8 + 9

Lần đầu tiên qua nhà bác Tám, tôi không dám đi một mình. Dì tôi phải dắt tôi qua. Đi theo hộ tống tôi, còn có nhỏ Huệ Nhân.

Bác Tám trai lớn tuổi hơn dượng tôi. Dượng tôi kêu bác bằng anh. Bác Tám gái lớn tuổi hơn dì tôi. Dì tôi kêu bác bằng chị.

Bác trai làm nghề mộc, đi làm thuê cho người ta là chính, nét mặt rắn rỏi, tay chân gân guốc. Bác trai ít gần gủi với con cái bằng gác gái. Bác gái lo bán buôn, chợ búa. Phần bếp núc giao cho Trí và Lân. Thằng Tạo còn nhỏ, được đi chơi thả dàn. Chị Kim đi làm, được miễn việc nhà, khi rảnh rỗi được quyền nằm đọc tiểu thuyết. Sự phân công trong nhà đại khái như vậy.

Hôm tôi qua, bác trai và bác gái tiếp đón niềm nở và thân mật. Sau khi hỏi chuyện học tập của tôi, và dặn tôi "thường xuyên qua chơi, muốn qua lúc nào cũng được", hai bác quay qua nói chuyện với dì tôi.

Chính thức đón tiếp tôi là những nhân vật bằng vai phải lứa. Ngồi quanh cái bàn bày sẵn kẹo đậu phộng là chị Kim, Trí, Lân và tôi. Huệ Nhân và thằng Tạo thì chạy tới chạy lui trong nhà, thỉnh thoảng xề lại gần bàn nhón một miếng kẹo, miếng nào miếng nấy thật to, trông phát tức.

Dòm ba chị em, tôi âm thầm xếp hạng: Lân số một, chị Kim số hai, Trí số ba. Đó là căn cứ theo bề ngoài, còn bề trong thì tôi chưa biết. Nhưng theo nhận định "khách quan" của tôi, có lẽ Lân vẫn chiếm số một. Tôi nhớ lại buổi trưa hôm trước, Trí trù ẻo tôi thi rớt, còn Lân bênh tôi chằm chặp. Vả lại, người có nụ cười dễ thương như Lân thì xét bề trong bề ngoài, tứ bề tám hướng, bề nào cũng nhất.

Chị Kim hỏi tôi:

- Tuệ vô đây, tính thi vào trường nào chưa?

- Dạ, em tính thi vào sư phạm.

- Chà, tính làm bà giáo hén! Chừng nào ra trường em về quê chị dạy đi! Quê chị thiếu cô giáo dữ lắm!

Cái "quê chị" ở đây tức là Mỹ Tho, nơi bác gái vẫn đi đi về về buôn hột vịt. Gia đình bác Tám trước ở dưới, mới dời lên Sài Gòn được mười mấy năm nay. Họ hàng của bác ở Mỹ Tho còn khá đông.

Chị Kim kêu tôi về dưới quê chị dạy học, chắc là thuận miệng nói chơi thôi nhưng tôi lại nghĩ khác. Tôi nghĩ "sâu sắc hơn: về Mỹ Tho dạy học, đương nhiên là phải "làm rể" ở đó! Chứ tôi quê ngoài Trung tự nhiên đâm đầu xuống Mỹ Tho làm chi! Sung sướng với viễn cảnh đó, tôi gật đầu liền:

- Dạ, ra trường xong là em về đó liền!

Trâm ngồi bên cạnh tôi tằng hắng một tiếng làm tôi hết hồn. Tôi tưởng nó định nói "Chắc gì thằng chả thi đậu" như bữa trước. Nhưng không, lần này nó nói nhẹ hơn:

- Tướng cô làm thầy giáo, học trò sức mấy mà sợ!

Lân từ nãy đến giờ lo ăn kẹo, không nói tiếng nào, thỉng thoảng cười với tôi một cái bằng... mắt, bây giờ thấy tính mạng tôi đang bị đe dọa, liền lên tiếng:

- Học trò dữ như chị mới không sợ thầy chứ học trò nào lại không sợ!

Trí cười tỉnh:

- Mày đừng có nói oan cho tao! Tao mà dữ! Tao hiền thấy mồ!

Rồi Trí quay qua tôi:

- Phải không Tuệ?

Nó hỏi kiểu đó, tôi đành phải gật đầu.

Trí ngó Lân, cười hích hích:

- Thấy chưa!

Chị Kim nói:

- Con Trí bắt chẹt người ta trắng trợn quá! Em phải cảnh giác với nó nghe Tuệ!

Tôi ngồi cười cười, không nói gì. Xa nhà, nhớ mẹ, nhớ quê, nhớ bạn bè, bây giờ ngồi giữa một gia đình ấm cúng, nhìn mấy chị em cười đùa vui vẻ, lòng tôi cũng đỡ cô đơn.

Tôi ngồi nói chuyện với ba chị em Lân khá lâu. Đến khi mấy dĩa bánh trên bàn đã hết sạch, cả bình trà cũng không còn một giọt, tôi đứng dậy cáo từ. Lúc này ba mẹ Lân đã đi ngủ. Dì tôi và Huệ Nhân cũng đã về tự hồi nào.

Trí và Lân tiễn tôi ra tới tận chỗ cửa lưới. Khi Trí vừa quay vào, Lân đột ngột dúi vào tay tôi một gói giấy nhỏ:

- Cho chị đó!

Tôi sững sờ chưa kịp hỏi thì Lân chạy vụt vào nhà. Có lẽ trong một thoáng, cô bé cảm thấy mắc cỡ về hành động của mình.

Gói giấy nóng hổi trong lòng tay tôi như một con chim non. Tôi đứng lặng trước hiên có đến mười phút để tận hưởng niềm vui bất ngờ đó.

Vào nhà, tôi rón rén tre1o lên gác và hồi hộp mở gói giấy ra. Một chiếc bánh. Một chiếc bánh xinh xắn. Chắc là hồi chiều đi ăn giỗ, Lân đã thó chiếc bánh để dành tặng tôi.

Chiếc bánh xanh xanh đỏ đỏ nom thật hấp dẫn, nửa khuya đói bụng, tôi đã tính "giải quyết" gọn cho rồi nhưng cuối cùng tôi dằn lòng được. Đằng nào đây cũng là tặng vật của Lân, cô bé phải cất công mang từ "phương xa" về cho tôi. Tôi phải coi nó như một món ăn... tình cảm chứ đâu có thể xơi tái nó như chiếc bánh mua ngoài chợ được.

Nghĩ vậy, tôi đành nuốt nược bọt đặt chiếc bánh trên giá sách, chỗ trang trọng nhất. Tôi sẽ không ăn, tôi sẽ bảo quản nó như bảo quản trái tim tôi, để mỗi ngày nhìn thấy nó, tôi sẽ nhớ đến Lân và nhớ rằng Lân luôn nghĩ đến tôi, kể cả lúc... ăn giỗ. Chiếc bánh sẽ nằm ở đó, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, trang trọng và thiêng liêng, bất diệt và gợi nhớ như một biểu tượng đầy ý nghĩa.

Tôi ngồi chiêm ngưỡng "món ăn tình cảm" của mình một cách ngây ngất, đầu óc tưởng tượng lung tung rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra tôi đã ngóc đầu dậy dòm lên giá sách. "Kỷ vật" của Lân chuột tha mất tiêu.

Tôi thẫn thờ suốt cả buổi sánh, trong lòng giận mấy con chuột kinh khủng. Nỡ nào thừa lúc tôi ngủ bọn chúng lại xơi mất "món ăn tình cảm" của tôi. Phải chi tôi có thể hóa thành mèo, tôi sẽ thộp cổ cái bọn vô giáo dục đó, dạy cho chúng biết rằng bánh không phải lúc nào cũng dùng để ăn mà có khi còn dùng để biểu lộ một tình cảm khó nói nào đó. Có phải vậy không Lân?
























Kể từ bữa đó, tôi qua chơi nhà bác Tám khá thường xuyên. Chẳng bao lâu tôi nghiễm nhiên thành một người thân trong gia đình.

Trí đã giữ lời hứa. Nó bớt ăn hϊếp tôi hơn. Thỉnh thoảng tôi mới bị nó sai vặt.

Nếu khi đang ngồi học bài trên gác, tôi nghe nó kêu om sòm ngoài cửa:

- Tuệ ơi Tuệ!

Tôi thò đầu xuống:

- Gì vậy Trí?

- Cô đang làm gì đó?

- Học bài.

Nó ra lệnh:

- Cô đem sách vở qua nhà tôi ngồi học rồi trông nhà cho tôi đi chợ chút! Nhà tôi đi hết trọi rồi!

Thế là tôi phải lồm cồm leo xuống khỏi gác, đi trông nhà cho nó.

Có những ngày Huệ Nhân theo dì tôi ra chơi ngoài tiệm thuốc tây, buổi trưa tôi phải tự mình thổi cơm.

Một hôm, Lân qua chơi, thấy tôi lui cui nhóm bếp, khói bay mù mịt, nước mắt ròng ròng, liền hỏi:

- Chứ Huệ Nhân đâu rồi?

Tôi nhấp nháp cặp mắt cay xè:

- Nó đi chơi ngoài tiệm thuốc, trưa không về.

Lân níu tay tôi:

- Vậy chị qua ăn cơm với tụi em đi!

Đang đói bụng, tôi chịu liền. Lại khỏi đánh vật với mấy thanh củi chết tiệt, lử đâu không thấy, chỉ thấy toàn khói!

Buổi trưa ở nhà bác Tám chỉ có Trí, Lân và Tạo. Không có người lớn, tôi ăn liền tù tì một hơi bốn bát cơm. Nhưng tôi chưa kịp nuốt xong miếng cuối cùng, Trí đã "phân công":

- Lát nữa, cô Tuệ rửa chén nghen!

Không lẽ từ chối, tôi đành gật đầu, miếng cơm trong miệng đắng nghét.

Lân liếc Trí:

- Chị chỉ giỏi tài ăn hiếp chị Tuệ !

Trâm rụt cổ:

- Tao đâu có ăn hiếp! Không tin mày hỏi nhỏ coi!

Tôi ngó Lân:

- Để lát chị rửa cho! Ba cái chén ăn nhằm gì! Hồi nhỏ chị rửa hoài!

Nói xong, tôi giật thót người vì cái thói ba hoa của mình. Lân cười:

- Nói vậy chứ chị để em rửa!

Tôi không chịu:

- Chị rửa.

Quỳnh giảng hòa:

- Thôi, chị và em rửa!

Tôi chưa kịp nói đồng ý thì cái đầu đã gật rồi. Thú thật là tôi chưa ai trên đời thông minh sáng tạo như Quỳnh. Lúc rửa chén, vì cứ ngồi nghĩ mãi đến cái "thông minh sáng tạo" đó, tôi tuột tay đánh rơi cái dĩa xuống sàn nhà kêu "xoảng" một tiếng, nghe bắt lạnh xương sống.

Trong khi Lân cười khúch khích thì tôi điếng hồn ra sau lưng. Từ trên giường, không biết Trí tót xuống đất hồi nào và đang đứng chống nạnh giữa nhà.

- Cô có biết cái dĩa đó bao nhiêu tiền không? - Giọng Trí lạnh như băng.

Tôi đỏ mặt vì ngượng:

- Không biết! Chắc khoảng, năm, sáu trăm, để tôi mua đền.

Đột nhiên Trí đổi giọng, nó cười hì hì:

- Cái dĩa có hai chục bạc hà! Cô khỏi đền, mai mốt qua phụ rửa chén cho chị em tôi là được rồi.

Tôi thở phào. Nó nói nó bớt ăn hiếp tôi nhưng nó hù kiểu đó chắc có ngày tôi đứng tim tôi chết.

Tối đó, tôi đang ngồi học bài bỗng nghe tiếng gõ cộp cộp vào vách phía nhà bác Tám. Lúc này khoảng mười giờ, dì dượng tôi và Huệ Nhân đã ngủ, nhà dưới tắt đèn tối om, cửa khóa chặt.

Thoạt đầu, không để ý, tôi cứ ngồi tĩnh. Lát sau, lại nghe tiếng gõ vang lên. Tôi thận trọng bò lại sát vách. Phát hiện Lân đang đứng dưới khoảnh sân, trái tim tôi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.

Cô bé vẫn chưa thấy tôi, lại tiếp tục gõ vào vách.

Tôi kêu khẽ:

- Lân!

Quỳnh giật mình ngó lên. Thấy tôi, Lân nở một nụ cười thật tươi.

- Em kêu chị hả? - Tôi hỏi, giọng hồi hộp.

Lân giơ cao hai cục gì đó trăng trắng (t tưởng đá):

- Cho chị cái này nè!

- Gì vậy?

- Yaourt.

- Ở đâu vậy?

- Mua chứ đâu! Em với chị Trí đi chơi về, mua cho chị đó!

Tôi cười:

- Thưởng công chị rửa chén hồi trưa hả?

Quỳnh chun mủi:

- Chị làm bể dĩa, không phạt chị là may chứ ở đó mà thưởng!

Tôi thò tay qua lỗ hổng nhưng làm sao với tới hũ yaourt.

- Chị không lấy tới đâu! - Lân nói - Phải kiếm sợi dây!

Tôi nhìn quanh căn gác, không thấy một sợi dây nào có thể giúp tôi được. Chợt tôi nghĩ ra một cách. Tôi tháo nguyên cái mùng, thòng một đầu dây xuống.

Sợi dây ngắn, đầu dây vẫn còn cách tầm tay Lân khoảng bốn tấc. Tôi đành phải tuồn thêm một phần cái mùng qua lỗ hổng cho sợi dây dài thêm ra.

Lân ngạc nhiên:

- Cái gì trên kia vậy?

- Cái mùng.

Lân vừa cột hai hũ yaourt vừa cười khúch khích.

Lát sau, Lân giật sợi dây:

- Xong rồi, anh kéo lên đi! Em vô nhà đây!

- Cám ơn Lân nghen!

Vừa nói tôi vừa thận trọng kéo hai hũ yaourt lên.

Tôi cầm hai hũ yaourt trong tay, quay lại bàn học, tính mở sợi dây ra. Bỗng tôi sững người khi thấy một cặp mắt đang nhìn tôi một cách kỳ dị. Không biết tự hồi nào, Huệ Nhân đứng thò đầu lên gác lặng lẽ quan sát những hành động quái gở của tôi.

Nó ngơ ngác hỏi:

- Chị thò cái mùng ra ngoài chi vậy?

Tôi trả lời bằng cách một tay cầm sợi dây mùng, còn tay kia buông ra. Hai hũ yaourt treo toòng teng trong khoảng không.

Huệ Nhân reo khẽ:

- Hay quá hén! Chị "câu" nó ở đâu vậy?

Tôi ưỡn ngực:

- Chị Lân mua cho chị!

Huệ Nhân chớp mắt:

- Chỉ đứng ở dưới sân phải không?

- Ừ.

Huệ Nhân có vẻ khoái trò "câu cá" này lắm. Nó gạ tôi:

- Hôm nào chỉ kêu anh, anh để em "câu" giùm cho nghen!

- Ừ.

Nói xong, tôi bỗng giật mình;

- Sao em biết chị Lân kêu chị?

Nó rùn cổ:

- Sao không biết! Em nằm chưa kịp ngủ bỗng nghe tiếng gõ cộp cộp, lát sau có tiếng nói chuyện đâu trên này. Thế là em leo lên coi thử chuyện gì.

Hóa ra là vậy. Tôi tháo sợi dây, đưa cho nó một hũ yaourt:

- Em ăn đi! Em hũ, chị hũ!

Huệ Nhân tụt xuống đất đi lấy muỗng rồi leo lên ngồi cạnh tôi. Hai chị em vừa ăn vừa rù rì nói chuyện.

Xưa nay tôi không ăn được các món có mùi sữa. Yaourt tôi lại ghét nhất hạng. Vậy mà lúc này tôi ăn từng muỗng một cách ngon lành. Bởi đó là tặng vật của Lân. Đáng lẽ tôi phải xếp hai hũ yaourt này vào loại... món ăn tình cảm, chỉ để trưng bày chứ không được ăn. Nhưng khổ một nỗi, tôi tình cảm chứ mấy con chuột khốn nạn kia đâu có tình cảm. Tôi trưng ra một cái, mấy hũ yaourt lập tức chạy theo cái bánh bữa nọ liền!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top