Chương 101: Thương Tổn 1


"Nàng là Nguyệt Trì Lạc?" 

"Ừ!" 

Trong nháy mắt, Tống Chỉ Thi kinh ngạc đến không khép miệng được, hàng lông mày tinh xảo gắt gao nhíu chặt, khoảnh khắc đó, nàng hối hận đến ruột cũng xanh đen. . . . . . 

"Ngươi không muốn vì ta tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng lại sẵn lòng vì nàng ra sức thực hiện, A Tuyết, A Tuyết. . . . . ."

Nàng nỉ non gọi tên hắn, có loại cảm giác không cam lòng, đột nhiên lại thấy có chút buồn cười, vì thế liền bật cười nhợt nhạt. 

Đưa ánh mắt chuyển đến nụ cười yếu ớt trên mặt Tống Chỉ Thi, Đông Phương Tuyết cũng nhếch lên môi mỏng sáng bóng cười cười.

Nụ cười đó như hoa anh túc, mang theo lạnh lẽo trí mạng cùng giọng mỉa mai, giống như loài hoa nở rộ ở Hoàng Tuyền kèm theo chất độc đến từ địa ngục. 

"Ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu."

Sẽ không hiểu được giữa lý trí và tình cảm hắn lúc đó đấu tranh cùng lưỡng lự. 

Cuối cùng nhìn nàng một cái, hắn nhắm chặt mắt, lần nữa mở ra thần sắc trong mắt lạnh lùng hờ hững, chỉ còn lại một màu đen nồng đậm không tan nổi. 

Rất thản nhiên, hắn không có một chút do dự xoay người rời đi. 

Áo bào tím cao quý hóa thành một đường cong hoàn mỹ giữa không trung. 

Giống như chào cảm tạ một màn hí kịch, yêu bảy năm, dằn vặt ba năm, cuối cùng hạ màn. 

Tiêu Mặc không chút hảo cảm liếc nhìn Tống Chỉ Thi một cái, trầm mặc theo ở phía sau. 

Nhìn bóng lưng Đông Phương Tuyết rời đi, vẻ mặt Tống Chỉ Thi chợt phức tạp. 

________________________________

Hoàng cung của Đế Đô, kiến trúc hùng vĩ, xanh vàng rực rỡ. 

Nguyệt Trì Lạc xuống xe ngựa ở cửa thành phía Đông, đứng ở cổng hoàng cung, ngắm nhìn kiến trúc trước mắt, đột nhiên cảm thấy con người ở dưới kiến trúc vĩ đại như thế, quả thật rất nhỏ bé! 

"Vương phi?"

Nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc bất động, nha hoàn áo xanh dẫn đường ở phía trước không nhịn được liếc xéo. 

Nguyệt Trì Lạc nhàn nhạt liếc lại nàng một cái, trong mắt là vẻ lười biếng:

"Ngươi là nha hoàn cận thân của nương nương sao?" 

"Vâng."

Nha hoàn cúi đầu xuống, thanh âm thật thấp. 

"Đi thôi." 

Nguyệt Trì Lạc có chút nghi ngờ nhíu nhíu đôi mày thanh tú, Quý Phi nương nương vì sao muốn tìm nàng? 

Hơn nữa còn là nha hoàn cận thân có cái tên rất hay ‘Kỳ Ước’ đến mời nàng uống trà? 

Đi theo nha hoàn rẽ trái rồi rẽ phải, đi đại khái thời gian khoảng nửa nén hương thì Nguyệt Trì Lạc trông thấy Quý Phi ở chính điện. 

Nếu so với bộ dáng ung dung cao quý của hoàng hậu thì dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt trên mặt Quý Phi chân thật hơn rất nhiều.

"Quý Phi nương nương."

Đứng ở chính giữa chủ điện, Nguyệt Trì Lạc thản nhiên hành lễ một cái. 

Trên đại điện trống trải, thanh âm nhỏ bé của nàng vang dội, nhàn nhạt mang theo chút thờ ơ hờ hững. 

Đây không phải lần đầu tiên Nguyệt Trì Lạc gặp mặt Quý Phi, đã từng thấy qua một lần trong buổi tiệc Thiên Kim.

Ấn tượng không sâu lắm, nhưng Nguyệt Trì Lạc còn nhớ rất rõ âm thanh lúc nàng nói chuyện, lạnh lùng thản nhiên, làm cho người nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào. 

"Đến rồi à, ngồi đi."

Hoa Quý Phi cười cười, thanh âm hơi lạnh, vẻ mặt cũng có chút lãnh đạm, ánh mắt thoáng nhìn qua, ý bảo nha hoàn mang ghế tới. 

Nguyệt Trì Lạc cũng không từ chối, theo lời ngồi xuống. 

Hai người ngồi đối mặt nhau, Nguyệt Trì Lạc mở to mắt, đôi mắt mang theo chút lơ đãng nhìn Quý Phi ở đối diện, hoàn toàn không có cái gì gọi là bối rối dè dặt của tiểu thư khuê các. 

Quý Phi nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, bộ dáng tư thế ngồi vô cùng nghiêm khắc, nhưng không có nói thêm gì. 

Bầu không khí bao phủ hơi thở quỷ dị, trong đại điện trống trải chỉ có tiếng vài người đang hít thở. 

"Ngươi có biết, Vương Gia là do một tay Bổn cung nuôi lớn?"

Trầm ngâm một lúc, Quý Phi mở đầu lên tiếng trước. 

Nguyệt Trì Lạc gật gật đầu:

"Cũng có nghe qua." 

Từng có nghe nói mẹ đẻ Đông Phương Tuyết là sinh khó mà chết.

Sau đó được một tay Quý Phi nuôi lớn, nhưng không có nghe thấy Đông Phương Tuyết kể về vị mẫu thân này, nói vậy tính cách của hai người họ đoán chừng cũng là cái loại tình cảm nhợt nhạt. 

Bằng không sẽ không lạnh nhạt khi nói đến Vương gia là nhi tử của mình!

Quý Phi lại hỏi:

"Vậy ngươi hẳn cũng có nghe nói một ít chuyện xưa của Vương Gia?" 

"Nương nương đang ám chỉ điều gì?"

Nguyệt Trì Lạc không rõ nguyên do. 

"Tống Chỉ Thi!" 

Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, không hiểu vị nương nương này nói đến những thứ này có mục đích gì hay không? 

"Có nghe một chút, cũng không hiểu rõ, thế nhưng đều không quan trọng, dù sao cũng là chuyện đã qua."

Vẻ mặt Nguyệt trì Lạc thản nhiên, nhưng trong lòng không nhịn được có chút khó chịu. 

Quý Phi cười một tiếng, không tiếp lời, nhưng lại nhàn nhạt nói một câu:

"Ngươi không xứng với hắn."

Giọng nói vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào. 

Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, không phải vì lời bà ta nói, mà là không nghĩ tới Quý Phi thẳng thắn như vậy.

Cười nhạt, khẽ nhấp một hớp trà nha hoàn dâng lên, cũng không quan tâm nói:

"Ta xứng với bất kỳ người nào."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top