CHƯƠNG 17

Dương Phàm vẽ lại chuyện người Nick đánh nhau với con chim lớn trên vách đá. Cô muốn dùng phương thức này để kể lại chuyện của mình và người Nick cho người ở thời đại sau biết, hoặc là một sinh vật trí khôn cấp cao khác biết. Lúc cô vẽ Bích họa cứ luôn tưởng tượng có thể mười mấy vạn năm sau, tấm tranh bích hoạ này có thể được người ta phát hiện, có lẽ bọn họ còn suy đoán ở thời đại này có một sinh vật trí khôn cấp cao. Không phải chỉ dựa vào mấy phiến đá hoá thạch hoặc xương cốt, mà còn có thể thông qua bích hoạ để hiểu rõ về người Nick nhiều hơn. Dương Phàm cảm giác mình giống như đang trao đổi với loài người vài chục vạn năm sau thông qua bích hoạ. Cô không ngừng đoán xem lúc bọn họ phát hiện ta những bức tranh bích họa đặc biệt này sẽ nói ra sao, suy nghĩ như thế nào? Ví như cho rằng người Nick là một loại động vật cấp cao? Cô vẽ người Nick lên vách đá, một cái đuôi to, toàn thân là lông dữ tợn. Cô cảm thấy mình vẽ cũng không tệ lắm, ít nhất đầu và đuôi cùng tứ chi đều có thể nhìn ra được, còn có, người Nick là đứng thẳng mà đi. Cô đột nhiên phát hiện mình có thể dùng một phương pháp khác để chứng minh sự tồn tại của bản thân ở thế giới này! Chính là thông qua bích hoạ! Cô đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không vẽ mình vào bích họa, bởi vì điều này có thể sẽ khiến người đời sau cho rằng trừ loại người Nick có đuôi, còn có một loại người Nick khác không có đuôi. Nơi này chỉ có mình cô như vậy, cô không thể để cho những nhà lịch sử học đời sau hiểu lầm. Mặc dù cô cũng có cảm giác mình đang vì ‘người xưa mà lo lắng’, cho dù hiện tại cô chính là người xưa, nhưng cô vẫn suy nghĩ rất nghiêm túc, quyết định không vẽ mình lên bích hoạ, cũng không vẽ những loài động vật khác. . . . . . . Sẽ khiến cho các nhà sử học hiểu lầm người Nick có giống đực giống cái. Cô thật sự không muốn để cho người đời sau biết bọn họ dùng loài động vật khác để sinh sôi nẩy nở, điều này quả thật quá khó để tiếp thu. Trong quan niệm của cô, đây là một việc tốt che giấu ‘việc xấu’. Cô muốn để mọi người biết đến người Nick với ấn tượng chính trực, thiện lương, dũng cảm, còn những chuyện có khả năng dẫn tới việc lên án chê trách thì nên dấu đi. Cô dùng hai ngày để vẽ bích họa, điều này làm cho cô chấn phấn lên một chút. Đợi đến khi cô vẽ xong, người Nick đã tìm được tổ của con chim kia, trong tổ có năm quả trứng chim hoa văn màu xám tro to. Nick đem hai quả trong đó đặt trước mặt Dương Phàm, hiển nhiên đây là thức ăn cho cô. Những người Nick khác không phản đối chuyện này, trứng chim còn dư lại cho hai người Nick nhỏ xé nhỏ ra ăn. Phương pháp của bọn hắn rất thô bạo, trực tiếp ôm quả trứng cao gần một mét nện mạnh xuống hầm ‘nướng thịt’. Chờ trứng bị đập bể trên mặt đất chín hồng rồi, bọn họ cứ như vậy nhặt ăn. Dương Phàm dĩ nhiên sẽ không ăn trứng kiểu như vậy, nhưng quả nồi nhỏ thế, hiển nhiên là không thể luộc trứng được. Bây giờ lại không tìm được lá cây bao lấy nó để đập ra, cho nên đối với việc làm thế nào để ăn nó, cô đi quanh nhìn quả trứng hồi lâu rồi phát buồn một lát. Từ cách người Nick nhỏ đập trứng có thể thấy vỏ trứng rất dầy, nhưng vẫn kém móng vuốt của bọn họ. Cô cầm móng vuốt của Nick thử cắt lên vỏ trứng một chút, rất đơn giản đã cắt được khoảng chừng 1 cm lên vỏ trứng. Nick đã vô cùng quen làm việc này việc nọ dưới sự chỉ huy của cô. Bây giờ hắn cứ theo lực nắm của cô, dùng móng vuốt bén nhọn chậm rãi vòng một vòng dọc theo một phần sáu phía trên đầu quả trứng. Dương Phàm cứ như vậy cắt xong vỏ trứng, bóc lớp màng trứng ra, khuấy trứng lên, sau đó đem nó tới chỗ nấu cơm. Dưới tác dụng của nhiệt, trứng chín rất nhanh, vỏ phía ngoài cũng không bị hỏng. Cô tốn hai ngày mới ăn xong trứng cùng Nick, sau đó lấy vỏ trữ nước. Lúc cô làm xong vỏ trứng để trữ nước mới nghĩ tới việc làm thế nào để làm cho mình một cái ‘bồn tắm’. Dương Phàm kéo Nick đến chỗ ‘nấu cơm’, nhiệt độ trên mặt đất ở nơi đó rất cao. Cô để cho hắn đào một cái hố trên mặt đất, lại dùng vỏ trứng đem tuyết nơi cửa động đổ vào. Tuyết tan thành nước, chờ cho nước ấm lên liền có thể tắm rồi. Chẳng qua là không thể ngâm ở bên trong quá lâu, càng lâu nhiệt độ càng cao, hơn nữa dùng chân trần để đi lại nơi này không cẩn thận sẽ bị phỏng. Mặc dù có chút phức tạp, chút phiền toái, nhưng đây là lần đầu tiên Dương Phàm có thể đem cả người ngâm trong nước nóng, thoải mái thở hắt ra một hơi. Cô tắm nhanh rồi đi ra ngoài, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều dãn ra. Nước tắm xong cũng không cần mang đi đổ, cứ để đấy một hồi nó tự bốc hơi. Cô tắm nhiều lần, cảm thấy đây thật đúng là biện pháp tốt, vừa rèn luyện thân thể, vừa vệ sinh. Ngay cả khi Nick đi ra ngoài săn thú cô cũng không hề nhàm chán nữa. Con chim lớn ngày đó nhìn thấy, Dương Phàm đặt cho nó cái tên là Chim Đại Sí (cánh dài). Chung quanh đây hình như chỉ có một con chim giống đó, từ ngày đó về sau sơn động của người Nick chẳng còn bị tập kích nữa. Sau lần tập kích kia, người Nick hy sinh tổng cộng bảy người. Trừ ngày thứ nhất sáu người, ngày thứ hai còn có người Nick nhảy lên lưng chim đại sí chưa trở về. Dương Phàm đoán lúc người Nick chưa học được cách dùng đá ném mạnh con chim kia, có thể phương thức công kích duy nhất của bọn họ chính là chọn một chỗ cao, chờ lúc chim đại sí bay tới liền nhảy lên lưng của nó, dùng cách này để bảo vệ thức ăn cùng sơn động. Mỗi lần dùng loại phương thức công kích này, người Nick có thể sẽ chết, cũng có thể bọn họ sẽ không thành công. Có lẽ thử hơn mấy lần mới nhảy được chính xác lên lưng của nó, không bị nó ném xuống hoặc bị mổ rơi đầu, cố gắng làm nó rơi xuống đất để những người Nick khác vây bắt. Mấy ngày này trừ người Nick bị thương mất một cánh tay, những người Nick còn lại khác ngày hôm sau liền tiếp tục đi săn, vết thương của bọn họ lành rất nhanh. Chỉ có người thiếu một cánh tay đó, hắn vẫn ngồi ở cửa sơn động, ngày thứ ba Dương Phàm đi qua hắn đã bị đông lạnh thành khối băng. Tự sát. Đây là tự sát. Cô chạy đi chạy lại trước chỗ người Nick bị băng đông cứng kia, mấy lần muốn cầm đá đập lớp băng kéo hắn ra ngoài, lại muốn vờ đi làm như không thấy quay vào trong sơn động. Nhưng cô không thể quyết định được nên làm theo cách nào. Cô có thể hiểu được nguyên nhân người Nick này lựa chọn tự sát. Hắn mất một cánh tay, điều này đại biểu cho việc hắn mất đi một lực chiến đấu nhất định. Hắn không thể bảo vệ bản thân, bảo vệ sơn động, săn bắt thức ăn nữa. Hắn chỉ có thể là trở ngại cho những người Nick khác. Nếu như bây giờ là mùa thức ăn đầy đủ, có lẽ hắn sẽ có thể dùng cánh tay còn lại của mình để tìm thức ăn, ít nhất sẽ không đói chết, nhưng như vậy hắn lại không có cơ hội vượt qua mùa đông. Hắn không có cách nào chạy tới núi đá đen này, không có cách nào tìm được sơn động trên vách núi, cũng không có cách nào cùng những người Nick khác săn thú. Huống chi bây giờ là mùa đông, mùa thức ăn thiếu hụt. Những người Nick khác sẽ không đem thức ăn cho hắn, bởi vì hắn đã mất đi giá trị. Dương Phàm tin, nếu như người Nick mất một cánh tay này xuất hiện ở nơi lấy thức ăn, những người Nick khác trong sơn động có thể sẽ nhẫn tâm ném hắn xuống núi, không cho hắn một chút thức ăn nào. Cô có thể nghĩ ra được nguyên nhân người Nick làm như vậy, nhưng theo quan niệm của cô, nếu thiếu một cánh tay thì không đến nỗi phải tự tử. Làm người, cô được giáo dục thân thể tàn tật cần phải cố gắng gấp đôi người thường để sống tốt hơn. Cô kéo Nick đi xem người Nick đó, sau đó thử ở trước mặt hắn đập ra một lớp băng, sau đó Nick trực tiếp tóm lấy cô vác lên lưng trở lại sơn động. Cô thử dò xét thái độ của Nick. Hiện tại cô đã biết. Mấy lần cô kéo Nick qua, còn thử đem khoai tây khô đặt dưới chân người Nick đông thành đá đó, tỏ ý cô muốn chia sẻ thức ăn của mình để cứu hắn. Cô không biết Nick có hiểu không, lúc đó hắn chỉ đem khoai tây khô nhét trở về trong tay cô, lần nữa vác cô vào sơn động. Không có Nick đi theo, cô không dám tự mình đi cứu người Nick đó, cũng không dám mạo hiểm thả hắn đi. Cô không biết người Nick đó có thể chống cự được bao lâu, nhưng sáng bốn ngày sau, lúc cô chạy qua đã không còn thấy người Nick đó đâu nữa. Cô đứng ở cửa sơn động nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài ngây người một hồi lâu, sau đó xoay người lại. Cô nghĩ người Nick đó có thể đã chết, rồi bị những người Nick khác ném ra ngoài sơn động. Từ ngày đó, tinh thần cô sa sút hẳn. Những người Nick và động vật khác đều bình thường như cũ, chỉ có cô là không giống trước. Khỉ hoặc ngựa trâu không tính là cái gì, người Nick vẫn cứ theo lẽ thường ăn thịt, săn thú, nghỉ ngơi, một chút cũng không tỏ vẻ bi thương hoặc tiếc hận. Dương Phàm biết, động vật cũng có tình cảm, Nick đã từng vì nghĩ cô có thể chết mà thương tâm. Cô thuyết phục mình, điều này chứng tỏ người Nick đã chết kia cùng bảy người Nick hy sinh là giống nhau, đây là chuyện bình thường, là thói quen sinh tồn của người Nick. Cuối cùng cô đem chuyện này vẽ lại. Sáu người Nick té ở dưới chân của chim đại sí, một người Nick chết ở trên lưng nó, người Nick thứ tám mất đi một cánh tay, đưa lưng về phía mọi người nhảy xuống. Vẽ xong, Dương Phàm len lén khóc một hồi. Sau đó cô dùng những chuyện khác hấp dẫn sự chú ý của mình. Cô nghĩ đến việc người Nick dùng đá ném mạnh để công kích chim đại sí, có lẽ có thể có phương pháp xử lý khác vừa đơn giản vừa tốt hơn. Ý nghĩ đầu tiên của cô là dùng đá để ném, dĩ nhiên là với điều kiện người Nick học được cách sử dụng đuôi đem tảng đá ‘ném’ trúng mục tiêu. Trời sanh người Nick đã biết dùng cái đuôi của bọn họ, có lúc cô cảm thấy cái đuôi kia còn linh hoạt hơn cả tay và chân của bọn họ. Trợ giúp cô tiến hành thí nghiệm này đương nhiên là Nick, trước giờ hắn luôn phối hợp tất cả ‘trò chơi’ của cô. Ăn cơm no nê xong xuôi, cô kéo Nick đến một nơi trống trải, chỉnh cái đuôi của hắn đặt gần một tảng đá, sau đó thử nâng cái đuôi lên quét qua. Hắn nhanh chóng hiểu được, không đợi cô thử lại lần thứ hai liền đem tảng đá đó quét qua một bên. Dương Phàm chạy từ từ qua lượm tảng đá đó về, tảng đá vừa rồi to như trái dưa hấu mà cái đuôi của hắn đảo qua mới một lần liền vỡ thành vài khối. Cô chỉ có thể tìm một tảng đá khác gần giống ở xung quanh, lặp lại lần nữa. Có lẽ Nick cho rằng cô muốn hắn dùng đuôi ném tảng đá lên chỗ cao. Vì vậy lúc cô hồng hộc đem tảng đá chạy trở về đặt chỗ cái đuôi của hắn, không đợi cô làm xong, hắn liền đem tảng đá ném lên trần sơn động. . . . . . . Dương Phàm cảm thấy khoảng không gian trong sơn động này luyện tập không đủ, quá nhỏ. Cô kéo Nick ra khỏi sơn động, mặc dù bên ngoài rất lạnh, nhưng sớm luyện tập cho Nick một chút thì tốt hơn, rất có ích. Cô rất muốn giúp Nick trở nên lợi hại hơn, đây là lần đầu tiên cô thấy mình có ích đối với hắn, cô cũng rất muốn làm chút gì đó cho hắn. Nick không thích cô ra ngoài. Trước tiên cô đẩy hắn ra ngoài, còn mình cũng trèo theo ra, nhưng mới được nửa đường hắn lại dùng đuôi nhẹ nhàng đảo qua đẩy cô về. Dương Phàm kiên trì trèo lên đống đá lạnh như băng nửa ngày mới không bị té xuống, hay là do Nick đẩy cô về nên mới lâu như vậy, cô có thể nghĩ như vậy được không? Gần đây ở cửa sơn xảy ra chiến tranh, cô phát hiện ở đó có không ít đá người Nick dùng để ném chim đại sí. Cô lượm một khối đặt trước đuôi Nick, sau đó chỉ lên trời. Nick vụt đuôi một cái liền ném tảng đá lên cao, tạo thành một vệt đằng xa xa sau đó rơi xuống nơi nào không rõ. Dương Phàm phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Dùng đá ném chim đại sí thì có mục tiêu công kích, bây giờ cô phải làm thế nào để khiến Nick hiểu đây là một cách huấn luyện lực chiến đấu chứ không phải là một trò chơi? Bầu trời trước mắt vạn dặm không mây, dĩ nhiên cũng không có chim, quanh đây trừ tuyết thì chính là đá, ngay cả cá và động vật cũng không có. Dương Phàm miễn cưỡng tìm xung quanh một lát, lạnh đến chảy nước mũi không thấy gì mới đành phải quay về. Mấy ngày sau, lúc rãnh rỗi cô liền mang Nick ra ngoài chơi trò ‘dùng đuôi ném đá’. Dần dần hắn cũng đã đánh chuẩn đánh thẳng lên cao, cơ bản có thể nói là chỉ nơi nào thì đánh về nơi đó. Rốt cuộc đến một ngày! Cô thấy đằng xa có một bóng đen thoáng qua trong đống tuyết! Cô kích động lập tức chỉ cho Nick để hắn đánh về nơi đó! Phản ứng của hắn là xông tới! Dương Phàm đứng ở trong tuyết khóc không ra nước mắt, nửa ngày sau Nick cả người đầy tuyết quay trở về, trong tay xách theo một con vật có hình dáng giống như heo rừng. Cô nhìn con mồi kia, tự nói với mình, lần sau, lần sau nhất định sẽ khiến cho Nick dùng đuôi ném đá, mà không phải tự mình xông tới!
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=304991

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top