ngoại truyện

tôi là con nuôi của danielle marsh và kang haerin, tôi được 2 mẹ nhận nuôi khi mới sinh ra, bị bỏ lại ngay trước quán cà phê của mẹ nhỏ

mẹ lớn khi đấy đã 35 tuổi rồi nhưng bà kể rằng bà chẳng thèm quan tâm sẽ có con hay không, bà còn có mẹ nhỏ phải chăm sóc nữa

lúc đó tôi gầy yếu do không đủ dinh dưỡng, mẹ nhỏ vì đau lòng mà thức trắng mấy đêm trông tôi ở bệnh viện, về nhà cũng tích cực tìm kiếm mấy loại sữa bột tốt nhất cho tôi

may mắn tôi thoát khỏi cửa tử thần, cùng 2 mẹ lớn lên khoẻ mạnh

khi lên 6 tôi đi học, tôi khóc nhiều lắm, vì không dám xa mẹ nhỏ, cũng sợ cô giáo mắng

được mẹ lớn đưa đi học nhưng bị bà giáo huấn một trận thật dài, chỉ vì tôi khóc nhiều ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ nhỏ

mẹ nhỏ sau khi nuôi tôi đã làm được gần như tất cả mọi thứ, nhưng mẹ marsh không cho tôi vì điều này mà càn quấy đòi hỏi , từ bé đã bắt tôi tự lập từ những thứ nhỏ nhất

có lần mẹ nhỏ bị cảm cúm, tôi lúc đấy vì thích búp bê nên mè nheo mẹ kang khóc đến mấy tiếng trời, lúc mẹ marsh trở về tôi bị bà ấy phạt đứng một góc tường rồi đi chăm sóc cho bạn nhỏ của bà ấy

tôi tủi thân khóc ở một góc tường, cho đến khi thấy mẹ nhỏ nằm trong lòng mẹ marsh mệt mỏi nhắm mắt thở đều tôi mới nhận ra

trước mặt tôi, mẹ kang dù mệt mỏi vẫn luôn cố gắng cười, cố gắng nấu ăn cho tôi, vì tôi là bạn nhỏ của kang haerin

còn bà ấy là bạn nhỏ của danielle marsh, chỉ cần thấy bà ấy, bao nhiêu mệt mỏi trước mặt tôi giấu diếm cũng có thể được trút ra

dù mẹ lớn hay răn đe tôi, nhưng cuối cùng vẫn là người ra mặt thay tôi khi tôi bị bắt nạn

thuở mới lên thiếu, tôi hơi mũm mĩm giống mẹ nhỏ,tính tình cũng hơi nhút nhát

rồi tôi bị bắt nạn, họ chỉ trích tôi, trêu đùa rằng tôi không có cha mẹ

tôi ấm ức, mẹ marsh không nói không rằng lên trường mắng họ một trận

mẹ marsh đặt tôi ngồi bên cạnh, trong trang phục giảng viên nghiêm nghị nói chuyện, giáo huấn một trận ra trò cho lũ bạn tồi tệ kia

lần đầu bà ấy nói chuyện rất nhiều với tôi, bà kể những điều hồi hai người họ yêu nhau, kết hôn hay là mẹ nhỏ đã cố gắng như thế nào để chăm sóc tôi

tôi biết được rằng mẹ kang hồi trước được chiều lắm, còn chưa từng động tay chân đến nồi niêu

nhưng vì nuôi tôi, cũng như vì sợ mẹ marsh về nhà vất vả nấu ăn mà bắt đầu học tập từ những thứ cơ bản nhất

người chưa từng biết rán trứng, nay vì một đứa trẻ được nhặt ngoài đường mà học nấu ăn

rồi mẹ marsh cứ vừa đi vừa kể mãi, về chuyện mẹ nhỏ lúc trước đáng yêu ra sao, cứ hàn thuyên liên hồi, bảo mẹ nhỏ là báu vật của bà ấy

bây giờ tôi đã lớn rồi, còn 2 mẹ của tôi đã già đi rất nhiều

tôi lấy chồng, sinh được một bé gái kháu khỉnh

mẹ lớn đã 65 rồi, mẹ nhỏ cũng trên 50

họ chuyển đến một vùng ngoại ô, trồng cây hoa huớng dương mẹ nhỏ thích, lại nuôi thêm mấy con mèo, dù mẹ lớn chả thích mấy thứ con vật đấy tẹo nào

mẹ nhỏ vẫn vậy, vẫn hay cười, vẫn hay mè nheo dỗi hờn mẹ lớn

nhưng dạo đây tôi mới biết, mẹ nhỏ vì hồi trẻ đứng ở quán cà phê pha chế quá lâu, giờ bị thoát vị đĩa đệm, hàng đêm bị đau rất khó ngủ

bà ít đi lại hơn, thời gian hầu như chỉ đi loanh quanh trong nhà, ra vườn rồi lại vào bếp

mẹ lớn kể bà ấy cũng kén ăn hơn trước, chỉ là vẫn luôn thích cười

khi tôi về, dắt theo cháu ngoại của họ tiến vào, tôi thấy mắt mẹ nhỏ tôi đỏ hỏn lên

dù lưng đau nhưng mẹ nhỏ vẫn vui vẻ, cùng cháu ngoại dắt díu đi quanh vườn hát ca, thi thoảng lại trên giường cùng vẽ mấy bức tranh màu sắc

chiều tối bọn tôi cùng nhau ra phố lớn chơi, chủ yếu là dẫn bé con ra đường thăm thú

tôi mải mê trông con, lúc sau quay lại đã thấy trên tay mẹ nhỏ cầm một cái kẹo bông gòn to đùng che khuất đi gương mặt bà

bà cũng không ăn nhiều, mấy chốc chỉ nghịch ngợm ăn vài miếng hoặc là nhét sang miệng mẹ lớn, chủ yếu là cầm trên tay

mẹ lớn bên cạnh nhẫn nại nắm tay bà, không ngừng càu nhàu rằng kẹo này không tốt cho sức khoẻ, nhưng chỉ cần là bà đưa tới miệng, mẹ lớn sẽ cau có ăn miếng kẹo đó

đến khi trở về, mẹ lớn mặc kệ chúng tôi, đau lòng đưa mẹ nhỏ lên tầng ngủ

mẹ bảo lưng mẹ nhỏ yếu lắm, hôm nay vận động nhiều mà đau, vừa nãy suýt thì không đi được

khi dỗ dành được con gái đi ngủ, tôi âm thầm nhìn lén qua khe cửa phòng bọn họ

mẹ marsh vuốt ve tấm lưng của mẹ kang, chốc chốc lại vỗ về vì mẹ kêu đau, khi mẹ ngủ say sẽ kiếm một đôi tất trắng đem tới cẩn thận đeo vào cho mẹ nhỏ.

tôi thấy bà ấy thở dài liên tục, không dám ngủ lâu, chốc chốc lại dậy kiểm tra xem mẹ nhỏ có đau không rồi vuốt ve, trời chập sáng đã thấy bà xuống bếp nấu cháo gà cho người kia

sáng hôm sau tôi cần lên thành phố gấp, soạn đồ đạc xong vẫn thấy mẹ lớn tôi ngồi bên cạnh xích đu dỗ bạn nhỏ nhà bà ấy ăn, tôi không biết tình cảnh này sẽ diễn ra bao lâu, chỉ thấy hình như tất cả dịu dàng trên thế giới của mẹ lớn đều dành cho mẹ nhỏ rồi thì phải

mẹ nhỏ bên cạnh hơi dỗi hờn, chỉ thấy bà quay mặt đi né tránh thìa cháo, sau vài lời dỗ ngọt lại ăn rồi vui vẻ ngồi trên xích đu đung đưa mấy hồi

tôi ở với mẹ marsh đủ lâu, biết rằng tính bà ấy hơi cọc cằn, cũng không có thói quen quá quan tâm người khác

tôi là ngoại lệ thứ 2 đương nhiên xếp sau mẹ kang

tôi từng bị bà ấy mắng, cũng từng bị đánh đòn mấy lần vì một số tật xấu

tôi sai, tôi chịu

nhưng khi mẹ kang sai, chỉ cần mẹ kang hơi rưng rưng, mẹ marsh vẫn là người đi sau xin lỗi

mẹ bảo kang haerin với bà ấy là tất cả, cô ấy đúng thì mẹ chịu sai, chỉ cần cô ấy không khóc, mọi lỗi sai mẹ đều có thể chịu

đến giờ hai người họ đã vào tuổi xế chiều, nhưng tôi vẫn nghe họ gọi nhau bằng bạn nhỏ

mẹ lớn bảo rằng, cả cuộc đời của bà ấy chỉ có thể chứa đựng bạn nhỏ kang mà thôi...

_ end_

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top