Chương 123: Chiến Tranh Bùng Nổ 1


Nhưng mà, Nguyệt Trì Lạc cười khổ một cái, tay bụm lấy ngực có chút run rẩy.

Bàn tay mảnh khảnh của nàng hung hăng siết chặt trở nên trắng bệch nhưng nàng không cảm thấy đau, nàng làm sao không muốn cùng tiến cùng lui với A Tuyết chứ?

Nhưng nàng bất kỳ lúc nào cũng khó giữ được tính mạng, có tư cách gì để nói đây?

Nàng từng nói qua với A Tuyết, nếu như ngươi cưới người khác vậy hãy chuẩn bị tốt mất đi ta.

Nhưng nàng bây giờ thật sự có chút mê man rồi.

Thôi được, cứ như vậy đi.

Nàng không có tư cách can thiệp vào, vậy thì tất cả đều giao cho Đông Phương Tuyết xử lý thôi.

Cưới hay không cưới, đều là sự lựa chọn của hắn.

Nàng có thể không chấp nhận, nhưng không có tư cách ngăn cản.

Nếu như nàng còn có thời gian, nàng nhất định sẽ ngăn cản, nhưng bây giờ...

Nàng cười khổ, bỗng nhiên cảm thấy vô lực mà xót xa.

Nguyệt Trì Lạc ngẩng đẩu liếc mắt nhìn Thập Thất, cười bất lực, nói:

"Thập Thất, có một số việc ngươi sẽ không hiểu, cũng không phải là ta không muốn ngăn cản, ta chỉ cảm giác mình không có tư cách đó, nếu như hắn thật muốn cưới, ta có thể không chấp nhận, nhưng lại không thể ngăn cản."

Nàng bất lực vô cùng, đối mặt với cuộc hôn nhân như vậy cùng sinh mạng từ từ mất đi.

Giờ phút này sinh mạng nàng mỏng manh, tựa như hoa trong kính, trăng trong nước, nàng sờ không tới chỉ có thể mặc cho nó từ từ biến mất.

Thập Thất lắc đầu một cái, có chút bướng bỉnh:

"Em vẫn không hiểu, cái gì người cũng không nói, không có ai là con sâu trong bụng của ai, người không chịu nói ra thì ai có thể hiểu được đây?"

Những lời của Thập Thất thật sâu sắc, cứ như vậy tuôn ra làm lòng nàng đau nhói.

Nguyệt Trì Lạc vô lực nhắm chặt mắt, sắc môi tái nhợt nhấp nhẹ, như đang cố gắng chịu đựng cái gì.

Thập Thất tức giận trừng mắt nhìn nàng, không phát hiện ra sự khác thường của nàng, lướt qua xoay người rời đi.

Đợi Thập Thất đi xa, lúc này Nguyệt Trì Lạc mới 'Phốc' ra một tiếng, phun một ngụm máu tươi thật lớn.

Màu máu không tươi giống như người bình thường, ngược lại cực kì đen ngòm, có nhiều đốm lấm tấm dính lên làn váy nàng, tựa như đóa hoa nở rộ quỷ dị mà cô độc.

Nguyệt Trì Lạc bụm miệng lại, mười ngón tay đâm chặt vào da thịt.

Trong cơ thể như có nghìn vạn con kiến đang gặm cắn nàng, từng bước di chuyển ở bên trong, từ trong ra ngoài, từng chút một cắn nuốt máu thịt của nàng.

Loại cảm giác này khiến nàng cảm thấy đau đến không muốn sống!

Xế chiều, Đông Phương Tuyết từ Hoàng cung trở về.

Nguyệt Trì Lạc ngồi dựa vào trên tảng đá, cứ như vậy nhìn hắn.

Nhìn hắn cười, từng bước một đi gần về phía nàng.

Nguyệt Trì Lạc bỗng nhiên toét miệng cười thoải mái, khoe ra hàm răng trắng sáng, dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt.

Nàng giang hai cánh tay nghênh đón hắn, thời điểm ôm hắn, nàng cảm thấy rất an tâm:

"A Tuyết, ngươi đã trở về."

Khe khẽ nói một câu, đó là câu mà A Dạ vẫn từng nói với nàng, bây giờ A Tuyết ở đây nói với nàng.

Hiện tại, nàng chờ hắn, giống như trái tim chân thật này nghênh đón hắn, bây giờ mới phát hiện, thì ra mình cũng lệ thuộc vào hắn như vậy.

Đông Phương Tuyết ôm chầm lấy nàng, thở dài thỏa mãn:

"A Lạc, có nàng, chỗ này của ta."

Hắn kéo tay nàng, đặt lên ngực của mình, cười hài lòng:

"Ta rất thỏa mãn."

Cảm giác lồng ngực dưới bàn tay nhảy động, Nguyệt Trì Lạc cười cười, hàng lông mi thon dài khẽ lay động:

"Có làm khó dễ ngươi hay không? Ngươi dự định làm thế nào?"

Hoàng đế có làm khó dễ ngươi hay không?

Đông Phương Tuyết nhìn nàng, cười như không cười:

"Nàng cho là ta sẽ chịu áp lực của ông ấy mà cưới Long Uyển Nhi sao? A Lạc, ta nói rồi, đời này cũng chỉ biết có mình nàng."

Nói xong, cưng chiều sờ sờ tóc nàng:

"Trong khoảng thời gian này ta sẽ bảo Tiêu Mặc đi theo bảo vệ nàng."

Không có nói gì nhiều, chỉ một câu như thế.

Nhưng nghe hắn nói như vậy, trong lòng Nguyệt Trì Lạc biết chiến tranh giữa hắn và Đông Phương Tường xem như chính thức bắt đầu, vội vàng cự tuyệt:

"Không cần, để Tiêu Mặc đi theo ngươi đi, với tình huống này, ngươi so vơi ta nguy hiểm hơn nhiều."

Không có Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết còn có thể đoạt vị.

Không có Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc ngoại trừ báo thù cái gì cũng không làm được.

Thời điểm này, Đông Phương Tuyết so với Nguyệt Trì Lạc nguy hiểm hơn nhiều.

Đông Phương Tuyết cười cười không nói, lông mày như tranh vẽ hơi nhướng lên, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, Cao Tổng quản có chút hoảng hốt chạy đến.

Nguyệt Trì Lạc nhìn hắn, vội hỏi:

"Cao tổng quản, xảy ra chuyện gì?"

Đông Phương Tuyết cũng nhìn hắn.

Cao tổng quản có chút ngượng nhìn nhìn Đông Phương Tuyết, cung kính nói:

"Long cô nương ở bên ngoài cầu kiến."

Nhưng nói là cùng nhìn hai người nói.

Định tính toán chuyện gì đây?

Lại còn tìm tới chỗ này...

Nguyệt Trì Lạc nhíu mày nhìn về phía Đông Phương Tuyết, nhưng thấy hắn đang chăm chú nhìn nàng.

Nguyệt Trì Lạc thu hồi thần sắc, vội nói:

"Hay là chúng ta đi xem một chút đi."

Tuy là câu nghi ngờ, nhưng là dung giọng điệu thuật lại.

Nói xong, liền lôi kéo tay Đông Phương Tuyết đi tới đại sảnh.

Đông Phương Tuyết vuốt ve ngón tay nàng, Nguyệt Trì Lạc có chút tức giận trừng hắn:

"Người ta cũng đã tìm tới cửa, ngươi lại còn nhàn nhã như thế."

"Nếu không thì như thế nào? Chẳng lẽ bổn vương còn phải đích thân tự đi nghênh đón nàng ta?"

Một câu nói, làm cho Nguyệt Trì Lạc nghẹn họng.

Trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, chỉ là trong lòng ít nhiều có chút khó chịu.

Đông Phương Tuyết cười ôm eo của nàng, cười trêu ghẹo nói:

"A Lạc, nàng ghen sao, ta thật cao hứng."

Nàng ghen, còn hắn rất vui?

Nguyệt Trì Lạc xì hắn một tiếng:

"Ta đúng thật là ghen đấy, ngươi có thể làm sao hả?"

Đông Phương Tuyết cười càng vui mừng hơn, trong lòng bắt đầu lâng lâng, kéo nàng lại hung hăng hôn một cái lên môi nàng:

"Không làm sao hết, ta chỉ là rất vui sướng khi nhìn thấy nàng ghen."

Cái tên nam nhân này, đã bắt đầu không yên phận rồi.

Nguyệt Trì Lạc tức giận trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt chói lọi như ngọc lưu ly lại hơi nheo lại, nhíu thành một đường cong nguy hiểm:

"Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, có đồ tốt chúng ta cũng nên cùng nhau chia sẻ, đợi lát nữa ta cũng đi tìm mấy nam nhân, cho ngươi thử một chút ghen nó có mùi vị gì."

Lại nói, A Tuyết sẽ ghen chứ?

Sắc mặt Đông Phương Tuyết đen lại, trừng mắt với nàng, tay ở bên eo nàng hung hăng bấm một cái:

"Nàng tìm đi, nàng tìm một người ta giết một người, nàng tìm hai người, ta giết một cặp."

"Vậy ngươi có để ý ta giết Long Uyển Nhi không?"

Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.

Đông Phương Tuyết nhíu mày cười không có ý tốt :

"Được, nàng giết đi, giết xong nhớ báo ta biết một tiếng là được rồi."

"Ta giết người, vì sao phải thông báo cho ngươi?"

"Nàng giết người, vi phu đương nhiên phải bảo vệ nàng thật tốt, để tránh kẻ thù tới cửa tìm nàng trả thù, nàng lại hai tay trói gà không chặt, vi phu phải bảo vệ tốt cho nàng không để cho nàng bị thương tổn mới đúng."

Nguyệt Trì Lạc có chút bất đắc dĩ nhìn hắn cười cười, cực lực tươi cười để che giấu vẻ tái nhợt.

Tay nàng trói gà không chặt?

Đây thật là câu chuyện cười!

Aizzz, nàng giết người còn ít sao?

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến đại sảnh.

Nguyệt Trì Lạc liếc nhìn Long Uyển Nhi đang đứng đưa lưng hướng về phía bọn họ, 'Khụ khụ' ho hai tiếng.

Nhìn lại Đông Phương Tuyết một chút, nhưng hắn vào lúc này hoàn toàn không có hiền hoà giống như thường ngày.

Chính là nhất bộ mặt lạnh như băng dáng vẻ không muốn gặp người, không thể không nói, Đông Phương Tuyết như vậy Nguyệt Trì Lạc thật sự rất thích.

Nàng hơi có chút đắc chí, không có biện pháp, Đông Phương Tuyết như vậy, thường ngày thật rất khó nhìn thấy.

Nghe được tiếng vang, Long Uyển Nhi quay người lại, ánh mắt sưng đỏ dừng ở trên người Đông Phương Tuyết, nhưng lại hành lễ với Nguyệt Trì Lạc trước, nhu thuận gọi một tiếng:

"Tỷ tỷ."

Giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

Nguyệt Trì Lạc mặt mày xanh mét, cười nhạt một tiếng nói:

"Long cô nương đa lễ rồi, bản phi và ngươi cũng không phải là tỷ muội, ngươi đừng gọi thân thiết như thế."

Nữ nhân này, ra vẻ lên mặt cũng thật là có phẩm chất, Đông Phương Tuyết giựt giựt khóe miệng, nhưng lại cố gắng nén cười.

Nguyệt Trì Lạc nhéo vào eo hắn một cái, hung hăng trợn mắt nhìn hắn.

Thân thể yểu điệu của Long Uyển Nhi run run, hơi cúi đầu xuống, giọng nói lộ ra vài phần điềm đạm đáng yêu:

"Dạ, Vương phi."

Nói xong, ngẩng đầu run run nhìn Đông Phương Tuyết, trong mắt tràn ngập hơi nước.

Đông Phương Tuyết không hề nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng nói:

"Long cô nương, ngươi có chuyện gì sao?"

"Uyển Nhi nghe nói, Vương Gia cự tuyệt hôn. . . Hôn sự. . . . . ."

Thời điểm Long Uyển Nhi nói lời này, giọng nói vô cùng hờn tủi, thậm chí còn có chút run rẩy.

Đông Phương Tuyết cười lạnh một tiếng:

"Đúng thì thế nào?"

Nguyệt Trì Lạc nghiêng mặt liếc xéo hắn một cái, thật lạnh nha!

Nước mắt từ hốc mắt Long Uyển Nhi chảy xuống, nhưng lại cố ra vẻ trấn định nhìn Đông Phương Tuyết:

"Chẳng lẽ Vương Gia thà rằng kháng chỉ, cũng không muốn cưới Uyển Nhi sao?"

"Bổn vương đã lấy vợ, không cần phải cưới thêm ai nữa!"

Đông Phương Tuyết nói xong, vươn tay kéo Nguyệt Trì Lạc vào trong lòng.

Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu, nhìn hắn chớp chớp mắt vài cái, hôn một cái lên khóe môi hắn.

Đông Phương Tuyết cưng chìu cười cười, nói câu tiếp theo, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lẽo:

"Long cô nương tại sao còn chưa đi?"

Khi nói là nhìn Long Uyển Nhi nói.

"Hoàng thượng đã hạ chỉ, Uyển Nhi là vị hôn thê của Vương Gia, Uyển Nhi không đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top