Chương 7: Nghề cũ
Edit: Hạ Y
Beta: Thảo Linh
========
Từ Trường Thanh sống cùng chó hoang nhiều năm, hiểu rất rõ tập tính của chó. Loài chó trời sinh đã nhạy cảm với mùi, cho dù tách khỏi chủ nhân nhiều năm, tướng mạo chủ nhân thay đổi thì nó vẫn có thể nhận ra bằng mùi, vui vẻ vẫy đuôi.
Chó còn như thế huống chi là sói. Từ Trường Thanh kiểm tra trên người mình cũng không có mùi gì khiến nó hứng thú cả, ngoại trừ mỗi ngày đều dùng dịch xanh lau người. Bất quá dịch xanh cực kỳ ít ỏi, một mình y dùng còn không đủ, tất nhiên sẽ không tùy tiện lãng phí. Nếu đây là chó thì tốt rồi, đáng tiếc lại là sói.
Mặc dù y chưa bao giờ tiếp xúc với sói nhưng chạy nạn nhiều năm cũng từng nghe người ta nói, sói là loài lạnh lùng tàn nhẫn nhất, nó tuyệt đối sẽ không vì được cứu mà trả ơn ngược lại còn tìm thời cơ giết chết ngươi. Văn nhân thường nói "lòng lang dạ sói" cũng không sai chút nào.
Nghĩ vậy, Từ Trường Thanh cũng không còn mềm lòng mà chậm rãi đứng dậy. Giống hệt như suy nghĩ của y, ánh mặt con sói nọ lập tức lạnh nhạt, cũng không lộ vẻ cầu xin như loài chó, càng không vẫy đuôi mừng chủ mà tự biết hết hy vọng nhắm mắt lại.
Sói có khuyết điểm tất nhiên cũng có ưu điểm, Từ Trường Thanh nghe người ta nói, dù nó hung tàn nhưng tự tôn rất mạnh, cho dù chết đói cũng tuyệt đối không xin ăn, điểm này khác với chó một trời một vực.
Hôm nay tận mắt nhìn thấy làm Từ Trường Thanh có chút khâm phục, cảm thấy nó không hề tầm thường. Y thầm nghĩ, dịch xanh dù sao cũng là vật bất ngờ có được, cho nó một chút cũng không sao, mình cũng không mất mát gì, huống chi sau này mỗi ngày đều có hai giọt để dùng.
"Tao nói này Vượng Đức, con sói này không thể nào là của mày được, mày làm gì có sức lực giết chết nó? Không phải là trộm ở đâu đó chứ? Haha..."
Không biết có phải đã chạm trúng chỗ đau hay không mà gã thẹn quá hóa giận: "Đây đương nhiên là của tao rồi, làm sao mà giả được, nếu không sao nó không phải trong tay bọn mày mà trong tay tao? Hừ, một hồi tao lột da ăn thịt sói, đừng có nhìn mà thèm thuồng." Nói xong kéo dây thừng muốn đi.
Từ Trường Thanh thấy tình thế không ổn, lập tức nén đau lòng lấy dịch xanh ra. Lúc này trong chung rượu chỉ còn chừng bảy, tám giọt. Y cắn răng mượn lực đứng lên, đổ toàn bộ dịch xanh trong chung vào miệng vết thương to bằng cái chén trên thân sói. Mình đã cố hết sức rồi, nó có thể sống hay không phải xem tạo hóa của nó rồi.
Trong nháy mắt khi tiếp xúc với dịch xanh, con sói đột nhiên mở to mắt, trong mắt là vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Miệng vết thương xung quanh cơ thể co rụt lại hút dịch xanh vào không chừa chút nào. Từ Trường Thanh nhìn thấy thì "A." một tiếng, đang tỉ mỉ quan sát thì bị ôm cổ, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và ánh mắt nhẹ nhõm khi thấy y của Vân di: "Thanh nhi, con hù chết di nương rồi."
"Vân di, con chó này thật là đáng thương mà." Từ Trường Thanh sợ bà trách mắng nên cúi đầu bày ra vẻ đáng thương.
Thấy ánh mắt đỏ hồng của y, Vân di đúng là nửa câu cũng không nỡ trách mắng, nhìn qua thì thấy con chó máu me nhầy nhụa làm bà hãi hùng, vội vàng kéo tay Từ Trường Thanh dắt đi, vừa đi vừa không nhịn được thì thầm: "Thanh nhi phải nhớ kỹ, sau này không được tùy tiện chạy loạn. Muốn đi đâu phải nói với di nương trước, ban nãy may mắn là nó chết rồi, nếu còn sống lỡ cắn con thì sao?"
Từ Trường Thanh thấy Vân di lo lắng, lập tức ôm chân bà lấy lòng: "Lần sau Thanh nhi không dám nữa, di nương đừng giận Thanh nhi nha? Thanh nhi thương di nương nhất."
Vân di nghe xong mới bình tĩnh, mặt mày tươi tắn chọc nhẹ trán Từ Trường Thanh: "Cái miệng nhỏ này chỉ giỏi dỗ dành người khác." Thấy bà không còn lo lắng, Từ Trường Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, phấn khởi nắm tay đi theo bà. Thoắt cái đã quên chuyện vừa rồi, tất nhiên cũng không phát hiện con sói phía sau đang híp mắt nhìn chằm chằm hướng y đi.
Ngày đầu tiên đến kinh thành thật sự quá mệt mỏi, Vân di và Từ Trường Thanh về khách điếm sớm để nghỉ ngơi. Cũng may giường của khách điếm rộng rãi thoải mái, với thân hình mảnh khảnh của Vân di và thân hình nhỏ nhắn của Từ Trường Thanh thì không cần phải chen chúc. Một giấc ngủ ngon ngủ thẳng đến khi bình minh, hôm sau thức dậy tinh thần sảng khoái.
Rửa mặt ăn sáng xong, Vân di dẫn y ra ngã tư đường quan sát tình huống. Tuy rằng y ba năm sau mới đến đây nhưng đường phố bây giờ vẫn có sự tương đồng nên y vẫn rất quen thuộc.
Từ Trường Thanh vỗ ngực nói với Vân di y đến đây rất nhiều lần, mỗi lần đến đây đều dạo chơi khá lâu nên rất quen thuộc. Y thầm nghĩ, dù sao Vân di cũng không thể đi tìm Từ gia chất vấn nên y muốn nói gì thì nói thôi. Vân di mặc dù có hơi nghi ngờ nhưng việc Từ Trường Thanh quen đường là sự thật, còn có thể giải thích vài thứ, đủ thấy nếu không phải Từ gia từng dẫn y đến thì y cũng sẽ không quen thuộc tới vậy nên từ từ cũng tin, mặc kệ y lôi kéo mình đi khắp nơi.
Đi khắp kinh thành so sánh với những nơi trong trí nhớ của y, phát hiện có vài nơi thật lạ mắt không như y đã biết, bất quá phần lớn nơi vẫn đúng như vậy.
Vân di đến quầy hoành thánh phía trước dò hỏi xem gần đây có ai muốn bán nhà hay không. Thuê phòng dù sao cũng không phải kế lâu dài, nếu muốn ở kinh thành thì thừa dịp trong tay có chút tiền tốt nhất nên mua nhà ở mới dài lâu được, ít nhất sẽ không lo lắng bị người khác đuổi đi.
Kết quả sau khi hỏi thăm mấy chỗ, nếu không phải quá đắt thì cũng là nơi hẻo lánh không hợp cho nữ nhân mang theo một đứa nhỏ ở.
Từ Trường Thanh biết cách nghĩ của Vân di nhưng việc mua nhà phải từ từ chậm rãi tìm, muốn gấp cũng không được. Huống chi bọn họ mới đến còn chưa quen đường lối, nếu tùy tiện mua sẽ bị chém giá, nhẹ giọng nói: "Vân di, hay là chúng ta thuê phòng ở trước đi."
Vân di cũng biết việc mua nhà không thể giải quyết nhanh chóng, không kiềm nổi lo lắng, ở khách điếm một hai ngày còn được chứ ở lâu dài không nổi. Buổi tối sau khi về khách điếm thần sắc Vân di có chút mỏi mệt, ngơ ngác nhìn chằm chằm bọc quần áo một lúc lâu.
Sáng sớm hôm sau sau khi ra ngoài thì sắc mặt tốt lên không ít, vừa thu dọn hành lý vừa nói với Từ Trường Thanh: "Thanh nhi, di nương vừa tìm được một nhà, nhà bà ta có phòng trống không dùng đến, mỗi ngày mười hai văn tiền, chúng ta ở đó mấy ngày rồi tính tiếp."
Từ Trường Thanh tất nhiên không có gì dị nghị, cũng may bà chủ nhà đó rất nhiệt tình, thấy hai người cô nhi quả phụ sống không dễ dàng gì nên cũng săn sóc nhiều chỗ. Cho mượn hai bộ chén đũa, củi lửa trong bếp cũng có thể dùng tùy ý.
Vào đêm, Vân di đun nước cho Từ Trường Thanh tắm, pha thêm một giọt dịch xanh cả người liền thoải mái.
Mấy ngày sau Vân di cũng không rảnh rỗi, mỗi ngày phòng ở ăn uống đều cần tiền, không thể tiếp tục ngồi không chờ miệng ăn núi lở. Bà ra chợ mua kim thêu và hơn mười loại chỉ màu sắc khác nhau, còn cắn răng bỏ tiền mua vài thước tơ lụa về làm hà bao, mua thêm ít khăn tay chất vải tốt, mang về có thể thêu hoa văn hay tranh hoa và chim trực tiếp lên.
Trong kinh thành không hề thiếu cửa hàng thu mua vật phẩm thêu, Vân di đem khăn tay và hà bao được thêu tinh tế cho bà chưởng quầy xem. Bà ta nhìn thấy vật phẩm thêu quanh năm tất nhiên ánh mắt không giống người thường, liếc mắt liền biết đây là gấm thêu Tô Châu. Trong kinh thành này người biết thêu gấm Tô Châu có không ít nhưng thêu được vẻ sinh động tươi đẹp như thế này quả thật rất hiếm thấy, không nói hai lời đưa tiền cho Vân di theo giá đã thỏa thuận trước đó, một cái hà bao mười tám văn, khăn tay mười lăm văn. Vân di tất nhiên là ngàn ân vạn tạ, cái giá này không cao cũng không thấp nhưng Vân di cũng đã thỏa mãn, ít nhất không còn lo tiền ăn uống nữa.
Chuyện mua nhà muốn gấp cũng không được nên bà toàn tâm toàn ý lo việc thêu thùa. Tay nghề của Vân di rất tốt, tốc độ cũng nhanh nên mỗi ngày trừ ra tiền thuê nhà ăn cơm thì cũng dư được hơn mười văn tiền, có thu nhập nên Vân di cũng nhẹ lòng hơn.
Phần lớn người trong kinh thành ngoại trừ coi trọng vẻ ngoài thì đối với cảnh quan nơi ở cũng phải sạch sẽ đẹp đẽ, dù là nhà kho của gia đình bình thường cũng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ đừng nói đến nhà phú quý. Dù có nghèo khổ túng thiếu cũng sẽ trồng thêm ít hoa cỏ tươi đẹp rực rỡ trang trí sân nhà, ai ai cũng thích chưng diện, không phân biệt già trẻ lớn bé.
Nơi thuê phòng có trồng vài cây tường vi, lúc hoa nở đầy sân, hương hoa lưu luyến trong sân không tan, mùi hương dễ chịu khiến Vân di rất yêu thích. Nếu không phải đây là hoa của người ta thì Từ Trường Thanh đã hái xuống dỗ Vân di vui rồi.
Bà chủ nhà và Vân di chậm rãi cũng thân quen, rất hâm mộ tay nghề của Vân di, rảnh rỗi sẽ qua đây ngồi xem Vân di thêu thùa. Hôm nay Vân di vừa thêu xong một cái khăn, bà ta nhìn thấy kiểu dáng và màu sắc thì kinh diễm, cầm lấy không nỡ buông tay: "Trông thật quen mắt nha, đây không phải là cây tường vi trong sân nhà ta à?"
Vân di đặt kim thêu xuống, mỉm cười nói: "Bao lâu nay nhờ có tỷ chiếu cố muội và Thanh nhi, muội cũng không có gì đáng giá tặng cho tỷ nên thêu chiếc khăn này, tỷ thích thì cứ lấy đi."
Bà ta khoa trương mở miệng, hồi lâu sau mới giật mình, vui vẻ nói: "Thật sự tặng cho tỷ hả? Chiếc khăn này muội phải thêu tận hai ngày, muội thật sự muốn tặng cho tỷ à?" Chất liệu của khăn này tuy bình thường nhưng nét thêu lại cực kỳ linh động, giống y như thật, chỉ cần liếc mắt là thích không muốn buông tay, tay nghề thượng đẳng. Bà ta cũng biết nữ nhân này mang theo một đứa nhỏ rất không dễ dàng, phải dựa vào tay nghề thêu kiếm ít tiền, nếu nhận khăn này thì rất không tiện, nhưng bà lại rất thích, có chút không nỡ nên cuối cùng vì sự khăng khăng của Vân di mà nhận lấy.
Khăn tay này cũng không tính là tặng không. Hai ngày sau, mới sáng sớm bà ta đã vui cười hớn hở chạy đến báo Vân di, nói là có biết một hộ gia đình cần tiền gấp nên muốn bán nhà. Vân di nghe vậy rất mừng rỡ, vội buông việc trong tay xuống chạy đi, Từ Trường Thanh nghe vậy cũng nhảy xuống giường chạy theo.
Đến nhìn tòa nhà xong Vân di có chút thất vọng, phòng ốc nơi này không chỉ nhỏ mà con tồi tàn, thật chướng mắt. Nếu mua phải tu sửa nhiều chỗ, nóc nhà còn bị dột nữa, muốn sửa phải hao phí một đống tiền. Vân di muốn định cư ở kinh thành nên yêu cầu cũng không cao, chỉ cần rắn chắc là có thể ở, nhưng bộ dáng như vậy quả thật không chấp nhận được. Bây giờ bà thêu thùa tuy có kế sinh nhai nhưng không thể đem hết tài sản tu sửa phòng ốc không biết năm nào mới xong. Không nói đến nhà cửa xập xệ thì giá cả cũng không hề rẻ, chủ nhà cần tiền gấp, ít hơn một trăm năm mươi lượng thì không bán.
Căn nhà này nếu ở nông thôn chỉ có giá mười hai lượng nhưng ở kinh thành lại bán tận một trăm năm mươi lượng. Bà chủ nhà cũng nói giá này không hề đắt, nhưng mà một trăm năm mươi lượng lại là toàn bộ gia sản của bà và Thanh nhi, không thể dễ dàng lấy ra hết như vậy.
Còn Từ Trường Thanh đứng bên cạnh quan sát căn nhà cả buổi, lúc đầu là nhíu mày, sau lại mừng rỡ như nhặt được vàng. Y đương nhiên biết một trăm năm mươi lượng rất không thỏa đáng, có thể bà chủ nhà cũng muốn ăn chút tiền giới thiệu. Nhưng y lại muốn Vân di mua căn nhà này, cho dù dốc hết gia sản cũng phải mua, hơn nữa phải mua thật nhanh, tuyệt đối không được để lộ tin tức.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top