Chương 10
Đây là nơi nào? Ta nhìn một rừng hoa cúc màu vàng trước mặt, mùi hoa cúc nhàn nhàn tản ra trong không khí, ấm áp nhu hòa như ánh mặt trời. Cảnh tượng quen thuộc, nhưng đây rốt cuộc là chỗ nào? Đi tới, nhìn thấy một thân ảnh mảnh khảnh cách đó không xa, áo đầm màu trắng, tóc đen thật dài lay động trong làn gió. Người kia chậm rãi xoay người lại, mềm nhẹ hô to: "Tiểu Tuyền." Làm sao có thể quên, đó là ta mẫu thân mỹ lệ của ta, đây, là gia đình của ta. Đúng vậy, ta còn ở nhà, một vài cái kia đều là ác mộng, thật tốt quá.
"Mẹ, mẹ." Ta vừa hô vừa bay về phía mẫu thân, song khi ta đến trước người người lại hung hăng cho ta một bạt tai, tươi cười ôn nhu biến mất, chỉ còn lại thất vọng mãnh liệt, còn có chán ghét.
"Mẹ?" Ta cứng ngắc kêu.
"Cút ngay, ngươi mau cút! Ta không có đứa con như vậy, ngươi là tội phạm giết người, ngươi không phải con ta. Cách xa ta một chút, tên tội phạm giết người!" Mẫu thân thê lương kêu.
"Mẹ, mẹ, ngươi nghe ta nói, không phải như thế, không phải như thế."
Ta mạnh mẽ mở to mắt, đập vào mắt là trần nhà màu trắng, cùng với mùi thuốc nồng đậm trong không khí. Ta không tốn bao nhiêu thời gian liền ý thức được đây là phòng y tế trong trường học, bởi vì trước kia ta cơ hồ mỗi ngày đều đến đây.
"Bác sĩ, hắn rốt cuộc bị sao?" Thanh âm lo lắng của Đổng Minh từ phòng bên kia truyền đến.
"Ai, hắn hiện tại rất suy yếu. Cũng không biết các ngươi sao lại thế này, ta sớm đã nói cho Dạ Tuyền như vậy không được, nhất định phải điều dưỡng thân mình tốt một chút. Ai bảo mưa lớn thế kia còn chạy ra ngoài, không biến thành viêm phổi cũng còn rất may."
"Bác sĩ, ngươi biết Dạ Tuyền?"
"Làm sao không biết, hắn trước kia vẫn thường đến ah. Ngươi có biết hắn đã kết thù với bạn học nào không? Khi đó trên người hắn mỗi ngày cơ hồ đều có thương tích khác nhau, ta đây một bác sĩ cũng không thể chịu được."
"Cái cái cái gì?" Thanh âm Đổng Minh giống như bị người đánh hô lên.
"Chẳng lẽ ngươi không biết? Ta cũng không biết vì sao lại như thế này, vết thương trên người Dạ Tuyền thường là do roi, đánh đập, bỏng hoặc là một vài vết thương kì quái. Chỉ là miệng vết thương không sâu, không lưu lại dấu vết gì, Dạ Tuyền cũng kêu ta làm mờ những vết thương này đi. Ta nghĩ đại khái là không muốn làm cho người khác biết."
"Vậy sao?" Thanh âm Đổng Minh đã trở nên run rẩy. Má ơi, bác sĩ, ngươi không thể dừng lại sao? Muốn kể khổ cũng phải nhìn người a.
"Lần này lại không biết làm sao vậy, lăn lộn một thân máu đọng, còn làm thành như vậy. Thân thể hắn vốn không tốt, áp lực quá lớn, hơn nữa lại không nghỉ ngơi đủ, lần này có thể là bị cái gì đả kích, làm cho tất cả đều bạo phát, nếu không phải hắn còn trẻ, già như bọn ta đã sớm suy sụp. Thật không biết người trẻ tuổi các ngươi nghĩ như thế nào? Cho là mình trẻ tuổi thân thể tốt là có thể xằng bậy sao?"
Đổng Minh lần này không nói thêm câu nào, xong đời.
"Hoàn hảo lần này đúng lúc đưa tới đây, ta cho hắn thuốc cộng với một vài thuốc bổ Đông y, chỉ cần hắn có thể hảo hảo tĩnh dưỡng một, hai tháng, đương nhiên, ta nói chính là ăn được ngủ ngon tâm tình tốt, hẳn là có thể khỏe lại như bình thường. Còn có, thể chất của hắn cũng rất dễ bị cảm lạnh, bình thường phải cho hắn mặc ấm một chút." Bác sĩ tiếp tục nói một hơi, bác sĩ à, bác sĩ rất tốt, nhưng có khi nói hơi nhiều.
"Ân, ta đã biết, bác sĩ, cám ơn ngài. Ta đây hiện tại có thể vào thăm hắn sao?" Thanh âm Đổng Minh là cứng ngắc.
"Ta nghĩ giờ này hắn cũng tỉnh rồi, ngươi có thể thăm hắn, bất quá tốt nhất đừng làm cho hắn quá mức kích động."
"Ta đã biết." Đổng Minh nói xong ta liền nghe được hắn mở cửa tiến vào, ta nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, mặc kệ, giả vờ vẫn tốt hơn. Ta cảm giác Đổng Minh đi đến bên người ta ngừng lại, một lúc lâu, hắn cứ như vậy đứng ở nơi đó, một tiếng cũng không phát ra, ta có thể cảm thụ được tầm mắt của hắn, ta không phải bị phát hiện đi. Đột nhiên, ta cảm thấy hình như có giọt nước ấm áp nhỏ lên lòng bàn tay của ta, đó là cái gì? Bên tai truyền đến tiếng nức nở, sợ tới mức ta nhanh chóng mở to mắt.
Ta nhìn thấy Đổng Minh đứng ngay cạnh giường ta, từng giọt nước mắt trong suốt, theo gương mặt hắn trượt xuốngdưới, rơi trên tay ta. Nhìn thấy nước mắt của hắn, ta cảm thấy lòng mình đau đớn vô cùng. Vô lực vươn tay, lau đi nước mắt của hắn, cố gắng mở miệng nói: "Đừng khóc, ta không sao." Nhưng là nước mắt của hắn rơi càng nhiều hơn, hắn không nói gì, chỉ bắt lấy tay ta đang xoa trên mặt hắn, ở trên cánh tay của ta hung hăng cắn xuống. Rất đau, nhưng là ta chỉ lẳng lặng để cho hắn cắn, cái loại oán hận không chỗ phát tiết này, hắn từ đầu tới cuối trả lại cho ta.
"Vì sao, vì sao ngươi cái gì cũng không nói? Ngươi có biết ta nghe xong lời bác sĩ có bao nhiêu đau lòng không?" Đổng Minh khóc nói, tay ta bị hắn nắm lấy, đã thấm đầy nước mắt.
"Ta xin lỗi, đừng khóc." Ta không biết nên nói như thế nào, đành phải an ủi hắn.
"Ta thề, ta tuyệt đối sẽ không buông tha bọn Trịnh Đào, ta muốn giết bọn họ." Đổng Minh nói xong, là thanh âm lạnh lùng ta chưa từng nghe qua.
"Đổng Minh!" Ta hô, lập tức kéo tay hắn làm cho cả hai bọn ta cùng nằm trên giường, tay của hắn lạnh quá, thậm chí còn có chút run rẩy. Ta tháo xuống kính mắt của hắn, sau đó hôn đôi mắt hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Minh, đáp ứng ta, đừng đi tìm bọn Trịnh Đào."
"Vì sao? Bọn họ đối xử với ngươi như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ!" Đổng Minh lớn tiếng nói.
"Minh! Khụ khụ khụ ~~~" Bị kia làm cho nóng nảy, ta khó chịu ho ra, Đổng Minh vỗ lưng ta, khổ sở nói: "Dạ Tuyền, ngươi sao thế? Thực xin lỗi, là ta không đúng, van cầu ngươi, đừng ho."
"Ta khụ khụ ~~~ ta không có chuyện gì." Ta lại nhìn Đổng Minh, nói tiếp: "Van cầu ngươi, đáp ứng ta, đừng đi tìm bọn Trịnh Đào được không?" Ta không muốn hắn gặp chuyện không may, ta cố gắng bảo vệ hắn như vậy. Hơn nữa, chỉ một mình hắn, có thể làm được những gì ah? Thế lực Trịnh Đào lớn như vậy.
"Dạ Tuyền! Những gì bọn họ đã làm với ngươi, chẳng lẽ cứ quên đi như vậy sao!?"
"Quên đi, bỏ qua hết đi, không sao cả. Đáp ứng ta, đừng đi tìm bọn Trịnh Đào." Ta tiếp tục kiên trì, nhưng là Đổng Minh không nhìn ta, cũng không đáp lại.
"Đáp ứng ta, Đổng Minh! Khụ khụ ~~" Vì để cho hắn đáp ứng, ta giả ho khan vài tiếng, không có biện pháp, có thời điểm phải dùng thủ đoạn đặc biệt, đừng có trách ta. Đổng Minh thực bị ta dọa, gật đầu nói: "Được, được, ta đáp ứng ngươi, ta không đi tìm bọn họ, Dạ Tuyền ngươi đừng kích động."
"Thật sự? Ngươi cam đoan?" Ta tiếp tục xác nhận.
"Thật sự, ta cam đoan!"
"Thật tốt quá." Ta ôm hắn, chôn vào hõm vai hắn nói. Hai người bọn ta cứ như vậy lẳng lặng nằm cạnh nhau, dựa vào lẫn nhau, bốn phía thật yên tĩnh.
"Đổng Minh." Ta có chút mơ hồ gọi, không khí ấm áp, làm cho ta bắt đầu buồn ngủ.
"Huh?" Đổng Minh nhẹ đáp.
"Ta giết người kia, ta tự mình giết nam sinh kia. Nhưng là ta không còn cách nào, ta không giết hắn, hắn liền muốn giết ta, ta cũng không có biện pháp, ta sai lầm rồi sao?"
"Không, ngươi đúng. Ngươi chỉ vì sinh tồn mà cố gắng thôi, tại sao có thể có sai ah?"
"Nhưng là ta nằm mơ thấy mẹ ta chỉ vào người ta kêu ta là tội phạm giết người, ta thật sự đã giết người nha. Nếu mẹ ta biết rõ con mình thế nhưng giết người, nàng sẽ nghĩ như thế nào?"
"Nàng sẽ không như vậy, nếu mẹ ngươi biết rõ người kia muốn giết ngươi, ta tin tưởng, nàng nhất định sẽ giết hắn trước ngươi. Mẹ ngươi yêu ngươi như vậy, ngươi cho rằng nàng sẽ trơ mắt nhìn ngươi bị giết sao?"
"Ta không biết, nhưng là ta thật sự giết người. Ta nhất định sẽ xuống Địa ngục." Ta cam chịu nói xong.
"Dạ Tuyền! Nghe ta nói, ngươi sẽ không. Muốn xuống Địa ngục cũng là bọn người Trịnh Đào, ngươi chỉ là bị bọn họ ép mà thôi."
"Nhưng là, ta dù sao cũng đã giết người a."
"Dạ Tuyền, ngươi không giết hắn, chẳng lẽ để cho hắn tới giết ngươi sao? Ngươi cho dù không suy nghĩ cho ngươi, cũng phải suy nghĩ cảm thụ của cha mẹ ngươi, suy nghĩ đến ta a. Nói cho ngươi biết, ta thậm chí may mắn người chết là hắn, chỉ cần nghĩ đến hắn đánh ngươi thành như vậy, còn muốn giết ngươi, ta liền hận không thể bầm thây hắn thành vạn đoạn. Như vậy, ta, không phải càng nên xuống Địa ngục sao?" Đổng Minh nhìn ta nói.
Ý thức của ta đã bắt đầu mơ hồ, thật buồn ngủ, nhưng là ta vẫn kiên trì nói: "Sẽ không, Minh, ngươi sẽ tới Thiên Đường, nhất định vậy." Nói xong, ta liền nặng nề ngủ. Trong mộng, ta lại nhìn thấy mẫu thân ôn nhu mỹ lệ, nàng mềm nhẹ ôm ta vào ngực nói: "Tiểu Tuyền, con không có việc gì thật sự tốt quá. Ta thật sự rất lo lắng cho con, đáp ứng ta, bất kể như thế nào, con nhất định phải hảo hảo chiếu cố mình. Con là bảo bối mẹ yêu thương nhất, tiểu Tuyền." Trên môi, cảm giác được ấm áp như nhung nhẹ nhàng cọ xát.
Đổng Minh, cơ hồ một tấc cũng không rời trông coi ta, Trịnh Đào cũng không tới tìm ta phiền toái, nguyên nhân đại khái có lẽ là vì ta không đi học, mỗi ngày đều ở ký túc xá dưỡng bệnh, cái kia, ta nghĩ bọn họ chắc hẳn cảm thấy ta đã điên rồi, chơi đùa một người điên thật sự không có ý nghĩa gì. Ta vốn muốn để Đổng Minh trở về đi học, nhưng là hắn nói cái gì cũng không chịu, ta nghĩ, vậy cũng tốt, đỡ đến lúc đó hắn đụng phải Trịnh Đào lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Đổng Tình khi biết rõ ta gặp chuyện không may liền lập tức chạy tới, sau đó một phen nước mũi một phen nước mắt khóc lên, bên miệng luôn nói xin lỗi, hắn không biết sự tình sẽ biến thành như vậy. Hắn tự nói xong, không chút nhìn thấy ánh mắt như muốn đục lỗ của ta, thiên, hắn chẳng lẽ không phát hiện Đổng Minh đang ở bên cạnh sao, hơn nữa sắc mặt càng ngày càng u ám. Kết quả, Đổng Minh hai tuần lễ cũng không nói với Đổng Tình một câu, cuối cùng vẫn là nhờ ta tận tình khuyên bảo mới chịu tha thứ cho Đổng Tình. Thật sự là, ta cảm thấy ta càng ngày càng giống như bà quản gia.
Nam sinh bị ta giết —— Vương Huy, ngoại trừ bọn Trình Đào cũng với ba huynh đệ Đổng gia, không có ai biết là ta giết. Trường học cũng không truy cứu, sợ là không muốn đắc tội nhóm quý tộc này. Sự tình liền như vậy không dấu vết trôi qua, nhưng là ở trong đáy lòng ta, là dấu vết ta mãi mãi cũng không thể xóa đi —— là ta, giết hắn, một sinh mệnh mười sáu năm như ta, là ta, bóp chết hắn.
Ta rất kỳ quái, trải qua nhiều như vậy, ta còn không hỏng mất, chẳng lẽ là thần kinh của ta trời sinh thô hơn so với người khác? Không, ta nghĩ nguyên nhân là có người đang toàn tâm toàn ý bên cạnh ta. Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng đảo mắt đã trôi qua rồi, đây là ta một tháng trôi qua bình tĩnh mà vui vẻ nhất, không có phiền não, cũng không cần lo lắng bọn Trịnh Đào lại đánh chủ ý gì, chỉ dùng mỗi ngày cùng Đổng Minh hai người vui vẻ ở ký túc xá là tốt rồi. Đương nhiên, nếu như không có đơn thuốc khó uống kia, ta nghĩ, ta có thể vui hơn một chút. Dưới ánh mắt quan sát trừng trừng của Đổng Minh, ta cực không tình nguyện uống xong một chén thuốc đắng, trong lòng không khỏi có chút oán bác sĩ kia, thời đại gì rồi, còn uống thuốc Đông y, nuốt hai viên thuốc không phải dễ dàng nha, chậc, thật sự là khổ, cổ nhân nhất định đều là ngược đãi cuồng.
"Đổng Minh ~~~~~" Ta giở trò hô.
"Uống nhanh lên!" Đổng Minh không chút lưu tình nói.
"Nhưng là thật là khó uống, thiên, đây quả thực không phải để cho người uống." Làm nũng không uống thuốc, là quyền lực của người bệnh.
"Ngươi không thấy thân thể đã tốt hơn sao, bác sĩ cho thuốc rất hữu dụng."
"Mới không phải, la do ta trẻ tuổi, khôi phục mau, ha ha." Ta đùa giỡn - nói khoác mà không biết ngượng hô.
"Trẻ tuổi khỏe mạnh? Ta xem ngươi bây giờ còn không nặng hơn ta!" Đổng Minh khinh thường nói.
"Làm sao có thể!? Đây là tuyệt đối không có khả năng, đến, chúng ta so sánh thử." Ta kéo tay áo lên nói.
"Được rồi, so thì so." Nói xong Đổng Minh cũng kéo lên tay áo bắt lấy tay ta đặt chung chỗ với tay hắn, cánh tay nguyên bản gấp hai lần cánh tay hắn, không biết khi nào thì, trở nên mảnh khảnh như của hắn. "Ách nhưng là cho dù thế nào, ta so với ngươi cũng to hơn."
"Hừ, được rồi, còn không mau uống thuốc!" Đổng Minh cũng không tranh với ta, hung thần ác sát thúc giục. Ô ~~~, vì sao ta trước kia chưa bao giờ thấy hắn hung như vậy, chẳng lẽ thật là lão hổ không phát uy, ta liền coi hắn mèo bệnh rồi? "Biết rồi ~~~" Bịt lại cái mũi, một hơi, ừng ực ừng ực đem cái thứ đen tuyền kia nuốt vào trong bụng, thật đắng ~~~ ta buông bát, nhận lấy cái chén Đổng Minh đưa tới, uống một ngụm, đó là đó là trà hoa cúc ôn nhuận, ta cảm giác được gương mặt đang nhăn chặt lại giãn ra một nụ cười. Lơ đãng, nhìn thấy ánh mắt Đổng Minh nhìn ta đến xuất thần, ta dùng tay quơ quơ trước mặt hắn, nói: "Ai, làm sao vậy?"
"A? Không, không có gì, chỉ là phát hiện ngươi gần đây khác trước nhiều." Đổng Minh lóe lên một cái, nói.
"Không thể nào, lại xấu đi." Một câu khẳng định, ta biết rõ ta chẳng có chút tuấn tú nào, trước kia nữ sinh cùng ban của ta còn nói ta thật là sát phong cảnh, sất, đây cũng quá ác liệt đi.
"Không phải, trở nên đẹp hơn." Đổng Minh thì thào nói, hai chữ cuối cùng cũng không phát ra tiếng.
"Ngươi nói cái gì?" Ta không nghe rõ hỏi.
"Không, không có gì. Hôm nay muốn ăn cái gì, ta đi nhà ăn mua cho ngươi."
"Nga, hôm nay để ta làm đi, Đổng Tình đều ầm ĩ ta nhiều lần." Từ lần đó ta làm cơm chiên sau, Đổng Tình khoảng ba dăm bữa lại nháo ta làm cơm, vốn tưởng rằng làm cho hắn sau hắn sẽ không lại náo loạn, làm sao biết nháo càng hung, một lần so một lần lợi hại hơn. Này vài ngày, ta cũng khỏe lại không sai biệt lắm, hắn lại bắt đầu náo loạn. Đổng Tình, công phu nháo người tuyệt đối là hạng nhất.
Cơ thể của ta rất nhanh hồi phục, hơn một tháng sau ta lại trở về trường học. Khi đó đã là cuối tháng sáu, qua hai tuần nữa chính là nghỉ hè. Một vài bạn học lịch sự hỏi ta vài câu, bất quá trong trường học này, cảm tình giữa người với người, vô cùng bạc bẽo. Một tuần đầu trôi qua hoàn hảo, bất quá tới ngày thứ tư tuần thứ hai, nhìn thấy Trịnh Đào dẫn đầu cả bọn đi về phía ta, ta ở trong lòng rên rỉ nói: xem ra, cuộc sống yên tĩnh dừng ở đây.
www.s^=V[
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top