không muốn làm sơn thần nữa! Ta muốn lột da thịt ngươi!!!"

Dứt lời, hắn vớ lấy con dao cúng rơi trên đất, xông tới đuổi theo Triệu Viễn Chu khắp Tập Yêu Ti.

Triệu Viễn Chu vừa chạy vừa cố gắng thanh minh: "Ta không cố ý! Nghe ta giải thích! Bình tĩnh đã, đừng đuổi nữa mà!"

Nhưng tiếng dao gõ leng keng và tiếng hét phẫn nộ của Anh Lỗi đã át đi tất cả. Cả Tập Yêu Ti chìm trong một trận náo loạn. Bùi Tư Hằng lúc này không nhịn được nữa, che miệng cười đến run cả người, còn Bùi Tư Tịnh thì chỉ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy thích thú trước cảnh hỗn loạn trước mặt.

Bạch Cửu rón rén đến gần Trác Dực Thần, ánh mắt tròn xoe đầy tò mò nhìn xuống bụng y. Đôi tay nhỏ bé khẽ đặt lên, như thể muốn cảm nhận điều gì đó thần kỳ. Giọng cậu trong trẻo vang lên: "Tiểu Trác ca, vậy là ta sắp có đệ đệ rồi sao?"

Trác Dực Thần thoáng giật mình trước câu hỏi ngây ngô, nhưng nhanh chóng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Cửu: "Sao đệ lại nghĩ là đệ đệ? Biết đâu lại là muội muội thì sao?"

Bạch Cửu nghiêng đầu, vẻ mặt suy nghĩ rất nghiêm túc: "Ừm, cũng đúng. Nhưng nếu là đệ đệ thì tuyệt quá, có thể chơi với ta, cùng ta luyện dược, đuổi bắt, và làm nhiều thứ thú vị!"

Trác Dực Thần bật cười, đưa tay xoa đầu cậu: "Đệ đệ hay muội muội cũng không quan trọng. Tiểu Cửu của ta, dù là ai thì cũng sẽ cần đệ giúp ta chăm sóc, bảo vệ nó. Đệ làm được không?"

Bạch Cửu lập tức vỗ ngực, gật đầu đầy chắc nịch: "Tất nhiên rồi! Ta sẽ là huynh trưởng giỏi nhất, không để ai bắt nạt nó!"

Văn Tiêu bước đến, ánh mắt sắc sảo nhưng lại mang theo chút dịu dàng. Nàng nhìn Trác Dực Thần, khẽ hỏi: "Con thật sự quyết định sẽ sinh đứa bé này sao?"

Trác Dực Thần cúi xuống, tay khẽ đặt lên bụng mình. Suy nghĩ chợt dừng lại ở hình ảnh Triệu Viễn Chu, khiến y không khỏi bĩu môi. Giọng nói mang theo chút hờn dỗi: "Dù gì thì đây cũng là một sinh mạng. Ta không thể vứt bỏ nó. Ta sẽ sinh ra nó, nuôi dạy nó thật tốt, để nó không trở thành một kẻ xấu xa như cha nó!"

Lời nói vừa dứt, ở đâu đó xa xa, Triệu Viễn Chu đang bị Anh Lỗi đuổi chém liền hắt xì hơi một cái rõ to. Hắn vừa thở vừa chạy, lẩm bẩm: "Chắc ai đó lại đang nhắc đến ta... Nhưng không sao, dù sao ta cũng là phụ thân tốt nhất mà!"

Tập Yêu Ti lúc này vừa hỗn loạn, vừa tràn đầy những câu chuyện lạ kỳ, khiến tất thảy yêu ma thần tiên không biết nên khóc hay nên cười.

Văn Tiêu đứng lặng nhìn Trác Dực Thần, ánh mắt nàng thoáng qua chút dịu dàng hiếm thấy. Đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, đầy ý tứ: "Con vẫn cứ là miệng cứng lòng mềm."

Trác Dực Thần nghe vậy thoáng giật mình, rồi ngay lập tức bĩu môi quay đi, giọng nói có chút ấm ức: "Ta chỉ nói sự thật thôi, không phải mềm lòng gì cả!"

Năm năm sau...

Dưới gốc cây hồng già cỗi, tuyết rơi dày đặc phủ trắng cả mặt đất. Không khí giá rét nhưng tràn đầy tiếng cười đùa vang vọng.

Triệu Viễn Chu đứng đó, người phủ đầy tuyết, nét mặt đầy bất lực lẫn hài hước: "Dám ném cha à, hai đứa đứng lại ngay cho ta!"

Hai đứa trẻ, một trai một gái, nhỏ nhắn đáng yêu trong những chiếc áo lông ấm áp, nhìn nhau cười khanh khách, chẳng những không nghe lời mà còn nhặt thêm tuyết ném về phía cha chúng. Trác Dực Thần sinh thật khéo, vừa đẹp một cặp long phụng, cả hai đứa đều hoạt bát, thông minh và lanh lợi.

Tuyết rơi trắng xóa, tiếng cười hồn nhiên của hai đứa trẻ hòa cùng tiếng trách yêu của Triệu Viễn Chu khiến khung cảnh trở nên sống động lạ thường. Ba cha con cứ thế vui đùa, chẳng để tâm gì đến cái lạnh cắt da cắt thịt.

Nhưng rồi, một giọng nói đanh thép như dao cắt qua màn tuyết, khiến cả ba cha con khựng lại: "Còn đùa nghịch đến bao giờ? Ba cha con các ngươi không biết lạnh là gì sao?"

Dưới mái hiên, Trác Dực Thần đứng đó, tay khẽ ôm lấy cái bụng đã vượt mặt, nét mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu. Ba cha con Triệu Viễn Chu lập tức cụp đuôi như bị điểm huyệt.

Triệu Viễn Chu vội vã bước tới, không dám chậm trễ, đưa tay đỡ lấy Trác Dực Thần, giọng nói đầy lấy lòng: "Tiểu Trác, đừng giận, coi chừng hại đến con."

Hai đứa trẻ nhanh chân chạy tới, ôm lấy chân phụ thân mình, đồng thanh nũng nịu: "Phụ thân, chúng con biết lỗi rồi, phụ thân đừng giận có được không?"

Trác Dực Thần cúi xuống nhìn ba cha con trước mặt, ánh mắt lóe lên chút bất đắc dĩ. Thực giống nhau, từ lớn đến bé, cả ba đều khiến y tức muốn phát điên. Y bấm tay lên trán, thầm nghĩ: Một nhà ba cha con này, đúng là đều cùng một khuôn đúc ra. Đến cả chân thân của hai đứa nhỏ cũng là vượn. Mỗi lần muốn mắng Triệu Viễn Chu, nhìn sang hai đứa con lại càng tức hơn, như muốn tức chết đi được!

Dù vậy, sự bực bội trên gương mặt Trác Dực Thần cuối cùng cũng tan đi trước ánh mắt trong veo của hai đứa trẻ và vẻ mặt hối lỗi đầy vụng về của Triệu Viễn Chu. Y chỉ khẽ thở dài, ra hiệu cho cả ba vào nhà.

Triệu Viễn Chu đỡ lấy y, thì thầm nhỏ nhẹ: "Đừng giận nữa, Tiểu Trác, lát nữa ta pha trà ấm cho ngươi, được không?"

Trác Dực Thần lườm hắn một cái, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp lạ thường. Ngoài trời, tuyết vẫn rơi, nhưng trong căn nhà nhỏ, ánh lửa bập bùng và tiếng cười trẻ thơ khiến mùa đông trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

"Cha! Châu nhi đã biết đếm rồi nè!"

Tiếng nói ngọng nghịu nhưng đầy tự hào vang lên, khiến Trác Dực Thần quay đầu lại nhìn. Trước mặt y, một nhóc con tầm ba tuổi, mập mạp đáng yêu, đang lon ton chạy đến. Khuôn mặt đứa bé giống Trác Dực Thần như đúc, từ ánh mắt đến nụ cười đều như bản sao thu nhỏ, chỉ có điều... chân thân lại là vượn trắng, giống hệt Triệu Viễn Chu. Nhìn cảnh ấy, Trác Dực Thần bất giác thở dài, trong lòng không khỏi dâng lên chút bất lực lẫn buồn cười.

Phía sau, Bạch Cửu giờ đã lớn, trở thành một thiếu niên anh tuấn, nét mặt sáng ngời, bước tới với dáng vẻ điềm đạm. Cậu khẽ dắt tay nhóc con, cười hì hì: "Đệ đệ ngày nào cũng học chăm chỉ lắm, Tiểu Trác ca!"

Châu nhi ngẩng khuôn mặt phúng phính lên, cười thật tươi: "Phụ thân, con giỏi không?"

Trác Dực Thần cúi xuống xoa đầu Châu nhi, mỉm cười dịu dàng: "Ừ, Châu nhi rất giỏi. Nhưng lần sau đừng chạy nhanh quá, kẻo ngã đấy."

Châu nhi ngoan ngoãn gật đầu, lại vui vẻ chạy nhảy xung quanh.

Từ xa xa, giọng Anh Lỗi vang vọng, đầy phấn khởi: "Tới giờ cơm rồi, mọi người mau vào ăn thôi!"

Tất cả cùng quay người đi vào nhà, không khí tràn đầy sự ấm áp. Nào ngờ, vừa bước được ba bước, Trác Dực Thần đột ngột khựng lại. Một cơn đau từ bụng ập tới, y nhăn mặt, tay bám chặt lấy Triệu Viễn Chu, giọng run rẩy: "Ta... hình như sắp sinh rồi."

Cả đám như đứng hình trong giây lát. Triệu Viễn Chu phản ứng đầu tiên, nhanh như chớp bế lấy Trác Dực Thần vào lòng, hét lớn: "Tiểu Cửu, mau đi chuẩn bị! Anh Lỗi, ngươi chạy ngay đi gọi Thừa Hoàng tới đây!"

Bạch Cửu giật mình nhưng lập tức gật đầu, nhanh chóng chạy vào nhà. Anh Lỗi cũng hốt hoảng, vội vàng lao ra khỏi sân, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Lại thêm một nhóc nữa! Cái nhà này thực sự muốn đông đủ cả sơn thần rồi hay sao!"

Đúng lúc ấy, Bùi Tư Tịnh và Bùi Tư Hằng vừa bước vào hậu viên, thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt mà ngơ ngác. Hai người nhìn nhau, không nói lời nào, lập tức ôm lấy ba đứa trẻ tránh xa khỏi khu vực đang náo loạn.

Bùi Tư Hằng thở dài, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ta đến thăm nhà thôi mà, lần nào cũng gặp phải mấy chuyện thế này. Thật không biết là phúc hay họa nữa."

Trong khi đó, Triệu Viễn Chu đã bế Trác Dực Thần vào trong, trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng.

Thừa Hoàng đứng trong phòng, mặt đầy sát khí, nhưng tay lại khéo léo giúp Trác Dực Thần vượt cạn. Lần này, kinh nghiệm đã có thừa, cả Thừa Hoàng lẫn Bạch Cửu đều không còn hoảng hốt như lần đầu tiên. Tuy vậy, trong lòng Thừa Hoàng vẫn ngùn ngụt lửa giận, hắn nghiến răng ken két, hận không thể băm Triệu Viễn Chu thành từng mảnh.

"Tên vượn yêu chết tiệt này! Hết lần này đến lần khác bắt Tiểu Thần nhà ta sinh con cho hắn! Lần này ta nhất định không tha!"

Bên ngoài, Triệu Viễn Chu bị đuổi thẳng cổ, đứng trước cửa không yên, đi qua đi lại đầy lo lắng. Dù là cha của ba đứa trẻ, hắn vẫn không thể quen được cảm giác hồi hộp mỗi khi chờ đón thêm một đứa con mới.

Từ trong phòng, tiếng gào hét của Trác Dực Thần vang vọng ra ngoài, mỗi câu mỗi chữ đều như dao đâm vào lòng Triệu Viễn Chu: "Triệu Viễn Chu!!! Đồ con khỉ già chết tiệt!!! Ngươi đi mà sinh!!!! Aaaaaaa!!!"

Triệu Viễn Chu lập tức đáp lời, giọng gấp gáp đầy lấy lòng: "Được, được! Tiểu Trác, lần sau ta sinh cho ngươi."

Bên trong, Thừa Hoàng tức giận đến mức muốn phát điên, cầm ngay chén trà ném mạnh vào tường, giọng mắng vang: "Vẫn còn muốn sinh nữa! Tên vượn nhà ngươi chán sống rồi à!"

Bạch Cửu ở bên cạnh cố nhịn cười, cậu lẳng lặng chuẩn bị nước nóng và khăn sạch, trong lòng thầm nghĩ: "Cái nhà này đúng là không bao giờ yên tĩnh nổi."

Cuối cùng, sau một hồi gào thét và hỗn loạn, tiếng khóc chào đời của hai đứa trẻ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Bên ngoài, Triệu Viễn Chu nghe được, mừng rỡ như điên, suýt nữa thì đập cửa xông vào. Nhưng vừa chạm tay vào cánh cửa, hắn lại bị Bạch Cửu ngăn lại, cậu nhướn mày nhắc nhở: "Đợi đã, Thừa Hoàng còn ở trong đó. Nếu vào bây giờ, e là chưa kịp gặp con đã gặp họa rồi."

Triệu Viễn Chu vội rụt tay, nhưng nụ cười trên môi không giấu được niềm vui sướng.

Một năm sau, Văn Tiêu từ Đại Hoang trở về, bước vào hậu viện thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho đứng hình. Từ ba đứa cháu vốn gọi nàng bằng "Tiểu bà bà", giờ đã tăng lên thành năm đứa, mỗi đứa nhảy nhót líu ríu, chạy khắp sân.

Văn Tiêu lặng lẽ nhìn, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc. Nàng nhướn mày, giọng lạnh nhạt nhưng đầy trêu chọc: "Triệu Viễn Chu, ngươi định biến Tập Yêu Ti thành Tập Nhi Đồng hay sao?"

Triệu Viễn Chu đứng giữa sân, một tay bế con, một tay dắt con, cười xòa đáp: "Càng đông càng vui mà, Tiểu bà bà!"

Trác Dực Thần từ xa đi tới, khuôn mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy khi nhìn những đứa trẻ. Y khẽ lườm Triệu Viễn Chu, mắng nhỏ: "Lần này ngươi liệu mà chăm cho tốt, ta không muốn sinh thêm nữa đâu."

Triệu Viễn Chu nghe vậy, cười đầy ám muội: "Không sinh nữa thì chúng ta có thể luyện tập thêm mà, đúng không Tiểu Trác?"

Trác Dực Thần đỏ bừng mặt, nhấc ngay một chiếc chén trên bàn ném về phía hắn, nhưng Triệu Viễn Chu nhanh nhẹn né được, lại cười ha ha, tiếng cười hòa lẫn với tiếng đùa nghịch của lũ trẻ, làm không gian hậu viện ấm áp lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top