73-75 Phản đồ
1. Phản đồ (Thượng) – Phát hiện, phát hiện, có phát hiện.
Cửa gõ nhẹ hai cái bị đẩy vào, Đồ Lạc Văn ngón tay kẹp đầu thuốc lá, "Tôi đã hút rất từ tốn rồi."
La Thiếu Thần nói: "Anh có thể dập điếu thuốc một lúc."
"Cũng không phải không thể, có điều," Đồ Lạc Văn một tay khác cầm tệp giấy tờ, vẫy vẫy về phía anh.
La Thiếu Thần nhướn mày.
"Qua đây đi mà." Đồ Lạc Văn ném một cái liếc mắt cho anh.
La Thiếu Thần không biết nói gì đành đi qua đó.
"Tư liệu anh gửi cho tôi đã in ra rồi, cảm giác rất giống đang ôn lại bài học trên lớp, anh không có tin tức nào độc quyền hơn à?" Đồ Lạc Văn vứt đầu lọc thuốc lá vào thùng rác bên phòng bệnh, "Ví dụ như cỡ giày chẳng hạn."
La Thiếu Thần sâu xa nhìn anh ta.
Đồ Lạc Văn nói: "Hoài nghi của tôi có căn cứ đó. La Khải Tùng là một người cực kỳ thích ăn chơi. Thế nhưng tôi phát hiện anh ấy và vị tình nhân đồng tính này từ trước tới này chưa từng xuất hiện ở bất cứ địa điểm công cộng nào. Cho dù tình cảm giữa bọn họ không thể để thế gian biết, thế nhưng hai người bạn cùng giới tính đi ra ngoài chơi là một chuyện rất bình thường, chỉ cần bọn họ không biểu hiện quá đáng, ai sẽ nghi ngờ chứ? Trừ phi, người bạn đồng tính của anh ấy không thích hoặc là không tiện ra ngoài." Anh ta giơ giơ tập tài liệu nói, "Nửa thân dưới của Mã Ngọc bị bại liệt, rất phù hợp với điều kiện này."
La Thiếu Thần hỏi: "Mã Duy Càn thì sao?"
"Theo tin tức độc quyền nhận được, các anh có thể mượn giày của nhau." Khuỷu tay của Đồ Lạc Văn huých huých anh, "Nghe nói Mã Duy Càn gần đây rất không như ý, tuy rằng Mã gia đã dùng quan hệ để trấn áp việc anh ta tàng trữ ma túy, không cần chịu nỗi khổ ăn cơm tù, nhưng truyền thông vẫn bám gót đưa tin việc này, phim truyền hình và album đến tay cũng đều gặp trở ngại, trong này chắc hẳn cũng có công lao của anh nhỉ?"
"Không có." Chuyện này chẳng thể tính là công lao.
Đồ Lạc Văn cười cười, rõ ràng không tin, "Có tin tức nội bộ nào có thể tiết lộ không? Tôi đảm bảo sẽ không tìm hiểu nguồn gốc tin tức."
La Thiếu Thần nói: "Cát Phụng đã giết một người."
"Vú Triệu không phải không chết sao?"
"Người khác," La Thiếu Thần giọng điệu không tốt lành gì, "Chắc hẳn là đồng mưu."
Đồ Lạc Văn nói: "Cụ thể hơn chút."
La Thiếu Thần kể lại lời Thẩm Thận Nguyên nói.
Đồ Lạc Văn rất đau đầu, "Phòng ốc kiểu đó trong thành phố này rất phổ biến. Nếu như La tiểu tiểu thư đã mở miệng nói chuyện rồi, có thể mời cô bé cùng chúng tôi đến hiện trường xem xem một chút không? Ít nhất xác định địa điểm xảy ra sự việc." Anh ta tưởng rằng tin tức này của La Thiếu Thần lấy được từ miệng La Lâm Lâm.
La Thiếu Thần nói: "Không thể. Nó không nhớ đường."
Đồ Lạc Văn thở dài nói: "Tôi quay về hỏi Cát Phụng. Có điều chuyện này liên quan đến một vấn đề khác, còn có người muốn bắt cóc La Lâm Lâm, người này là ai?"
"Tôi còn muốn biết hơn anh."
"Có thể liệt kê danh sách kẻ thù của La gia không? Cố gắng liệt kê nhiều một chút cũng không vấn đề, vừa hay có thể mượn tay cảnh sát giúp các anh xét duyệt một chút."
La Thiếu Thần nói: "Chúng tôi không có kẻ thù."
"... Cảm giác tự bản thân có phải có chút quá tốt rồi không?"
"Nhưng có đối thủ."
"... Danh sách đối thủ cũng vậy." Đồ Lạc Văn nói, "Còn nữa, hệ thống an toàn của La gia cũng nên đổi mới rồi. Kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng nên tiêu vào chỗ quan trọng nhất."
Hai mày La Thiếu Thần chau lại rất khẽ, nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở."
"Anh và Thẩm Thận Nguyên còn lời nào muốn nói không?" Anh ta ra vẻ muốn đi vào.
La Thiếu Thần trực tiếp lấy ra bao thuốc lá nhét vào túi áo anh ta, "Anh ngay cả điện thoại cũng dám đòi, một bao thuốc lá có đáng là bao, bạn bè mà."
Đồ Lạc Văn ngây ra một lúc, mỉm cười đóng cửa lại.
Từ lúc hai người bắt đầu nói chuyện ở cửa phòng, hai mắt Thẩm Thận Nguyên liền không rời khỏi cửa, trong lòng không ngừng đoán xem nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ, đến tận lúc La Thiếu Thần quay trở lại mới thu lại ánh mắt.
"Các anh đang nói chuyện gì thế?" Cậu nhịn không được hiếu kỳ.
Khuôn mặt của Thẩm Thận Nguyên phối hợp với nét quen thuộc của La Lâm Lâm ở cùng hơn một tháng trời, khiến La Thiếu Thần khẽ hoảng hốt, nhưng anh rất nhanh phản ứng lại, nói: "Tôi kể với anh ta chuyện Cát Phụng giết người."
Thẩm Thận Nguyên nói: "Không biết sau lưng người đó còn có ai khác không, nếu như có, Lâm Lâm không phải rất nguy hiểm rồi sao?"
"Bác tôi đang suy xét đến việc đưa nó ra nước ngoài."
La Thiếu Thần vốn tưởng rằng Thẩm Thận Nguyên sẽ tỏ ý tán đồng với phương án này, ai ngờ cậu lại lộ ra vẻ do dự, "Điều này, tôi tuy rằng là người ngoài, nhưng dù sao cũng đã mượn thân thể bao lâu như vậy, tôi có thể bày tỏ suy nghĩ của mình một chút không?"
"Có thể."
"Trẻ con ở bên cạnh bố mẹ vẫn là tốt nhất. Cho dù bên ngoài bọn trẻ có kiên cường hay lạnh lùng đến đâu, trong lòng nhất định đều khát khao tình yêu thương của bố mẹ. Sử Mạn Kỳ đã chết rồi, cô bé chỉ còn lại bố, ông nội, cô cô, tiểu tiểu thúc thúc và vú Triệu..." cậu bất chợt ý thức được "tiểu tiểu thúc thúc" mình vừa nói đang đứng ngay trước mặt, mặt không khỏi đỏ lên, cố ra vẻ bình tĩnh nói, "Nếu như lại phải rời xa bọn họ đi đến nơi đất khách quê người xa lạ, có chút tàn nhẫn."
La Thiếu Thần nói: "Khải Trạch và Học Giai sẽ cùng đi. Bác tôi cảm thấy thay đổi môi trường tốt với nó hơn."
"Ra vậy à," Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng cười cười, "Vậy cũng rất tốt."
La Thiếu Thần thấy trên mặt cậu nét cô đơn muốn giấu mà không thành công, không nhịn được vươn tay muốn xoa xoa đầu cậu an ủi, nhưng tay vươn ra nửa chừng mới phát hiện động tác này đối với thân phận hiện tại của hai người mà nói, cực kỳ đường đột, không khỏi khựng lại giữa không trung.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy trên mặt có bóng râm, ngẩng đầu thấy bàn tay muốn xoa đầu lại thôi, cũng ngẩn người.
Hai người cứ ngây ra một lúc.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy tay dừng giữa không trung như thế rất mệt, chủ động mở miệng nói: "Cứ xoa đi."
Đáy mắt La Thiếu Thần thoáng ý cười, chỗ đặt tay xuống lại lệch so với dự kiến.
Cằm Thẩm Thận Nguyên bị chạm khẽ một chút, cậu ngây ra nhìn La Thiếu Thần đi ra ngoài hỏi: "Anh, đi sao?"
La Thiếu Thần dừng bước, quay người nhìn cậu, "Còn chuyện gì sao?"
"... Không có." Thẩm Thận Nguyên cũng không thể nói ra tại sao bản thân lại không muốn anh bỏ đi sớm như vậy, có lẽ là những ngày qua đã quá quen với việc có "tiểu tiểu thúc thúc" bên cạnh mình, cho nên vẫn chưa thể thích ứng với căn phòng quạnh quẽ chỉ còn lại một người, "Ngày mai anh vẫn đến nữa chứ?"
La Thiếu Thần một tay đút túi, cười mà như không nhìn cậu, "Cậu không cảm thấy tôi rất ghét cậu sao?"
Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt như chịu đả kích sâu sắc, "Vẫn chưa thay đổi cách nhìn sao?"
"..."
Thẩm Thận Nguyên nỗ lực biện hộ cho mình, "Tuy rằng tôi hát không hay lắm, nhưng mà thái độ của tôi với âm nhạc rất nghiêm túc! Cho dù là một bài hát thiếu nhi bình thường, tôi cũng dùng cả sinh mệnh để biểu diễn!"
La Thiếu Thần qua quýt gật đầu.
"Anh không tin sao?" Thẩm Thận Nguyên tay phải đánh nhịp lên giường, bắt đầu hát Hươu bố...
La Thiếu Thần khoanh tay trước ngực dựa tường, lặng im đợi cậu hát hết.
Bài hát tuy rằng không dài, nhưng Thẩm Thận Nguyên vẫn làm hết trách nhiệm hát hai lần, đến tận khi cổ họng khô khốc.
La Thiếu Thần rót một cốc nước cho cậu.
Thẩm Thận Nguyên sau khi uống xong một ngụm nước, tiếp tục biện hộ cho mình, "Vừa rồi phong độ không tốt, hát không chuẩn, để tôi hát lại lần nữa!"
"Không cần nữa." La Thiếu Thần lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ấn vào nút phát, liền nghe thấy trong điện thoại vang lên tiếng hát vang vọng. "Hươu bố đang chạy bộ, hươu mẹ tập thể dục..."
Thẩm Thận Nguyên dò hỏi: "Thế có nghĩa là, không ghét tôi nữa đúng không?"
La Thiếu Thần cảm thấy đợi cậu chủ động hiểu ra bản thân từ trước tới nay chưa từng ghét cậu chắc hẳn phải đợi đến thiên hoang địa lão, bất đắc dĩ nói: "Trước nay chưa từng."
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc, "Hả?"
"Cậu rất thích đóng phim sao?"
"Chỉ ở trước ống kính thôi."
La Thiếu Thần cúi xuống, mắt đối mắt nhìn chăm chăm Thẩm Thận Nguyên, thong thả nói: "Cậu nên học lại cách giải nghĩa ánh nhìn đi."
Từ sau khi "Tình nghĩa hàng xóm" ngừng quay, nội bộ đoàn làm phim phân tranh không dứt, bên đầu tư muốn cắt vốn, người sản xuất muốn đổi diễn viên, hai bên đến giờ vẫn chưa thể thống nhất, có điều thống nhất hay không đối với La Thiếu Thần đều chẳng chút quan trọng, Thẩm Thận Nguyên trở lại là Thẩm Thận Nguyên, La Lâm Lâm trở lại là La Lâm Lâm, chuyện đóng phim tất nhiên chẳng thể tiếp tục. Anh vốn định lúc nào bớt bộn rộn đến chào hỏi đoàn làm phim, chẳng ngờ vừa ra khỏi viện đã nhận được điện thoại của Cổ Lực Khả.
"Tôi nhận được một bộ phim mới, khi nào rảnh để La Lâm Lâm đến thử xem sao." Cổ Lực Khả trực tiếp nói thẳng.
La Thiếu Thần nói: "Nó tạm thời không nhận bất cứ hợp đồng đóng phim nào."
"Ồ." Cổ Lực Khả đã nghe nói qua chuyện cô bé bị bắt cóc, trước khi gọi diện đã không hy vọng gì, bị từ chối cũng nằm trong dự liệu, "Đợi khi nào cô bé muốn đóng phim thì tìm tôi nhé."
"Được."
"Cô bé là một diễn viên rất thông minh và có thiên phú, đừng để mai một." Lòng mến tài của Cổ Lực Khả nhiệt tình như lửa.
La Thiếu Thần bất ngờ hỏi: "Ông cảm thấy kỹ thuật diễn của Thẩm Thận Nguyên thế nào?" Tuy rằng Thẩm Thận Nguyên làm La Lâm Lâm, kỹ thuật diễn đã được khẳng định, nhưng sự khẳng định đó còn nhờ vào tuổi tác.
"Không tồi." Cổ Lực Khả trước nay vẫn rất khó tính lại trực tiếp khen ngợi, "Chỉ thiếu một chút phong thái thôi."
"Một chút phong thái?"
"Phong thái làm diễn viên chính." Ông ta ngừng một chút, không khỏi tiếc nuối nói, "Nên cọ sát trong giới điện ảnh nhiều hơn."
Cổ Lực Khả là vua trong giới điện ảnh, ông ta nói như vậy nhất định có lý của ông ta, La Thiếu Thần tuy không hiểu, nhưng vẫn ghi nhớ.
Hai ngày nay một mực chạy loanh quanh bên ngoài, La Thiếu Thần vừa định tranh thủ chút thời gian về nhà tắm rửa thay quần áo, liền nhận được điện thoại của La Học Mẫn. Giọng điệu của La Học Mẫn trong điện thoại hết sức gay gắt, dường như ăn phải thuốc nổ, đang cố gắng dùng sự lạnh lùng làm giảm nhiệt.
La Thiếu Thần lái xe đến La gia, xe còn chưa dừng hẳn, liền thấy xe của La Khải Trạch cũng đã đến.
Hai người xuống xe vẻ mặt đều ngơ ngác.
Đi vào đại môn liền nhìn thấy La Học Mẫn mặt mũi tối sầm đứng trong phòng khách gọi điện thoại, vú Triệu vừa từ trên lầu xuống, nhìn thấy bọn họ mới thở phào nói: "Lão tiên sinh một đêm không ngủ, vừa uống thuốc ngủ liền chợp mắt rồi."
La Khải Trạch vội vàng hỏi: "Lâm Lâm xảy ra chuyện gì sao?"
Vú Triệu lắc đầu nói: "Cục cưng vẫn đang ngủ. Là Học..."
"Là Học Giai!" La Học Mẫn nhanh chóng tiếp lời, "Nó đã hai ngày không về nhà rồi."
La Khải Trạch chau mày nói: "Nó có khả năng đến nhà bạn bè cho khuây khỏa, em tìm bạn bè nói hỏi xem."
"Mục Tất Thành hay Mục Tất Tín?" La Học Mẫn cười lạnh, "Các anh biết Lâm Lâm tại sao lại bị kẻ khác bắt cóc ngay trước cổng nhà La gia không?"
La Khải Trạch lắc đầu. Vấn đề này anh suy nghĩ rất nhiều vẫn không thể hiểu được, vú Triệu nói Lâm Lâm tự mình chạy ra, thế nhưng Lâm Lâm đang yên đang lành tại sao lại chạy ra ngoài? Đáng tiếc Lâm Lâm hiện tại vẫn không chịu nói chuyện, vấn đề này tất nhiên trở thành câu đố.
La Thiếu Thần biết bản chất của Cát Phụng, cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng nghe giọng điệu của La Học Mẫn dường như có ẩn tình khác.
La Học Mẫn cuối cùng cũng không nhịn được tức giận, hét lên: "Em sợ nó chạy đi tìm Mục Tất Tín, cho nên mới cho bảo vệ coi chừng nó, ai ngờ chẳng hiểu vì sao nó chạy ra ngoài, tự mình điều bảo vệ đi!"
La Khải Trạch cũng tức giận, "Là nó điều bảo vệ đi sao?"
La Học Mẫn nói: "Nếu không Cát Phụng có ba đầu sáu tay có thể cướp người ngay tại La gia sao?!"
La Khải Trạch lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu liên lạc với bạn bè cùng tìm người.
La Thiếu Thần nghĩ còn sâu xa hơn bọn họ.
Từ lúc Thẩm Thận Nguyên nói Cát Phụng có đồng mưu, anh đã cảm thấy kỳ lạ. Chuyện Cát Phụng và Sử Mạn Kỳ là chuyện bê bối La gia vẫn luôn cố gắng giấu giếm, đối phương sao có thể biết được sự tồn tại của Cát Phụng?
Có điểm đột phá là La Học Giai, sự việc dường như rõ ràng hơn. Đối phương biết được Cát Phụng là từ miệng của La Học Giai, muốn dùng mọi cách bắt tay với hắn, cùng lên kế hoạch bắt cóc. Để việc bắt cóc càng thuận lợi hơn, bọn chúng phiến động La Học Giai lén chạy ra ngoài cùng ngày đó, để dẫn dụ bảo vệ đi, khiến Cát Phụng thuận lợi cướp người. Chỉ là không ngờ Cát Phụng đến lúc quan trọng lại trở mặt.
Hiện tại vấn đế là, người đó là ai, La Học Giai tại sao lại nghe theo mưu kế của hắn?
La Khải Trạch đột ngột bỏ điện thoại xuống nói: "Có người nhìn thấy nó đi đến biệt thự của Mục Tất Tín!"
Sắc mặt của La Học Mẫn lập tức tối sầm.
Mục Tất Thành và La Khải Tùng kẻ chết trước người chết sau, thù hận giữa La gia và Mục gia đã không cách nào hóa giải, hiện tại em gái ruột của bọn họ lại dựa dẫm vào kẻ thù, điều này khiến bọn họ còn đau đớn hơn bị roi quất vào mặt.
"Anh đi tóm nó trở về!" Ngay cả La Khải Trạch tình tình tương đối ôn hòa cũng nổi cơn tam bành.
La Học Mẫn vừa rồi nổi cơn tam bành lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, "Quay lại! Anh dựa vào cái gì mà đi tóm nó trở về?"
"Dựa vào..." La Khải Trạch rốt cuộc cũng không phải kẻ thất phu, lý trí rất nhanh quay trở lại, sắc mặt chán nản.
La Học Mẫn nói: "Nó muốn đi thì để nó đi, để xem nó đi theo Mục gia rồi sẽ có kết cục thế nào!"
Cầu thang truyền đến tiếng ho.
Ba người bọn họ quay đầu lại, liền nhìn thấy La Định Âu đi từ trên gác xuống.
La Khải Trạch và La Học Mẫn đồng thời biến sắc mặt. La Học Mẫn nhanh chóng chạy đến đón, "Ba, sao ba lại xuống đây?"
La Định Âu trầm sắc mặt, vẫy vẫy tay về phía bọn họ, "Các con đi theo ta."
Ba người bọn họ không hiểu gì, nhưng vẫn đi theo.
La Định Âu cứ thế tiến vào phòng của La Học Giai.
Căn phòng rất bừa bộn, phảng phất một mùi hương rất kỳ lạ.
La Định Âu chỉ đồ vật trên giường nói: "Các con xem đi."
"Cái này..." La Khải Trạch vươn tay cầm cái bình thủy tinh có cắm ống hút lên.
La Thiếu Thần vừa nhìn liền nhận ra công dụng của nó.
La Học Mẫn giận đến mức giọng nói cũng run lên, "Nó hút thuốc phiện?!"
2. Phản đồ (Trung) – Có chuyện, có chuyện, đã có chuyện.
Việc La Học Giai hút ma túy không nói cũng biết đã khiến cho gia đình đang gánh chịu nỗi đau từ chuyện La Khải Tùng buôn ma túy này đã đau lại càng đau hơn.
La Khải Trạch lo lắng dìu La Định Âu chỉ trong một tháng ngắn ngủi tóc đã bạc đi không ít. La Định Âu hất tay anh ra, sắc mặt âm trầm nhưng kiên nghị, "Tìm nó về đây."
La Học Mẫn nói: "Nó hiện tại đang ở Mục gia."
"Thế thì sao?" La Định Âu hỏi, "Bố nó bệnh rồi, nó là con gái, chẳng lẽ không về nhà thăm một cái được sao?"
La Học Mẫn do dự một chút nói: "Con đi tìm Mục Tất Tín."
"Để em đi cho!" La Khải Trạch nói, "Đối phó với loại người này, để em đi thì tốt hơn."
La Học Mẫn lắc đầu nói: "Không sao, chị và hắn ta đã làm ăn cùng nhau bao nhiêu năm, chị biết cách đối phó với hắn."
La Thiếu Thần nhân lúc bọn họ tranh chấp, đi ra khỏi phòng, gọi điện cho Đồ Lạc Văn.
Đồ Lạc Văn luôn bắt máy rất kịp thời, "Sao rồi? Nhanh như vậy đã nghe ngóng được số giày của Mã Ngọc rồi sao?"
"Tôi muốn nhờ anh một việc."
Đồ Lạc Văn cười khổ nói: "Hút thuốc của anh, cái giá phải trả cao quá."
"Mục Tất Tín hiện tại đang ở đâu?"
"Sao tôi biết được?" Anh ta hỏi lại.
La Thiếu Thần hỏi: "Không phải anh nói vụ án của Khải Tùng đã có chút manh mối rồi sao? Hắn là người hiềm nghi số một trong vụ án của Khải Tùng, anh sẽ không buông tha cho hắn dễ dàng thế chứ?"
"Anh nói cho tôi biết lý do anh tìm hắn đã." Đồ Lạc Văn không dễ lừa gạt chút nào.
"Học Giai đi tìm Mục Tất Tín rồi."
"La Học Giai?" Đồ Lạc Văn ngạc nhiên, "Mục Tất Thành đã chết rồi mà cô ta và Mục gia vẫn qua lại sao?"
"Anh hỏi tôi nhiều câu như vậy, không phải nên trả lời một câu chứ?"
Đồ Lạc Văn một lúc sau mới trả lời: "Việc này tôi sẽ xem xét tình hình cụ thể rồi giải quyết, anh đừng nhúng tay vào."
"Thế nghĩa là sao?"
"Mục Tất Tín không phải thiện nam tín nữ gì. Anh yên tâm, tôi nói được làm được. tôi sẽ ra sức bảo đảm an toàn của La Học Giai." Đồ Lạc Văn nói, "Rắc rối của La gia đã quá nhiều rồi, chia một ít để chúng tôi giải quyết đi. Ít nhiều gì các anh cũng là hộ nộp thuế nhiều... Không thiệt gì mà."
"Mục Tất Tín đang ở đâu?"
"Ở biệt thự ngoại ô phía Tây." Người đáp lời là La Học Mẫn vừa bước từ trong phòng La Học Giai ra.
La Thiếu Thần không để tâm đến những lời khuyên bảo tận tình của của Đồ Lạc Văn ở đầu bên kia, lập tức gác máy, móc ra chìa khóa xe.
La Học Mẫn nói với La Khải Trạch: "Chị và Thiếu Thần qua đó, chú ở nhà chăm sóc ba."
La Khải Trạch rõ ràng đã thua trong cuộc biện luận vừa rồi, cũng không dây dưa nhiều, lặng lẽ gật đầu.
La Học Mẫn trước khi ra khỏi cửa trở về phòng một chút. La Thiếu Thần nhìn áo khoác dày trên người cô cùng tư thế ngồi xe không thoải mái, thản nhiên thấp giọng nói: "Bất luận xảy ra chuyện gì, đều có em đây rồi."
La Học Mẫn cũng không định giấu anh, móc từ trong túi áo ra một đôi găng tay cao su nhanh nhẹn xỏ vào, sau đó mang một đôi găng tay da màu đen.
La Thiếu Thần hơi ngạc nhiên.
La Học Mẫn nói: "Phòng trước vẫn hơn."
"Chúng ta chỉ mang người trở về thôi."
"Chú nghĩ rằng nó sẽ ngoan ngoãn trở về sao?" Giọng điệu của La Học Mẫn đã không còn sự phẫn nộ như lúc đầu nữa, chỉ chừa lại châm biếm và thất vọng. La Khải Tùng xảy ra chuyện, quan hệ giữa La Học Giai và gia đình đã hết sức tồi tệ, cho dù như vậy, niềm tin của La Học Mẫn rằng bọn họ là người một nhà từ trước tới nay vẫn chưa hề dao động, một mực cho rằng La Học Giai tuổi trẻ không hiểu chuyện, quá nghiêm túc trong tình cảm mới bị Mục Tất Thành dắt mũi liên tiếp, đợi nó lớn thêm chút nữa, trưởng thành hơn chút nữa, sẽ biết được phải trái trắng đen. Thế nhưng sự thật nó hút ma túy khiến tất cả những lời biện hộ đều trở thành trò cười.
La Học Giai không phải quá ngây thơ, mà là quá sa đọa!
La Học Mẫn hít một hơi thật sâu, tay chống trán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Câu hỏi của cô, La Thiếu Thần không thể trả lời được. Anh hiểu rõ ma túy sẽ hại một con người thành cái dạng gì, La Học Giai rốt cuộc có quay đầu được hay không, anh không dám chắc một chút nào.
Lái xe được nửa đường, trong xe bất ngờ cất lên một tiếng hát: "Hươu bố đang chạy bộ, hươu mẹ tập thể dục..."
La Học Mẫn giật nảy mình, "Tiếng gì thế?"
La Thiếu Thần mặt không đổi sắc nhận điện thoại, "A lô."
"La Học Giai đã rời biệt thự rồi." Đồ Lạc Văn nói.
La Thiếu Thần chau mày hỏi: "Đi đâu?"
"Không biết, điều duy nhất có thể khẳng định là, cô ấy vượt quá tốc độ cho phép rồi." Đồ Lạc Văn cười cười nói, "Người của tôi đã đuổi theo rồi, nếu như chặn lại thành công, nhớ mời tôi ăn cơm đấy."
"Đi về hướng nào?"
"Không biết, không rõ lắm, xin hãy giao cho cảnh sát, tín nhiệm cảnh sát, về nhà chờ tin tức. Yên tâm, người của tôi là vua đua xe, không thể nào ngay cả một đại tiểu thư cũng không đuổi kịp đâu. Anh ở nhà đợi tin tức đi."
La Học Mẫn đợi anh gác điện thoại mới hỏi, "Sao rồi?"
La Thiếu Thần nói: "Học Giai rời biệt thự rồi."
"Tại sao?"
"Không biết."
Xe vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước theo hướng ban đầu, nhưng trong đầu hai người đều suy nghĩ những điều khác nhau. La Học Giai tại sao lại rời biệt thự? Cô và Mục Tất Tín đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ tất nhiên không ngây thơ đến mức nghĩ rằng La Học Giai đột nhiên lạc lối quay đầu.
La Học Mẫn bỏ găng tay ra gọi điện cho Mục Tất Tín.
La Thiếu Thần thấy cô cầm điện thoại không động tĩnh gì, hỏi: "Không ai nhấc máy sao?"
La Học Mẫn phẫn nộ gác điện thoại!
"Đến rồi." La Thiếu Thần xoay chuyển vô lăng, xe linh hoạt lách qua chiếc xe bên phải, dừng lại ở trước cổng lớn của một khu biệt thự kiểu Âu hỗn tạp. Bảo vệ chặn đường bọn họ. La Học Mẫn kéo cửa kính xe xuống, vẻ mặt tươi tắn cười nói: "Tôi đến thăm bạn, tổng giám đốc Mục, Mục Tất Tín."
Bảo vệ lấy sổ ra cho bọn họ đăng ký, La Học Mẫn tùy tiện bịa ra một cái tên và phương thức liên lạc liền được cho vào.
La Thiếu Thần biết Mục Tất Tín có biệt thự ở đây, nhưng không biết ở chỗ nào, La Học Mẫn quen đường quen lối chỉ huy. Anh liếc mắt nhìn găng tay cao su trên tay cô, nói: "Chị còn chuẩn bị gì nữa?"
La Học Mẫn mặt không đổi sắc, nói: "Tôi nói tôi đã đi tìm sát thủ, chú có tin không?"
"Tin."
"Nếu như không phải ba ngăn lại, tôi thực muốn để bọn chúng nợ máu đền máu!" La Học Mẫn âm hiểm nói.
La Thiếu Thần nhìn chiếc xe cảnh sát phía trước cổng biệt thự, thản nhiên nói: "Nhanh thật." Xe của anh vẫn chưa dừng hẳn, cửa xe đã bị Đồ Lạc Văn gõ như gõ mõ. La Thiếu Thần kéo cửa kính xuống, "Mục Tất Tín thế nào rồi?"
Đồ Lạc Văn thay đổi tác phong bình dị dễ gần thường ngày, sa sầm mặt nói: "Chết rồi."
La Thiếu Thần và La Học Mẫn cùng sửng sốt.
"Vợ của hắn cũng chết rồi. Một người bị búa đập vỡ đầu, một người trong nhà bếp bị đâm bảy tám nhát bằng dao làm bếp vào lưng. La Học Giai có gọi điện cho các anh không?"
La Thiếu Thần híp mắt nói: "Không."
"Tôi biết anh đang nghĩ gì, anh cũng biết tôi đang nghĩ gì. Chúng ta thẳng thắn với nhau đi, trong tình huống này, La Học Giai cho dù không phải hung thủ cũng là người biết rõ chuyện, chúng tôi bất luận thế nào cũng phải tìm ra cô ta. Hy vọng người nhà cô ta có thể ra sức phối hợp!"
La Thiếu Thần nói: "Tôi cũng muốn sớm xác nhận Học Giai có bị thương hay không."
Đồ Lạc Văn ngoắc ngoắc tay về phía anh.
La Thiếu Thần ghé lại gần.
Đồ Lạc Văn thấp giọng nói: "Chẳng có ai từ sáng đến tối mang theo búa chỉ để phòng vệ chính đáng trong thời khắc mấu chốt cả."
La Thiếu Thần nói: "Nếu như nước ta có thể cho phép cầm súng, đương nhiên tình trạng này sẽ không xảy ra."
"Sếp, có tin tức của La Học Giai rồi." Tiểu Đổng cầm điện thoại chạy đến.
La Thiếu Thần đang định quay xe lập tức dừng lại, hai mắt không chớp nhìn anh ta.
Đồ Lạc Văn liếc anh một cái, cố ý đi sang một bên nghe điện.
La Học Mẫn bất ngờ nắm lấy tay của La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần ngạc nhiên, tay của cô đang run rẩy, cả bàn tay toát mồ hôi lạnh. "Nếu như người là do nó giết thì phải làm sao?" Cô run giọng hỏi. Nữ cường nhân kiên cường như bàn thạch của La gia trước những đả kích liên tiếp rốt cuộc không giấu được mặt yếu đuối của mình. Cô muốn mình bình tĩnh lại, nhưng chỉ khiến ngón tay càng run rẩy dữ dội hơn.
La Thiếu Thần đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, "Chúng ta có thể mời luật sư tốt nhất."
Câu nói này rõ ràng không đem lại cho cô bất cứ sự an ủi nào. La Học Mẫn nhìn anh, ánh mắt gần như cầu khẩn.
"Gạt bỏ mọi cáo buộc, bảo vệ chị ấy." La Thiếu Thần chậm rãi nói tiếp. Anh hoàn toàn không phải người thích sử dụng tiền tài và quyền lực trong tay để mưu cầu đặc quyền, nếu như là người như vậy, anh đã không một mình lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy mà không mượn sức ảnh hưởng của La gia. Thế nhưng lúc này suy nghĩ của anh cũng giống suy nghĩ của La Học Mẫn, bọn họ đều chỉ có một ý nghĩ, bất luận ra sao cũng phải bảo vệ La Học Giai. Cho dù bọn họ đều biết, đây là chuyện vô cùng khó.
Đồ Lạc Văn đột nhiên đi đến, mở cửa xe ngồi vào.
"Đi đâu?" La Thiếu Thần hỏi.
Đồ Lạc Văn nói địa chỉ.
La Học Mẫn hỏi: "Đó là chỗ nào?"
"Một thôn nhỏ gần bên đường cao tốc."
Trong lòng La Học Mẫn thoáng có dự cảm không hay, "Học Giai, nó..." Lời đến bên miệng, nhưng lại không dám hỏi tiếp.
Đồ Lạc Văn do dự một lát, nói: "Các anh tốt nhất hãy gọi về nhà, bảo bọn họ hãy chuẩn bị tâm lý."
La Thiếu Thần và La Học Giai lặng người.
Thôn rất nhỏ, đường đã lâu không được tu sửa, rất nhiều ổ gà, xe đi đến cửa thôn liền không nhích thêm được.
La Thiếu Thần và La Học Mẫn xuống xe đi theo Đồ Lạc Văn xuyên qua đám đông dân thôn hiếu kỳ, chạy đến đầu kia sát gần đường cao tốc. Nơi đó, một chiếc Audi màu trắng quen thuộc bị lật ngửa bên cạnh sườn dốc, cửa xe bị dỡ xuống, một tốp người vây quanh khoảng đất trống cách đó không xa.
La Học Mẫn đột nhiên như phát điên lao thẳng sang bên đó, ra sức tách đám người đó ra.
Chính giữa, La Học Giai lặng im nằm trên tấm trải giường màu hoa, máu vấy lên khuôn mặt trang điểm tinh tế, thương tích trên trán và mặt khiến cô trông có vẻ yếu đuối và vô tội. La Học Mẫn chậm chạp ngồi xuống, vươn tay ra...
Dân thông bên cạnh hảo tâm nhắc nhở: "Đã chết rồi. Xe lao từ trên xuống, cửa cũng đã bị tông lõm vào rồi, chúng tôi dỡ cửa xe, kéo cô ấy ra, lập tức cấp cứu, nhưng đã không còn tác dụng."
La Học Mẫn hai tay ôm mặt, khóc không thành tiếng.
La Thiếu Thần nửa ngồi, ôm lấy bờ vai cô.
Đồ Lạc Văn hỏi: "Có ai chính mắt nhìn thấy không? Xe đã lao xuống như thế nào?"
"Chỗ đó?" Một dân thôn chỉ vào lan can cao tốc bị tông đến biến dạng, "Tốc độ quá nhanh, quá mạnh, nháy mắt đã lao xuống rồi."
"Lúc đó có xe khác không?"
"Không có xe khác."
"Không thể nào!" La Học Mẫn gạt nước mắt đứng dậy, đã hồi phục sự già dặn và lạnh lùng, "Nhất định có người ép nó lao xuống, nếu không thì có người động tay động chân vào phanh xe rồi!"
"Hươu bố đang chạy bộ..."
Tất cả mọi người đều ngây ra.
La Thiếu Thần tiếp điện thoại đi sang một bên.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của La Khải Trạch gấp gáp dị thường, "Mau tìm ra Học Giai! Nó sắp xảy ra chuyện rồi!"
3. Phản đồ (Hạ) - Vận xui, vận xui, đuổi vận xui.
Bụi: vì Học Mẫn từng xưng là cô cô với Lâm Lâm cứ tưởng nhỏ tuổi hơn Khải Trạch, hóa ra là chị cả. Bụi đã sửa lại cách xưng hô, mọi người thông cảm nhé.
Giọng nói của La Thiếu Thần khô khốc dị thường: "Đã xảy ra chuyện rồi."
Đầu kia điện thoại trầm mặc đúng một phút.
Nhưng một phút này đối với La Thiếu Thần và La Khải Trạch mà nói, đều không cảm thấy dài. Thực tế, cho dù lấy sự kiện cả đời ra cũng đều không thể hóa giải và tiếp nhận sự thật bi thương này.
"Nó, làm sao?" Trong giọng nói của La Khải Trạch mang theo sự run rẩy không dễ nhận ra.
La Thiếu Thần không đáp.
La Khải Trạch lập tức hiểu, "Hai người... xử lý việc đâu vào đấy thì về nhé. Nó có để lại lời nhắn cho chúng ta."
La Học Mẫn đi đến, "Chuyện gì thế?" Cho dù bề ngoài cô đã xử lý tốt tất cả cảm xúc, nhưng trong giọng nói vẫn nghe thấy chút yếu ớt, dường như chỉ cần một chuyện nhỏ nào đó cũng có thể khiến cô sụp đổ.
La Thiếu Thần liếc nhìn Đồ Lạc Văn và Tiểu Đổng bọn họ đứng đó không xa, mới thấp giọng nói: "Học Giai có để lại lời nhắn."
Đồ Lạc Văn hết sức nhạy cảm, lập tức cảm giác được trong ánh mắt của bọn họ có điều gì đó, tiến lại gần hỏi: "Có phải có tin tức gì không?"
La Thiếu Thần nói: "Chúng tôi đang bàn xem nên nói lại với bác tôi thế nào."
Đồ Lạc Văn nhớ đến La Khải Tùng, nhớ đến Sử Mạn Kỳ, nhớ đến việc La gia chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã xảy ra ba vụ án mạng, trong lòng cũng rất lấy làm thương tiếc, thở dài nói: "Mục Tất Tín chết rồi, cũng coi như báo được thù cho La Khải Tùng."
La Học Mẫn truy vấn: "Nghĩa là sao?"
Người cũng đã chết rồi, Đồ Lạc Văn cũng cảm thấy không cần phải giấu giếm nữa, nói thẳng: "Chúng tôi đã tra ra hung thủ giết La Khải Tùng, là một phạm nhân bỏ trốn, đã thực hiện rất nhiều án mạng. Hắn thừa nhận vợ của Mục Tất Tín Vu Ngân Tinh chính là thủ phạm chính đưa tiền cho hắn ra lệnh cho hắn giết người. Tôi đang bảo hắn gọi điện thoại vơ vét tài sản của cô ta, để nắm bắt thêm chứng cứ xác thực, không ngờ lại xảy ra chuyện này."
La Học Mẫn nhìn thi thể của La Học Giai bị dân thôn và cảnh sát vây quanh quan sát, trái tim nhỏ máu, "Tôi muốn mang Học Giai về nhà."
"Hiện tại vẫn chưa được. Chúng tôi phải làm xét nghiệm thi thể," Đồ Lạc Văn thấy sắc mặt La Học Mẫn không tốt lành, vội nói: "Chúng tôi cũng hy vọng cô ấy đi được nhắm mắt. Chúng tôi ít nhất phải tìm ra chứng cứ xem có khả năng cô ấy bị giết hại không."
La Học Mẫn cười lạnh nói: "Tra ra chứng cứ rồi thì có tác dụng gì, Khải Tùng có thể sống lại sao?"
"Báo ứng của Mục Tất Tín đến quá nhanh, chúng tôi không có cách nào khác, nhưng tên sát thủ đó, cô yên tâm, tuyệt đối không trốn thoát được." Đồ Lạc Văn thề thốt bảo đảm.
La Thiếu Thần nói: "Tìm một pháp y nữ."
Đồ Lạc Văn luôn miệng đồng ý.
La Học Mẫn cởi khăn quàng cổ trên cổ xuống, nhè nhẹ phủ lên mặt La Học Giai, nhìn cô được nâng lên xe mới rời khỏi.
La Thiếu Thần lên xe, phát hiện Đồ Lạc Văn cũng đi lên theo.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù thế." Đồ Lạc Văn nói "Các anh cũng là người chứng kiến, phải theo tôi trở về ghi khẩu cung, thuận tiện cung cấp thông tin liên quan đến La Học Giai."
La Học Mẫn vô thức muốn từ chối, bị La Thiếu Thần ra hiệu bằng mắt một cái mới thôi.
Hai người suốt dọc đường không nói lời nào theo đến cục cảnh sát ghi xong khẩu cung, thì đã gần nửa đêm.
Cửa xe mở rộng, gió đêm lùa vào.
La Học Mẫn ngây ngẩn nhìn cảnh đêm, lẩm bẩm nói: "Chú nói xem, người gì mà nói đi liền đi, nhanh như vậy chứ?"
La Thiếu Thần nói: "Bác và Khải Trạch vẫn đang đợi chúng ta về, đừng để họ lo lắng."
La Học Mẫn hít một hơi thật sâu, nói: "Nửa tháng trước chị và Văn Thắng đang còn nói chuyện ly hôn."
La Thiếu Thần không biểu lộ gì. Chuyện này so với chấn động gặp phải hôm nay, thực sự không đáng kinh ngạc.
"Thế nhưng hôm nay chị đột nhiên thấy hối hận." La Học Mẫn móc khăn giấy ra lau lau nước mắt, "Chị đột nhiên rất hy vọng anh ấy ở bên cạnh."
"Tại sao lại ly hôn?" Ấn tượng La Học Mẫn đem lại cho người khác quá mức mạnh mẽ, vì vậy La gia ai ai cũng đều biết vợ chồng hai người họ có vấn đề, thế nhưng ngoại trừ La Định Âu, chưa có ai từng hỏi, bởi vì tin tưởng cô có thể giải quyết tốt. Thế nhưng hiện giờ nghĩ lại, có lẽ chính vì sự tin tưởng đó mới khiến La Học Mẫn không thể không trở nên kiên cường hơn.
La Học Mẫn nói qua loa: "Chị quá bận, anh ấy ngoại tình. Vấn đề hôn nhân, không ngoài những điều này, chẳng có gì lạ cả."
La Thiếu Thần hỏi: "Chị định lúc nào nói với bác?"
"Vốn định để trong nhà bình lặng một chút, hiện tại xem ra vẫn phải giấu một thời gian nữa." Cô ngừng một lát nói, "Chị sẽ bàn với Văn Thắng."
La Thiếu Thần trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Nếu như không nỡ, thì đừng miễn cưỡng bản thân buông tay."
"Chị sẽ suy nghĩ."
Vấn đề nặng nề khiến tâm tình nặng nề càng thêm nặng nề.
Đến tận lúc trở về La gia, hai người vẫn trầm sắc mặt.
Vú Triệu và La Khải Trạch đều ở đại sảnh, rõ ràng đang đợi bọn họ.
La Khải Trạch vừa thấy bọn họ trở về, liền đứng dậy nói: "Học Giai nó..."
"Lật xe." La Thiếu Thần hàm súc nói, "Pháp y và cảnh sát đều đang tìm nguyên nhân."
Nghe đến hai chữ pháp y, La Khải Trạch còn gì không rõ nữa chứ. Anh ngã ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại ra, phát lại lời nhắn.
Điện thoại chầm chậm xuất hiện tiếng nức nở, một lúc lâu sau mới nghe thấy La Học Giai nghẹn ngào nói: "Anh hai, em gây họa lớn rồi. Em thực sự gây họa lớn rồi. Em rất sợ, em... em giết người rồi. Em đã giết Mục Tất Tín, là hắn đã hại chết anh ba! Còn có Vu Ngân Tinh, em tận tai nghe thấy cô ta nói đã thuê sát thủ giết anh ba... Em đã giết người, em đã giết bọn chúng rồi. Cảnh sát đang tìm em, lần này em chết chắc rồi. Anh hai, em sợ lắm, anh... anh phải chăm sóc ba thật tốt. Xin lỗi... xin lỗi... em không nên không nghe lời anh ba, em biết thì đã quá muộn, em không còn cách nào khác, hắn cho em hút ma túy, em cai không nổi! Em không thể để mọi người biết, em rất sợ hãi, anh hai, những ngày này em thực sự, không biết phải làm thế nào. Em không cai được, em không khống chế nổi bản thân mình... Ba nói đúng, em không xứng là người nhà họ La, em thực sự không xứng. Anh hai, anh nói với ba giúp em rằng em xin lỗi... em xin lỗi..."
La Học Mẫn nghe mà nước mắt giàn giụa.
La Khải Trạch đã nghe một lần, nhưng cũng nhịn không được đỏ quầng mắt.
Ngay cả La Thiếu Thần buồn vui không lộ ra mặt cũng che mắt đi.
"Em muốn tặng một chiếc khăn quàng tự tay đan cho ba vào sinh nhật ba, chiếc khăn năm ngoái bị rách rồi, khiến ba không muốn đeo ra ngoài. Em... đáng tiếc em không đợi được đến ngày đó, khăn quàng đã đan xong rồi, ở ngay trong tủ quần áo của em, cất trong giỏ mây. Ngày sinh nhật, anh nhớ tặng cho ba. Ba tuổi tác đã cao, sau này dựa vào anh và chị cả. Bảo chị cả về nhà nhiều một chút, đừng quá sức vì công ty, sống hòa thuận với anh rể. Kế hoạch Tinh La thành em đã viết một số phương án, ở ngay trong tủ sách ở văn phòng, giúp em đưa cho chị cả xem xem, tốt nhất là viết một vài lời phê... đốt cho em. Xin lỗi, em chết rồi mọi người đừng nhận em... điều duy nhất em có thể làm là không bôi nhọ La gia nữa. Cuối cùng, anh hai, chị cả, ba, em yêu mọi người..."
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt.
La Thiếu Thần nghe thấy động tĩnh phía sau, vuốt mặt một cái đứng lên, liền nhìn thấy La Định Âu loạng choạng đi đến, chầm chậm ngồi xuống sô pha.
La Học Mẫn và La Khải Trạch đều lo lắng nhìn ông.
"Ba..." La Học Mẫn mở miệng khuyên giải.
La Định Âu vươn tay ra, nhè nhẹ vuốt ve chiếc điện thoại yên lặng, như thể vuốt ve một sinh mệnh đã ngủ yên, nước mắt rưng rưng thấp giọng nói: "Con vĩnh viễn là người của La gia, là con gái ngoan của ba."
Mục Tất Tín, Vu Ngân Tinh, La Học Giai, ba mạng người lần lượt ra đi khiến Đồ Lạc Văn vốn đội cả núi trên đầu mà làm việc càng thêm áp lực gấp bội. Trong hai giờ đã bị các lãnh đạo các bộ phận nhận được tin tức "hỏi thăm". Bận rộn đến khi trời tờ mờ sáng khó khăn lắm mới rảnh được một lúc, chợp mắt chưa được ba tiếng đồng hồ, lại bị điện thoại réo tỉnh.
"Cậu tốt nhất có tin tức tôi muốn nghe." Khẩu khí của anh ta không tốt lành gì.
"Sếp, Cao Cần dắt theo một người muốn gặp Thẩm Thận Nguyên."
"Người nào?"
"Cao nhân, nói là có thể đuổi vận xui đi."
"Hiện tại còn có người cần đuổi vận xui hơn cả tôi sao?"
"Vậy cho vào hay không?"
"Không cho."
Đồ Lạc Văn gác điện thoại chưa được hai giây liền nhận được điện thoại đích thân Cao Cần hỏi thăm, "Thẩm Thận Nguyên sớm ngày nào được trong sạch, anh liền có thể phá được án sớm ngày đó."
"Bảo cao nhân đó xem xem có thể phá được án sớm không?"
"Thử là biết ngay."
"Tử bất ngữ quái lực loạn thần." (Bụi: một câu nói cổ. Đại ý: Khổng Tử phủ định những thứ như quỷ quái thần tiên.)
Cao Cần nói: "Tôi bỏ tiền."
"... Tôi vốn không đời nào bỏ tiền."
"Tôi không thích người khác lãng phí tiền của tôi."
"..." Đồ Lạc Văn ngay cả tâm trạng khua môi múa mép cũng không có, "Đưa điện thoại cho đồng nghiệp của tôi."
"Sếp?"
"Trông chừng bọn họ, đừng để bọn họ làm loạn quá mức."
"Được."
Đầu bên kia, Cao Cần nhìn vị thanh niên tuấn tú lịch sự nói: "Câu vừa rồi tôi nói là thật lòng đó."
Thanh niên cười cười nói: "Tôi cũng không thích lãng phí tiền của người khác."
Hai người đi theo cảnh sát vào phòng của Thẩm Thận Nguyên. Thẩm Thận Nguyên suýt chút nữa lệ nóng lưng tròng, "Giám đốc Cao, anh đến đưa tôi ra viện đó ư?"
Cao Cần nói: "Cậu có thể gập bụng hai mươi cái, tôi liền đón cậu ra viện."
"... Hai cái có được không?"
"Cậu thử xem."
Thẩm Thận Nguyên cử động một chút, không dậy nổi.
Cao Cần nhìn vị thanh niên, "Sau khi xảy ra việc đó, có khả năng ảnh hưởng đến IQ không?"
Người thanh niên cười nói: "Xem có vẻ là không."
Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Có khả năng để lại di chứng không?"
Người thanh niên xoa xoa đầu cậu, nói: "Tam hồn thất phách đều có, không cần lo lắng."
Cao Cần hỏi: "Để tránh xảy ra chuyện tồi tệ lần nữa, có cách nào đuổi vận xui đi không?"
Người thanh niên nói: "Giữ tâm trạng lạc quan tích cực nhìn về phía trước."
Cao Cần nghi ngờ: "Có thể đuổi vận xui sao?"
Người thanh niên cười đáp: "Có thể nhìn thoáng hơn, không cảm thấy bản thân rất xui xẻo."
Thẩm Thận Nguyên: "..."
Cao Cần nhìn hoa trên tủ đầu giường, "La Thiếu tặng à?"
"Đúng vậy. Anh tìm anh ta có việc à? Hôm nay chắc anh ta sẽ đến nữa." Thẩm Thận Nguyên đắm chìm được niềm vui được người khác coi trọng.
Cao Cần sâu xa nói: "Con đực đều thích tuần tra lãnh địa."
Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt ngơ ngác.
Điện thoại Cao Cần đột nhiên reo, cầm lên nhìn, "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới."
ey@;hϮ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top