Khoảng Trống

•Có những người từng nói: ''Chỉ cần cười lên là mọi chuyện sẽ qua đi!'' Thế nhưng, tất cả có trôi qua thật không thì chỉ có người ấy mới hiểu rõ. Bởi vì thực tế là dù có mỉm cười hay chưa kịp mỉm cười, thời gian vẫn cứ trôi, dòng đời vẫn cứ vần xoay luân chuyển. Thôi thì tự cho mình một cơ hội để mỉm cười, để làm nhẹ nhõm mọi chuyện, để tự nhủ rằng bản thân mình không thật sự cô đơn.

•Trong suốt hành trình của tuổi trẻ, hẳn là sẽ có những người rời bỏ bạn mà đi, và hẳn là có những người mà bạn vô tình rời bỏ họ. Cho dù là thế nào thì cũng là đã từng. Yêu thương và được đáp lại là một chuyện rất vui, nhưng khi tất cả hóa đã từng thì lại hoàn toàn khác. Thành ra, chẳng phải là quá đau đớn khi cố gắng năm giữ tất cả thuộc về quá khứ, nói lời yêu với người đã chiếm trọn tâm hồn mình, phải không?

•Trong một mối quan hệ, nếu chỉ một người muốn thì sẽ khoong bao giờ là đủ. Cho đi và nhận lại từ lâu đã trở thành một quy luật của cuộc sống, nhất là với tình yêu. Nếu cho không đủ hay nhận lại không vừa, cảm giác đau đớn sẽ dần dần ngấm vào trái tim, rồi bất giác để lại một khoảng trống hoác vô tình.

•Khoảng trống, không phải tự nhiên mà có, mà bởi vì ta đã vô tình mở rộng lòng mình ra với quá nhiều người. Để rồi đến khi ta muốn khép lại thì lại thấy đau đớn hơn ta tưởng, nên cứ thế tự nhiên tạo ra khoảng trống, thế thôi.

•Chính vì thế, nhiều người tự cho phép lòng mình chật hẹp, chẳng đủ chỗ để cho một ai khác bước vào. Họ sợ đánh mất những kỷ niệm mà họ từng có với người đó. Thật khó để buông bỏ, thật khó để xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhất là khi trái tim vô tình lưu lại quá nhều khoảnh khắc buồn vui trong lòng. Thế nhưng, trong thâm tâm, họ vẫn chờ đợi, vẫn hi vọng một điều gì đó mơ hồ, dù đôi  khi biết chắc rằng kết quả sẽ chẳng thể như họ mong muốn...

•Ấy thế, đó mới là những câu chuyện của cuộc sống. Khoảnh khắc quý giá rồi cũng sẽ qua đi, vẻ đẹp rồi cũng sẽ tàn phai. Cứ thế, ta bước đi mãi, đến khi nhìn lại đã là một chặng đường dài.

•Bỗng một ngày ký ức chia đôi, bỗng một ngày thấy nụ cười phai nhạt, và rồi bỗng một ngày, chợt nhận ra ta không đủ may mắn chỉ để gặp một người dưng yêu ta trọn đời. Thời gian, bao giờ cũng là cái cớ của sự đổi thay và ta mảy may không muốn đề cập đến. 

•Thế giới ngày càng phẳng, con người lại càng dễ dàng có thể nhing thấy nhau, trò chuyện với nhau, cảm nhận hơi thở của nhau, nhưng lại chẳng thể chạm vào nhau, chỉ bởi vì khoảng cách trong lòng đã xa vời vợi. Năm tháng dài rộng quá, chẳng biết bao giờ mới là thời điểm thích hợp để tìm được người cảm nhận và trải qua mọi khoảnh khắc trọn vẹn với mình suốt cuộc đời? Nhiều khi bỗng thấy dòng đời thật nực cười, phải không? 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top