Chương 117


Chuyện Kiều Sanh về được giấu kín, không cho nhiều người biết. Trước đó Kiều Mộ Đình cũng đã làm việc với giới truyền thông, không có một tờ báo nào dám đưa tin, hơn nữa chuyện Kiều Sanh mất tích cũng đã đổi thành y ra nước ngoài du lịch.

Kiều Sanh không hề tới công ty, với tình huống hiện giờ của y không thích hợp xuất hiện nơi công cộng. Cơn nghiện của y ngày càng nặng, không biết sẽ lên cơn lúc nào, đừng nói tới chuyện khống chế.

Kiều Sanh quyết định cai nghiện.

Chẳng qua thuốc mà y nghiện không giống thuốc phiện bình thường, muốn tự cai nghiện không dựa vào hỗ trợ bên ngoài là không thể nào, nếu cưỡng chế cai sẽ tạo thành hậu quả khôn lường. Ngay từ đầu Jam đã định hủy hoại y, cho nên đều trộn thuốc phiện vào thức ăn, nước uống. Tuy nhiên, nếu gã không làm vậy, có lẽ Kiều Sanh đã bị hành hạ chết từ lâu rồi.

Kiều Mộ Đình mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng tới, nhưng ai cũng bó tay, bọn họ bắt đầu thấy nản lòng.

Cuối cùng là Alex nghĩ ra cách giải quyết.

Trước đây Alex từng là bố già Mafia, luôn dính dáng tới thuốc phiện, cho nên cũng hiểu biết chút ít về lĩnh vực này. Gã sai thuộc hạ cũ của mình điều tra xuất xứ của loại thuốc phiện này, sau đó tìm gặp người đã điều chế ra nó, hay nói chính xác là nhóm nghiên cứu ra nó.

Trụ sở của nhóm nghiên cứu đặt tại Mỹ, Alex và Kiều Mộ Đình hợp tác cho người 'mời' họ về.

Tuy không còn là trùm Mafia ngày nào, nhưng danh tiếng và sức ảnh hưởng của Alex vẫn rất khó lay chuyển. Kiều Mộ Đình lại nổi tiếng là nhà cung ứng vũ khí ở Bắc Mỹ, dù không có thế lực thật sự, nhưng quan hệ rộng lớn, thường tới lui với không ít đầu lĩnh xã hội đen.

Cho nên, tuy là bị ép tới Trung Quốc, nhưng không ai trong nhóm nghiên cứu dám tỏ vẻ bất mãn.

Trong nhóm đa số là người phương tây tóc vàng mắt xanh, cũng có một vài người phương đông, nhưng họ đều nói tiếng Anh, rõ ràng là đã bị đồng hóa.

Kiều Mộ Đình nói rõ mục đích với bọn họ.

Biết mình bị bắt tới đây là để giúp người ta cai nghiện, không nguy hiểm tới tính mạng, bọn họ đều thở phào một hơi.

Trưởng nhóm là một người trung niên có diện mạo trung bình tên Bob, ông ta làm nghề này rất nhiều năm, nghiên cứu ra hơn mười loại thuốc phiện mới. Loại mà Jam cho Kiều Sanh dùng là thành quả xuất sắc nhất của ông ta. Chẳng qua vì là thuốc mới nên ngay cả bản thân ông ta cũng không biết cách cai hẳn.

Bob đã nói rõ điều này, nhưng dĩ nhiên là Kiều Mộ Đình và Alex sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Họ giam lỏng cả nhóm, trước lúc Kiều Sanh cai nghiện hoàn toàn, không ai được đi khỏi, hạn định trong vòng ba tháng nếu không cai hẳn, sẽ giết hết cả nhóm.

Đây là lệnh giết chết, dù rất bất mãn, nhưng vì giữ mạng, cả nhóm không thể không bắt đầu nghĩ cách.

...

Vì không thể cưỡng chế cai hẳn, sau mấy ngày ngưng thuốc, Kiều Sanh phải tiêm thứ thuốc phiện ấy một lần.

Kiều Sanh không thích vậy, nhưng trước mắt cũng không có cách nào tốt hơn.

Lấy độc trị độc, chính xác mà nói là dùng một chất độc khác giải quyết độc tố trong hệ thần kinh của Kiều Sanh.

Đó là một quá trình gian nan.

Vì thế, Kiều Sanh buộc phải cách ly với bên ngoài.

Nghiên cứu xong kế hoạch, Bob và nhóm mình tốn hết nửa tháng để chế ra loại thuốc phiện có thể giúp Kiều Sanh cai nghiện. Sau vài lần thử nghiệm, họ bắt đầu tiêm vào cơ thể Kiều Sanh.

Kiều Sanh chính thức cai nghiện. Phải nói cả quá trình như trong địa ngục, Kiều Sanh cả đời khó quên.

Suốt một khoảng thời gian rất dài sau đó, Kiều Sanh đều không rời khỏi phòng mình.

Vì không muốn để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ khi mình lên cơn nghiện, y chỉ cho phép vài người được ở lại cạnh y.

Hai loại thuốc phiện đấu đá lẫn nhau trong cơ thể Kiều Sanh, gây ảnh hưởng tới y. Mấy ngày đầu, phải nói chính là ác mộng, thần trí hỗn loạn, toàn thân như bị điện giật, không ngừng run rẩy, không cách nào khống chế hành động, thậm chí y cũng chẳng thể khống chế được suy nghĩ của mình.

Kiều Mộ Đình, Alex và Liên Mặc Sinh ngày đêm thay phiên, chăm sóc cho y.

Về sau, Kiều Tử Việt cũng vào giúp một tay.

Mấy ngày sau, trạng thái của Kiều Sanh bắt đầu tốt hơn một chút.

Tối đó, một mình Kiều Tử Việt canh chừng bên giường y.

Kiều Sanh vừa lên cơn nghiện xong, giờ đang mệt mỏi, y bắt đầu mê man.

Kiều Tử Việt nhìn gương mặt y.

Sau một khoảng thời gian bị hành hạ, Kiều Sanh lại gầy thêm, thân thể vốn rắn chắc giờ như da bọc xương, ngay cả gương mặt tròn trịa dạo trước giờ hóp xuống, tuy là không quá khó coi, nhưng chẳng còn giống một mỹ nam tuyệt thế như ngày trước nữa.

Một Kiều Sanh như thế, khiến Kiều Tử Việt lo lắng.

Có một cảm giác không tên đang không ngừng dâng lên trong lòng anh ta, và phải mất rất lâu anh mới biết nó là gì.

Đau lòng.

Từ lúc lọt lòng tới giờ, đây là lần đầu tiên anh ta có cái cảm giác ấy.

Ở bên Kiều Sanh mấy ngày, những đau đớn y phải chịu, anh ta đều nhìn thấy.

Kiều Sanh ngủ rất say. Kiều Tử Việt nhịn không được, đưa tay khẽ vuốt ve mặt y.

Mồ hôi trên mặt y còn chưa khô, cơ thể y hơi lạnh, sờ vào không êm tay lắm như Kiều Tử Việt lại thấy rất thoải mái, lâu rồi anh ta mới được tiếp xúc thân mật với y như vậy.

Chìm trong mối tình cấm kỵ, Kiều Tử Việt phải mất một thời gian giãy giụa rất dài, thậm chí còn từng làm không ít chuyện ngốc nghếch để đập tan tình cảm ấy, nhưng đến cuối cùng lại chẳng thành công. Khát vọng với Kiều Sanh như một hạt giống biến dị đang nảy mầm trong lòng anh ta, phát triển mạnh mẽ, cuốn chặt lấy anh ta, khiến anh ta không cách nào trốn thoát.

Cho nên, đến cuối cùng anh ta cũng chấp nhận đối mặt.

Dù Kiều Sanh có cự tuyệt thế nào, anh ta cũng không từ bỏ.

"A Sanh, anh yêu em!" Nhìn mặt Kiều Sanh, Kiều Tử Việt nói khẽ.

Kiều Sanh không có bất kỳ phản ứng nào, y vẫn ngủ say.

Cuối cùng Kiều Tử Việt không kiềm chế được nữa, được một lại muốn thêm, anh ta leo lên giường, nằm cạnh Kiều Sanh, sau đó cẩn thận ôm y vào lòng.

Đầu Kiều Sanh tựa vào ngực Kiều Tử Việt.

Cảm nhận được từng hơi thở của y không hiểu sao Kiều Tử Việt lại thấy xót xa.

Từ năm đó tới giờ, đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung. Tuy là trước đây hai người cũng từng ngủ với nhau không ít lần, nhưng Kiều Tử Việt lại chẳng muốn nhớ tới.

Quá khứ ô uế, xấu hổ đó khiến Kiều Tử Việt hận mình ngày đó: Sao mình có thể khốn nạn như thế, sao có thể làm chuyện đó với Kiều Sanh.

"A Sanh, em sẽ tha thứ cho anh, phải không?" Nụ hôn thật dịu dàng chạm vào trán Kiều Sanh, Kiều Tử Việt nói khẽ.

"Anh còn chưa bỏ ý định à?"

Giọng hơi yếu vang lên bên tai, hiển nhiên là đang mỉa mai.

Kiều Tử Việt giật mình.

Không biết Kiều Sanh đã tỉnh lại từ khi nào.

Nhìn thẳng vào đôi mắt đang giễu cợt của y, Kiều Tử Việt cảm giác tai mình nóng lên, lúng túng không biết nên làm gì.

"Thừa lúc người ta ngủ say leo lên giường, còn nói mấy câu tởm lợm đó, thì ra Kiều đại thiếu gia nổi tiếng xưa nay lại là một tên biến thái như vậy!" Dây thanh quản bị tổn thương nên giọng y có chút khàn khàn nhưng vẫn rất êm tai, dĩ nhiên giọng điệu của y lại chưa bao giờ khiến người ta dễ chịu.

Kiều Tử Việt im lặng.

Kiều Sanh rất mệt, mấy ngày qua bị cơn nghiện tra tấn, y chưa bao giờ ngủ được ngon giấc. Khó khăn lắm mới chợp mắt được một lát thì lại bị tên khốn nạn Kiều Tử Việt đánh thức, y đang bực gần chết, nhưng giờ với tình trạng sức khỏe của y, ngay cả sức để nổi giận cũng không có. Y không muốn nhiều lời, lạnh lùng nói: "Buông ra!"

Kiều Tử Việt do dự, sau đó không biết lấy đâu ra dũng khí, chống cự: "Không được!"

"Không được?" Kiều Sanh nhíu mày.

"Tôi sợ cậu lại lên cơn nghiện tự làm tổn thương chính mình!" Anh ta tìm cớ.

"Chẳng lẽ bị anh ôm sẽ an toàn?" Kiều Sanh mỉa mai, "Tôi đã nhớ lại hết những chuyện anh đã làm với tôi trước đây rồi!"

Kiều Tử Việt im lặng một hồi, sau đó nói: "Trước đây là trước đây, sau này tôi sẽ không làm vậy với cậu nữa!"

Anh ta nói rất chân thành, nhưng Kiều Sanh lại không đón nhận: "Chó sao bỏ được thói ăn phân?"

Câu nói vô tình của Kiều Sanh khiến Kiều Tử Việt khổ sở, nhưng anh ta vẫn nhẹ giọng khẩn cầu: "A Sanh, dù cậu không tin cũng xin cậu cho tôi một cơ hội thể hiện, tôi thật sự thay đổi rồi!"

Kiều Sanh cười lạnh: "Thay đổi? Anh có thể thay đổi tới mức nào? Là giống như hiện giờ chưa được sự cho phép đã trèo lên giường tôi, còn ôm tôi mãi không chịu buông ra?"

Kiều Tử Việt cụp mắt: "Bởi vì sau này sẽ không còn cơ hội nữa..."

Giọng anh ta rất bình tĩnh nhưng có chút đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top