Chương 5: Chuẩn bị
Edit: Hạ Y
Beta: Thảo Linh
========
Chương 5: Chuẩn bị
Từ Trường Thanh nằm yên tĩnh trong lòng Vân di, một lúc lâu sau bà mới hồi phục tâm tình, y liền nũng nịu yêu cầu: "Vân di, chúng ta rời khỏi đây, đến kinh thành sống được không?"
Vân di sửng sốt, cúi đầu nhìn y.
Bà vốn là một tiểu thư khuê các, sở trường chỉ là xử lý việc nhà, không am hiểu cũng không có nhiều kinh nghiệm trong việc trồng trọt hay buôn bán nên mới phiền não không dứt, mỗi ngày như sống trong kén tằm, muốn thoát mà không được. Nay Từ Trường Thanh vô ý nói một câu khiến sợi dây căng trong lòng bà được buông lỏng.
Từ Trường Thanh lo lắng trong lòng, y phát hiện gần đây thời tiết có chút khô hanh, đã lâu trời không có mưa. Không ai biết rõ hơn y chuyện gì sắp xảy ra. Có lẽ bây giờ đại hạn đã bắt đầu rồi, nạn châu chấu kéo đến, hoa màu thất thu, ruộng tốt đều biến thành ruộng cạn, nạn dân khắp nơi, người chết đói đầy đường, xương chất đầy đồng, phải đào rễ cây lên ăn. Những việc này Từ Trường Thanh đều đã tự mình trải nghiệm, hiện tại nhớ lại vẫn còn run sợ trong lòng.
Mà Từ gia, từ lúc biết y thành tên mặt rỗ đã hoàn toàn vứt bỏ y. Mãi cho đến khi Vân di chết đi y mới tuyệt vọng với Từ gia, cho đến chết cũng không bước vào Từ gia nửa bước, đây đều là chuyện của sau này.
Y suy nghĩ kỹ lưỡng nhiều ngày mới quyết định đến kinh thành, bởi vì nơi đó sẽ không chịu ảnh hưởng của đại hạn. Hơn nữa y làm khất cái ở đó đã nhiều năm, tự tin nắm rõ nơi đó.
Y biết trước khi lấy chồng Vân di có từng học thêu gấm Tô Châu* với một lão sư lành nghề ở Giang Nam, tay nghề cực kỳ tốt. Nghe nói giá y* của bà là tự tay may thêu, đẹp đến kinh diễm.
Mà kinh thành lại là nơi tập trung của quan to quý nhân, phu nhân mệnh phụ rất thích cái đẹp. Lớn từ bình phong bày trí trong phòng, nhỏ đến quần áo trang sức trên người từng món từng món đều lộng lẫy tinh xảo. Tươi sáng sinh động như gấm thêu Tô Châu được rất nhiều nữ quyến theo đuổi, với tay nghề của Vân di muốn kiếm một chén cơm hẳn là không khó.
Vân di vốn có chút chờ mong đến kinh thành nhưng suy nghĩ một hồi lại thấy không ổn lắm. Tuy làm ruộng hay buôn bán khiến bà có chút nhức đầu nhưng ít ra không cần lo ăn mặc, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống, nếu như đi thì lấy gì mà sống, đến nơi đó ngay cả chỗ ở cũng không có. Đường đến kinh thành xa xôi, bà thân là một người phụ nữ dắt theo một đứa nhỏ rất phiền phức, dù có đến được thì bà làm gì để nuôi Thanh nhi? Tương lai một mảnh mơ hồ, bà không thể dễ dàng quyết định đi ngay được.
Từ Trường Thanh nhìn bà giãy giụa trong lòng, nhẹ giọng nói: "Vân di, tới kinh thành người cứ thêu hà bao* đi, chắc chắn không lo cái ăn, dư sức nuôi sống con. Hơn nữa, con cũng muốn đi học."
Nếu mấy câu trước chỉ có tác dụng trấn an bà thì câu cuối mới là câu có tính quyết định, y biết Vân di luôn đặt tiền đồ của y lên hàng đầu.
Quả nhiên bà đã dao động, cũng bắt đầu cân nhắc. Từ gia tuy giàu có một phương nhưng lúc Thanh nhi bị bệnh không ai thèm lo lắng chút nào, càng miễn bàn lo tiền bạc, bà dẫn Thanh nhi đi hơn hai tháng cũng không thèm quan tâm, có thể thấy Thanh nhi ở Từ gia phải chịu bao nhiêu tủi thân, bà sẽ không trả Thanh nhi lại cho Từ gia. Nhưng nếu Thanh nhi sống cùng bà ở nơi thôn quê hẻo lánh như hiện tại thì sau này sẽ không có tương lai gì.
Ở đây đừng nói đến thư viện, ngay cả tiên sinh dạy học cũng không được mấy người. Kinh thành nơi đó mặc dù xa nhưng chất lượng dạy học chắc chắn tốt hơn nơi thôn quê hẻo lánh này nhiều, huống chi Thanh nhi thông minh như vậy, tới đó học tập cơ hội thành tài sẽ càng lớn hơn.
Hơn nữa như vừa nãy Thanh nhi có nói, bà có một tay thêu lành nghề. Tuy mấy năm nay không thường xuyên thêu thùa nhưng luyện lại không khó, có thể làm kế sinh nhai khi đến kinh thành. Khiến bà động lòng hơn nữa chính là kinh thành và Từ gia hai đầu nam bắc, xa như vậy thì bà không sợ Từ gia đến bắt Thanh nhi về nữa.
Vân di càng nghĩ càng thông suốt, thật sự có dự định đến kinh thành, trong lòng cũng cân nhắc tính toán tiền bạc, may mắn Lý gia mấy năm nay cũng còn dư chút của cải, một cửa hàng cùng vài mẫu ruộng tốt, bán đi cũng được một số tiền lớn, đủ để làm lộ phí và phí sinh hoạt đến kinh thành. Đến nơi rồi bà sẽ tìm việc làm, ăn uống tiết kiệm cũng đủ để sống qua ngày rồi.
Từ Trường Thanh thấy Vân di hồi lâu vẫn không lên tiếng, biết bà đã động lòng, lập tức rèn sắt nhân lúc còn nóng, đưa cho bà ba mươi lượng bạc kia. Vân di thấy bạc, chân mày cũng giãn ra. Ba mươi lượng này đối với Từ gia chỉ là tiền tháng, nhưng với người nghèo, nếu ăn mặc tiết kiệm có thể dùng tận hai năm. Có tiền này rồi, trong tay bà càng dư dả hơn, mọi chuyện đã có thể ổn thỏa.
Vân di phấn chấn hôn hai má Từ Trường Thanh, nói: "Di nương nghe theo con, chúng ta sẽ đến kinh thành, Thanh nhi có từng đến đó chưa?"
Từ Trường Thanh thấy đã đạt được mục đích, cực kỳ cao hứng, lớn tiếng trả lời: "Thanh nhi từng đi rồi, kinh thành nơi nơi tấp nập đông đúc, Thanh nhi rất rành nơi đó."
Vân di cứ nghĩ là Từ gia dẫn y đi nên cũng không để ý, chỉ cười cười. Từ Trường Thanh vội chui ra khỏi lòng bà, hai mắt lấp lánh hỏi: "Ngày mai chúng ta liền xuất phát?"
Vân di cười phì ra tiếng, chọc chọc trán y: "Ở đây còn nhiều việc phải xử lý lắm, làm xong hết rồi mới đi được."
"Vậy con nghe lời di nương, di nương mau lên nha." Từ Trường Thanh nghiêng đầu ngây thơ nói.
Vân di khựng lại, cười cười gật đầu.
Từ Trường Thanh lập tức kích động nắm nắm tay. Ngay thời khắc này, cuối cùng y đã thoát khỏi vận mệnh vừa đáng ghét vừa đáng sợ kia, nhân sinh của y sẽ khác đi, việc này làm y mừng rỡ như điên.
Đêm đó Vân di gần như không ngủ, nằm suy nghĩ suốt đêm. Sáng sớm hôm sau, Vân di cho Từ Trường Thanh ăn điểm tâm xong liền soạn khế ước mua bán nhà và khế đất ra, vội vàng bán đi ngay chiều hôm đó.
Vân di tuy không có khiếu buôn bán nhưng tâm tư tinh tế, làm việc cũng không lỗ mãng mà rất thông minh. Bà không bán ruộng đất mà lại bán cửa hàng trước, trong lúc này bán cửa hàng sẽ không khiến người khác nghĩ nhiều, chỉ nghĩ bà đang lúc trong nhà khó khăn nên bán đi, vậy nên không phí công sức ép giá bà.
Cửa hàng nằm ở vị trí không tồi, ngày thường buôn bán cũng khá tốt, vừa nghe rao bán đã có không ít người giành mua. Vân di bán cho người ra giá cao nhất, người mua được cũng rất đắc ý, cửa hàng ở vị trí tốt thế này hiếm có ai bán đi.
Tiếp theo Vân di lại lục tục soạn vài món đồ đắt giá trong nhà, chia ra lần lượt cầm cố hay bán lấy tiền. Cuối cùng còn vài mẫu ruộng tốt, hồi đầu xuân có thuê người trồng trọt nên càng dễ bán đi.
Bất giác, những thứ trong tay có thể bán đều lặng lẽ ra đi hết rồi, chỉ còn tòa tổ trạch của Lý gia. Tòa nhà này có chút cũ kỹ, bán đi cũng không được bao nhiêu, huống chi sống ở đây lâu cũng có chút cảm tình, hơn nữa làm gì cũng phải để lại đường lui, tòa nhà này chí ít cũng là nơi dung thân cuối cùng.
Cách nghĩ này của Vân di cũng bình thường, chỉ là Từ Trường Thanh biết, có giữ lại hay không thì vài năm nữa cũng sẽ không còn gì. Đến lúc đó nạn dân hỗn loạn cường đạo khắp nơi, một mồi lửa đều thiêu sạch mọi thứ.
Từ Trường Thanh sẽ không nói những điều này cho Vân di nghe, tránh làm bà lo sợ, huống chi chưa chắc bà đã tin.
Đem một ít trang sức đáng giá cuối cùng đi cầm, Vân di cùng Từ Trường Thanh ngồi trong phòng ngủ đếm tiền. Bốn mẫu ruộng tốt bán được ba mươi ba lượng, cửa hàng bốn mươi tám lượng, một ít đồ vật trang sức đáng giá đem cầm được hơn hai mươi lượng, tổng cộng cũng hơn trăm lượng. Trong tay Vân di còn một ít vốn cùng với ba mươi lượng của Từ Trường Thanh, cũng có chút yên ổn trong lòng.
Từ Trường Thanh một mực đứng bên cạnh nhìn, thấy Vân di đếm đến nỗi chóp mũi đổ mồ hôi thì lấy khăn tay lau cho bà. Vân di thở nhẹ một hơi, cười ôm y, thân thiết cọ cọ trán, ánh mắt ôn nhu mà kiên định. Vì đứa nhỏ, dù có mệt mỏi cực khổ bao nhiêu bà cũng không hối hận.
Lần này đến kinh thành đường xá xa xôi, mọi thứ đều phải chuẩn bị chu đáo, Vân di bận đến choáng đầu.
Từ Trường Thanh lại thoải mái hơn nhiều, mỗi ngày đều ăn no ngủ ngon, tâm trạng vui vẻ, mỗi tối lại pha loãng dịch xanh tắm rửa ngâm mình. Mặt mày hồng hào khỏe mạnh không còn tái xanh như trước đây, làn da cũng trắng hơn trước, vết sẹo cũng nhạt hơn, sờ lên cũng còn cảm giác sần sùi. Tin rằng không lâu nữa có thể hồi phục hoàn toàn.
Bây giờ, Từ Trường Thanh ngồi trên giường dự định uống thử dịch xanh, y cảm thấy dịch xanh này có công dụng cực kỳ tốt chẳng qua rất khan hiếm, mỗi ngày chỉ có hai giọt. Một giọt y dùng để pha tắm, còn thừa lại một giọt hai ngày trước nhân lúc rảnh rỗi đến phát điên đã đút cho một con vịt bệnh, kết quả hôm nay con vịt đó đã có thể hiên ngang dạo quanh sân, kêu "cạc, cạc" vang dội, bộ lông cũng sáng bóng hơn trước, nổi bật trong đàn vịt. Thế nên hôm nay y định đích thân thử nghiệm.
Từ Trường Thanh vuốt trán, một cái chung liền xuất hiện trong tay, chậm rãi đổ một giọt vào miệng. Vừa uống cảm giác tươi mát đã tràn đầy miệng, dịch xanh tan ra ở đầu lưỡi mang theo chút hơi lạnh, y theo quán tính nuốt xuống. Không bao lâu thì bụng nóng lên, tiếp theo là tứ chi bách hài và mặt, toàn thân ấm áp dạt dào, thoải mái không nói nên lời. Hồi lâu sau không cảm thấy có gì kỳ lạ hay khó chịu y mới yên lòng.
Trong chung còn đựng hơn mười giọt dịch xanh, Từ Trường Thanh biết tham thì thâm, không vội uống hết một lần mà để dành lại.
Rạng sáng hôm đó, sắc trời còn tối đen, Vân di đã lặng lẽ đánh thức Từ Trường Thanh, nhanh chóng mặc cho y một bộ quần áo bằng vải, vừa dày vừa thô, đường may nguệch ngoạc, màu xanh đậm kết hợp vàng đất. Mặc lên có chỗ tốt là hòa lẫn vào đám đông, không hề nổi bật.
Vân di cũng mặc vải thô giống y. Dung mạo bà vốn diễm lệ, bỏ đi một thân áo lụa trang sức, đội khăn trùm đầu rách nát lập tức từ thiếu phụ dịu dàng thành đại thẩm nhà nông. Từ Trường Thanh không nhịn được cảm khái, quả nhiên là người đẹp vì lụa ngựa tốt vì yên mà.
Cất kỹ ngân phiếu trên người xong, Vân di dùng khăn tay gói bạc vụn và tiền xu lại nhét vào tay nải, sau đó mới khẩn trương dắt Từ Trường Thanh ra cửa. Vì gần đây bà rao bán tài sản đất đai bị lộ chút tin tức, sợ người tâm địa xấu xa tính kế. Dù sao lòng người cách một cái bụng, bà một người phụ nữ trong tay giữ hơn trăm lượng, không thể không cẩn thận, huống chi bà còn phải dắt theo Thanh nhi.
Nhìn trái nhìn phải không thấy ai, Vân di vội vàng đóng cửa. Không biết chó nhà ai bỗng nhiên sủa inh ỏi, bà dắt tay Từ Trường Thanh chạy một mạch. Hôm qua bà đã cố ý lên huyện thuê xe ngựa đáng tin, hiện giờ đang đứng chờ trước giao lộ.
=======
*gấm thêu Tô Châu
*giá y
*hà bao
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top