năm
Tiệm dược
"Công tử, dược liệu ngài yêu cầu đều ở đây." Chưởng quầy tiệm dược khom người nói.
Cung Viễn Chủy khoanh tay trước ngực, ra hiệu cho thị vệ mở rương, cúi đầu nhìn, nhặt một nắm dược liệu ra ngửi ngửi, hài lòng gật đầu.
Thị vệ đưa cho chưởng quầy một túi bạc, nụ cười của chưởng quầy kéo đến tận mang tai: "Đa tạ công tử, đa tạ công tử."
Đột nhiên, một tiếng nổ vang từ sau phố truyền đến, bọn thị vệ đồng loạt rút kiếm ra đề phòng, chưởng quầy sợ hãi đến quỳ rạp xuống đất.
Cung Viễn Chủy nhanh chóng chạy ra phía sau phố, trong tay cầm ám khí.
"Oaa, vũ khí của lão đại thật lợi hại."
"Viên thuốc tròn nhỏ rơi xuống đất liền sẽ phát nổ, khiến con chó dữ sợ hãi bỏ chạy."
Mấy đứa trẻ nhỏ lấy tay áo che lại miệng mũi hoan hô.
Cung Viễn Chủy dựa vào tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn trẻ chơi đùa.
"Chủy công tử." Thị vệ theo sau đi tới.
"Bọn trẻ chơi đùa, chỉ là báo động giả thôi. Các ngươi đem hàng về đi."
"Vâng."
Cung Viễn Chủy xoay người rời đi, đột nhiên một cơn gió thổi qua, mang theo một ít khói trắng.
Bước chân dừng lại, là mùi cà độc dược, một đứa trẻ bình thường sao có thể có thứ như vậy trong tay.
Ánh mắt nguy hiểm liếc nhìn nhóm trẻ con không biết gì.
Đứa trẻ mặc áo đen đứng đầu có vẻ ngoài thanh tú, trông khá thông minh, đến mức khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
"Thú vị."
Cung Viễn Chủy đi ra: "Tiểu tử, vừa rồi ngươi ném cái gì?"
Cung Viễn Chủy dáng người cao lớn, một thân hắc y, nhếch miệng cười khiến bọn trẻ sợ hãi, lập tức chạy tán loạn.
Chỉ có A Mặc tò mò nhìn vị thúc thúc xa lạ này.
Cung Viễn Chủy cũng nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt, nó vậy nhưng thật lớn mật.
"Đồ chơi nhỏ do chính tay tôi làm." A Mặc ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương nói: "Thúc thúc, thúc không muốn giật đồ chơi của trẻ con đâu."
Đôi mắt ngây thơ như thỏ trắng khiến Cung Viễn Chủy càng cảm thấy quen thuộc hơn.
"Thứ có thể làm tê liệt con người? Đồ chơi nhỏ?" Cung Viễn Chủy nhướng mày.
A Mặc cười khúc khích: "Thúc thúc, thúc thật lợi hại, vậy nhưng còn có thể ngửi thấy mùi đó."
"Đương nhiên. Ta chính là..." Cung Viễn Chủy dừng một chút mới phản ứng lại: "Là ai đưa cho ngươi?"
"Ta tự mình làm nha!"
"Là chính ngươi làm sao?" Cung Viễn Chủy nhìn đứa nhỏ bé xíu trước mặt.
A Mặc bĩu môi, "Thúc không tin sao? Nếu có nguyên liệu, ta sẽ làm cho thúc xem."
"Nếu như ngươi có thể làm được, ta liền cho ngươi đồ chơi của ta." Cung Viễn Chủy tà ác cười, sờ sờ vào túi ám khí bên hông.
Chưởng quầy tiệm dược nhìn thị vệ xách rương rời đi, lau lau mồ hôi trên trán, quay người lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười một lớn một nhỏ, hoảng sợ.
Cung Viễn Chủy buông cổ áo của đứa bé xuống, nói: "Chuẩn bị những gì đứa nhóc này nói đi."
Chưởng quầy nhìn cậu bé bĩu môi đang sửa sang lại quần áo, liên tục nói được được.
————
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top