7

Cả hai ngồi cạnh nhau xem Haku đùa nghịch đồ chơi của ẻm, lại yên lặng, trên bàn thay nồi mì là đĩa táo, Miyeon luôn ăn tráng miệng sau các bữa.

- Mọi người bước vào quán của cậu đều hạnh phúc Miyeon ạ, tớ thấy từ khách đến nhân viên, cả những người học làm gốm.

- Cậu có hạnh phúc không?

Minnie nghĩ ngợi 1 chút, có hạnh phúc không?

- Tớ có, nhưng chắc ít hơn mọi người một chút. - Minnie thành thật, bởi đối diện ánh mắt lấp lánh của Miyeon, cô không thể trả lời qua loa được.

- Tại sao lại ít hơn?

Minnie lẩm bẩm, "chắc tại cậu chưa ôm tớ".

- Thế cậu có nghĩ là không chỉ vì không gian và đồ uống ở quán khiến mọi người hạnh phúc, mà cậu cũng là lý do nữa không?

Miyeon không biết bây giờ mặt cô đang ửng đỏ lên, mặt dễ đỏ có chọn lọc thôi, không phải ai khen cũng ngại ngùng ngay được đâu, nhưng mà với Minnie hôm nay làm sao ấy nhỉ, cậu ấy chân thành lắm.

Có thể do bia bọt, hôm nay Miyeon lại uống nhiều hơn bình thường rồi, cô tự dặn bản thân nên kiềm chế lại.

Cả hai nhìn nhau, 1 lúc sau Miyeon mới trả lời.

- Tớ cũng mong mọi người hạnh phúc, chắc tớ có thể cũng là lý do, nhưng rất ít thôi.

Minnie cười mỉm, một ngày nào đấy cô sẽ nói bằng hết ra tất cả mọi thứ, việc Miyeon làm cô hạnh phúc thế nào.

- Vậy tại sao cậu lại hạnh phúc ít hơn mọi người?

Miyeon nghiêm túc hỏi, cố gắng không để vấn đề này trôi xa.

- Tại tớ chưa được cậu ôm đấy.

Minnie nhìn Miyeon, không biết cậu ấy đang nghĩ gì, vội vàng thanh minh tiếp.

- Không, à có, ừ, tớ thấy cậu ôm bạn nhân viên một cái xong bạn ấy vực lại tinh thần luôn, thật ra tớ hơi hướng nội, hồi xưa ở nhà mẹ cũng hay ôm tớ, tớ cũng có bạn bè nữa, nhưng sang đây làm việc và học tập, ừm, tớ cũng hơi khép kín, cũng...

Miyeon choàng tay qua cổ Minnie, ôm Minnie thật chặt, đầu tựa vào vai cậu ấy, ôm thật chặt.

Một lúc sau Miyeon là người rời cái ôm này ra trước, Minnie cứng đờ người ngồi cạnh. Nhìn cậu ấy, Miyeon hoảng hốt lấy khăn giấy lau mặt lau mũi cho Minnie, ôi, tại sao lại khóc nhè?

- Tớ, tớ có đòi hỏi nhiều quá không?

Minnie đưa đôi mắt đầy nước ra hỏi, nãy cô đã khóc ngay từ lúc Miyeon vỗ nhẹ vào lưng cô rồi, nhưng sợ cậu ấy nghe thấy tiếng khóc thì sẽ bỏ cô ra ngay nên cứ cắn răng, cố hít thở nhẹ nhàng. Tại sao lại khóc? Cô không biết, như đã chờ cái ôm này quá lâu rồi?

Miyeon kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng rồi lau nước mắt cho Minnie, cô không kịp hỏi hay nói gì hết, cô không phải người an ủi kiểu "đừng khóc" thay vào đấy sẽ đợi người ta khóc xong rồi lắng nghe thôi.

- Không đâu, cậu cứ nói với tớ bất cứ gì cậu muốn.

Minnie lại cảm động, cô muốn nhiều thứ lắm, nhưng từ từ thôi, từ từ.

Được một lúc Minnie dừng khóc, yên tâm khi Miyeon không thấy có vấn đề gì với sự yếu đuối của người khác cả.

- Thật sự rất xin lỗi cậu, tớ là đứa mau nước mắt, ừm, nãy được cậu ôm tớ lại nhớ đến quê hương...

Miyeon à ồ, gật gật đầu liên tục, hôm nay cô đã nhận ra năng lực của mình :)))

- Cậu cứ làm những gì cậu muốn, khóc cũng vậy mà.

- Cậu cũng cứ làm những gì cậu muốn nhé, khóc cũng thế.

Minnie nhìn Miyeon, cậu ấy chỉ cười mà không trả lời, cô cảm thấy Miyeon sẽ không phải kiểu dễ dàng khóc được đâu, cậu ấy như ôm cả núi tâm sự mà chính mình cũng không muốn nghe.

- À Minnie ơi, sắp tới quán sẽ đi team building, cậu đi cùng chúng tớ không?

Minnie hơi bất ngờ, sao lại hỏi cô nhỉ.

- Tớ cũng đi được à?

- Ừm, đi cùng, tớ thấy lúc nào cậu cũng làm việc, thơ thẩn vui thú 1 chút cũng ổn mà.

- Thế tớ sẽ xem lịch, các cậu đi ngày nào thế?

- Bọn tớ là học sinh và làm freelance cả mà, cậu có thể gửi cho tớ những ngày cậu rảnh nhé, đi 2 ngày 1 đêm thôi.

- À à được.

...

Đến tận lúc về Minnie vẫn suy nghĩ về lời mời đi team building cùng, tại sao lại hỏi cô nhỉ, Sana có đi cùng không? Ôi và mấy bạn nhân viên có thấy lạ không?

Cô hơi muốn từ chối lời mời này, nhưng nghĩ đến Miyeon đã rất thành ý...

Cuối cùng cả hai chốt sẽ đi vào cuối tháng. Vì dồn việc đi chơi cho vui vẻ, Minnie đã đến quán ít hơn một chút. Lúc đến cũng chẳng gặp được Miyeon, tận hai tuần họ không gặp nhau. Trước ngày đi chơi Miyeon mới gửi cho cô điểm đến và nhắc Minnie mai ở quán lúc 8h sáng nhé.

...

Sáng đó, Minnie cất xe và đi bộ đến quán rất đúng giờ, thấy Miyeon và mọi người đứng trước cửa quán, có hai xe ô tô 7 chỗ đỗ cuối đường, cô nhìn thấy Miyeon vẫn quần bò áo phông, bên ngoài mặc áo khoác màu trắng, tóc thả ra đến là xinh luôn, cô để ý thấy hai người như mặc áo đôi vậy, nay cô cũng mặc áo khoác trắng và quần bò. Các bạn nhân viên quen mặt và cô từng cố nhớ tên tất cả, Yuqi này, sinh viên năm 3, chuyên ca sáng. Soyeon, sinh viên năm cuối, cũng chuyên ca sáng và kiêm luôn designer cho Miyeon, Soojin ca tối. Shuhua cũng ca tối. Còn 2 bạn nhân viên mới, và thêm 2 người nữa cô chưa kịp biết tên, hai người đấy là bạn Miyeon, đồng sáng lập quán, không hay xuất hiện lắm. Miyeon giới thiệu qua loa, một người là Seon và một là Kim, hai người bạn đại học và hàng xóm của cô, cùng nhau chung vốn mở quán cà phê này, "họ chỉ đóng góp khoảng 10% thôi, họ cũng là 1 cặp" Miyeon nói nhỏ với Minnie, và tiếp tục giới thiệu.

- Đây là Minnie, bạn thân thiết nhất của mình, cậu ấy có mặt hôm nay vì đã đã đạt đến hạng kim cương của quán.

Minnie thân thiện chào mừng. Cô tự hỏi chuyến đi chơi này là thế nào, tự nhiên muốn về nhà, nhưng ngay lập tức Miyeon khoác tay cô, cả hai đứng cạnh nhau, Minnie chẳng muốn gì nữa, vui vẻ, tự nhủ sẽ bám riết lấy Miyeon từ bây giờ.

Khoảng 5p sau có một cậu bạn chạy đến với đống đồ, cậu bạn này là Joo heon, nhân viên ca xoay của quán, cậu bạn rất ồn ào và náo nhiệt, mỗi lần ở cạnh cậu ấy là Miyeon lại cười như được mùa. Cả hai cũng thân thiết lắm, có vẻ thân hơn cả hai người bạn hàng xóm kia.

- Ôi trời cậu đã đi rất lâu đấy.

- Do sáng cậu không nhắc tớ cầm theo, tớ đã đi được nửa đường rồi mà phải quay lại lấy đấy.

Miyeon định giúp Joo heon cầm cái bếp nướng lên nhưng cậu bạn kia cầm hết rồi nhờ Seon nim và Kim nim cầm hộ. Miyeon lại khoác tay Minnie cùng đi ra xe.

- Mấy đứa ơi đi nào.

Miyeon và Minnie ngồi ghế sau, Seon lái xe, 5 người ngồi bên đây và 6 người ngồi xe kia. Cả quãng đường đi hết 4 tiếng, Minnie lại bên cạnh, cứng ngắc cho Miyeon dựa vào, cậu ấy ngủ rất rất say, lên xe một cái là ngủ ngay. Miyeon dựa vào Minnie còn Yuqi dựa vào Miyeon. Cố chợp mắt mãi mà không thể, nhức mỏi người quá, còn thêm sợ Miyeon bị đánh thức.

Cho đến trạm nghỉ đầu tiên, Song Yuqi bảo Minnie cứ lách ra thôi, Miyeon ngủ say lắm, rất say luôn ấy, lúc đấy cô mới tin, dù đã cố gắng cho Miyeon nhẹ nhàng dựa người lại ghế, nhưng cậu ấy đổ sụp xuống bên cạnh, vậy mà vẫn ngủ ngon lành. Không hiểu sao nhìn thế mà trái tim cũng đủ sót, cô vươn vai nhanh một cái rồi lại lên xe ngồi, để Miyeon dựa vào người mình, nhờ mọi người mua giúp một số thứ rồi cứ ngồi yên vị trên xe, lấy lí do mệt hay gì đấy chẳng hạn.

Chiếc xe còn mỗi hai người, họ quyết định nghỉ 30p, cô cũng đói, sáng nay chưa ăn gì cả, vặn vẹo một chút, cố tìm tư thế thoải mái nhất. Chụp trộm Miyeon vài cái ảnh, xong lén lút xem như một tên tội phạm, cô muốn hét lên, thật sự muốn hét lên, đáng yêu đến không chịu được. Cậu ấy phòng vệ kém thế này sao? Tin tưởng cô đến vậy sao? Hay ngồi cạnh ai cậu ấy cũng dễ dàng ngủ khò khò như thế?

Minnie nhớ lời Yuqi dặn thử đánh thức Miyeon dậy xem, xe đi khá lâu nữa mới dừng cơ, Minnie thật không nỡ, nhưng cứ đùa cậu ấy một tí.

- Miyeon ơi.

- Cho Miyeon.

Minnie gọi tên Miyeon với âm lượng đủ để người ta ngủ tiếp, xong lại lén cười.

Nghiêng đầu nhìn cậu ấy đang ngủ rất ngon, miệng còn hơi há ra một chút.

Đôi môi, đôi môi, đôi môi.

Môi Miyeon căng mọng, hồng hồng, tóc cậu ấy thơm, cả người đều thơm, mũi cao đến mức khó tin luôn, xinh đẹp thật sự, ai mà không đổ cậu ấy chứ. Cô vội hít thở sâu, không, không nên như thế, tiếng Miyeon cứ quanh quanh trong đầu cô" làm những thứ cậu muốn đi Minnie à".

- A Miyeon cậu đừng như thế mà.

Hệt như người say vậy,

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top