Chương 11


Thời gian trôi qua nhanh như bay, nháy mắt đã tới đầu tháng sau. Đoàn Quân Nhiên hưng trí bừng bừng đã sớm chuẩn bị xong xuôi con diều. Sáng sớm hôm sau đã sôi nổi chạy đến thượng thư phòng, ồn ào ầm ĩ bắt Long Tĩnh Lam xuất cung đi chơi, thấy Long Tĩnh Lam chuẩn bị coi thường mình liền liên tiếp la to.

"Tĩnh Lam! Tĩnh Lam! Lễ hội thả diều! Con diều lớn lắm nha!"

"Diều! Diều! Lễ hội thả diều! Thật lớn thật lớn thật lớn nha Tĩnh Lam!"

...

Cuối cùng, Long Tĩnh Lam thật sự bị y ầm ĩ đến hết cách, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, lập tức ngây dại, sau đó nhìn Đoàn Quân Nhiên cười ngây ngô cười với mình, sau lưng bỗng nhiên có cảm giác gai gai.

Long Tĩnh Lam ho một tiếng, hớp ngụm trà, kéo dài giọng, "Ai... Hoàng thượng, ngài đây là ăn mặc kiểu gì thế?"

Đoàn Quân Nhiên nhìn lại mình, cảm thấy chẳng có gì là không ổn. Quần đùi ngắn màu trắng, trên đó có thêu mấy quả táo; áo trắng ngắn màu trắng, trên đó thêu mấy quả chuối tiêu; còn thêm đôi giày nhỏ cũng màu trắng, trên đó cũng thêu một đống ô mai. Trong tay còn cầm một con diều giấy, nhìn qua còn lớn hơn cả y...

"Khụ! Bộ y phục này của ngươi quá bắt mắt, nên đổi lại bộ khác bớt thu hút hơn đi." Long Tĩnh Lam đè nén ý muốn nổi lửa, bình tĩnh nói những lời này xong lại cúi đầu xem tấu chương, không để ý tới y.

"Ô..."

"Ta nói Đoàn Quân Nhiên a! Ngươi đừng có động tí lại khóc a! Ngươi có biết nước mắt của nữ nhân chảy nhiều quá sẽ không hiệu quả nữa không!" Long Tĩnh Lam không thể nhịn được nữa vỗ bàn đứng dậy.

"Nhưng người ta là nam nhân a!" Đoàn Quân Nhiên xoa xoa eo, không phục cãi lại, thấy đỉnh đầu Long Tĩnh Lam lại có một làn khí gì đó thoát ra.

"Uy! Tĩnh Lam? Trên đầu ngươi có hơi nước kìa..." Đoàn Quân Nhiên hảo tâm nhắc nhở hắn.

"Đừng nói sang chuyện khác!" Long Tĩnh Lam lại vỗ cái bàn, rống lên, "Không được khóc! Là nam nhân thì càng không được khóc!"

"Tại sao là nam nhân thì lại càng không được không?" Đoàn Quân Nhiên bĩu môi không phục.

"Chỉ có nữ nhân mới khóc sướt mướt, nam nhi có lệ cũng không dễ rơi, ngươi có biết không?!" Long Tĩnh Lam phát hiện Đoàn Quân Nhiên bây giờ đúng là càng lúc càng không dễ quản, phất phất tay xua Đoàn Quân Nhiên, "Được rồi, tóm lại là mau trở về thay bộ y phục khác đi, nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện ta đi cùng ngươi!"

"Tĩnh Lam, nam nhi có lệ không dễ rơi, mà là lúc nào cũng trút được một xô lớn!"

"..."

Long Tĩnh Lam đã không biết nên trưng cái vẻ mặt gì ra nữa, trầm mặc thật lâu mới hỏi y, "Ai dạy ngươi như vậy?"

Đoàn Quân Nhiên mặt mày rạng rỡ, vui vẻ nói, "Thái phó đại nhân a!"

Long Tĩnh Lam gật gật đầu, dùng ngón giữa đè huyệt thái dương, tự nói với mình: đây là thực tế, Đoàn Quân Nhiên vĩnh viễn bất tài, có ngu ngốc thêm nữa cũng không sao, thật sự không sao, thật sự không sao cả...

Long Tĩnh Lam đang tiến hành xây dựng tư tưởng trong đầu, một lúc sau mới trầm giọng nói, "Hoàng thượng, hôm nay không đi chơi diều, ngài quay về Quốc Tử Giám cho ta, chép sách đi, không thu được đủ mười lần thì không được ăn cơm!"

...

"Ô... Tĩnh Lam! Thật không có lương tâm a! Nhân lúc ta xuân mơn mởn ngây thơ đùa bỡn thân thể ta a! Còn, còn không đưa ta đi chơi diều!"

"Cái gì! Ta khi nào thì..."

"Ngươi còn bội tình bạc nghĩa! Chơi chán thân thể ta liền bắt ta đi học bài!"

"Đoàn Quân Nhiên, ngươi im miệng cho ta!"

"Oa! Sao mạng ta lạ khổ thế này a!"

Long Tĩnh Lam lại dùng ngón giữa đè huyệt thái dương, hắn nhắm mắt lại, cảm thấy bây giờ mình nên tự giác viết đơn xin xuống địa ngục trước thời hạn nộp cho Diên Vương đi, đỡ mất công đầu trâu mặt ngựa phải chạy lên đây một chuyến...

*

Kết quả cuối cùng là: Long Tĩnh Lam bị bắt đồng ý ngày hôm nay lập tức ra ngoài đến lễ hội thả diều. Hai người rốt cuộc ngồi trên mã xa lọc cọc đến vùng ngoại ô; Bùi đại thị vệ trưởng của chúng ta đương nhiên cũng phải tung tăng theo sau.

Đoàn Quân Nhiên cảm thấy rất mới mẻ, vén mành lên xem hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài, cái miệng nhỏ vui đến không khép lại được; có mỗi Long Tĩnh Lam buồn bực đến cực điểm nhịn đã lâu, vẫn phải mở miệng hỏi y, "Nhiên Nhiên, ngươi nói đùa bỡn thân thể là có ý gì?"

Đoàn Quân Nhiên nháy nháy đôi mắt thuần khiết mấy cái, sau đó bổ nhào vào người Long Tĩnh Lam, bắt đầu cù cù cho hắn nhột, sau đó cười nói, "Ai da, là ta đùa bỡn thân thể Tĩnh Lam cơ."

"..."

"Uy! Tĩnh Lam? Trên đầu của ngươi lại có hơi nước kìa!"

"..."

"Oa! Ta chưa nói sai cái gì, là hơi nước thật mà! Ô! Sao ngươi lại đánh mông ta?!"

__

Ngồi trên con ngựa cao to, Bùi Phi nghe trong xe ngựa truyền đến tiếng thét chói tai của Đoàn Quân Nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: "Là lá la, Hoàng thường ngồi trong xe, không nghe tiếng ngựa hí, chỉ nghe tiếng ngài khóc. Hỏi ở đâu, hỏi nhớ lại chỗ nào? Cũng chẳng nghĩ, cũng chẳng nhớ. Sáng nay thấy tướng quân, tướng quân đánh đòn, cái mông bị đánh đau, nơi chốn đều nở hoa ..."

__

Đánh mông Đoàn Quân Nhiên xong, Long Tĩnh Lam trong xe ngựa cuối cùng cũng thở một hơi, mặt âm trầm hỏi Đoàn Quân Nhiên "... Ai dạy ngươi nói thế?"

Đoàn Quân Nhiên oan ức nói, "Chính là hôm ngươi day ta võ công , ta ngất đi đó. Sau khi tỉnh lại, Đào Tử cùng Lê Tử nói cho ta biết, các nàng nói chỉ cần ta nói câu đó, ngươi chắc chắn sẽ đồng ý ra ngoài chơi với ta."

Long Tĩnh Lam ầm thầm rủa xả trong lòng: tại sao bên cạnh mình đều là loại người thế này a!!!

Long Tĩnh Lam với vẻ mặt tức giận cùng Đoàn Quân Nhiên với cái miệng méo xệch cuối cùng tới vùng ngoại ô thả diều. Bùi Phi đã tới trước, sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, mời Hoàng thượng xuống xe. Đoàn Quân Nhiên gọi, "Nha, sử quan, mở cửa xe ra đi!"

Long Tĩnh Lam còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy sử quan từ chỗ đối diện phía dưới chui ra, thần sắc bình tĩnh đi mở cửa xe.

"Đợi một chút! Y chui vào xe này từ bao giờ?" Long Tĩnh Lam quả thực cũng không có từ ngữ nào nói nổi. Tại sao đám thủ hạ dưới trướng Đoàn Quân Nhiên đều là đám gia hỏa xuất quỷ nhập thần, đầu óc không bình thường a!!!!

"Hở? Y đã an vị ở chỗ đó ngay từ đầu mà." Đoàn Quân Nhiên trả lời mà không hiểu ra sao, nhìn Long Tĩnh Lam đang khiếp sợ, vẫn cứ bình tĩnh nói, "Không phải lúc nào y cũng đi theo ta sao? Ngươi cũng không phải không biết a."

"Chỗ đó là thế nào? Rõ ràng là trộm tránh mặt mới ngồi dưới đó!" Long Tĩnh Lam bị người phát hiện chuyện riêng tư thì rất khó chịu, ai ngờ câu tiếp theo của Đoàn Quân Nhiên làm hắn muốn thổ huyết.

"Nhưng mà y thích ngồi ở chỗ đó mà. Sử quan không cần nhìn, chỉ cần nghe thanh âm là có thể lặng lẽ ghi nhớ rồi, sau đó trở về sẽ ghi chép lại; tựa như lần trước ngươi dạy ta võ công ấy, y cũng ở dưới ghế nghe vậy, sau đó lúc về thì ghi lại."

Đoàn Quân Nhiên cười nói, kinh ngạc phát hiện trên đầu Long Tĩnh Lam lại toát ra luồng khí, y lo lắng hỏi, "Tĩnh Lam? Ngươi thật sự không có chuyện gì sao? Sao lại cứ bốc hơi nước thế? Chẳng lẽ trên đầu ngươi có giấu cái nồi hơi à?"

"Y ghi hết tất cả?" Long Tĩnh Lam xanh mặt, quyết định đợi lát nữa sẽ tính sổ với Đoàn Quân Nhiên sau, giờ phải giết được tên sử quan này đã.

"Y không ghi cái gì cả, chỉ ghi là 'Phụ chính vương bạo lực, đánh mông Hoàng thượng.' thôi sao?" Đoàn Quân Nhiên cãi lại, "Trước kia ghi tội cũng nhiều lắm a, theo thống kê của sử quan, những lời ghi tội này cũng hơn 800 rồi đó!"

Long Tĩnh Lam cắn răng, nhưng vẫn cứ phải chịu đựng, "Ta không phải hỏi cái đó! Ta hỏi... Lần đó... Chuyện dạy võ công cho ngươi..."

"Ân? Nga, ta quên rồi. Sử quan, đưa sổ cho Tĩnh Lam xem."

Đoàn Quân Nhiên ra lệnh, sử quan lập tức trình sổ lên. Long Tĩnh Lam vươn tay, lòng như lửa đốt lật đến bản ghi chép hôm đó, phát hiện viết đơn giản: <<Phụ chính vương Long Tĩnh Lam ở thượng thư phòng có ý đồ bất chính với Hoàng thượng.>>

Long Tĩnh Lam không thể nhịn được nữa, bạo phát, điên cuồng hét lên, "Ý đồ bất chính? Cái gì gọi là 'ý đồ bất chính'?!"

__

Đứng ngoài cửa xe ngựa chờ đến mức chân tê rần, Bùi Phi cảm thán: tướng quân, ngài không kêu thì không sao, bây giờ tất cả cấm vệ quân nghe thấy hết rồi đó...

__

Vì thế, vào ngày hội thả diều năm Đoàn Quân Nhiên 16 tuổi, Long Tĩnh Lam nhận lấy đả kích trước nay chưa từng có ...

...

Xuống xe ngựa, đã có rất nhiều đôi tình nhân đang chơi diều. Đoàn Quân Nhiên mặc bộ y phục đáng chú ý vui vẻ cầm lấy con diều cực lớn của y, bắt đầu chạy đông chạy tây. Thời gian còn lại, Long Tĩnh Lam gần như không nói câu nào, cũng chẳng để ý đến Đoàn Quân Nhiên, mặt mày lạnh lùng ngồi trên ghế, dùng ánh mắt sắc như đao xét tới xẹt lui như muốn ám sát sử quan đang vừa chạy vừa ghi...

Đoàn Quân Nhiên chơi vui, cũng quên luôn chuyện Long Tĩnh Lam mất hứng. Y chạy nhảy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Nhưng y lại vừa chạy vừa nhày, lúc nào cũng giữ hình ảnh duyên dáng, cho nên con diều kia vẫn chỉ mãi bị kéo lê trên mặt đất...

Cuối cùng Đoàn Quân Nhiên thật sự chạy không nổi nữa, ném con diều lại cho Bùi Phi, sau đó tình hình biến thành một đám cấm vệ quân mặc thường phục kéo con diều chạy loạn khắp nơi...

.

Lúc này, sử quan rất nghiêm túc ghi lại lời bình luận của một nhóm tình nhân bình dân:

"Sao lại thế này a? Sao một đám nam nhân lại đến đây chơi diều thế?"

"Ai, có phải không biết tập tục này, cứ nhảy vào góp vui không vậy?"

"Ta thấy không phải đâu, bọn họ đều mặc y phục của người Đại Lý a, sao lại không biết được chứ?"

"Chẳng lẽ bọn họ... Yêu thích nam sắc! ?"

"Đừng nói lung tung, cho dù là yêu thích nam sắc cũng không thể cả đám nam nhân giúp một nam nhân thả diều a!"

"Vậy ngươi nói đây là chuyện gì a?!"

"Ta thấy... Bọn họ nhất định là đám lưu manh đó!"

...

"Vậy ngươi nhìn ngươi xem, người thiếu niên mặc bạch y cùng với hắc y nam tử ngồi trên ghế kia, hai người bọn họ ăn mặc hoa lệ, lại có người hầu hạ, nhất định là thiếu bang chủ với trưởng lão của đám lưu manh kia đó!"

Sử quan nhất nhất ghi chép lại: <<Hoàng thượng cùng phụ chính vương cải trang đi ra ngoài, bị dân chúng cho là Thiếu bang chủ cùng trưởng lão của hội lưu manh...>>

*

Vật lộn một lúc lâu, rốt cuộc diều cũng bay lên được, các thành viên của hội lưu manh đều té ngã, chỉ còn mỗi Bùi Phi cười ngây ngô, cầm dây diều đi đến đưa cuộn dây diều cho Đoàn Quân Nhiên, khờ ngốc nói, "Thiếu gia, chúng ta cuối cùng cũng thả diều lên được..."

"Thiếu gia!"

"Di? Sử quan, khanh có chuyện gì?

"Bùi đại nhân té xỉu."

"Đừng động y, oa! Mau ghi lại cho trẫm, trẫm tự mình làm ra được con diều siêu lớn siêu nặng, vậy mà vẫn có thể bay được lên trời! Ha ha! Trẫm thật sự là quá vĩ đại!" Đoàn Quân Nhiên la to, tự khen mình.

Long Tĩnh Lam dùng tay che nắng, nhìn con diều trên trời. Nhìn một hồi, miệng há ra, hồi lâu sau mới hỏi Đoàn Quân Nhiên, "Ngươi làm cái gì trên con diều đó vậy?"

Đoàn Quân Nhiên đắc ý nói, "Không có gì! Không có gì! Chỉ là may một cái túi trên diều, trong đó để một cái màn thầu thôi."

"Vì sao lại để màn thầu lên đó?" Long Tĩnh Lam thấy không hiểu nổi.

"Cái màn thầu đó là tâm ý của ta mà!" Đoàn Quân Nhiên có chút thẹn thùng nói, "Ngày đó ta ở Quốc Tử Giám nghe lão Thái phó nói, con diều mang theo tâm ý của mình là sẽ thành hiện thực, cho nên ta muốn viết tâm ý của mình. Vốn là muốn tìm tờ giấy viết cơ, nhưng mà lúc đó trong tay ta vừa lúc lại có cái màn thầu, thế là đành phải viết trên đó vậy."

Long Tĩnh Lam nghĩ thầm: ngươi thật đúng là tham ăn vô cùng, đi Quốc Tử Giám học bài cũng không quên mang theo màn thầu...

"Ai nha! Diều thật cao a! Tâm ý của ta nhất định có thể thực hiện!" Đoàn Quân Nhiên nhìn thấy con diều càng bay càng cao, vỗ tay khen, sau đó lấy con dao nhỏ ra, cắt đứt dây diều, thỏa mãn vô cùng nhìn con diều lớn kia rơi thẳng xuống đất...

Lại chơi thêm một lát, đám người Đoàn Quân Nhiên dùng cơm ngoài trời. Đám cấm vệ quân mệt tưởng chết cũng dần dần đã khôi phục thể lực. Ngay khi mọi người chuẩn bị khởi hành hồi cung, một thanh âm dễ nghe chen vào, "Nha, màn thầu của ai đây? Trên này còn có chữ nữa này!"

Đoàn Quân Nhiên quay phắt đầu lại, hai mắt đăm đăm, chỉ thẳng vào người kia, "Đưa màn thầu cho ta!"

Y vừa nói, Long Tĩnh Lam cũng thấy người kia, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lẩm bẩm: "Lại là... Thần Tài?"

"Không được đọc! Không được đọc!" Nhìn người kia muốn đọc chữ trên màn thầu, Đoàn Quân Nhiên gấp đến dậm chân.

"Tĩnh Lam! Xin ngươi tiếp tục có ý đồ bất chính với ta lần nữa đi!" Thần Tài cười xấu xa, dùng thanh âm lớn nhất đọc to...

__________________________

Cái này chắc là câu hát nghêu ngao của anh thị vệ. Thông cảm cho ta văn ngu chữ dốt, chỉ làm được đến thế, không thành vần thành điệu gì cả. Nguyên văn em nó đây, ai có cách dịch khác thì báo ta nhá TT^TT

唧唧复唧唧, 皇上坐车里, 不闻马叫声, 惟闻他哭啼. 问儿何所思, 问儿何所忆? 儿亦无所思, 儿亦无所忆. 今早见将军, 将军打屁股, 屁股不经打, 处处都开花...

Vầng, ai không nhớ võ công anh tướng quân dạy ẻm là gì thì xin xem lại chương 10 (¬‿¬)凸

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: