Chương 93
"Thần xin cáo lui!" Ngôn Thác sợ Trịnh Tú Nghiên thay đổi chủ ý nên liền muốn nhanh chóng thỉnh lui, lần này hắn rất biết thương tiếc bản thân, thương tiếc đến nổi bản thân hắn cũng không tin được.
"Đứng lại!" Trịnh Tú Nghiên vội gọi Ngôn Thác trở lại.
"Hoàng thượng không phải nói là không phạt sao?" Ngôn Thác đổ mồ hôi lạnh, không phải là cho mình cao hứng một chút rồi lại phạt mình a, chiêu này quá độc ác đi!
"Ngọc vỡ đâu?" Trịnh Tú Nghiên nhìn cũng không nhìn Ngôn Thác mà nói.
"A, ở đây, ở trong này.." Ngôn Thác vội từ trong ngực áo lấy ra một cái khăn tay bao ngọc vỡ, may mắn hắn còn đem ngọc vỡ trở về, Ngôn Thác muốn đổ mồ hôi lạnh, liền chạy nhanh tới đưa cho Trịnh Tú Nghiên.
"Ngươi có thể đi rồi!" Trịnh Tú Nghiên tiếp nhận, trong lòng vô cùng bất an, ngọc nát như thế nào không rõ, nhưng lại có cảm giác ngọc này như đại diện cho kết cục của nàng và Lâm Duẫn Nhi!
Trịnh Tú Nghiên không thích suy nghĩ này, vô cùng không thích.
Ngôn Thác lần này tốc độ thật nhanh hướng ra cửa, trong lòng hi vọng ngàn vạn lần cũng đừng gọi hắn nữa.
Trịnh Tú Nghiên mở khăn tay, ngọc nát thành vài khối, Phượng Hoàng bị vỡ ra, cả tơ máu cũng còn lưu lại ở trong ngọc, đúng là loại ngọc kì lạ, ngay cả Trịnh Tú Nghiên cũng cảm thấy được loại ngọc này trên đời chỉ có thể có một.
Trịnh Tú Nghiên ở ngự thư phòng cứ đi tới đi lui, làm sao bây giờ? Trong tay nàng cầm chặt lấy ngọc vỡ, đến nổi tay đều có chút tơ máu chảy ra cũng không hề hay biết. Trịnh Tú Nghiên luống cuống, cho dù là lúc Độc Cô Giới uy hiếp nàng, nàng cũng chưa hoảng loạn lần nào, lần này bản thân nàng lại luống cuống lên như vậy.
Bởi vì, càng ngày càng nhiều chuyện, đều nhắm về phía nàng và Lâm Duẫn Nhi, hết chuyện này đến chuyện khác, quá trùng hợp đi, tựa hồ như mọi chuyện có sự sắp đặt. Chẳng lẽ đây thật sự giống như những gì Hưu Nguyệt đã nói, nàng và Lâm Duẫn Nhi là thiên mệnh tương khắc, cho nên mỗi một sự kiện đều có liên quan tới nhau, đều khiến cho Lâm Duẫn Nhi về sau nhất định phải hận nàng sao? Trịnh Tú Nghiên thực sự không tin số mệnh đó nói đến, nàng thực sự không muốn tin, cho dù có thiên mệnh, nàng cũng là thiên tử, chẳng lẽ nàng không đấu lại lời tiên đoán đó sao?
"Hân nhi, bánh mì làm xong rồi..." Lâm Duẫn Nhi người chưa tới nhưng thanh âm đã đến trước.
Trịnh Tú Nghiên cả kinh, liền vội vàng đem ngọc giấu đi, giờ phút này nàng mới phát hiện lòng bàn tay mình có tơ máu.
"Ngươi đến rồi sao?" Trịnh Tú Nghiên có chút thất thố, cho dù chỉ là một chút, trước kia Lâm Duẫn Nhi còn phát hiện được, huống chi là bây giờ.
"Nàng làm sao vậy?" Lâm Duẫn Nhi lo lắng hỏi, Hân nhi thất kinh như vậy thực rất ít khi thấy, không giống như lần trước lợi dụng nàng diễn trò hay cho nàng xem.
Nghĩ vậy, Lâm Duẫn Nhi mới nhớ tới, nàng tỉnh lại đã hai ngày, cũng chưa hề gặp Lâm Trọng Văn, trong lòng cũng bắt đầu bất an.
"Không có việc gì, chỉ là, gần đây bận rộn nên có hơi mệt một chút!" Trịnh Tú Nghiên mỉm cười, vân đạm phong khinh nói.
"Hân nhi thực lao lực, ngay cả thời gian nhàn hạ cũng không có!" Lâm Duẫn Nhi cười nói, đem bánh mì đưa cho Trịnh Tú Nghiên, sau đó kéo Trịnh Tú Nghiên ngồi xuống,bắt đầu xoa bóp bả vai cho nàng. Lâm Duẫn Nhi lúc này cũng phát hiện ra, kỳ thật là hiện tại hay là trước đây, Lâm Duẫn Nhi ở trước mặt Trịnh Tú Nghiên cũng không quá chật vật, hơn nữa cảm giác còn rất tự nhiên, có lẽ bản thân Lâm Duẫn Nhi hiện tại, cũng cam tâm tình nguyện vì Trịnh Tú Nghiên làm hết sức sự tình.
Trịnh Tú Nghiên tiếp nhận bánh mì, vẫn còn nóng ấm.
"Trời lạnh như vậy, bánh mỳ tại sao vẫn có thể giữ được nhiệt độ như vậy, ta nhớ rõ nhà bếp cách đây không gần a?" Trịnh Tú Nghiên hỏi, sau đó xé một mẫu bánh mỳ, chậm rãi ăn.
"Ta tất nhiên có biện pháp, sau này ta sẽ nói cho Hân nhi nghe, nàng nhất định sẽ không tin" Lâm Duẫn Nhi ra vẻ thần bí nói. Kỳ thật nếu nàng dùng sức đem tới, nhưng trời lạnh như vậy, bánh mỳ dù sao cũng là lương thực, chắc chắn sẽ mau chóng nguội lạnh rồi, cho nên nàng liền dùng linh lực của Minh Phượng.
Lâm Duẫn Nhi hiện tại, rốt cuộc cũng vì Trịnh Tú Nghiên làm những chuyện ngu ngốc, rõ ràng nàng không cần chạy nhanh như vậy để đem bánh mỳ tới, lúc này Lâm Duẫn Nhi mới hướng đến bản thân mình cười, đúng là không có tiền đồ, nàng tự trách.
Lúc này Trịnh Tú Nghiên có chút an tâm, dù sao Lâm Duẫn Nhi cũng chỉ là tiểu dân.
Bánh mỳ này càng ăn càng ngon, lại có vị ngọt... Lâm Duẫn Nhi đối với mình thực tốt, vậy mà mình lại một lần nữa phụ nàng, nếu sau này Minh Phượng thức dậy, liệu Lâm Duẫn Nhi còn có thể như vậy không? Nếu Lâm Duẫn Nhi biết hết mọi chuyện, thì có còn tốt với mình không?
Lần đầu tiên, trong lòng Trịnh Tú Nghiên không có đáp án.
Lần đầu tiên, trong lòng có lòng có sự trắc ẩn, tựa hồ so với giang sơn rất quan trọng, nhưng khác ở chỗ, nàng không nắm chắc được kết quả.
Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên sửng sờ, trong lòng lại thấy chua xót, cho dù nàng có che dấu hết sức thì trong lòng Hân nhi cũng có sự bất an, rốt cuộc là có thể quay về cảm giác như trước được không? Lâm Duẫn Nhi bản thân thà rằng thấy Trịnh Tú Nghiên yên tâm thoải mái thì nàng cũng có thể vui vẻ hơn một chút, vì vậy sau này nếu nàng có làm gì thì cũng sẽ thấy dễ chịu hơn.
Nhưng nếu Hân nhi do dự, cũng làm cho nàng thêm do dự "Như thế nào? Mùi vị không ngon sao?" Lâm Duẫn Nhi hỏi.
"Không, ăn rất ngon, Lâm Duẫn Nhi, ngươi càng ngày càng biết làm bánh mỳ" Trịnh Tú Nghiên cười nói, giây phút này, Trịnh Tú Nghiên cười như một cô gái mười chín tuổi.
"Hắc hắc" Lâm Duẫn Nhi cũng ngây ngô cười, bởi vì nếu là Lâm Duẫn Nhi của trước đây khi nghe Trịnh Tú Nghiên khen ngợi cũng sẽ phản ứng như vậy.
"Lâm Duẫn nhi, ngươi vẫn đối với ta như vậy đúng không? Bất kể ta làm gì ngươi cũng không hận ta sao?" Trịnh Tú Nghiên hỏi.
Lâm Duẫn Nhi ngây ngẩn cả người.
Bản thân mình sẽ như thế nào?
Trước kia nếu là Lâm Duẫn Nhi thì nhất định sẽ như vậy, nhưng còn hiện tại? Lâm Duẫn Nhi không có đáp án, bởi vì hiện tại trong cơ thể nàng đang sống không phải chỉ là một Lâm Duẫn Nhi, mà còn là Đoạn Minh Hoàng. Lâm Duẫn Nhi biết mình không thể do dự quá lâu, bằng không, Hân nhi sẽ liền hoài nghi.
"Lâm Duẫn Nhi vĩnh viễn sẽ không phụ Hân nhi, vĩnh viễn sẽ không!" Nàng chỉ có thể lấy địa vị là Lâm Duẫn Nhi hứa hẹn, bởi vì nàng cũng không thể khống chế được Đoạn Minh Hoàng, chỉ có thể lấy thân phận Lâm Duẫn Nhi ra hứa hẹn nếu có một ngày nào đó nuốt lời cũng là do Đoạn Minh Hoàng, tất nhiên Lâm Duẫn Nhi không hy vọng bản thân nàng sẽ có một ngày nuốt lời.
"Thật sao?" Trịnh Tú Nghiên cảm thấy tâm tình cũng khá hơn phần nào.
Lâm Duẫn nhi, chỉ cần ngươi là Lâm Duẫn Nhi, không phải là người của Đoạn gia, sau khi ta xử lý xong Đoạn gia, ta sẽ không có bất cứ lí do gì để phụ ngươi, ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi. Chờ tất cả mọi thứ đều an bài tốt, sau này trong lòng của Trịnh Hân Nhược này sẽ chỉ có một mình Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Hân Nhược chỉ đối xử tốt với Lâm Duẫn Nhi, một mình ngươi mà thôi.
Trịnh Tú Nghiên trong lòng hứa hẹn, đây chính là lần đầu tiên Trịnh Tú Nghiên muốn chủ động đối xử tốt với Lâm Duẫn Nhi. Nhưng đã là vận mệnh thì mỗi người đều có số mạng riêng, Trịnh Tú Nghiên lúc này tuy hứa hẹn nhưng về sau cũng trở thành điều tiếc nuối nhất trong lòng nàng, điều nuối tiếc duy nhất của Trịnh Tú Nghiên đối với Lâm Duẫn Nhi.
"Tất nhiên là thật rồi!" Cung Tuế Hàn nhất định sẽ không phụ Nguyên Hân Nhược.
Lúc này, Lâm Duẫn Nhi vẫn chưa biết được, Lâm Trọng Văn đã chết, Phượng hoàng lệnh đã nát, và còn rất nhiều chuyện nàng cũng không thể hỏi, bởi vì nếu hỏi, nàng tất nhiên sẽ không có khả năng thừa nhận dễ dàng như vậy.
Lâm Duẫn Nhi không phụ Trịnh Hân Nhược, nhưng sau này người có thể phụ Trịnh Tú Nghiên, chính là Đoạn Minh Hoàng.
Một đêm này, cũng coi như là ấm áp, một đêm này, cũng coi như bình yên, nhưng sự yên bình này dường như không thể kéo dài.
Trịnh Tú Nghiên vì ngọc nát, cũng đã bí mật tìm vô số thợ mài ngọc giỏi nhất kinh thành để có thể hồi phục, nhưng nàng không biết, ngọc đã vỡ vụng thì vô luận có chữa trị như thế nào, đều không thể quay về vẽ hoàn mỹ lúc trước vốn có của nó nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top