46-48 Lấy lòng
Lấy lòng (Thượng) – Cơm hộp, cơm hộp, ăn không thấy vị.
Trong lúc Kiều Dĩ Hàng trình bày lại tình hình cho Cao Cần, Thẩm Thận Nguyên ngửi thấy mùi sườn, đi ra ngoài, nhìn thấy thư ký đang ăn cơm hộp, không nhịn được đến gần đứng bên bàn nhìn cô ta ăn. (=.= hic, bạn này vô duyên hết cỡ.)
Thư ký đang ăn hết sức ngon lành lập tức như ăn phải một cục đá một cân, miếng cơm mắc trong họng không lên cũng không xuống, "Em đói hả?"
Thẩm Thận Nguyên gật đầu.
Thư ký liếc nhìn qua văn phòng một cái, đưa một hộp cơm mua thừa ra đưa cho cậu, "Ăn đi."
Thẩm Thận Nguyên ôm lấy liền chạy mất.
Thư ký: "......." Cô là bị lừa, bị bắt, hay là bị cướp vậy?
Thẩm Thận Nguyên đi thang máy xuống tầng, vừa nhìn đã thấy La Thiếu Thần đang ngồi quay lưng lại với thang máy.
Sắc đêm tĩnh mịch, anh cũng như đêm.
"Tiểu tiểu thúc thúc." Sự hưng phấn và kích động khi gặp được Kiều Dĩ Hàng chầm chậm lui, Thẩm Thận Nguyên rất nhanh ý thức được, trước khi cậu trở về thân thể của mình cậu vẫn là La Lâm Lâm, vẫn phải đối mặt với cuộc sống của La Lâm Lâm.
Đầu La Thiếu Thần hơi nghiêng, không quay hẳn lại, "Nói xong rồi?"
Thẩm Thận Nguyên vòng đến trước mặt anh, đưa hộp cơm cho anh. (Bụi: Bạn thật biết nghĩ T.T)
La Thiếu quét mắt một cái, thuận tay đưa cho cậu một túi xách lớn.
Thẩm Thận Nguyên đặt hộp cơm sang một bên, mở túi xách ra, phát hiện ra là sáu hộp thức ăn nhanh, "Đây là gì? Vịt quay Bắc Kinh? Cá chép chua ngọt, sườn nướng đỏ..." Cậu cảm động lấy thức ăn ra, sau đó đưa đũa cho anh, "Cùng ăn nhé."
La Thiếu Thần mở hộp cơm bị cậu ghẻ lạnh ở một bên ra, không nói không rằng bắt đầu ăn. (Bụi: Anh hành động thâm thúy ghê ta.)
Thẩm Thận Nguyên: "......"
Hành động của La Thiếu chắc là đang nể mặt cậu nhỉ? Tại sao cậu vẫn có cảm giác bị tát vào mặt? Ngay cả cá chua ngọt cũng chỉ ăn thấy vị chua, không thấy vị ngọt đâu cả. Cậu nhai cơm như nhai sáp.
La Thiếu Thần ăn được vài miếng thì đặt xuống, lấy điện thoại ra gọi điện.
Thẩm Thận Nguyên dựng thẳng tai lên, chỉ nghe anh nói: "Sẽ về nhà sớm thôi... không có chuyện gì cả, ăn cơm ở ngoài...được, tôi biết rồi, ... ừ, sẽ về sớm."
La Thiếu Thần bỏ điện thoại xuống.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Nhà có chuyện sao?"
La Thiếu Thần mỉa mai: "Một đứa trẻ sáu tuổi tự chạy ra khỏi nhà trẻ, chẳng lẽ không được coi là có chuyện?"
"Hơ," Thẩm Thận Nguyên biết lỗi cúi đầu, "Con theo đuổi thần tượng mà."
Nét mỉa mai của La Thiếu Thần càng đậm.
Thẩm Thận Nguyên cắn đũa nói: "Hay là, con đến ở nhà Kiều Dĩ Hàng vài ngày?"
"Dựa vào cái gì?"
"Hơ, theo đuổi thần tượng?"
La Thiếu Thần nói: "Kiều Dĩ Hàng dựa vào gì mà đồng ý?"
"Bởi vì... con là cháu gái của chú!" Thẩm Thận Nguyên ưỡn ngực.
La Thiếu Thần không rõ đồng ý hay không, nói: "Ăn mau lên, ăn xong còn về."
Đôi mắt của Thẩm Thận Nguyên khẽ liếc, trộm nhìn về phía thang máy.
Thang máy không có bất cứ động tĩnh gì.
Sư huynh...
Trong bụng Thẩm Thận Nguyên gọi đi gọi lại Kiều Dĩ Hàng hàng nghìn lần.
Sau lưng bất chợt có một luồng gió mát lạnh thổi qua.
Thẩm Thận Nguyên run rẩy một chút, quay đầu nhìn.
Nơi cửa lớn, bóng dáng Cao Cần khoác cảnh đêm, đi từ ngoài vào.
Lúc đầu Thẩm Thận Nguyên ký hợp đồng với Y Mã Đặc thông qua người quản lý vương bài Cao Cần, sau khi vào công ty, quan hệ ngoài công việc giữa cậu và Cao Cần không thân thiết như với Kiều Dĩ Hàng, bởi vì bản thân Cao Cần vốn cũng không phải người dễ thân cận. Nhưng vào lúc xảy ra chuyện, tầm quan trọng của Cao Cần mới thể hiện rõ, ngay cả Mã Thụy lúc uống say cũng từng nói, Cao Cần là người đáng tin nhất trong công ty.
Nếu như nói gặp lại Kiều Dĩ Hàng khiến cậu cảm thấy thân thiết như gặp lại người thân, thì cảm giác khi gặp được Cao Cần chính là sự an tâm khi bắt được phao cứu sinh.
"Giám đốc Cao." La Thiếu Thần đứng dậy.
Cao Cần nói: "La Thiếu."
Hai người đồng thời giơ tay ra bắt tay, ánh mắt dường như vô hình trung đã giao lưu rất nhiều thông tin.
Thẩm Thận Nguyên đứng bên người Cao Cần, nỗ lực ngẩng đầu nhìn ông ta, trong mắt bao hàm hàng ngàn lời muốn nói, câu hỏi bắn ra từ trong mắt như súng máy.
Đại Kiều đã giải thích hết mọi chuyện chưa?
Ông có tin tôi không?
Đã nghĩ ra cách giải quyết chưa?
.....
Súng máy bắn vào cằm. Cao Cần mắt cũng không thèm liếc lấy một cái, "Chuyện của Khải Tùng, xin hãy bớt đau buồn."
La Thiếu Thần nói: "Thăm hỏi xã giao, tôi đã nhận được rồi."
Cao Cần nói: "Chuyện hợp tác giữa Đại Kiều và Mã Duy Càn, tôi sẽ suy xét."
La Thiếu Thần nói: "Thêm người thì thêm tiền."
Cao Cần gật đầu nói: "Lý do từ chối này rất hay."
"Từ chối hay không tôi không có ý kiến."
Cao Cần cuối cùng cũng cúi xuống, "La Lâm Lâm?"
Thẩm Thận Nguyên lập tức tiến lại gần, "Chào bác, con là La Lâm Lâm." Ba chữ cuối nói thật chậm, tràn đầy hàm ý.
Cao Cần hỏi: "Có biết thiên sư A Bảo không?"
Hai mắt Thẩm Thận Nguyên sáng lên, A Bảo chính là vị thiên sư bắt ma duy nhất cậu quen biết mà trước đó cậu muốn liên lạc, Cao Cần hỏi như vậy, chắc chắn rằng Đại Kiều đã nói hết sự việc, hơn nữa ông ấy cũng đã tin rồi. "Biết!" Từ lúc trở thành La Lâm Lâm đến nay, đây là lần đầu tiên cậu trả lời hùng hồn nhất.
Cao Cần hỏi: "Liên lạc với cậu ta thế nào?"
"Trong nhà cháu có..." Thẩm Thận Nguyên bất chợt ý thức ra La Thiếu Thần vẫn ở bên cạnh, ánh mắt không khỏi ngước nhìn Cao Cần, dường như đang hỏi, nên thú thật hay không thú thật, thấy ông ta không ra hiệu gì, mới lầm bầm nói tiếp, "Trong ngăn kéo."
Cao Cần nói với La Thiếu Thần: "Một bộ truyện tranh. Trẻ con vẫn luôn thích xem truyện tranh mà."
La Thiếu Thần nhướn mày nói: "Không ngờ anh cũng thích."
"Như vậy mới không có sự ngăn cách trong giao tiếp." Cao Cần nói rất sâu xa.
La Thiếu Thần bình thản nói: "Ngăn cách trong giao tiếp có thể xóa bỏ, ngăn cách về thân phận mới khó vượt qua."
Ánh mắt Cao Cần lấp lóe: "Có lý lắm."
Thẩm Thận Nguyên: "......" Sau khi thân thể cậu trở thành sáu tuổi, IQ cũng giảm theo rồi, tại sao lời mà họ cảm thấy có lý... cậu lại không hiểu gì hết vậy?
"Chúng tôi về trước đây." La Thiếu Thần khom người thu dọn hộp cơm, sau đó xách ra khỏi cửa.
Thẩm Thận Nguyên đi theo hai bước, đột nhiên chạy trở về nói nhỏ với Cao Cần: "Trong hộp bánh quy."
Cao Cần nói: "Cậu nói với tôi là ngăn kéo nào sẽ càng thực tế hơn."
"Không nhớ nữa rồi."
"Bây giờ tôi đã tin cậu không cố ý quên mất số điện thoại của tôi rồi."
Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt sầu khổ, nói: "Chữ số của số điện thoại quá nhiều mà."
Cao Cần nói: "Số điện thoại của tôi tổng cộng được tạo thành từ ba chữ số."
"114 chỉ có hai chữ số, ông có thể đi đăng ký không?"
"Giúp cậu đăng ký mất tích còn dễ hơn."
"......" Thẩm Thận Nguyên cảm thấy một mình chạy trở lại không phải là một hành động thông minh.
Cao Cần khom người xuống hỏi: "Mật mã tài khoản game của cậu được tạo thành từ mấy chữ số?"
"Một, 111111."
Cao Cần: "......"
Đại sảnh quá lớn nên không nhận thấy, đơn độc ở cùng với La Thiếu Thần trong chiếc xe chật hẹp kín mít, Thẩm Thận Nguyên mới cảm thấy không khí thật bức bối.
"Sườn nướng đỏ hôm nay ngon thật nhỉ?" Cậu tìm đề tài để nói.
La Thiếu Thần thản nhiên nói: "Chú không ăn."
"......." Thẩm Thận Nguyên nói, "Chú ăn món gì? Có ngon không?"
"Không để ý."
Đây chính là cái gọi là ăn không thấy vị gì? Vấn đề dường như rất nghiêm trọng. Thẩm Thận Nguyên quyết định cúi đầu, "Xin lỗi. Lần sau con sẽ không lén chạy ra ngoài một mình nữa." Số điện thoại của Cao Cần quả nhiên dễ nhớ, lúc trước không nhớ, nhất định là vì tiềm thức bị cản trở, lần này cậu đã nhớ cực kỳ kỹ rồi.
La Thiếu Thần không trả lời.
"Tiểu tiểu thúc thúc?" Thẩm Thận Nguyên thăm dò, thò đầu qua khe giữa ghế lái chính và ghế lái phụ.
Bánh lại của La Thiếu Thần đột ngột chuyển hướng.
Đầu của Thẩm Thận Nguyên khẽ va vào bên cạnh chỗ ngồi, vội vàng ngồi trở về, xoa xoa đầu, vô tội nhìn gáy người đang lái xe.
La Thiếu Thần mặt không chút biểu cảm, tiếp tục lái xe.
"La Thiếu biết?" Kiều Dĩ Hàng chấn kinh nhìn Cao Cần.
Cao Cần nói: "Ít nhất đã cảm nhận được."
Kiều Dĩ Hàng hỏi: "Loại chuyện này làm sao có thể cảm nhận được?"
Cao Cần nói: "Bước ra khỏi giới hạn IQ của anh, nhìn lại vấn đề này từ đầu."
"......." Kiều Dĩ Hàng ho khan một tiếng, "Tôi tin vào diễn xuất của sư đệ."
Cao Cần nói: "Đứng vào IQ của Thẩm Thận Nguyên, nhìn lại vấn đề này từ đầu."
Kiều Dĩ Hàng: "......"
"Anh cảm thấy anh ta đã biết được bao nhiêu?"
"Lúc Thẩm Thận Nguyên muốn đi cùng cậu, La Thiếu đã nói gì?"
"Không nói gì cả, chỉ bảo sẽ đợi ở dưới lầu."
"Các cậu nói chuyện bao lâu?"
"Khoảng... 4-5 tiếng."
"Anh ta có lên xem lần nào không?"
".....Không hề." Kiều Dĩ Hàng bắt đầu cảm thấy không bình thường.
Cao Cần nói: "Đứa cháu gái sáu tuổi đi theo một người đàn ông gần trung niên lên lầu 4-5 tiếng đồng hồ mà không hỏi han gì..."
"Cái gì mà gọi là gần trung niên?" Kiều Dĩ Hàng nhảy dựng.
"Đấy không phải trọng điểm."
"Rất trọng điểm đấy!"
"Người trung niên mới tranh cãi về vấn đề này."
"...... Chẳng lẽ ông không tranh cãi?"
"Tất nhiên là không. Tại sao tôi phải tranh cãi về việc cậu có phải trung niên hay không?" Cao Cần xoa xoa cằm nói: "Mà câu cuối cùng La Thiếu nói, cũng rất thú vị."
Kiều Dĩ Hàng nói: "Có cần ngả bài với La Thiếu không?"
Cao Cần nói: "Cứ để Thẩm Thận Nguyên tự quyết định."
Kiều Dĩ Hàng nói: "Ông đồng ý cậu ta mới dám."
Cao Cần nhướn mày.
"Dường như cậu ta có chút sợ La Thiếu." Kiều Dĩ Hàng nói, "Hồi trước có mấy lần La Thiếu nhờ tôi hỏi thăm cậu ta, chưa lần nào cậu ta đáp lại."
Cao Cần híp mắt lại, nói: "Chẳng trách mức tiền La Thiếu đòi Y Mã Đặc càng ngày càng cao."
Về đến đại trạch La gia, đại trạch đèn đóm sáng trưng.
Thẩm Thận Nguyên đột nhiên rất chột dạ, lúc xuống xe cứ nắm chặt khuy măng sét của La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần đi đến cửa, đột nhiên bước chân chợt chuyển, nói: "Chú nhớ vẫn còn có việc, về trước đây."
Thẩm Thận Nguyên hoảng hốt: "Chú không vào sao?"
La Thiếu Thần khom người, mỉm cười với cậu: "Họa mình gây ra, tự mình thu dọn."
Khuy măng sét lọt qua khẽ tay, Thẩm Thận Nguyên đuổi theo hai bước, giương mắt nhìn anh lái xe đi, quay đầu xe, sau đó thuận theo con đường nhỏ, biến mất sau cổng lớn.
"Cục cưng!" Tiếng kinh hô của vú Triệu phá tan sự yên tĩnh trong đại trạch.
Thẩm Thận Nguyên bị ôm trở vào.
Người trong đại trạch có mặt rất đầy đủ.
La Định Âu, La Khải Trạch, La Học Giai, La Học Mẫn không nói làm gì, ngay cả Sử Mạn Kỳ và Cát Phụng cũng có mặt.
Thẩm Thận Nguyên không khỏi nhớ đến La Thiếu Thần.
"Hôm nay con đi đâu thế?" La Khải Trạch đứng ra làm mặt nghiêm.
Thẩm Thận Nguyên ra vẻ sợ hãi trốn trong lòng vú Triệu.
Vú Triệu quả nhiên bất mãn trừng mắt nhìn La Khải Trạch.
La Khải Trạch cười khổ, khí thế lập tức dịu lại, "Bố, ông nội, cô và vú đều rất lo cho con."
Sử Mạn Kỳ cũng không chịu tỏ ra yếu thế, kêu lên: "Mẹ cũng rất lo cho con."
Thẩm Thận Nguyên lộ đầu ra, khom người trước mọi người, "Xin lỗi." Nói xong, rụt đầu về ra vẻ u buồn.
La Định Âu mềm lòng đầu tiên, vẫy tay về phía cậu nói: "Nào, đến chỗ ông nào, nói cho ông biết, hôm nay đã đi những đâu."
Thẩm Thận Nguyên đi ra khỏi lòng vú Triệu, nhào vào lòng ông: "Đi gặp Kiều Dĩ Hàng, con rất thích anh ấy. Anh ấy là đại minh tinh."
La Định Âu cũng có chút ấn tượng với Kiều Dĩ Hàng. Hồi đầu khi người kế thừa thứ nhất của Trương thị - Trương Thức Khiêm tổ chức hôn lễ, Kiều Dĩ Hàng và em trai của Trương Thức Khiêm cùng xuất hiện, hai người còn nói chuyện vài câu.
"Muốn gặp minh tinh thì cứ bảo tiểu tiểu thúc thúc dắt con đi, sao lại đi một mình như thế? Có biết ông nội lo lắng thế nào không hả?" La Định Âu nói.
Thẩm Thận Nguyên nắm lấy ống tay áo của La Định Âu, xị mặt ra: "Tiểu tiểu thúc thúc giận rồi, chú ấy không để ý đến con nữa."
La Định Âu: "......" Vừa rồi hình như ông bảo mình rất lo lắng thì phải? Đề tài tại sao lại chuyển lên đầu La Thiếu Thần rồi?
"Không thể nào. Cục cưng dễ thương như vậy mà, chúng ta sẽ không giận con đâu, ta chỉ lo lắng sự an toàn của cục cưng thôi." Vú Triệu không nỡ nhìn thấy cậu buồn bã nhất, là người đầu tiên chạy ra an ủi.
Thẩm Thận Nguyên nói: "Chú ấy không để ý đến con thật rồi." Tách tách, hai hàng nước mắt chảy xuống.
La Định Âu lập tức dập tắt ngọn lửa đố kỵ nho nhỏ trong lòng, an ủi nói: "Chú của con có việc bận mà, đợi xong việc sẽ trở về ngay thôi."
Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn ông: "Ngày mai tiểu tiểu thúc thúc có thể chở con đi học không?"
"Cái này..." La Định Âu còn đang do dự, vú Triệu đã đồng ý ngay: "Vú sẽ nói với chú ấy."
Thẩm Thận Nguyên lúc này mới chuyển khóc thành cười.
La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ nhìn mà đều cảm thấy cảm xúc khó nói thành lời.
Sau khi Vú Triệu đưa Thẩm Thận Nguyên lên lầu, La Định Âu nhìn La Khải Trạch rồi lại nhìn Sử Mạn Kỳ, nói: "Mấy đứa cũng không cần cãi nhau vì Lâm Lâm nữa, ta thấy Lâm Lâm chịu theo Thiếu Thần hơn cả."
Bụi: Bạn đã biết đau lòng vì anh Thần. Chẹp chẹp...
Lấy lòng (Trung) – Thăm dò, thăm dò, không kết quả.
Hôm nay có lẽ là ngày mãn nguyện nhất từ sau khi Thẩm Thận Nguyên trở thành La Lâm Lâm, giống như chiếc diều bị dứt dây nay đã mắc vào trên cây, tuy vẫn chưa được chủ nhân tìm ra, nhưng ít ra đã không còn trôi dạt, trong lòng đã cảm thấy tự tin hơn.
Thẩm Thận Nguyên nằm trên giường, nghĩ đi nghĩ lại những việc đã xảy ra ngày hôm nay, đặc biệt là đoạn cậu và Kiều Dĩ Hàng trùng phùng, nhưng cho dù nhớ đi nhớ lại bao nhiêu lần, cảnh tượng vẫn vô ý thấp thoáng bóng lưng La Thiếu quay lưng lại với thang máy.
Màn đêm dày đặc ngoài cửa kính là sân khấu cô độc của anh, bản thân là khách xem bị bức tường vô hình ngăn bên ngoài.
Rầm.
Thẩm Thận Nguyên lăn lộn trên giường đến quên cả trời đất không cẩn thận rơi xuống giường.
Cũng may trên người có quấn chăn, phía dưới còn lót thảm, nên cũng không đau, nhưng lại khiến cho đầu óc Thẩm Thận Nguyên thanh tỉnh.
Tại sao vừa rồi cậu lại có thể nảy sinh cảm giác day dứt, có lỗi với La Thiếu?
Chẳng khác nào cừu đồng tình với sói, chuột đồng tình với mèo...
Thẩm Thận Nguyên trèo lại lên giường, úp mặt vào gối.
Không nghĩ nữa không nghĩ nữa không nghĩ nữa.
.......
Năm phút sau.
Thẩm Thận Nguyên xoay người lại, lẩm bẩm với trần nhà: "Nên xin lỗi thế nào đây?"
Ngày hôm sau, không đợi vú Triệu gọi dậy, Thẩm Thận Nguyên đã lặng lẽ thay quần áo, gắp chăn, xuống nhà.
Xuống nhà cùng lúc còn có La Học Mẫn.
"Hôm nay có đi học không?" Cô thuận miệng hỏi.
Thẩm Thận Nguyên nghĩ đến kế hoạch mình đã phác thảo qua, chột dạ nói: "Chắc là đi?"
"Hả?" La Học Mẫn vốn không để tâm lắm lập tức quan tâm.
Thẩm Thận Nguyên nhấc chân chạy xuống nhà, mới chạy được hai bước đã bị cô ôm eo bế lên, "......" Tay ngắn chân ngắn thật bất tiện.
La Học Mẫn bế cậu nói: "Sao lại dùng ngữ khí nghi vấn?"
Thẩm Thận Nguyên nói: "Dùng sai rồi."
"Hôm nay con nhất định đi học chứ?"
"Đi mà." Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên chân thực.
La Học Mẫn bế cậu đến tận khi xuống nhà mới thả ra, "Ngoan. Lâm Lâm chỉ cần học hành chăm chỉ là được rồi, những chuyện đau đầu khác cứ để ông nội và cô lo."
Thẩm Thận Nguyên nhớ đến Cát Phụng, vội hỏi: "Mẹ đâu rồi?"
"Lâm Lâm nhớ mẹ à?" Biểu cảm của La Học Mẫn rất không vui, "Cô không tốt sao? Lâm Lâm tìm mẹ làm gì? Cô giúp con không được không?"
Thẩm Thận Nguyên nói: "Tối qua còn chưa nói chuyện với mẹ."
La Học Mẫn nói: "Mẹ con có chuyện phải rời nhà một thời gian, Lâm Lâm nếu như nhớ mẹ thì có thể... viết thư. Cô sẽ gửi thư cho mẹ con."
Gửi mới là lạ đấy.
Thẩm Thận Nguyên phát hiện người nhà họ La đều lừa trẻ con y như nhau. "Được, cảm ơn cô." Miệng cậu nói vậy, trong lòng lại âm thầm lo lắng, nếu như Cát Phụng chạy mất rồi, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.
La Học Mẫn kéo cậu đến phòng ăn, La Thiếu Thần đã ngồi lù lù ở đó.
Thẩm Thận Nguyên lập tức giằng ra khỏi tay cô, ngồi bên cạnh La Thiếu Thần, cười hi hi nói: "Chào buổi sáng tiểu tiểu thúc thúc."
La Thiếu Thần khẽ gật đầu, nói với La Học Mẫn: "Thỏa thuận đã bàn xong chưa?"
La Học Mẫn nói: "Chỉ là chuyện mấy triệu thôi, kỳ thực không cần bàn bạc. Chỉ là chị không cam tâm cho cô ta."
La Thiếu Thần hỏi: "Khải Trạch vẫn ổn chứ?"
"Cứng đầu chẳng khác gì Học Giai, cũng may nó là đàn ông, vẫn có thể buông tay."
Tình cảm của La Khải Trạch đối với Sử Mạn Kỳ không cần nghi ngờ, nếu không đã không cưới cô ta khi tuổi còn trẻ như vậy, thậm chí biết cô ta sau khi kết hôn không giữ trọn đạo làm vợ vẫn không nỡ buông tay. Nếu không phải vậy, La Định Âu đã không ôm ấp ý muốn hai người làm lành. Nhưng yêu và lưu luyến là một chuyện, sống chung với nhau thế nào lại là chuyện khác. Hai người không cùng nhịp bước nếu như không chịu sửa nhịp bước của mình để phù hợp với tiết tấu của người còn lại, kết quả chỉ có thể càng đi càng xa.
La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ là bi kịch như thế.
La Học Mẫn nhìn Thẩm Thận Nguyên một cái, không muốn nhắc đến quá nhiều chuyện về Sử Mạn Kỳ trước mặt cậu, chuyển đề tài: "Chuyện của Khải Tùng đã giải quyết kha khá rồi. Bố không muốn làm quá ầm ĩ, dự định buổi sáng ngày mai tống táng (đưa đi hỏa thiêu hoặc chôn), buổi chiều làm một lễ truy điệu nhỏ, không mời phóng viên, chỉ mời vài bạn bè thân thích gần gũi. Chú và thím..."
"Em sẽ thông báo cho họ." La Thiếu Thần nói.
La Học Mẫn gật đầu nói: "Ừm."
La Thiếu Thần cúi đầu uống cà phê, khóe mắt liếc thấy một đôi đũa đang kẹp một chiếc bánh bao hấp run run vươn đến.
Thẩm Thận Nguyên quan sát phản ứng của La Thiếu Thần, thấy anh không chú ý, lại đưa đũa huơ huơ phía trước. Đừng thấy đoạn đường nhỏ mà coi thường, đối với tay của một đứa trẻ sáu tuổi đúng là một gánh nặng, đặc biệt là khi còn phải vòng qua tay của La Thiếu Thần, vươn dài tay ra. Đúng là không gạo, dâu khéo cũng nấu không thành cơm, kỹ thuật thì có đó, nhưng sức lực thì không đủ.
Nhìn thấy cái bánh bao hấp run rẩy sắp rơi xuống, cái đĩa vốn ở trước mặt La Thiếu Thần bị đẩy đi một chút.
Thẩm Thận Nguyên như trút được gánh nặng thả xuống, cắn đũa nhìn anh.
La Thiếu Thần thản nhiên gắp lên, một hai cái liền ăn hết.
"Ngon không?" Thẩm Thận Nguyên kỳ vọng hỏi.
La Thiếu Thần nhướn mày, "Của con làm à?"
Khí thế của Thẩm Thận Nguyên yếu đi, "Của con gắp."
Mắt La Học Mẫn chuyển qua chuyển lại giữa hai người, nói: "Chẳng trách bố nói tình cảm giữa chú và Lâm Lâm tốt hơn, chị chưa thấy Lâm Lâm gắp đồ ăn cho người khác bao giờ."
Thẩm Thận Nguyên lập tức như hiến bảo vật, gắp bánh bao cho cô.
La Học Mẫn cầm lấy đĩa vươn tay ra nhận, sau đó cười cười với La Thiếu Thần nói: "Lây phúc rồi!"
La Thiếu Thần hỏi: "Gần đây không có kế hoạch giảm béo sao?"
Phụ nữ nhạy cảm nhất với giảm béo, không những thế cô còn tên là La Học Mẫn, "Chú cảm thấy chị nên đặt ra kế hoạch dạng đó hả?"
La Thiếu Thần nói: "Em chỉ ra một kiến nghị có nhu cầu của thị trường thôi."
"... Chỉ là một cái bánh bao thôi mà, không cần phải ghen tỵ thế chứ?" La Học Mẫn nhét cả cái bánh bao vào mồm, chậm rãi ăn, "Kế hoạch bắt đầu từ bữa ăn trưa."
Thẩm Thận Nguyên thấy bánh bao đắt hàng như vậy, lập tức kỳ vọng nhìn La Thiếu Thần, "Muốn nữa không?"
La Thiếu Thần liếc cậu một cái, liền đổi cái đĩa còn bốn cái bánh bao của cậu với cái đĩa không của mình.
Thẩm Thận Nguyên: "......"
Vú Triệu từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy đĩa trước mặt Thẩm Thận Nguyên đã hết, kinh ngạc hỏi: "Hôm nay cục cưng ăn giỏi thế?"
Thẩm Thận Nguyên đáng thương nhìn bà: "Còn không?"
La Học Mẫn nhịn không được cười nói: "Đông Quách(1) Lâm Lâm vẫn chưa ăn no."
Vú Triệu không hiểu bốn chữ đằng trước, nhưng hiểu rõ bốn chữ đằng sau, vội vàng vào bếp lấy ra bánh mì và bánh kem, "Bánh bao hấp hết rồi, nếu cục cưng thích ăn, vú Triệu ngày mai lại làm cho con ăn."
La Học Mẫn hỏi La Thiếu Thần: "Ngày mai chú vẫn đến chứ?"
"Đến!" Thẩm Thận Nguyên trả lời thật to.
La Học Mẫn nói: "Dì Triệu phải làm gấp đôi rồi."
Đối với sự trêu chọc của cô, La Thiếu Thần từ đầu đến cuối coi như không nghe thấy.
Ngồi xe của La Thiếu Thần đi ra từ đại trạch, Thẩm Thận Nguyên suy nghĩ mãi xem nên mở miệng thế nào, lúc nào mở miệng. Nếu như thời cơ mở miệng quá sớm, nói không chừng La Thiếu sẽ trực tiếp quay đầu xe chở cậu về. Có điều, ... nếu La Thiếu thực sự muốn đưa cậu về, bất luận mở miệng lúc nào cũng đều có chung một kết quả phải không?
Nghĩ đến điều này, Thẩm Thận Nguyên lại có chút tuyệt vọng.
"Tiểu tiểu thúc thúc."
Cậu thò đầu ra từ khe hở giữa ghế lái chính và ghế lái phụ, "Chú đã hết giận chưa?"
La Thiếu Thần thản nhiên nói: "Vì mới sáng sớm ra con đã bắt chú làm tài xế riêng sao?"
Thẩm Thận Nguyên nói: "Con chỉ muốn xây dựng một cầu nối thông hiểu lẫn nhau giữa chúng ta thôi."
"Con cảm thấy giữa chúng ta cần thông hiểu lẫn nhau sao?"
"Cần chứ."
Khóe miệng La Thiếu Thần cong lên, vô cùng mỉa mai.
Thẩm Thận Nguyên không nhìn thấy, cứ tự mình nói: "Hôm nay con không muốn đi nhà trẻ."
La Thiếu Thần đỗ xe bên đường, cởi dây an toàn, móc ví ra.
Thẩm Thận Nguyên nói: "Chú không phản đối sao? Vậy trước tiên chúng ta tìm nơi nào đó... đây là gì?"
"Nhân dân tệ, 100 đồng."
"... Con biết."
La Thiếu Thần nói: "Gọi xe trong nội bộ thành phố hẳn là đủ."
Thẩm Thận Nguyên ngước mắt nhìn, dẹt cái miệng ra nói: "Nếu như chú có việc, con có thể đi theo chú."
La Thiếu Thần thu tiền lại, "Có lý, có lẽ chú vừa khóe cần đến Y Mã Đặc, con có thể đi nhờ xe."
"......" Thẩm Thận Nguyên ho khan một tiếng, "Con tìm Kiều Dĩ Hàng là vì có chút chuyện muốn nhờ anh ấy giúp." Cậu do dự một chút, quyết định thử xem phản ứng của La Thiếu Thần, nếu như La Thiếu Thần rất bình tĩnh, cậu sẽ lộ ra một chút tin tức, để anh ta để tâm một chút, nếu như phản ứng kịch liệt, thì trước tiên không nói vội, đợi bên Cao Cần có tin tức thì lại tính tiếp. "Hơ, chú tin trên đời này có ma không?"
La Thiếu Thần thắt lại dây an toàn, sau đó quay đầu nhìn cậu, chậm rãi nhếch một nụ cười lạnh lẽo: "Không tin."
Thẩm Thận Nguyên: "......"
Đây được tính là phản ứng rất bình tĩnh hay là phản ứng rất kịch liệt?
Xe brừm một cái rồi tiếp tục đi.
Nhà trẻ có một cửa ải đang chờ đợi Thẩm Thận Nguyên.
Kiều Anh Lãng chặn tại cửa lớp nói: "La Lâm Lâm, hôm qua có phải cậu lấy trộm áo của tớ không?"
Thẩm Thận Nguyên thản định nói: "Cầm nhầm thôi."
"Gạt người! Áo của tớ là màu xám, áo của cậu là màu hồng!"
"Tớ bị mù màu."
"...Mù màu là gì?"
"Không phân biệt được màu sắc."
"Cậu nói dối! Áo của tớ là khóa kéo, áo của cậu dùng cúc!"
"Tớ quên rồi."
"Cậu nói dối!"
"...... Được rồi, tớ nói dối."
Phạm nhân quá thẳng thắn, khiến cho người hỏi cung lập tức không có cảm giác thành tựu, "Cậu, vậy cậu trộm áo tớ làm gì?"
"Tay chân vụng về."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả? Mau vào lớp đi!"
"Lời bài hát thiếu nhi hôm qua cô giáo bảo học thuộc cậu đã thuộc chưa?"
"......."
Tối muốn trở lại làm Thẩm Thận Nguyên!
Tôi muốn học thuộc lời thoại!
Tôi không muốn học thuộc lời bài hát thiếu nhi!
"Mau mau mau, đưa tớ xem, bài nào?"
Hôm tống táng, La Định Âu sợ chỗ nghĩa trang không sạch sẽ nên không cho Thẩm Thận Nguyên đi, bảo La Thiếu Thần đưa cậu đến hội trường truy điệu trước để sắp xếp.
Đây là lần đầu tiên sau khi Thẩm Thận Nguyên biến thành La Lâm Lâm mà được mặc màu đen. Nhìn bản thân trong gương không cười, cậu dường như đã nhìn thấy bóng dáng La Lâm Lâm.
La Thiếu Thần lúc nhìn thấy cậu ngây ra một chút, chủ động giơ tay nhéo nhéo mặt cậu.
"Tiểu tiểu thúc thúc?" Thẩm Thận Nguyên liếc mắt nhìn chỗ da bị nhéo.
La Thiếu Thần thu tay lại, "Đi thôi." (Bụi: Anh vẫn quan tâm bợn Nguyên thế mà.)
Tuy rằng La Khải Tùng qua đời được mấy ngày rồi, nhưng hôm nay là ngày tập trung những người đau buồn vì cái chết của anh ta, cho nên Thẩm Thận Nguyên ngoan đột xuất, không nói lời nào chỉ lẽo đẽo theo sau anh, bảo lên xe liền lên xe, bảo thắt dây an toàn liền thắt dây an toàn.
Đến phía dưới hội trường, đã có các phóng viên nghe tin mà đến trực chờ.
La Thiếu Thần cho xe đỗ tại bãi đỗ xe không xa lắm, một lúc sau, liền nhìn thấy hai chiếc xe ô tô con đi đến, một đám đàn ông to cao mặc áo đen đi xuống, bao bọc lấy họ.
La Thiếu Thần lúc này mới bế Thẩm Thận Nguyên lên đi lên lầu.
Bọn họ vừa lại gần, đám phóng viên lập tức bâu vào, sự ngăn trở của những người áo đen hoàn toàn không cách nào ngăn được làn sóng đang dồn lên.
"La Thiếu! Tại sao sau khi La Khải Tùng hạ táng mới tổ chức lễ truy điệu?"
"Một năm trước anh mới công khai quan hệ với La gia, trong giới Showbiz đồn rằng La Khải Tùng sợ anh tranh giành gia sản nên quan hệ giữa hai người rất gượng gạo, có thật như thế không? Anh ta qua đời, anh cảm thấy thế nào?"
"Có tin tức nói rằng Tiên sinh La Định Âu hy vọng anh kế thừa gia nghiệp, anh có gia nhập La thị hay không?"
Trải qua mấy ngày bình yên, các phóng viên rốt cuộc cũng đã xé toạc vẻ ngoài đồng cảm, lộ ra mũi giáo sắc nhọn!
(1)Đông Quách: Chuyện này xuất xứ từ cuốn sách "Truyện Đông Điền" của Mã Trung Tích đời nhà Minh TQ thế kỷ 13. Truyền rằng, có một thư sinh tên là Đông Quách, chỉ biết đọc sách, rất cố chấp. Một hôm, Đông Quách cưỡi một con lừa, đeo một túi sách, đến một nơi gọi là "Trung Sơn Quốc" tìm kiếm chức quan. Bỗng nhiên, một con sói bị thương chạy đến trước mặt ông mà van xin: "Ông ơi, tôi đang bị một thợ săn săn đuổi, thợ săn bắn cung trúng tôi, tôi sắp chết mất, xin ông cho tôi trôi vào túi của ông, sau này tôi sẽ đền đáp ông." Ông Đông Quách tất nhiên biết con sói có thể làm hại con người, nhưng ông nhìn thấy con sói bị thương rất đáng thương, suy nghĩ rồi nói: "Tôi làm như vậy sẽ làm mất lòng thợ săn, nhưng mày cầu cứu tao, tao sẽ tìm cách cứu mày." Ông Đông Quách bảo con chó sói co mình lại, lấy dây trói nó lại, ra sức làm cho nó nhỏ lại để dễ cho vào túi sách.
Lát nữa, thợ săn chạy đến, không thấy chó sói đâu, bèn hỏi ông Đông Quách: "Anh có nhìn thấy một con sói không? Nó chạy đi đâu rồi?" Ông Đông Quách nói: "Tôi không nhìn thấy con sói, ở đây có nhiều đường rẽ, con sói chắc đi đường khác rồi." Thợ săn tin lời nói của ông Đông Quách, đuổi theo đường khác. Con sói trong túi nghe thấy tiếng vỏ ngựa thợ săn xa dần rồi, van xin ông Đông Quách: "Ông ơi, tha em đi, để em chạy trốn đi." Ông Đông Quách hiền lành nghe lời ngon ngọt của nó, bèn thả nó ra. Không ngờ con sói gào lên: "Ông đã cứu tôi, bây giờ tôi đói quá, cho tôi ăn thịt ông đi." Nói xong, con sói nhảy bổ tới ông Đông Quách.
Ông Đông Quách tay không vật nhau với con sói, vừa nói "đồ ăn cháo đái bát". Lúc đó, có một nông dân vác cuốc đi qua, ông Đông Quách vội vàng gọi nông dân lại, kể lể mình cứu con sói như thế nào, trái lại con sói ăn cháo đái bát muốn ăn thịt mình, mời nông dân phán xứ. Nhưng con sói kiên quyết phủ nhận ông Đông Quách đã cứu nó. Nông dân suy nghĩ một lúc rồi nói rằng; "Lời nói của hai người, tôi đều không tin, túi sách này rất nhỏ, làm thế nào cho con sói vào được. Làm lại một lần nữa đi, cho tôi xem thử." Con sói đồng ý, nằm xuống đất và co giúm mình lại để ông Đông Quách lấy dây trói nó lại, cho vào túi. Nông dân diều buộc miệng lại ngay, nói với ông Đông Quách rằng: "Thú rừng hại người này không thay đổi bản tính đâu, anh tốt bụng với nó, thật là hồ đồ." Nói xong lấy cuốc đập chết con sói.
Ông Đông Quách bỗng nhiên thức tỉnh, rất cảm ơn nông dân cứu mình. Hiện nay, "ông Đông Quách" và "sói Trung Sơn" đã trở thành cụm từ trong tiếng Hán, "ông Đông Quách" chỉ những người không phân biệt tốt xấu lạm dụng lòng hiền từ, "sói Trung Sơn" chỉ những người ăn cháo đái bát.
Lấy lòng (Hạ) – Làm loạn, làm loạn, tang lễ.
La Thiếu Thần ngoảnh mặt làm ngơ đi vào thang máy, thản nhiên nhìn đám phóng viên cầm micro bị ngăn lại bên ngoài cánh cửa thang máy đang chầm chậm khép vào.
Thẩm Thận Nguyên thân kinh bách chiến trong giới Showbiz đương nhiên biết sóng gió và hậu quả những câu hỏi này gây nên, cho dù La Thiếu Thần và La Định Âu bọn họ không bận tâm, cũng không thể ngăn được đám người nhiều chuyện thêm mắm dặm muối, đám người hóng chuyện nghĩ đông nghĩ tây . Đến lúc đó, cho dù La Thiếu Thần có suy nghĩ đó hay không cũng sẽ bị gắn ác danh kiểu như tranh đoạt gia sản. Nhắc đến mới nhớ, nếu như không biến trở thành La Lâm Lâm, hẳn cậu cũng trở thành một trong những kẻ hóng hớt đó.
Thẩm Thận Nguyên không nhịn được xoa xoa lưng anh.
La Thiếu Thần thả cậu xuống, cầm tay cậu nói: "Chốc nữa đừng chạy lung tung."
"Vâng." Linh đường có gì hay mà chạy lung tung?
Cửa thang máy mở ra, một luồng gió lạnh ùa đến từ phía đối diện, khiến Thẩm Thận Nguyên rùng cả mình. Từ sau khi gặp được A Bảo, cậu trở nên cực kỳ nhạy cảm đối với những chuyện này, đặc biệt là bản thân cậu hiện giờ cũng không biết mình có phải là ma hay không.
Cửa linh đường đặt đầy vòng hoa, câu đối phúng điếu nào cũng khiến người ta xúc động rơi lệ, người nào không rõ tình hình còn tưởng người qua đời là vĩ nhân nào.
Ảnh của La Khải Tùng được đặt chính giữa linh đường. So sánh với những bức ảnh chụp trộm khi ăn chơi đàng điếm trên các tạp chí, La Khải Tùng trong di ảnh anh tuấn uy vũ, lông mày rậm rạp nhếch cao, đôi mắt sáng trong hữu thần, khác hẳn hình tượng trong ấn tượng của Thẩm Thận Nguyên.
Người phụ trách bố trí linh đường đi đến giải thích chi tiết với La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên biết điều tìm chỗ ngồi.
Thời gian chầm chậm đi qua.
Thẩm Thận Nguyên có chút thiu thiu muốn ngủ, để không làm ra chuyện thất lễ trong linh đường, cậu đứng dậy đi một vòng xung quanh linh đường. Đi được một nửa, tay đã bị La Thiếu Thần nắm lấy: "Không phải đã nói không được chạy lung tung sao?"
Thẩm Thận Nguyên nói: "Con đang lên tinh thần."
La Thiếu Thần móc chiếc điện thoại chuyên dùng để giải trí từ trong túi ra đưa cho cậu.
"......" Chơi game trong linh đường không tốt lắm nhỉ? Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Thẩm Thận Nguyên vẫn cầm lấy điện thoại chạy tới một góc.
"Đừng có đi xa thế." La Thiếu Thần lại không hài lòng, "Ngồi ở phía trước này."
Thẩm Thận Nguyên: "......" La Thiếu càng ngày càng khó lấy lòng.
Có game chơi, chờ thời gian trôi qua cũng dễ chịu hơn một chút. Cậu vừa chơi hết một lượt từ đầu đến cuối các game trong điện thoại, liền nghe thấy cửa truyền đến tiếng thang máy mở cửa.
Vệ sĩ đặc biệt mời đến xách hai túi đồ đi tới.
La Thiếu Thần đưa túi đồ cho Thẩm Thận Nguyên, bên trong có bánh kem, bánh mì và nước hoa quả, "Lót dạ."
"Tiểu tiểu thúc thúc cũng ăn đi." Thẩm Thận Nguyên lấy bánh mì ra đưa cho anh ta, vừa ngẩng đầu lên anh ta đã đi mất rồi.
Gần mười hai giờ, lần lượt có người tới.
Vợ chồng La Thiếu Xương và La Khải Trạch là tốp đầu tiên, một lúc sau, La Định Mỹ La Định Âu và La lão thái thái đều lên cả. Thẩm Thận Nguyên lại trở thành tiêu điểm được chú ý, được La lão thái thái ôm vào trong lòng, gọi cục cưng suốt.
La Học Mẫn lên muộn nhất, đi cùng với cô còn có một người phụ nữ đeo kính đen, trước ngực cài hoa trắng.
Vài người cùng thế hệ lên trước viếng.
Thẩm Thận Nguyên lúc này mới nhớ ra người phụ nữ đó là vợ trước kia của La Khải Tùng. Cậu được La Khải Trạch bế lên thắp hương, sau đó được vú Triệu dắt sang một bên ngồi. Mấy người nói chuyện gia đình, những lời an ủi buổi sáng đã nói qua rồi, bây giờ nói đa phần là về sinh hoạt gần đây.
Thẩm Thận Nguyên nghe La lão thái thái hỏi xong chuyện hôn nhân của La Học Mẫn, lại nghe nói đến La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ.
Vú Triệu thấp giọng oán trách vài câu. La lão thái thái lập tức bắt đầu oán trách, "Cũng may là có Lâm Lâm rồi, bà xem Thiếu Thần kìa, từ sáng đến tối bận bận bận, cũng chẳng biết nó đang bận cái gì nữa, đừng nói là mang bạn gái về nhà ra mắt, ngày nào tôi cũng theo dõi mấy chuyện hóng hớt của giới giải trí mà cũng chẳng thấy nó có scandal nào."
Vú Triệu nói: "Đúng vậy, La Thiếu gia cũng không còn nhỏ nữa."
"Chính thế đấy. Chị Triệu ạ, chị xem xem giúp tôi nhé, tốt nhất là bảo Học Mẫn, Khải Trạch chú ý giúp một chút, yêu cầu của tôi không cao đâu, nhân phẩn đoan chính, gia thế thanh bạch, hiếu thuận với cha mẹ, không có quá khứ không tốt, tính tình dễ chịu, diện mạo dễ coi là được rồi."
Thẩm Thận Nguyên: "......" Yêu cầu không cao thật.
Vú Triệu an ủi bà: "La Thiếu gia muốn năng lực có năng lực, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tìm một cô gái tốt không khó chút nào, chỉ xem cậu ấy có bằng lòng hay không thôi."
La lão thái thái sầu mi khổ kiểm nói: "Đúng vậy, không biết nó đang chờ ai nữa." (Bụi: Chờ bé Nguyên chớ ai ^^)
Thẩm Thận Nguyên: "......" Chắc là chờ công chúa Thiết Phiến (quạt sắt) rồi, không họ Thiết, ai có thể sống được dưới tay của ma vương chứ.
Gần một giờ, lần lượt có khách đến.
Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy mấy người quen. Lang Nam đại diện công ty, vài người biết mặt như Trương Thức Khiêm và vợ anh ta, trưởng phòng ngoại giao đại diện của công ty EF (công ty của Trương Tri) vân vân..., Y Mã Đặc có Mã Thụy đến. Mấy người ngày thường có giao tình với La gia đều nấn ná lại một lúc, mấy người giống như Lang Nam thì căn bản viếng xong liền tìm một lý do nào đó mà đi. Xấp xỉ hai giờ, linh đường lũ lượt không ít người, nhưng ghế trong linh đường vẫn không ngồi kín.
La lão thái thái thấy Thẩm Thận Nguyên có chút gật gù, bế cậu ngồi lên đùi mình, để cậu dựa vào vai mình, "Ngoan, dựa vào vai bà ngủ nào."
"Vâng." Thẩm Thận Nguyên buồn ngủ nhắm mắt lại, chưa được hai giây liền nghe thấy tiếng thang máy "tinh" một tiếng, bên tai vang lên tiếng bước chân dồn dập và tiếng kêu thét chói tai ngay theo sau.
La lão thái thái đang ôm cậu cũng đứng dậy, lùi về sau.
Thẩm Thận Nguyên mở mắt ra chỉ nhìn thấy bóng lưng của La Thiếu Thần.
"La Khải Tùng đáng chết lắm, hắn nên chết từ lâu rồi, hắn xúi giục con trai tao hút ma túy, hại chúng tao khuynh gia bại sản... Hắn nên chết từ lâu rồi mới phải... Buông ra! Buông tao ra!" Tiếng kêu xé ruột xé gan như một tiếng đạn pháo, làm tan rã cả linh đường trang nghiêm. Một giọng nói khác càng vang dội hơn, như tiếng chuông cổ, tiếng nào tiếng nấy đều dội vào tim mọi người, "Những tên bán ma túy các người... sớm muộn gì cũng có báo ứng!"
Thẩm Thận Nguyên nỗ lực nghiêng đầu xem tình hình, nhưng mà những cái đầu phía trước quá đông, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng mấy vệ sĩ đang giằng co với hai người mặc đồ đỏ.
"Buông tay ra!" La Định Âu mở miệng rồi.
La Thiếu Thần và La Khải Trạch vội vàng một trái một phải chắn trước mặt ông.
Nhưng giữa La Thiếu Thần và La Định Âu bỗng có một cánh tay vươn ra, đẩy La Thiếu Thần ra, xen vào. Thẩm Thận Nguyên nhìn kỹ lại, là La Định Mỹ. La Định Mỹ vỗ vai La Định Âu, nói: "Lên! Có chuyện gì anh em chúng ta cùng nhau gánh vác!"
La Định Âu nói: "Tôi không biết mấy người là ai, tại sao lại đến đây nói những lời này, nhưng tôi nói cho ông biết, ở Trung Quốc, buôn bán ma túy là phạm pháp, đặt điều phỉ báng cũng là phạm pháp! Nếu như Khải Tùng phạm pháp, ông có thể đến cục cảnh sát tố cáo nó, trách nhiệm nó không gánh vác được thì tôi gánh vác. Ông vô bằng vô cớ đặt điều sinh sự, Khải Tùng phản bác không được, nhưng tôi là cha nó cũng sẽ thay nó đòi lại công bằng!"
"Ông nói hay lắm! La Khải Tùng bán thuốc phiện, có ai không biết? Ai cũng biết hết!"
"Có nhân chứng xin hãy đến cục cảnh sát tố cáo. Nơi này là nơi người sống tưởng nhớ người đã khuất, xin hai vị tự trọng." La Thiếu Thần ra hiệu bằng mắt cho bảo vệ. Bảo vệ lập tức lôi hai người họ đi.
Tiếng kêu thét không ngừng vọng lại từ hành lang, đến lúc cửa thang máy đóng lại mới dứt.
Trải qua chuyện này, những bạn bè thân thích còn lại cũng rất khó xử, lần lượt tiến đến an ủi, đều nói rằng La Khải Tùng gia thế nhân phẩm như vậy nhất định sẽ không làm ra chuyện như thế, nhất định là đắc tội người nào đó, cho nên bị vu khống bởi những tin đồn không đúng sự thật, v.v.
Những lời này lọt vào tai những người biết rõ sự tình thì lại có một cảm nhận khác.
La Định Âu được La Định Mỹ kéo vào gian trong, để lại La Học Mẫn và La Khải Trạch ứng phó với khách.
La lão thái thái và vú Triệu ôm Thẩm Thận Nguyên ra sức vỗ về.
"Bé đáng yêu à, không sợ nhé, không có chuyện gì cả không có chuyện gì cả."
"Cục cưng không nhìn thấy gì hết nhỉ, cục cưng ngoan."
Thẩm Thận Nguyên lúc này mới chú ý đến nhân viên vệ sinh đang vất một con gà chết và một con chuột chết vào thùng rác.
Vốn lễ truy điệu còn sắp xếp để cho mấy người bạn tốt của La Học Mẫn và La Khải Tùng lúc sinh tiền nói một vài lời cảm tưởng tưởng nhớ, bị gây rối một trận như vậy, tự nhiên cũng chẳng còn tâm trạng nào nữa, khách khứa cũng thức thời mà đi cả.
Nhà họ La phân làm ba tốp đi khỏi.
La Thiếu Xương đi cùng La Khải Trạch La Học Mẫn đi tốp đầu, thu hút sự chú ý của giới truyền thông, hai anh em La Định Âu đi giữa, Thẩm Thận Nguyên đi cùng La Thiếu Thần đoạn hậu. thế nhưng đám phóng viên vô cùng giảo hoạt, bọn họ tốp cuối cùng ra vẫn bị bám riết.
"La Thiếu, vừa rồi có phải có người lên trên gây náo loạn linh đường không?"
"Chuyện La Khải Tùng buôn ma túy có thật không?"
"La gia có biết chuyện này không?"
La Thiếu Thần bế Thẩm Thận Nguyên đi đến bãi đỗ xe dưới sự bảo vệ của đám vệ sĩ, vừa định đóng cửa xe thì bên cạnh có một người xông ra, một tay nắm lấy cửa xe, một tay túm lấy y phục của anh. Vệ sĩ phản ứng cực nhanh định kéo người nọ ra, La Thiếu Thần đã nghiêng người đá một cái, đá đối phương ra khỏi.
"Các ngươi bán ma túy hại người, nhất định sẽ không có kết cục tốt!" người nọ dứt khoát không đứng dậy, hung dữ chỉ vào cửa kính xe nguyền rủa, "Người làm những chuyện như vậy sớm muộn gì cũng sẽ đoạn tử tuyệt tôn!"
Thẩm Thận Nguyên nghe mà toàn thân toát mồ hôi lạnh. Tuy cậu biết bản thân không chút liên quan gì đến buôn bán ma túy, nhưng ngôi sao một khi dính phải tin đồn này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tiếng oan. Bản thân phải nhanh chóng rửa sạch hiềm nghi mới được, chẳng may lộ ra phong thanh gì đó, cho dù là một chút xíu cũng có thể hủy hoại hết tiền đồ.
La Thiếu Thần không nói lời nào thắt dây an toàn bắt đầu khởi động xe.
Xe đi đến ngã tư, nghiến qua đá vụn, phát ra âm thanh rột rột, dường như dự báo con đường phía trước tràn đầy hiểm trở.
Về đến La gia, chỉ nhìn thấy vú Triệu ngồi phía dưới, Thẩm Thận Nguyên muốn lên lầu, lại bị vú Triệu kéo lại, chỉ để La Thiếu Thần đi lên.
"Cục cưng, vú làm đồ ăn cho con nhé."
Thẩm Thận Nguyên bị dắt đến phòng ăn. Cũng đúng, đứa trẻ sáu tuổi vẫn chưa có quyền được tham dự đại sự gia tộc, nhưng mà... thật muốn nghe lỏm quá đi! Cậu trộm liếc vú Triệu. Có vú Triệu ở đây, hẳn không thành vấn đề.
......
Một cốc sữa cực lớn.
Vú Triệu hiền hòa cười: "Cục cưng mau uống xong rồi đi ngủ."
Thẩm Thận Nguyên: "......" Mục tiêu rõ ràng làm sao.
Trước thế công kích của cốc sữa lớn, Thẩm Thận Nguyên sớm lên phòng ngủ, sau đó gọi điện thoại cho Cao Cần, "Giám đốc Cao, đã tìm thấy A Bảo chưa?"
"Chưa."
Thẩm Thận Nguyên: "......" Trả lời dứt khoát ghê, không chút dây dưa dài dòng, ngay cả mấy lời giảm xóc như ngại quá này nọ cũng không có, đúng là không hổ danh Cao Lột Da.
"Điện thoại không gọi được. Nguyên nhân khả năng có: một, điện thoại bị hỏng, hai cậu bị liệt vào danh sách hạn chế rồi."
"Hả, tại sao?"
"Điện thoại hỏng rồi là vì điện thoại hỏng rồi, còn về việc cậu bị liệt vào danh sách hạn chế... có thể bỏ qua lý do không cần nói nữa." Đại khái do cảm thấy được tâm trạng tồi tệ của cậu, Cao Cần hơi chút thu liễm, "Tôi đã tìm người nghĩ cách rồi, cậu đợi thêm một thời gian đi."
Thẩm Thận Nguyên nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay tại lễ truy điệu, lập tức thêm mắm dặm muối kể lại một lần, cuối cùng lo lắng nói: "Lúc nào tôi mới có thể rửa sạch tiếng oan đây?" So với việc trở lại thân thể của mình, hiện giờ cậu còn một chuyện đáng lo hơn.
Cao Cần nói: "Cần có thời gian."
"Tôi sợ một ngày nào đó mình sẽ mặc đồ của Lâm Lâm mà trưởng thành."
"Đến lúc đó tôi sẽ tặng quà sinh nhật cho cậu."
"......."
"Tôi vừa gọi cho La Thiếu không được, anh ta có ở đó không?"
"Có, đang họp gia tộc."
"Vậy hôm sau tôi tìm anh ta."
"Đợi đã! Có chuyện gì nói với tôi cũng giống nhau mà."
"Ừm, cũng được, cậu đi kể sự thật với anh ta đi." Ngắt điện thoại.
"......." Thẩm Thận Nguyên nhìn chăm chăm vào ống nghe. Nếu đã giao cho một nhiệm vụ nặng nề như thế, ít ra cũng phải để cậu có cơ hội thể hiện sự ngạc nhiên chứ!
c
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top