Chương 138: Đánh Thắng Lưu Manh, Đấu Với Tiểu Tam 1
ĐÁNH THẮNG LƯU MANH, ĐẤU VỚI TIỂU TAM 1
Vào một ngày thời tiết trời trong nắng ráo, xen lẫn ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Nguyệt Trì Lạc lười biếng ngồi vùi ở ghế sofa xem phim truyền hình trên đài Mang Quả để giết thời gian.
Thật ra thì kể từ sau khi kết hôn với Đông Phương Tuyết, cô vẫn luôn có một cuộc sống của người phụ nữ cao quý ăn không ngồi rồi.
Cuộc sống an nhàn như vậy đã trôi qua được một thời gian, trong đó thỉnh thoảng cũng sẽ có hoang mang, sẽ có mê mang mờ ảo, mê man về sự chém giết đẫm máu của nửa đời trước rốt cuộc là chân thật hay là hư cấu, hoặc cũng có thể, những thứ này thật ra chỉ là một giấc mộng?
Mà sau khi tỉnh mộng, cô không phải là đặc công hay sát thủ gì đó nữa mà cô chỉ là Nguyệt Trì Lạc, chỉ là một người phụ nữ bình thường, chỉ là vợ của Đông Phương Tuyết!
Đông Phương Tuyết.
Khi trong đầu thoáng hiện ra cái tên Đông Phương Tuyết này, Nguyệt Trì Lạc không kiềm được đã nhếch môi cười.
Trong lòng mỗi người đều có một người quan trọng của riêng mình, và mỗi khi bạn nghĩ đến người đó thì bạn sẽ không tự giác được mà trên môi nở một nụ cười thật ngọt ngào, ánh mắt sáng ngời và ấm áp, sự mềm mại ấm áp đó được len lỏi vào trong lòng, cảm giác này quả thực rất kỳ diệu.
Nên biết rằng, dù là bản thân Nguyệt Trì Lạc hay là khi Nguyệt Trì Lạc đã trở thành vợ của Đông Phương Tuyết, hai mẫu người này đều nhất định là không bình thường.
Khi đó...
Nguyệt Trì Lạc đã nghĩ rằng, có thể cùng Đông Phương Tuyết sống một cuộc sống bình lặng như vậy cho đến suốt đời.
Cho nên khi mọi thứ kéo tới mới có thể không kịp trở tay như thế.
Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, lại còn là một dãy số xa lạ.
Tầm mắt nhìn lướt qua trên màn hình, Nguyệt Trì Lạc uể oải nhận điện thoại:
"A-lô, Nguyệt Trì Lạc xin nghe. . . ."
20 phút đồng hồ sau cô có mặt tại Starbucks, và nửa tiếng sau đó. . . . .
"Đông Phương Tuyết vốn không hề tự nguyện sống chung với cô, ngay cả một buổi hôn lễ bình thường anh ấy cũng không muốn tổ chức cho cô, tại sao cô còn phải một lòng muốn chiếm lấy anh ấy? Nếu không phải vì cô là phó tổng giám đốc Lạc Tinh thì tổng giám đốc đã một cước đá bay cô từ lâu rồi. . . . . ."
Nguyệt Trì Lạc và Đông Phương Tuyết quả thực là không có tổ chức hôn lễ, chỉ có được chứng nhận đơn giản, hơn nữa lại còn là được chứng nhận bí mật.
Nhưng không ngờ, một chuyện như không có tổ chức hôn lễ, lại biến thành lý do để người khác gây chia rẽ tình cảm của họ.
"Im lặng tức là đồng nghĩa với thừa nhận? Này, sao cô không lên tiếng?"
Cô gái nọ chớp chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không biểu cảm nhưng có một loại đơn thuần và cố chấp của Nguyệt Trì Lạc.
Trên môi Nguyệt Trì Lạc vẫn giữ ý cười thản nhiên như từ đầu đến giờ.
Cô thật không ngờ, trong cuộc đời của mình lại có thể gặp gỡ Tiểu Tam.
Chậc….chậc.
Cô vừa cảm thấy mới mẻ, nhưng bởi vì mục tiêu của đối phương là Đông Phương Tuyết vì thế lại cảm thấy có chút không thú vị.
Dù sao đó cũng là A Tuyết của cô.
Cùng lúc bị hai loại cảm xúc tập kích, khiến cho trong lòng cô dâng lên một luồng hỏa khí không tên.
Cô nheo nheo mắt, cắt ngang lời của cô gái đang nói không ngớt miệng kia:
"Tôi không muốn nghe cô nói nhảm."
Ý của Nguyệt Trì Lạc là:
Cô có thể đi rồi!
Thế nhưng cô gái ấy lại không thèm đếm xỉa đến ẩn ý của Nguyệt Trì Lạc, bưng lên cà phê bình tĩnh thong thả nhấp nhẹ một hớp:
"Tôi biết lời như thế thì không có ai muốn nghe, nhưng mong cô hãy nghe tôi nói hết trước đã."
Lại còn xem nhẹ ý kiến của mình?
Chậc, cũng đúng, người ta có chuẩn bị mới tới, làm sao có thể bị ba hai câu nói của mình đuổi đi chứ?
Nguyệt Trì Lạc nguy hiểm híp híp mắt.
Cô là một sát thủ, là đặc công, chứ không phải là quý bà vô công rỗi nghề giống như bề ngoài hiện nay!
Cô cũng từng giết người vô số.
Sự chết chóc đẫm máu đã ăn sâu vào trong máu, luyện thành một con người lạnh lùng và ngoan tuyệt.
Nếu như là ngày trước, cô sẽ không chút do dự mà giết chết cô ta.
Nhưng hiện tại, cái loại máu tanh đó đã được thời gian dài mài mòn rèn luyện, bị cô ẩn nhẫn che giấu rất tốt.
Nhìn cô gái ở đối diện vẫn đang lảm nhảm, trong đầu Nguyệt Trì Lạc thoáng qua một tia sát khí.
Cô cũng có ý nghĩ muốn giết người con gái này, nhưng cảm thấy thực sự không đáng giá.
Muốn cô ra tay, vẫn chưa có ai trả nổi được giá tiền này.
Rũ xuống hàng mi, khẽ nhấm một hớp cà phê, Nguyệt Trì Lạc ngược lại tập trung tinh thần cao độ để nghe cô bé ở đối diện đang lải nhải không ngừng miệng, giảng đạo lý về ‘chuyện tình yêu’ của Đông Phương Tuyết chồng của Nguyệt Trì Lạc cô cùng với người phụ nữ khác.
Thay lòng đổi dạ?
Lâu ngày sinh tình?
Đông Phương Tuyết sẽ thay lòng đổi dạ?
Đông Phương Tuyết sẽ yêu thương người khác?
Một người đã vì mình mà ngay cả mạng cũng không cần, nay lại phản bội mình?
Nếu như Đông Phương Tuyết cũng không thể tin nổi, vậy thì trên đời này còn ai có thể tạo được lòng tin cho cô nữa?
Nghĩ tới đây, đột nhiên Nguyệt Trì Lạc không còn hứng thú để nghe tiếp nữa.
Nhếch môi cười lạnh, cô không nhiệt tình nhưng cũng không mình để sao lãng ngắt lời người đối diện:
"Thưa cô, chuyện cười mà cô kể chẳng buồn cười chút nào. . . . . ."
Chuyện cười!
Đông Phương Tuyết có người phụ nữ khác, vậy mà theo ý cô ta đây chỉ là một chuyện cười!
Một người đàn ông có thể sánh như một vị Thần, lại đi ngoại tình?
Không phải Nguyệt Trì Lạc không tin Đông Phương Tuyết sẽ thay lòng, mà là không tin Đông Phương Tuyết đi ngoại tình.
Một người kiêu ngạo như vậy, dù cho có muốn thay lòng thì cũng sẽ đường đường chính chính mà làm, tuyệt đối sẽ không phản bội mình vụng trộm lén lút đi ngoại tình!
Cô bé ngồi đối diện sững sờ ngơ ngác, nhìn lên nhìn xuống liếc mắt đánh giá Nguyệt Trì Lạc, sau đó nhíu nhíu đôi lông mày đậm đen:
"Cô đúng là rất xinh đẹp. . . . ."
Trong lời nói mơ hồ còn có thể nghe ra một chút ghen tỵ:
"Có điều, có xinh đẹp cỡ nào đi nữa, bất kể là người hay là đồ vật, nhìn lâu cũng sẽ thấy chán. . . . ."
"Cho dù trước kia tình cảm cô và A Tuyết rất tốt, nhưng cô có nghĩ tới hay không, cái loại tình yêu này nọ này cũng có thời hạn bảo đảm chất lượng, khi thời hạn bảo đảm chất lượng đã hết, còn dư lại cũng chỉ có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, sự hấp dẫn ở bên ngoài quá lớn, có những người đàn ông không phải là họ không thể ly hôn, mà là vụng trộm mới cảm thấy kích thích. . . . . ."
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày:
"Vụng trộm mới cảm thấy kích thích?"
Cô gái cười khẩy nói tiếp:
"Tục ngữ từ xưa có câu: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng trộm. Đàn ông, không phải đều là như vậy sao?"
"Cô cho rằng, A Tuyết và những đàn ông khác sẽ có chỗ khác nhau ư?"
Câu nói sau cùng của cô gái vừa dứt, thì Nguyệt Trì Lạc cũng thoáng nhíu nhíu mày.
A Tuyết?
Đó là tên gọi thân mật chỉ dành riêng cho cô, nay lại có thể dễ dàng bị người khác lấy ra gọi như thế?
"Có lẽ trước kia A Tuyết yêu cô cho nên mới phải bằng lòng đăng ký kết hôn với cô, nhưng bây giờ rất rõ ràng, người anh ta yêu chính là chị tôi. Nếu như không yêu, sao có thể ngầm cho phép những lời đồn đãi của nhân viên trong công ty nói chị tôi là một người bạn đặc biệt khác? Nếu như không yêu, trước kia mỗi khi xã giao tiệc tùng dẫn theo bên cạnh đều là thư ký, nhưng bây giờ tại sao lúc nào cũng dẫn theo chị tôi đi?"
"Anh ta chưa bao giờ dẫn theo cô tham gia bất kỳ hoạt động công chúng nào, điều này nói rõ anh ta vốn không hề muốn công khai có quan hệ với cô. Nếu không phải bởi vì các ngươi đã có đăng ký kết hôn, cô nói xem, A Tuyết còn thèm muốn trở về căn nhà kia của các người sao?"
Nghe cô gái nọ nói một tràng giống như đọc thuộc lòng lời kịch, Nguyệt Trì Lạc thầm cười ở trong lòng.
Ngầm cho phép?
E là A Tuyết căn bản cũng lười đi tranh cãi rồi phải giải thích chăng?
Về phần tiệc tùng xã giao.
Cái này thì có thể đại biểu cho cái gì chứ?
Nghĩ tới đây, trên gương mặt tuyệt mỹ của cô hiện lên nụ cười nhợt nhạt như không có gì đáng kể.
Nhưng trong lòng mơ hồ như đang bốc hỏa.
Cuối cùng vẫn là, đã nổi giận rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top