Chương 56

Sau khi hai huynh đệ rời đi, Tần Thiên quay đầu nhìn Thôi Hào, giọng điệu trào phúng nói: "Thôi đại nhân thật đúng là trung thành và tận tâm. Hai năm trước lúc phụng mệnh sao Tần phủ là như thế, hôm nay vẫn là như thế. Nhưng trời xanh có mắt, hôm nay ngươi vào tay Tần Thiên ta, cũng đừng vọng tưởng chạy thoát. Ta nhất định phải gi·ết ngươi, vì Tần gia ch·ết oan báo thù!"

Thôi Hào nghe vậy nhìn thẳng Tần Thiên, trong đôi mắt trong vắt không có chột dạ, đôi môi khô nứt tái nhợt khẽ nhấp: "Sao Tần phủ, là bởi vì phụ thân ngươi th·am ô tiền cứu tế. Cũng không phải ta ở giữa làm khó dễ, ngươi nên phân biệt rõ ràng."

Thôi Hào nói xong liền không nhiều lời nữa, hắn khép mắt dưỡng thần, không chú ý thần sắc Tần Thiên.

Mà Tần Thiên, vốn đã dần bình tĩnh lại bị một câu này kích đến sắc mặt đỏ bừng.

Hắn tức khắc không đứng được yên, bước tới bên cạnh Thôi Hào, trong miệng lời nói bộc trực: "Phụ thân ta chưa bao giờ làm chuyện đó! Là có người hại ông ấy! Ông ấy không phải người như vậy. Ông sẽ không lấy hơn một trăm mạng người Tần phủ ra đánh cược!"

Thôi Hào nghe vậy mở mắt nhìn Tần Thiên, trầm mặc một chớp mắt mới nói: "Vậy nếu có người dùng hơn một trăm mạng người Tần phủ uy h·iếp ông ấy thì sao? Ông ấy có làm ra chuyện như vậy không?"

Thôi Hào nói xong yên lặng nhìn chằm chằm Tần Thiên, Tần Thiên nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, theo sau dường như nghĩ tới cái gì, thần sắc càng kích động, không ngừng lắc đầu, trong miệng lặp lại nói: "Không có khả năng! Không có khả năng!"

Ngừng một chớp mắt, hắn lại mở to hai mắt, tay phải chỉ Thôi Hào, hỏi ngược lại: "Có phải ngươi muốn chạy trốn, mới cố ý nhiễu loạn suy nghĩ của ta? Thôi đại nhân quả nhiên tâm tư thâm trầm..." Vì mạng sống có thể không từ thủ đoạn.

Tần Thiên nhớ tới Tần phủ nhiều người như vậy bỏ mạng trong tay Thôi Hào, mà chính hắn vừa rồi còn suýt nữa bị mê hoặc, trong lòng tức giận trào lên.

Hôm nay hắn nhất định phải cho Thôi Hào nợ máu trả bằng máu, nếu không, hắn không cách nào đối mặt với phụ mẫu thân tộc.

Thôi Hào nhìn Tần Thiên một bộ dạng 'nhìn ra chân tướng', biết hắn sẽ không tin mình, liền không để ý tới hắn nữa.

Thôi Hào giờ phút này đã gân mệt kiệt lực, từ đêm qua cùng thích khách đánh nhau kịch liệt một hồi, sau đó b·ị th·ương, lại nơi nơi bôn ba, trên người miệng v·ết th·ương còn đang không ngừng thấm máu loãng, hô hấp cũng càng ngày càng mỏng manh khó khăn, trước mắt một trận lại một trận biến thành màu đen, miệng v·ết th·ương như là có người cấu, nóng rát đâm đến trong lòng.

Thôi Hào thở dài một hơi, tận lực không động đến miệng v·ết th·ương.

Hắn còn chưa muốn ch·ết, hắn muốn sống trở lại kinh thành, tồn tại đi đến trong hoàng cung, đi xem Vệ Trường Dao, đi xem vị kia tam điện hạ.

Sau đó, bảo hộ nàng.

Thôi Hào mí mắt càng ngày càng nặng, trong lòng nghĩ Vệ Trường Dao, nhất thời buông lỏng liền té ngã trên cỏ, hôn mê b·ất t·ỉnh.

************************************************************************************

Vệ Trường Dao trong màn mưa nhìn Thôi Hào từng bước một đi hướng nơi xa, trong lòng phức tạp.

Nàng chưa bao giờ nghĩ Thôi Hào sẽ đối nàng làm được đến như thế, để lại bội đao cho nàng phòng thân càng là chuyện ngoài ý liệu. Hắn xác thật đối xử với nàng rất tốt.

Nếu không phải, nếu không phải lúc trước hắn tính kế nàng thay Vệ Ngữ Đường hòa thân, nàng chỉ sợ đã sớm coi hắn là chí giao hảo hữu.

Hai người thật là ăn ý ngoài dự đoán, Vệ Trường Dao rũ mắt nhìn Tú Xuân đao trong tay, nghĩ.

Chóp mũi tràn đầy hương trầm làm tâm thần trầm tĩnh lại. Hương thơm ổn trọng, Vệ Trường Dao cảm thấy an tâm.

Mùi hương không khỏi làm nàng nhớ tới Thôi Hào, hắn nội liễm lại trầm tĩnh, luôn là không nói gì nhiều.

Thường lui tới chỉ lẳng lặng đứng bên người nàng, nhưng nếu nàng nói gì đó, hắn luôn cẩn thận suy xét chu toàn rồi châm chước trả lời, một chút cũng không có khôn khéo thâm trầm như tác phong làm việc ngày thường của hắn.

Thường lui tới bị nàng chọc cho bối rối cũng chỉ ngậm miệng không hề trả lời, giống như hài đồng một mình giận dỗi, nhưng chờ nàng hỏi lại, hắn sẽ lại rũ mắt trả lời, như là chính mình lại tự hết giận.

Nhưng cuối cùng lại là một trận nặng nề, như là cùng mình phát lên hờn dỗi, Vệ Trường Dao mỗi khi nhìn đến, đều âm thầm cười trộm.

Tính tình này, cũng không biết là như thế nào dưỡng thành.

Vệ Trường Dao đôi tay ôm trường đao, thân mình nhỏ xinh bị áo choàng to rộng bao lấy kín mít, một đôi mắt sáng nhìn chằm chằm phương hướng Thôi Hào rời đi, không dám chớp mắt.

Nhìn từ mưa to tầm tã đến mưa rơi tí tách, từ đêm tối đến sáng sớm, chờ đến lúc mặt trời lên, trong tầm mắt vẫn chưa xuất hiện bóng dáng Thôi Hào.

Không thấy bóng người cao gầy thẳng tắp kia...

Vệ Trường Dao chớp chớp mắt, đỡ nhánh cây từ trên cây đứng lên, hơi hơi hoạt động cổ chân đau nhức, sau đó trước ném trường đao xuống gốc cây, theo sau bản thân theo thân cây trèo xuống. Chờ tới khi xuống đến mặt đất lại nhặt trường đao lên, tiếp tục ôm vào trong ngực, nhìn về hướng Thôi Hào rời đi.

Có lẽ là quá mức hoảng hốt, nàng cảm thấy có chút nóng.

Dường như nhớ tới cái gì, Vệ Trường Dao cúi đầu cởi áo choàng, lơ đãng nhìn xiêm y bản thân, phát hiện một chỗ có v·ết m·áu.

Vệ Trường Dao mở to mắt nhìn v·ết m·áu, sửng sốt hồi lâu.

Thôi Hào b·ị th·ương...

Không chỉ b·ị th·ương, đêm qua hắn còn mang theo nàng đi đường xa như vậy, còn bế nàng lên cây, cuối cùng càng là thay nàng dẫn dụ thích khách đi nơi khác.

Vệ Trường Dao nhấp môi, lòng càng phức tạp.

Thôi Hào nói kỳ hạn một đêm sợ là đang dỗ nàng, khiến nàng an tâm ở chỗ này trốn tránh, hắn liền nói như vậy...

Vệ Trường Dao trong lòng ảo não, chính mình thật là không có đầu óc, vậy mà tin lời hắn nói.

Không thể lại ngốc ở chỗ này...

Nàng cắn môi từng bước chạy theo hướng Thôi Hào đêm qua đi, hy vọng có thể tìm được thân ảnh hắn, nhưng đi một đường vẫn không thấy người muốn gặp.

Bất tri bất giác đi đến một chỗ cỏ xanh, Vệ Trường Dao tập trung nhìn, phát hiện chỗ đó có lưỡng đạo vết bánh xe rõ ràng, lại đi phía trước một bước, Vệ Trường Dao liền thấy kia một mảng cỏ xanh dính v·ết m·áu.

Là màu đỏ sậm của m·áu khô, có lẽ là có người dùng xe ngựa mang hắn đi.

Vệ Trường Dao theo vệt bánh xe một đường đi về hướng bắc, phát hiện một nơi này vậy mà cách hoàng lăng không xa.

Nàng cẩn thận dạo quanh một vòng, phát hiện dường như không có ai ở chỗ này, một mảnh yên tĩnh.

"Hôi nhi, hôi nhi," Vệ Trường Dao nghe thanh âm này liền nhìn về phía sau, phát hiện đúng là con ngựa đen của Thôi Hào đang ở chỗ này.

Vệ Trường Dao trong lòng suy tư, này mã trước kia liền kêu nàng cứu Thôi Hào, rất có linh tính, huống hồ khứu giác lại nhanh nhạy, nó tất nhiên nhận biết Thôi Hào hương vị, mang theo nó, tìm người đảo phương tiện.

Như vậy nghĩ, nàng liền đề chân một bước sải bước lên lưng ngựa, lúc sau liền theo kia đạo vết bánh xe ấn đi phía trước tìm kiếm.

Một người một ngựa cùng tìm hồi lâu cũng không thấy một bóng người.

Vệ Trường Dao thở dài nhìn sơn cốc rộng lớn mênh mông, thấp giọng nói: "Không biết hắn ở đâu..."

Vệ Trường Dao cưỡi ngựa qua lại tìm ở đáy sơn cốc, đột nhiên con ngựa hí vang, sải chân chạy đến một chỗ.

Vệ Trường Dao chưa kịp phản ứng, thiếu chút nữa ngã khỏi ngựa, mất rất nhiều sức lực mới nắm được dây cương, chỉ là trong lòng bàn tay một cơn đau ập đến.

Vệ Trường Dao mở ra, một mùi tanh của da ập vào mặt, là mùi dây cương.

Nàng chịu đựng mùi, nhìn kỹ, phát hiện lòng bàn tay đã bị rách da, khe hở giữa các ngón tay cũng bị rách, ẩn ẩn lộ ra một đường màu đỏ.

Tay đứt ruột xót, không phải đau bình thường, nhưng Vệ Trường Dao chỉ nhíu mày liền không lại quản.

Mắt nàng cẩn thận quan sát, rốt cuộc phát hiện một vũng m·áu ở trong một bụi cỏ.

Mặt nàng nhăn lại, tim đột nhiên trầm xuống.

Vết m·áu này so với lúc trước càng nhiều, nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh, một mảnh gió êm sóng lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.

Nàng không có biện pháp, chỉ có thể để con ngựa theo mùi hương đi từng bước một về phía trước.

Vệ Trường Dao ngồi trên lưng ngựa một đường đi theo hướng bắc, địa thế càng ngày càng cao, cỏ cây càng ngày càng ít, đi rồi hồi lâu, nàng mới thấy có một miếu hoang đứng ở đầu gió.

Lụp xụp rách nát, nhiều năm không tu sửa, như là cụ già gần đất xa trời, run run rẩy rẩy mà đứng đó.

Con ngựa chở Vệ Trường Dao đứng cách miếu hoang vài chục trượng liền không bước tiếp. Lại phát ra "Hôi hôi" thanh âm, Vệ Trường Dao tâm tư vừa động, xuống ngựa vòng đến sau lưng miếu hoang.

Mới vừa rồi nàng ở trên ngựa liền thấy được, nơi này có một chỗ tường đã sụp một nửa, vừa vặn hẳn là có thể nhìn đến bên trong có người hay không.

Nàng dưới chân dẫm cho vỡ mấy viên gạch, nhón mũi chân nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy miếu hoang bốn bề lọt gió, ở giữa có một pho tượng Ngọc Hoàng Đại Đế, dưới chân tượng có một lồng giam, mà Thôi Hào đang ở bên trong.

Vệ Trường Dao nhìn trạng huống, thấy Thôi Hào dựa vào một góc lồng giam, đầu theo cổ ngả về một bên, mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, trước mắt có một mảnh xanh đen nhàn nhạt.

Thật là... Chật vật không giống hắn.

Vệ Trường Dao nhấp nhấp môi, nhìn về phía bụng hắn, nhưng xiêm y đen tuyền một mảnh, cái gì cũng nhìn không ra, nàng lại nhìn dưới người hắn, phát hiện trên mặt đất có một vũng m·áu chưa khô. 

(*Đến đoạn này thì tôi phải nói, là tác giả có lẽ đã rất thiếu kiến thức y sinh 😓Người bình thường mất máu 1 ngày đêm chắc chắn là đã chết. Hơi tiếc vì một số tình tiết phi logic.)

Không rảnh lo mặt khác, Vệ Trường Dao nhón mũi chân lao đến.

Bịch một tiếng, nàng ngã trên mặt đất, không rảnh lo bàn chân ngã đau, Vệ Trường Dao sắc mặt nôn nóng chạy tới chỗ Thôi Hào.

"Đại nhân! Đại nhân! Mau tỉnh lại!"

Vệ Trường Dao thấy Thôi Hào vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng sốt ruột vạn phần.

Thanh âm bất giác run lên mang theo mấy phần khóc nức nở, nàng nâng bàn tay lạnh lẽo lên vỗ bả vai Thôi Hào.

"Thôi Hào, tỉnh tỉnh, chúng ta chạy mau!"

Vệ Trường Dao liên tiếp kêu tên Thôi Hào, nhưng Thôi Hào vẫn là không tỉnh lại.

Thôi Hào trong hôn mê cũng nghe được những tiếng gọi vội vàng.

Là thanh âm của Vệ Trường Dao, hắn trong lòng thầm cười nhạo bản thân, rõ ràng đã dàn xếp tốt để nàng trở lại kinh thành, nàng sao có thể xuất hiện ở chỗ này đây.

Vì hắn thân hãm hiểm cảnh, không đáng.

Thôi Hào đang tưởng rằng hắn nằm mơ, nhưng thanh âm càng lúc càng rõ ràng, cảm giác trên người cũng không thể làm giả, liền không tự chủ mở mắt.

Vệ Trường Dao đang nôn nóng vỗ vai Thôi Hào, nhìn khuôn mặt suy yếu của hắn, đột nhiên ngẩng đầu một cái liền thấy ánh mắt của Thôi Hào.

Nàng nhất thời sững lại, chỉ khi nghe thấy Thôi Hào gọi 'điện hạ', nàng mới hồi phục tinh thần.


(Dưới đây là lời tác giả, không phải lời người chuyển ngữ)

***** Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ các tiểu khả ái duy trì ~ Yêu mọi người ~~

Nữ chính đại khái ở cuối cùng mới có thể thừa nhận mình thích nam chính.

Giai đoạn trước và giữa đều không có ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top