Chương 93: Hãm Hại Và Phản Kháng 3


Nàng hơi nghiêng mặt đi, tránh né tay Đông Phương Tuyết đang nâng cằm mình. 

Đông Phương Tuyết không chiều theo ý nàng, lại dùng ngón tay mềm mại mà có lực xoay lại khuôn mặt đang dần nóng lên của nàng. 

Nhìn vẻ mặt nàng thẹn thùng, cùng đôi mắt mọng nước sáng rỡ như ngọc lưu ly, ánh mắt đen thẳm của hắn dao động đến có thể hóa tan thành nước, giọng nói khàn khàn xúc động mang theo một tia khí phách không thể cưỡng nỗi:

"Lạc nhi, hãy tin ta."

Hắn nói như vậy. 

Nguyệt Trì Lạc theo tay của hắn quay mặt lại, sững sờ nhìn hắn, có chút lúng túng, lòng dạ rối bời không biết làm sao, khuôn mặt đỏ bừng trong đầu ngón tay càng phát run, tựa như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu tiên có vẻ ngây ngô và mờ mịt. 

"A. . . Tuyết, ta. . . Ta sẽ thử tin ngươi!"

Chỉ mong kết quả sẽ không làm người ta thất vọng. 

Giọng nói của nàng đột nhiên có chút cà lăm, lần đầu tiên có cảm giác hoảng loạn luống cuống thế này, thậm chí ngay cả tay cũng không biết để ở đâu, cảm giác bất kể để như thế nào, để làm sao cũng cảm thấy không ổn, rất khó chịu. 

Đông Phương Tuyết hé đôi môi mỏng cười toe toét, cười một tiếng Phong Hoa Tuyệt Đại. 

Đưa tới lòng bàn tay nổi rõ khớp xương để ở trước mặt nàng, hắn chờ đợi nàng tự nguyện giao bản thân nhỏ nhắn của mình cho hắn.

Nguyệt Trì Lạc gần như vô ý thức cắn chặt môi dưới, hàm răng khắc sâu vào đôi môi hồng phấn tựa như cánh hoa nhìn tay Đông Phương Tuyết, giống như đứa trẻ đơn thuần, trong mắt tràn đầy mê mang và bất lực. 

Con ngươi đen như vũ trụ thâm sâu của Đông Phương Tuyết thoáng qua một tia thương tiếc, dùng môi của mình cạy mở kẽ răng nàng, mút lấy máu tươi trên môi nàng, đau lòng mà nói:

"Không được cắn nữa, nàng cắn sẽ bị thương, muốn cắn thì cắn ta đi."

Nói xong, nghiêng bả vai mình đưa tới.

Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, động tác gần như là theo bản năng ngậm lấy xương bướm của hắn, cắn xuống một cái thật sâu, đến lúc trên môi thoang thoảng có mùi máu tươi, lúc này mới hốt hoảng một phát đẩy hắn ra. 

Hắn mím nhẹ đôi môi mỏng thanh tú, nhìn nàng cười một tiếng trấn an, đôi mắt đen nhu tình như nước. 

Nhưng mà, nơi xương bướm bả vai đang có máu đỏ tươi tràn ra lại khắc thật sâu tám dấu răng nhỏ xinh ở trên đó. 

Nguyệt Trì Lạc chợt rung động, có chút hối hận vì hành động vô ý thức của mình làm tổn thương hắn. 

Lòng sít sao quặn lên, dao động sinh ra một tia đau lòng cùng ảo não, nhìn dấu răng trên bả vai hắn, nàng giống như một đứa trẻ làm sai, mím mím môi, không có hành động dư thừa nào khác, cứ sững sờ nhìn hắn như vậy, trong mắt như có hơi nước bao phủ.

"Lạc nhi làm, cho dù đau, cũng không sao."

Hắn trấn an nàng, ánh mắt lưu luyến dịu dàng. 

". . . Ta. . . . . ." 

Nàng nhúc nhích làn môi trắng nhạt, muốn nói điều gì nhưng thấy hắn vươn tay đưa về phía nàng, cuối cùng im lặng không nói. 

"Lạc nhi?" 

Hắn thở dài một tiếng, bàn tay nổi rõ khớp xương, không có một chút nào dao động, cố chấp đưa về phía nàng.

Trong lòng Nguyệt Trì Lạc run lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đông Phương Tuyết, cuối cùng bàn tay khéo léo xinh xắn không còn do dự duỗi về phía hắn. 

Giống như một pha quay chậm trên điện ảnh, lòng bàn tay nhỏ xinh của nàng khoát lên bàn tay dày rộng của hắn. 

Hai nguời tay kề tay, truyền đến hơi ấm cho nhau. 

Đông Phương Tuyết nắm chặt bàn tay nàng khoát lên, nắm lấy bàn tay của thê tử duy nhất trong cuộc đời hắn. 

Lòng bàn tay có chút hơi run rẩy, nhưng cuối cùng vì độ ấm trong lòng bàn tay của nàng, vì sự tín nhiệm của nàng, mà dần dần vểnh môi cười thật tươi. 

Giờ khắc này, nàng khoát lên không chỉ là bàn tay, mà còn có lòng của nàng. 

Giờ khắc này, nàng bắt đầu tin tưởng hắn, lệ thuộc vào hắn. 

Hai trái tim trôi dạt, từ đây gần gũi, về sau ấm áp. 

Từ đây cùng trời cuối đất, một đời một kiếp một đôi người! 

Tiệc cưới vẫn đang tiếp tục tiến hành, trong đại sảnh một mảnh đỏ rực vô cùng náo nhiệt. 

Thế nhưng, ở trong khung cảnh náo nhiệt đó, có ai biết ai ảm đạm? Có ai biết ai đau lòng? 

Tống Chỉ Thi cầm lên ly rượu, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào nhấp nhẹ vào miệng ly, trên khuôn mặt tinh xảo cao quý chính là một đôi mắt phượng lạnh lẽo như băng, thần sắc không mang theo bất kỳ cảm giác gì nhìn tân lang cùng tân nương đang bái đường. 

Khung cảnh kia vô cùng náo nhiệt, đối lập với sự lạnh lùng hình thành mãnh liệt lúc này. 

Tân lang đó, đã từng thuộc về nàng, hắn và nàng cũng đã bái đường như vậy. 

Nàng nhẹ nhàng nhếch miệng, màn tiệc cưới này cho dù bất phàm, cũng không long trọng bằng khi nàng xuất giá. 

Nữ tử này, cho dù dung mạo xinh đẹp phi phàm, nhưng không tao nhã tuyệt sắc như Tống Chỉ Thi nàng. 

Ấy mà, hắn lại vẫn cưới nàng ta, thậm chí về sau sẽ còn có thêm nhiều nữa.

Nhiều nữ nhân như vậy, thế thì sau này sẽ có rất nhiều nữ nhân cùng chia sẻ hắn. 

Tình trạng này, bảo nàng làm sao có thể chịu được? 

Ngửa đầu, một hơi uống cạn sạch ly rượu, cảm giác cay nồng từ cổ họng trượt xuống, trong khoảng thời gian ngắn đắng chát không chịu nổi. 

Tống Chỉ Thi hung hăng vung tay một cái, ly rượu nặng nề bị ném đến một bờ hồ cách đó không xa, phát ra tiếng vỡ thanh thúy, ngay sau đó bị chìm ngập vào trong hồ nước. 

"Chậc chậc, hỏa khí lớn như vậy, có muốn ta giúp ngươi dập lửa hay không?" 

Nguyệt Trì Lạc khoanh hai tay trước ngực, ung dung đi tới, vẻ mặt ý cười nghiền ngẫm nhìn Tống Chỉ Thi. 

Đôi môi màu hồng phấn từ từ nhấc lên, nàng không phủ nhận nàng đang vui sướng khi có người gặp họa, ai bảo nữ nhân này ác độc như thế? 

Nàng không có trêu chọc nàng ta, nhưng nàng ta lại cứ cố tình trêu chọc Nguyệt Trì Lạc nàng. 

Nàng không hề có thiện tâm gì, càng sẽ không bận tâm đến nàng ta đau lòng mà bỏ qua bất kỳ thủ đoạn nào có thể đả kích kẻ địch. 

Đến nước này, Nguyệt Trì Lạc thậm chí đang có chút lo lắng cho tương lai Nguyệt Hinh Nhu ở cùng thái tử phi, dù sao Tống Chỉ Thi cũng là người tâm cơ ngoan độc, không phải loại bình thường có thể đối phó, Nguyệt Hinh Nhu cũng không thể đối phó được, không chừng Nguyệt Hinh Nhu còn chưa kịp ra tay thì đã bị ám toán rồi. 

Tống Chỉ Thi nhướng lên đôi mày thanh tú, đôi mắt phượng trên gương mặt trang điểm tinh xảo trong suốt lành lạnh, lạnh lùng liếc nàng một cái, rất không kiên nhẫn, hoàn toàn không bị lúng túng khi gặp mặt:

"Ngươi tới làm gì?"

Giọng nói hoàn toàn không còn mềm mại như trước đây. 

"Ta à?"

Nguyệt Trì Lạc chỉ vào chóp mũi mình, trong ánh mắt nhìn nàng là sự khinh thường không thèm để ý, cười tươi như hoa nở rộ:

"Ta đương nhiên là tới xem náo nhiệt, nhìn ngươi đau lòng khổ sở như thế nào đó mà." 

"Ngươi đừng vội đắc ý, Bổn cung hôm nay sẽ là ngày mai của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể tốt hơn Bổn cung sao?"

Tống Chỉ Thi cắn nhẹ cánh môi, rũ xuống hàng mi thật dài để che giấu phần khổ sở trong mắt. 

Nguyệt Trì Lạc nhếch nhếch khóe miệng, đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly, hết sức châm chọc nói:

"Thái tử phi nương nương, chuyện của ngày mai ai biết được? Tối thiểu hôm nay ngươi chính là một người thất bại không giữ được phu quân, còn Nguyệt Trì Lạc ta. . . . . ."

Nàng chợt nhíu đầu mày, khóe mắt đuôi mày đều tràn đầy ý cười:

"Tối thiểu ta giữ được A Tuyết, mà A Tuyết đời này cũng chỉ biết có mỗi Nguyệt Trì Lạc ta, hắn không giống như người nào đó, lão bà từng người từng người cưới về, cưới một người rồi lại một người."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top