Chương 17: Nữ Nhân Đáng Sợ
" cô cẩn thận vài ngày. Đừng cho vết thương trúng nước như vậy sẽ lâu lành "
Đới Manh sau khi giúp nàng sát trùng, thoa thuốc thì giúp nàng dán băng cá nhân. Xong hết mọi thứ, cô mang hộp cứu thương đóng lại muốn mang đi cất thì Mạc Hàn đã đưa tay cầm lấy hộp cứu thương, đôi mắt phủ lên một phần ý tứ khiến Đới Manh không biết nàng muốn làm gì. Chỉ có thể tùy ý buông tay bản thân ra, cho nàng giữ lấy hộp cứu thương.
Mạc Hàn ôm hộp cứu thương trong tay. Nàng nhìn Đới Manh nhưng không biết làm sao mà nói, chỉ có thể dùng hết can đảm cùng ngại ngùng chỉ chỉ lên trán của bản thân cho Đới Manh một chút hình dung sau đó lại nhỏ tiếng nói.
" Cô bị thương rồi, tôi muốn giúp một chút "
Đới Manh nhìn biểu tình của nàng. Trong tâm thoáng qua một mảnh chua xót, không biết làm sao mà nói chỉ là dằn xuống những gì bản thân đang suy nghĩ trong đầu, cô thở dài nhìn nàng, khoé môi cong lên một chút. Đôi mắt lúc này như bị mờ đi, đồng tử giản nở, cô vội quay đầu đi. Từng bước chân nặng trĩu đi đến giá treo đồ. Cầm lấy chiếc áo khoác treo ở trên đấy rồi mặt vào.
" Không sao, dù sao tôi cũng quen rồi "
Nói xong, cô mở cửa định bước đi nhưng lại bị giọng nói của nàng giữ lại. Cô chỉ đứng đó chứ không quay đầu lại nhìn nàng.
" Cô vừa tỉnh lại, bản thân còn chưa khỏe. Cô còn muốn đi đâu? "
Mạc Hàn vội đứng dậy, buông hộp cứu thương trên tay để xuống giường, một chút muốn dùng lời nói của bản thân giữ Đới Manh lại. Nhưng ai kia dường như không nghe thấy, cứ thế mở cửa rời đi, trước khi đi cũng là để lại cho nàng vài câu.
" Tôi lên tầng thượng hưởng một chút gió, làm sao đi đâu được trong bộ dạng này "
Mạc Hàn cứ đứng đó nhìn bóng lưng của Đới Manh sau bức tường như vậy biến mất. Nàng không biết làm gì ngoài thở dài, có chút gì đó không thoải mái, cũng có chút gì đó rất đau lòng. Rõ ràng mới quen biết đâu cần phải như vậy quan tâm đến nhau quá mức cần thiết. Nhưng tại sao lại có cảm giác rất muốn quan tâm cô ấy, muốn cũng vô ích, nàng cảm nhận được có gì đó không đúng, rõ ràng cô ấy từ ban đầu rất dễ gần còn hiện tại giống như biến thành người khác. Trên người cô ấy tư vị mờ nhạt lãnh đạm đến mức tĩnh mịch tại sao nàng lại không nhìn thấy? Nàng phải làm sao đây? Nàng thật sự rất khó chịu, suy nghĩ cứ như tơ vò rối tung trong đầu nàng. Nhìn vết thương được cô ấy tỉ mỉ chăm sóc, mới có thể nguôi đi một chút khó chịu, nhớ lại khoảng khắc cô ấy giúp nàng sát trùng vết thương. Cho dù bộ dạng có lạnh đến đâu nhưng nàng biết, trái tim nàng cũng có chút lỗi nhịp vì cô ấy. Loại cảm giác được người khác để ý quan tâm đối với nàng là một loại hạnh phúc khó tả...
------------------------------------
Tôn Nhuế sau khi rời khỏi nơi Đới Manh ở thì cô lại trở về bệnh viện. Bản thân còn vài cái lịch hẹn với bệnh nhân không thể vì nóng giận của bản thân mà ảnh hưởng đến người khác... Khám cho bệnh nhân xong giải quyết mấy cái hồ sơ bệnh án cũng đã rất trễ rồi. Cô nhìn đồng hồ được treo ở ngay cửa ra vào đã là 9h45. Mệt mỏi đưa tay xoa vài cái sau ót dũi người lười nhác tựa hẳn hẳn vào ghế.
Khoảng 5 phút sau cô mới quyết định đứng dậy ôm lấy ba lô để về nhà, cô còn định qua đêm ở đây. Hôm nay thật là quá mệt mỏi, dạo gần đây cứ như người mất hồn. Cô cũng không biết trong lòng đang muốn cái gì...
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, vì đang là mùa đông, khỏi phải nói là tuyết bay đầy trời rồi. Cô khẽ run người, chạy thật nhanh đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện. Lại vô tình nghe được một tràn thất tao bát nháo ở bãi đất trống gần đó. Toàn là tiếng của mấy tên bợm rượu khó chiều, cô vốn dĩ cũng không muốn quan tâm bọn người đó. Mở cửa xe ra định ngồi vào lại nghe thấy tiếng của nữ nhân, âm thanh có chút quen thuộc. Tôn Nhuế ngờ ngợ một lần nữa lại đưa mắt về hướng của bãi đất trống. Bởi vì nơi đó rất vắng người, đèn đường được mở ở đó dạo gần đây bị hư, cứ chớp tắt liên tục, người ta cũng có cảm giác ma quái không muốn đi nữa. Tuyệt nhiên lại giống như một mảnh đất chết không có người lui tới.
Tôn Nhuế híp mắt nhìn thật kỹ, đôi mày trong chốc lát bỗng nhiên cau lại.
" Là cô ta? "
Cô rời xe đi đến gần nơi đó, nữa thân người lấp ló phía sau một chiếc xe khác, nhìn đám bợm rượu quay lưng với cô, còn đối diện cô là nữ nhân ở quán cà phê hôm đó. Nàng ta vẫn như vậy, ăn mặt câu nhân, thu hút một đám ông bướm kéo đến, mùa nào rồi, rõ ràng khí trời càng ngày càng lạnh vào buổi tối còn có tuyết rơi lại có thể ăn mặt phong phanh như vậy, vì đẹp nên bất chấp như vậy sao? Nữ nhân khó hiểu... Tôn Nhuế ở sau chiếc xe nhăn mặt phân tích. Còn muốn khịa nàng ta trong não của mình thì bị tiếng nói chói tai của đám bợm rượu đó làm cho giật mình.
" Nhìn cô em, chắc cũng không phải hạng gái đàng hoàng, hay là hôm nay đi phục vụ tụi anh một đêm đi " một trong số những tên đó lên tiếng, mặt mũi giống như cái đầu heo, nói như vậy thật sự là quá sỉ nhục con heo rồi, phải nói là mặt mũi vô cùng bịp bợm biến thái lời lẽ cũng như người hắn ta, thô tục vô cùng.
" Đúng rồi, tụi anh sẽ không để cô em chịu thiệt thòi đâu, em nhất định sẽ rất sướng. Sướng đến ngất đi ở trên giường, sau khi tỉnh dậy không chừng còn muốn phục vụ tụi anh nữa đó " tên kế bên thêm lời, hắn ta vừa mập bụng vừa xệ, mặt đầy nếp nhăn nhìn thật rất muốn ói, trên tay còn cầm theo cộc tiền phe phẩy. Đàn ông có tiền sẽ là bộ dạng đáng khinh dơ bẩn như vậy sao?
" Em xem trời lạnh như vậy. Lại ăn mặt phong phanh quá rồi. Để anh đến sưởi ấm em một chút "
Nói xong thì hắn ta bước đến định đưa tay ôm lấy nữ nhân kia thì đã bị nàng cho một cước vào hạ bộ nằm rên la ở dưới đất.
Nàng nhịn đủ rồi, một lũ cặn bã như thế này không hiểu cớ gì còn tồn tại. Gặp phải nàng coi như là nàng thay trời hành đạo đi.
" Con điếm, rượu mời mày không uống muốn uống rượu phạt sao? " cái tên bị đá cho triệt giống nồi thật không biết hối cải còn có thể lớn họng to mồm mắng nàng. Nàng rất điềm tĩnh a, một chút cũng không có mắng lại hắn cười nửa miệng, sau đó giày cao gót từ trên giáng xuống tay của hắn.
" ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ, khốn kiếp "
Tên kia bị đạp lên tay gào thét ở dưới chân nàng. Đám người còn lại nhìn nàng có chút kinh hãi, mắt chữ A mồm chữ O còn chưa biết phải phản ứng thế nào. Thì chỉ có tên mặt mũi giống đầu heo lên tiếng tức giận.
" Tụi bây đứng đây làm gì, mau bắt con điếm đó lại. Anh hai bị nó đạp chết bây giờ " lúc này thì bọn người còn lại bị nước bọt của tên mặt mũi như heo làm cho tỉnh rồi. Một đám người gào lên rồi chạy về hướng của nàng.
" Bắt nó "
Nàng ta đương nhiên là không có ngây thơ đến mức đứng yên cho đám người đó bắt. Tôn Nhuế đứng ở bên ngoài còn tưởng mình phải chạy vào giải cứu nàng ta, làm ra một màng anh hùng cứu mỹ nhân rồi nắm tay nàng ta bỏ chạy. Nào ngờ nàng ta cùng bọn chúng đánh tay đôi, không ổn rồi mắt của cô sắp rớt xuống đất rồi, còn nữa cái hàm không khép lại được. Bây giờ cô đã hiểu cái thì gọi là ngôn tình không có thật, cho nên đừng mong đợi quá nhiều!
Đưa tay lên dụi hai mắt rồi nhìn lại lần nữa, cô không có gặp ảo giác là nàng ta đang đánh với bọn chúng. Từng chiêu một xuất ra đều đi vào nơi hiểm hóc của nam nhân, nữ nhân này quá tàn độc rồi.
Tôn Nhuế ở nơi này nhìn nàng ta ra đòn toàn bộ đều dùng chân, đôi chân dài thon thả trắng nõn cứ như đang khiêu vũ trong tuyết,... Tôn Nhuế tạm thời quay lưng lại âm thầm lau đi máu mũi, ngửa mặt lên trời, mặt mày đỏ ửng, hai tay quạt quạt không ngừng, cô đứng giữa trời tuyết lạnh muốn chết người nhưng sao lúc này nóng như vậy chứ?
Tôn Nhuế bên ngoài nấp sau chiếc xe một cái diễn cảnh ngáo ngơ không có cách diễn tả, thì diễn cảnh bên trong bãi đất trống, tuyết bay mù mịt, mấy tên nam nhân kia cứ như trái bánh, bị đá lăn hết bên này lại đến bên kia. Bộ dạng côn đồ, ta đây đã chạy đâu mất rồi. Bây giờ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
" Đại tỷ tha mạng " tên số một ôm chân nàng khóc.
" Đúng đúng, đại tỷ em sai rồi, chị đừng đánh nữa " tên số 2 khóc đến lợi hại ôm chân nàng.
" Đại tỷ, em có mắt như mù không thấy thái sơn, cầu chị tha mạng " tên thứ ba còn khóc lợi hại hơn hai tên kia. Hắn ta rất thành tâm quỳ lạy nàng liên tục.
Còn cái tên mặt mũi như heo à không bị nàng đánh thành cái đầu heo luôn rồi. Hiện tại đã bất tỉnh nhân sự, còn cái tên chạy đến ôm nàng đang nằm dưới đất run rẩy.
" Chị hai à, tha mạng "
" Wow, giọng của ông bị sao vậy?"
Nàng wow một cái sau đó cười đến kinh thiên động địa. Mới đá có một phát đã có biến đổi lớn như vậy sao? Đá thêm một cái nữa sẽ như thế nào đây? Nhưng mà mẹ nàng từ nhỏ đã dạy làm người phải biết khoan dung độ lượng, thương người như thể thương thân, rộng lòng tâm thanh tịnh,... Nghĩ một hồi vẫn là nên tha đi. Cái tên kia cảm thấy lần này được sống rồi.
" Cảm ơn đại tỷ tha mạng, cảm... Khụ " người đàn ông đứng tuổi bỗng nhiên im lặng đến lạ...
Nàng lẽ ra quay đi rồi nhưng một chốc 360° lại quay ngược lại sút hắn một cú vào bụng. Thật là ấm ức nha...
" Dám mắng lão nương, ngươi không bị lão nương bóp chết là may rồi, còn xin tha mạng. Lần sau đừng để lão nương gặp lại ngươi. Nè tụi bây mau rinh hai cái đống sắc vụn này đi đi "
Nàng đứng khoanh tay trước ngực, khí thế chị lớn hừng hực bọn chúng còn không sợ sao. Lẹ làng vác lấy hai tên kia chạy đi, miệng nói cảm ơn liên tục, lúc đi còn không quên nhìn nàng, sợ nàng lại bất ngờ cho thêm vài phát triệt luôn giống nồi nhà bọn chúng. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vừa đi ra xém chút bị Tôn Nhuế hù chết rồi. Cô nhét giấy vào mũi, còn mũi kia nước mũi chảy xuống, muốn đông đá đến nơi, lạnh đến khuôn miệng giống như hoá đá mỉm cười cứng ngắc với bọn chúng. Cái bộ dạng này còn không đáng sợ sao?
Bọn chúng co dò chạy đi không kịp nha.
Nhìn bọn chúng rời đi, cô mới lén nhìn về hướng của nàng. Mẹ ơi nàng ta nhìn thấy cô rồi, ánh mắt này, không ổn... Sắp giết người diệt khẩu rồi.
Tôn Nhuế muốn quay lưng bỏ chạy nhưng mà càng nhìn nét mặt của nàng ta có điểm bất ổn.
Giống sắp ngất, cô đi ra chạy đến hướng của nàng. Lúc nhìn thấy cô gái kia chạy đến, cũng là lúc nàng không còn giữ được thăng bằng muốn ngã xuống. Tâm lý cũng chuẩn bị sẵn cho một tình huống lạnh rét người thì vừa khéo người kia chạy đến. Đem nàng bao chọn trong tay, cô ta nhăn mặt với nàng, còn nhấc bổng nàng lên ôm vào lòng. Nàng mơ màng nhìn cô ta, hai tay theo quáng tính choàng lên cổ, đầu tựa vào vai... Sau đó thì không có sau đó nữa, nàng ngất đi trong vòng tay của Tôn Nhuế.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top