Chương 150: Nguyệt Trì Lạc, Em Đã Chọc Giận Anh 1
Cô ngẩng đầu lên nhíu chặt mày nhìn Đông Phương Tuyết, vươn ra một ngón tay lạnh y hệt như nước đá xoa nhẹ mi tâm hắn, vuốt lên nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của hắn, giọng nói mang theo chút bá đạo cùng kiên quyết:
"Đông Phương Tuyết, ngoại trừ em ra, đừng cười với bất kỳ người con gái nào khác!"
Có thể là cười xa cách, cười lạnh nhạt, cười từ chối, miễn là đừng cười dịu dàng như vậy…..
Cười dịu dàng như vậy với người phụ nữ khác sẽ khiến cô cảm thấy A Tuyết không còn là của một mình cô nữa.
Cười dịu dàng như vậy với người phụ nữ khác sẽ khiến trong đáy lòng cô cảm giác lo lắng....
Cười dịu dàng như vậy với người phụ nữ khác sẽ khiến cô sợ hãi, thậm chí là khủng hoảng!
Câu nói sau cùng Nguyệt Trì Lạc không nói ra, chỉ là nhàn nhạt nở nụ cười.
Tái nhợt mà uất ức.
Không phải lỗi của Đông Phương Tuyết, thật sự không phải.
Nhưng cô vẫn kiềm chế không được mới cố tình gây sự. . . .
Muốn được hắn cưng chiều, yêu thương, bao dung, âu yếm trong vòng tay.
Đệ nhất sát thủ cũng là một phụ nữ, cho nên người phụ nữ này cũng không tránh khỏi mong muốn được đàn ông mình yêu cưng chiều.
Đông Phương Tuyết đưa bàn tay ra ôm cô gái nhỏ mảnh khảnh vào trong lòng.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào cô, thật sâu, trĩu nặng và tràn đầy nhu tình. . . .
Khẽ mấp máy môi dường như muốn nói điều gì đó, cuối cùng hắn gật đầu một cái siết chặt cánh tay ôm cô gái siết chặt trong lồng ngực:
“Được.”
Chỉ một từ thôi cũng làm cho mặt mày cô gái giãn ra, nở nụ cười hạnh phúc nhất thế giới.
Thấy cô cười, hắn cũng cười.
Hắn có thể cười với bất cứ ai, đàn ông hay phụ nữ, người già hay đứa trẻ, nhưng hắn sẽ chỉ cười thật lòng với vợ của hắn!
Nếu như khiến cô bất an, vậy thì bất kể là ai, bất kể chuyện gì hắn cũng không cần...
Không cần, cũng được!
Hắn tới thế giới này vì cô, vì vậy tại sao không thể khiến cô hài lòng?
Tại sao phải khiến cô cảm thấy uất ức?
Đông Phương Tuyết hắn nếu như ngay cả người phụ nữ của mình cũng không chăm sóc được, còn nói gì đến yêu?
Khiến cô uất ức, hắn còn có tư cách nói yêu cô?
Tuy nhiên có lúc cô cố tình gây sự sẽ khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, nhưng hắn vẫn nhớ, người phụ nữ trong ngực là của hắn!
Nếu như cô lo lắng, cô cố tình gây sự, như vậy người sai nhất định là mình!
Cuối cùng, hắn thở dài thỏa hiệp, giữa hai hàng lông mày đều là yêu thương cưng chiều cô.
Đông Phương Tuyết nói:
"A Lạc, Đông Phương Tuyết yêu em, chỉ yêu mình em...”
Từ nay về sau, Đông Phương Tuyết chỉ yêu mình Nguyệt Trì Lạc, thế giới của hắn cũng chỉ có cô.
Chỉ có thể là cô, cũng sẽ chỉ có một mình cô!
Hắn không dám cam đoan sau này sẽ thay lòng đổi dạ hay không, nhưng chỉ cần Nguyệt Trì Lạc một ngày còn là vợ của hắn, là người phụ nữ hắn yêu, như vậy hắn sẽ không phản bội cô, càng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô.
Thế giới của Đông Phương Tuyết, chỉ có ——
Nguyệt Trì Lạc!
Mà thời gian qua hắn lại để cho cô uất ức.....
Đáng chết!
Nghĩ tới đây, Đông Phương Tuyết theo bản năng siết chặt cánh tay, hình như như sợ cô không nghe thấy, lặp lại lời đã nói trước đó.
"Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết chỉ yêu em. . . . ."
Khóe miệng dần dần hiện lên một đường cong ngọt ngào, Nguyệt Trì Lạc dựa vào lồng ngực Đông Phương Tuyết, cọ cọ đầu vào ngực hắn.
Cô miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.
Một lúc sau. . . .
Không nghe được lời nói muốn nghe, Đông Phương Tuyết không nhịn được hừ một tiếng, tiếng cuối còn cố tình kéo thật dài.
Giọng nói kia, rất nguy hiểm!
Nguyệt Lạc Trì không nhịn được cười trộm, nghịch ngợm nói:
"Ừ, em nghe rồi. . ."
Nghe rồi?
Thì ra là nghe thấy rồi?
Đông Phương Tuyết cúi đầu xuống nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc vẫn không biểu lộ gì thì nén không được tức giận.
Người phụ nữ đáng chết này, lại có thể coi thường hắn như thế!
"A Lạc, cho em thêm một cơ hội, nói. . ."
Nói?
Nói cái gì à!
Muốn cô nói gì đây?
Cho là Nguyệt Trì Lạc cô dễ bị bắt nạt?
Nghĩ tới nửa tháng chịu uất ức, hỏa khí trong lòng Nguyệt Trì Lạc từ từ bốc lên.
Tôi đây không nói, xem anh có thể như thế nào!
Miễn cưỡng ngáp một cái.
"Được rồi, em đi ngủ đây.....”
Dừng một chút, nhìn gương mặt của người đàn ông đã đen đi một nửa tâm tình trong lòng lại tốt lên, cô hôn lên mặt người đàn ông nào đó một cái, trong lúc hắn còn đang ngây ngẩn cô lấy tốc độ sét đánh chạy thật nhanh về phía phòng ngủ.
Đùa à!
Cô chọc hắn nổi giận không trốn thì đúng là ngu ấy à!
Nhưng cánh tay của Đông Phương Tuyết dường như còn nhanh hơn đã tóm gọn lấy cô.
Nguyệt Trì Lạc cả kinh quay đầu nhìn lại, ánh mắt xinh đẹp của người đàn ông nhướng lên, bên trong là hai ngọn lửa dường như muốn thiêu đốt tất cả.
"A Tuyết, em, muốn ngủ, để em ngủ đi....”
Con ngươi của người đàn ông nhíu lại, nụ cười đẹp tựa đóa hoa.
"A Lạc, anh chưa có nói cho em biết...Đàn ông là không thể trêu chọc, nhất là, sau khi trêu chọc xong lại nghĩ tới bỏ trốn…..”
Chết tiệt!
Cô nào có trêu chọc hắn?
"Không phải là chỉ hôn một cái sao? Vậy cũng gọi là trêu chọc?"
Nguyệt Trì Lạc không cam lòng nói.
Cô hôn hắn, vậy cũng gọi là trêu chọc?
Như vậy cũng có thể khiến nửa người dưới của hắn phát hỏa?
Trời ạ!
Bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, nếu cởi hết đứng trước mặt hắn, phải chăng mỗi ngày hắn đều phát hỏa?
Dường như biết Nguyệt Trì Lạc đang nghĩ cái gì, Đông Phương Tuyết không nhịn được vỗ vỗ đầu cô bất đắc dĩ nói:
"Nghĩ linh tinh cái gì, trừ em ra, còn ai có thể mê hoặc được anh?”
Nguyệt Trì Lạc tò mò:
"Em hôn anh, còn người ta cởi hết quần áo trước mặt anh, ai hấp dẫn hơn ai?”
Cô chỉ đơn thuần hôn anh một cái.
Hơn nữa còn là hôn ngủ ngon!
Người đàn ông này, có phải suy nghĩ nhiều quá hay không. . . . .
"A Lạc, em biết không, cho dù em chỉ ngoắc tay với anh, trong mắt anh, anh cũng sẽ không chống cự nổi lực hấp dẫn đấy!”
Huống gì là một cái hôn.
Còn dám trêu chọc hắn bằng một cái hôn đầy hấp dẫn.
Nguyệt Trì Lạc còn muốn giãy giụa, nhưng Đông Phương Tuyết không cho cô cái cơ hội đó.
Hắn dễ dàng vác cô lên vai, đi thẳng đến giường lớn trong phòng ngủ.
Nguyệt Trì Lạc sợ hãi kêu lên:
“Hôm nay em rất mệt!”
Cô và Đông Phương chiến tranh lạnh nửa tháng, nghĩ đến Đông Phương Tuyết bị cấm dục nửa tháng, có thể nghĩ là sẽ biết hắn giống như cầm thú rồi.
Rất lâu trước đây, Nguyệt Trì Lạc cũng đã biết Đông Phương Tuyết là mặt người dạ thú rồi!
Khi đó vẫn chưa xuyên qua đến hiện đại, vẫn còn đang ở thời cổ đại.
Đông Phương Tuyết của hiện tại, nhìn vào cũng có thể biết!
Nguyệt Trì Lạc sợ hãi giãy giụa hãi kêu la.
Đông Phương Tuyết đặt cô dưới cơ thể mình, gương mặt tuyệt mỹ này, nụ cười gian tà đó khiến cho vạn vật trong trời đất đều phải biến sắc.
"Muốn ngủ? Ngoan, cố đợi chút nữa. Anh sẽ không để em phải mệt mỏi....”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top