31-33 Thăm dò
Thăm dò (Thượng) – Nối mối, nối mối, bàn chuyện làm ăn.
"Con về cùng La Lâm Lâm, đã có kết quả chưa?" Trong lòng trắng mắt của La Định Âu tia máu dày đặc, giữa những tia máu ánh lên màu vàng nhàn nhạt, nhưng vẫn không mất đi nét sắc sảo và tinh anh tỏa ra từ sâu trong đáy mắt.
Dây thần kinh của ngón tay đặt trên tay vịn của La Thiếu Thần khẽ nhảy lên một chút, trầm ổn trả lời: "Dạ. Hiện tại xem ra không mắc chứng nhân cách phân liệt, con nghĩ, có lẽ là phát triển theo chiều hướng tốt."
"Vậy thì tốt." La Định Âu nói, "Lúc trước ngăn không cho La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ ly hôn, là hy vọng bọn nó có thể cho Lâm Lâm một mái ấm gia đình bình thường, để bù đắp lại sự sợ hãi và tổn thương năm đó. Bây giờ xem ra, quyết định này là đúng đắn."
La Thiếu Thần hạ thấp mi, "Vâng, hy vọng mọi việc đều trở nên tốt đẹp."
Vốn chỉ có một người hỏi, vú Triệu và Sử Mạn Kỳ đi xuống thành ra ba người cùng hỏi. Thẩm Thận Nguyên cuối cùng cũng hỏi ra vì sao La Lâm Lâm lại trở nên thu mình, ủ rũ như vậy rồi, bởi vì đối phó với sự ồn ào trước mắt, im lặng là vũ khí kháng nghị tốt nhất.
Trong lúc đó, La Khải Trạch nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt bất chợt trầm xuống, gác điện thoại nói với Sử Mạn Kỳ: "Thay đồ đi, chúng ta đến cục cảnh sát một chuyến."
Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn anh ta.
La Khải Trạch chầm chậm thở ra một hơi, qùy xuống, nhè nhẹ xoa lên vai cậu, "Bố đi đón tiểu thúc thúc trở về, con ở nhà ngoan ngoãn đợi nhé."
Mặc dù Thẩm Thận Nguyên không biết giữa La Khải Trạch, Sử Mạn Kỳ và La Lâm Lâm xảy ra chuyện gì, trong mắt cậu, La Khải Trạch rất thực sự quan tâm đến La Lâm Lâm, chỉ là sự quan tâm của anh ta quá mức thận trọng, cho nên cho dù là La Lâm Lâm thật hay La Lâm Lâm giả, đều không thể nào kéo khoảng cách gần lại. Hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của La Khải Trạch, trong lòng Thẩm Thận Nguyên cũng rất buồn bã. Cảm xúc của con người không ngờ dễ dàng bị lây nhiễm và ảnh hưởng bởi môi trường đến vậy, cậu không nhịn được đưa tay nắm chặt lấy hai bàn tay đang đặt trên vai mình, hai cánh tay khẽ run rẩy, dùng sức gật gật đầu.
Trong mắt của La Khải Trạch lóe lên ánh vui mừng, đi cùng Sử Mạn Kỳ lên lầu.
Vú Triệu vươn tay ôm lấy cục cưng đang đứng đơn độc, "Tiểu Lâm Lâm, cho dù xảy ra chuyện gì, vú vĩnh viễn luôn ở bên con, đừng quá đau lòng."
Thời gian trở thành La Lâm Lâm tuy rằng không dài, nhưng Thẩm Thận Nguyên đã dần dần quen với sự ấm áp này, quen với sự nuông chiều không có giới hạn của vú Triệu, dựa vào vai của bà, nhắm mắt lại, nội tâm trở nên yên bình.
Vú Triệu đột nhiên động đậy một chút.
Thẩm Thận Nguyên vô thức mở mắt ra, liền nhìn thấy La Thiếu Thần đang ngồi trên sô pha, nhìn mình, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
La Thiếu Thần không chút xấu hổ khi nhìn lén bị bắt gặp, chống má, ung dung hỏi: "Đói chưa? Chúng ta ra ngoài ăn cơm?"
Vú Triệu vội buông tay đứng dậy, nói: "Cục cưng vẫn chưa ăn cơm sao? Bà đi làm hai bát mì hải sản cho hai chú cháu nhé, cho thêm ít sườn chua ngọt nữa nhé."
La Thiếu Thần gật đầu với bà, ánh mắt lại rơi lên trên người Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên rất muốn gọi vú Triệu quay lại, bởi vì ánh mắt La Thiếu Thần nhìn cậu có chút kỳ lạ, như thể đang nghiên cứu sâu, lại như thể... nghiên cứu sâu hơn cả nghiên cứu sâu. "Tiểu Tiểu thúc thúc, ông nội không sao chứ?" Cậu ngượng nghịu hỏi, thể hiện đầy đủ hết mức những lo lắng sợ hãi và không biết nên làm gì của một đứa bé gái đang rơi vào trong biến cố gia tộc.
La Thiếu Thần đáp: "Sự việc dính líu rất rộng, có lẽ có chút liên quan đến giới giải trí."
Giới giải trí?
Hệ thống hóng hớt của Thẩm Thận Nguyên bíp một tiếng khởi động toàn bộ!
"Có liên quan đến ai vậy ạ?" Cậu bước lên trước một bước, bò lên sô pha bên cạnh La Thiếu Thần, đầu ngẩng lên 45 độ, đôi mắt trong trẻo đau buồn lại mang theo sự ngây thơ trong sáng, nhìn La Thiếu Thần.
Mặc dù biết rõ cậu cố ý, nhưng lòng La Thiếu Thần vẫn mềm đi một chút, "Con hy vọng có liên quan đến ai?"
Lục Vạn Bằng!
Thẩm Thận Nguyên không hề do dự khi nhắc đến cái tên của kẻ thù số một của mình trong giới Showbiz – tất nhiên, kẻ thù này là do cậu tự nhận.
"Con không hy vọng có liên quan đến tiểu tiểu thúc thúc." Cậu mở to hai mắt, long lanh nhìn La Thiếu Thần.
"Ừ, tất nhiên là không có liên quan đến chú rồi, chỉ là có liên quan đến Thẩm Thận Nguyên thôi." La Thiếu Thần nói xong đứng dậy, "Chú đi xem mì hải sản thế nào rồi đây." Chân của anh ta còn chưa kịp sải ra, đã bị Thẩm Thận Nguyên ôm chặt lấy bằng hai tay.
"Con..." Thẩm Thận Nguyên buột miệng, lại cảm thấy đại từ nhân xưng có vấn đề, lập tức chữa lại: "Thần tượng của con sao ạ?"
La Thiếu Thần đáp: "Bị nổ tung rồi."
Thẩm Thận Nguyên: "......" Chuyện nghiêm trọng như thế sao anh ta lại có thể dùng giọng điệu như pháo nổ vậy cơ chứ! Mọi người ít nhiều gì cũng có quen biết! Thực không có chút tình người nào!
"Bị chết trong lúc đi nối mối."
Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc hỏi lại: "Trên đường?" Không phải là trong quán bar sao? ("Trên đường" và "nối mối" tiếng trung đọc giống nhau.)
"Với đám buôn ma túy."
"......" Thần kinh của Thẩm Thận Nguyên lại bị nổ tung một lần nữa.
Tận đến lúc vú Triệu gọi bọn họ vào nhà bếp ăn mì, Thẩm Thận Nguyên vẫn chưa hồi thần được. Mặc dù lời La Thiếu Thần nói rất ngắn gọn, dùng từ đơn giản, nhưng ghép lại tại sao lại khó hiểu đến vậy? Cái gì mà cậu bị nổ tung khi nối mối cùng bọn buôn ma túy ... cậu nối mối với bọn bán ma túy lúc nào? Chẳng lẽ bảo vệ quán bar đó là kẻ bán ma túy sao? Chết tiệt, quen biết bao nhiêu năm như vậy rồi, chưa từng nghe thấy hắn nhắc tới bao giờ?
"Cục cưng, con không sao chứ?" vú Triệu lo lắng nhìn Thẩm Thận Nguyên dùng đũa gắp mì lên, sau đó nhè nhẹ, đặt trên bàn ăn.
Thẩm Thận Nguyên hồi thần, nắm lấy tay La Thiếu Thần hỏi: "Chú trêu con phải không?"
La Thiếu Thần đáp: "Tin đồn từ nhà đài đấy."
"...... có bao nhiêu nhà đài? Là của thông tấn xã Tân Hoa, hay là Tuần báo Giải trí?"
"Trúng rồi."
"......." Thẩm Thận Nguyên hỏi, "Chú đoán từ 1% đến 100% trúng bao nhiêu?"
La Thiếu Thần đáp: "Nếu như không giới hạn sau dấu chấm thập phân là bao nhiêu đơn vị, thì là vô số."
Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Vậy mà chú vẫn bảo trúng rồi?"
La Thiếu Thần thản nhiên liếc nhìn cậu một cái, nói: "Có can hệ gì đến chú?"
Thẩm Thận Nguyên: "......" Đúng vậy, cậu bị nổ tung thì có can hệ gì đến La Thiếu Thần chứ? Mặc dù thời gian quen biết rất dài, nhưng thời gian gặp mặt nói chuyện rất ngắn. Mặc dù hợp tác một lần, nhưng quá trình cũng không mấy vui vẻ, nói không chừng không mắt La Thiếu Thần, hợp tác với cậu căn bản là một đoạn lịch sử đen tối.
"Cục cưng?" vú Triệu thấy cậu buồn rầu ủ rũ, vội vàng hỏi: "Có phải không thích ăn mì không? Vú làm sandwich cho con nhé?"
Thẩm Thận Nguyên cúi thấp đầu, giọng nói rầu rĩ: "Con không có hứng ăn."
Vú Triệu bắt đầu nhìn La Thiếu Thần chăm chăm.
La Thiếu Thần như không nhìn thấy, ăn hết sức vui vẻ, thoải mái.
"Cục cưng muốn ăn cái gì? Vú bảo người đi mua cho?" vú Triệu chỉ còn cách tiếp tục cố gắng.
Thẩm Thận Nguyên nói: "Con muốn lên mạng!"
Vú Triệu lập tức nói: "Vú bảo người đi kéo dây mạng ngay."
La Thiếu Thần nói: "Nhà có mạng rồi mà."
"Vậy... lên thôi!" vú Triệu nhìn Thẩm Thận Nguyên.
Ngón tay Thẩm Thận Nguyên gõ trong không trung.
"A! Máy tính!" vú Triệu lại nhìn về phía La Thiếu Thần, lần này ánh mắt nghiêm khắc hơn trước.
La Thiếu Thần rút giấy ăn lau lau miệng, nói: "Tôi dắt nó đi mua."
Vú Triệu nói: "Mua cái đắt nhất ấy!"
La Thiếu Thần: "......"
Đi đến cửa, phát hiện Lang Nam vẫn ở đó, mở cửa kính xe, há mồm ngủ gật.
La Thiếu Thần đập đập cửa xe.
Lang Nam bất ngờ gáy một cái, tỉnh lại, mơ màng nhìn xung quanh, mới vội vội vàng vàng ngồi dậy, "Đi đâu?"
"Về studio, bao nhiêu tiền?"
Lang Nam vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, vô thức đáp: "Đi từ thành A chắc ít nhất là mười hai đồng."
La Thiếu Thần nói: "Tôi tự lái, cậu xuống xe đi."
Lang Nam xuống xe, đang đi ngồi vào ghế lái phụ, lại bị La Thiếu Thần ngăn lại. Móc ra một đồng hai mươi đưa cho anh ta, "Không cần thối lại đâu."
Lang Nam vẻ mặt khổ sở: "Chỗ này không tiện gọi xe đâu."
La Thiếu Thần đáp: "Cho nên có kèm thêm tám đồng."
"Trước cổng rất nhiều phóng viên......"
"Cho nên có kèm thêm tám đồng."
"Chẳng may tôi không cẩn thận nói ra điều gì đó......"
"Cho nên có thêm tám đồng bịt miệng."
Lang Nam không biết nói gì nữa, "Lần đầu tiên tôi biết tám đồng có thể làm được nhiều việc như thế đấy."
La Thiếu Thần thắt chặt dây an toàn, khởi động xe, "Chẳng may cậu thất nghiệp, sẽ phát hiện ra tám đồng còn có thể làm được nhiều việc hơn nữa. Có cần thử không?"
Lang Nam lùi sau hai bước, ra sức ngậm chặt mồm.
Trên đường, Thẩm Thận Nguyên vẫn buồn bã vì tin đồn trước khi "Thẩm Thận Nguyên" bị nổ tung đã nối mối với bọn buôn ma túy, tinh thần rất không tập trung, cho nên khi xe đến nơi mới phát hiện ra tòa cao ốc trước mặt không phải là siêu thị máy tính mà là Y Mã Đặc.
"Chúng ta đến đây làm gì?" Thẩm Thận Nguyên hiện tại vốn đang rất sợ hãi, bất cứ động tĩnh nào cũng có thể khiến thần kinh cậu bị căng thẳng, "Chẳng lẽ chú nghi ngờ nơi này là đại bản doanh cất giấu ma túy?"
La Thiếu Thần thuận tay tháo dây an toàn, xuống xe, điềm nhiên đáp: "Đúng vậy, đại ca của chúng hẹn chú đến đây ký hợp đồng làm ăn."
"......"
Thăm dò (Trung) – Ký hợp đồng, ký hợp đồng, Y Mã Đặc.
Thẩm Thận Nguyên không nói được lời nào, không phải vì tin lời La Thiếu Thần nói, mà là hành vi lừa gạt trẻ con của La Thiếu Thần càng ngày càng thành thục tự nhiên, gần như trở thành bản năng rồi!
Đi vào Y Mã Đặc, Thẩm Thận Nguyên không ngừng ngó đông ngó tây, sợ lỡ mất cơ hội gặp được bạn bè, nhưng đáng buồn là, đến tận lúc cậu đi đến cửa văn phòng của Mã Thụy, Tiểu Chu, Kiều Dĩ Hàng và Cao Cần trong tưởng tượng đều không hề nhảy ra.
Thư ký của Mã Thụy biết La Thiếu Thần, lập tức gọi điện thông báo, Mã Thụy đích thân ra đón tiếp.
"La Thiếu," Mã Thụy muốn cười, lại đột nhiên nhớ ra chuyện buồn gần đây của nhà họ La, nụ cười lập tức chảy xuống, trở thành bộ dáng ngượng nghịu khóc không ra khóc cười không ra cười, "Sức khỏe La lão dạo này thế nào rồi?"
La Thiếu Thần nói: "Cũng gần giống như biểu cảm của anh vậy thôi."
".....hả?" Mã Thụy ngây ra.
"Chưa đến lúc anh cười, cũng chưa đến lúc anh khóc."
"......" Biểu cảm của Mã Thụy càng gượng gạo hơn, Quan hệ giữa Mã gia và La gia dạo gần đây rất căng thẳng, câu nói này có thể hiể đúng như thế, cũng có thể hiểu ngược lại.
La Thiếu Thần mím môi nói: "Tôi đang nói đùa thôi."
"Ha ha," Mã Thụy cười gượng gạo, "Không có chuyện gì thì tốt rồi."
Hai người mỗi người một suy nghĩ đi vào văn phòng.
Do tâm trí treo ngược cành cây, Mã Thụy lúc đóng cửa mới phát hiện ra suýt nữa thì kẹp một thứ gì nho nhỏ, trong lúc sợ hãi, vô thức buột miệng hỏi: "Thứ gì vậy?"
Thẩm Thận Nguyên bị ông ta hét ngây ra, "Người mà."
La Thiếu Thần lười nhác nói: "Quên mất chưa giới thiệu, là người mà Khải Trạch và chị dâu tạo ra, nếu như Tổng giám đốc Mã không thấy thuận mắt thì có thể đóng cửa mạnh vào một chút."
Thẩm Thận Nguyên, Mã Thụy: "......."
Mã Thụy lại cất lên một tràng cười ha ha ha, "Lại nói đùa rồi, La tiểu công chúa trông đúng là rất dễ thương."
Thẩm Thận Nguyên mắt nhìn chằm chằm cái tay Mã Thụy đưa tới gần, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt mình, lại rụt về, cả người như bị sét đánh trúng, rất lâu rất lâu sau mới có thể hồi thần!
Nằm mơ cũng không tượng tượng được mình đời này kiếp này lại bị Mã Thụy nhéo má!
Thẩm Thận Nguyên bị sét đánh mất hết cả lý trí, hoàn toàn quên mất thân phận và hoàn cảnh hiện tại của mình, trong đầu toàn là mình đã bị Mã Thụy sờ rồi...
"La tiểu công chúa sao thế?" Mã Thụy còn định đưa tay ra xoa xoa cậu, lại bị La Thiếu Thần nhanh hơn một bước ngăn lại.
La Thiếu Thần kéo Thẩm Thận Nguyên bề ngoài ngây ngẩn, nội tâm gào thét lên ghế ngồi, thản nhiên nói: "Không có chuyện gì đâu, bé gái ấy mà, đứa nào chẳng có chút thích sạch sẽ."
"......" Mã Thụy có chút không tự nhiên rụt rụt cái tay vừa đưa ra về sau lưng, sau đó mới ngồi xuống đối diện với bọn họ, ho khan một tiếng nói, "Mặc dù tôi rất muốn nhanh chóng thu âm album của Duy Càn, nhưng La Thiếu nếu như không tiện, có thể kéo dài thời gian ra cũng được. Dù sao cũng là trường hợp đặc biệt... Chuyện của Khải Tùng tôi rất buồn. Tôi và cậu ấy đã cùng ăn cơm biết bao nhiêu lần, một con người tốt biết bao a."
La Thiếu Thần nói: "Anh cũng cảm thấy Mục Tất Thành rất đáng chết sao?"
Mã Thụy há há miệng, một lúc lâu mới nói, "Chuyện này nghe nói rất phức tạp, ngoại trừ người trong cuộc, những người khác rất khó nói rõ."
La Thiếu Thần nói rất sâu xa: "Ừm, cả hai người trong cuộc đều chết không đối chứng rồi mà."
Mã Thụy: "......" Câu này nói nên sao có vẻ ông ta mới chính là hung thủ vậy chứ? Ông rốt cuộc cũng hiểu được một chút rồi, xem ra hôm nay La Thiếu Thần đến đây không phải là vì chuyện album của Mã Duy Càn, mà đến để chỉ trích. Đã là chỉ trích thì cần phải thay đổi thái độ rồi! Ông ta uống một ngụm nước, lại ho khan một tiếng, nói: "Chốc nữa tôi còn phải họp, La Thiếu còn chuyện gì nữa không?"
La Thiếu Thần nói: "Album của Mã Duy Càn tháng sau là có thể thu âm được rồi."
"Ô? Vậy thì tốt." Sắc mặt của Mã Thụy lại dịu đi, "Tôi sẽ sắp xếp lịch đóng quảng cáo của cậu ta, đúng rồi, tôi đã thương lượng được với Lâm Quang Huệ của công ty quản lý rồi, cô ấy đồng ý diễn MTV rồi. Mã Duy Càn và cô ấy trước kia có scandal, nhất định sẽ rất thu hút!"
La Thiếu Thần nói: "Tôi cảm thấy quá lỗi thời rồi."
"Thật sao?"
"Không bằng để Mã Duy Càn và Thẩm Thận Nguyên gây scandal đi."
Mã Thụy: "......"
Thẩm Thận Nguyên đang có chút thích ứng với hoàn cảnh trước mắt suýt nữa lại bị sét đánh.
Cậu và Mã Duy Càn?
Đây là cái ý tưởng điên rồ gì vậy?
Thẩm Thận Nguyên ra sức trừng mắt nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần như không để ý nhìn Mã Thụy.
Mã Thụy bị nhìn chăm chăm cảm thấy toàn thân không thoải mái, lại thở dài nói: "Ý tưởng của La Thiếu tất nhiên là... rất thời thượng rất tốt, đáng tiếc, tiểu tử Thẩm Thận Nguyên này, cũng không biết biến đi đâu mất rồi. Có lẽ cũng chỉ Cao Cần biết cậu ta đang ở đâu thôi."
Lừa gạt!
La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên đều cùng trừng mắt nhìn ông ta.
Sắc mặt Mã Thụy càng lúc càng không tự nhiên, "Thẩm Thận Nguyên là do Cao Cần phụ trách..."
La Thiếu Thần nói: "Y Mã Đặc là do Tổng giám đốc Mã phụ trách mà."
Câu nói này đúng là khiến Mã Thụy rất vui lòng, thái độ của ông ta cũng tốt lên, liên tục gật đầu: "Đúng là thế đúng là thế. Có điều Thẩm Thận Nguyên ấy à..." Ông ta do dự, rốt cuộc suy xét đến mối quan hệ gượng gạo giữa Mã gia và La gia dạo gần đây cũng với tương lai album của Mã Duy Càn, quyết định nói 70% sự thật để cứu vãn quan hệ giữa hai bên, "Cậu ta hiện giờ đang ở trong bệnh viện, vẫn chưa tỉnh lại."
Trái tim của Thẩm Thận Nguyên vọt lên tận họng, căng thẳng hỏi: "Chưa chết sao?"
"Coi như là may mắn trong bất hạnh. Đầu bị va đập mạnh, xương cánh tay và chân bị gãy, không có gì nghiêm trọng."
Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Không phải bác nói là vẫn chưa tỉnh hay sao?"
"Hơ, đúng, chuyện nghiêm trọng duy nhất chính là chưa tỉnh."
Thẩm Thận Nguyên: "......"
La Thiếu Thần hỏi: "Cậu ta đang ở bệnh viện nào?"
Mã Thụy đáp: "Tôi cũng muốn đi thăm cậu ấy, nhưng Cao Cần nhất quyết không để lộ ra tin tức gì, không biết ông ta đang bảo mật cái gì!"
La Thiếu Thần vỗ vỗ vai Thẩm Thận Nguyên, nói: "Vậy thì đúng là rất đáng tiếc, Lâm Lâm là fan của cậu ta, vẫn luôn muốn gặp mặt cậu ta."
Mã Thụy nhìn La Lâm Lâm, cười nói: "Lâm Lâm thích anh Thận Nguyên sao? Anh ấy dạo này không ở đây. Anh Duy Càn đóng phim rất giỏi cũng rất đẹp trai, có cần bác giới thiệu hai người với nhau không?"
......
La Lâm Lâm sáu tuổi, chứ không phải sáu tháng tuổi, cho rằng nó không hiểu những lời ông vừa nói sao?
Thẩm Thận Nguyên mỉm cười nói: "Con không phải người hời hợt. Con thích người diễn xuất tốt, không thích người đóng cảnh khóc lóc mà phải dùng đến thuốc nhỏ mắt."
Mã Thụy trấn kinh. Chuyện Mã Duy Càn diễn cảnh khóc lóc cần đến thuốc nhỏ mắt đã đến mức ai ai cũng biết rồi sao?
La Thiếu Thần dường như nhớ ra điều gì, "Lâm Lâm rất thích đóng phim."
Mã Thụy gật gật đầu nói: "Vẻ ngoài xinh đẹp thế này, lại ngoan ngoãn lanh lợi, làm ngôi sao nhí dễ không ấy mà."
La Thiếu Thần thuận thế chêm vào, "Vậy thì phải nhờ Tổng giám đốc Mã rồi."
"Hả?"
"Tổng giám đốc Mã không phải đã nói là rất dễ dàng hay sao?"
"...Đúng vậy đúng vậy, dễ thôi mà. Hả? Cậu định để cô bé ký hợp đồng với Y Mã Đặc sao?"
"Nếu như có chiều hướng phát triển tốt, có thể cân nhắc xem." La Thiếu Thần nói đầy vẻ mập mờ.
Mã Thụy trong lòng tính toán loạn cả lên. Nhận thêm một nghệ sĩ đối với Y Mã Đặc mà nói không có chút thiệt thòi nào, nói chi lại là cháu gái của La Định Âu, cháu họ của La Thiếu Thần, muốn nổi tiếng chỉ là chuyện tính theo phút theo giờ. Hiện giờ quan hệ giữa Mã gia và La gia căng thẳng như vậy, sau này thế nào còn rất khó nói rõ, có thêm một mối quan hệ cũng là thêm một con đường lùi.
Nghĩ như thế, chuyện ký hợp đồng cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Ông ta vỗ ngực nói: "Yên tâm, tôi sẽ lập tức bảo Văn phòng nghệ sĩ nghiên cứu vài phương án PR. Quảng cáo, tivi, phim ảnh đồng thời cả 3 ... đảm bảo tiểu công chúa sẽ nổi tiếng cả trong và ngoài nước!"
La Thiếu Thần nói: "Lâm Lâm, còn không mau cảm ơn Mã lão bá bá." (ông bác)
Thẩm Thận Nguyên tuy không biết La Thiếu Thần dự định làm gì, nhưng biết anh ta làm như vậy là có nguyên nhân, ngoan ngoãn phối hợp gọi: "Cảm ơn Mã lão bá bá."
"......" Mã Thụy vừa cười, vừa gào thét trong lòng, bá bá và lão bá bá căn bản là hai khái niệm đó! Cái sau không thân thiết tí nào cả!
Đi từ trong Y Mã Đặc ra, Thẩm Thận Nguyên cứ nhìn La Thiếu Thần mãi, lên xe nhìn, đóng cửa xe nhìn, lúc anh ta lái xe càng sống chết nhìn trừng trừng vào kính chiếu hậu.
La Thiếu Thần nói: "Có gì cứ hỏi."
"Tại sao lại cho con ký hợp đồng với Mã Thụy?" Có ký thì cũng phải ký với Cao Cần chứ! Nhìn nghệ sĩ nổi tiếng nhất của Mã Thụy liền có thể thấy được khả năng thưởng thức của ông ta kém cỏi thế nào rồi!
La Thiếu Thần hỏi: "Không phải con muốn đóng phim hay sao?"
"Tiểu Tiểu thúc thúc không thể ký hợp đồng với con sao?" Thẩm Thận Nguyên giả vờ đáng thương.
"Không thể."
"Tại sao ạ?"
"Bởi vì chú không tin con có thể trở thành ngôi sao nhí."
"........"
Xe đi đến siêu thị máy tính, La Thiếu Thần tìm một nhãn hiệu lớn, chọn kiểu dáng mới nhất.
Thẩm Thận Nguyên rất thích, "Con thích cái màu đen."
"Màu hồng." La Thiếu Thần nói.
"Màu đen cơ." Đàn ông con trai dùng màu đen mới cool!
"Lâm Lâm thích màu hồng." La Thiếu Thần vừa nói vừa quẹt thẻ.
Thẩm Thận Nguyên trong lòng chấn động. Cảm thấy câu nói này của La Thiếu Thần không giống như nói với Lâm Lâm, mà càng giống như nói với... cậu.
Thăm dò (Hạ) – Chuyện, chuyện, kể chuyện.
Trên đường về nhà, Thẩm Thận Nguyên tâm sự trùng trùng. Câu nói đó của La Thiếu Thần như lời nguyền, không ngừng xoay quanh trong đầu cậu, muốn thăm dò một chút, nhưng lại sợ nói nhiều thành ra để lộ dấu vết.
"Nếu như Thẩm Thận Nguyên thật sự bán ma túy thì làm thế nào?" La Thiếu Thần đột nhiên hỏi.
Thẩm Thận Nguyên kinh sợ ngẩng đầu, "Không thể nào."
"Sao con biết được?"
"Bởi vì... anh ấy rất đẹp trai mà."
"Mã Thụy cũng cảm thấy Mã Duy Càn rất đẹp trai."
"À, vậy thì Mã Thụy chắc cũng không cảm thấy Mã Duy Càn sẽ bán ma túy đâu."
La Thiếu Thần không nói gì nữa.
Thẩm Thận Nguyên có chút không đoan chắc, "Chú cảm thấy Thẩm Thận Nguyên sẽ bán ma túy sao?"
Xe của La Thiếu Thần chầm chậm gia tốc, lúc qua cầu, xe bất ngờ chấn động lên xuống một chút.
"Chú không muốn tin." Anh nói chậm rãi.
Nếu như không phải từng chữ La Thiếu Thần nói ra và giọng nói đều rất rõ ràng, Thẩm Thận Nguyên gần như phải nghi ngờ câu nói này là huyễn tưởng sinh ra trong tai mình khi xe bị chấn động.
Chú không tin và chú không muốn tin có sự khác biệt rất lớn. Câu trước có thể xuất phát từ lòng tin, cũng có thể xuất phát từ phán đoán, câu sau ...thì mang theo tình cảm chủ quan. Thẩm Thận Nguyên cảm thấy có lẽ mình đã hiểu nhầm La Thiếu Thần rồi, ác cảm của anh ta với mình chỉ bắt nguồn từ tình yêu với âm nhạc và yêu cầu đối với sự chuyên nghiệp, đối với bản thân con người mình thì không hề có sự căm ghét như mình đã tưởng tượng. Vậy thì, đối với môi trường càng ngày càng ác liệt như hiện nay, cậu có thể liệt La Thiếu vào danh sách đồng minh có thể xem xét hay không? Dù sao thì điều hiện nay cậu cần phải suy nghĩ không còn dừng lại ở việc làm cho linh hồn của mình quay trở về thân thể nữa, mà còn... xóa bỏ tội danh mà mình vô duyên vô cớ phải chịu!
La Thiếu Thần nhìn khuôn mặt non nớt trong kính chiếu hậu đang vô thức thể hiện ra biểu cảm mình đã quen thuộc, khóe miệng khẽ mím chặt.
Loại trừ tất cả các khả năng không thể, khả năng còn lại cho dù ly kỳ đến đâu, cũng nhất định là chân tướng.
Nếu như đây đúng là chân tướng, sự việc tiếp theo càng trở nên hóc búa rồi. Nhưng lúc anh xé tờ giấy đó đi, quyết định giấu kín điểm nghi vấn, chính là đã chặt đứt đường lùi của chính mình, đơn độc gánh vác tất cả những chuyện này, cho nên cho dù bây giờ sự việc có trở nên tồi tệ đến thế nào, anh cũng nhất định phải chống đỡ tiếp.
Có điều trước đó, anh nhất định phải để hai người đạt được sự nhận thức chung trên một số vấn đề, ít nhất là có thể thống nhất phương hướng cần nỗ lực... Tất nhiên, nếu như có thể, anh càng hy vọng đối phương có thể trao niềm tin cho mình, giống như những gì anh đã làm – cho dù La Định Âu nói rằng ngôi sao bị thương trong vụ nổ đó là người nối mối, anh vẫn kiên định phán đoán của mình.
Cả La gia đang rơi vào một thời kỳ xảy ra rất nhiều chuyện, ngay cả La Thiếu Thần dạo gần đây thường xuyên xuất hiện ở nhà họ La cũng không ngoại lệ. Cho dù trước đó anh có cầu xin các phương tiện truyền thông để cho nhà họ La được yên ổn một chút, nhưng trên thực tế câu nói đó không những không có hiệu quả ngăn cản mà hơn nữa còn khiến cho bản thân mình bị liên lụy theo. Cho dù anh để điện thoại ở trạng thái rung, cũng có thể cảm thấy nó rung bần bật trên đùi anh như máy mát xa.
La Định Âu suy nghĩ đến sự an toàn của anh, bảo anh tạm thời ở lại đại trạch của nhà họ La, La Thiếu Thần đồng ý, phòng ở ngay bên cạnh phòng Thẩm Thận Nguyên.
Đến giờ cơm tối, La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ cuối cùng cũng trở về.
La Định Âu rõ ràng vẫn luôn để tâm việc La Khải Tùng bán ma túy, cho nên mặt lạnh tanh, không thèm hỏi lấy một câu, vẫn là La Khải Trạch chủ động nói ra đã giải quyết hậu sự như thế nào. Trong lúc đó, chỉ có La Học Mẫn thêm vào hai câu.
La Khải Trạch nói xong, quan sát biểu cảm của La Định Âu, nhẹ giọng nói: "Bố, bố xem có nên tổ chức tang lễ không? Mời một số bạn bè đến..."
"Mời bạn bè gì?" La Định Âu hỏi.
La Khải Trạch nói: "Sinh tiền Khải Tùng có không ít bạn tốt, lúc trước vẫn luôn gọi điện hỏi hậu sự của nó, con nghĩ theo phép lịch sự cũng nên mời bọn họ đến tham dự."
"Nếu như là đám hồ bằng cẩu hữu thì không cần đến làm gì. Kẻ chơi bời cùng bọn chúng đã đi rồi, không cần thiết phải đến làm bẩn mắt người sống. Nếu như thực sự là người tốt, càng không cần đến. Dù sao, nó cũng không đáng để người ta đến thăm viếng!" La Định Âu tức giận bừng bừng nói xong, gác đũa lên bát cơm, đẩy ghế ra, đứng lên, nói: "Không ăn nữa, mọi người ăn đi."
La Học Mẫn đang định khuyên, liền thấy vú Triệu lấy tay ra hiệu với mình, qua một lúc, liền thấy bà cầm một bát cơm từ trong bếp ra, mang lên lầu.
La Khải Trạch thở dài nói: "Khải Tùng đi không đường đường chính chính như vậy, lời đồn thổi bên ngoài sẽ càng nhiều hơn."
"Đó còn không phải do nó tự gây ra hay sao!" La Học Mẫn hận sắt không thành thép, nói: "Sớm nghe em khuyên một câu thì có phải đã không rơi vào kết cục này rồi không."
La Khải Trạch nói: "Nó cũng đã đi rồi."
La Học Mẫn há miệng, nhưng lại tiếp tục thở dài, lời trách móc đầy cả bụng mà không nói ra được câu nào, mệt mỏi nói: "Lúc đó lẽ ra em nên bắt nó đi nơi khác!"
"Đấy không phải là lỗi của em." Sử Mạn Kỳ nhẹ nhàng nói.
La Học Mẫn chăm chăm nhìn cô ta một cái.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy ánh nhìn này không phải là cảm kích hay hồi ứng gì, mà càng giống như một cái nhìn khinh miệt và coi thường.
Quả nhiên, Sử Mạn Kỳ không dám nói gì nữa, cúi đầu uống canh.
La Khải Trạch nhìn Sử Mạn Kỳ mà có chút không nhịn được, muốn an ủi cũng không mở miệng được, cuối cùng đành giữ im lặng.
Bữa cơm này cực kỳ không vui vẻ.
Thẩm Thận Nguyên cũng không vui vẻ gì, bởi vì thanh cua hấp cậu thích ăn lại cách xa cậu nhất, La Thiếu Thần chỉ gắp cho cậu một miếng, chỉ có một miếng! Đáng tiếc, cả một đĩa to như vậy! trong lòng cậu cứ nhớ mãi chuyện này, ngay cả khi lên mạng cũng không nhịn được mà gõ vào thanh tìm kiếm hai chữ thanh cua, đến lúc kết quả ra một đống quảng cáo mới phản ứng lại, vội chuyển thanh cua thành Thẩm Thận Nguyên.
Cậu cảm thấy dạo gần đây bản thân rất không bình thường. Đầu óc rất dễ lơ đãng, có lúc đang nghĩ ngợi việc gì đó, cũng có lúc chẳng nghĩ cái gì cả, chỉ lơ đãng với đầu óc hoàn toàn trống rỗng, đến lúc ý thức được thì đã qua mấy tiếng đồng hồ.
Chẳng lẽ đã đến tuổi dậy thì rồi?
Thẩm Thận Nguyên tìm kiếm tin tức trên máy tính một lúc, nhưng không đọc thấy tin tức về mình, đang định tắt máy đi ngủ, liền nghe thấy đối diện cửa phòng có tiếng va chạm rất lớn, dường như là thứ gì đó đạp mạnh vào cửa. Cậu dựng người bò dậy, lén la lén lút bước đến bên cửa, khẽ khàng mở ra một khe nhỏ.
Cửa đối diện bất ngở mở ra, còn chưa kịp nhìn đằng sau cửa là ai, cửa lại bị đóng sầm một cái.
Suốt cả quá trình, Thẩm Thận Nguyên chỉ nhìn thấy hai cái cổ tay. Một cái mảnh khảnh trắng trẻo, một cái thô to hữu lực. Nếu như cậu không nhớ nhầm, một cái là của Sử Mạn Kỳ, cái kia chắc sẽ là của La Khải Trạch – Bọn họ đang ở phòng đối diện.
Có cần đến đó xem xét không?
Thẩm Thận Nguyên rất do dự. Có vẻ, La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ đang đánh nhau...chỉ là không biết đang đánh nhau theo kiểu gì. Mình hấp ta hấp tấp xông vào, rốt cuộc là chuyện tốt, hay là... làm hỏng việc tốt đây.
Đúng lúc cậu đang suy đông nghĩ tây, không biết nên làm thế nào, La Thiếu Thần từ phòng bên cạnh đi ra, thản nhiên gõ cửa.
Cửa một lúc lâu sau mới mở ra. La Khải Trạch đứng trước cửa, sắc mặt có hơi đỏ, đầu tóc rối bời.
"Em đến mượn băng bông." La Thiếu Thần nói.
Thẩm Thận Nguyên: "......" Một cái cớ cũ mèm.
"Chú đợi chút." La Khải Trạch đi vào.
Thẩm Thận Nguyên áp tai vào nghe ngóng, nghe thấy trong phòng đối diện truyền ra tiếng nức nở ngắt quãng.
La Thiếu Thần quay lưng về phía cậu, vẫy vẫy tay.
Thẩm Thận Nguyên chậm rề rề đi đến , sau đó bị anh ta kéo một cái, đẩy vào trong phòng.
La Khải Trạch cầm theo bông băng ra, nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên, đôi mày nheo lại rất khẽ, nhẹ nhàng hỏi: "Sao Lâm Lâm muộn như vậy rồi mà còn chưa ngủ?"
"Mẹ đang khóc ạ." Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng nhìn anh ta.
La Khải Trạch đưa bông băng cho La Thiếu Thần, cúi người nói: "Mẹ đang đau lòng vì chuyện của tiểu thúc thúc."
"Con đi an ủi mẹ!" Thẩm Thận Nguyên định đột phá phòng tuyến từ dưới nách anh, nhưng lại bị nắm chặt lấy.
Tiếng khóc lóc trong phòng dần dần dừng lại.
La Khải Trạch nói: "Mẹ không sao đâu. Chuyện Lâm Lâm cần làm nhất lúc này là đi ngủ, có cần bố kể chuyện cho con nghe không?"
Thẩm Thận Nguyên nói: "Con có thể nhường quyền nghe kể chuyện lại cho mẹ không ạ?"
La Khải Trạch trầm mặc.
"Kể chuyện Cô bé Lọ Lem." Thẩm Thận Nguyên nói, " cuối cùng hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc trọn đời với nhau cho mẹ nghe."
La Khải Trạch xoa xoa đầu cậu, nói: "Vậy để tiểu tiểu thúc thúc đưa con về ngủ nhé."
"Dạ." Thẩm Thận Nguyên thấy lời mình nói có tác dụng, phối hợp kéo La Thiếu Thần quay người về phòng, nghe thấy cửa "cạch" một tiếng khóa lại phía sau, Thẩm Thận Nguyên thả tay La Thiếu Thần ra, nói: "Con có thể tự đi ngủ, tiểu tiểu thúc thúc ngủ ngon nhé."
"Nhận được sự nhờ vả của người ta thì phải làm tròn trách nhiệm. Chú tiễn con về phòng." La Thiếu Thần đi vào phòng cùng cậu, sau đó ngồi lên giường, dựa vào đầu giường, "Chúng ta kể chuyện đi."
"Chuyện gì ạ?"
"Liêu trai."
>a
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top