Chương 146: Đánh Thắng Lưu Manh, Đấu Với Tiểu Tam 9

ĐÁNH THẮNG LƯU MANH, ĐẤU VỚI TIỂU TAM 9

Hơi thốn một chút, cũng hơi khó chịu một chút, cộng thêm một chút nhức nhói. 

Qua hai ngày nữa thấy thái độ Đông Phương Tuyết vẫn lạnh nhạt như thế…. 

Nguyệt Trì Lạc cũng đã nổi bão. 

Vì thế, mỗi ngày đều bắt đầu đi sớm về trễ, không hề chờ đợi Đông Phương Tuyết nữa, cũng không hề quan tâm hỏi han hắn ăn cơm chưa. 

Không muốn để ý tới hắn nữa, cũng không muốn nghi ngờ hắn nữa. 

Cô nghĩ rằng, hắn có thể không thèm đếm xỉa tới mình, vậy hà cớ gì mình lại không thử cũng đừng cần ngó ngàng tới hắn.... 

Vì vậy, từ ngày đó về sau…..

Thái độ của Nguyệt Trì Lạc cũng lạnh nhạt thờ ơ, giống như đã quay trở về với bản tính hờ hững và xem nhẹ mọi thứ chung quanh mình như ban đầu. 

Cô nghĩ, hắn có thể vô lý nổi giận, vì sao cô lại không thể cứ vui thơi thỏa thích theo ý mình? 

Thời gian hai người về nhà càng ngày càng trễ. 

Kéo dài tới hôm nay, đến rạng sáng Nguyệt Trì Lạc mới về nhà, rốt cục Đông Phương Tuyết không nhịn nổi nữa đã bùng nổ. 

"Đi đâu?"

Giọng hắn lạnh lùng lanh lảnh vang lên trong căn phòng yên tĩnh, còn kèm theo cơn tức giận đang được đè nén. 

Nguyệt Trì Lạc chưa bao nghĩ tới, ngay tại trong căn nhà này lại có thể rơi vào tình cảnh như lúc này…. 

Thậm chí, chưa bao giờ nghĩ….

Có một ngày, trong ngôi nhà này lại khiến cho cô cảm thấy lạnh lẽo đến mức ấy… 

Sự ấm áp của hai nguời ở ngày xưa chỉ trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói, thật giống như những thứ ấy chỉ là một loại ảo giác. 

Nguyệt Trì Lạc hơi sững người lại, có vẻ như không ngờ Đông Phương Tuyết sẽ chủ động nói chuyện với mình. 

Vì thế nhướng mày hờ hững trả lời:

"Tùy tiện đi dạo một chút." 

"Tùy tiện đi dạo một chút là có thể đi tới trời sáng?" 

Ánh mắt Đông Phương Tuyết chiếu thẳng tới nhìn chằm chằm vào cô, thật là rất hùng hổ dọa người. 

Nguyệt Trì Lạc nhìn lại vào ánh mắt của hắn, không hề có ý nhường bước mà còn nở nụ cười….. 

Cười rất mỉa mai, cười rất châm chọc. 

Cô nói:

"Đông Phương Tuyết, vậy còn anh? Ngày nào cũng mãi tận đến đêm khuya mới về tới nhà, như vậy nên giải thích như thế nào đây?" 

Dụi dụi điếu thuốc trên tay, hắn thấy cô cười lạnh trong ánh mắt như có điều gì đó không rõ nói:

"Anh có xã giao." 

Bốn chữ này trong nháy mắt bỗng biến thành lời nói đùa thật khôi hài. 

"Xã giao?"

Cười nhạo một tiếng rồi Nguyệt Trì Lạc lạnh giọng nói:

"Anh có tiệc xã giao thì tôi cũng có bạn bè để vui chơi." 

Mỗi ngày hắn có thể đi xã giao đến tận sáng, còn cô thì không thể vui chơi với bạn bè đến sáng sao…..

Đêm nào cũng có xã giao, Đông Phương Tuyết coi cô là cái gì?

Đồ ngốc chắc? 

Đông Phương Tuyết hắn không phải là người phụ trách bộ phận quan hệ giao tiếp, đi xã giao cái giống gì? 

Hắn là tổng giám đốc, là ông chủ ‘Bự’, chẳng lẽ người dưới quyền không còn ai nữa hay sao? 

Tức giận trong lòng cuộn trào mãnh liệt, thiếu chút nữa đã không kiềm chế phần oán giận đó. 

Nguyệt Trì Lạc tự nói với chính mình, phải bình tĩnh phải bình tĩnh! 

Mình không thể, cũng không muốn mất khống chế ở trước mặt hắn. . . . . 

Nếu mình như vậy thì ngay cả bản thân mình cũng sẽ thấy chán ghét. 

Cho nên, không thể! 

Thả chiếc túi xách trong tay xuống, Nguyệt Trì Lạc dằn lại cơn buồn bực quay người bỏ đi thẳng về phòng ngủ. 

Đông Phương Tuyết từ phía sau vươn tay tới giữ chặt cánh tay cô, giọng nói nặng nề còn mang theo sự uy nghiêm không cho phép cãi lại:

"Nguyệt Trì Lạc, không được đi gặp hắn nữa!" 

‘Hắn’ là ý nói Lệnh Hồ Ly ư? 

Nguyệt Trì Lạc nhíu mày muốn hất bàn tay hắn ra nhưng phát hiện có cố sức thêm cũng chỉ uổng công vô ích. Vì thế, lạnh nhạt đứng im không giãy dụa nữa.

Dù sao hắn cũng không có khả năng làm cô bị thương. 

"Em đi gặp ai đó là quyền tự do của em, người ngày nào cũng có vô số scandal được đưa lên đầu đề như anh thì có tư cách gì quản em? ‘Hắn’ mà anh nói muốn ám chỉ là ai? Là cậu ba nhà họ Lệnh sao?" 

Nói đến khúc sau, giọng Nguyệt Trì Lạc không tự giác kèm theo phần tủi thân xen lẫn sự sắc bén:

"Đông Phương Tuyết! Chẳng lẽ anh nuôi dưỡng bồ nhí được còn em thì không thể đi ngoại tình sao?" 

Cô lại còn dám nói hắn nuôi dưỡng bồ nhí…. 

Toàn thân Đông Phương Tuyết cứng đờ, bàn tay đang giữ cánh tay Nguyệt Trì Lạc không tự giác càng dùng thêm sức, từng ngón tay thon dài cũng trở nên trắng bệch.

Sức lực đó, như là dốc hết toàn sức vậy. 

Cuối cùng, hắn cúi đầu cười rộ lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, vô cùng trào phúng, vô cùng tự nhiên. 

"Nguyệt Trì Lạc, lương tâm em bị chó tha rồi có phải hay không hả?"

Nói xong hắn vươn tay ôm cô siết chặt vào lòng. 

Cảm nhận được sự rung động từ lồng ngực hắn, Nguyệt Trì Lạc xoay người lại nghiến răng nghiến lợi nói:

"Anh cười cái gì chứ?" 

Đông Phương Tuyết vẫn tiếp tục cười nói:

"Anh cười tại vì em ngốc." 

"Anh mới ngốc ấy, cả nhà anh đều là đồ ngốc!"

Nguyệt Trì Lạc đã nổi điên rồi.

"Cả nhà anh cũng chỉ có em."

Trong chớp nhoáng ánh mắt Đông Phương Tuyết mang theo chút buồn bã ảm đạm. 

Cả nhà hắn đều đang ở cái thời không xa xôi kia, phụ vương mẫu hậu hắn cũng đã hóa thành cát bụi. 

Hắn từ cổ đại xuyên không tới, người huynh đệ duy nhất của hắn cũng đã bị Nguyệt Trì Lạc giết chết. 

Đối với Đông Phương Tuyết hiện nay mà nói thì cả nhà hắn, cả thế giới của hắn gần như chỉ có mỗi mình Nguyệt Trì Lạc mà thôi. 

Nghĩ đến đây, hai tay hắn đang đặt ở trên eo cô vô ý thức càng siết chặt hơn….. 

Hắn nhỏ giọng nói:

"A Lạc, hãy tin anh..…" 

Cô không muốn hoài nghi, nhưng làm sao có thể tin tưởng hắn đây? 

Nói tới đây, hai người đều có chút thương cảm, cảm xúc cũng sa sút hẳn đi. 

Qua hồi lâu, Nguyệt Trì Lạc mới phá vỡ trầm mặc….. 

Tuy có chút không tin, có chút kỳ quái nhưng cô vẫn nhịn không được mở miệng hỏi:

"Cái người được đăng lên đầu trang báo với anh ở bên ngoài là ai, thật không phải là người tình của anh sao?" 

Nếu không phải của hắn, vậy tại sao Nam Cung Huyên lại đến tìm mình? 

Huống hồ, tờ báo đó cùng câu chuyện vào buổi chiều đó là do Nguyệt Trì Lạc tận mắt thấy, chính tai nghe…. 

"Nguyệt Trì Lạc!"

Giọng Đông Phương Tuyết có phần hơi nổi giận, xoay người cô lại để mặt hai người đối diện với nhau, hắn nghiêm mặt nói:

"Anh chỉ có em, cuộc đời này của anh cũng chỉ biết có mỗi mình em, chẳng lẽ em còn không tin điều đó sao?" 

Tuy nói vợ chồng sống chung thì phải tin tưởng lẫn nhau. 

Nhưng ở trong cái thế giới vàng thau lẫn lộn này, đâu đâu cũng đều là nuôi dưỡng người thứ ba…. 

Huống chi Đông Phương Tuyết là người đẹp trai giàu có như vậy, bên ngoài có thiếu gì người đẹp muốn lôi kéo. 

Bọn họ cùng nhau vượt qua bao nhiêu chông gai khó khăn, sinh ly tử biệt. 

Tình yêu của bọn họ có thể vượt qua giữa sống và chết, vượt qua thời không. 

Nhưng mà, tình yêu này lại không vượt qua nổi sự tầm thường nhất. 

Không phải là Nguyệt Trì Lạc không biết điểm này, nhưng tư tưởng của người trẻ tuổi thì lúc nào cũng không kiên định và rất nhạy cảm….. 

Đôi khi, có lẽ vượt qua nổi sự sống và cái chết nhưng duy nhất chỉ không chịu nổi sự hiềm nghi và không tin tưởng, càng thêm không chấp nhận được chuyện bị người yêu phản bội!

Cuộc sống bình thường nhạt nhẽo như hiện nay, có thật sẽ là thứ mà Đông Phương Tuyết thích không? 

Nếu như hắn đã chán ghét muốn có người tình riêng ở bên ngoài, Nguyệt Trì Lạc cô thật ra cũng không đành lòng trách hắn…. 

Cô sợ cái gì, còn không phải sợ Đông Phương Tuyết chịu không nổi cuộc sống vô vị thế này ư, một người nếu như tâm không ổn định thì sẽ sa vào sự mệ hoặc của ai đó ngay. 

Cô thấy khó chịu, cô không thoải mái, nhưng cũng không có cách nào khác…. 

"Đông Phương Tuyết, sự tin tưởng không phải chỉ nói một đôi lời ngoài miệng đơn giản như vậy, sao anh không tự nhìn lại xem mình đã làm những chuyện gì? Có câu ‘không có lửa thì làm sao có khói’, nếu thực sự không có chuyện này, vậy tại sao mỗi ngày anh được đăng lên đầu bài báo với người con gái đó?" 

"Em thật sự rất muốn một lòng một dạ tin tưởng anh, nhưng là anh….Chính anh đã tự mình phá hủy đi sự tin tưởng của em….." 

"Anh và người con gái khác được đăng lên báo trang đầu, tuy rằng ở phần sau cũng không có gì đáng nói, nhưng chuyện lần này chính anh đã đích thân bảo người ta giấu nhẹm nó đi. . . ." 

"Điều này nói rõ cái gì? Anh đang lo lắng? Lo sợ em biết hay là bị chột dạ?" 

"Còn để cho người con gái khác tới tìm em…. Đông Phương Tuyết, anh nói xem, những chuyện mà anh làm có chuyện nào có thể khiến cho em tin tưởng được không?" 

Hắn không nên cười với người con gái đó, lại còn cười dịu dàng như vậy, hơn nữa Nguyệt Lạc Trì còn tận mắt nhìn thấy hắn cười với người con gái kia rất thân mật và ngọt ngào, chẳng lẽ đều là giả hay sao? 

Còn có, cuộc điện thoại kia nữa… 

Và cách xưng hô thân mật mà hắn dành cho người con gái đó… 

Nếu như không phải vậy, thì tại sao hai người lại nói chuyện thân thiết đến thế chứ? 

Đông Phương Tuyết thân mật với người con gái khác như vậy, bảo sao cô có thể không hiểu sai? 

Nói xong Nguyệt Trì Lạc cắn cắn môi, giọng yếu dần đi:

"A Tuyết, cuộc sống vô vị như thế này, có thật là điều mà anh muốn không?" 

Đột nhiên không thể xác định được. 

Vốn là một người đàn ông liếc mắt nhìn xuống chúng sinh. 

Vốn là một vị Đế vương cai quản cả thiên hạ. 

Vốn là một người không nhiễm chút bụi trần, nhưng vì bị lây nhiễm trong không gian thế tục này, mà hôm nay chỉ có thể cùng mình ẩn náu tại một thế giới phức tạp để sống những ngày nhạt nhẽo như nước. 

Một người đàn ông tài hoa tuyệt đỉnh, phong độ điển trai như thế, cô thật có thể giữ chân được sao? 

Nhớ đến chàng trai thường hay mặc một bộ quần áo màu trắng, đầu đội vương miện vàng, nhớ đến chàng trai chỉ cần vung bàn tay lên là có thể quyết định sinh tử của người khác, nhớ đến nốt Chu Sa diễm tuyệt ở giữa hai hàng lông mày, nghĩ tới những thứ này bỗng nhiên Nguyệt Trì Lạc cảm thấy rất khó chịu, trái tim cũng nhói lên vô cùng đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top