Chương 98: Hạnh Phúc Của Nàng Ta Phụ Trách 2
Hắn nói muốn nàng lệ thuộc vào hắn, nếu nàng đã hạ quyết tâm thì sẽ đem hết thảy của mình giao cho hắn xử lý
Không giữ lại chút sức nào, toàn tâm tin cậy!
Thấy chủ tử uống sạch chén thuốc, Thập Thất nhận lại chén.
Sau cùng, ánh mắt nàng chuyển tới một bức họa trên bản vẽ.
Trên căn bản là đã hoàn thành, mà người trên tranh này không phải ai khác, chính là Vương Gia phong hoa tuyệt đại.
Bối cảnh là trên thuyền hoa ở giữa sông, Đông Phương Tuyết một thân áo trắng như tuyết đang cầm kiếm, có thích khách đánh lén từ phía sau, ánh mắt hắn lành lạnh, một tay trở kiếm đâm vào ngay tim thích khách, máu tươi liền phún ra ngoài thế nhưng một chút cũng không dính lên người hắn.
Mỗi một nét bút trên bức họa, mỗi một chi tiết đều trông rất sống động.
Có thể thấy được, chủ tử là thật sự dùng tâm tư tình cảm trên từng nét bút để vẽ ra bức họa này.
Thập Thất có chút bất mãn, âm thầm bĩu môi, vì sao lúc chủ tử vẽ Đệ Nhất Công Tử không có chuyên tâm như thế?
Thật kỳ quái, Thập Thất rất thích Huyền Chi Thất, lại không hề để tâm chút nào với Đông Phương Tuyết.
Có lần Nguyệt Trì Lạc hỏi nàng: Dáng dấp A Tuyết rõ ràng nhìn đẹp mắt hơn Huyền Chi Thất, vì sao ngươi không thích?
Dáng vẻ nghiêm trang, Thập Thất trả lời: Ta thích chính là con người Đệ Nhất Công Tử, không có liên quan đến bề ngoài của hắn!
Nguyệt Trì Lạc nghe trả lời như vậy, thầm nghĩ một câu ‘nàng toát mồ hôi’ ! !
Thử hỏi, nàng ta ngoại trừ biết dáng vẻ bên ngoài của Huyền Chi Thất ra, có hiểu thấu đáo về con người hắn không?
Huyền Chi Thất là ai?
Đó là Đệ Nhất Công Tử Đế Đô tay ăn chơi nổi tiếng nhất nước Đông Phương!
Hắn xuất thân cao quý, dung mạo tuấn mỹ, tài trí Diễm Tuyệt Thiên Hạ.
Hắn trái ôm phải ấp, nhưng có thể xử lý tốt quan hệ nội bộ cân bằng vô cùng thỏa đáng.
Hồng nhan tri kỷ của hắn đầy khắp thiên hạ, nhưng sống giữa vạn bụi hoa thế mà một mảnh lá nhỏ cũng không dính vào người.
Hắn cao hứng, trong nháy mắt có thể làm cho tên ăn xin ven đường biến thành phát tài giàu có.
Hắn cũng không sợ hoàng quyền, dĩ nhiên, hắn cũng sẽ không đi khiêu khích với hoàng quyền.
Tóm lại, người này, thật rất phức tạp!
★★
Năm tháng yên tĩnh tốt lành, cuộc sống bình an yên ổn.
Thời gian nữa tháng trôi qua như nước chảy, cuộc sống Nguyệt Trì Lạc không có gì đặc biệt, cũng lười biếng lờ đờ như trước kia.
Ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, có điều thời gian ngủ thì nhiều hơn.
Người nhìn không ra có chỗ nào bất thường, chỉ có sắc mặt trắng hơn vài phần so với trước kia, cả ngày mệt mỏi cảm thấy không có tinh thần.
Mà nàng yêu thích duy nhất chính là vẽ, điên cuồng vẽ.
Nàng vẽ ra từng chi tiết khi nàng và Đông Phương Tuyết ở cùng nhau, đương nhiên ngoại trừ lúc trên giường.
Những bức tranh đó nàng cất giữ như trân bảo, Thập Thất cũng không dám lộn xộn.
Thời tiết hôm nay thật là tốt.
Vậy mà thần sắc Đông Phương Tuyết lại có chút tăm tối khó lường.
Ngày hôm nay, vị Tả Tướng trước giờ không nghiêng về bên nào, đã xảy ra tranh chấp với hắn ở trên triều.
Cái chết của Binh Bộ Thượng Thư Bạch đại nhân, vất vả lắm mới tra ra được chút manh mối, những chứng cớ đó mặc dù không có trực tiếp chỉ đến hắn, nhưng đều là người bên cạnh hắn.
Kiên cường đứng ở trong triều, nghe đội ngũ nhiều phe tranh luận không nghỉ.
Trong lòng hắn thầm cười lạnh, khắp thiên hạ ngoài Đông Phương Tuyết hắn biết Bạch đại nhân không có chết ra, còn có ai biết được?
Chỉ tung một cú quả mù như vậy, nhưng đã làm cho bọn họ mất kiên nhẫn!
Hắn nghĩ, không cần thiết đợi thêm nữa, mặc kệ ra sao, cũng chờ không nổi nữa!
Mấy ngày sau, quan viên trong triều đình bắt đầu thượng tấu tố cáo thái tử Đông Phương Tường.
Từ đó, tin tức trong triều đình bắt đầu truyền tới đường nhỏ, bay lượn đầy trời khắp phố chợ.
Có lời đồn thái tử tự tạo binh khí, còn loan truyền thái tử và Nam Lâm thái tử qua lại rất thân, có hiềm nghi cấu kết.
Nhưng vào lúc đang bùng nổ như thế, lại nổi lên tin tức Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết cấu kết với trọng thần kéo bè kết phái.
Sau khi tin tức truyền ra, Thái Tử đảng cùng Tứ Vương Gia đảng ở trên triều đình tranh luận không dứt. . . . . .
Những tin đồn này giống như mọc thêm cánh ào ào loan truyền khắp cả Đế Đô.
Trong thời gian ngắn, dân chúng bắt đầu châu đầu kề âm thầm truyền tin, hơn nữa tin tức có khuynh hướng càng truyền càng mãnh liệt.
Nhưng bất kể là Thái Tử đảng hay Vương Gia đảng, từ đầu đến cuối đều không có chứng cứ rõ ràng xác thực chuyện xảy ra.
Cuối cùng, tin đồn đã bị cơn thịnh nộ của Hoàng đế trấn áp được chung cuộc.
Trải qua sự việc lần này, quan hệ giữa thái tử và Đông Phương Tuyết lại càng thêm phân chia rõ ràng.
Lúc trước ám đấu*, từng bước chuyển thành minh tranh**. (*ngấm ngầm đấu đá, ** quanh minh chính đại tranh giành)
Trên đường từ phố trở về Vương phủ, dọc theo đường đi nghe được những lời đồn này, Nguyệt Trì Lạc có phần mơ hồ không rõ.
Hoàng đế sủng ái Đông Phương Tuyết như vậy, mà năng lực Đông Phương Tuyết cũng không thua kém Đông Phương Tường, vì sao Hoàng đế không dứt khoát lập Đông Phương Tuyết làm thái tử cho xong?
Là vì tổ chế quy định lập con trưởng, hay bởi vì Đông Phương Tường là do hoàng hậu sinh ra?
Những việc này, Nguyệt Trì Lạc chỉ có thể ở trong lòng âm thầm rối rắm, nàng không nghĩ ra cũng đoán không nổi, nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Trong khoảng thời gian gần đây, Đông Phương Tuyết bắt đầu càng lúc càng bận, có khi đến tận khuya mới trở về.
Nguyệt Trì Lạc nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt hắn, thường hay âm thầm thở dài.
Làm Vương Gia như hắn cũng không có nhẹ nhàng gì!
Cúi đầu nhìn qua những nguyên liệu nấu ăn tự mình mua, Nguyệt Trì Lạc cong lên khóe miệng giống như con mèo nhỏ, nở nụ cười.
Hôm nay nàng dự định tự tay nấu chút gì đó cho A Tuyết, rất lâu rồi không có nấu ăn, đúng lúc đã có thể thử tay nghề một chút.
Thập Thất đi theo phía sau nhìn bóng lưng của nàng, vui vui vẻ vẻ!
Ánh sáng mặt trời rất cường đại, ánh sáng màu vàng dập dờn chói lọi.
Xe ngựa màu xanh dương đậm lẫn trong ánh mặt trời đang chạy đến, chầm chậm dừng lại ở cổng Vương phủ.
Đầu tiên là một bàn tay đầy đặn nổi rõ khớp xương, ngón tay vén nhẹ lên rèm che, sau đó là một dung mạo xinh đẹp làm cho người ta hâm mộ.
Sóng mũi cao thẳng, bờ môi mỏng hơi mím, đôi mắt đen thẳm cộng thêm nốt Chu Sa diễm tuyệt giữa trán, từng đường nét hình dáng đều là bậc nhất.
Đông Phương Tuyết vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh của người con gái đang cười tủm tỉm vui mừng chạy về phía hắn.
Ánh mặt trời bao phủ quanh người nàng, nàng chạy đến cả người mang theo hơi thở thoải mái trong sáng.
Đôi mắt chứa ý cười, khóe miệng cong cong, mái tóc đen thật dài ở sau lưng nhoáng lên từng cái theo mỗi bước chân nàng chạy, điệu bộ thật là đáng yêu.
Trong phút chốc, sự mệt mỏi nhợt nhàn giữa trán Đông Phương Tuyết không tự chủ chuyển thành muôn vàn cưng chiều thương yêu.
"A Lạc, sao lại ra đây?"
Hắn không nén nổi tình cảm cong lên khóe miệng, hình dáng đôi mắt lạnh như băng mang theo ý cưới nhu hòa.
Nguyệt Trì Lạc lôi kéo tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi con ngươi chói lọi như ngọc lưu ly kèm theo nụ cười thản nhiên, hợp tình hợp lý mà nói:
"Ta dĩ nhiên là tới đợi ngươi."
Không phải đợi hắn, nàng đứng ở đây làm gì!
Đông Phương Tuyết nhíu mày, đón nhận ánh mắt của nàng:
"Nếu như đến tối ta mới về, thì nàng làm thế nào?"
"Thì ta vẫn cứ ở đây đợi ngươi, đợi đến lúc ngươi về mới thôi."
Nguyệt Trì Lạc cắn cắn ngón tay, hàm răng trắng muốt cắn nhẹ lên đầu ngón tay mịn màng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top