Chương 38

Cô nhóc chợt ngừng lại, nhìn chằm chằm Nghiêm Hạo Tường, trong đôi mắt to lóe lên ánh sáng nhạt trông rất ngu ngốc, sau đó nhắm ngay cánh tay cản trở của  Nghiêm Hạo Tường cắn hự một cái. Hàng răng trắng như gạo nếp ăn đồ ngon, dùng sức lực và quyết tâm “cắn chết anh em sẽ kế thừa toàn bộ gia sản”.

Nghiêm Hạo Tường lúc trước bị đội bóng rổ đấm một cú cũng không hé răng, lúc này nhíu mày gào lên đau đớn: “Cái con nhóc này làm chó hả!”

Nghiêm Bảo Ngôn còn chùi miệng: “Đáng ghét, em thích anh Tiểu Hạ, anh đố kị cũng vô dụng.” Ném dây dắt chó xuống đất, “Anh tự dắt đi!”

Cô nhóc chạy vào trong nhà, berger chạy ra ngoài, Nghiêm Hạo Tường quay đầu đuổi theo chó, trên cánh tay nhỏ giữ lại dấu răng đang đỏ lên, còn dính nước miếng nhỏ tỏn tỏn.

Nghiêm Hạo Tường khoác ánh nắng chiều dắt chó đi dạo, con berger hình như đã thích một con samoyed đầu hẻm, rất phiền phức, mỗi ngày đi dạo xong còn muốn chịch đối tượng một phát. Anh dựa vào tường chờ, móc điện thoại ra xem, đột nhiên nhớ tới nhóm chat bốn người vẫn luôn bị anh tắt tiếng.

Mở ra xem thử, nhóm chat đã đổi tên thành —— Nghiêm Hạo Tường hôm nay đã tỏ tình chưa?

Nghiêm Hạo Tường lần trước không hề nói gì, im lặng gần mười ngày, mấy anh chàng kia liền phát hiện tình huống hơi sai. Tên nhóm chat là Liên Dịch Minh đổi, Nghiêm Bảo Ngôn gọi điện thoại cho hắn nói muốn giải trừ hôn ước, còn bảo hắn hết hi vọng đi, không dám mắng trẻ nhỏ, đành phải châm chọc bịa ra cái danh phận anh vợ.

Ba hoa không phù hợp với diễn xuất của Nghiêm Hạo Tường, cũng chưa nói cái gì, thẳng thắn đổi tên nhóm thành “Nhiệt liệt chúc mừng Nghiêm Hạo Tường thoát kiếp FA”. Không tới năm phút, tất cả đầu trâu mặt ngựa đều nhô ra, Liên Dịch Minh hỏi: “Nhìn cái kiểu này, anh trai thành công rồi hả?”

Nghiêm Hạo Tường trả lời: “Khiến mọi người nhọc lòng rồi.”

Tô Vọng luôn luôn tàn nhẫn: “Không dám không dám, Lâm là của anh, tụi em nào dám tùy tiện lỗ mãng.”

Nghiêm Hạo Tường ngẩn ra hai giây, lúc này mắng “Mấy thằng lìn” rồi tìm tòi emo dao phay dính máu, Tô Vọng dời đi lửa đạn: “Mấy ngày qua mày bặt vô âm tín, Liên Dịch Minh nói mày chết rồi.”

“Con mẹ mày, tao nói nó tỏ tình thất bại nhảy xuống biển nha mậy.” Liên Dịch Minh mắng xong, “Nghiêm Hạo Tường cuối cùng là mày xảy ra chuyện gì, chẳng nói chẳng rằng, sau này mày kết hôn có phải là không cần anh em tham gia đúng không?”

Lúc trước buông lời muốn tỏ tình, nói khoác không biết ngượng, bây giờ càng che đậy càng khả nghi, Nghiêm Hạo Tường không định im lặng, mà cũng không có ý định ăn ngay nói thật.

“Hôm Hạ Tuấn Lâm về nước, tụi tao đi ăn lẩu.” Anh bắt đầu viết kịch bản, “Lúc ăn em ấy liền rơi nước mắt, nói nhớ tao, ăn xong tụi tao đi đến khu trò chơi, lúc tao ném rổ em ấy cũng không nhịn được mà ôm tao. Tao gắp thú cho em ấy, em ấy đúng là thật lòng thích tao, tao gắp được một con tinh tinh xấu thấy bà cố nội em ấy cũng thích cầm mãi không rời tay.”

Tô Vọng: “Mày keo vãi, người ta đoạt giải vẻ vang nước nhà, mà mày cho người ta ăn lẩu với gắp một con tinh tinh thôi á?”

Liên Dịch Minh: “Dù thế nào cũng phải đến nhà hàng Michelin ba sao chứ? Gắp thú? Mày chơi với con nít riết ghiền phải không? Cartier, Tiffany, Chow Tai Fook cũng được mà, tỏ tình mà không tặng nhẫn hay vòng tay gì à?”

Chưa bịa tốt rồi, đám phá của này không thích giản dị, Nghiêm Hạo Tường kiên nhẫn giải thích: “Người anh em à, Lâm nhà chúng ta tham gia thi thiết kế trang sức đó, tao tặng nhẫn tặng vòng tay làm gì? Mày có viết thơ cho Lý Bạch, viết nhạc cho Beethoven không?”

Anh tiếp tục bịa: “Sau đó về nhà, Hạ Tuấn Lâm tặng quà cho ông ngoại và Bảo Ngôn, Nghiêm Bảo Ngôn không biết xấu hổ, nói thích Hạ Tuấn Lâm, còn hỏi người ta có thích nó hay không, tao liền lừa nó là đã có hôn ước với Minh Tử.”

Tô Vọng hỏi: “Tại sao là Minh Tử?” 


Nghiêm Hạo Tường trả lời: “Mày quá gian xảo, em gái tao không khống chế được, Lục Văn còn không trưởng thành bằng em gái tao.” Hù dọa người ta cũng phải có lý có chứng cứ, “Sau đó tao và Hạ Tuấn Lâm ở cùng một phòng, em ấy tặng tao một cái vòng tay tình nhân, ám chỉ tao vậy rồi, tao còn chờ cái gì? Tao liền ôm lấy em ấy mà thổ lộ.”

Liên Dịch Minh kích động: “Cậu hàng xóm đồng ý luôn hả?!”

Nghiêm Hạo Tường liếc con berger màu đen và con samoyed màu trắng, đổi trắng thay đen nói: “Hạ Tuấn Lâm nói —— mình không thích em gái cậu, mình thích anh trai nó.”

Vừa gửi đi xoay mặt lại nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm, điện thoại thiếu chút nữa bị doạ rơi mất, Nghiêm Hạo Tường chột dạ đổ mồ hôi: “Trùng hợp thế người yêu, em đi đâu vậy?”

Hạ Tuấn Lâm siết tờ mười tệ: “Đến cửa hàng tiện lợi mua bánh mì, ngày mai không có đồ ăn sáng.” Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy bóng lưng Nghiêm Hạo Tường, rõ ràng vừa chia tay ở cuối hẻm không bao lâu, sao lại cảm giác đẹp trai lên nhỉ, “Anh nhìn điện thoại cười gì vậy?”

Nghiêm Hạo Tường nói mê sảng: “À… Thương lượng chuyện kết hôn của Bảo Ngôn và Liên Dịch Minh sau này, trong nhà nên đưa bao nhiêu của hồi môn…”

Điện thoại không ngừng vang, hai người kia chúc mừng mười mấy tin, Tô Vọng gửi câu “Sớm sinh quý tử”, gửi xong cảm thấy độ khó quá cao liền rút về. Liên Dịch Minh chuyển khoản 999 tệ, nói là phần của mối tình đầu, chúc người anh em và bạn hàng xóm thiên trường địa cửu.


Cố Chuyết Ngôn nhận, dắt tay Hạ Tuấn Lâm nói: “Đi cửa hàng tiện lợi làm gì, đi, đi siêu thị mua đồ ăn cho em.”

Ồn ào nửa ngày, tên gào to nhất là Lục Văn mãi không trồi lên, không bình thường, Nghiêm Hạo Tường mở vòng bạn bè ra xem thử, phát hiện Lục Văn thi xong đăng một câu: Ban ngày không hiểu đêm đen.

Phỏng chừng sáng tác âm nhạc bị bí giữa chừng, Nghiêm Hạo Tường bấm like cổ vũ.

Thành tích thi giữa học kỳ công bố rất nhanh, bài thi còn chưa phát mà trong trường đã lén lút truyền ra vài phiên bản thứ tự xếp hạng. Chờ thành tích chính thức vừa ra tới, danh sách 100 người đứng đầu khối dán ngoài hành lang, như viên nam châm, sáng sớm đã hút lấy bao nhiêu học sinh vây xem.

Nghiêm Hạo Tường lo làm trực nhật, liếc mắt một cái liền đi, rất dễ tìm, là người đứng đầu.

Thật ra tối hôm qua anh đã biết rồi, sau khi Tiết Mạn Tư lấy được thông báo về thành tích đã gọi tới, nói con vất vả rồi, mẹ đã gửi chuyển phát nhanh túi tài liệu nghiên cứu giáo dục, sau khi nhận được thì làm thử.

Hạ Tuấn Lâm bưng một hộp bánh trứng nhìn danh sách, cậu xưa nay chưa từng rớt khỏi tám mươi vị trí đầu, lần này thì không chắc chắn lắm, từ sau chen lên phía trước mới vừa nhìn được hai hàng, Tề Nam chen qua: “Bạn cùng bàn, mày 72!”

Hồi hộp lập tức biến mất,Hạ Tuấn Lâm cho một cái bánh trứng: “Phiền quá, mày xem của mày đi.”

Tề Nam nói: “Tao làm gì mà sờ được cái bảng này, tao thuộc về tốp 500 cộng.” Lớp trưởng cũng chạy tới bốc một cái bánh trứng, ba người tụ lại thành cái chợ, ánh mắt cùng rơi vào vị trí đầu tiên.

Lớp trưởng nói: “Tao cũng muốn nếm thử cảm giác nhất khối.”

Tề Nam nói: “Không thành vấn đề, Nhất Nam vì mày mà cho ra mắt loại bánh ngọt tên là Đứng nhất khối, lúc đó cho mày nếm thử.”

Trò chuyện một hồi trở về phòng học, ngoài hành lang lớp số 3 ướt nhẹp, Nghiêm Hạo Tường đưa lưng về phía nhóm của cậu. Lớp trưởng bình luận: “Đánh nhau không gà, học tập khá tốt.”

Tề Nam tiếp lời: “Rất cao rất đẹp trai, người gặp người thích.”

Hạ Tuấn Lâm kẹp ở giữa, có hơi ngộp, lúc trước Nghiêm Hạo Tường ở phòng vẽ tranh làm người mẫu, mới mấy tiếng mà đã nhận được số điện thoại, bây giờ ở trường học chẳng phải là càng nổi tiếng sao?

Hạ Holmes liên tục lật xe, đành phải hỏi: “Tụi mày cảm thấy ai đã thích cậu ấy?”

Lớp trưởng nói: “Nữ thì tao không biết, nhưng tao biết có một người nam nhất định rất yêu cậu ta.”

Hạ Tuấn Lâm sợ đến nỗi mặt mũi cứng đờ, cậu biểu hiện quá rõ ràng sao, lộ chân tướng rồi? Hay là một gay khác? Trường học này là bến tàu của trai cong hay sao? Tề Nam bỗng nhiên lướt qua cậu nhìn về phía phía sau, hất hất đầu nói: “Người nam kia tới rồi kìa.”

Xoay người, chỉ thấy Hạo Duy cầm bảng kết quả học tập từ từ đi tới, trên mặt mang nụ cười “Nhất khối đang ở lớp tôi” nhàn nhạt. Hạ Tuấn Lâm thở một hơi, đưa cái bánh trứng cuối cùng cho Nghiêm Hạo Tường ăn, còn mình nhanh chóng tổ chức đọc bài buổi sáng. 

Lau sạch sẽ hành lang, Nghiêm Hạo Tường thấy Hạ Tuấn Lâm đứng trên bục giảng tổ chức đọc bài tiếng Anh, chống nửa người lên bàn giáo viên, anh đi từ phía sau đối phương, tay vỗ một cái vào mông Hạ Tuấn Lâm.

Tay cầm sách run lên, ánh mắt Hạ Tuấn Lâm theo đuôi Nghiêm Hạo Tường đến hàng cuối cùng, tim đập thình thịch, cúi đầu đọc sách. Mãi đến khi vào tiết đầu tiên, cậu ngồi xuống ghế, hai cánh mông không có bao nhiêu thịt vẫn còn căng thẳng.

Buổi chiều thứ sáu chỉ học hai tiết, mở cuộc họp phụ huynh, tất cả mọi người dán họ tên lên góc bàn, Hạ Tuấn Lâm hỏi: “Bạn cùng bàn, ba mày tới hay là mẹ mày tới?”

Tề Nam nói: “Mẹ tao. Mày theo tao về trông cửa hàng nha?”

Hạ Tuấn Lâm đeo bản vẽ, mỹ danh viết là đi vẽ vật thực, nhưng thật ra là thừa dịp tan học sớm mà đi hẹn hò. Cậu vui vẻ chạy đến ra sau tìm Nghiêm Hạo Tường, mặt bàn sạch sành sanh, không họ không tên, cũng không có giấy bút.

“Ông Tiết không đến sao?”

Nghiêm Hạo Tường nói: “Trường Bảo Ngôn có hoạt động người thân.”

Chuyện ở trường anh đều thông báo cho Nghiêm Bá và Tiết Mạn Tư, Tiết Mậu Sâm sống một mình ở bên ngoài nhàn rỗi quen, gạt chuyện công khai tính hướng, mấy việc vặt sau khi chuyển trường cũng không dám làm phiền ông.

Phụ huynh của ai cũng đến, có ba có mẹ, chỉ có một mình Nghiêm Hạo Tường là không, cho dù là nhất khối cũng cô độc. Hạ Tuấn Lâm vừa như thương hương tiếc ngọc, vừa giống như chim mệt mỏi về tổ, ngồi xổm ở bên ghế nắm lấy đùi Nghiêm Hạo Tường: “Anh có nhớ ba mẹ không? Hay là gọi điện thoại cho bọn họ đi?”


Nghiêm Hạo Tường cất sách vở: “Không nhớ, trước đây họp phụ huynh bọn họ cũng không rảnh để đi.”

Giọng điệu rất thành thật, Hạ Tuấn Lâm nhớ tới Nghiêm Bảo Ngôn, cô nhóc ở Dung Thành rất vui vẻ, chắc là ở nhà cũng không có ba mẹ bầu bạn. Cậu trìu mến nói: “Ba mẹ anh như vậy, anh có thấy khổ sở không?”

Nghiêm Hạo Tường nói: “Bọn họ kiếm được nhiều tiền như vậy cho anh xài, anh làm kiêu làm gì chứ.”

Bận tâm đến ai cũng không cần bận tâm người giàu có, các phụ huynh lục tục đến, Hạ Tuấm Lâm dẫn Nghiêm Hạo Tường đến công viên văn hóa và sáng tạo để hẹn hò.

Đây là một cái xưởng cũ cải tạo thành quảng trường nghệ thuật, hai người bọn họ tìm một quán cà phê, sát bên cửa sổ, Hạ Tuấn Lâm vẽ tòa nhà cũ kỹ ngoài cửa, Nghiêm Hạo Tường làm nghiên cứu giáo dục. Mới vừa xé bao, rơi ra một tấm thẻ, phía trên là nét chữ của Cố Sĩ Bá: Không được lười biếng, kiên trì bền bỉ.

Anh vuốt nhẹ, giống như biểu ngữ hay dán trên tường trường học, người ta xem nhiều đến nỗi võng mạc cũng muốn tróc ra. Vứt tờ giấy lên bàn, Hạ Tuấn Lâm nhặt lên xem, phát hiện mặt trái còn có một câu —— Chăm sóc bản thân cho tốt.

Nghiêm Hạo Tường có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Nghiêm Bá khi viết tờ giấy này, chắc là do dự một lúc lâu, sợ nhìn không đủ ngầu, người hơn bốn mươi tuổi mà còn nghĩ mình là ông hoàng đế lạnh lùng hay sao?

Anh kẹp tấm thẻ trong sách, khép lại, kết thúc khoảnh khắc lập dị này. Ngước mắt phát hiện Hạ Tuấn Lâm nhìn anh, cười hỏi: “Em vẽ cảnh hay vẽ anh?”

Hạ Tuấn Lâm nói: “Ba anh thật ra rất quan tâm đến anh, anh có thể gửi lại cho ba một tin nhắn mà.”

“Trả lời gì đây? Nói là anh chăm sóc bản thân rất tốt, ăn, mặc, ở, đi lại học tập tình yêu và hôn nhân, đều rất tốt.” Nghiêm Hạo Tường cúi đầu làm bài thi, yên lặng do dự, xem mình là một hoàng tử nhỏ lạnh lùng.

Hạ Tuấn Lâm dần dần vẽ xong, phong cảnh trong tranh bị một lớp ánh sáng nhạt nhạt bao phủ, là hiệu ứng cửa sổ thủy tinh. Chủ quán cà phê rất thích muốn mua lại, cậu chỉ là luyện tập thôi, bán tám trăm tệ, Hạ Tuấn Lâm cầm tiền: “Em hơi giàu rồi á, mình đi tiêu tiền đi?”


Nghiêm Hạo Tường hỏi: “Mua gì đây?”

Không có thiếu gì, Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy bàn bên cạnh là một đôi nam nữ mặc trang phục tình nhân, nhìn mà thèm. Mấy minh tinh lén lút yêu đương không phải cũng lén lút mặc đồ tình nhân sao? Anh dùng Thanh Phong thì em cũng không dùng Tâm Tương Ấn. (*)

(*) Thanh Phong, Tâm Tương Ấn: hai nhãn hiệu giấy vệ sinh ở TQ

Hai người đi dạo phố, ở cửa hàng thời trang nhìn thấy hai kiểu áo khoác jeans, một kiểu sau lưng thêu thánh giá, một kiểu thêu chữ “Vạn” (卍) của phật tổ. Mỗi người một cái, Hạ Tuấn Lâm dữ dằn nói: “Ai quá trớn sẽ bị trời phạt, lên thẳng Tây Thiên.”

Nghiêm Hạo Tường càng dữ hơn: “Trời mưa chui vào áo của người khác sẽ bị anh trừng phạt, trị cái tật xấu này của em.”

Rồi đi vào một cửa hàng bán ly cốc, cái ly có nghĩa là “cả đời” (*), không mua sẽ dễ chia tay, Hạ Tuấn Lâm chọn một cái ly mug cho Nghiêm Hạo Tường, hình chú lính chì dũng cảm, Nghiêm Hạo Tường chọn cho Hạ Tuấn Lâm hình công chúa Bạch Tuyết, bị cậu mắng “Biến thái”.

(*) cái ly đọc là bei zi, cả đời cũng đọc là bei zi

Lục tục mua không ít mấy thứ đồ chơi nhỏ, đi mệt xỉu, hai người dựa vào kệ hàng nghỉ ngơi, Hạ Tuấn Lâm cách áo khoác chọt cơ bụng Nghiêm Hạo Tường, hỏi: “Anh viết trên bưu thiếp sau này sẽ dẫn em đi chơi, còn tính không?”

“Tính chứ.” Nghiêm Hạo Tường tiện tay lấy đôi tất, “Dẫn em đi chơi, cho em ăn ngon, ở khách sạn của nhà Liên Dịch Minh.” Bỗng nhiên đè thấp cổ họng, “Cũng dẫn em tới gặp ông nội anh.”

Hạ Tuấn Lâm cười: “Ông nội anh không thích em thì sao?”

Nghiêm Hạo Tường nói: “Vậy em cũng không cần thích ông ấy.” Nhớ tới trước có nói, “Nếu như chúng ta đi du học, anh gặp ông bà nội của em, bọn họ không thích anh thì sao?”

Hạ Tuấn Lâm kinh ngạc: “Anh học Harvard mà ông bà còn không thích thì ông bà còn muốn gì nữa chứ?”

Hai người chúi vào kệ vớ bông nói thầm, trước khi đi phát hiện một cặp ốp điện thoại, màu trắng tinh, một cái in đề tiếng Anh, một cái in đề toán, đúng là đo ni đóng giày cho hai người bọn họ. 


Đi dạo ở công viên văn hóa và sáng tạo xong, lúc rời khỏi có đi qua một bức tường cũ kỹ, cành cây đầu tường mọc tràn lan, giữa những cành cây là những đóa hoa màu đỏ rực, Nghiêm Hạo Tường vươn tay lấy xuống một cành, vuốt mềm thân dây leo, quấn lên cổ tay Hạ Tuấn Lâm.

Tay cậu đầy lá xanh ẩm ướt, như mồ hôi giữa hè, lại càng rít, nắm trong lòng bàn tay không cho người khác nhìn thấy, giống như tình cảm bí mật lúc này không cho ai biết.

Xe công cộng rất trống, bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng uống nước ngọt, Hạ Tuấn Lâm mua vị quýt, nói: “Hôm nay là lần hẹn hò đầu tiên sau khi chúng ta xác lập quan hệ, kiếm tiền tiêu tiền, mua đồ tình nhân, em cảm thấy khá là thành công.”

Nghiêm Hạo Tường đồng ý: “Lần sau sẽ tốt hơn.”

Ỷ vào tài xế cách họ khá xa, bọn họ tiến hành tổng kết suy nghĩ lần hẹn hò này, trạm dừng rất gần với ngã ba đầu hẻm, xuống xe đi vài bước đã đến.

Vừa rẽ vào, Hạ Tuấn Lâm nói nửa đoạn liền dừng lại.

Cảnh tượng kia giống như đã từng quen biết, dưới cây đa đầu hẻm có một người đang đứng, khá cao to, làn da màu vàng nhạt, đang ngước đầu quan sát rễ phụ buông xuống của cây đa. Nghiêm Hạo Tường chần chờ nói: “… Lục Văn?”

Lục Văn xoay người lại, gương mặt xanh tím.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #翔霖