Chương 14: Nụ cười nguy hiểm
Chương 14: Nụ cười nguy hiểm
Trang không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô chỉ biết lúc này tim cô đang có cảm giác rất ấm áp. Dù rằng mọi thứ là do chính bản thân cô tự tạo, nhưng không khỏi hạnh phúc. Triệu Minh Vỹ ôm chặt lấy Trang, hận không thể hòa cô vào thân thể.
Từng nụ cười, cử chỉ của Trang đều được Triệu Minh Vỹ quan sát rất cẩn thận. Hắn thật sự cũng không hiểu rõ trái tim mình đang nghĩ gì? Ở bên cô, hắn có cảm giác vô cùng bình yên, nhưng một người như hắn liệu hai chữ “Bình yên” này có quá xa vời. Hắn thừa nhận mình không phải là người đàn ông tốt, cô bên cạnh hắn cũng do hắn giở thủ đoạn ép buộc cô phải nghe theo, không được phản kháng. Nhiều khi tự ngẫm, hắn thấy mình quả thật rất đê tiện.
Một tuần trôi qua hắn đều mong đến ngày thứ ba và thứ bảy, vào hai ngày này cô sẽ đến nhà làm cơm tối, dùng hắn trải qua cảm giác ngọt ngào. Có nhiều lúc hắn mong sao sự ngọt ngào đó là chân thực, nhưng rất tiếc, cô chỉ làm những điều đó khi đến hẹn, hoàn toàn không xuất phát từ nội tâm của chính bản thân.
Có lẽ, cảm giác yêu thích này của Triệu Minh Vỹ là do sự tò mò về con người Trang mà ra, cô đặc biệt hơn những cô gái khác, làm hắn thích thú. Hắn giữ cô bên cạnh mình, không nguyện ý buông tay, dù hiện tại chính hắn cũng không có được trái tim cô, nhưng tương lai chưa hẳn đã như thế. Triệu Minh Vỹ không tin mình không thể làm Trang thay đổi, mọi thứ đều cần có thời gian, hắn sẽ ban cho cô cái được gọi là ngoại lệ đó. Hận trước - yêu sau.
Nhìn thấy Trang thả lỏng, chấp nhận nụ hôn của hắn mà không phản kháng như trước, những điều đó làm hắn khá vui vẻ. Cảm giác này như vừa đạt được thành tựu to lớn, đáng tự hào.
Trước đây Triệu Minh Vỹ có khá nhiều người phụ nữ, những người đó đối với hắn chỉ đơn giản là chơi trò thỏa mãn nhau mà thôi. Sau khi qua khỏi đêm kích tình thì đường ai nấy đi. Thậm chí đến lúc tình cờ gặp nhau, trong trí nhớ của hắn cũng không còn bất cứ ấn tượng nào hết. Và còn một điều đặc biệt, hắn chưa hề hỏi tên những người đàn bà đêm đó.
Hình ảnh hai người đang hòa lại cùng nhau, không một ai phát hiện phía sau lưng họ có một bóng dáng người con gái đang đứng. Cô ta nhìn chằm vào Triệu Minh Vỹ và Trang, ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm, răng nghiến chặt, hai lòng bàn tay siết lấy nhau đến mức trắng bệch. Rồi qua một lúc, cô ta xoay người đi về men con đường cũ, trong im lặng.
***
Trang trước khi quay lại Sài Gòn đã cố gắng khuyên bà Sáu lên sống cùng cô, nhưng bà nhất quyết không chịu. Cái chết của cha đối với bà là một đả kích vô cùng lớn, cô lo lắng bệnh tim của mẹ lại tái phát khi không có ai bên cạnh chăm sóc. Bà nói nhang khói của cha trên bàn thờ còn rất lạnh, mẹ đi rồi chỉ còn lại mình cha thì sẽ khiến cha cô đơn. Trang cũng không muốn ép buộc mẹ, dù sao nơi này cũng là nơi cha và mẹ cùng nhau xây dựng một gia đình êm đẹp trong suốt 20 mấy năm qua. Cô sợ nhìn thấy mẹ khóc, sợ cái cảnh mẹ phải sống một mình trong ngôi nhà sớm đã lạnh lẽo này.
Đêm về mẹ đều ngồi trước linh cữu cha, kể lại hết những chuyện đã xảy ra trong ngày. Mẹ bảo với cô rằng, hằng ngày cha đều thích nghe mẹ kể, cha nói giọng mẹ rất ngọt ngào, êm tai. Bà luôn ghi nhớ những gì lúc còn sống cha thường làm, các món cha thích ăn. Vào mỗi bữa cơm, trên bàn chưa từng thiếu đi cái bát và đôi đũa. Nhưng chỉ có điều, người ngồi bên cạnh bà sớm chỉ còn lại cái bóng cô quạnh.
“Mày đang nghĩ gì mà thẩn thờ vậy Trang?” Nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của Trang, Quyên ngồi xuống lay mạnh, hỏi.
Quyên biết Trang phải chịu nhiều cú sốc, từ lúc lên đây đến giờ, Trang cũng chưa mở miệng nói chuyện với Quyên và Vy quá hai ba câu. Cô cứ ngồi trước cửa, ánh mắt nhìn xa xăm lên hàng cây xanh tận tít ngoài đầu hẻm.
Trang lắc đầu, giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi: “Tao không sao.” Nói xong cô đứng dậy, xoay người đi lại giường, đưa lưng về phía Quyên. Không ai nhìn rõ được hiện tại cô đang khóc hay đang nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Thấy Quyên định chạm vào vai Trang, Vy nháy mắt ngụ ý bảo đừng: “Để nó yên tĩnh đi.”
Quyên chau mày: “Nhưng tao lo cho nó.”
Vy lắc đầu: “Nó không phải con nít, mày càng nói, nó chỉ càng thêm buồn mà thôi.”
Quyên thở dài: “Tao biết rồi, sao lại khổ như thế này vậy hả?”
“Cốc cốc.”
“Ai vậy?” Vy lớn giọng hỏi.
“Mình là Tuấn Anh đây, cho hỏi Trang có trong phòng không Vy?”
Tuấn Anh cũng đã từng nghe sơ sơ về chuyện cha Trang vừa mới qua đời từ chỗ bà chủ nhà, cô bạn hàng xóm này tuy nhìn có vẻ lạnh nhạt nhưng không hiểu sao anh lại có ấn tượng khá tốt về cô. Lần đầu tiên anh tình cờ gặp cô là lúc cô đang ngồi trước cửa phòng, ngày đó còn xảy ra một chuyện rất thú vị. Em gái của anh nhìn thấy anh mỉm cười bắt chuyện cùng Trang thì tưởng rằng anh trêu hoa ghẹo nguyệt nên không khách khí, nắm lấy tai anh kéo về phòng trọ một cách oanh liệt, nhìn chẳng khác nào cô vợ nhỏ đang ghen. Trong một năm qua, Tuấn Anh cũng thường xuyên cùng em gái ghé qua phòng Trang, tình bạn giữa hai người đã được bắt đầu và duy trì đến bây giờ.
Em gái anh - Trâm Anh cũng rất thích Trang, thường những ngày nghỉ cô bé đều chạy sang phòng trọ cô hỏi bài, tuy Trâm Anh và cô học cùng một khóa nhưng kiến thức lại chênh lệch khá nhiều. Trâm Anh là cô gái hiếu động nên việc học cô bé đều lơ là, chẳng bù lại cho Trang, vừa dịu dàng, vừa hiền lành lại học giỏi.
Vy nghe thấy giọng Tuấn Anh thì liền đi ra mở cửa, trên tay anh còn đang cầm nồi cháo thịt bằm vẫn đang nghi ngút khói, Trâm Anh đứng bên cạnh ánh mắt lo lắng dò xét vào bên trong và dừng lại trên chiếc lưng cô đơn đang nằm trên giường.
Trâm Anh buồn bã hỏi: “Trang sao rồi hả Vy?”
Vy cười gượng: “Vào phòng đi rồi hãy nói.” Vy đưa tay kéo Trâm Anh vào trong phòng, Tuấn
Anh cũng thẩn thờ cất bước theo sau.
***
Trần Khanh ngồi trong phòng làm việc, môi khẽ nhâm nhi điếu thuốc. Ánh mắt anh ta trở nên cực kì khó coi khi nhìn thấy ảnh Triệu Minh Vỹ và Tuyết Trang đang hôn nhau bên bến đò cũ. Trần Khanh tất nhiên cũng nhận được tin báo cha Trang mất, nhưng nghĩ đến ánh mắt chán ghét của cô giành cho mình, anh ta không thể xuống dưới quê, sợ rằng nếu xuống sẽ khiến tâm trạng đang tồi tệ của cô trở nên xấu hơn.
Người đàn ông ngồi phía đối diện thấy vẻ mặt khó chịu của Trần Khanh liền cười nhạt: “Cô bé này nhìn cũng ngon cơm đó chứ, nhưng hàng qua tay rồi, cậu vẫn không chịu từ bỏ sao?”
Trần Khanh nhắm mắt, thở dài: “Cậu biết cảm giác rung động là như thế nào không?”
Người đàn ông kia lắc đầu, nói với vẻ bất cần: “Chưa từng và cũng không cần, bên cảnh miễn là có đàn bà đẹp là được, quan tâm làm gì cho mệt tới những thứ phù phiếm được gọi là rung động kia.”
Trần Khanh nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện, cười khẽ: “Người như cậu, mãi mãi cũng sẽ không biết rung động là gì.”
Hoàng Tâm lắc đầu, ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ đung đưa: “Rốt cuộc hôm nay cậu muốn nghe tôi nói về kết quả điều tra, hay bàn bạc với tôi những chuyện tình cảm sến súa kia?”
Nghe đến đây, Trần Khanh lập tức thu lại vẻ mặt bỡn cợt vừa rồi, ánh mắt anh ta như dòng xoáy nhìn thẳng vào mắt Tâm. Chỉ cần mọi chuyện giữa Trang và Triệu Minh Vỹ được anh điều tra rõ ràng, anh nhất định tương kế tựu kế đoạt lấy cô gái dịu dàng xinh đẹp đó về bên cạnh mình.
“Cậu nói đi, tôi đây đang lắng nghe.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top