Chương 76: Tứ Vương Phi Khiêu Chiến Thái Tử Phi 3
Thực ra, nếu Nguyệt phụ đối với Nguyệt Trì Lạc tốt bằng một nửa của Nguyệt Hinh Nhu, nàng cũng không đến nỗi đối với hắn như thế.
Lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt, nhưng hắn lại độc ác cắt lưng bàn tay, sao còn có thể hy vọng xa vời nàng có thể cảm kích hắn.
Từ trước đến nay hắn đều đưa Nguyệt Hinh Nhu lên vị trí cao nhất, lại vô hình chà đạp Nguyệt Trì Lạc dưới chân.
Nàng mặc dù không tranh không đoạt, nhưng cũng không đại biểu nàng có thể quên.
"Ngươi vô tình trước, thì sao có thể trách ta vô nghĩa? Nguyệt Trì Lạc ta không phải là thánh nhân gì, nên không làm được lấy đức báo oán!"
Lấy đức báo oán? Đó là chuyện của thánh nhân làm, xin lỗi, nàng không làm được.
Nguyệt phụ cũng tự biết đuối lý, hôm nay bị Nguyệt Trì Lạc nói cho nghẹn họng, trong lúc nhất thời thật không tìm được lời gì để bào chữa.
Nhưng hắn lại không thể buông tha như vậy? Hôm nay nàng đã có thái độ vậy, sau này thật sự lên làm hoàng hậu, làm sao còn dung nạp Nguyệt gia hắn nữa.
Nguyệt phụ càng nghĩ càng sợ, môi run rẩy tiếp tục nói: "Nhưng. . . Dù sao ta cũng là ngươi. . . . . ."
"Không cần nói nữa, ta đã nói rõ ràng với ngươi, cho dù ngươi có nói rách miệng cũng đừng mơ tưởng ta có thể tiếp nhận ngươi. Chờ ngày nào đó ngươi xứng đáng với danh xưng Từ Phụ thì hãy tới tìm ta cũng không muộn."
Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng ngắt lời hắn, cũng không đợi Nguyệt phụ nói gì, kiên quyết lôi kéo Thập Thất ở ngoài cửa lập tức bỏ đi.
Đại phu nhân cùng Nguyệt Hinh Nhu đứng ngoài cửa nghe lời nói lạnh lẽo vô tình của Nguyệt Trì Lạc, trên mặt hai người như có điều suy nghĩ.
Thấy Nguyệt Trì Lạc đi ra, đại phu nhân không nhịn được hung hăng trợn mắt liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc một cái, cái nhìn đó đúng là oán độc khinh miệt.
Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, huyệt Thái Dương mơ hồ nhảy động, một tia đau đớn xẹt qua trong lòng.
Nàng cũng không buồn, mười mấy năm qua chưa từng mong đợi đại phu nhân sẽ nhìn nàng với sắc mặt tốt.
Mặc kệ họ, dù sao trước giờ nhìn nàng cũng không vừa mắt, thì cần gì phải để ý?
Nguyệt Trì Lạc lôi kéo Thập Thất một mực chỉ muốn rời đi, nhưng Nguyệt Hinh Nhu đã trước một bước giữ nàng lại.
"Thái độ ngươi hôm nay so với họ ngày trước có gì khác nhau? Cho dù họ không đúng, nhưng dù sao bọn họ cũng chính là người sinh ra ngươi nuôi dưỡng ngươi, thân thể ngươi chảy cùng dòng máu với bọn họ, đây là sự thật ngươi không thể phủ nhận."
Nàng lạnh lùng mở miệng, nghe không ra cảm xúc phập phồng, lời nói lại biến ảo khôn lường thuần mỹ.
Nguyệt Trì Lạc từ từ quay đầu lại liếc nhìn nàng, tóc trên trán rũ xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, ánh mặt trời vàng óng rọi vào trên sườn mặt lúc sáng lúc tối của nàng, lộ ra vài phần lười biếng.
Chỉ thấy hàng mi thật dài rũ xuống, ngăn chặn đôi con ngươi như hai vì sao sáng, che giấu cảm xúc vừa chợt lóe lên.
Mấp máy đôi môi hồng phấn, Nguyệt Trì Lạc nhếch miệng thờ ơ cười một tiếng, nàng nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Chúng ta chảy chung dòng máu, phải không?"
Hai chữ sau cùng, nàng nhấn rõ và nhẹ, giống như lơ đãng nhắc tới, nhưng cũng theo gió rồi biến mất.
Nguyệt Hinh Nhu ngẩn người, nàng từ từ thả lỏng bàn tay đang lôi kéo Nguyệt Trì Lạc, khi ngón tay thon dài hạ xuống đến giữa ống tay áo, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hình vẽ phía trên móng tay vô cùng xinh đẹp.
Cuối cùng, nàng nhếch môi cười nhạt: "Đừng quên, tháng sau ta đại hôn, tỷ phu ngươi chính là thái tử đấy."
Nghe xong lời này, Nguyệt Trì Lạc ha ha cười thật lớn, lộ ra một hàm răng trắng tinh tế, cười đến mặt mũi đều hưng phấn xán lạn, nàng giựt giựt khóe miệng, ánh mắt như ngọc lưu ly phản chiếu ra sắc vàng cực kỳ chói mắt, huyền ảo làm hoa mắt tất cả mọi người đang có mặt.
"Ngươi cười cái gì? Buồn cười lắm sao?" Nguyệt Hinh Nhu nhíu lên đôi mi xinh đẹp, giọng nói mơ hồ có thể thấy được nhiệt độ tức giận.
"Vậy ta chúc mừng ngươi trước."
Nguyệt Trì Lạc lại cười một tiếng, cũng không để ý sự tức giận của nàng.
Cả người đều biểu hiện một thái độ không thèm đếm xỉa tới, nàng cuối cùng liếc mắt nhìn Nguyệt Hinh Nhu, lạnh nhạt bĩu môi, bỏ lại mấy chữ: "Tống Chỉ Thi không có dễ chung sống như vậy đâu, sau này ngươi cũng phải cẩn thận đó, trắc phi thái tử ——"
Bốn chữ sau cùng đều gằn từng chữ, giọng nói được cố ý kéo dài ra, đến khi Nguyệt Hinh Nhu phục hồi tinh thần lại, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng bị kéo ra rất dài rất dài chìm trong ánh nắng chiều rực rỡ.
"Đứa con bất hiếu này!"
Nguyệt phụ lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng cũng không thể làm gì.
. . . . . .
Nguyệt Trì Lạc ngồi kiệu huênh hoang trở về Vương phủ, khi về tới đã gần đến giờ Mùi. (1-3h chiều)
Thập Thất ở một bên lải nhải, nhưng trong lòng đang suy đoán sau này mình có thể cũng sớm rời khỏi cương vị hay không?
Suy cho cùng, vị chủ tử này, bàn về lòng dạ độc ác cũng không phải là tầm thường à.
Hơn nữa ngày thường mình cũng ức hiếp nàng không ít, sớm biết vậy nên đối với nàng tốt hơn một chút. . . . . .
Thập Thất ở trong lòng than thở đau khổ, sao lại đi theo vị chủ tử như vậy chứ?
Vốn tưởng rằng chỉ là con tiểu bạch Thỏ, nhưng cuối cùng lại là Sói xám đầu to.
Trên đời này, ai có số mệnh bi thảm như nàng?
À, đúng rồi, còn có một tiểu khất cái mới vừa nhìn thấy ở dọc đường.
Nguyệt Trì Lạc không có cảm xúc gì liếc qua Thập Thất một cái, cho dù trong lòng nàng rối loạn lo lắng cũng không mở miệng nói chuyện.
Khi đi đến Lục viên, Quản gia báo lại nói Đông Phương Tuyết có chuyện tìm nàng, nàng ra dấu bảo Thập Thất tự mình đi xuống nghỉ ngơi, rồi thu lại cảm xúc trên mặt.
Cửa Lục viên chỉ khép hờ, nàng dùng tay đẩy nhẹ một cái cửa liền mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top