CHƯƠNG 11: TAI NẠN LAO ĐỘNG
Bầu trời đã dần ngã sang chiều, căn nhà nhỏ nằm trơ trội giữa những chùm cây ăn quả xum xuê. Xung quanh lác đác chỉ có vài hộ dân, vùng quê là thế, đất đai mỗi hộ thì khá nhiều, nhưng đều nằm trong hẻm, trong kẹt nên chẳng bán được bao nhiêu, đành để đấy trồng cây ăn quả, mỗi vụ kiếm cũng được chút ít tiền. Bà Sáu là vợ ông Sáu Liêm làm thợ hồ trên tỉnh, do sức khỏe suy yếu nên bà chỉ có thể đảm đương công việc nội trợ, nuôi heo, mấy ngày rảnh ở nhà ai kêu mần cỏ thì sang mần, một ngày như vậy cũng chỉ kiếm được 80.000 đồng.
Hôm nay nắng gắt, bà tranh thủ giặt rồi phơi đóng đồ của ông nhà lên sàn. Mướp thằng Tý em con Quyên đem qua từ sáng tới giờ bà cũng chỉ gọt, rửa để đó, chưa có thời gian xuống bếp nấu cơm. Mấy con heo con mới đẻ trong chuồng cần phải trông coi suốt, do nó còn nhỏ nên heo mẹ dễ đè trúng, năm ngoái khi vừa mới đẻ, do mới nuôi nên ông bà chưa biết cách chăm sóc làm chết hết 3 con, trông mà tội nghiệp. Năm nay rút kinh nghiệm, thà trông kĩ, bỏ nhiều thời gian để không bị chết, bị thiếu hụt.
Nhà bà chỉ thuộc dạng trung bình, tiền kiếm được cũng để dành đó, dưỡng già, không dám xài cũng chẳng dám ăn phung phí. Ông Sáu thì làm thợ hồ, tuổi tuy đã cao nhưng ông nhất quyết không chịu nghĩ hưu, ông nói “còn sức thì còn làm, tui còn khỏe lắm mẹ con bà khéo lo.” Bệnh đau khớp của ông đêm về cứ kéo đến mãi, có những đêm đau đến bức mồ hôi trên trán ông đỗ nhễ nhại, bà phải thức trắng, xoa bóp cho ông. Nhìn chồng cực, bà cũng xót lắm, nói cũng đã nói, giận cũng đã giận mà ông đâu có chịu nghe lời bà. Con gái duy nhất của hai vợ chồng cũng lên thành phố học nay được hơn năm, nghỉ hè về nhà cũng chỉ vỏn vẹn vài tuần, mấy tháng nay con bé chưa về, bà nhớ mà chẳng dám gọi, sợ con bé trên đó lo lắng chạy về thì nghỉ học, bị nhà trường trách thì tội nghiệp.
Hôm qua ông nói muốn ăn hột vịt chiên, món này tuy chẳng phải sơn hào hải vị nhưng được miệng cả nhà lắm. Hồi Trang còn ở nhà, cứ hai ngày là “mẹ ơi, mai chiên hột vịt nha, con thèm.” ăn riết mà cái hố rác sau nhà loáng thoáng toàn mấy cái vỏ tròn tròn trắng bóc. Thằng Tý cũng hay ăn chực bên nhà ông bà, nó cũng háo ăn giống con Trang, thấy hột vịt là con mắt sáng trưng, nhìn mà mát lòng mát dạ.
Bà đang ngồi vo gạo thì thím Hai, mẹ thằng Tý vội vàng chạy qua nhà, thở hổn hển, nói lớn: “Sáu, đi nhanh lên, chồng bà bị tai nạn lao động, té từ trên tầng hai xuống đất, vừa chở vô bệnh viện tỉnh rồi. Bà coi chạy lẹ lên trên đó coi ông Sáu bị làm sao?” Thấy bà còn đang đực người ra, thím Hai liền bước đến sàn nước, đánh mạnh vào vai bà: “ Sáu Sáu, sao bà còn đực người ra đó, thằng chồng bà chết tới nơi rồi kìa.”
Như vừa bị người khác thức tỉnh, bà nhanh chống đứng dậy, nước mắt sớm đã chảy dài xuống má nhưng bà không còn thời gian quan tâm đến. Chạy vào nhà lấy chiếc xe đạp cũ kĩ ra, leo lên rồi nhưng đôi chân cứ run run khiến bà không thể nào chạy được, thấy bà đạp quài mà chiếc xe cứ xiêu xiêu quẹo quẹo, thím Hai nóng ruột chạy lại kéo tay bà:
“Ra sau đi, tui chở cho, bà mà chống chống đưa đưa vậy biết chừng nào mới đến bệnh viện.” Nói xong thím Hai ngồi trước, đẩy bà ra sau rồi chở thẳng lên trên bệnh viện tỉnh. Bánh xe mềm, đường lộ lại bằng đá nên phát ra tiếng va chạm chói tai, ghế trước ghế sau đều bị sốc, tay cầm lái của thím Hai cũng trở nên run rẩy.
Khi tới bệnh viện thì mấy anh em trong công trình đều ngồi trước băng ghế chờ, thấy bà Sáu đến ai nấy đều cúi đầu, không dám nhìn. Gia đình ông Sáu Liêm như thế nào ai cũng biết rõ, vợ ông thân thể không được tốt cho lắm, lại có tiền sử bệnh tim, ông Sáu mà có mệnh hệ gì chắc bà cũng chẳng sống nổi.
“Bà ngồi xuống đi, ông Sáu phước lớn mạng lớn, không có chuyện gì đâu.” Thím Hai dìu bà ngồi xuống ghế, tay chân bà lạnh ngắt, gương mặt trắng nhợt khiến thím Hai hốt hoảng không ít.
Người bà Sáu đột nhiên mềm nhũn, đầu ngã xuống vai thím Hai, không còn tri giác. Thím Hai thấy vậy sợ hãi hét lớn: “Sáu Sáu, bà làm sao vậy nè?”
Thấy vợ Sáu Liêm bị đả kích nặng mà ngất xỉu, ai nấy cũng lo sợ, chồng chưa biết sống chết ra sao, vợ mà có chuyện gì nữa thì chẳng ai lo. Có người đề nghị điện thoại cho Tuyết Trang, con ông bà Liêm nhưng nhanh chóng bị bà Hải Long, mẹ Vy ngăn cản.
“Trên đó, việc học tập của tụi nhỏ đang vào thời gian thi cử, nếu để cho bé Trang nó hay tin này, nó mà nóng lòng chạy về bỏ mất kì thi thì càng tội. Để được học trên đó không biết con bé đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức, cha mẹ nó như thế này, nó mà bỏ học nữa thì gia đình coi như xong.”
Thím Hai đặt bà Sáu nằm lên giường bệnh, gật đầu đồng tình: “Bà Hải Long nói đúng đó, để con bé biết thì mọi chuyện càng thêm rắc rối hơn thôi.”
“Ừ. Vậy để coi tình hình sao đã rồi tính tiếp.”
6 tiếng sau.
Sau cơn kích động bà Sáu cuối cùng cũng đã tỉnh, bác sĩ nói tim bà đang suy yếu, nếu còn kích động nữa e là sẽ gặp nguy hiểm. Mọi người ai nấy cũng lo lắng, hàng xóm với nhau bao nhiêu năm, thấy vợ chồng ông bà bị như thế cũng không chạnh lòng. Trời đã bắt đầu tối, do bệnh tình ông Sáu sau khi phẫu thuật cũng không có tiến triển mấy, vết thương khá nặng nên đã được chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy, bà vừa tỉnh lại nghe tin, lập tức cùng bà Hải Long đi lên trên đó tiện bề chăm sóc.
Mùi bệnh viện nồng nặc mùi hương khó chịu, cứ cách vài phút lại có một chiếc giường kéo được đẩy vào, khăn trắng che kín mặt, người nhà không ngừng khóc lóc ỉ oi, những cảnh tượng này càng khiến bà thêm sợ hãi. Bà sợ, sợ chồng mình cũng như những người đó, trùm khăn trắng, mãi mãi không tỉnh lại. Khi được đưa vào đây, tuy đã tiến hành qua một lần phẫu thuật nhưng vẫn còn nguy kịch nên ông Sáu đã được đưa vào phòng cấp cứu thêm một lần nữa.
3 tiếng sau.
“Cạch.”
Bác sĩ tiến hành cấp cứu là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, mắt đeo kính, gương mặt vì căn thẳng nên lấm tấm những giọt mồ hôi. Vừa nhìn thấy bác sĩ, bà Sáu lập tức chạy lại níu lấy bà, giọng nói gấp gáp, hoảng loạn.
“Chồng tôi sao rồi bác sĩ?”
Bác sĩ Phạm vỗ lên tay bà an ủi, giọng nói nhẹ nhàng: “Bà khoan hãy kích động, ông nhà đã qua cơn nguy kịch, nếu đưa chậm ba mươi phút nữa e là không còn cơ hội cứu sống. Hiện nay vết thương trên người ông đã được băng bó cẩn thận, nhưng hai chân bị xà ngang rơi trúng, phần xương sớm đã bị đập nát, không còn khả năng chữa trị. Có thể tỉnh lại, nhưng ông nhà về sau không thể đi lại, sẽ trở thành người thực vật suốt đời.” Khi nói đến đây bà cũng không đành lòng, những chuyện tương tự như thế này bà đã gặp khá nhiều, con người chỉ có đôi chân làm sự sống, nếu mất rồi thì coi như mất tất cả. Nhìn cách ăn mặc của bà Sáu, bác sĩ Phạm cũng đoán được hoàn cảnh gia đình chỉ thuộc dạng bình thường, có thể ông là trụ cột gia đình, nhưng không may gặp tai nạn như thế này thì tiền phẫu thuật, lẫn thuốc men sẽ là gánh nặng trên vai người vợ.
Nói là bệnh viện tuy dành để cứu người nhưng cũng có nguyên tắc, không có tiền thì việc điều trị sẽ gặp trở ngại. Bên trong cái bệnh viện lớn này đâu phải ai cũng đặt vị trí y đức lên hàng đầu, những cô y tá có người tốt bụng hiền lành cũng có người nhẫn tâm khó chịu, họ sẽ nhìn vào cách ăn mặc, tiền bạc trong người chúng ta để đổi lấy cách cư xử. Nếu giàu một chút thì được đãi ngộ tốt, chăm sóc chu đáo, hồi phục là chuyện ngày một ngày hai. Còn nếu nghèo khổ, tiền viện phí cũng không có khả năng đóng thì đừng hòng được bọn họ chăm sóc chu đáo, thậm chí họ còn chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của bệnh nhân. Có nhiều bác sĩ thấy bất bình, báo với cấp trên, nhưng thế thì đã sao, y tá nơi này như thế quá đông, bệnh viện không thể làm gì, vì thế càng khiến họ trở nên lộng hành, chẳng biết đến đâu là nhân tính đâu là đồng tiền.
Khi nghe bác sĩ Phạm nói về tình trạng của ông, bà cuối cùng cũng không chịu được, đôi chân ngã khuỵu xuống sàn. Nếu ông biết mình không thể nào đi lại được nữa, nếu ông biết mình từ nay đã trở thành người thực vật thì sẽ như thế nào? Bà biết ông nhất định không chịu được cú sốc quá lớn này, không biết chừng ông còn làm chuyện dạy dột. Sống với nhau hai mươi mấy năm trời, tính cách chồng mình như thế nào bà đương nhiên hiểu rõ. Ông sẽ không ngần ngại tự kết liễu đời mình để bỏ bớt gánh nặng trên vai vợ con, ông thừa biết hoàn cảnh gia đình như thế nào, đừng nói đến được điều trị tận tình, đến tiền viện phí không biết bà có thể chuẩn bị đóng được bao nhiêu ngày.
“Ông ấy... Ông ấy nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ không sao. Phải không?” Bà đưa hai tay ôm chặt lấy mặt, giọng nức nở. Bà Hải Long bên cạnh đang đỡ bà cũng không kìm được, lặng lẽ rơi nước mắt.
Bác sĩ Phạm chứngkiến cảnh này, đồng cảm, an ủi bà kèm theo một cái bao thư màu trắng: “Đây là chút lòng thành của tôi, mong chị cứ nhận lấy, đừng ngại. Tình trạng của ông nhà đã như thế, tôi mong chị đừng từ chối.”
Bà vẫn ngồi khóc, không thèm chú ý đến những người xung quanh mình. Bà Hải Long thấy vậy bèn nhận lấy bao thư, cúi đầu nói với giọng cảm kích: “Tôi thay mặt chị Sáu cám ơn bác sĩ, bây giờ ông Sáu xảy ra chuyện, chị ấy là người đau buồn nhất, cũng may mắn thay trong bệnh viện này còn có người tốt như bác sĩ. Nếu không tôi không biết ông Sáu sẽ như thế nào nữa.”
Bác sĩ Phạm lắc đầu, thấp giọng nói: “Đây là trách nhiệm của tôi, chị đừng khách sáo. Chăm sóc tốt cho chị nhà, tôi thấy sắc mặt chị ấy không được khỏe cho lắm.”
Bà Hải Long gật đầu, nhìn người phụ nữ đang không ngừng rơi nước mắt trong ngực mình, rầu rĩ nói: “Chị Sáu bệnh tim, vừa nãy mới ngất xỉu, với tình hình này tôi e cuối cùng cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Bác sĩ Phạm chau mày, lấy trong túi ra tấm danh thiếp: “Đây là cách liên lạc với tôi, nếu cần giúp gì chị cứ gọi vào số điện thoại này, tôi luôn mở máy 24/24.”
Bà Hải Long nhận lấy tấm danh thiếp, cúi đầu nói: “Cám ơn bác sĩ.”
***
Hôm nay là ngày chủ nhật, Triệu Minh Vỹ đưa cô đến một ngôi nhà được thiết kế theo phong cách nhẹ nhàng, nó không quá lớn để được gọi là “Biệt thự”, nó chỉ đủ cho một cặp vợ chồng yêu nhau có một mái nhà nồng thắm. Triệu Minh Vỹ nói, đây là ngôi nhà mà khi xưa, lúc hắn mới đi du học từ nước ngoài về Việt Nam đã mua. Do là một đại gia đình nên người trong nhà hắn rất đông, gồm cậu, dì, còn có những cậu bé, cô bé loắt choắt. Điều đó khiến hắn khó chịu và tự động mua nhà ra ở riêng. Nhưng Triệu Minh Vỹ lại không thường xuyên đến nơi này, nó quá bình lặng so với cuộc sống trước kia của hắn, vì thế hắn chỉ ở đây vào những lúc tâm trạng tồi tệ cần thanh thản mà thôi.
Tính tình Trang không sôi nổi, cô ít nói. Mỗi lần bên nhau, hầu như chỉ toàn hắn bắt chuyện trước, khi hắn hỏi cô sẽ lịch sự trả lời, còn khi hắn im lặng, cô cũng sẽ xem như người ngồi bên cạnh mình là không khí, chẳng thèm ngó ngàng đến mọi thứ xung quanh. Cô đến rồi lại đi như như một cơn gió, nhiều lúc hắn thật muốn đem trái tim cô tách ra xem nó có màu gì mà lại thờ ơ như thế?
Biết Trang thích sự yên tĩnh, ghét ồn ào nên Triệu Minh Vỹ đặc biệt dẫn cô đến ngôi nhà này, ngụ ý muốn cô dọn đến sống cùng hắn. Hắn sẽ không về khách sạn nữa, dù sao thời gian này, nơi đó cũng đã khiến hắn chán ghét, chẳng còn thích thú. Mỗi ngày đều nhìn thấy những cặp trai gái ôm ôm ấp ấp bước vào, thậm chí cùng là một người đàn ông nhưng cô em bên cạnh đã được thay thế bằng người khác. Không hiểu từ lúc nào, những hành động phóng túng đó đã khiến hắn khó chịu, mặc dù hắn thừa biết trước kia mình cũng chẳng khác là bao.
“Dọn đến đây sống cùng với tôi, được không?” Triệu Minh Vỹ đưa Trang vào nhà, khi hai người ngồi đối diện nhau trên sôfa, hắn thấp giọng nói.
Không nằm ngoài dự đoán của Triệu Minh Vỹ, Trang khẽ chau mày, khó chịu nhìn hắn: “Hình như anh đã quên giao dịch giữa chúng ta thì phải, tôi chỉ có nghĩa vụ làm ấm giường cho anh, không có nghĩa vụ phải sống cùng anh. Tôi mong anh cũng như tôi, tôn trọng quyền riêng tư của người khác, tôi không quen mỗi ngày ra ra vào vào đều có một người luôn quan sát. Rất khó chịu, anh hiểu không?”
Triệu Minh Vỹ mỉm cười, nói: “Người đàn bà của tôi ơi, tôi chỉ muốn chúng ta càng gần với nhau hơn, em không cần phải nổi nóng như thế. Nếu em không thích, tôi sẽ không ép.” Hắn ngước mắt lên nhìn Trang, thở dài: “Muốn nhìn em nhiều thêm một chút cũng không được, thật tiếc.”
Trang không thèm để ý đến những lời nói ghê tởm của hắn, cô lấy túi đồ trên bàn, im lặng đi thẳng vào bếp như nhà của mình, cặm cụi nấu cơm tối. Triệu Minh Vỹ nhìn theo bóng lưng cô, khẽ cười, tàn thuốc trên tay rơi xuống nền gạch sáng bóng, làn khói tỏa ra, thấp thoáng hương vị nồng nàn. Cô gái này thật khiến hắn ngày càng không thể buông tay được, hắn cứ nghĩ mình sẽ chán cô qua một thời gian ngắn, nhưng không ngờ đến nay, sự hứng thú của hắn dành cho cô cũng không cách nào thay đổi.
Cô rất biết cách quan sát sở thích của người khác, ví dụ như hắn thích ăn món gì? thích uống gì? loại thuốc lá hắn đang dùng hiệu gì? Tuy giữa hai người chỉ đơn giản là cuộc giao dịch, nhưng mọi thứ trong phòng tại khách sạn của hắn đều được cô lựa chọn hợp lí, hắn còn nghĩ mình đã may mắn cưới được một người vợ đảm đang. Cho đến một hôm hắn không kìm được thắc mắc trong lòng khi thấy cô nấu một bữa ăn toàn là những món hắn thích, bèn hỏi. Khi nhận được câu trả lời, hắn mới hiểu ra nguyên nhân của những điều trên.
“Có phải em đã yêu tôi không?”
Khi nghe hắn hỏi như thế, Trang thoáng bất ngờ, nhưng chỉ sau ba giây cô liền cười thành tiếng: “Anh nghĩ tôi làm những món anh thích vì yêu anh sao?”
Triệu Minh Vỹ chau mày: “Thế thì vì lí do gì?”
Trang cười cười, trả lời: “Chỉ là mong anh hài lòng, nhanh chóng buông tha cho tôi mà thôi.”
Triệu Minh Vỹ không ngờ Trang sẽ trả lời như thế, thì ra trong tâm trí của cô, cô chỉ đơn giản là một người đàn bà nằm bên cạnh giường theo yêu cầu của hắn mà thôi. Cô làm điều đó cũng chỉ muốn hắn buông tha mình, vậy mà hắn cứ tưởng bỡ, tưởng mình đã nhận được sự quan tâm từ cô.
“Cậu chủ, tôi đã dọn dẹp xong rồi.” Dì Lý từ trên lầu đi xuống, cung kính nói. Dì là người giúp việc trong khách sạn, nay hắn dọn qua đây nên tiện thể đem dì qua luôn, khỏi phải mắc công chọn người giúp việc mới.
Nghe thấy tiếng dì Lý, Triệu Minh Vỹ quay sang nhìn, nói: “Từ ngày mai chị sẽ đến đây làm việc, không cần về khách sạn nữa. Việc nhà chị cứ làm hết thảy, có chuyện gì khác tôi sẽ nói với chị sau.”
“Dạ, xin phép cậu chủ.” Nói xong dì Lý xoay người định đi về.
Bỗng Triệu Minh Vỹ lên tiếng: “À còn nữa, trong tủ lạnh chị nhớ thường xuyên để trái cây vào. Tuyết Trang rất thích trái cây tươi, đặc biệt là nho Mỹ.”
“Dạ, tôi biết rồi thưa cậu chủ.”
“Ừ.”
Dì Lý đi về, trong phòng lập tức quay về trạng thái yên lặng vốn có. Khoảng chừng 5 phút sau trong nhà bếp lại vang ra tiếng nước sôi, băm thịt, gọt rau củ. Nhìn bóng dáng chăm chú nấu ăn của Trang, môi hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười hài lòng. Tài nấu nướng của Trang rất khá, cô nói mọi thứ đều do mẹ dạy, từ nhỏ cô đã biết cách nấu cơm bằng bếp lửa, không khét. Thời đại bây giờ đều có bếp điện, chẳng ai còn nhớ cách nấu cơm truyền thống đó. Khi nghe cô kể, hắn tò mò không biết cơm khi nấu bằng bếp lửa sẽ có mùi vị như thế nào, bèn kêu cô nấu thử cho hắn ăn. Kết quả thực chẳng khác với cơm điện là bao, chỉ một điều không giống là: hắn có thể thưởng thức hương vị đặc biệt từ trước đến giờ chưa được nếm, đó là “nước cơm.”
“Nước cơm” có màu trắng hơi đục đục, khi nấu bằng gạo dẻo sẽ tạo ra hương vị thơm thơm, béo béo, rất ngon. Trang cố tình nấu nước nhiều, chắc cho hắn một bát. Cô biết người thành phố, đặc biệt là công tử nhà giàu như hắn rất ít khi được nghe nói đến loại nước truyền thống này, quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn đã nheo mày thích thú nhìn bát “nước cơm” còn đặc biệt thưởng thức nó như một đứa trẻ tìm thấy loại nước ngọt yêu thích. Bộ dáng kì quặc đó của hắn khiến cô không thể nào quên được, khác xa với nét mặt bỡn cợt khi nói chuyện thường ngày với cô, đại khái là trên giường.
“A...”
Trong nhà bếp bỗng truyền ra tiếng hét của người phụ nữ, Triệu Minh Vỹ lo lắng, dập tắt điếu thuốc trong tay chạy nhanh về phía cô. Con dao Thái Lan cắt sâu vào ngón tay của Trang một đường dài, hắn bước đến, không ngần ngại cầm ngón tay bị thương của cô, đưa lên môi mút sạch những giọt máu đang không ngừng chảy ra từ vết thương. Chiếc lưỡi trơn bóng lướt nhẹ qua đầu ngón tay, Trang chau mày, rút tay về. Lạnh lùng nói.
“Tôi không sao.”
Bàn tay vừa được đem về của Trang nhanh chống bị Triệu Minh Vỹ kéo lại, hắn không hài lòng nhìn cô, nói: “Em không thấy nó đang chảy máu à, muốn lạnh nhạt với tôi còn rất nhiều cách. Em không cần lúc nào cũng thế đâu, đúng là không biết tốt xấu.” Nói xong, hắn lôi cô từ nhà bếp sang phòng riêng, rồi mở trong ngăn kéo ra lấy hộp cứu thương cẩn thận băng bó cho cô. Lúc bôi oxi già, hắn không ngừng thổi nhẹ vào vết thương, động tác cẩn thận như sợ làm mạnh một chút cô sẽ đau. Trang nhìn hắn, trầm mặt. Người đàn ông này, cô tuyệt đối không thể động tình.
“Sau này nhớ cẩn thận một chút, biết không?” Khi băng bó xong, Triệu Minh Vỹ nắm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng nói.
Trang rút tay về, vân vê miếng băng cá nhân, trả lời: “Tôi biết rồi.”
“Còn đau không?” Hắn hỏi.
Trang lắc đầu.
“Bữa ăn tối để tôi làm, em không cần phải xuống bếp. Ngón tay bị cắt đến chảy máu thế kia thì làm ăn gì được.” Nói xong, hắn không thèm nhìn đến vẻ mặt vẫn còn đang trong tình trạng ngạc nhiên của cô, xoay người đi thẳng ra khỏi phòng. Lúc đi qua giá đồ gần cửa ra vào, hắn không quên vứt áo vest và cà vạt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top