Chương 157: Lửa Giận Của Đông Phương Tuyết 3


Hắn hỏi:

"Tiểu A Trì, người đàn ông của em đã vượt rào rồi.... Em còn cần hắn sao?” 

Hắn hỏi như vậy, làm như chắc chắn Đông Phương Tuyết đã vượt rào thật vậy..... 

Trong lòng Nguyệt Trì Lạc có chút không thoải mái cũng không có trách hắn, chỉ là trong mắt lóe lên một tia không vui.

Đóng cửa xe, cô cười đáp lễ một câu:

"Không! Anh ấy sẽ không vượt rào." 

Nếu như hắn thay lòng đổi dạ, nhất định sẽ ngả bài trước với cô. 

Tuyệt sẽ không giấu cô làm gì. 

Người kia ư . . . .

Nếu muốn, chắc chắn sẽ quang minh chánh đại mà làm! 

Lệnh Hồ Ly cười nhẹ một tiếng, rồi nói:

"Đúng, người có thể không vượt rào, sẽ không phản bội em, nhưng ai biết được trái tim hắn có vượt tường đi theo Nam Cung Tĩnh hay không. Tiểu A Trì, em suy nghĩ lại xem, hiện giờ một ngày em có được bao nhiêu thời gian ở chung với hắn?” 

Nói xong câu đó, hắn quay cửa sổ xe lên, nhìn vẻ mặt hơi sững sờ của Nguyệt Trì Lạc qua kính bởi vì câu nói của mình.

Khóe miệng tà ác nhếch lên, dưới chân nhấn ga, chiếc Lamborghini sành điệu như mũi tên lướt đi, trong khoảnh khắc biến mất khỏi tầm mắt của cô. 

Xuyên qua kính chiếu hậu, thấy thân thể cô gái cứng ngắc đứng im tại chỗ, cơ thể cô rõ ràng yếu đuối như vậy lại chứa đựng một linh hồn thực mạnh mẽ. 

Linh hồn mạnh mẽ như vậy khiến tất cả đàn ông xuất sắc đều mặc cảm. 

Hắn cười cười. 

Một người phụ nữ, cho dù có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, cuối cùng vẫn chỉ là tù binh của đàn ông, tù binh của tình yêu. 

Nếu như, không yêu, thì tốt biết bao! 

Do yêu nên sinh buồn rầu, do yêu nên sinh sợ hãi, nếu như xa cách người yêu, sẽ không ưu phiền, cũng sẽ chẳng sợ hãi. 

Nếu có thể làm được như thế, sợ không phải người, mà là "Phật" rồi ấy chứ? 

Trong bóng đêm dày đặc, chiếc Lamborghini cuối cùng cũng biến mất trong màn đem, ánh sáng kia cuối cùng biến mất trong mắt Nguyệt Trì Lạc. 

Cô cũng không đứng lâu, hơi nhếch môi, xoay người đi vào chung cư. 

Nói là chung cư, kì thực không phải, chỗ này phải nói là biệt thự thiên giới cũng nên.

Có thể ở khu vực hoàng kim thành phố S, nếu không phú thì cũng là quý. 

Quẹt thẻ xong, Nguyệt Trì Lạc đi vào, dọc đường đi có núi giả nước chảy, những thứ kỳ hoa dị thảo quý báu bày đẹp như tiên cảnh.

Chỉ là bóng đêm dày đặc như thế này, trên người cũng mang theo chút khí lạnh. 

Cái chỗ này, đẹp thì đẹp thật, nhưng không có hơi người. 

Mở cửa vào nhà bật đèn, ánh sáng chói mắt buông xuống, nhìn phòng khách trống rỗng, Nguyệt Trì Lạc mới ý thức có điểm gì đó không đúng. 

Đúng rồi! 

Nơi này mặc dù rất sang trọng, căn nhà này tuy cũng rất xa hoa, nhưng mà lại lạnh lẽo không có một chút hơi hám của khói lửa. 

Căn nhà này, sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi. 

Sạch sẽ, giống như một căn nhà mới, chưa từng có ai ở qua. 

Sạch sẽ, lạnh lẽo. 

Không có một hạt bụi. 

Bên trong nhà, màu xanh dương cùng màu xám tro, màu sắc lạnh lẽo khiến người ta không thở nổi. 

Cái loại cảm giác lạnh lẽo đó, giống hệt cảm giác mà Đông Phương Tuyết mang đến cho Nguyệt Trì Lạc. 

Cảm giác y chang không có gì khác biệt! 

Cho tới bây giờ! 

Chưa từng có tối nào như đêm nay. 

Cô sâu sắc ý thức được mình đã thất bại. 

Một người vợ thất bại. 

Ngoại trừ phòng ngủ có người, phòng khách lớn vắng vẻ, nhưng giờ phút này lại có vẻ rất giống như dọa người. 

Nguyệt Trì Lạc chưa bao giờ có cảm giác thất bại như vậy! 

Cô cởi giày đi vào, trượt người ngồi trên nền đất, đôi chân dường như không còn chút sức lực. 

Tiện tay cầm lấy bao thuốc của Đông Phương Tuyết để lại trên bàn trà, vê thành một điếu ngậm vào miệng, châm lửa, mắt nhắm hờ suy nghĩ, nhìn những đốm lửa từ đầu ngón tay toát ra, dường như tưởng tượng cảnh Đông Phương Tuyết đối mặt với căn phòng lạnh lẽo này sẽ có cảm giác gì? 

Là lạnh lẽo?

Là giễu cợt? 

Là thất vọng?

Là bất đắc dĩ? 

Là bất lực giống như cô lúc này? 

Con tim ấm áp dần nguội lạnh? 

Càng về sau thời gian về nhà của hắn ngày càng muộn, mà cô lại như người điên, cả ngày đa nghi gọi điện cho hắn, truy xét hành tung của hắn. 

Cuối cùng sẽ có một ngày, hắn cũng sẽ mất kiên nhẫn, lạnh lùng ngắt điện thoại của cô. 

Nhưng mà mặc kệ cô làm cái gì, hắn cũng không cãi nhau với cô, chỉ là không để ý tới cô, hoặc là chiến tranh lạnh. 

Tóm lại, bọn họ chưa bao giờ cãi nhau! 

Không cãi nhau còn giống những người yêu nhau sao? 

Có cặp vợ chồng nào không cãi nhau sao? 

Nguyệt Trì Lạc chưa từng ở chung với ai, cũng không có người bạn bè nào, giờ phút này tất cả những gì mà cô cảm thấy chỉ là vô dụng và khổ sở. 

Nhìn đốm lửa lấm tấm lúc sáng lúc tối trên đầu ngón tay. 

Cô hít một hơi, làn khói nồng nặc tràn vào miệng khiến cô nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top