106 - 107 - 108


106. Giả thiết (Thượng)Tác giả: Tô Du BínhDịch: Phong Bụi

Tình địch, tình địch, tìm khách mời.

Cửa khóa lại.

La Thiếu Thần kéo Thẩm Thận Nguyên đứng dậy vào phòng.

Thẩm Thận Nguyên đột nhiên giữ anh lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: "Anh cũng cảm thấy vậy sao?"

La Thiếu Thần bất ngờ khom người xuống, bế ngang cậu lên.

Đây không phải lần đầu tiên được La Thiếu Thần bế kiểu công chúa, nhưng lúc trước đều là thân thể của La Lâm Lâm, sự khác biệt về chiều cao, cân nặng và sức lực khiến tư thế này duy trì hết sức tự nhiên, nhưng hiện tại Thẩm Thận Nguyên cao mét tám, lúc bế lên, cả Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần đều cảm thấy trầm xuống. La Thiếu Thần cảm thấy là cân nặng trầm xuống, Thẩm Thận Nguyên cảm thấy thân thể trầm xuống.

La Thiếu Thần ra sức thêm, xông vào trong phòng, ném cậu lên giường.

Thân thể Thẩm Thận Nguyên bật nảy trên giường một chút, sau đó ngồi dậy: "Giường sẽ hỏng mất."

La Thiếu Thần nói: "Giường hỏng vẫn tốt hơn là đầu hỏng."

"Hả?"

"Không phải vừa rồi em đã hỏi anh một câu sao?"

"Đúng vậy, anh có phải cũng cảm thấy em..."

"Không." La Thiếu Thần quỳ một chân một cạnh cậu, tay nắm lấy vai cậu, dùng giọng điệu nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn nói: "Từ trước đến nay đều không, em căn bản không để anh có cơ hội suy nghĩ như vậy."

Thẩm Thận Nguyên buồn bực hỏi: "Em đã làm gì anh?"

"Ngày 15 tháng 7, quán bar A4, áo phông cổ V màu thiên thanh, tóc trán highlight một lọn xám bạc."

Những điều phía trước Thẩm Thận Nguyên không có ấn tượng, nhưng nói đến tóc highlight thì cậu lại nhớ: "Tạo hình của album đầu tiên. Ngày 15 tháng 7... vừa đúng là thời kỳ làm album. Quán bar A4 em lúc trước thường xuyên đến, có điều sau đó ở đấy quá loạn, nên đổi chỗ khác. Ngày hôm đấy làm sao?"

"Có một nữ ngôi sao bị người ta ép uống rượu, còn bị sờ ngực..."

Anh vừa nói như vậy, Thẩm Thận Nguyên liền nhớ ra ngay: "Lô Bội Bội!"

"Em đỡ rượu giúp cô ta, còn thiếu chút nữa bị đánh."

Thẩm Thận Nguyên lời lẽ chính nghĩa nói: "Điều đó là cần thiết! Đàn ông là phải có tinh thần kỵ sĩ!"

La Thiếu Thần nói: "Nhưng cô ngôi sao đó ngược lại mắng cho em một trận."

Thẩm Thận Nguyên gãi đầu nói: "Em không biết bọn họ là một đôi."

"Bọn họ cũng không thể tính là một đôi, nhưng cô ngôi sao đó sợ rắc rối, không dám đắc tội đối phương." La Thiếu Thần nói: "Cuối cùng, tên ngốc giúp người ta ngược lại bị mắng không những không đi còn len lén ở lại, đến tận khi ông bầu của cô gái đó đến."

"....Kỳ thực là uống nhiều quá nên đi đường có chút choáng váng. Cũng may cô ngôi sao đó cuối cùng gọi ông bầu đến, đám người đó trông cũng không có vẻ tốt đẹp gì."

"Em cảm thấy ông bầu là do cô ngôi sao đó gọi đến sao?"

Thẩm Thận Nguyên chợt hiểu ra hỏi: "Anh gọi điện gọi đến sao?"

"Anh chỉ thông báo với Cao Cần."

Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên hỏi: "Giám đốc Cao cũng biết? Sao anh ta không mắng em?" Với những gì cậu biết về Cao Cần, nếu như nghệ sĩ ra mặt can thiệp vào những chuyện sóng gió thế này, nhất định sẽ bị anh ta mắng không ra cái gì, chẳng lẽ là La Thiếu xin cho? Nghĩ đến đây, cậu liền cảm thấy tràn đầy áy náy với La Thiếu. Suy nghĩ lúc đầu về La Thiếu quả thực đã sai lầm quá mức rồi, La Thiếu rõ ràng là một người cực kỳ tốt mặt lạnh tim nóng.

La Thiếu Thần nói: "Có lẽ anh ta cũng cảm thấy em không làm sai."

Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Cũng?"

"Có một số chuyện tuy rằng anh không làm, nhưng không đồng nghĩa với việc anh đồng tình người khác làm." La Thiếu Thần nghiêm sắc mặt nói: "Cho nên đừng vì lời Đồ Lạc Văn nói mà nghi ngờ bản thân. Anh ta chỉ đưa ra giả thiết mà thôi."

"Em biết mà. Anh ta đang tạo giúp em một tính cách khiến Lỗ Thụy Dương dễ dàng tiếp nhận lại tương đối hợp lý. Thực ra, lời của anh ta nói cũng không phải hoàn toàn không có lý. Có một số chuyện tuy không cố ý làm, nhưng có thể thực sự là như vậy. Đạt danh hiệu học sinh gương mẫu, duy trì quan hệ tốt với bạn học và thầy cô, cố gắng tạo ấn tượng tốt cho người khác, đích thực em đã nghĩ như vậy." Thẩm Thận Nguyên thấy La Thiếu Thần định mở miệng, vội giành lời: "Nhưng mà em tự thấy không thẹn với lương tâm. Danh hiệu học sinh gương mẫu là do em nỗ lực giành lấy, em xứng đáng đạt được. Thầy cô và bạn bè em cũng thực tâm quý mến họ. Còn giám đốc Cao và các sư huynh, em đích thực rất cố gắng quan hệ tốt với bọn họ, vì em thực sự rất thích họ. Ồ, anh biết không? Lúc em nhìn thấy sư huynh Phong Á Luân, tim như muốn ngừng đập vậy! Gia nhập Y Mã Đặc đúng là quá tốt! "Hổ đệ" mà anh ấy diễn em đã xem biết bao lần, đúng là ngầu vô cùng! Thần tượng quá..." Thẩm Thận Nguyên hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng, "Em dùng tiền làm công để đến rạp chiếu phim xem 5 lần, còn mua DVD cất giữ, tất cả lời thoại của Hổ đệ em đều thuộc làu! 'Ngài đừng thử thuyết phục tôi, tôi con mẹ nó chính là bị thần kinh đó!' còn có ca khúc của sư huynh, tất cả album em đều mua!"

La Thiếu Thần đột ngột ngửa mặt nằm xuống giường.

Thẩm Thận Nguyên đang hứng nói, thấy anh nằm xuống, vội đẩy đẩy anh: "Anh không muốn nghe à?"

La Thiếu Thần đầu gối cánh tay: "Vậy anh thì sao? Lần đầu tiên em nhìn thấy anh có cảm giác gì?"

"Người này lạnh lùng quá, những ngày sau nhất định sẽ rất khó sống."

"......"

"......"

Trước cái nhìn chăm chăm của La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên nhỏ giọng bổ sung: "Khí thế! Khí thể không thể đỡ nổi! Khiến người ta nhìn mà sợ."

"Cho nên hợp tác xong liền phủi mông bỏ đi, một cuộc điện thoại cũng không?"

Thẩm Thận Nguyên cảm thấy đề tài càng lúc càng tiến triển theo hướng nguy hiểm, vội vàng xoay chuyển: "Đây hoàn toàn là hiểu nhầm! Anh xem, lúc Đồ Lạc Văn không quen em không phải cũng đã xảy ra hiểu nhầm nho nhỏ sao?"

La Thiếu Thần nói: "Anh chưa từng hiểu nhầm."

"Là em biểu hiện tốt."

"Biểu hiện tốt?" La Thiếu Thần giơ tay nắm lấy cổ áo của cậu: "Tốt đến thế nào?"

Thẩm Thận Nguyên ngoan ngoãn khom người xuống, hôn một cái lên má anh: "Tốt không?"

"Không đủ." La Thiếu Thần nhìn cậu chăm chăm.

Thẩm Thận Nguyên lại hôn một cái nữa vào bên kia.

La Thiếu Thần ra vẻ ngủ gật.

Thẩm Thận Nguyên hôn lên môi anh, còn chưa kịp làm gì liền bị La Thiếu Thần trong khoảnh khắc trở nên dũng mãnh như hổ báo lật người qua.

"Ô." Thẩm Thận Nguyên đẩy anh ra: "Cách lần trước còn chưa đến 12 tiếng đồng hồ."

"Chưa đến sao?"

"Chưa đến."

"Làm lâu một chút là đến rồi."

Hôm qua nhìn phản ứng của Cao Cần và La Thiếu Thần, Đồ Lạc Văn liền cảm thấy bản thân coi như hết đất diễn rồi, không ngờ sáng ngày hôm sau vừa mở mắt ra đã nhận được lời mời gặp mặt của Thẩm Thận Nguyên.

Anh ta vội vội vàng vàng sửa soạn rồi chạy đến tiệm cà phê hôm qua, liền nhìn thấy Cao Cần, La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên đang chụm đầu cùng nhau ăn bánh quẩy sữa đậu nành.

"Chỗ này còn cung cấp bánh quẩy sữa đậu nành sao?" Đồ Lạc Văn tự động đi qua ngồi xuống, cầm một cái bánh quẩy lên ăn.

Thẩm Thận Nguyên liền đưa một cốc sữa đậu cho anh ta.

Đồ Lạc Văn cảm động không thôi: "Những lời hôm qua tôi nói chỉ là giả thiết, để cho Lỗ Thụy Dương xem, chứ không phải là nói cậu."

Cao Cần nói: "Chơi vui vậy à? Ăn xong bữa, chúng tôi mỗi người sẽ đưa ra cho anh một giả thiết."

Đồ Lạc Văn cực kỳ thức thời tự mình kiểm điểm: "Lần sau nhất định chú ý ngữ khí."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Tôi cảm thấy giả thiết của anh rất thú vị, rất thách thức, tôi thích. Tôi nhận lời."

Cao Cần nói: "Nghệ sĩ không thông qua ông bầu mà lén nhận việc có được không đấy?"

Thẩm Thận Nguyên nói: "Diễn tốt vai này nói không chừng tôi có thể nhận được giải Kim Hoa cho nam chính xuất sắc nhất đấy!"

Đồ Lạc Văn cắn bánh quẩy cười nói: "Vậy tôi có thể tranh giải biên kịch xuất sắc nhất không?"

La Thiếu Thần một mực không mở miệng nói: "Để Lỗ Thụy Dương phát thưởng cho anh?"

Đồ Lạc Văn bị nghẹn, cười khan nói: "Hình như anh hùng sau màn thích hợp với tôi hơn."

Cao Cần nói: "Cho dù có giả thiết về nhân vật cũng vô dụng, Thẩm Thận Nguyên đã yên ổn rồi. Có La Thiếu rồi, cậu ta căn bản không cần đến Lỗ Thụy Dương."

"Cho nên chúng ta cần có giả thiết về tình tiết." Có sự giáo huấn tối qua, lần này Đồ Lạc Văn cực kỳ thận trọng, nhìn nhìn sắc mặt La Thiếu Thần mới nói: "Tạo nên một số mâu thuẫn giữa La Thiếu và Thẩm Thận Nguyên."

Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Mâu thuẫn thế nào? Tiền bạc?"

Đồ Lạc Văn nói: "Kiến nghị không tồi. Nhưng cậu một không đánh bạc hai không gái gú ba không hút hít, khả năng đột nhiên thiếu tiền không lớn, lúc trước cũng không có ghi chép về khoản nợ lớn, đột ngột thiếu tiền sẽ khiến Lỗ Thụy Dương hoài nghi. Hơn nữa, La Thiếu cũng không phải người keo kiệt."

Cao Cần nói: "Sao tôi cảm thấy anh lại giẫm trúng mìn thế nhỉ?"

Đồ Lạc Văn cười khổ nói: "Tôi cũng không muốn đâu."

Thẩm Thận Nguyên lóe lên suy nghĩ: "Người thứ ba."

Đồ Lạc Văn vừa định kêu đúng, liếc thấy sắc mặt của La Thiếu Thần, vội sửa lời: "Mọi người có thể tham khảo một chút. La Thiếu có thấy người nào phù hợp không?"

La Thiếu Thần nhìn anh ta chăm chăm, nói từng chữ một: "Không có."

Thẩm Thận Nguyên hỏi: " Cảnh Ngọc Như?"

La Thiếu Thần trừng mắt nhìn cậu một cái, thản nhiên nói: "Chuyện này tốt nhất không nên kéo người không liên quan vào. Hơn nữa, tôi và cô ấy không có chút quan hệ gì."

Đồ Lạc Văn nói: "Mọi người không cần quá lo lắng. Lỗ Thụy Dương hiện tại đang được cảnh sát giám sát gắt gao, căn bản không dám khinh cử vọng động. Nếu như hắn dám hành động, chúng ta đã không cần hao tâm tổn trí thế này rồi. Hơn nữa vai diễn này hoàn toàn chỉ là nhân vật làm nền, không có gì nguy hiểm. Trên giả thiết cũng là công cụ La Thiếu dùng để đối phó người nhà, không có tình cảm, đối với Lỗ Thụy Dương mà nói tất nhiên cũng không có giá trị lợi dụng. Chúng ta chỉ cần cô ấy kích phát mâu thuẫn giữa La Thiếu và Thẩm Thận Nguyên. Thuận tiện thì ai cũng có thể, có lẽ căn bản không có cơ hội xuất hiện."

La Thiếu Thần nói: "Tôi và Cảnh Ngọc Như không quen thân."

Đồ Lạc Văn nói: "Tôi có thể đến Tổng bộ điều một chị em đến, nhưng mà đi đi về về rất lãng phí thời gian."

"Nếu như chỉ là làm nền, có thể hữu nghị cung cấp nữ diễn viên nổi tiếng của Y Mã Đặc." Cao Cần chậm rãi nói, "Có điều cần có phí diễn xuất."

Thẩm Thận Nguyên vui mừng hỏi: "Anh muốn mời Trương Giai Giai xuất sơn sao?"

La Thiếu Thần không biết nói gì nhìn vẻ vui mừng trong mắt cậu, bắt đầu hoài nghi bọn họ đang thảo luận về tình địch của Thẩm Thận Nguyên hay là tình địch của mình.

Cao Cần hỏi: "Cậu trả chi phí diễn xuất?"

Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc hỏi: "Vậy là ai?"

107. Giả thiết (Trung)Tác giả: Tô Du BínhDịch: Phong Bụi

Phóng viên, phóng viên, tiệc chiêu đãi.

Tiểu Chu ôm giấy tờ đi vào văn phòng làm việc của Cao Cần, "Giám đốc Cao, anh tìm tôi?"

"Đại Kiều gặp bạn trên mạng là cô đi thay hả?"

Tiểu Chu buổi sáng vừa chạy xong 800m, toàn thân thoải mái lập tức cảm thấy căng thẳng, cảm giác nguy hiểm thuận theo cột sống lan đến đỉnh đầu, da nổi đầy gai ốc, cười khan hai tiếng: "Hảo hán không nhắc chuyện năm xưa, những chuyện cũ rích đó còn nhắc đến làm gì?"

Cao Cần nhận lấy giấy tờ, "Muốn giới thiệu cho cô một khoản thu nhập ngoài lương."

"Lại đi gặp bạn trên mạng sao?" Tóc gáy của Tiểu Chu dựng đứng, "Tuổi tác tôi cao rồi, bàn phím cũng cũ rồi, nhiều tư liệu như vậy không nhập vào nổi đâu, thực sự không tài giỏi như người ta vẫn đồn. Anh vẫn nên chọn người khác thì hơn."

Cao Cần nói: "Không cần ghi nhớ tư liệu, chỉ cần làm bức vách trang trí cũng được."

Tiểu Chu nói: "Lịch sử giáo huấn dạy tôi rằng, đằng sau những chuyện nhìn tưởng chừng đơn giản luôn ẩn giấu nguyên nhân cực kỳ sâu xa."

"Giá khởi điểm là 10 ngàn tệ."

Trong cổ họng của Tiểu Chu không khỏi phát ra tiếng kêu nghe như hưởng thụ "Ồ".

Cao Cần ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: "Làm thêm việc giá cả sẽ tính khác."

Ngón tay của Tiểu Chu gõ gõ bên mép bàn, muốn đi lại không nỡ, muốn ở lại nhưng lo lắng không thôi, cuối cùng, cô vẫn không thể ngăn nổi khát vọng nội tâm đối với tiền bạc, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là việc gì?"

"Giả làm bạn gái của La Thiếu."

"La Thiếu... là La Thiếu Thần ấy hả?"

"Ừ."

"..." Hai tay Tiểu Chu víu lấy bàn, sợ hãi nhìn Cao Cần: "Anh xác định 10 ngàn tệ là anh ta trả tôi chứ không phải tôi trả anh ta đấy chứ?"

Cao Cần đáp: "Cô trả cũng được, tôi nghĩ cậu ta sẽ không ngại nhận lấy đâu."

Tiểu Chu hỏi: "Nguyên nhân cực kỳ sâu xa là gì?"

Cao Cần nói: "Đúng là rất sâu xa, nói đơn giản thì Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu đang qua lại, cô làm người che mắt."

Cằm của Tiểu Chu suýt chút nữa rớt xuống, nửa phút sau cô lập tức đứng dậy, nắm tay nói: "Tôi đã cảm thấy ngày hôm đó giữa La Thiếu và Thẩm Thận Nguyên rất không bình thường rồi mà! Có điều, tại sao tôi phải làm người che mắt? Anh không cảm thấy không có sức thuyết phục sao?" Không phải cô tự ti, mà là điều kiện của La Thiếu quá tốt.

Cao Cần nói: "Cô cảm thấy giữa cô và Thẩm Thận Nguyên, công chúng sẽ tin tưởng rằng ai đang qua lại với La Thiếu hơn?"

"Thẩm Thận Nguyên là người của Y Mã Đặc, Y Mã Đặc từ trước đến nay luôn tạo ra kỳ tích!" Cô nói xong, mới phát hiện ánh mắt Cao Cần nhìn mình rất thâm sâu khó dò: "Hơ, ý tôi là, số lượng tiêu thụ của vé và đĩa hát."

Cao Cần nói: "Một câu thôi, nhận hay không."

"Để tôi suy nghĩ một chút."

"Gọi thư ký của tôi vào đây."

"Đợi đã." Tiểu Chu cắn răng: "Làm thêm việc trả bao nhiêu?"

"Một giờ 500 tệ."

"Làm luôn!"

Tin tức Thẩm Thận Nguyên ký hợp đồng với nhà sản xuất mới là một trong những tin nóng hổi trong Showbiz gần đây. Từ công ty giải trí Y Mã Đặc đến Duy Kiệt, đến Tranh Phong, rồi đến LB, Thẩm Thận Nguyên chịu ảnh hưởng tin tức mặt trái, giá trị lại vô hình trung tăng lên gấp đôi, không thể không nói là một kỳ tích.

Người tạo ra kỳ tích này, người phụ trách của Giải trí LB Củng Văn Hiểu lại có nỗi khổ không nói lên lời. Cô đương nhiên biết giá trị hiện tại của Thẩm Thận Nguyên không phải thực, nhưng ông chủ lớn của tập đoàn đã hạ lệnh, phải không tiếc bất cứ giá nào ký cho được hợp đồng với Thẩm Thận Nguyên, cho nên cô rõ ràng biết Cao Cần đưa ra giá trên trời cũng chỉ có thể ôm hận nuốt hoàng liên.

Trong lúc Cao Cần và Giải trí LB tranh luận bàn bạc cụ thể, La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên tranh thủ thời gian rảnh ghi âm ca khúc, để làm thật hơn dấu hiệu giả tạo là giữa họ đang mâu thuẫn trùng trùng, việc hợp tác làm album thứ hai không thể không kéo dài.

Lang Nam thở dài nói: "Album này sao khó ra lò mãi thế?" Từ Mã Duy Càn đến Thẩm Thận Nguyên, qua hai người rồi mà vẫn bị gác lại.

La Thiếu Thần nói: "Nó sẽ trở thành bằng chứng."

Lang Nam không hiểu hỏi: "Bằng chứng gì?" Chứng minh ca sĩ rốt cuộc xui xẻo đến mức nào sao?

La Thiếu Thần không trả lời, chuyển đề tài: "Hoa cậu đã gửi đi chưa?"

Đối với việc này, bản thân Lang Nam giấu một nỗi nghi vấn cực kỳ lớn, vừa nghe anh nhắc đến lập tức hỏi dồn: "Anh tặng hoa cho Tiểu Chu? Cô ấy dạo gần đây vẫn khỏe chứ?" Không nghe nói cô ấy bị thương nằm viện mà.

La Thiếu Thần nhướn mày hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Tôi chỉ đang hiếu kỳ nhà cô ấy xảy ra chuyện gì mà cần gửi hoa thăm hỏi."

"Tặng hoa không nhất định là thăm hỏi."

Lang Nam chấn kinh hỏi: "Cho nên Tiểu Chu đã đánh bại Cảnh Ngọc Như? Điều này không phù hợp với quy luật khách quan trong sự phát triển của sự vật nha. Tiểu Chu, Cảnh Ngọc Như, Tiểu Chu, Cảnh Ngọc Như... sao đều nên là Cảnh Ngọc Như thắng chứ?" Mỹ mạo, thân hình, trí tuệ, khí chất, tính cách, lời ăn tiếng nói... ngay cả chất tóc cũng là Cảnh Ngọc Như tốt hơn!

"Tôi cảm thấy Tiểu Chu dễ thương hơn."

"Tại sao?"

Khóe miệng của La Thiếu Thần khẽ nhếch lên: "Yêu ai yêu cả lối về." (Bụi: Ái ốc cập ô – Yêu nhà nên yêu cả con quạ đậu trên nóc nhà)

"..." Ý nghĩ sâu xa nghe không hiểu, giải thích theo nghĩa bề mặt là nhà của Tiểu Chu đẹp hơn nhà của Cảnh Ngọc Như cho nên Tiểu Chu thắng?

Thế gian này không có bức tường không lọt gió, Tiểu Chu mới nhận hoa được hai ngày, tin tức hành lang đã không cẩn thận bị tiết lộ rồi.

Lúc trước cô và Kiều Dĩ Hàng ra ngoài là cô chắn ống kính cho Kiều Dĩ Hàng, hiện tại cô và Kiều Dĩ Hàng đi ra ngoài là cô chuồn trước, Kiều Dĩ Hàng đoạn hậu. Sau khi chịu giày vò khổ sở suốt ba ngày, Tiểu Chu hấp hối gọi điện thoại cho Cao Cần: "10 ngàn tệ khi nào thì gửi vào tài khoản?"

Cao Cần nói: "Đợi sau khi sự việc kết thúc."

"Có thể trả trước tiền đặt cọc không?"

"Cô rất thiếu tiền à?"

Tiểu Chu đáng thương đáp: "Tôi định chạy trốn, thiếu tiền mua vé tàu!"

Cao Cần đáp: "Ngày mai tôi gấp thuyền giấy cho cô."

"Lọ Lem không phải cứ muốn làm là có thể làm được. Tôi đi giày cỡ 38, giày thủy tinh thực sự không vừa chân nha."

"Tôi sẽ giúp cô giải thích trước công chúng."

"Thật hả?"

"Ừ. Nói hai người chỉ là bạn bè bình thường thôi."

"... Sao tôi lại có cảm giác chữa lợn lành thành lợn què vậy?" Tiểu Chu ở trong giới Showbiz bao lâu như vậy, đương nhiên biết điểm không bình thường của bốn chữ bạn bè bình thường.

Cao Cần nói: "Tôi sẽ hạ nhiệt cho việc này, cô cứ yên tâm đi chợ đi."

Tiểu Chu đáp: "Được rồi."

Cao Cần giống như nhớ ra cái gì, hỏi: "Hôm qua tôi nghe Thẩm Thận Nguyên nói đợt trước cô có đi xem mắt rồi, không bị ảnh hưởng bởi vụ này chứ?"

"Không." Giọng nói của Tiểu Chu lập tức trở nên rầu rĩ.

Cao Cần ngừng một lát: "Người không biết trân trọng cô chứng tỏ IQ không cao, không cần thiết phải suy nghĩ đâu."

"Giám đốc Cao?" Tiểu Chu ngạc nhiên. Cô từ trước đến nay không ngờ bản thân lại có thể trở thành thang đo IQ!

"Làm cho tốt, tôi sẽ suy xét về việc tăng lương cuối năm."

"... Giám đốc Cao, tuy rằng lúc này nói đến thống kê số liệu có chút gây mất tình cảm, nhưng tôi thực sự muốn nói, suy xét tăng lương cái câu này anh đã nói hết tổng cộng 50 lần trong vòng 3 năm rồi, chỉ thành công có một lần."

"Tỷ lệ thành công là 2%, nghe có vẻ rất đáng tin."

Tiểu Chu: "..." Cái thế giới này rốt cuộc đáng tin đến mức nào chứ!

Trải qua đàm phán gian nan gần nửa tháng, Thẩm Thận Nguyên cuối cùng thành công gia nhập Giải trí LB.

Để bày tỏ sự coi trọng đối với việc gia nhập của Thẩm Thận Nguyên, Củng Văn Hiểu đã tổ chức một buổi chiêu đãi phóng viên rất hoành tráng ở khách sạn 5 sao, tất cả phóng viên tham gia đều có thể thưởng thức một bữa trưa tự phục vụ xa hoa.

Người ta vẫn nói ăn của người thì miệng mềm, cô ta cũng hy vọng đám phóng viên sau khi ăn xong, mồm miệng sẽ nể tình một chút.

Tiệc chiêu đãi này ngoại trừ Củng Văn Hiểu, Thẩm Thận Nguyên và ông bầu mới của cậu là Từ Húc, các ngôi sao đang nổi của LB cũng đến ủng hộ.

La Thiếu Thần tuy không tham gia, nhưng Cao Cần đã mua chuộc hai phóng viên, thông qua camera, bọn họ đã theo dõi được tất cả mọi việc trong buổi tiệc.

"Từ Húc đáng tin không?" La Thiếu Thần hỏi.

"Yên tâm." Đồ Lạc Văn không nói nhiều về tư liệu của anh ta, "Không có ai đáng tin hơn anh ta đâu."

Cao Cần nói: "Lỗ Thụy Dương sẽ điều tra về anh ta." Tự mang theo ông bầu là một trong những điều kiện gia nhập LB của Thẩm Thận Nguyên, Củng Văn Hiểu tuy không vui nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Đồ Lạc Văn nói: "Tôi vốn hy vọng anh ta đến nằm vùng ở LB, nhưng Lỗ Thụy Dương quá cẩn thận, ngay cả người làm tạm thời cũng chỉ tìm những người có kinh nghiệm hợp tác rồi, căn bản không tìm ra cơ hội."

La Thiếu Thần chỉ vào thiếu niên đang nói chuyện với Thẩm Thận Nguyên trên màn hình: "Cậu ta là ai?"

Đồ Lạc Văn nói: "Thôi Tú, người mới Giải trí LB đang lăng xê, đóng vai phụ trong hai bộ phim, là người thuộc Củng phái."

Cao Cần sợ La Thiếu Thần không hiểu, giải thích: "Giải trí LB chia làm 3 phái, chính là Củng phái của Củng Văn Hiểu, Lưu phái của Lưu Đạt Vũ và Bào phái của Bào Quỳnh. Ảnh hưởng của Củng phái là lớn nhất, quan hệ giữa Lưu phái và Bào phái khá tốt. Nghệ sĩ đi theo ông bầu, ông bầu đi theo bọn họ."

Đồ Lạc Văn nói: "Cho nên Thẩm Thận Nguyên tuy rằng là do Củng Văn Hiểu ký hợp đồng, nhưng vẫn chưa thể coi là Củng phái."

Cao Cần nói: "Đến lúc đó bọn họ ba người nhất định sẽ có hành động, phải xem Từ Húc tiếp nhận lời mời của ai rồi."

Đồ Lạc Văn chỉ vào hai nghệ sĩ xuất hiện sau đó: "Lâm Tử Khiếu, Bào phái. Lâu Văn Văn, Lưu phái. Ba phái đều phái ra đại diện rồi, xem ra thể diện của Thẩm Thận Nguyên không nhỏ."

Tiệc chiêu đãi vẫn chưa chính thức bắt đầu, phóng viên vác camera dường như nghe thấy gì, bước chân liền chạy về phía cửa lớn.

La Thiếu Thần nói: "Bật tiếng to lên."

Đồ Lạc Văn điều chỉnh to âm thanh.

Qua một lúc, trên màn hình liền xuất hiện rất nhiều lẵng hoa, Kiều Dĩ Hàng, Trương Giai Giai, Phong Á Luân, Bát quái tiểu tử, Chu Thần... tinh quang chói lọi, khiến người ta lóa mắt. Quét xong một vòng, liền nghe thấy MC tuyên bố tiệc chiêu đãi bắt đầu, ống kính vừa định chuyển qua, liền nhìn thấy ở cửa một trận náo động, một bóng người cao lớn đẹp ngời ngời xách lẵng hoa đi vào.

Ống kính rung rung, lập tức nhào về phía cửa, nhưng người đi quá nhiều, căn bản đã chắn mất lối đi, chỉ nghe thấy những tiếng hét ồn ào: "Đại Thần, nhìn qua bên này."

"Đại Thần! Anh được mời đến phải không?"

"Đại Thần!"

Tiếng hét chói tai không dứt.

La Thiếu Thần nhìn về phía Cao Cần.

Cao Cần thong thả nói: "Mua mấy tấm bảo hiểm đúng là vẫn có lợi."

"Cảm ơn." So với La gia và Giản gia, Nhan gia có quan hệ khá thân thiết với Lỗ gia đích thực càng khiến Lỗ Thụy Dương cố kỵ hơn. Có điều... La Thiếu Thần nhìn vào màn hình. Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy Nhan Túc Ngang xuất hiện, hưng phấn đến đỏ bừng mặt, hận không thể mọc thêm một cái đuôi ngoe nguẩy ngoe nguẩy thực sự rất... chướng mắt.

108. Giả thiết (Hạ)Tác giả: Tô Du BínhDịch: Phong Bụi

Bất ngờ, bất ngờ, ngoài ý muốn.

Đại Thần dù sao cũng là đến chúc mừng, sau khi chụp vài kiểu ảnh nói vài câu hình thức liền nhường lại buổi chiêu đãi cho Thẩm Thận Nguyên. Thẩm Thận Nguyên lưu luyến tiễn anh ra cửa, cuối cùng là Củng Văn Hiểu phái người ra mới kéo được cậu trở lại.

Buổi chiêu đãi tiếp tục.

Đồ Lạc Văn nhận được một tin nhắn: "Lỗ Thụy Dương đang họp, hẳn là không xuất hiện."

Cao Cần nói: "Có Nhan Túc Ngang mỹ ngọc đến trước, Lỗ Thụy Dương cho dù có xuất hiện cũng sẽ chẳng thể tạo thành chấn động lớn hơn."

Đồ Lạc Văn nói: "Cũng đúng." Quyền lực của Lỗ Thụy Dương có lớn thế nào, trong mắt của quần chúng cũng chỉ là ông chủ của ông chủ của Thẩm Thận Nguyên, sức ảnh hưởng không thể so với ngôi sao lớn như Nhan Túc Ngang được.

Điện thoại của Đồ Lạc Văn đột nhiên vang lên. Anh ta tiếp điện thoại, sau khi nói vài câu, sắc mặt khẽ biến: "Các anh phái người đi xem xem, có bất cứ tin tức gì lập tức báo cho tôi."

La Thiếu Thần trầm giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?" Sau khi Thẩm Thận Nguyên đi nằm vùng, thần kinh của anh lúc nào cũng ở trong trạng thái cảnh giác.

Đồ Lạc Văn nói: "Mã Duy Càn suýt chút nữa bị bắt cóc."

Cao Cần hỏi: "Suýt chút nữa?"

"Vừa khéo có hai thầy chỉ đạo võ thuật cùng tổ làm phim đi ngang qua, nên không việc gì."

Cao Cần nhìn Thẩm Thận Nguyên trên màn hình, lẩm bẩm: "Thế thì thực là quá trùng hợp."

Đám phóng viên trong buổi chiêu đãi dường như nhận được tin tức, tích cực chủ động kết thúc buổi chiêu đãi, nhanh nhanh chóng chóng rời buổi tiệc.

Củng Văn Hiểu thấy không bình thường, chuyện phiếm vài câu với phóng viên quen biết mới biết được nguyên nhân.

Từ Húc ánh mắt sắc bén, lập tức đi qua hỏi thăm.

Củng Văn Hiểu muốn kéo anh ta vào dưới trướng, tất nhiên không có lý nào biết lại không nói. Trình bày xong, cô còn cảm khái: "Thẩm Thận Nguyên sau khi rời ổ thì đến lượt Mã Duy Càn lên ngôi rồi." Câu nói này nghe có vẻ không quan trọng, nhưng nghĩ kỹ lại khiến người ta suy ra nhiều chuyện.

Từ Húc dường như nghe không hiểu: "Đúng vậy, tiền đồ rộng mở thế mà, hy vọng bình an vô sự."

Anh ta nói như vậy, khiến Củng Văn Hiểu có ý gây xích mích không thể nói được gì nữa, không cho ý kiến chỉ gật đầu: "Tôi biết Thận Nguyên giỏi đóng phim, công ty cũng rất coi trọng cậu ấy, trong tay tôi có một số kịch bản, 9h sáng mai anh hãy dẫn cậu ấy đến văn phòng tôi xem xem."

Từ Húc liên mồm đáp được được. Đợi sau khi Củng Văn Hiểu đi khỏi, anh ta quay đầu tìm Thẩm Thận Nguyên, phát hiện đang bị Lâu Văn Văn lôi kéo nói chuyện. Không biết Thẩm Thận Nguyên nói những gì mà Lâu Văn Văn cười khanh khách không ngừng.

Từ Húc đi qua: "Thận Nguyên, 3h có cuộc phỏng vấn, phải đi rồi. Lâu tỷ, xin lỗi, chúng tôi phải đi trước rồi."

Ngôi sao giữ gìn nhan sắc ngày càng tốt, nên thời kỳ hoàng kim cũng càng lúc càng dài, Lâu Văn Văn tuổi đã gần 40, nhưng nhờ giữ gìn nhan sắc tốt, vẫn luôn giữ vai nữ chính trong các bộ phim. Cô nhìn thấy Từ Húc, ánh mắt khẽ sáng lên: "Cậu là ông bầu của Thẩm Thận Nguyên? Điều kiện của cậu thế này thừa sức gia nhập giới diễn viên, có từng nghĩ đến việc đi đóng phim không?" Lời cô nói cũng không phải là tâng bốc, Từ Húc trông cũng chỉ hơn 20 tuổi, trẻ trung anh tuấn, tràn đầy sức sống, không kém hơn Thẩm Thận Nguyên là bao.

Từ Húc cười nói: "Lâu tỷ quá khen rồi. Tôi hiểu rất rõ bản thân, nhưng phàm những gì có liên quan đến chữ diễn, diễn kịch diễn xướng diễn giảng (đóng phim, ca hát, phát biểu) đều chẳng có duyên chút nào."

Lâu Văn Văn thở dài nói: "Vậy thì tiếc quá. Lúc trước tôi nghe Lưu gia nhắc đến một vai diễn, cậu rất phù hợp, nếu như có hứng thú, tôi có thể tiến cử cậu với Lưu gia."

Từ Húc nhân cơ hội nói: "Thận Nguyên mới đến, nhờ Văn Văn tỷ chiếu cố nhiều."

"Tôi đã xem qua phim cậu ấy đóng, đủ để coi thường một thế hệ thanh niên rồi." Lâu Văn Văn nói: "Mấy người được giải thưởng còn diễn không bằng cậu ấy, đáng tiếc thiếu cơ hội, nếu như gặp phải một bộ phim thích hợp, nhất định chức Ảnh đế sẽ nằm gọn trong túi cậu ta."

"Xin nhận lời tốt đẹp của chị." Từ Húc cúi đầu nhìn đồng hồ.

Lâu Văn Văn biết bọn họ còn có kế hoạch, tự giác cho đi.

Từ Húc bảo vệ Thẩm Thận Nguyên vào xe bảo mẫu, trước cửa khách sạn có mấy chục fans đang đợi. Có người cầm trong tay poster của Thẩm Thận Nguyên, có người cầm biểu ngữ. Biểu ngữ rất đa dạng, có cái chúc cậu tiền đồ vô hạn, có cái chúc mạnh khỏe, còn có cái viết chúng em vĩnh viễn tin tưởng anh, vĩnh viễn ủng hộ anh.

Trong lòng Thẩm Thận Nguyên ấm áp, nói với Từ Húc một câu rồi xuống xe. Fan liền xông hết lên, vừa ký tên vừa chụp ảnh, phải mất gần nửa tiếng mới hoàn toàn hài lòng.

Bị chậm trễ đợt này, đợi đến khi bọn họ chạy đến tòa soạn đã là 3h02′, thay quần áo hóa trang lại tốn gần nửa tiếng đồng hồ, đợi đến khi phỏng vấn bắt đầu đã là 3h hơn.

Người chủ trì phỏng vấn là tác giả hẹn trước của chuyên mục giải trí, cũng coi là người thời thượng phóng khoáng, nói năng sắc bén, nhưng là nhằm vào lượng tiêu thụ tạp chí, vẫn có không ít ngôi sao đồng ý đến để bị soi mói. Dù sao cô ta soi mói cũng có giới hạn, lôi ra khuyết điểm nho nhỏ nhưng không làm mất vẻ đẹp toàn thể.

Có điều vừa gặp mặt, hai bên không thể không chào hỏi tâng bốc nhau một lượt sau đó mới tiến vào chủ đề chính.

"Sự khác biệt lớn nhất giữa Y Mã Đặc và Giải trí LB là gì?" Cô ta hỏi thẳng.

Thẩm Thận Nguyên đáp: "Địa chỉ khác nhau. LB cách khu nhà tôi sống hiện tại xa hơn một chút."

Người chủ trì hỏi: "Tôi nghĩ tất cả các độc giả nhất định sẽ rất hứng thú với câu hỏi tiếp theo của tôi, cậu đồng ý tiết lộ địa chỉ nhà mình chứ?"

"Đợi sau khi tôi chuyển nhà đã."

"Tiết lộ địa chỉ cũ hay địa chỉ mới?"

"Địa chỉ cũ. Khu nhà ở tôi đang sống thực sự rất tốt, có thể giới thiệu cho các bạn."

"Cậu thật quá giảo hoạt." Người chủ trì cười cười, sau đó lộ ra con dao đầu tiên ngày hôm nay: "Cho nên hôm nay cậu đến trễ là vì không biết đường?"

Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi."

"Không cần xin lỗi. Đối với người phụ nữ ở tuổi tôi, ngồi trên ghế, tràn ngập khát khao đợi chờ một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi là một chuyện hết sức tuyệt vời. Tôi tin chắc rằng rất nhiều độc giả chỉ mong kéo tôi ra, tự mình ngồi vào vị trí này. Quay trở lại vấn đề chính, có tin đồn cậu rời Y Mã Đặc là vì có Kiều Dĩ Hàng ở đó, không thể trở thành số 1, đến Giải trí LB là vì muốn trở thành số 1, có đúng không?"

"Đương nhiên không phải." Số 1 chân chính của Giải trí LB là Lỗ Thụy Dương mà? Nói như vậy, cậu là đi kéo số 1 xuống rồi. Thẩm Thận Nguyên cảm thấy sau khi mình nhảy máng, cảnh giới mục tiêu trong nháy mắt liền thăng hoa rồi.

"Vậy nguyên nhân là gì? Có liên quan đến tin đồn lúc trước không?"

Thẩm Thận Nguyên giả ngây hỏi: "Tin đồn gì?"

"Ha ha ha... " Người chủ trì cười rộ lên: "Mỗi ngày tôi đều xem tạp chí và báo, tôi rất quan tâm đến động thái của giới Showbiz, dạo gần đây cậu là người nổi tiếng nhất giới Showbiz rồi, duy nhất! Tin tức nào về cậu đều long trời lở đất! Gì mà vụ án cháy nổ, còn buôn ma túy... điều này có thật không? Đúng là rất đáng sợ."

Thẩm Thận Nguyên nghiêm sắc mặt nói: "Tuyệt đối không phải. Tôi xin lấy tính mạng mình ra thề."

"Tôi tin cậu rồi, vậy Mã Duy Càn thì sao, cậu ta đã từng bị cảnh sát bắt, cậu ta thực sự làm phải không?"

Câu hỏi này không dễ trả lời chút nào. Thẩm Thận Nguyên do dự một chút mới nói: "Thời gian đó tôi ở trong viện, không rõ lắm."

"Đúng rồi, sức khỏe thế nào rồi? Tốt hơn nhiều chưa?"

"Cảm ơn đã quan tâm, đã khỏe nhiều rồi."

"Hỏi một câu thoải mái hơn nhé, cậu đã có bạn gái chưa?"

"Chưa có." La Thiếu là bạn trai.

"Nhưng mà biểu cảm của cậu rất hạnh phúc rất ngọt ngào, không giống người chưa có bạn gái chút nào. Đừng định lừa gái già, chúng tôi rất nhạy cảm với những chuyện này đó."

"Thực sự không có." La Thiếu thực sự là bạn trai!

"Vậy tôi làm theo thông lệ hỏi một chút về loại hình cậu thích nhé?"

"Thông minh, đáng tin, chu đáo."

"Xinh đẹp thì sao?"

"Tôi thích là được." La Thiếu là anh tuấn, đẹp trai!

"Tôi cần phải nói rằng, đáp án của cậu hết sức nhạt nhẽo, hoàn toàn là câu trả lời vạn năng, tôi hoàn toàn phù hợp với điều kiện của cậu! Được rồi, tiếp theo tôi muốn hỏi một câu hết sức có tính xung kích. Cậu có biết một tiếng rưỡi trước khi cậu bước vào căn phòng này, Mã Duy Càn đã xảy ra một chuyện hết sức hết sức nghiêm trọng hay không?"

Thẩm Thận Nguyên ngây người lắc đầu. Tuy Đồ Lạc Văn bọn họ có nhận được tin tức, nhưng không kịp thời thông báo cậu.

Người chủ trì nói: "Cậu ấy đã bị bắt cóc, nhưng may mắn thoát được một kiếp."

Thẩm Thận Nguyên sửng sốt, buột miệng hỏi: "Là ai làm?"

Người chủ trì đáp: "Tôi nghĩ hiện tại rất nhiều người đều đang suy nghĩ câu hỏi này, đương nhiên người muốn biết nhất nhất định là bản thân Mã Duy Càn và cảnh sát."

Nhưng sự thật thì, về vấn đề này Mã Duy Càn hoàn toàn không phải không biết chút gì như người khác tưởng tượng. Sau khi được mời đến Cục cảnh sát lấy lời khai, anh ta đã đưa ra một yêu cầu khiến đám người Đồ Lạc Văn kinh ngạc. Anh ta yêu cầu được gặp tổ trưởng tổ chuyên án khi đó điều tra vụ án Mã Ngọc.

Đồ Lạc Văn một mình trầm tư trong xe hai phút, mới quyết định gọi điện trả lời anh ta. Tuy rằng dưới sức ảnh hưởng của La Định Âu, anh ta có quyền được điều tra lại vụ án này, nhưng trước khi có chứng cứ xác thực, việc điều tra của anh ta nhất định phải tiến hành trong im lặng, nói cách khác, một khi bị đám Lỗ Thụy Dương phát hiện, anh ta nhất định phải rút lui. Điều này liên quan đến sự cân bằng quyền lực của phía trên.

Đồ Lạc Văn giả vờ vừa ngủ dậy, lười biếng ngáp một cái: "Chuyện gì?"

Mã Duy Càn trầm mặc hai giây mới hỏi: "Cảnh sát có thể ngủ gật trong giờ làm việc sao?"

"...Tôi đang được nghỉ phép." Đồ Lạc Văn tích cực bảo vệ hình tượng của cảnh sát, "Cậu cố ý gọi điện cho tôi từ cục Cảnh sát là vì muốn điều tra xem tôi có làm việc không à?" Có tinh thần như thế thì chạy đi làm ngôi sao làm gì? Nên đi làm ủy viên Ban kỷ luật mới phải.

"Tôi suýt chút nữa bị bắt cóc."

"..." Đồ Lạc Văn nghi hoặc hỏi: "Cậu xem tôi là vệ sĩ của cậu hay là hoài nghi tôi bắt cóc cậu?"

"Tôi đại khái biết là ai làm."

"..." Đồ Lạc Văn nói: "Thực sự không phải tôi làm đâu." Anh ta ăn no rửng mỡ mới đi bắt cóc Mã Duy Càn, nếu như có thời gian và sự quyết đoán đó thì anh ta muốn đi bắt Lỗ Thụy Dương hơn, dùng các loại cực hình ép ông ta khai ra!

"Tôi biết." Mã Duy Càn nói: "Tôi muốn hỏi anh còn điều tra vụ án Mục gia buôn ma túy không?"

Đồ Lạc Văn tinh thần phấn chấn lại, nhưng lại sợ có bẫy, nói bâng quơ: "Những gì cần điều tra không phải đều điều tra cả rồi sao? Nếu như có đầu mối, cũng có thể nói ra nghiên cứu một chút."

Mã Duy Càn nói: "Mã Ngọc chỉ là một bù nhìn, sau lưng hắn còn có người khác."

"Ai?"

"Nếu như để ông ta biết tôi bán đứng ông ta, tôi sẽ chết rất khó coi. Cho nên tôi chỉ có thể nói với cảnh sát có hứng thú với vụ án này."

"..." Đồ Lạc Văn cười, "Người bắt cóc cậu chính là ông ta phải không? Cho dù cậu không bán đứng ông ta thì cũng sẽ chết rất khó coi phải không? Cậu biết rất rõ, hợp tác với cảnh sát mới chính là lối thoát cho cậu. Còn về việc nói hay không, tôi khuyên cậu là thích nói thì nói. Không có chuyện gì nữa thì tôi tiếp tục ngủ đây, cậu biết đấy, nghỉ phép khó có lắm."

Mã Duy Càn thấy anh ta sắp gác máy, buột miệng nói: "Lỗ Thụy Dương."

Trúng rồi!

Đồ Lạc Văn hưng phấn nhưng ngữ khí vẫn bình thản như thường: "Chưa từng nghe qua, làm gì?"

"Đừng giả vờ nữa. Ông ta là Chủ tịch tập đoàn TH, anh không thể nào chưa nghe qua. Ông ta vẫn luôn ẩn náu trong chỗ tối, Mã Ngọc là con cờ do một tay ông ta bồi dưỡng nên."

"Ông ta và Mã Ngọc quen biết thế nào?"

"Game online."

"...Game gì?"

"Hi nháo giang hồ."

"..." Trong đầu óc của Đồ Lạc Văn hiện lên tình cảnh hai tên buôn ma túy tổ đội chơi game... Chẳng lẽ bọn họ buôn ma túy là tại vì trong game bị chém nhiều, cho nên mới báo thù xã hội bên ngoài sao? Đây đúng là chuyện cười không buồn cười nhất thế kỷ! "ID của Lỗ Thụy Dương và Mã Ngọc là gì?"

"Không biết. Tôi chỉ là nhìn thấy biểu tượng trên desktop máy tính của hắn."

Gác điện thoại, Đồ Lạc Văn suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy lời Mã Duy Càn đầy lỗ hổng. Trên desktop máy tính của mỗi người nhất định sẽ có rất nhiều shortcut, cho dù bản thân không cài đặt bất cứ shortcut nào thì hệ thống cũng đều sẽ tự động cài một số. Mã Duy Càn sao biết được Lỗ Thụy Dương dùng cái này để liên hệ với Mã Ngọc? Có điều cho dù thế nào, đây cũng là một đầu mối rất có ích. Anh ta lập tức gọi điện cho phòng vật chứng, hy vọng máy tính của Mã Ngọc bọn họ vẫn chưa trả lại.

Đáp án là không còn nữa, hơn nữa bên trong không có bất cứ thứ gì có giá trị. Nhưng một câu nói của đối phương khiến Đồ Lạc Văn suy nghĩ: "Tôi nghi ngờ ổ cứng đã từng bị hủy."

Nếu như ổ cứng đã bị đổi, tức là trong máy tính của Mã Ngọc nhất định có đầu mối rất quan trọng, Mục Tất Tín, Mục Tất Thành và Mã Ngọc đều đã ngã ngựa, vẫn còn tư liệu gì, tư liệu của ai cần bảo vệ? Đáp án rất rõ ràng.

Chuyện này có liên quan đến việc Mã Duy Càn bị bắt cóc hay không?

Chẳng lẽ ổ cứng ở trong tay Mã Duy Càn?

Vụ án càng lúc càng phức tạp, anh ta không thể không đưa ra giả thiết táo bạo, đồng thời cẩn thận yêu cầu chứng cứ. Có điều tại sao hiện tại mới ra tay với Mã Duy Càn? Lúc trước sao không làm? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này có chuyện gì xảy ra mà mình không biết?

Đồ Lạc Văn suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định gọi điện cho Từ Húc, thuận tiện thông báo tình hình hai bên.

"Thẩm Thận Nguyên vẫn ổn chứ?"

"Vừa kết thúc phỏng vấn, đang định trở về, La Thiếu đến rồi... í?" Hai câu cuối nói rất chậm, sau đó trực tiếp gác máy.

Đồ Lạc Văn biết nhất định ở hiện trường có tình huống phát sinh, có điều anh ta rất tin tưởng Từ Húc, cho nên không vội.

Thẩm Thận Nguyên vừa kết thúc phỏng vấn đang định quay về, vừa ra khỏi tòa soạn liền nhìn thấy xe của La Thiếu bấm còi inh ỏi dừng ở cửa, đang định lên trước, liền bị Từ Húc kéo lại.

"Có người theo dõi." Anh nghiêng người, không để lộ vết tích nói: "Không giống như paparazi."

Thẩm Thận Nguyên hiểu rõ.

La Thiếu Thần vừa ra khỏi xe, liền thấy Thẩm Thận Nguyên lạnh lùng nhìn anh hỏi: "Anh còn đến đây làm gì?"

Tuy rằng ngay từ đầu La Thiếu Thần đã ý thức đang là cậu đang diễn, nhưng vẫn bị ánh mắt của cậu khiến không thoải mái, thản nhiên đáp: "Đường này là cậu mua à? Tôi không thể đi?"

Thẩm Thận Nguyên quay đầu đi về phía xe bảo mẫu: "Mời tự nhiên. Tôi phải trở về rồi."

Bất kể là đóng kịch hay hiện thực, La Thiếu Thần đều không phải người sẽ dễ dàng để cậu đi như vậy. Cho nên anh đóng mạnh cửa xe, bước dài đi đến trước mặt Thẩm Thận Nguyên, nắm lấy cánh tay cậu kéo đi.

"Anh kéo tôi làm cái gì?" Thẩm Thận Nguyên phản kháng trông có vẻ rất mạnh nhưng sức lực lại rất yếu, vừa phát hiện ngón tay của La Thiếu Thần hơi buông, lập tức giảm nhẹ sức phản kháng để anh nắm chắc hơn.

Từ Húc tượng trưng luẩn quẩn giữa hai người: "Các anh định đi đâu?"

Toàn cảnh người biểu hiện hoành tráng nhất không ai hơn La Thiếu Thần. Một tay anh tiêu sái "đẩy" Từ Húc ra, một tay trực tiếp nhét Thẩm Thận Nguyên vào trong xe, tất cả hành động chỉ trong nháy mắt, khí thế không ai ngăn cản nổi.

Thẩm Thận Nguyên vừa lên xe liền tự động thắt dây an toàn, sau đó vui vẻ vẫy tay về phía Từ Húc.

Từ Húc muốn cười mà không được cúi thấp đầu.

La Thiếu Thần từ bên kia lên xe, sau đó khởi động xe nghênh ngang mà đi.

———————-

Bụi: Phim tình cảm lãng mạn tay ba tay tư cẩu huyết hiểu lầm .... =)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: