Chương 18: Huyết tộc mê tình (2)
Nhìn thấy Ân Thần cứng đờ ở đó, ánh mắt không ngừng lay động một cách bất thường.
Quy Tắc biết rõ cái đức hạnh hèn nhát kia của cô, không nhịn được mắng: "Đã lúc này ngươi còn giả vờ ngây thơ làm gì! Ở vị diện trước những việc hai người các ngươi không biết xấu hổ làm còn ít sao! Bây giờ ngươi giả vờ giả vịt cho ai xem!"
Mặt già của Ân Thần đỏ ửng.
Biết thì biết đi, nói ra làm gì, cô vẫn cần mặt mũi đấy.
Cô cũng có nỗi khổ tâm riêng chứ bộ! Đây không phải là tại đột nhiên thay đổi khuôn mặt một lần nữa sao, vậy nên cô hơi không thích ứng được, việc tiến đến và hôn môi kia, ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng . . . . .
Bị Quy Tắc vạch trần, khuôn mặt Ân Thần không nén được nét xấu hổ, nghĩ rằng quả thực bọn họ đã là vợ chồng già, không thể để cho cái tên Quy Tắc chết này chế giễu, cô dứt khoát bất chấp tất cả, khom lưng đến gần, nhẹ nhàng hôn lên môi Bạc Chi Chu.
Trong tâm trí Bạc Chi Chu vẫn còn rất cảnh giác, ngay cả lúc này miệng vẫn ngậm chặt, không cho máu đi vào, Ân Thần trợn tròn mắt, thò hai tay ôm lấy eo anh, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mở hàm răng và môi anh, ép anh mở miệng ra.
Trong lúc Bạc Chi Chu hôn mê, chỉ cảm thấy có một thứ gì đó nhẹ nhàng cọ xát môi và răng anh hết lần này đến lần khác, hệt như bé con mèo con nghiến răng cắn ngón tay, tê dại và ngứa, giữa môi răng còn có mùi máu tanh nhàn nhạt, xen lẫn trong đó là một mùi thơm ngọt ngào, không làm người ta cảm thấy ghê tởm mà chỉ cảm thấy cám dỗ khác thường, hoặc kích thích một loại… ham muốn quen thuộc từ trong xương cốt.
Anh không tự giác thả lỏng khớp hàm ra, trong nháy mắt, một thứ gì đó mềm mại tinh tế nhanh nhẹn chui vào, ngay lập tức, mùi máu tanh nồng tràn ngập trong miệng của anh, cổ họng thuận theo đó mà nuốt xuống, chảy vào trong cơ thể.
Cuối cùng Ân Thần cũng có thể đưa máu vào thành công, đang định rời đi thì bị lưỡi người đàn ông quấn lấy, nhẹ nhàng chạm vào cô.
—— Mang theo sự e lệ, có phần hơi xa cách và ý vị rụt rè trêu chọc.
Ân Thần cảm thấy tên này thật không có mắt, lúc này lại dám trêu chọc cô, thật sự không xem trọng mạng nhỏ của mình, cô đường đường là nữ vương Huyết tộc mà lại ăn chay sao? Hừ hừ ~
Cô cũng không vội vàng thu lại, nắm chặt vải dệt sau lưng anh, đầu lưỡi xâm nhập sâu hơn, chậm rãi liếm hàm trên và răng của anh, cuối cùng quấn lấy đầu lưỡi anh, mạnh mẽ mút lấy hai cái, khi cả người anh trở nên cứng đờ khẽ run thì cô mới vừa lòng, buông tha cho anh.
Dạy trò thầy chết đói, vị diện trước anh chiêu đãi cô ra sao, hiện tại cô sẽ trả lại tất cả cho anh!
Sau khi được uống máu, sắc mặt Bạc Chi Chu dần dần trở nên tốt hơn, hô hấp cũng từ từ hồi phục.
Ân Thần ghé sát vào mặt anh, cẩn thận đánh giá.
Khác với vẻ ngoài rắn rỏi và cương nghị ở vị diện trước, dáng vẻ hiện tại của anh càng tuấn tú, thanh nhã hơn, biểu tình cũng trở nên ôn hòa và nội liễm, mang theo một phong thái ưu nhã hào hoa có phần hơi cao lãnh.
Những con thú nhận biết con người, không phải qua khuôn mặt mà là qua hơi thở.
Đối với cô, anh không có gì khác với người đã ôm lấy cô trong rừng cây tối hôm đó, đút cho cô ăn thịt nướng từng chút một.
"Dù sao thì bạn trai ta thế nào cũng đều đẹp trai." Ân Thần ôm mặt cười khúc khích.
Quy Tắc lại hất cho cô một gáo nước lạnh: "Đừng có mê trai! Bạc Chi Chu sắp tỉnh lại rồi, nữ vương Huyết tộc ngươi hãy gương mẫu đúng đắn lên! Lần này manh mối nhiệm vụ của ngươi là【nuôi dưỡng Bạc Chi Chu thành huyết nô】, nếu nhân thiết bị hủy dẫn tới thế giới này sụp đổ, các người cùng biến thành tro tàn mà yêu đương đi!"
Bối cảnh lập tức chuyển từ phim tình yêu thành phim kinh dị.
Ân Thần đứng thẳng người lên, vuốt phẳng những vết nhăn trên áo choàng đen, phàn nàn nói: "Ta nói ngươi, Quy Tắc ngươi ăn nói độc ác như thế sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta bóp nát ném vào trong bồn cầu, là cái loại cùng sống chết với phân đấy!"
Quy Tắc: ". . . . . ."
. . . . . .
Xúc cảm đau đớn do bị rút gân dần biến mất, cảm giác của cơ thể dần quay lại, lông mi Bạc Chi Chu run rẩy, giãy dụa mở mắt ra.
Những quầng sáng trước mặt vừa rời rạc vừa ngưng tụ, trong nháy mắt ngưng tụ thành một bóng dáng mảnh mai và ma mị, trong sương mù đen kịt, một đôi mắt sâu thẳm đỏ tựa máu tươi, ưu nhã mà bễ nghễ nhìn anh.
"Ta đã cứu ngươi." Anh nghe thấy giọng nói khàn khàn đến ái muội của cô, giống như thời gian bị ngăn cách bởi sương mù dày đặc, ghé vào bên tai anh thì thầm một cách rõ ràng: "Ngươi là con mồi của ta, mạng của ngươi, tất cả mọi thứ của ngươi, đều chỉ có thể thuộc về ta."
Hai mắt vô lực khép lại, anh hoàn toàn ngất đi.
Tia ý thức cuối cùng chỉ có thể nghe được câu nói kiêu ngạo đến vô lý, "thuộc về cô".
Thuộc về cô. . . . . . Sao?
. . . . . .
"Ngài Bạc, tình hình khôi phục của ngài vô cùng tốt."
Trên tầng cao nhất của bệnh viện tư nhân hàng đầu của Thành phố B, bác sĩ xem qua từng tấm phim chụp, mỉm cười nói: "Trên người ngài chỉ còn lại một vài vết thương nhẹ bên ngoài, còn về lần hôn mê trước của ngài, tôi nghĩ là do vô tình đập đầu vào đâu đó, may mắn là não không bị chấn động, chỉ cần ở bệnh viện để theo dõi vài ngày là ngài có thể về nhà."
Trên giường đối diện, Bạc Chi Chu đang nửa nằm, sau khi nghe bác sĩ nói xong, nhàn nhạt rũ mắt xuống, nhìn cánh tay của mình.
Trên đó vẫn còn lưu lại những vết dao cứa loang lổ, nhưng rất nhạt, hiển nhiên vài ngày sau đó sẽ hoàn toàn biến mất.
Nhưng anh nhớ rõ, vết dao trên tay anh cắt vào động mạch, máu tuôn như suối, làm cho anh không còn chút sức nào để nâng cánh tay lên.
Quan trọng hơn là. . . . .
Anh chậm rãi sờ vào vị trí khuỷu tay của mình, vẫn còn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo của kim tiêm cắm vào. Cảm nhận được thứ chất lỏng lạnh như băng từng chút từng chút một được đưa vào cơ thể, nhanh chóng lan rộng khắp các mạch máu, sau đó hô hấp của anh bắt đầu trở nên dồn dập, đồng tử co rút lại, toàn thân co thắt một cách đau đớn. . . . . .
Ở trong ấn tượng của anh, đáng ra anh phải chết rồi.
Nhưng anh vẫn sống, gần như hoàn hảo nằm ở đây.
Anh hơi nheo mắt lại.
"Ông chắc chắn tôi không bị tiêm bất cứ thứ gì chứ?" Anh trầm giọng hỏi.
Bác sĩ nhìn anh một cách kỳ quái: "Đúng vậy, ngài Bạc, báo cáo phân tích máu của ngài cho thấy tất cả chỉ số đều rất bình thường, hơn nữa nếu bỏ qua vết thương bên ngoài của ngài thì mọi số liệu đều cho thấy cơ thể ngài vô cùng khỏe mạnh, một cách bất thường."
Anh khỏe mạnh đến nỗi một người bác sĩ như ông ta cũng chưa bao giờ thấy số liệu đẹp đến như thế này.
Chẳng lẽ kẻ có tiền đều biết chăm sóc như thế?
"Được, tôi biết rồi, làm phiền bác sĩ Vương phải lo lắng." Bạc Chi Chu chậm rãi gật đầu, nói với thư ký Lưu Các: "Thay tôi tặng vài món quà cho bác sĩ Vương."
"Ngài Bạc khách sáo rồi."
Lưu Các nhã nhặn tiễn bác sĩ Vương rời đi, khi anh ta quay về phòng thì thấy Bạc Chi Chu đang lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn từ đây có thể thấy được biển người bên dưới, vô số phóng viên khiêng camera đang háo hức chờ đợi.
Người đứng đầu của tập đoàn kinh doanh liên quốc gia, Bạc Chi Chu, một trong những doanh nhân trẻ thành công bậc nhất thành phố B và nước H, bị bắt cóc trên đường đi đến tham gia hội nghị quốc tế, bọn cướp yêu cầu 50 triệu đô tiền chuộc, thanh thế khiến cả nước khiếp sợ, thậm chí còn có tin đồn rằng con tin là Bạc Chi Chu đã bị giết, chính vì vậy mà tình cảnh trong công ty nhà họ Bạc bắt đầu không ổn định, các phe phái đều lợi dụng sự hỗn loạn này để mà tranh đoạt, khiến cho thị trường chứng khoáng rung chuyển, thậm chí nó còn khiến cho người ta tự hỏi, liệu tập đoàn khổng lồ này có phải cứ như thế sụp đổ hay không!
Ngay lúc cảnh sát hết đường xoay xở, tất cả mọi người đều cho rằng dưới tình hình này con tin Bạc Chi Chu đã bị giết, bất ngờ một đám cháy bùng lên ở ngoại thành thành phố B vào lúc nửa đêm, cháy suốt đêm, cách nơi hỏa hoạn không xa phát hiện được một nhà kho bỏ hoang và Bạc Chi Chu nằm ở trong đã lâm vào hôn mê.
Ngay sau đó, anh lập tức được đưa vào bệnh viện tư nhân gần nhất, mặc dù báo cáo cho thấy anh chỉ bị ngoại thương, nhưng anh cũng đã hôn mê năm ngày, cho đến hôm nay mới tỉnh lại.
"Lưu Các." Bạc Chi Chu nói: "Cảnh sát bên kia nói rằng khi họ phát hiện ra tôi thì lúc đó tôi là người duy nhất trong nhà kho."
"Phải."
"Thế còn thi thể thì sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Lưu Các ngẩn người: "Cũng không có, cảnh sát suy đoán có thể là do lửa quá lớn, sợ bị phát hiện nên những tên đó đã bỏ chạy, cảnh sát cũng đã phát lệnh truy nã, tôi cũng đã cho thuộc hạ đi tìm, cho dù có phải lật tung cả cái thành phố B này lên, cũng phải tìm ra những tên súc sinh to gan lớn mật đó!"
Bạc Chi Chu thản nhiên nói: "Không cần đâu. Những tên đó đều đã chết rồi."
Lưu Các sửng sốt.
Hai tay Bạc Chi Chu đan chéo vào nhau, ánh mắt lạnh nhạt chăm chú nhìn về phía trước, đột nhiên cong môi: "Lưu Các, cậu có tin trên đời này có Huyết tộc không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top