Lời kết

Dạo gần đây tôi lướt thấy rất nhiều bài viết trên các phương tiện truyền thông đều nói về họ Trần, từ các truyền kỳ về tình yêu, về lòng yêu nước lẫn những mặt tối của thời đại đều hết sức được giới trẻ quan tâm, không phủ nhận được phần lớn những chuyện của họ Trần lại rất hấp dẫn và có tính điện ảnh.

Thật ra chính tôi cũng đột nhiên cảm thấy khó hiểu vì điều đó, còn nhớ cái ngày tôi nảy sinh ra ý tưởng của câu chuyện này (cũng có thể là vì thời đó tôi chưa có điều kiện nhiều để tiếp xúc với internet), lịch sử đối với giới trẻ là một cái gì đó rất nhàm chán và cứng nhắc.

Không nói về lịch sử cận đại, bởi nó xảy ra cách thời nay không xa và có điều kiện để ghi chép hết sức kỹ lưỡng và rõ ràng, tôi đang nói về trung đại và cổ đại. Tôi từng nhiều lần trằn trọc tại sao mẹ của tôi lại có thể ghi nhớ được tên của một ông vua Trung Hoa nào đó từ năm mấy trăm nào đó mà lại không biết được tên của một ông vua nào ở Việt Nam, hay đơn giản là vị tướng nổi danh của Việt Nam đã được ghi vào bảng xếp hạng của thế giới.

Không dám bình phẩm nhưng tôi chỉ hy vọng nỗ lực của mình một phần nhỏ có thể tiếp cận được với bạn bè hay người thân.

Những tháng đầu năm 2016, lúc ấy tôi vô tình đọc được những bài viết nói về việc những khu lăng mộ vua Trần bị đập thủy điện tàn phá. Đơn thuần chỉ là phẫn nộ, sau đó tiếp tục vô tri đọc thêm những đường link có liên quan về các sự kiện thời Trần, không ngờ tới lại vô cùng hứng thú.

Tôi hồ hởi kể cho mẹ nghe, Trần Khắc Chung và Trần Khát Chân là hai người khác nhau, Trần Khắc Chung trong cải lương mẹ nghe chưa chắc là tư thông với Huyền Trân được vì khoảng cách tuổi tác quá lớn, Phạm Ngũ Lão đánh đâu thắng đó chưa một trận thua.

Càng đọc lại càng cảm thấy hay, càng cảm thấy hóa ra nước ta mới thật sự là nơi có những mẩu chuyện lịch sử đầy tính nhân văn, dùng tình yêu vượt lên mọi số phận định kiến, thật sự thì..cũng lãng mạn đó chứ.

Thời Trần nhân tài vô số, dù ngẫu nhiên chỉ ra một người cũng là kẻ tài năng. Ấn tượng nhất không ai khác ngoài chú sáu Trần Nhật Duật, lúc tôi đọc xong còn ngơ ra mất một lúc, trên đời này còn có người hoàn hảo như vậy ư? Đáng tiếc thời đó tôi lại muốn viết một bộ cổ trang gia đấu, lại mang yếu tố điền văn, lại phải có cung đấu, còn phải kèm thêm chiến tranh, bởi thế nam chính đột nhiên rơi vào tay của quan gia.

Khai bút vào ngày 8/3/2016 với tưởng ban đầu là một bộ truyện xuyên không, trở về trả thù gia đình hại chết nữ chính, sau đó là một cuộc phiêu lưu của nữ chính vào Hưng Đạo Vương phủ, xong thì vào cung đấu một trận với toàn thể phi tần, dẫn quân ra sa trường đánh giặc Nguyên Mông, sinh con đẻ cái, cuối cùng kết thúc cuộc đời huy hoàng rồi phản xuyên.

Không phải suốt chặng đường hơn tám năm này tôi liên tục viết, mà chính là liên tục đắp chiếu, lại sửa, lại đắp chiếu. Nội dung gốc tôi viết liền một mạch từ đầu đến khi cuộc chiến lần thứ hai nổ ra năm 1285, lúc đó Trần Quốc Toản chỉ vừa mới xuất hiện, sau đó lại vì những bộn bề của cuộc sống mà dừng lại. Đó là năm tôi mới lên đại học.

Đến hiện tại, đọc lại những giai đoạn thuở anh ba còn là chàng trai của thanh xuân với thứ tình yêu nhẹ nhàng man mát, cuối cùng khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm, đó cũng giống như mối tình đầu hay dang dở của mỗi con người.

Mở đầu là Quốc Tảng, kết thúc cũng là Quốc Tảng, Quốc Tảng cuối cùng lại là người khiến tôi vấn vương nhiều nhất.

Đến đây cũng xin mạn phép khép lại đoạn đường của "Nào hay xuân mênh mông", cảm ơn quý độc giả đã giành tình cảm cho truyện. Trăm năm sau nhà Trần lụn bại, vừa hay tôi có ý tưởng mới về cuộc khởi nghĩa Lam Sơn.

Hẹn gặp lại các bạn ở "Nửa mạn phong ba", nơi vừa có yếu tố xuyên không, chiến tranh, hài hước, và chắc sẽ không thiếu yếu tố ngược.

Một lần nữa cảm ơn các bạn rất nhiều.

25/06/2023

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top