H++

Chap này ai không thích có thể bỏ qua tiếp !!!!

---------------------

"Chỉ hôn thôi."

Dứt lời, hắn cúi xuống, đôi môi chạm khẽ lên môi y. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, chậm rãi, tựa như đang trân trọng một báu vật hiếm có. Nhưng chính sự dịu dàng ấy lại mang theo một sức hút khó cưỡng, khiến Trác Dực Thần cảm giác như mọi ý chí đều tan biến, chỉ còn lại sự mềm mại của hắn và hơi thở quyện vào nhau.

Khoảnh khắc ấy, không gian như ngưng đọng, tất cả chỉ còn lại hai người và sự giao hòa giữa những cảm xúc không cần lời nói.

Nhưng điều Trác Dực Thần không thể ngờ là nụ hôn tưởng chừng như dịu dàng ấy lại trở thành ngọn lửa châm ngòi cho dục vọng âm ỉ trong lòng Triệu Viễn Chu.

Bất ngờ, bàn tay đang đặt trên eo y siết chặt, kéo y sát lại. Tay còn lại nhanh chóng ôm lấy gáy, giữ y không cách nào lùi được. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng bỗng chốc hóa thành mãnh liệt, cuồng loạn, tựa như Triệu Viễn Chu không cách nào kìm nén được nữa.

Hơi thở của hắn trở nên nặng nề, từng động tác đều tràn đầy chiếm hữu, như muốn khắc ghi sự hiện diện của y vào tận sâu trong tâm khảm. Trác Dực Thần không kịp phản ứng, chỉ cảm nhận được sức nóng đang lan tỏa khắp người. Tim y đập loạn nhịp, vừa bất lực, vừa bối rối, nhưng cũng không thể phủ nhận, nơi sâu thẳm trong y, có gì đó đang rung động khó tả.

Bàn tay Triệu Viễn Chu dần trở nên không an phận. Từ việc chỉ ôm lấy eo Trác Dực Thần, hắn bắt đầu trượt tay vào trong áo y, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da ấm nóng.

Trác Dực Thần giật mình, cả người run lên một thoáng. Y vội đẩy vai hắn ra, ánh mắt đầy hoảng hốt lẫn tức giận:

"Ngươi... ngươi chỉ nói là hôn thôi mà?!"

Triệu Viễn Chu dừng lại, đôi mắt thâm trầm nhìn y. Khóe môi hắn cong lên một nụ cười đầy gian xảo, giọng nói vừa khàn khàn, vừa mang theo ý cười:

"Tiểu Trác, mỡ đã dâng đến miệng mèo, ngươi còn mong mèo ngồi im sao?"

"Huống hồ, đây không phải lần đầu, còn ngại gì chứ?"

Trác Dực Thần cảm thấy mặt mình đỏ bừng, lòng ngực như bị đè nặng, nhưng y không thể cử động. Y muốn nhảy xuống giường, thoát khỏi vòng tay Triệu Viễn Chu, nhưng chưa kịp làm gì, Triệu Viễn Chu đã kéo chặt y lại, thân thể hắn nặng nề đè lên người y, không cho y chút cơ hội thoát thân. Cảm giác bị kìm kẹp khiến Trác Dực Thần không còn sự lựa chọn nào, chỉ có thể nằm im, mồ hôi lạnh toát ra, nhưng trái tim lại đập mạnh mẽ, trong lòng cảm thán:

"Chết tiệt! Sao ta lại tin lời hắn chứ?!"

Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng nâng cằm Trác Dực Thần, bàn tay ấm áp khẽ lướt qua làn da mịn màng, cảm nhận sự mềm mại, như thể muốn lưu lại từng giây phút này. Hắn im lặng, ánh mắt chăm chú quan sát từng đường nét trên gương mặt Trác Dực Thần, như bị hút vào vẻ đẹp hoàn mỹ không thể rời mắt.

Đôi mắt của y, sắc lam sâu thẳm lại lấp lánh vẻ mê hoặc, những sợi lông mi dài như cánh quạt, cong nhẹ nhàng, khiến đôi mắt ấy thêm phần quyến rũ, như thể có thể khiến người khác chìm đắm trong đó mà không bao giờ muốn thoát ra.

Gương mặt thanh tú, với làn da trắng ngần, như sứ căng mịn không tì vết. Mỗi đường nét, từ đôi má ửng hồng cho đến sống mũi thẳng tắp, đều hoàn hảo như tranh vẽ, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi bị cuốn hút. Đặc biệt là đôi môi đỏ mọng, căng đầy như chuẩn bị nở ra những lời thì thầm đầy mê hoặc. Đôi môi ấy, không thể nào cưỡng lại, tựa như một cánh hoa mềm mại, vừa quyến rũ lại vừa đầy ẩn ý.

Triệu Viễn Chu không thể không cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong Trác Dực Thần. Trước đây, khi còn là con người y đã là một mỹ nam động lòng người, nhưng giờ đây khi trở thành yêu quái, trong trạng thái này, vẻ đẹp ấy lại càng thêm sắc sảo, giống như một yêu nghiệt, một ma quái khiến người ta không thể nào rời mắt, càng nhìn càng muốn chiếm hữu.

Những nét đẹp thuần khiết xưa giờ đã pha lẫn vào một chút gì đó hoang dại, khát khao, như thể bừng lên một vẻ đẹp đầy mê hoặc, khiến trái tim kẻ khác không thể không rung động.

Khi ánh mắt Triệu Viễn Chu dừng lại trên đôi môi y, hắn cảm thấy một luồng khao khát dâng lên trong lòng, như thể không thể ngừng lại, muốn chiếm lấy tất cả những gì là đẹp đẽ nhất từ Trác Dực Thần.

Ánh mắt Triệu Viễn Chu dần tối lại, một tia lửa lóe lên, đầy áp bức nhưng không thiếu phần dịu dàng. Hắn chậm rãi cúi xuống, từng cử động như thể muốn khắc ghi Trác Dực Thần vào tâm khảm. Đôi môi ấy mềm mại, mang theo dư vị nhàn nhạt khó tả, khiến Triệu Viễn Chu không khỏi khẽ thở ra, như muốn kéo dài khoảnh khắc này thêm một chút nữa.

Ban đầu, hắn chỉ mơn man nơi khóe môi, không vội vã, như muốn dò hỏi sự đồng ý. Trác Dực Thần khẽ rùng mình, cảm giác ấm áp xa lạ này khiến y không biết phải làm gì ngoài việc ngừng thở. Đôi mắt y khẽ mở, nhưng lại chỉ thấy gương mặt Triệu Viễn Chu gần đến mức tưởng như mọi thứ xung quanh đã biến mất. Một thoáng bối rối lướt qua tâm trí, nhưng trước sự dịu dàng ấy, y không thể phản kháng.

Nhưng Triệu Viễn Chu không giữ được sự kiềm chế lâu. Hơi thở của hắn ngày càng nặng nề hơn, lòng ngực phập phồng khi cơn khát khao dần dâng trào. Đôi môi dịu dàng ban đầu nay áp xuống mạnh mẽ hơn, không còn là sự thăm dò mà là chiếm đoạt, sâu sắc đến mức khiến Trác Dực Thần bật ra một tiếng rên khẽ. Bàn tay Triệu Viễn Chu vươn lên, luồn vào sau gáy người kia, giữ y không thể lùi lại, ép y phải đối mặt với cơn sóng cảm xúc mãnh liệt này.

Trác Dực Thần cảm giác như bị cuốn vào vòng xoáy không thể chống lại. Nụ hôn của Triệu Viễn Chu càng lúc càng không kiểm soát, như muốn nhấn chìm cả hai trong hơi thở và nhiệt độ ngột ngạt đang tăng lên từng khắc. Trác Dực Thần chỉ biết bấu chặt lấy vạt áo hắn, cố gắng níu giữ chút gì đó, nhưng đôi tay run rẩy ấy chẳng thể làm suy giảm sự mãnh liệt mà Triệu Viễn Chu mang lại.

Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp, hòa quyện trong không khí tĩnh lặng mà ngột ngạt. Triệu Viễn Chu khẽ rời môi, nhưng không hề rút lui hoàn toàn. Giữa hai đôi môi vẫn còn lưu lại một sợi chỉ nước mỏng manh, trong suốt, tựa như minh chứng cho sự cuồng nhiệt vừa qua. Ánh mắt hắn sâu thẳm, khóa chặt lấy gương mặt Trác Dực Thần đang đỏ bừng, từng tia cảm xúc phức tạp hiện rõ trong đáy mắt.

Trác Dực Thần hơi hé môi, như muốn thở nhưng chẳng thể trọn vẹn, cảm giác run rẩy từ nụ hôn vừa rồi vẫn còn ám ảnh nơi đầu lưỡi. Lòng ngực y dồn dập, khóe mắt thoáng ngấn lệ vì dư âm không thể diễn tả bằng lời. Hắn nhìn y không rời, ngón tay thô ráp khẽ lướt qua đôi môi còn ươn ướt, lau đi vệt nước mong manh như muốn giữ lại sự lưu luyến đó cho riêng mình.

Triệu Viễn Chu cúi sát xuống, giọng nói khàn khàn nhưng đầy uy lực vang lên bên tai:

"Tiểu Trác, lần trước là ngươi không thực sự tự nguyện, nhưng lần này... ta muốn ngươi thực sự tự nguyện... vì ta."

Lời nói ấy, nhẹ như hơi thở nhưng lại nặng tựa đá tảng, đè lên tâm trí Trác Dực Thần. Đôi mắt y mở to, ánh nhìn thoáng hoảng hốt rồi nhanh chóng lẩn tránh, không dám đối diện với ánh mắt đầy khát khao trước mặt.

"Ta..." Trác Dực Thần định nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại, tựa như có sợi dây vô hình bóp chặt, khiến từng chữ bật ra đều khó khăn. Gương mặt y đỏ ửng, nóng bừng như lửa đốt, đến mức không rõ là vì ngượng ngùng hay vì hơi thở nóng rực của Triệu Viễn Chu vẫn còn quẩn quanh.

Triệu Viễn Chu không thúc ép, chỉ yên lặng nhìn y, ánh mắt như có như không lướt qua đôi môi mím chặt, đôi mắt hoang mang, và cả từng ngón tay đang run rẩy. Chính sự kiên nhẫn ấy lại càng khiến Trác Dực Thần bối rối. Y cắn nhẹ môi, ánh mắt lấp lửng giữa sự kháng cự yếu ớt và một chút gì đó khó gọi tên, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, thì thầm trong hơi thở run rẩy:

"Ta... không biết."

Nhưng câu trả lời ấy, cùng gương mặt đỏ bừng và dáng vẻ ngượng ngùng, lại khiến Triệu Viễn Chu bật cười khẽ. Hắn cúi đầu thấp hơn, hơi thở phả nhẹ bên tai y, giọng nói mang theo một chút trêu đùa nhưng lại ẩn chứa cả sự dịu dàng sâu sắc:

"Vậy để ta giúp ngươi biết."

Lời vừa dứt, Triệu Viễn Chu cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Trác Dực Thần, dịu dàng tựa lông vũ lướt qua. Nụ hôn ấy chậm rãi trượt xuống, lướt qua sống mũi thẳng tắp, rồi đến đôi má vẫn còn nóng bừng của y. Khi hắn dừng lại nơi đôi môi, chỉ khẽ chạm mà không tiến sâu, Trác Dực Thần không kiềm được mà khẽ run rẩy. Đôi tay y nắm chặt lấy vạt áo, như muốn giữ lấy chút phòng vệ cuối cùng, nhưng cơ thể lại không cách nào trốn tránh được sự xâm lấn dịu dàng ấy.

Nụ hôn tiếp tục di chuyển, chạm nhẹ nơi vành tai, hơi thở nóng ấm phả xuống khiến y cảm thấy từng sợi lông tơ đều dựng đứng. "Dừng lại..."Y muốn nói, nhưng giọng nói bị nghẹn lại, chỉ còn là một tiếng thở yếu ớt, không hề có sức phản kháng. Khi môi hắn trượt xuống cổ, rồi dừng lại nơi xương quai xanh, cảm giác mềm mại pha lẫn chút nóng rực khiến Trác Dực Thần khẽ rên một tiếng, ngay cả y cũng không nhận ra mình đã vô thức phát ra âm thanh ấy.

Ánh mắt của y trở nên hoang mang, vừa như muốn lùi lại, vừa không nỡ dứt khỏi cảm giác này. Lý trí gào thét muốn kháng cự, nhưng từng nhịp tim đập loạn trong lồng ngực lại phản bội y, đẩy y trôi dạt sâu hơn vào vòng xoáy mà Triệu Viễn Chu tạo ra.

Bàn tay Triệu Viễn Chu chẳng hề rảnh rỗi, vừa đặt lên thân hình mảnh khảnh kia, rất nhanh đã len qua vạt áo, động tác đầy thành thục mà dứt khoát. Từng lớp vải trên người Trác Dực Thần bị gỡ bỏ trong im lặng, tựa như chúng chưa từng tồn tại, để lộ làn da trắng ngần thoáng run rẩy dưới ánh sáng mờ nhạt.

Trác Dực Thần như tỉnh ra khỏi cơn mơ màng, cảm nhận được hơi lạnh đột ngột lướt qua thân thể. Y vội nâng tay muốn giữ lấy áo, nhưng động tác ấy yếu ớt đến đáng thương, bị Triệu Viễn Chu dễ dàng giữ lại. Ánh mắt Triệu Viễn Chu thoáng xao động khi nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng mà bất lực của y, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng không mang theo ý cười, chỉ có một loại khát khao mãnh liệt khó diễn tả thành lời.

"Ngươi... dừng lại..." Trác Dực Thần khẽ thì thầm, giọng nói vừa yếu ớt vừa khàn khàn như một lời van xin, nhưng lại chẳng đủ sức ngăn cản người trước mặt. Hơi thở y càng lúc càng loạn, cả cơ thể cứng đờ, không biết phải làm gì ngoài việc né tránh ánh nhìn nóng bỏng đang phủ lấy mình. Nhưng sự tránh né ấy càng khiến Triệu Viễn Chu thêm trêu chọc.

Ngón tay hắn lướt qua làn da của y, không nhanh không chậm, như đang thăm dò, nhưng mỗi nơi nó đi qua đều để lại một cảm giác tê dại khó cưỡng. Trác Dực Thần cảm nhận được cả hơi ấm từ đầu ngón tay lẫn ánh mắt chăm chú như muốn thiêu đốt mình. Y không thể chống cự, chỉ biết siết chặt bàn tay run rẩy, hơi thở gấp gáp, cả cơ thể như chìm trong dòng cảm xúc pha lẫn giữa ngượng ngùng và bất lực.

Triệu Viễn Chu nở một nụ cười, hắn gắt gao nắm hai tay y đè sang hai bên đầu, rồi hắn một lần nữa ngang nhiên chiêm đoạt đôi môi mà hắn luôn thèm khát.

"Ưm..."

Cảm giác nụ hôn dần dần cuốn lấy lý trí y, cơ thể bị cuốn theo cơn cuồng nhiệt của hắn. Hơi thở Trác Dực Thần gấp gáp, ngực phập phồng như muốn thoát khỏi lồng ngực, nhưng lại cảm thấy như bị hắn chiếm lấy hoàn toàn. Môi Triệu Viễn Chu không buông tha, mỗi một nụ hôn như thêu đốt vào trong lòng y, khiến tâm hồn y như chìm trong một biển lửa, không thể dứt ra. Trác Dực Thần cảm thấy một sức mạnh lạ kỳ từ người hắn, một sức mạnh không thể chống cự, chỉ có thể để bản thân chìm đắm trong cảm giác đó, run rẩy theo từng nhịp hôn, không muốn cũng không thể dứt ra.

Những nụ hôn của Triệu Viễn Chu như cơn mưa rào bất tận, không để sót bất kỳ nơi nào trên thân thể Trác Dực Thần. Mỗi lần môi hắn lướt qua, làn da trắng ngần kia lại thoáng run lên, để lại một vệt ửng đỏ nhàn nhạt. Khi nụ hôn di chuyển xuống thấp hơn, dừng lại nơi hai đầu nhũ hoa nỏ nhô lên, hơi thở của Trác Dực Thần khẽ nghẹn lại, cả thân thể y cứng đờ trong phút chốc.

Triệu Viễn Chu không vội vàng, đôi môi hắn nhẹ nhàng lướt qua, mơn trớn tựa cánh hoa chạm vào da thịt, khơi gợi từng cảm giác tê dại lan dần khắp cơ thể. Trác Dực Thần khẽ rùng mình, bàn tay vô thức nắm chặt lấy chăn, cố gắng kiềm chế cơn run rẩy không thể kiểm soát.

Triệu Viễn Chu cúi xuống thấp hơn, đầu lưỡi khẽ lướt qua một bên liếm láp, mang theo cảm giác ấm nóng pha chút kích thích, khiến Trác Dực Thần không nhịn được mà bật ra một tiếng rên khẽ. Nhưng âm thanh ấy chưa kịp chìm vào không khí, thì một cơn đau bất chợt ập đến khi hắn nhẹ nhàng cắn lấy đầu nhũ, không ngừng liếm mút đay nghiến khiến nó dần căng cứng. Cơn tê tái ấp đến khiến đầu ngón tay ngón chân y khẽ co rút lại, cả cơ thể như không còn có thể làm theo ý mình.

"Triệu... Viễn Chu..." Trác Dực Thần thở gấp, gọi tên hắn trong cơn hoảng loạn lẫn khó chịu, nhưng bàn tay bị giữ lại không đủ sức dứt ra. Triệu Viễn Chu chỉ đáp lại bằng một ánh nhìn thâm trầm, môi hắn lại cắn khẽ thêm một lần, rồi dùng lực mạnh hơn, như muốn đánh dấu sự chiếm hữu nơi ấy.

Sự đay nghiến ấy không chỉ mang đến cảm giác đau nhói, mà còn như một luồng điện chạy thẳng qua tâm trí Trác Dực Thần, khiến y không biết mình nên phản ứng thế nào. Lý trí muốn vùng vẫy, nhưng từng cảm giác đang dồn dập kéo đến lại khiến y vô thức thả lỏng, để mặc bản thân bị cuốn vào vòng xoáy của hắn.

Trong khi đôi môi hắn không ngừng trêu đùa, cắn mút, thì bàn tay rắn chắc lại nhẹ nhàng trượt xuống, mân mê bên còn lại. Động tác của hắn chậm rãi nhưng đầy sức gợi, từng cái vuốt ve như muốn thiêu đốt mọi ý niệm kháng cự còn sót lại trong tâm trí Trác Dực Thần.

Cảm giác bị tấn công từ cả hai phía khiến Trác Dực Thần không thể kiểm soát cơ thể mình. Y khẽ rùng mình, hơi thở ngày càng nặng nề, một cảm giác lạ lẫm vừa đau nhói vừa nhồn nhột dâng lên, lan tỏa khắp mọi giác quan. Bàn tay hắn, dù không quá mạnh bạo, nhưng từng cái chạm lại như khắc sâu vào da thịt y, khiến y không biết nên vùng ra hay buông xuôi.

"Hn... Triệu Viễn Chu, ngươi..." Trác Dực Thần lắp bắp, giọng nói đứt quãng như bị bóp nghẹt bởi cảm giác áp đảo đang tràn ngập.

Ánh mắt Triệu Viễn Chu vẫn trầm tĩnh mà nóng rực, dường như càng bị vẻ mặt bất lực đầy ngượng ngùng kia kích thích hơn. Bàn tay hắn không ngừng di chuyển, thỉnh thoảng dùng chút lực ấn nhẹ, lại thỉnh thoảng xoa nắn dịu dàng, như muốn thử nghiệm mọi cảm giác có thể mang lại. Trác Dực Thần cắn chặt môi, nhưng sự ấm áp từ cả đôi môi và bàn tay của hắn đã khiến mọi phòng tuyến trong lòng y dần lung lay.

Khi nơi ấy đã sưng đỏ lên, Triệu Viễn Chu mới chịu rời đi. Đôi môi hắn thoáng nhếch lên, mang theo một nụ cười đầy thỏa mãn, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ẩn chứa chút ý trêu chọc.

Trác Dực Thần ngượng ngùng quay đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của hắn. Cảm giác nóng rát trên da thịt vẫn còn đó, như từng dấu vết mà Triệu Viễn Chu để lại đều muốn khắc sâu vào y. Toàn thân y căng cứng, hơi thở phập phồng, gương mặt đỏ ửng đến tận mang tai, không rõ vì tức giận, ngượng ngùng hay vì cảm giác khó nói vừa rồi.

Triệu Viễn Chu cúi xuống thấp hơn, dùng ngón tay khẽ lướt qua dấu vết mình vừa tạo ra, ánh mắt đầy chiếm hữu: "Tiểu Trác, cơ thể này của ngươi, cũng đã thuộc về ta rồi..."

Nghe vậy, Trác Dực Thần cắn chặt môi, bàn tay run rẩy khẽ siết lấy góc chăn. Nhưng y không nói gì, chỉ quay mặt đi, đôi mắt lóe lên tia bối rối lẫn bất lực, như muốn giấu nhẹm mọi cảm xúc đang trào dâng trong lòng.

Bỗng...

Triệu Viễn Chu đột ngột dang rộng hai chân Trác Dực Thần ra, hành động bất ngờ khiến y không kịp phản ứng, cả thân người căng cứng. Khi ánh mắt nóng rực của hắn dừng lại ở nơi đó, Trác Dực Thần giật mình, cảm giác nhục nhã lẫn tức giận ập đến như cơn sóng lớn.

"Triệu Viễn Chu! Ngươi..." Y vừa thốt lên, đôi chân liền muốn vùng vẫy để đạp hắn ra. Nhưng nào ngờ, bàn tay mạnh mẽ của Triệu Viễn Chu đã nhanh chóng giữ chặt lấy cổ chân y, như thể đoán trước được phản ứng này.

"Tiểu Trác, đừng động." Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút uy nghiêm không thể cãi lời, nhưng lại như thêm dầu vào lửa. Trác Dực Thần nghiến răng, ánh mắt đầy tức giận và xấu hổ: "Ngươi buông ra! Đừng... nhìn!"

Triệu Viễn Chu cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da nhạy cảm của y, khiến Trác Dực Thần không khỏi rùng mình. Bàn tay hắn siết chặt hơn, như muốn nhấn mạnh rằng y không thể thoát được. Hắn nhìn y, nở một nụ cười đầy vẻ trêu chọc: "Ta không nhìn thì còn ai được nhìn đây?"

Câu nói đơn giản ấy lại như ngọn lửa đổ thêm vào ngọn gió, khiến Trác Dực Thần vừa xấu hổ vừa giận dữ, cả người run lên. Nhưng đôi tay, đôi chân của y đều bị khống chế, chỉ có thể bất lực nhìn hắn, không biết làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh đáng xấu hổ này. Cảm giác bị ép buộc mà không thể làm gì khiến lòng y dậy lên những cảm xúc mâu thuẫn không tên, vừa giận dữ vừa không thể chống cự.

Triệu Viễn Chu kéo từ trong áo ra một lọ dược nhỏ, bình thủy tinh trong suốt lóe lên dưới ánh sáng mờ. Nhưng thay vì dùng nó, hắn lại quăng đi không thương tiếc, tiếng vỡ khẽ vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

"Hiện tại cái này vô dụng." Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút trêu chọc lẫn sự kiêu ngạo đặc trưng.

Trác Dực Thần nằm dưới thân hắn, ánh mắt vừa tức giận vừa khó hiểu, nhìn theo chiếc lọ đã vỡ tan thành từng mảnh. Y thở dốc, gắng sức cất lời:

"Nó... là cái gì? Ngươi chẳng phải từng nói đó là dược trị thương sao?"

Triệu Viễn Chu cúi xuống, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt nhưng không kém phần quyến luyến. Hắn khẽ vuốt qua gương mặt đỏ bừng của y, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

"Tiểu Trác à... ngươi thật ngây thơ. Ngươi quên mất ta là yêu quái rồi sao?"

Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như một lưỡi dao sắc bén, khiến Trác Dực Thần sững người. Y khẽ mấp máy môi, nhưng chẳng thể thốt nên lời.

Triệu Viễn Chu chậm rãi tiếp tục, giọng điệu như đang trêu chọc con mồi bất lực: "Dược đó ta cố tình mang theo... nhưng không phải để trị thương. Nó vốn là để dùng trong những lúc như thế này. Lần trước ngươi cũng dùng tới nó rồi mà."

Ánh mắt hắn như muốn thiêu cháy Trác Dực Thần, khiến y không khỏi rùng mình. Y lắp bắp, giọng nói pha lẫn hoảng loạn: "Ngươi... ngươi nói vậy là sao?"

Triệu Viễn Chu chỉ cười, một nụ cười không rõ ý tứ, mang theo sự nguy hiểm mà không ai dám nhìn thẳng. Bàn tay hắn chậm rãi hạ xuống, lướt qua từng tấc da thịt mềm mại, dừng lại ở nơi miệng huyệt động. Đầu ngón tay khẽ chạm vào, cảm nhận sự ướt át đã bắt đầu lan tràn.

Trác Dực Thần giật mình, cả thân người run rẩy co lại như phản xạ tự nhiên. Gương mặt y đỏ bừng, ánh mắt đầy vẻ bất an pha lẫn hoảng loạn.

Triệu Viễn Chu không hề bận tâm, đôi môi hắn nhếch lên thành một nụ cười ranh mãnh, ánh mắt tràn đầy sự chế nhạo xen lẫn chiếm hữu. Hắn khẽ dùng ngón tay trêu đùa nơi cửa huyệt, cảm nhận sự co rút khẽ khàng nhưng lại không thể nào trốn thoát.

"Nơi đây..." Hắn cúi xuống, thì thầm bên tai Trác Dực Thần, giọng nói thấp trầm đầy mê hoặc, mang theo chút gì đó như sự chinh phục. "Không cần đến thứ đó nữa... vì ngươi, cũng đã là yêu rồi."

Lời nói của hắn như một ngọn lửa đổ vào cơn bão lòng Trác Dực Thần. Y sững người, ánh mắt thoáng vẻ bối rối lẫn hoảng sợ. Trác Dực Thần nghiến răng, ánh mắt ánh lên tia tức giận lẫn bất lực:

"Ngươi..." Y muốn phản kháng, nhưng mọi lời nói đều bị mắc kẹt nơi cổ họng, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập không ngừng.

Triệu Viễn Chu chỉ mỉm cười, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt qua mọi sự chống cự của y. Bàn tay hắn không hề dừng lại, vẫn chậm rãi trêu chọc, mang theo cảm giác áp đảo không cách nào thoát được.

Trác Dực Thần tức giận đến cực điểm, không kìm được nữa mà vung chân đạp mạnh vào ngực Triệu Viễn Chu. Y hét lên, giọng nói vừa giận dữ vừa đầy nỗi tủi hờn: "Ngươi! Hóa ra ngươi luôn có ý đồ với ta!!!"

Cú đạp ấy chứa đựng toàn bộ sự phẫn nộ của Trác Dực Thần, nhưng lại chẳng hề làm lung lay được Triệu Viễn Chu. Hắn vẫn vững vàng như núi, bàn tay mạnh mẽ nhanh chóng giữ gọn lấy chân y, khiến mọi sự phản kháng trở nên vô dụng.

Ánh mắt Triệu Viễn Chu vẫn bình thản, thậm chí còn mang theo chút ý cười nhàn nhạt. Hắn nghiêng đầu nhìn y, giọng nói trầm thấp mà đầy trêu chọc:

"Ý đồ với ngươi? Tiểu Trác, ngươi nghĩ ta là loại người vòng vo như vậy sao?"

"Ngươi... buông ra! Đồ vô sỉ!" Trác Dực Thần cắn răng, đôi tay siết chặt lại như muốn đấm vào mặt hắn, nhưng chỉ đổi lại là một sự bất lực càng lớn. Y cảm nhận rõ lực siết của bàn tay hắn trên chân mình, mạnh mẽ đến nỗi y không thể giãy giụa thêm chút nào.

Triệu Viễn Chu cúi xuống, khuôn mặt kề sát hơn, ánh mắt sâu thẳm đầy áp đảo. Hắn khẽ nhếch môi, giọng nói càng thêm châm biếm:

"Tiểu Trác, ta không cần phải có 'ý đồ'. Ngươi vốn dĩ đã thuộc về ta."

"Ngươi mơ đi!" Y hét lên, nhưng giọng nói đầy sự yếu ớt, không cách nào che giấu được nỗi lo lắng đang dâng lên trong lòng.

Triệu Viễn Chu không trả lời, chỉ mỉm cười, một nụ cười tràn đầy sự chiếm hữu. Đôi môi hắn tiếp tục di chuyển, từng nụ hôn từ cổ chân trượt xuống, đi dọc theo đường cong mềm mại nơi cẳng chân.

Cảm giác ấm áp từ đôi môi hắn, cùng sự mơn trớn của hơi thở, khiến Trác Dực Thần không thể nào che giấu được sự xao động trong lòng. Y nghiến răng, cố gắng kìm nén, nhưng cơ thể lại không thể tránh khỏi cơn rùng mình khe khẽ khi môi hắn chạm đến những điểm nhạy cảm.

"Ngươi dừng lại ngay!" Y hét lên, giọng nói pha lẫn tức giận và xấu hổ.

Triệu Viễn Chu khẽ nhướn mày, ánh mắt đầy vẻ trêu ngươi: "Tiểu Trác, ngươi hét lên như vậy, chẳng phải càng khiến ta muốn tiếp tục hơn sao?"

Lời nói ấy như ngọn lửa đổ thêm dầu, khiến Trác Dực Thần càng thêm giận dữ. Bàn tay Triệu Viễn Chu không chút vội vã, ngón tay thon dài chậm rãi tiếp cận nơi sâu kín nhất, như muốn dò xét từng phản ứng nhỏ nhặt của Trác Dực Thần.

Ngón tay đầu tiên khẽ chạm vào, nhẹ nhàng lướt qua cửa huyệt, nơi đã trở nên mềm mại và ướt át hơn bao giờ hết. Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay hắn khiến Trác Dực Thần giật mình, cả người căng cứng, không còn biết phản kháng là gì nữa.

Triệu Viễn Chu chẳng hề dừng bước, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc bén và không hề nhượng bộ. Hắn thì thầm, giọng nói trầm thấp như mê hoặc:

"Tiểu Trác, ngươi càng căng thẳng thì sẽ càng khó chịu đấy."

Lời nói ấy khiến Trác Dực Thần tức giận đến nghẹn lời, nhưng chưa kịp phản bác, y đã cảm nhận được ngón tay của hắn bắt đầu đẩy nhanh hơn, mang theo cảm giác xa lạ cùng khoái cảm khiến y không khỏi run rẩy.

Cơ thể Trác Dực Thần theo phản xạ co rút lại, nhưng Triệu Viễn Chu vẫn kiên nhẫn, từng chút một trêu đùa, mơn trớn, khiến nơi ấy dần quen với sự hiện diện của hắn. Ngón tay thứ hai nhanh chóng nối tiếp, lần này mạnh bạo hơn, như muốn xâm chiếm toàn bộ sự phòng bị còn sót lại của y.

"A..." Trác Dực Thần cắn chặt môi, không kìm được mà bật ra một tiếng rên khe khẽ. Gương mặt y đỏ bừng, vừa vì xấu hổ, vừa vì cảm giác khó nói thành lời đang dần lan tỏa trong cơ thể.

Triệu Viễn Chu nở một nụ cười thỏa mãn, ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu. Hắn không dừng lại, ngón tay thứ ba từ từ gia nhập, động tác mỗi lúc một mãnh liệt, vừa như khiêu khích, vừa như trấn áp, khiến Trác Dực Thần không còn cách nào chống đỡ.

"Ngươi thật ngoan, Tiểu Trác," hắn trầm giọng khen ngợi, lời nói mang theo chút gì đó như sự cưng chiều lẫn trêu chọc.

Cuối cùng, khi những ngón tay hư hỏng của Triệu Viễn Chu rút ra mang theo thuỷ dịch nhớp nháp nhầy nhụa vây khốn đầu ngón tay. Trác Dực Thần thở hổn hển, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát. Cảm giác trống trải bất ngờ khiến y bất giác siết chặt lại, nhưng chưa kịp định thần, một cảm giác hoàn toàn khác, lớn hơn, nóng rực hơn, đã chạm đến nơi sâu kín nhất của y.

"Đừng..." Giọng nói của Trác Dực Thần run rẩy, yếu ớt đến mức chính y cũng không nhận ra. Ánh mắt y ánh lên sự hoảng loạn lẫn bất lực, cả người như đóng băng trước áp lực của thứ to lớn phía dưới thân đang muốn tiến vào.

Triệu Viễn Chu cúi xuống nhìn y, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng pha lẫn nguy hiểm. Hắn cầm đầu côn thịt áp sát vào miệng huyệt, dần dần đẩy vào bên trong.

"Tiểu Trác, đừng sợ... ta sẽ nhẹ nhàng thôi."

Nhưng lời hứa ấy chỉ như gió thoảng qua, bởi ngay khi hắn bắt đầu tiến vào, cảm giác đau đớn như xé rách khiến Trác Dực Thần giật mình, đôi mắt mở to, hơi thở gấp gáp hơn.

"Đừng... ra ngoài!." Y cắn chặt môi, nước mắt bất giác tràn ra nơi khóe mắt, nhưng lại không biết là vì đau đớn hay cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Triệu Viễn Chu khẽ dừng lại, ánh mắt lóe lên một tia cảm thông hiếm hoi. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của y, rồi thì thầm: "Tiểu Trác, thả lỏng nào... tin ta."

Hắn cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên trán y, như muốn trấn an. Đồng thời, hắn từ từ tiến sâu hơn, động tác chậm rãi nhưng chắc chắn, mang theo sự áp đảo không cách nào chống lại.

Cơ thể Trác Dực Thần co rút lại theo phản xạ, cảm giác căng đầy như muốn phá vỡ mọi giới hạn khiến y nghẹn thở. Nhưng xen lẫn với sự đau đớn ấy, một cảm giác khác, khó nói thành lời, dần len lỏi vào từng mạch máu, khiến y không biết nên chống cự hay chấp nhận.

"A..." Một tiếng rên nhỏ thoát ra từ đôi môi y, vừa như bất mãn, vừa như chấp nhận số phận.

Triệu Viễn Chu cúi nhìn y, nở một nụ cười dịu dàng pha chút đắc ý. Hắn hôn lên đôi môi đang run rẩy của y, khẽ thì thầm: "Ngươi thật đẹp, Tiểu Trác...."

Chiếc lưỡi nóng bỏng xâm nhập vào khoang miệng, quấn lấy chiếc lưỡi của y, kéo theo từng cảm giác tê dại lan dọc sống lưng.

"Ư..." Một âm thanh yếu ớt bật ra, mang theo sự bất lực lẫn xấu hổ. Cùng lúc đó, bên dưới, Triệu Viễn Chu bắt đầu nhịp nhàng di chuyển. Côn thịt nóng bỏng kia mỗi lần tiến vào đều mang theo cảm giác vừa căng đầy, vừa mãnh liệt đến mức Trác Dực Thần không thể chịu đựng nổi. Cơ thể y không ngừng run rẩy, hai bàn tay yếu ớt bấu chặt vào bờ vai hắn như tìm kiếm một điểm tựa.

"Tiểu Trác, phối hợp với ta..." Triệu Viễn Chu thì thầm giữa nụ hôn sâu, giọng nói trầm thấp như một mệnh lệnh ngọt ngào không cách nào từ chối.

Nhịp điệu dần trở nên hòa quyện, trên dưới phối hợp một cách hoàn hảo. Mỗi lần hắn thúc sâu, cơ thể Trác Dực Thần lại như muốn bừng cháy. Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, nặng nề và gấp gáp, từng tiếng rên rỉ yếu ớt của y như kích thích bản năng chiếm hữu của hắn ngày một mãnh liệt hơn.

"Ngươi..." Trác Dực Thần thốt lên nhưng lại bị chặn lại bởi nụ hôn khác, lần này càng sâu và cuồng nhiệt hơn. Triệu Viễn Chu như muốn xóa tan mọi suy nghĩ của y, chỉ để y chìm đắm hoàn toàn trong cảm giác mà hắn mang lại.

Nhịp độ của côn thịt mỗi lúc một cường bạo, không hề có ý định dừng lại. Mỗi lần tiến vào, cơ thể Trác Dực Thần lại cong lên theo phản xạ, cảm giác căng đầy như muốn phá vỡ mọi giới hạn của y.

"Ư... Dừng lại...A..." Trác Dực Thần run rẩy kêu lên, giọng nói khản đặc, pha lẫn đau đớn và bất lực. Y quay mặt đi, nước mắt lăn dài trên gương mặt đỏ bừng, nhưng những tiếng rên khe khẽ không cách nào ngăn lại được. "Ta không thích... Không muốn...!"

Triệu Viễn Chu khựng lại trong giây lát, ánh mắt nhìn y đầy trêu chọc và lạnh lùng. Hắn cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phả bên tai Trác Dực Thần, giọng nói trầm thấp như lời thì thầm ma mị: "Tiểu Trác, ngươi nói dừng, nhưng cơ thể ngươi thì không nghĩ vậy đâu."

Vừa dứt lời, hắn thúc mạnh một cái, khiến Trác Dực Thần không thể kiềm chế, cả người giật nảy, một tiếng rên bật ra khỏi đôi môi run rẩy của y.

"A..." Trác Dực Thần cắn chặt môi, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn như muốn nói điều gì, nhưng trước ánh mắt sắc bén và đầy áp đảo của Triệu Viễn Chu, y chỉ có thể nghẹn lời.

Nụ cười của Triệu Viễn Chu càng thêm đắc ý. Hắn không những không giảm tốc độ, mà ngược lại còn tăng thêm sức mạnh và nhịp điệu, mỗi lần đều tiến sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như muốn khẳng định chủ quyền của mình.

Cơ thể Trác Dực Thần không ngừng run rẩy, cảm giác đau đớn và khoái cảm pha lẫn vào nhau, khiến y không phân biệt nổi bản thân đang muốn thoát ra hay muốn chìm sâu hơn. Y bấu chặt lấy tấm lưng của Triệu Viễn Chu, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể mặc cho hắn dẫn dắt, từng chút một phá vỡ mọi sự tự tôn cuối cùng.

Trác Dực thần như muốn bất tỉnh vì lực bạo của Triệu Viễn Chu và cảm giác khoái cảm mãnh liệt mà hắn mang lại.

Triệu Viễn Chu càng làm càng giống như phát điên bộc lộ thú tính thực sự của yêu thú, hắn cúi xuống môi lưỡi không ngừng liếm mút trêu đùa hai đầu nhũ hoa khiến nó căng cứng. Phía dưới côn thịt bị hậu huyệt nuốt trọn cương cứng nhức nhối, thuỷ dịch nóng bỏng bao lấy thân cư vật khiến nó vừa trơn trượt dễ dàng ra vào, vừa lại như muốn mang nó xoa bóp đầy kích thích khiến Triệu Viễn Chu càng hung hăng, muốn ăn tươi nuốt sống con mồi dưới nanh vuốt.

"A...chậm...ah..."

Trác Dực Thần tận hưởng cơn khoái cảm, miệng không ngừng kêu rên những thanh âm dâm đãng.

Triệu Viễn Chu siết chặt eo y, nghiến răng ken két, hắn lấy đà thúc thật sâu vào trong Trác Dực Thần, tìm được nơi khoái cảm nhất mà đâm mạnh.

"Ah...sâu quá....sâu quá..."

Bị cư vật khổng lồ đâm dập liên hồi vào bên trong khiến bụng y nhức nhối, thực sự như bị con dã thú trên giường này doạ cho sợ, vô thức lại siết chặt hậu huyệt, khiến Triệu Viễn Chu phải rên rỉ đến nghiến răng, "Yêu nghiệt! Bị thao đến mức này rồi vẫn còn chặt như vậy."

Dứt lời hắn mạnh bạo nâng hai chân Trác Dực Thần gác lên vai hắn, côn thịt thuận thế tiến thực sâu vào bên trong đến kịch đầu. Trác Dực Thần chỉ biết căng cứng người kêu rên, từ dưới hạ bộ một lần nữa như có dòng điện chạy dọc sống lưng đến tê dại da đầu. Hoa huyệt ướt át nhầy nhụa dịch thuỷ, như một cái động nhỏ hút lấy côn thịt của Triệu Viễn Chu, làm nó lại to hơn vài lần.

Triệu Viễn Chu nhanh chóng chọc ra rút vào, làm cho huyệt nhỏ mang thuỷ dịch chảy ra dòng dòng, làm cho nó liên tục ăn vào mà quen thuộc, cho nó sau này chỉ có thể thèm khát bảo bối của hắn. Cơn đau đớn cùng khoái cảm liên tục ập đến như kình phong bão táp, Trác Dực Thần sợ hãi hoảng đến khóc nức nở, nước mắt chảy dài trên khoé mắt y.

Triệu Viễn Chu cúi người, áp sát hơn nữa, môi hắn nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt đang chảy dài trên khóe mắt Trác Dực Thần. "Ngoan, đừng sợ... đừng khóc nữa..." Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn như lời thì thầm vừa dỗ dành vừa mệnh lệnh, bàn tay lớn vỗ về đôi mắt đỏ hoe của y, ngón tay thô ráp lau đi từng dòng lệ nóng hổi.

Nhưng lời nói dịu dàng ấy lại trái ngược hoàn toàn với động tác phía dưới. Hắn vẫn tiếp tục tiến sâu, không chút do dự, mỗi lần thúc mạnh như sóng dữ cuốn lấy y, không để y có một giây nào để thở.

Trác Dực Thần toàn thân run rẩy, từng cơn đau nhói hòa cùng khoái cảm lạ lẫm như dòng nước chảy ngược, khiến y không thể phân biệt nổi đâu là đau, đâu là mê loạn. Nước mắt trào ra không ngừng, đôi tay yếu ớt bấu lấy vai hắn, nhưng chẳng thể đẩy hắn ra, chỉ có thể nghẹn ngào thốt lên từng tiếng đứt quãng, vừa như cầu xin vừa như khuất phục.

Sau rất nhiều lần phóng thích, cơ thể Trác Dực Thần mềm nhũn, nằm bất động trên mớ hỗn độn. Từng hơi thở của y đều đứt quãng, ngực phập phồng như đang cố gắng gom góp chút sức lực cuối cùng. Dịch thể nhầy nhụa từ lỗ hậu không ngừng chảy xuống dọc cẳng chân hoà cùng tinh dịch của Triệu Viễn Chu, càng làm tăng thêm cảm giác xấu hổ lẫn tủi hổ trong lòng.

Y khép hờ đôi mắt, ánh nhìn mờ mịt như mất đi toàn bộ ý chí, cơ thể gần như không còn chút sức lực, ngay cả việc cử động ngón tay cũng trở nên khó khăn.

"Cuối cùng... cũng xong..." Y thầm nghĩ, giọng nói khàn đặc lẩm bẩm:

"Triệu Viễn Chu... ngươi vừa lòng chưa?"

Nhưng câu trả lời của hắn không phải là lời nói, mà là cảm giác nóng rực từ phía dưới bất ngờ tiếp tục trỗi dậy. Triệu Viễn Chu không có ý định buông tha, đôi tay mạnh mẽ lại đặt lên hông y, khẽ nâng cơ thể gần như bất động của y lên.

"Ngươi..." Trác Dực Thần thốt lên, nhưng chưa kịp phản kháng, y đã cảm nhận được sự xâm nhập quen thuộc nhưng không kém phần mãnh liệt. Cảm giác căng đầy lần nữa bao trùm, khiến y giật mình co rúm, ánh mắt đầy kinh hãi lẫn mệt mỏi.

"Không... ta không chịu nổi nữa... Dừng lại!" Y kêu lên yếu ớt, đôi tay run rẩy muốn đẩy hắn ra, nhưng tất cả nỗ lực đều trở nên vô nghĩa trước sức mạnh áp đảo của Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm mang theo chút cười cợt lẫn chiếm hữu. Hắn khẽ thì thầm, giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyền uy:

"Tiểu Trác...Chúng ta còn cả đêm dài phía trước..."

Câu nói ấy như một lời tuyên bố không thể phản bác. Hắn tiếp tục di chuyển, nhịp điệu càng lúc càng dồn dập, bỏ mặc sự phản kháng yếu ớt của Trác Dực Thần, chỉ tập trung vào việc chiếm đoạt và áp chế y hoàn toàn.

Nước mắt lại tràn ra nơi khóe mắt Trác Dực Thần, nhưng trong ánh mắt ngấn nước của y vẫn lóe lên tia phẫn nộ, đôi môi run run cất tiếng, từng chữ như nghiến qua kẽ răng:

"Ngươi là đồ Khỉ Vương bát đản!!"

Triệu Viễn Chu nghe vậy, đôi mắt lóe lên tia ranh mãnh, nụ cười nhếch môi đầy thách thức. "Khỉ Vương sao?" Hắn cúi đầu sát lại, ánh mắt khóa chặt lấy y, giọng nói mang theo ý cười nhưng cũng không kém phần bá đạo. "Vậy thì ngươi chính là phu nhân của Khỉ Vương này!"

Trác Dực Thần tức đến nghẹn lời, mặt đỏ bừng, lớn tiếng đáp trả: "Ngươi!! Mặt dày vô sỉ!!"

Triệu Viễn Chu chẳng những không giận, còn thản nhiên đáp: "Phải...Để mặt dày vô sỉ này hầu hạ phu nhân cho chu đáo."

Hắn vừa nói, tay kéo mạnh xuống, một cú thúc dứt khoát, xâm nhập thẳng vào, không chút nương tay.

Trác Dực Thần đau đến bật tiếng kêu nghẹn ngào, cơ thể giật mình cứng lại, đôi mắt trợn tròn hoảng loạn. Nhưng tiếng cười trầm thấp bên tai y vẫn vang lên, đầy cợt nhả và chiếm hữu: "Phu nhân, ngoan ngoãn để ta hầu hạ."

Hắn vừa nói, vừa không chút nương tay, mạnh mẽ tiến sâu hơn khiến Trác Dực Thần chỉ có thể thốt lên từng tiếng nghẹn ngào: "A... không... không... Triệu Viễn Chu, ngươi dừng lại..."

Nhưng Triệu Viễn Chu chẳng những không dừng, còn cúi đầu hôn lên tai y, hơi thở nóng rực phả vào khiến Trác Dực Thần run lên từng đợt. "Ngoan ngoãn đi, đêm nay ta sẽ dạy ngươi thế nào là phu nhân của Khỉ Vương."

Trác Dực Thần bật tiếng kêu đau đớn, từng âm thanh ngắt quãng thoát ra từ đôi môi tái nhợt: "A... không... Triệu Viễn Chu... dừng lại... a..."

Mỗi cú thúc mạnh khiến y run rẩy không kiểm soát, tiếng kêu ngày càng cao vút: "A... đau quá... không được... a... ngươi... dừng lại!"

Triệu Viễn Chu cúi xuống, ghé sát tai y, giọng hắn trầm khàn xen chút trêu chọc: "Kêu đi, Tiểu Trác, kêu nữa đi, ta thích nghe..."

Trác Dực Thần cắn răng cố kìm nén, nhưng không thể ngăn những tiếng rên nghẹn ngào vang lên, âm thanh mang theo sự bất lực và khoái cảm hòa quyện: "Ưm... a... dừng lại... a... không... ta không chịu nổi..."

Sau tất cả, Trác Dực Thần mệt đến mức không còn sức nhấc nổi một ngón tay, gục hoàn toàn trên người Triệu Viễn Chu, hơi thở yếu ớt như chỉ còn thoi thóp. Triệu Viễn Chu cúi nhìn y, đáy mắt thoáng nét dịu dàng hiếm hoi, nhưng cũng không che giấu được sự chiếm hữu mãnh liệt.

Hắn không biết từ đâu hoá ra một bồn tắm nước nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút hòa quyện với hương thảo dược thoang thoảng, xua tan phần nào mỏi mệt. Triệu Viễn Chu bế Trác Dực Thần vào đó, từng động tác tỉ mỉ nhưng vẫn mang sự chiếm lĩnh của kẻ đứng trên. Trác Dực Thần không còn sức kháng cự, chỉ có thể để mặc hắn giúp mình tẩy rửa, cả người thả lỏng đến mức dựa hẳn vào vai Triệu Viễn Chu.

Nước nóng vây quanh cơ thể, kết hợp với mùi hương thảo dược làm Trác Dực Thần cảm thấy dễ chịu lạ thường, mí mắt ngày càng nặng trĩu. Y mơ màng dựa vào Triệu Viễn Chu, hơi thở đều dần như muốn ngủ. Nhưng tư thế này lại khiến khoảng cách giữa hai người quá gần, khiến Triệu Viễn Chu không tài nào kiềm chế được.

Hơi ấm cơ thể mềm mại dựa sát vào hắn, mùi hương tự nhiên của Trác Dực Thần khiến máu trong người Triệu Viễn Chu như sôi trào. Đôi mắt hắn tối lại, bàn tay đang dịu dàng vuốt nước trên lưng y bỗng dừng lại, thay vào đó là siết nhẹ, giọng khàn khàn bên tai: "Tiểu Trác... đừng trách ta..."

Trác Dực Thần vốn đã thiu thiu ngủ trong hơi nước ấm áp, cơ thể mềm nhũn tựa vào Triệu Viễn Chu. Nhưng sự xâm nhập bất ngờ từ bên dưới cùng với dòng nước nóng làm y giật mình, cảm giác lạ lẫm mà mãnh liệt khiến tiếng rên bật khỏi miệng. Y theo bản năng ôm chặt lấy cổ Triệu Viễn Chu, không muốn tỉnh nhưng cũng không thể chìm vào giấc ngủ yên ổn.

Nước mắt bất lực lăn dài trên gò má, giọng nói yếu ớt mà nghẹn ngào: "Triệu Viễn Chu... hức... tha cho ta đi... ta chịu không nổi nữa..."

Nhưng lời cầu xin ấy chỉ càng làm Triệu Viễn Chu thêm kích động, đôi mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh bạo khởi trên trán, giọng nói trầm đục đầy dục vọng:

"Tiểu Trác, ta nhìn ngươi, thật sự không thể kiềm chế được!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top