Chương 1
"Ha, ha, ha....."
Một trận đại chiến kinh thiên động địa đã gần kết thúc, rừng cây hoang vung trống trải, xác tang thi và nhân loại nằm ngang dọc tứ tung, máu tươi trộn vào nước nhuộm đẫm khắp nơi.
Yên lặng chết chóc tràn lan.
Tiếng thở dốc kịch liệt, phá lệ đặc biệt đột ngột.
Trong tảng xác chết, có một nữ nhân tay cầm trường đao, một gối quỳ xuống đất, bởi vì dùng sức quá độ, nên tay phải dày đặc những vết thương dữ tợn vẫn luôn run lên. Mái tóc đen ngắn bị máu nhuộm đẫm, ướt át mà dính vào sau tai cô, máu tươi trượt theo xương cằm, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bên tai vang lên một trận gầm rít phẫn nộ, nữ nhân bỗng ngẩng đầu lên.
Lúc này mới phát hiện mắt phải của nữ nhân sớm đã bị một vết thương đáng sợ xuyên qua, huyết nhục mơ hồ.
Hình ảnh quái vật dữ tợn xấu xí đang tới gần phản chiếu trên con ngươi còn sót lại, không hề khiến cô khiếp đảm, mà ngược lại còn khiến cô sinh ra sát ý ngập trời.
Tới đúng lúc!
Oanh--
Một chốc ngắn ngủi, tinh thần lực của Tang Thi Vương cùng nhân loại mạnh nhất va chạm, nháy mắt san bằng nửa ngọn lớn.
*
Cuộc thi <Tuyển chọn thần tượng> ở Yến Kinh, trong toilet tầng hai.
Khương Miện đột nhiên mở mắt ra.
Nhìn vòi nước mở đang ào ào chảy trước mặt, trong lúc nhất thời chưa biết rõ ràng tình huống, Khương Miện liền bị đại lượng tin tức dũng mãnh tràn vào đầu kích thích cho tê rần
Không rảnh lo gì khác, Khương Miện gian nan mà tiêu hóa trong đầu tin tức, lúc này mới phát hiện bản thân đã cùng Tang Thi Hoàng đồng quy vu tận, còn không thể hiểu được mà tiến vào trong thân thể của một người khác.
Tin tức tràn vào trong óc là ký ức suốt hai mươi năm của sinh viên năm 3 tên Khương Miên.
Nhưng theo ký ức càng ngày càng rõ ràng, Khương Miện càng cảm thấy không thích hợp.
Bởi vì những cái tên xuất hiện trong trí nhớ, thất sự rất giống một quyển ngu xuẩn ngược văn mà cô từng đọc trong căn cứ.
Sinh tồn ở mạt thế áp lực rất lớn, để hòa hoãn áp lực có rất nhiều biện pháp khác nhau, mà Khương Miện thích nhất là xem truyện cẩu huyết sảng văn, càng sảng càng máu chó cô càng xem đến sung sướng, lúc giết tang thi cũng càng cho lực.
Nhưng bộ truyện 《Ngân Hà Vạn Dặm 》 này giống như con sâu mốc trong tủ truyện sảng văn của Khương Miện, cô thậm chí cũng không biết quyển sách này rốt cuộc bị thủ hạ vơ vét từ chỗ nào rồi đưa vào tay cô.
Nhưng theo nguyên tắc đã đọc dở là phải đọc hết, hơn nữa vì quyển sách này có nữ chính cùng tên với cô, Khương Miện vẫn đọc hết.
Kết quả chính là nghẹn ra một bụng lửa giận!
Khương Miện cũng không ngờ còn có người có thể đem cả đời sống đến nghẹn khuất như vậy!
Trong tiểu thuyết nữ chính tên Khương Miên, năm mười tuổi cha mẹ bị tai nạn xe cộ cùng nhau qua đời, cậu mợ trở thành người giám hộ, từ đây cô ấy liền bắt đầu kiếp sống uất ức hèn nhát của mình.
Rõ ràng cậu mợ ở là ở nhà cô, tiêu tiền là tiền tiết kiệm của ba mẹ cô, cố tình cô ấy còn bị áp bách đến ngay cả cô bé lọ lem cũng không bằng, thậm chí còn suýt bị em trai mợ dâm loạn.
Lúc đi học lại bởi vì tính cách khiếp nhược nội hướng, ăn mặc quê mùa xấu xí mà bị cả lớp bạo lực học đường.
Cố tình còn tại thời điểm này gặp nam chính, còn đem cái thứ nam chính ngu xuẩn kia coi như ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh.
Khiến suốt quãng đời còn lại, vì nam chính mà sống, vì nam chính mà chết, vì nam chính mà cam tâm tình nguyện bị sử dụng nửa đời người.
Lúc nam chính có tài có mạo cô ấy yêu thầm, lúc nam chính phá sản nghèo túng cô ấy tiếp tế, lúc nam chính quật khởi một chân đá văng cô ấy rồi cùng bạn gái cũ làm lành cô ấy ảm đạm, lúc nam chính vì bạn gái cũ đối cô ấy các loại hiểu lầm cô ấy rơi lệ, lúc nam chính bị bệnh sắp chết, bạn gái cũ suốt đêm mua vé trốn chạy cô ấy quyên gan......
Dù sao cả quyển sách từ mở đầu đến kết cục, ngược đều chỉ có mình nữ chính, cốt truyện ngu ngốc đến Khương Miện thiếu chút nữa không nhịn được mà đem sách ra bắn nát.
Khương Miện cùng nữ chính khổ sở chịu đựng đến đại kết cục, nam chính cuối cùng đã nhận thấy được tầm quan trọng nữ chính trong lòng hắn.
Cũng có thể là phát hiện ở trên đời, rốt cuộc không có đứa ngốc nào mà đối xử tốt với hắn được như nữ chính!
Nam chính quyết định vãn hồi thương tâm muốn chết nữ chính.
Đến, đến.
Chịu đựng nghẹn khuất từ đầu truyện tới đây, Khương Miện cho rằng cốt truyện truy thê hỏa táng tràng mà cô chờ đợi rốt cuộc tới, có thể sảng khoái một phen!
Khương Miện thật tâm mà cho rằng, nữ chính ít nhất phải đem đồ chó chết nam chính ngược nát nửa cái mạng, mới tạm không uổng công những khổ sở trước đây cô ấy phải chịu đựng.
Trăm triệu không nghĩ tới, nam chính từ khi quyết tâm truy hồi nữ chính, một chương cũng không đến, nam chính chỉ là cầm tay nữ chính, nói ba câu nhẹ nhàng, chỉ ba câu!!!
Nữ chính liền không thèm để ý lúc trước vì nam chính mà mất đi khả năng làm mẹ, mất đi thanh danh, còn suýt mất đi tính mạng mà cùng nam chính HE?
Không chỉ như thế, còn chịu thương chịu khó nuôi dưỡng con trai mà nữ phụ sinh cho hắn??
Cuối cùng, nữ chính một tay ôm con trai, một tay kéo nam chính, phát ra cảm khái từ nội tâm, đời này ta thật hạnh phúc???
Khương Miện:......
Khương Miện:......................................?!
F*ck!.
Kết cục của quyển sách này, Khương Miện nhớ rất rõ, cô ấy nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, giơ súng lên bắn liên tiếp mười mấy phát, sau đó còn suýt muốn thủ hạ mang hỏa tiễn đến đem cái thứ não tàn này nghiền đến tro cũng không còn.
Có thể nói, xem xong cả quyển sách này, Khương Miện tức nhất không phải nam chính ích kỷ, không phải một nhà quỷ hút máu cậu mợ, không phải các bạn học đã bạo lực học đường nữ chính!
Mà là cái nữ chính ngốc nghếch kia!
Tức đến nỗi lúc ấy cô chỉ hận không thể lôi nữ chính ra rồi đập cho một trận tơi bời.
Nếu tôi có tội, xin để pháp luật tới xét xử tôi, mà không phải bắt tôi đọc một quyển tiểu thuyết khiến tôi tức giận đến tim gan ruột phổi thận đều đau, bắt tôi nhận thức một cái bị đánh má phải còn giơ má trái cho người đánh tiếp, ngu ngốc não tàn giống như nữ chính!
Khương Miện từng nghĩ như thế.
Mà hiện tại,
Cứ việc không muốn thừa nhận, nhưng trong óc nhiều ra một bộ ký ức đều đang nhắc nhở cô, Khương Miện, đường đường đệ nhất căn cứ đệ nhất vũ lực, thật sự xuyên thành người từng bị cô mắng ngốc nghếch vố số lần -- Khương Miên!
*
Đợi cảm giác đau đớn trong đầu chậm rãi rút đi, âm thanh xung quanh giống như thủy triều lập tức vọt vào tai Khương Miện.
Theo bản năng duỗi tay đóng lại vòi nước đang chảy không ngừng, Khương Miện ngẩng đầu, liền ngây ngẩn cả người.
Thật sự là gương mặt này cùng mặt cô quá tương tự.
Ngoại trừ nước da của cô không trắng bằng, cằm không nhọn bằng, môi không căng mềm bằng, đôi mắt không trong suốt ướt át bằng, hai người lớn lên gần như giống nhau như đúc.
Giống nhau như đúc trứng ngỗng mặt, hạnh hạch mắt, anh đào môi, thậm chí liền hữu khóe miệng má lúm đồng tiền đều ở cùng vị trí.
Mặt trứng ngỗng, mắt hạch, môi anh đào, thậm chí vị trí lúm đồng tiền bên má phải cũng giống nhau như đúc.
Có thể do cô từ nhỏ tập võ, hơn nữa từ nhỏ đã để tóc ngắn, cho nên Khương Miện chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng nhu nhược động lòng người này của mình.
Trải nghiệm mới mẻ như vậy, khiến Khương Miện không khỏi tiến sát tới gương, đồng thời, ở trong gương mỹ nhân đẹp đến thuần khiết vô tội, tựa như ảo mộng cũng hướng sát vào cô.
Mẹ nó, bà đây thật đẹp!
Nhìn chằm chằm gương, Khương Miện không tự chủ được mà cảm thán.
Tự luyến được hai giây, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Khương Miện mở cửa, cô gái tóc ngắn mặc một bộ quần áo lao động màu đen vội vã tiến vào.
Mới cùng Khương Miên lướt qua, cô ấy liền quay lại nhìn rồi kinh ngạc chỉ vào bảng số dán trên váy Khương Miện, "Thi tuyển đã bắt đầu lâu rồi, sao cô còn ở chỗ này? Lúc tôi tới, giám khảo đã gọi tới số 150 rồi, cô là số 168 mà giờ còn ở đây thì bị chậm thật đấy!"
Thi tuyển?
Hai chữ xa lại mà quen thuộc khiến Khương Miện chớp mắt có chút mờ mịt, nhưng cô rất nhanh từ trong trí nhớ của nguyên chủ mà suy đoán tình huống hiện giờ.
Nguyên chủ đang học năm ba ở Học viện điện ảnh Yến Kinh, các bạn trong lớp đều bắt đầu tìm công việc cho mình, có lối tắt thì đi lối tắt, có người bắt đầu diễn vai quần chúng, có người ký hợp đồng với công ty, có người từng là ngôi sao nhí đều bắt đầu đảm đương vai phụ trong phim điện ảnh.
Theo điều kiện gia đình nguyên chủ, lối tắt là khẳng định không có, vì không để vừa tốt nghiệp liền bị thất nghiệp, cô quyết định tham gia <Tuyển chọn thần tượng> kiếm cơ hội lộ mặt, từ đây có thể ký một cái công ty quản lý ổn định.
Cô cũng không quá hi vọng bản thân có thể nổi tiếng, có thể kiếm thật nhiều tiền, chỉ mong có thể tự nuôi sống bản thân mình thôi!
Nghĩ vậy, tuy rằng Khương Miện đối với hành động chà đạp bản thân của nguyên chủ cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng đã chiếm thân thể thì phải đối với người ta phụ trách, Khương Miện không chút do dự chạy tới phòng tổ chức thi tuyển.
Còn may, lúc cô chạy tới mới gọi đến số 165, vẫn chưa bị muộn.
Điều chỉnh hô hấp, Khương Miện tùy tiện tìm cái chỗ trống ngồi xuống.
Bởi vì diện mạo của cô vô cùng xuất sắc, nữ sinh ngồi cạnh do dự một lúc, vẫn là cùng cô trò chuyện lên.
"Xin chào, cô tên là gì? Cô lớn lên thật là xinh đẹp, đúng rồi, cô lần này chuẩn bị biểu diễn cái gì? Tôi chuẩn bị nhảy Street Dance ......"
Không phải, từ từ.
Khương Miện ngây người, thi tuyển còn muốn biểu diễn tài nghệ sao?
A...... Hình như cần......
Trong cốt truyện nữ chủ cũng tới tham gia đợt thi loại này, bằng một bài hát mà thành công thu được ba cái Yes, đạt được tư cách tham gia cuộc thi <Tuyển chọn thần tượng> chính thức.
Nhưng cô vốn không học qua nhạc cụ, không biết nhảy, ca hát toàn trật nhịp, cô có thể làm cái gì? Tay không xé tang thi sao? Nhưng nơi này một mẩu tang thi cũng không có cho cô xé!
Xong rồi, xong rồi.
Khương Miện cảm thấy bản thân không phụ trách giúp nguyên chủ được rồi.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng lại, theo sau khóe miệng phấn kích mà nhấc lên.
Có!
......
"Số 168, số 168 có không?"
"Đây!"
Khương Miện vội vàng nâng tay, sau đó xách bao nilon màu đen ở dưới chân đi về hướng phòng thi.
Mà ba vị giám khảo đã ngồi suốt buổi sáng ở trong phòng tuyển chọn, lúc này đã có chút mệt mỏi.
"Chất lượng thí sinh hôm nay quá kém, không tốt như hôm qua!"
"Đúng vậy, hơn nữa không phải ca hát thì là khiêu vũ, thật sự không có mới mẻ, nhìn đều mệt!"
"A? Thí sinh số 168 Khương Miên này, ảnh chụp không tồi, cũng là Học viện điện ảnh Yến Kinh. Chỉ xem gương mặt này, mặc kệ biểu diễn cái gì, tôi cảm thấy đều có thể cho cô ấy qua, mấy người cảm thấy sao?"
"Có thể, chỉ là nhìn quá nhu nhu nhược nhược, yếu đuối mong manh."
"Hai người đoán cô ấy sẽ biểu diễn cái gì? Khiêu vũ, tôi đoán là khiêu vũ."
"Ca hát đi, tôi cảm thấy đều có thể."
Nhóm giám khảo vừa giao lưu xong, nhu nhu nhược nhược, yếu đuối mong manh Khương Miên đã xuất hiện ở cửa phòng thi, không chỉ có như thế, trong tay còn cầm bao nilon màu đen.
Cái này khiến các giám khảo có chút khó hiểu.
"Xin chào các vị giám khảo, tôi là thí sinh số 168 Khương Miên, hôm nay cho mọi người tiết mục là......"
Nữ sinh dừng một chút, sau đó nở một nụ cười tiêu chuẩn mà mở bao nilon, lộ ra chín viên gạch xếp ngay ngắn bên trong.
"Tay không đập gạch!"
Một câu bốn chữ, nói năng khí phách.
Ba vị đạo sư: "......" Không phải, cái mẹ gì cơ?
Ba người còn chưa phản ứng kịp, liền trơ mắt mà nhìn Khương Miện nhặt một viên gạch từ trong túi, đặt kênh trên ghế, dùng chân dẫm chặt, biểu tình cao quý lãnh diễm.
"Chờ......"
Ba vị giám khảo không kịp ngăn cản, đã thấy Khương Miện giơ tay phách một chưởng, đồng thời trong miệng phát ra một tiếng "Ha" đầy khí thế.
Gạch lập tức bị nứt.
Ngay sau đó cô lại từ bao nilon lấy ra ba viên chồng lên nhau, đang chuẩn bị tiếp tục "Ha"!
"Dừng...... Dừng tay!"
Nữ giám khảo rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, vội giơ tay kêu ngừng.
Nghe vậy, Khương Miện ngẩng đầu lên nhíu mày, màn biểu diễn này của cô có vấn đề gì sao? Cô mang vào chín viên gạch, muốn chia làm ba lần đập vỡ một viên, ba viên, năm viên, làm cho các vị giám khảo thật kinh ngạc.
Không ngờ, vừa mới đập vỡ một viên đã bị kêu dừng lại.
"Có phải tôi biểu diễn không đủ xuất sắc không? Nếu không tôi một lần đập hết tám viên gạch nhé? Hay không thì tôi lại ra ngoài kiếm thêm vài viên nữa?"
Khương Miện vừa nghiêm túc đề nghị, tay lại bắt đầu xếp gạch.
Mạt thế tới, Khương Miện thức tỉnh hai loại dị năng, lực lượng hệ cùng tinh thần lực, tinh thần lực bởi vì tiêu hao quá độ cho vụ nổ mạnh kia nên đã không còn, nhưng lực lượng hệ lại theo cô xuyên tới đây, nên Khương Miện mới nghĩ biểu diễn tiết mục này.
Nghe vậy, ba vị giám khảo đồng thời nuốt nước miếng, lâm vào tình trạng rối rắm điên cuồng.
Cho nên lúc Khương Miện đi ra khỏi phòng, trên tay còn cầm ba tấm thẻ Yes, cả người đều cảm thấy vi diệu. Qua rồi? Đơn giản vậy sao?
Nhưng cô cũng nhanh chóng cảm thấy thật vui vẻ, qua rồi thật tốt, cuối cùng cũng không phải xin lỗi nguyên chủ.
Hơn nữa bọn họ cũng không lỗ, mới vừa rồi vì không cho bọn họ tiếc nuối, Khương Miện đều đã đem tám viên gạch còn thừa đập nát.
Nhưng mà tay không đập gạch đã biểu diễn rồi, nửa tháng sau thi bán kết phải biểu diễn tiết mục nào đây?
Tay xuyên tấm thép? Ngực toái tảng đá? Hay là sắt đâm yết hầu? Tay không quấy chảo dầu khẳng định không biểu diễn được, bởi vì thân thể này vẫn chưa từng rèn luyện qua, nếu không nhất định có thể làm kinh diễm toàn trường quay!
Nghĩ nghĩ, Khương Miện đột nhiên đối cái gọi là tuyển tú bốc cháy lên vô cùng tin tưởng.
Tưởng tượng, Khương Miện đột nhiên cảm thấy đối với thi tuyển bốc cháy lên vô hạn tự tin.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top