Chương 133: Giang Sơn Như Vẽ Cũng Không Bằng Nụ Cười Tươi Như Hoa Của Nàng 3

GIANG SƠN NHƯ VẼ CŨNG KHÔNG BẰNG NỤ CƯỜI TƯƠI NHƯ HOA CỦA NÀNG 3

Cung nữ cả kinh, vội vàng nói:

"Nương nương, đây là phần tâm ý của bệ hạ, nương nương người hãy uống đi." 

Bệ hạ?

Đông Phương Tuyết? 

Nguyệt Trì Lạc càng thêm không vui, hừ lạnh nói:

"Không đem đi? Được, vậy ngươi hãy tự mình uống hết đi." 

Cung nữ vội vàng quỳ xuống, dường như cũng gần muốn khóc:

"Nô tỳ không dám, nương nương người đừng làm khó nô tỳ." 

"Ta làm khó ngươi?" 

"Nếu nương nương không uống thuốc, thì cái mạng nhỏ của nô tỳ cũng khó giữ được." 

Nhíu lông mày, Nguyệt Trì Lạc nói:

"Ngươi mất mạng, chuyện đó liên quan gì đến ta?" 

". . . . . ." 

Cung nữ nghẹn lời, thầm nghĩ:

Vị nương nương này cũng thật ác độc. 

Nhìn sắc mặt Nguyệt Trì Lạc tái nhợt, cung nữ quyết định lay động tâm tình, nói rõ chân lý. 

"Mạng nô tỳ thấp hèn, mất mạng là chuyện nhỏ, nhưng nếu nương nương không uống thuốc, đến lúc gặp chuyện không may chỉ có thể là nương nương, cho nên nương nương hãy vì mình mà suy nghĩ, tốt nhất vẫn nên uống chén thuốc này đi." 

Tuy lời nói lên giọng này cũng đủ đem cung nữ đi chém đầu, nhưng cuối cùng Nguyệt Trì Lạc đã bưng lên chén thuốc. 

Nói cho cùng nàng vẫn là sợ chết, càng sợ linh hồn thân thể đã chết muốn quay lại hiện đại cũng không trở về được nữa. 

Mặc dù sẽ không tha thứ Đông Phương Tuyết, nhưng cũng hy vọng cùng hắn thở chung bầu không khí của thế giới này. 

Chứ không phải linh hồn trở lại cái thế giới đối với nàng mà nói chỉ chứa đầy bóng tối và máu tanh. 

Bưng chén thuốc, Nguyệt Trì Lạc trầm ngâm một lúc, rồi nói:

"Hoàng thượng bảo ngươi đưa tới?" 

"Hồi nương nương, hoàng thượng phân phó nô tỳ phải chăm sóc nương nương thật tốt, nô tài không dám sơ suất." 

Có đoạn thời gian mỗi ngày đều uống thuốc, uống đến nỗi mỗi lần Nguyệt Trì Lạc vừa nhìn thấy chén thuốc đen sì sì, miệng sẽ không tự giác ngậm chặt, há cũng không há nỗi, dạ dày cũng bắt đầu chua chua, cái đắng này cũng thật không phải là khó chịu bình thường. 

Nguyệt Trì Lạc nín thở, bưng chén thuốc uống một hơi cạn sạch. 

Mùi vị này không đắng, chát chát rất kỳ quái, còn có chút thoang thoảng mùi máu tươi? 

Mùi máu tươi?

Nguyệt Trì Lạc cả kinh, tại sao lại có mùi máu tươi? 

"Nương nương?"

Cung nữ nhỏ giọng gọi. 

Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh lại, cầm chén thuốc đưa cho nàng, khoát tay áo nói:

"Ngươi đi xuống trước đi." 

"Dạ." 

Buổi tối, bóng đêm như mực, từng vệt sao sáng cô đơn lơ lững giữa bầu trời. 

Nguyệt Trì Lạc đuổi đi hết cung nữ, một mình đứng ở cửa điện Lạc Tinh, cảm giác được hiện tượng chung quanh không có người giám thị, chế nhạo cười cười.

Vận khí bay lên giữa không trung, định sử dụng khinh công chạy trốn, nhưng ngực lại đau đớn kịch liệt, một chút sức lực cũng nhấc không lên, từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống mặt đất. . . . . .

Ngay vào thời điểm sắp ngã xuống, nàng sử dụng hết toàn bộ nội lực muốn đứng vững thân thể, trong lồng ngực lại giống như có mũi dao nhọn đâm vào đau buốt, tiếp theo có mùi máu tươi bốc lên, nàng ‘phốc’ một tiếng, phun ra một ngụm lớn máu tươi tím đen. 

Lấm tấm nhiều vệt máu từ giữa không trung phun xuống, mang theo tia sáng đỏ cực kỳ quỉ dị. 

Thân hình mảnh khảnh giống như lá rụng trôi dạt, như lông vũ mềm mại ở giữa không trung chậm rãi rơi xuống, mang theo cảm giác vô lực nặng nề. 

Nàng có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly ở trong tích tắc đó xuất hiện ánh mắt cô đơn cùng tang thương nhưng đau đớn của hắn. 

Không có ngã xuống như mong đợi, ngược lại rơi vào một vòng ôm ấm áp. 

Nguyệt Trì Lạc mở to mắt, đến khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Đông Phương Tuyết thì cau mày lại. 

Lòng chợt mềm hẳn đi, ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc, Nguyệt Trì Lạc muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa há miệng thì máu loãng cũng không chịu khống chế mà từ trong miệng phun trào ra. 

Nhìn thấy ánh mắt khủng hoảng cùng bờ môi run rẩy của Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc rất muốn cười, vì vậy cũng cố kéo ra một nụ cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn. 

"A Lạc. . . A Lạc. . . . . ." 

Cuối cùng, vào lúc ý thức Nguyệt Trì Lạc bắt đầu mông lung, cảm thấy có rất nhiều người tới. 

Tới tới lui lui ở bên tai nàng xôn xao nói gì đó, còn có người đổ loại thuốc đắng chát cho nàng. 

Nàng cưỡng ép mình phải uống hết, nhưng toàn thân không thể nhúc nhích. 

Cảm giác đó rất khó chịu, cứ như có gì đó siết chặt cổ họng nàng, muốn há miệng một chút cũng thấy khó khăn. 

Giây phút đó, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy sinh mạng gần như suy kiệt, mạng sống sắp sửa mất đi. 

Nàng bắt đầu hoảng sợ, càng hoảng sợ hơn khi cảm thấy linh hồn mình đang từ từ tách rời thể xác. 

Sau đó nàng mông lung lơ lửng, nhìn thấy được Đông Phương Tuyết hắn đang canh giữ trước thân thể của nàng, một dung nhan tuyệt thế bây giờ lại tiều tụy đến mức không thể nói nên lời.

Trong đôi mắt xinh đẹp là phần tình cảm sâu đậm còn mang theo niềm đau khổ đến cực độ, thỉnh thoảng trong con ngươi màu tro lạnh trống rỗng của hắn còn xẹt qua một tia tuyệt vọng khiến cho Nguyệt Trì Lạc nhất thời chấn động. 

Nàng muốn níu kéo lấy hắn, tay lại giống như hư không xuyên qua giữa thân thể hắn. 

Nàng gần như sắp khóc, nếu như sớm biết sinh mạng mình trôi qua nhanh như thế, nàng nhất định sẽ vô cùng quý trọng mỗi một giây một phút ở bên cạnh hắn, quý trọng mỗi một dáng vẻ tươi cười của hắn.

Khi cái chết cận kề, cái gì là tha thứ hay không đều không còn quan trọng nữa. 

Nàng không muốn đợi đến khi thật sự chết rồi mới hối hận. 

Đông Phương Tuyết trông chừng thân thể nàng, hắn cứ ngồi như vậy canh giữ nàng. 

Thỉnh thoảng thấy hắn nhìn sang bên cạnh mình, tiếp theo lại thay đổi vị trí thân thể lên phía trên, nhưng mi mắt như vẽ lại càng nhíu chặt hơn. Lòng nàng như bị ai cào xé vô cùng đau đớn, Nguyệt Trì Lạc biết, hắn nhất định nhất định là đã cảm nhận được! 

Sau đó, Long Khuynh Anh đến, trên tay hắn bưng chén thuốc đang từ từ tỏa ra hơi nóng. 

Nguyệt Trì Lạc chứng kiến A Tuyết nàng yêu nhất đã tổn hại triều cương, tổn hại dân chúng, tự lấy máu trong tim mình làm thuốc dẫn, cho nàng uống cái loại thuốc đắng chát còn kèm theo thoang thoảng mùi máu tươi. 

Thì ra mùi máu tươi đó không phải của ai khác, mà chính là máu trong tim hắn! 

Trên lồng ngực tráng kiện, mỗi một vết đao ngổn ngang đều như rạch nát lòng nàng. 

Đau đớn như thế, đau đến nát tim nát phổi. 

"A Tuyết. . . A Tuyết. . . . . ." 

Nàng không nên tức giận, nàng cũng không nên trách hắn. 

Nếu lúc này mà vẫn còn không hiểu được tình cảm của Đông Phương Tuyết, vậy thì nàng mới thật sự là một kẻ đần độn. 

Nếu hắn không yêu nàng, làm sao có thể lấy máu trong tim làm thuốc dẫn cứu nàng? 

Nếu hắn không yêu nàng, làm sao có thể bỏ lại quốc gia đại sự, một tấc cũng không rời canh giữ nàng? 

Nếu hắn không yêu nàng, làm sao có thể tuyệt vọng đến như vậy? 

Long Khuynh Anh nói:

"Chủ Thượng. . . . . ." 

Giọng Đông Phương Tuyết khàn khàn, vội vàng cắt ngang lời hắn:

"Đi ra ngoài." 

Hắn nhất định là sợ phải nghe được tin xấu từ miệng Long Khuynh Anh, cho nên mới vội vàng ngắt lời hắn. 

Hắn căn bản không có dũng khí đối mặt, đối mặt với sự ra đi của nàng. 

"A Tuyết!"

Nguyệt Trì Lạc gọi to tên hắn đến khàn cả cổ họng, thanh âm xuyên qua vang vọng ở trong phòng, nhưng làm thế nào cũng không truyền tới trong tai Đông Phương Tuyết. 

Đây chính là khoảng cách, khoảng cách của sự sống và cái chết. 

Khoảng cách vĩnh viễn sẽ không có cơ hội cùng xuất hiện. 

Mình nhất định nhất định không thể rời đi, Nguyệt Trì Lạc ở trong lòng tự nói với mình. 

Nàng làm sao có thể bỏ lại hắn mà đi đây? ! ! 

Làm sao có thể? 

Long Khuynh Anh lại nói:

"Chủ Thượng, Khuynh Anh vô năng bất lực?" 

"Vô năng bất lực?"

Bờ môi Đông Phương Tuyết có chút run, hắn túm lấy cổ áo của Long Khuynh Anh, ngón tay trắng bệch, toàn thân đều đang phát run:

"Cái gì gọi là vô năng bất lực? Tại sao lại vô năng bất lực? Cái Bát bằng vàng đâu? Có phải còn cần máu trong tim hay không? Đến đây lấy đi, mau đến lấy đi ——"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top