Chương 71: Phiền Toái Của Phú Khả Địch Quốc 4
Nghe được lời nói của Nguyệt Vũ Chi, trong lòng Nguyệt Trì Lạc vốn không kiên nhẫn trong một nháy mắt tan thành mây khói.
Chỉ thấy, nàng nhếch lên đôi môi đỏ mọng cười một tiếng, lại cầm lên Tuyết Phong trên bàn khẽ nhấp một hớp, sau đó nhìn chăm chú vào Nguyệt Vũ Chi, chậm rãi mở miệng: "Đại ca có chuyện đừng ngại cứ nói thẳng, huynh muội ta cũng không phải là người ngoài."
Giọng nói từ tốn mà còn có tình cảm, so với dáng vẻ người vừa rồi không kiên nhẫn chau mày lại khác nhau trời vực người.
Nguyệt Vũ Chi mím môi cười một tiếng, mắt phượng hẹp dài thoáng hiện chút tia sáng: "Nếu tiểu muội đã nói thế, đại ca cũng không khách khí. Là thế này, nửa khối Hợp Thị Bích này đang nắm giữ một nửa gia tài của Nguyệt gia, mà đại ca muốn để cho tiểu muội giúp đỡ bảo quản."
Nguyệt Trì Lạc nghi ngờ nháy mắt mấy cái: "Chẳng lẽ chỉ như vậy?"
Chỉ ngoài bảo quản ra chẳng lẽ thật không có những vấn đề khác sao?
Huống chi, tiền này cũng không phải là số ít, nên biết một nửa tiền tài của Nguyệt gia cũng là Phú Khả Địch Quốc, làm sao có thể cho nàng giữ, nàng và hắn lại không thân, nói theo đạo lý hắn cho ai giữ cũng không nên đưa cho Nguyệt Trì Lạc nàng giữ nha!
Nguyệt Vũ Chi tâm tình thật tốt cười vui vẻ mà gật đầu một cái: "Chỉ có như vậy!"
Lời này nói ra đúng là không rõ ràng chút nào.
"Đại ca, việc này là sao?" Tại sao giao cho nàng chứ? Nguyệt Trì Lạc một đoàn rối rắm.
Nguyệt Vũ Chi ho khan hai tiếng, không hề che giấu mà cười nói: "Bởi vì chỉ có tiểu muội mới có thể bảo quản cho nó vẹn toàn!"
Nguyệt Trì Lạc chau chau mày, kinh ngạc nói: "Hay là đại ca lại có gian thương gì với người ta?"
Giữa các thương gia ác chiến với nhau, thời xưa đối với thương trường như chiến trường, Nguyệt Trì Lạc đã từng nghe không ít.
Lông mày Nguyệt Vũ Chi nhăn nhúm một cái, thở dài thật sâu, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, tin rằng ngươi cũng đã nghe nói chuyện gần đây có hiệu buôn thường xuyên bị đánh cướp. . . . . . Những tên vô lại đó quả thực ngông cuồng ngang ngược. . . . . ."
"Nhưng để ở trên người đại ca so với để chỗ tiểu muội không phải an toàn hơn sao? Huống chi đại ca còn có chút võ công phòng thân."
Đầu Nguyệt Trì Lạc đầy vạch đen, có vẻ như nàng chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, càng khó bảo quản!
Nếu lỡ đánh mất, bán nàng đi cũng không có nhiều tiền để bồi thường cho hắn!
Nguyệt Vũ Chi lại bất ngờ nở nụ cười, hắn bưng chung trà lên, tư thế ưu nhã hớp một ngụm nói: "Tứ vương phi không ra cổng chính không bước cổng sau, tin tưởng sẽ không ai dám có chủ ý."
Mọi người đều biết, Tứ vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây, đây cũng là một trong những nguyên nhân Nguyệt Vũ Chi muốn giao Hợp Thị Bích này cho muội muội bảo quản.
Nguyệt Trì Lạc cũng không phủ nhận, nàng gả đến Tứ vương phủ mấy ngày nay, đối với thủ vệ trong vương phủ đại khái cũng mơ hồ không rõ.
Đừng nói những Ảnh Vệ luân phiên thay đổi, chỉ nói đến những thị vệ kia tất cả mọi người đều võ công cao cường.
Muốn vào trong Tứ vương phủ tác quái, vậy thì phải cân nhắc suy nghĩ trước mình có đủ bản lãnh hay không!
Khóe miệng Nguyệt Trì Lạc hơi giật giật, nàng đi đến bên cạnh Nguyệt Vũ Chi xoa nhẹ môi cười cười, không hề che giấu sự hiếu kỳ của mình, chớp chớp mắt vài cái đặt câu hỏi: "Vậy nửa khối còn lại ở đâu? Đại ca sẽ không mang ở trên người chứ? Đó cũng không phải là một số lượng nhỏ!"
Ánh mắt nàng lóe lên hiếu kỳ nồng đậm, giống như hài đồng không hiểu chuyện đời, đối với mọi thứ cũng có hứng thú gì nhiều, hàng mi cong dài chớp lóe chớp lóe cũng thật là đẹp mắt.
Nguyệt Vũ Chi nghiêng đầu nhìn nàng, lại bị cốc trà ngăn trở, khóe miệng gợi lên ý cười rõ ràng có chút bí hiểm khó dò.
"Đương nhiên sẽ không tùy tiện mang ở trên người, những thứ đó chính là tâm huyết nửa đời của đại ca ngươi, sao có thể sơ xuất như thế." Nguyệt Vũ Chi cười cười, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi.
"Vậy tiểu muội không quấy rầy đại ca, muội đi trước đây." Nguyệt Trì Lạc cũng không cố chấp hỏi tới, xoay người một mạch đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, Nguyệt Vũ Chi nở nụ cười, có chút đắc ý, có chút vui vẻ.
Nguyệt Trì Lạc bước ra ngoài cũng nở nụ cười, cười đến có phần xán lạn, cười đến có phần gian xảo, không mang theo ở trên người thật không?
Hai hướng khác nhau, hai loại cười khác nhau.
Những thứ này, sẽ dẫn đến cái gì đây?
Nguyệt Trì Lạc cũng không quản nhiều như vậy, nàng chỉ là đang nghĩ, Phú Khả Địch Quốc thật đúng là rất phiền toái?
Có điều. . . Tương lai cũng sẽ không nhàm chán, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top