Chương 1: Xuyên đến dị giới
Nàng, Mộng Tiêu Tiêu là một đại boss trong hắc lẫn luôn cả bạch đạo. Nàng còn là một sát thủ nổi tiếng khắp thế giới, dường như nàng nắm tất cả mọi thứ trong tầm tay.... Nhưng có lẽ điều nàng hối hận nhất.. Chính là yêu hắn!
Ngày kinh khủng nhất của nàng là vào ngày nàng cảm thấy hạnh phúc nhất! Ha, thật nực cười!
-----------------------
" Ha hả, hôm nay Thiên Dật sẽ cấp mình đi chơi ở Pari, thật hảo vui vẻ nga". Nàng vừa soạn đồ để vào vali vừa vui vẻ nói.
Vừa soạn xong, nàng liền kéo vali đi ra ngoài cửa chính. Bỗng thấy một nam nhân mặc đồ véc đang đứng trước cửa chờ nàng, nàng mỉm cười hạnh phúc.
"Nga~, sao không đi trước? Còn đứng đây chờ em?"
"Sao anh có thể đi được? Còn phải chờ bạn gái anh chứ" Nghe nàng nói, Thiên Dật trả lời.
"Này Tiêu Tiêu, nếu có người muốn lấy mạng em, em sẽ làm gì người đó?" Bỗng nhiên, Thiên Dật lại hỏi.
"Đương nhiên là em sẽ giết chết kẻ đó! Mà, Thiên Dật? Sao đột nhiên anh hỏi em câu này?" khi trả lời Thiên Dật, đáy mắt nàng ánh lên tia băng lãnh.
Bỗng nhiên, Thiên Dật từ đằng sau ôm Mộng Tiêu Tiêu. Thấy Thiên Dật tình cảm với mình như vậy, nàng cũng chỉ hưởng thụ.
'Cách' là một sát thủ nổi tiếng trên thế giới. Nghe thoáng qua nàng liền biết đó là tiếng lên đạn của súng. Nàng nhíu mi, định quay lại nhìn về phía sau thì.....ĐÙNG..........
Không gian và thời gian như dừng lại..... Viên đạn đó đã xuyên vào tim nàng.
"Thiên Dật... Tại...sao??" lại làm vậy với em? Nàng còn chưa nói xong thì giọng băng lãnh của hắn lại vang lên.
"Vì mục đích của tôi được hoàn thành, cô nhất định phải chết!"
Giọng nói đó.... Có kẽ sẽ tồn tại trong tâm trí nàng vĩnh viễn.... Thật băng lãnh, vô tình.... Như đối với người mà mình chán ghét vậy...... Thiên Dật.. Anh ấy chán ghét mình sao?
Nàng còn chưa đặt ra câu hỏi, tâm trí đã dần dần cạn kiệt. Đôi mắt nàng đang từ từ nhắm lại... Hảo đau... Thật sự rất đau..
Nàng trước khi chết có một nguyện vọng, nàng muốn chính mình kiếp sau sẽ là một con người không có trái tim... Sẽ băng lãnh, vô tình. Nàng không muốn nếm trãi cái cảm giác đó... Không bao giờ.
--------------------------
"Ân..." Nàng mở mắt ra... Chết tiệt! Người của nàng như vừa bị xe cán vậy, đau quá!
Hơ? Đau? Nàng chết rồi cơ mà?... Làm sao mà có cảm giác 'đau' được.
Đột nhiên, một chuỗi dài ký ức xuất hiện trong đầu nàng...
.... Như vậy là.... Xuyên rồi đi?...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top