Chương 1: Bước chân vào vùng đất phù hoa
CHƯƠNG 1: BƯỚC CHÂN VÀO VÙNG ĐẤT PHÙ HOA
Ánh đèn vùng quê vô cùng lạnh lẽo, ba cô gái có bóng người nhỏ nhắn đang đứng nhìn về những khoảng đất quê hương - nơi bọn họ lớn lên và trưởng thành. Bữa tiệc nào rồi cũng có lúc phải tàn, họ không thể chôn mãi đôi chân của mình ở nơi vùng quê hẻo lánh này, con đường học vấn vẫn còn dài phía trước. Trời đã ngã tối, chiếc xe đò cuối cùng cũng đã đến. Vy nhanh chân bước lên xe, không quên kéo theo cái balô đựng đồ cồng kềnh, còn Quyên thì vẫn còn luyến tiếc xoay người nhìn lại vùng đất quen thuộc một lần nữa.
Trang vỗ vỗ vào vai Quyên, giọng nói có phần nghẹn ngào. “Thôi. Xe đến rồi, có phải đi luôn không về đâu mà mày sợ.”
Nghe cô bạn thân nói thế, Quyên mới an tâm lên đường. Đúng vậy, cô đi nhưng sẽ không đi mãi mãi, cô còn đứa em nên nhất định sẽ quay trở về thăm nó. Nhớ lại những ngày tháng cực khổ nhưng tràn đầy hạnh phúc, Quyên không kìm được giọt lệ tràn ra khóe mi. Trước nay cô chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó mình rời xa nơi này, vùng đất đầy hư vinh đó sẽ hợp với cô chăng, hay chỉ đơn giản là chôn chân, làm việc và học tập?
“Chị hai.” Tiếng thằng Tý vang vọng làm Quyên quay đầu lại, nhìn thấy nó, nước mắt cô tuôn rơi nhiều hơn. Không tiễn thì thôi chứ tiễn rồi thì làm sao cô chịu được, thằng nhỏ này thường ngày lì lợm lắm, nhưng được cái biết nghe lời chị hai, nó nói sau này nó lớn rồi, nó nhất định lấy người giống chị hai.
Quyên đưa hành lí cho Trang đem lên trước, rồi cô nói với bác tài xế với giọng khẩn cầu: “Bác ơi, cho cháu nhắn với em vài câu rồi hẵng đi được không bác?”
Có lẽ do nhìn thấy hai chị em cô tội quá nên bác cũng mỉm cười gật đầu.
Cô xuống xe nắm lấy tay thằng Tý, từ sáng đến chiều cô chưa thấy mặt mũi nó đâu. Quyên không hề biết nó ngồi sau vườn, nằm khóc một mình ở đó, nó thương chị hai nó lắm, nó biết chị hai nó sắp đi xa nên không đành lòng. Dự là chiều nó sẽ không ra tiễn, nhưng khi núp sau cái cây mít của ông Bảy, nó thấy chị hai nó cứ quay đầu lại tìm kiếm cái gì đó. Nó biết chị hai đang tìm nó nên chạy một mạch ra đây.
“Con trai lớn rồi, không có được khóc nghe chưa!”
Thằng Tý bước tới choàng tay qua ôm chặt eo Quyên, nước mắt trên mặt nó nhanh chóng làm áo cô ươn ướt. Nhìn thằng em như thế Quyên không kìm được khóc thành tiếng, hai đứa Trang và Vy cũng lẳng lặng quay mặt vào bên trong, không đành lòng nhìn cảnh chia ly.
“Chị hai ơi, đi nhanh rồi về nha chị.” Quyên kéo thằng Tý ra, lấy tay lau sạch nước mắt nhem nhuốc trên mặt nó.
Cô khẽ hôn nhẹ lên trán nó, giọng an ủi.
“Chị biết rồi, ở nhà ngoan, không được cãi lời của mẹ nghe chưa? Để chị biết em không ngoan thì sau này chị hai giận, không về nữa.” Nó gật đầu thật mạnh, đẩy Quyên lên xe.
“Em biết rồi, chị đi bảo trọng. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cánh cửa xe được đóng lại, thân hình gầy guộc của thằng Tý cũng nhanh chóng khuất sau hàng cây. Nó đứng đó im lặng nhìn Quyên đi khỏi, khi không còn nhìn thấy nữa nó mới khụy người xuống ôm đầu gối, khóc rống lên như một đứa trẻ. Năm nay nó đã lên 10, nó nhỏ hơn Quyên vỏn vẹn tám tuổi, ấy vậy mà hai chị em cứ quấn lấy nhau như sam, cô đi rửa chén nó cũng theo ra ngồi nhìn, cô nấu cơm nó cũng cầm cái ghế trong nhà ra múc nước. Cứ như thế mà đã nhiều năm, sau này nó sẽ không còn được lặp lại những gì đã từng làm, chị nó đi rồi, đi không biết khi nào trở về.
Trên chiếc xe đò, Quyên ngồi cạnh cửa sổ, để gió luồn nhẹ vào trong. Mái tóc dài suôn mượt được xõa xuống, bay theo làn gió nhè nhẹ, gương mặt cô lúc này đã nhòe đi vì nước mắt, ánh mắt đượm buồn nhìn theo những đám mây xám trên trời cao.
Cả ba đều thi đậu vào trường Đại học Kinh Tế, năm nay cũng đã tròn ở cái tuổi 18, không còn vẻ ngây thơ cười đùa như trước nữa. Vy có cái tính ngây ngô, hoạt bát nên không thấy có vẻ gì buồn mấy khi xa nhà, cô nàng còn hồn nhiên quay người lấy tay chỉ những cây nhãn, cây mít đằng xa. Trang thì từ lúc nãy đến giờ vẫn im lặng, cô trầm tính, không thích những nơi ồn ào, là một người sống khép kín. Còn Quyên, cô bé yếu đuối nhất trong ba người, cô có vẻ ngoài xinh xắn ưa nhìn, tính cách đơn giản, không cầu kì.
Ba người lên đến nhà trọ trời cũng đã gần sáng, căn nhà này là do chú Huân, một người bà con của Trang thuê hộ. Nhà trọ này nằm gần trường nên cũng thuận tiện cho việc đi học, không tốn nhiều thời gian đi lại.
Căn phòng không rộng lắm, chỉ vừa đủ cho ba người cùng nhau ở. Có một cái giường đơn và một cái giường đôi, thấy cái giường nằm cao nhất Vy nhanh nhẹn chạy lại chiếm tiện nghi, cô nàng còn nằm nhoài ra giường, cười khanh khách một cách thích thú.
Quyên biết Trang thích yên tĩnh nên đã nhường chiếc giường đơn lại cho cô, còn mình đặt cái balô lên trên tầng dưới giường đôi. Trang thấy thế mỉm liền cười cảm ơn Quyên rồi cũng xoay người nằm xuống vị trí của mình, đi xe đường dài nên cả ba đều mệt mỏi vô cùng, nhưng cứ như thế mà để bụng đói đi ngủ thì quả thật không hay cho lắm.
Trang bước xuống giường lấy mấy gói mì đem dưới quê lên rồi hỏi: “Tụi bây ăn mì không, tao nấu luôn cho?”
Vy ngóc đầu lên, nằm sấp xuống giường, hai chân đung đưa một cách thoải mái. Miệng cô nàng đang ngậm cây kẹo mút màu đỏ làm môi cô cũng bị nhuộm không ít màu.
“Nấu ba gói chung một nồi luôn đi, riêng chi cho mất công. Con Quyên, tao không tin nó không đói.”
Quyên ngẩng đầu lên cười: “Coi như mày hiểu tao, mai tao thưởng cho thêm cây kẹo.”
Vy xoay lại nằm xuống giường không quên nói thêm một câu: “Hứa nhớ giữ lời. Khi nào xong kêu tao, tao buồn ngủ quá, ngủ lát đã”.
“Ừ.” Nói xong Trang xoay người đi lại bếp.
Khi ba người thức giấc khỏi cơn say đã là trưa ngày hôm sau, còn hai hôm nữa mới là ngày nhập học. Cả ba quyết định sắm sửa dụng cụ và quần áo vào ngày mai, dù sao cũng mới lên đây, thích nghi với cuộc sống hiện tại mới là vấn đề quan trọng cần giải quyết đầu tiên. Nhà trọ của cô có bà chủ nhà khá nhiệt tình và dễ mến, lúc chiều bà còn đem đồ ăn qua phòng cho các cô, bảo rằng cứ xem đây như là nhà của mình, lạ nước lạ cái chuyện gì cũng bắt đầu lại. Không biết chuyện gì thí cứ qua hỏi bà, bà biết bà trả lời cho.
Cánh cửa nhỏ hé mở, gió mát luồng vào bên trong mang theo không khí nhẹ thoang thoảng hương thơm cỏ cây. Trang ngồi xuống nền nhà mát lạnh, hai tay ôm chặt lấy gối, ánh mắt nhìn xa xăm ra những nhánh cây cao to xa lạ. Quyên và Vy mượn chiếc xe đạp martin của bà chủ nhà đi dạo quanh khu phòng trọ, các cô lấy lý do: Nằm lì ở trên giường lấu quá, đau cơ, cần phải vận động.
Quyên hỏi cô:
“Đi không, tống ba con Vy chở?”
Trang lắc đầu: “Thôi, tao mệt, tụi bây đi đi.”
Trang muốn được yên tĩnh, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra với mình trong tương lai. Cô thậm chí không được chủ quan và tin chính bản thân mình, người ta nói chính mình có thể bán đứng bản thân lúc nào không hay biết, có thể do sự vô tình và sai sót nhất thời nhận lấy hậu quả không lường trước được. Cô cần phải có ý nghĩ kiên định, không được dễ dàng lung lai, nhưng liệu cô có làm được hay không cũng dựa vào ý chí và quyết tâm của chính cô.
Ở nơi này có biết bao nhiêu cảm bẫy đang chờ trước mắt, không lớn thì cũng nhỏ, cô không thể trốn tránh nó cũng như nó không thể không đến tìm cô. Đời người có lúc vui có lúc buồn, cho ta hạnh phúc ắt ban lại đau thương. Nhẫn nhịn và cam chịu là những điều cô có thể làm lúc này, mồm mép lanh lợi đến đâu cũng không đánh thắng được những mưu mô của con người.
Từ nhỏ Trang đã được hàng xóm xem là cô bé khuôn khổ, tuy có chút ít nói nhưng học hành giỏi giang lại hiền lành tốt bụng, luôn là đứa trẻ được các bật cha mẹ trong xóm đem ra làm gương cho con cái. Lúc đó cha mẹ cô tự hào biết bao, làm lụng cực khổ nuôi con ăn học lớn lên theo từng ngày, thấy con trưởng thành trong môi trường không phải tốt nhất nhưng có thể tránh khỏi những thói hư tật xấu đã là may mắn lắm rồi.
Ngoài thời gian học trên lớp, Trang đều không đi học thêm bất cứ môn nào, đa số thời gian cô đều tự học tại nhà, tiền không đủ, cô chỉ biết dùng chính thực lực của bản thân mình vươn lên. Suốt 12 năm liền là học sinh giỏi, đứng trong top mười của khối, thầy cô bạn bè ai nấy yêu mến. Chỉ có điều tính cô hơi trầm, cô chỉ hiền lành và tốt bụng với những người cô thấy đáng được như thế. Đó là cái kết quả làm người sau bao nhiêu năm đúc kết, từ gia đình và xã hội.
Cha cô trước nay luôn là người đàn ông biết lo nghĩ cho người khác, đứng ra giúp đỡ người thân bên cạnh mà chẳng cần phải báo đáp. Năm đó cô 11 tuổi, gia đình thuộc dạng nghèo khó, đủ ăn đủ mặc đã là may mắn lắm rồi. Bên nhà nội còn có hai người con trai và một người con gái, cha cô là con trưởng trong nhà, anh em ruột lại nhờ vả chẳng phải người làm anh này nên giúp.
Ngày ấy chú ba mượn gia đình cô hai triệu, chú nói là để chữa bệnh cho bà nội, thương mẹ già, phận con cái lại không ở bên cạnh nuôi dưỡng nên cha cố gắng làm thêm, ứng lương trước đưa tiền cho chú ba mua thuốc chữa bệnh cho bà nội. Nhà cô trong suốt ba ngày liền không có tiền, phải cầm chén qua nhà hàng xóm mượn gạo, nhưng cha cô chưa từng trách, chưa từng than thậm chí còn nở nụ cười vui vẻ trên môi.
Mấy ngày sau, khi mẹ cô đi chợ về thì tình cờ nghe mấy bà đi chợ chung kể. Gần đây nhà bà tám thường hay tổ chức đánh bạc ăn tiền, có vài người khi sáng còn thấy bọn họ bị công an phường xuống bắt dãy về đồn, bà còn nghe phong phanh có tên chú ba trong đó. Nhận được tin chẳng lành, bà chạy về nói ngay với chồng. Cha mẹ dẫn cô theo về nhà nội hỏi rõ sự tình, khi tìm hiểu mới vỡ lẻ ra chú ba lấy tiền đi cờ bạc, bà nội không được uống thuốc nên bệnh ngày càng thêm nặng.
Hôm đó cha cô tức giận lắm, đi thẳng lên đồn công an mắng chú ba một trận nhớ đời. Không có công an ngăn cản, cha cô nhất định không ngần ngại đấm vào gương mặt vốn đã tái xanh của chú ba vài quả thật to. Thân làm con cái lại tự viết lên mình hai chữ “bất hiếu”, bỏ mặc mẹ già bệnh nặng nằm trên giường, lấy tiền mồ hôi nước mắt của anh chị hai lao vào cái thứ tệ nạn có thể bán nhà, bán cửa đó. Có biết bao nhiêu cặp vợ chồng vì nó mà tan rã, biết bao nhiêu người mang theo số nợ khổng lồ không thể trả nổi sống chui sống nhủi. Mọi điều đáng sợ đó đều xuất phát từ hai chữ “Con bạc” mà ra.
“Hi! Chào cô bé.” Bỗng một giọng nói vui vẻ làm Trang bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, anh chàng vừa lên tiếng đang đứng trước mặt cô. Trên tay anh ta còn ôm bịch lớn bịch nhỏ, bộ dáng rất đáng thương. Nụ cười tươi rối trên môi làm anh ta toát lên vẻ năng động thoạt bát.
Trang ngước mặt lên nhìn chàng trai không quen biết, im lặng. Trước nay cô không có thói quen nói chuyện với người lạ.
“Nè! Tuấn Kiệt. Anh có chịu đem đồ về phòng chưa hả, tay xách chân bưng. Một đóng đồ, đóng chén còn chưa giặc, chưa rửa thế mà anh còn thời gian tán gái được hả?” Từ đằng sau xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn, đôi tay trắng mịn nhắm vào tai chàng trai ra sức kéo, ra sức vặn. Gương mặt nhăn nhó, đôi môi không ngừng phát ra âm thanh hâm dọa trông rất đáng yêu.
“Anh biết rồi.... Về ngay, về ngay.” Tuấn Anh chụp lấy cánh tay cô gái, đầu khom xuống, mấy túi đồ to đùng trên tay làm anh ta càng thêm chật vật.
“Còn không đi?”
“Tôi phải về nấu cơm rồi. Bye cô bé xinh đẹp nhé!” Nói xong không đợi Trang trả lời, anh chàng đáng thương đã bị cô bạn gái sư tử nhỏ lôi đi một cách căm phẫn về phòng.
Nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ khuất sau bức tường, miệng không ngừng chưởi chí chóe. Trang không kìm được khẽ mỉm cười, thì ra ở nơi này còn có những con người sống một cách thoải mái, không lo không ngững, vô tư tươi cười như thế.Hết chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top