Chương 86: Một Phong Hưu Thư 2


Nàng sợ cái gì, cùng lắm thì rời khỏi chỗ này thôi! 

Hơn nữa, lúc tiến cung là ai ở bên tai nàng nói: Lạc nhi, không có chuyện gì! 

Rốt cuộc thế nào? Là ai xảy ra chuyện? 

Về sau Nguyệt Trì Lạc nàng có thể xem lời nói Đông Phương Tuyết hắn như đồ chó má, không để vào trong mắt hay không? 

Nguyệt Trì Lạc không hề phủ nhận đáy lòng mình có chút oán hận, mặc dù biết rõ không phải lỗi của Đông Phương Tuyết, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy vết hôn đầy khắp trên người mình, nỗi oán hận đó làm thế nào cũng không áp chế xuống được mà còn tăng vụt lên. 

Nhìn mọi người vây quanh mình bàn luận xôn xao, thêm Tiêu Mặc ở trước mặt lạnh lùng nhìn nàng, Nguyệt Trì Lạc đột nhiên cảm thấy, mình giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện cố tình gây sự. 

Nhận ra điều đó, thật sự khiến cho Nguyệt Trì Lạc có chút phiền não. 

"Tiêu Mặc, nói cho chủ tử ngươi biết, ta muốn xuất phủ đi chơi hai ngày."

Thản nhiên vẫy vẫy tay về phía Tiêu Mặc, Nguyệt Trì Lạc xoay người rời đi. 

Tiêu Mặc ngẩn người, vẫn còn chưa hồi phục tinh thần bởi vì câu nói ‘Ta sẽ hưu ngươi’ kia. 

"Lạc Lạc, ngươi đang muốn đi đâu vậy?"

Nguyệt Trì Lạc nhanh chóng xoay người, cánh cửa đột nhiên được mở ra. 

Nguyệt Trì Lạc nghe được âm thanh, chậm rãi quay đầu lại, đầu tiên nhìn thấy chính là người đã biến mất rất lâu không gặp, Huyền Chi Thất.

Tiếp theo đến là khuôn mặt âm trầm khó hiểu của Đông Phương Tuyết, hắn mím nhẹ đôi môi mỏng, nhìn dáng vẻ hình như có chút không vui. 

Kế tiếp cùng đi ra ở phía sau là một khuôn mặt xa lạ, dáng dấp nam tử đó rất đẹp, có loại tư vị của hồ ly tinh trong truyền thuyết. 

Mới vừa nói chuyện chính là người mà đã biến mất rất lâu ----- Huyền Chi Thất. 

Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Đông Phương Tuyết, mím mím môi có chút uất ức, nước mắt cứ như vậy ‘lách tách, lách tách’ rơi xuống. 

Đông Phương Tuyết nhíu chặt mi mắt như tranh vẽ, thấy Nguyệt Trì Lạc rơi lệ, đôi mắt trong phút chốc bỗng thâm trầm, cuối cùng lặng lẽ kéo nàng vào trong ngực ôm thật chặt, giọng nói nhẹ nhàng an ủi. 

"Lạc nhi, làm sao vậy? Ai khi dễ nàng?" 

Giọng nói Đông Phương Tuyết rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, phảng phất như có thể khiến cho người ta từ cứng rắn bỗng trở nên mềm yếu. 

Long Khuynh Anh nhếch lên cánh môi mỏng cười cười, khi ánh mắt hoa đào nham hiểm lưu chuyển, lại vừa hay nhìn thấy Huyền Chi Thất nhíu nhíu mày có vẻ không vui.

Nguyệt Trì Lạc trợn to hốc mắt hồng hồng nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyết, môi hồng mím nhẹ, không nói lời nào, nước mắt cứ như vậy thi nhau chảy xuống. 

"A Tuyết, ta. . . Ta. . . . . ."

Nàng cắn chặt răng, muốn hỏi rõ chuyện đêm đó, muốn biết những dấu vết trên người nàng rốt cuộc là ai lưu lại, nhưng cảm thấy mở miệng thật khó khăn. 

"Hử?"

Đông Phương Tuyết nhíu mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng chùi đi nước mắt trên mặt nàng, kiên nhẫn chờ nàng nói tiếp. 

Nguyệt Trì Lạc khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định đối mặt nói chuyện rõ ràng, nàng không muốn cái gì cũng chưa nói đã định luận quyết đoán bừa bãi, tự phán mình tử hình! 

Nói như vậy, nếu quả thật có gì đó hiểu lầm, về sau biết ra, nàng nhất định sẽ hối hận tới chết! 

Trước kia đọc tiểu thuyết, mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng luôn xem thường những người đã tự mình suy đoán rồi sau đó quyết đoán bừa bãi kết luận mình tội chết, cuối cùng hiểu ra chân tướng, lại hối hận biết vậy chẳng nên làm. 

Nàng không muốn để lại mối hận suốt đời, không muốn. . . . . . 

"A Tuyết, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi đừng gạt ta. Thất Sắc Xuân trên người ta, là ngươi giải sao?"

Hít hít mũi, Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh nhìn Đông Phương Tuyết, trong lòng như trống đánh nhảy loạn. 

Có chút lo lắng, có chút sợ sệt. 

Cuối cùng, những cảm xúc đó toàn bộ đều hóa thành kiên định không có việc gì! 

Thất Sắc Xuân không có thuốc giải, chuyện này Nguyệt Trì Lạc cũng biết được. 

Đông Phương Tuyết nghe vậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhíu mày, gương mặt khó hiểu nở nụ cười:

"Nàng nói xem?" 

". . . . . ." 

Nàng nói xem? Nàng nói xem? Nàng nói xem. . . . . . 

Hỏi ngược lại một câu như vậy, không thể nghi ngờ là phủ đầu một gậy. 

Sắc mặt Nguyệt Trì Lạc lập tức không còn chút máu, khóe miệng nhẹ giật giật, nhếch lên chút ý cười nhợt nhạt. 

"Không phải là ngươi giải sao, A Tuyết? A Tuyết. . . . . ."

Nguyệt Trì Lạc cúi đầu lẩm bẩm hai tiếng, ngón tay siết chặt, chậm rãi ngẩng đầu lên từ trước ngực Đông Phương Tuyết, nhìn lướt qua mọi người xung quanh, lập tức lại cúi đầu xuống. 

Đông Phương Tuyết nhìn thấy nàng hạ mắt cố nén rơi lệ, lòng bỗng nhiên trở nên mềm đi, có loại cảm giác đau lòng thương yêu lan tràn ở trong lòng không thể nói ra lời. 

Sau đó, không đợi hắn nói gì, Nguyệt Trì Lạc một tay đẩy hắn ra.

Bất ngờ ở trước mặt mọi người, lại hỏi một câu:

"Chẳng lẽ thật không phải là ngươi giải sao?" 

Nàng lúc này gọi là gì? Chưa thấy chết chưa từ bỏ ý định. . . . . .

Nàng lúc này gọi là gì? Tinh thần Tiểu Cường đánh không chết. . . . . . 

Thế nhưng, tinh thần đó của nàng, Đông Phương Tuyết phát hiện, chết tiệt, hắn lại yêu đến tận xương tủy! 

Mọi người đang có mặt cũng ngây ngẩn cả người, Vương phi của bọn họ rất cường đại nha. 

Mặt mày Đông Phương Tuyết lại khoan khoái dễ chịu, như bất động nhìn chăm chú vào nàng, khóe miệng kiềm không được nhấc lên, bờ môi mỏng hơi vểnh dần dần vẽ ra một độ cong tuyệt thế, nụ cười kia trực tiếp lọt vào trong mắt, rực rỡ choáng váng cả mắt Nguyệt Trì Lạc. 

Mặc dù đã sớm cũng biết, người này Phong Hoa Tuyệt Đại, dung mạo Diễm Tuyệt Thiên Hạ có một không hai, khi hắn chăm chú nhìn nàng, lúc cười ôn nhu với nàng, nàng đột nhiên còn có loại cảm giác hạnh phúc ngây ngất hài lòng. 

Đó là một loại cảm giác thật kỳ diệu, nó và quyền lợi không liên quan, cùng tiền bạc không quan hệ, cùng có được hay mất đi không liên quan, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Nguyệt Trì Lạc nghĩ tới hai chữ ‘Hạnh phúc’, trong tim nhất thời ấm áp, như ăn mật đường ngọt ngào. 

Cuối cùng, mọi người đang có mặt lại nghe Nguyệt Trì Lạc ném thêm một câu. 

"A Tuyết, ngươi chỉ cần trả lời ‘Phải’ hay ‘Không phải’, không được lấy đáp án mơ hồ để lừa bịp ta!" 

"Lạc nhi, nói cho ta biết, nếu không phải là ta giải, nàng tính như thế nào?" Đông Phương Tuyết chỉ nhìn nàng cười cười, kèm theo muôn vàn yêu thương. 

Nguyệt Trì Lạc giơ giơ lên phong hưu thư trong tay, còn cười như một đóa hoa, hoàn toàn không ngờ tới lời nói của mình khiến cho người ta chấn động không nhẹ. 

"Vậy thì ta sẽ hưu ngươi!" 

Lời nàng nói ra, thanh âm rất lớn, rất kiên quyết, mọi người có mặt đều nghe được, nhưng không ai dám bước ra chất vấn nàng. 

Sắc mặt Đông Phương Tuyết có chút âm u, nhưng chỉ cười điểm nhẹ chóp mũi nàng, có phần không biết phải làm sao, nhíu nhíu lông mày:

"Thật là có bảo khí*, chẳng lẽ ở trong lòng Lạc nhi, lời nói vi phu không thể tin như vậy sao?" (*khí chất cao quý đáng kính trọng) 

Hắn đã nói, không có chuyện gì là hắn sẽ bảo hộ nàng, tuy rằng hắn không tự mình ra tay, nhưng chắc chắn sẽ không để nàng xảy ra chuyện không may. 

"Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, như tên đã lắp vào cung không phát không được, hơn nữa ta bị vây khốn không có khả năng chạy ra ngoài cầu cứu, cho dù ngươi có tranh thủ chạy tới cứu người, không chừng cũng đã muộn, ngươi bảo ta làm sao tin tưởng?"

Lời Nguyệt Trì Lạc có chút uất ức, giọng nói không khỏi có chút oán hận nhàn nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top