Chap 3

Gặp phải loài cầm thú chắc chắn chết, gặp phải loại biến thái thì chắc chắn sống không bằng chết. Kim Thiện Vũ lặng lẽ so sánh sự khác biệt giữa hai bên. Lùi một bước vấp phải âm tào, tiến một bước rơi xuống địa ngục. Nếu chỉ còn đường chết, Kim Thiện Vũ không nhất thiết hy sinh thân mình. Trong giây lát, Kim Thiện Vũ quyết định bảo vệ bản thân, đến lúc gặp Diêm vương, ít ra cậu còn có thể xin dành cho kiếp sau.

Người đàn ông quỳ đầu gối trên giường, nhìn về phía cậu. Kim Thiện Vũ đang nằm thẳng người nhẹ nhàng nhấc một chân lên, chuẩn bị đạp anh ta một phát ở góc độ thích hợp. Nào ngờ, cậu vừa động đậy, bàn tay anh ta đã sờ vào đùi cậu, ngón tay dài mờ ám trượt qua bề mặt quần nỉ, hơi dùng sức giữ chặt đầu gối của cậu. Ánh mắt Phác Thành Huấn vẫn lạnh lùng, nụ cười không thay đổi, anh ta mở miệng: "Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây, Mặt trời nhỏ?"

Xúc cảm từ đầu ngón tay của anh ta cách một lớp quần mỏng vừa nóng bỏng vừa rõ ràng, khiến cậu không khỏi rùng mình. Đã không thể đối kháng trực tiếp thì phải dùng mưu kế, trong đầu Kim Thiện Vũ hiện ra vô số phương án. Đáng tiếc, trong lúc cậu còn chưa chọn được phương án nào, người đàn ông trước mặt đột nhiên lao người đến, đè cậu xuống dưới.

Sau một giây bị đè nặng với cảm giác bị chiếm hữu mạnh mẽ, cơ thể của Kim Thiện Vũ bị người đàn ông ôm chặt xoay lại một cách dứt khoát, trở thành cậu ở trên, anh ta ở dưới. Kim Thiện Vũ ra sức giãy giụa. Cùng là đàn ông với nhau sao có thể khác biệt hình thể lớn như vậy. Cậu cảm thấy phần thắt lưng và sau đầu đồng thời bị giữ chặt, người đàn ông dùng sức kéo cậu về phía anh ta. Cậu cảm thấy bàn tay nguy hiểm của anh ta từ phía lưng lần vào trong áo cậu, rồi di chuyển lên phía trên, khiến cậu run rẩy.

"Thế này được không?".

Phác Thành Huấn ngẩng đầu, cất giọng nói trầm ấm bên tai cậu. Hơi thở nóng rực của anh ta xuyên qua vài sợi tóc thổi vào, khiến Kim Thiện Vũ như đụng phải lửa, gương mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng. Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. Có người dừng lại trước cửa, cười nói: "Còn sớm vậy đã bận rộn rồi, làm phiền việc tốt của hai người."

Phác Thành Huấn thả Kim Thiện Vũ ra rồi đứng dậy, cười cười: "Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi. Kim Gia có dặn dò gì không?"

Phác Thành Huấn vừa buông tay, Kim Thiện Vũ lập tức ngồi dậy. Cậu đỏ mặt chỉnh đốn lại quần áo của mình. Bàn tay và cơ thể cậu do căng thẳng và ngượng ngùng nên không thể khống chế sự run rẩy.

Người đến không phải là ai khác, mà chính là Nhị ca. Nhị ca đưa mắt về Kim Thiện Vũ, dừng lại trên người cậu và cười lớn: "Kim Gia nói chuyến hàng đi Bangkok lần này, tuy xảy ra chút rắc rối nhưng coi như giải quyết êm đẹp. Vì vậy, hôm nay ông ấy tụ tập anh em ở Đông hoa viên. Chuyện như thế này làm sao có thể thiếu Tam đệ. Nhị ca tôi tự ý đến thông báo, chú không trách anh đấy chứ?"

"Khiến Nhị ca mất công rồi." Phác Thành Huấn cười nhạt: "Những việc nhỏ như thế này chỉ cần bảo anh em đến thông báo một tiếng là được. Cần gì Nhị ca phải đích thân đi?".

Nhị ca không trả lời, nhìn Kim Thiện Vũ đã chỉnh đốn quần áo xong: "Thằng bé này có ngon không?"

Thành Huấn nghe nói vậy liền quay người nhìn Kim Thiện Vũ, miệng cười nhếch mép. Thành Huấn đột nhiên vươn tay khiến Kim Thiện Vũ giật mình. Anh ta nhẹ nhàng khoác vai Kim Thiện Vũ: "Mặt trời nhỏ, đưa em đi mở rộng tầm mắt". Nói xong, anh ta vác Kim Thiện Vũ lên vai sải bước dài ra khỏi phòng, giống như hơn 50kg trọng lượng không hề tồn tại.

Bị người khác vác đi quả thật không dễ chịu chút nào. Có điều, Kim Thiện Vũ cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Coi như là cậu tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.

Phác Thành Huấn vác cậu đi đến Đông hoa viên. Chưa vào bên trong, đã thấy có tiếng cười và tiếng huýt sáo của đám đàn ông. Phác Thành Huấn đưa Kim Thiện Vũ đến thẳng vị trí trung tâm, mới thả cậu xuống. Bàn tay anh ta ôm chặt vai Kim Thiện Vũ, cúi người cung kính chào người ngồi ở trên: "Kim Gia."

"Lão tam, cậu lấy tên nhóc này ở đâu ra vậy?"

Bên trên có tiếng nói hơi già nua. Kim Thiện Vũ ngẩng đầu, phía bắc của hoa viên bày ba chiếc ghế gỗ nặng trạm trổ hoa văn. Ngồi ở giữa là một người đàn ông mặc áo vàng thêu con chim công khá lớn. Ông ta ngoài sáu mươi, tóc đốm bạc. Đáng chú ý nhất là trán bên trái của ông ta có một vết sẹo chạy thẳng xuống đến mũi.

"Đây là người Nhị ca mang từ Chiang Rai về. Tôi thấy vừa mắt, nên Nhị ca nhường lại cho tôi".

Thành Huấn cười cười. Kim Gia gật gật đầu, thể hiện thái độ không có hứng thú với xuất thân của Kim Thiện Vũ. Ông ta vẫy tay "Đã đến rồi thì ngồi xuống đây đi!".

Thành Huấn đưa Kim Thiện Vũ lên chỗ ngồi bên trái. Nhị ca đến sau ngồi vào ghế bên phải. Đám đàn ông phía dưới ngồi thành vòng tròn. Một người đàn ông bước lên, tay cầm một cái khay bằng vàng ròng, bên trên đặt một khẩu súng. Hắn giơ khay vàng lên cao: "Mời Kim gia khai lễ."

Bên dưới đồng loạt phát tiếng "Mời Kim Gia khai lễ."

Kim Gia gật đầu, bước đến bên người đàn ông, phất tay áo rộng cầm khẩu súng lên. Bên cạnh có một người đàn ông khác cầm bó đuốc chưa đốt bước đến, hai tay cung kính đưa về phía Kim Gia. Kim Gia cầm súng hướng về bó đuốc rồi bấm cò. Hóa ra đó là một khẩu súng bật lửa. Bó đuốc tẩm đầy xăng cháy phừng phừng. Người đàn ông cầm bó đuốc, bước về đống gỗ cao hơn ba mét ở trung tâm hoa viên rồi ném vào đó. Đống gỗ bén lửa ngay lập tức, phát sáng tới từng góc nhỏ của hoa viên.

Khi lửa bốc cháy, một đoàn cô gái mặc váy nhiều màu, đầu đeo chuông bạc bước vào. Lúc này, đám đàn ông cầm nhạc cụ đứng vòng ngoài bắt đầu diễn tấu. Đoạn nhạc có tiết tấu vui vẻ, các cô gái nhảy múa theo điệu nhạc. Tiếp đó, một đoàn các cô gái mặc váy Thái màu trắng tiến vào dâng rượu thịt. Không khí hoa viên bỗng chốc nóng rực.

Kim Thiện Vũ quan sát thấy, phụ nữ ở đây đều mặc váy Thái đơn giản, giữ thái độ trầm mặc. Không bao lâu sau, lại có một đám người cả nam lẫn nữ mặc váy Thái nhiều màu bước vào. Họ hóa trang đậm, tất cả đều cao ráo xinh đẹp. Sau khi vào trong, họ đi vòng quanh đám đàn ông. Nếu được chọn, họ sẽ bị bàn tay đàn ông kéo ra khỏi đội hình một cách thô lỗ. Nhưng họ không hề phản kháng, còn mỉm cười và lao vào lòng những người đàn ông đó, mặc cho bàn tay sờ soạng. Luồng không khí nguyên thủy bắt đầu lan tỏa khắp hoa viên. Trong đầu Kim Thiện Vũ nhảy ra một từ: Biển rượu rừng thịt.

Ba vị trí bên trên đều có một cô gái váy trắng yên lặng quỳ xuống rót rượu gắp thức ăn. Những cô gái này đều cúi mặt, tư thế trang nhã, rõ ràng không xa lạ với cảnh tượng bên dưới. Phác Thành Huấn im lặng ngồi uống rượu. Tuy là một chén sứ nhỏ nhưng anh ta cũng uống đến bảy tám chén. Kim Thiện Vũ bị anh ta kéo đến bên, ấn xuống quỳ bên cạnh chân anh ta, chống cằm lên đầu gối anh ta như nô lệ. Nhìn bộ dạng cậu có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thật ra trong lòng đương sự mới biết rõ.

Kim Thiện Vũ hơi động đậy. Bàn tay giữ chặt lấy cậu cứng rắn như sắt thép khiến cậu hơi đau.

"Mặt trời nhỏ, sao em không ăn gì cả? Cả ngày nay bụng em trống rỗng phải không. Em mà đói ra đấy, tôi sẽ đau lòng lắm."

Kim Thiện Vũ nghe mắc ói trong lòng nhưng cuối cùng vẫn đầu hàng, tự động ngồi ngoan ngoãn. Anh ta cười: "Hay là thức ăn không hợp khẩu vị của em?"

Kim Thiện Vũ ăn thế nào được chứ? Nhìn chiếc bàn đầy thức ăn trước mắt, cái bụng rỗng suốt một ngày của Kim Thiện Vũ đã phát ra tiếng kháng nghị từ lâu. Dù thế nào, ăn no mới có tinh thần kháng cự sự hành hạ của anh ta. Nhưng cậu vừa động đậy đã bị anh ta trấn áp. Bây giờ lại còn hỏi, tại sao cậu không ăn?

"Mở miệng ra!"

Phác Thành Huấn ra lệnh, rồi gắp một miếng thịt gà thơm nức vào miệng Kim Thiện Vũ. Kim Thiện Vũ liếc người đàn ông, thỏa mãn lời anh ta và dạ dày của cậu. Cậu không phản kháng, ngoan ngoãn mở to miệng. Phác Thành Huấn đưa miếng thịt vào miệng cậu giống như cho chó con ăn. Sau đó, anh ta nói: "Đến lượt em."

Gì cơ? Kim Thiện Vũ ngậm miếng thịt gà ngồi lặng, trợn mắt nhìn anh ta tỏ vẻ không thể hiểu nổi. Phác Thành Huấn quay đầu nhìn cô hầu nữ bên cạnh, vẫy vẫy tay. Cô gái đứng dậy cúi người hình cung, đi lùi về phía sau. Phác Thành Huấn đợi cô hầu nữ lui ra. Ánh mắt anh ta đảo một vòng bàn thức ăn, rồi quét qua Kim Thiện Vũ nhíu mày.

Kim Thiện Vũ tránh ánh mắt thách thức của Phác Thành Huấn, nhìn về phía dưới. Sau đó, cậu đỏ mặt quay đầu lại. Cảnh tượng phía dưới khiến cậu không thể chấp nhận nổi. Kim Thiện Vũ đột nhiên nhận thức ra bản thân đã bị bắt, có lẽ đời cậu sẽ kết thúc ở nơi này, bị người đàn ông trước mặt chơi cho đến chết, hoặc bị anh ta chơi chán, rồi ném cho đám thuộc hạ dày vò. Những người đàn ông ở đây không phải là người bình thường, mà là loài lang sói da người. Bọn họ coi mạng người như cỏ rác, hoàn toàn không thể dùng tiêu chuẩn đạo đức quan, giá trị quan của người bình thường. Thế mà cậu còn vọng tưởng có thể thoát khỏi nơi này, còn giữ sự bình tĩnh chó chết.

Kim Thiện Vũ cảm thấy đau mặt, hóa ra Phác Thành Huấn đang bóp chặt gương mặt cậu. Hành động này thu hút sự chú ý của Nhị ca ngồi cách đó không xa. Hắn không chọn bất cứ người nào, chỉ lặng lẽ ngồi uống rượu. Thấy hành động này của Phác Thành Huấn, hắn mở miệng: "Tam đệ, nếu chú không muốn chơi tên nhóc đó thì đừng lãng phí nữa. Anh em lâu lắm không được nếm hàng tươi mới rồi".

Câu nói không nặng không nhẹ, truyền đến tai tất cả những người đàn ông có mặt. Kim Thiện Vũ cứng người. Cậu có thể cảm thấy mọi ánh mắt đang dồn về phía mình.

Phác Thành Huấn không mở miệng, nhìn Kim Thiện Vũ lạnh lùng. Kim Thiện Vũ run rẩy, nhẹ nhàng giơ tay, cầm một miếng thức ăn trên bàn đưa đến trước mặt Phác Thành Huấn. Anh ta lặng yên trong giây lát, rồi mở miệng, nuốt miếng thức ăn và cả ngón tay Kim Thiện Vũ. Chiếc lưỡi nóng rực cắn nhẹ ngón tay cậu, khiến cậu vừa cảm thấy tê vừa cảm thấy ngưa ngứa, toàn thân không khỏi sinh ra phản ứng sinh lý. Kim Thiện Vũ nhanh chóng cúi mặt. Phác Thành Huấn thả tay Kim Thiện Vũ, thuận tay ôm cậu vào lòng, ngẩng đầu nhìn Nhị ca: "Mặt trời nhỏ đáng yêu như vậy. Tôi yêu thương còn không kịp. Sao có thể dễ dàng chơi chán chứ?". Nói xong, anh quét mắt một lượt: "Người con trai này, trước khi tôi cho phép, không một ai được động đến em ấy, rõ chưa?"

"Nếu lão tam thích, thì tìm vài món tươi mới đưa đến phòng của cậu." Kim Gia bây giờ mới mở miệng: "Chỉ một thằng con trai thì bị cậu chơi đến chết có đủ thoả mãn cậu không?"

Bên dưới dội tiếng cười lớn. Phác Thành Huấn lắc đầu, cười với Kim Gia: "Chơi con nhà lành thật sự, mới có cảm giác đạt thành tựu. Kim Gia! Lão tam tôi hôm nay xin rút lui trước. Kim Gia sẽ không trách tội chứ?"

"Đi đi! Hiếm có dịp Lão tam phong lưu." Kim Gia cười thông cảm. Phác Thành Huấn không nói thêm lời nào, ôm Kim Thiện Vũ quay lại con đường cũ.

Phác Thành Huấn nhanh chóng đưa cậu về phòng, đặt cậu lên giường, quay người cởi quần áo một cách gấp gáp. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn gió. Ánh sáng màu vàng cam hất lên cơ thể tráng kiện của người đàn ông. Thân hình anh cao lớn, cơ bắp rắn chắc. Anh gần như cởi hết đồ, bước đến cửa sổ thổi tắt ngọn đèn. Bóng hình cao lớn trầm mặc bên cửa sổ một giây lát rồi nhẹ nhàng đi về phía giường.

Từ lúc vào phòng, Kim Thiện Vũ gần như hóa đá. Người đàn ông cao lớn đến bên cạnh cậu. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể anh ta và không khí nguy hiểm đã bao trùm lên người cậu. Kim Thiện Vũ cảm thấy nặng đầu, khiến cậu giật mình. Bàn tay của Phác Thành Huấn bắt đầu cởi áo cậu. Kim Thiện Vũ không giãy giụa, cũng không phản kháng, để mặc người đàn ông cởi áo khoác và áo thun bên trong của cậu, rồi cởi luôn quần nỉ của cậu.

Trong đêm tối, toàn thân Kim Thiện Vũ hoàn toàn lộ ra ngoài bộ phận quan trọng nhất. Thế nhưng, Phác Thành Huấn đột ngột dừng tay. Kim Thiện Vũ cảm thấy chiếc giường lún xuống. Anh ta đã nằm xuống, không hề động đến cậu, chỉ nói hai từ "Ngủ đi".

Kim Thiện Vũ bỗng cảm thấy lạnh, một chiếc chăn tơ lụa lập tức đắp lên thân hai người. Cậu ra sức lùi lại phía sau, muốn tránh ra người đàn ông. Cậu không biết anh ta định giở trò gì. Anh ta làm vậy nhưng lại không động đến cậu. Rốt cuộc anh ta muốn hành hạ cậu kiểu gì?

Giường rộng đến mấy cũng có giới hạn. Kim Thiện Vũ nhanh chóng lùi tới mép giường. Kim Thiện Vũ cứng người. Cậu không dám có thêm động tác chọc giận Phác Thành Huấn.

Trong bóng tối phát ra tiếng cười khẽ. Phác Thành Huấn lại lên tiếng: "Tôi đã từng nói tôi là người bất lực. Tất nhiên tôi sẽ không động đến cậu. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của cậu. Nhưng Mặt trời nhỏ này! Nếu cậu đã không thể hiến thân cho tôi, thì cậu phải động não, xem làm thế nào mới khiến tôi vui. Nếu tôi thấy vui, tôi sẽ đưa cậu về Chiang Rai cũng không biết chừng."

"Còn bây giờ..."

Bàn tay Kim Thiện Vũ bị nắm chặt, rồi bị Phác Thành Huấn kéo lại gần. Mùi vị đàn ông của anh trong giây lát rất gần bên cậu. Phác Thành Huấn nói lạnh lùng: "Hãy an phận ngủ yên cho tôi!"

*Hẳn là bất lực, lâu lắm mới nghe thấy hai chữ này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top